Vào một ngày mùa xuân tươi sáng và ấp áp. Jae Shin đang cùng Yong Ha quỳ hành lễ chào hoàng thượng trong Tuyên Chính điện. Hoàng thượng đẩy đống văn thư trước mặt sang một bên rồi đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó lên tiếng hỏi:
“Moon Jae Shin và Gu Yong Ha, sao chỉ có hai khanh đến thôi? Trẫm đã cho gọi cả những người khác cơ mà.”
Yong Ha cúi người thấp hơn nữa và trả lời:
“Mong hoàng thượng thứ tội, hôm nay là ngày lễ thành hôn của Lee Sun Joon nên...”
“À! Phải rồi, hình như trẫm cũng có nghe qua chuyện này. Thì ra là hôm nay. Vậy bỏ qua Lee Sun Joon, còn Kim Yoon Sik tại sao lại không đến?”
“Mong hoàng thượng thứ tội, chúng thần nghe nói hôm nay nhà Kim Yoon Sik cũng làm lễ thành hôn ạ.”
“Cả Kim Yoon Sik nữa sao?”
“Không phải Kim Yoon Sik mà là tỉ tỉ của cậu ấy...”
“Vậy sao? Xen ra hôm nay là ngày lành tháng tốt rồi. Chỗ nào cũng tranh nhau tổ chức hôn lễ. Mà chắc không phải hai nhà đó kết thông gia đấy chứ? Ha ha ha.”
“Chuyện này, xin hoàng thượng thứ tội lần nữa, đúng là hai nhà đó kết thông gia ạ.”
Tiếng cười của hoàng thượng đột nhiên im bặt. Người nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi, hỏi:
“Trẫm tưởng Kim Yoon Sik là người Nam nhân mà, chẳng lẽ trẫm nhớ nhầm sao?”
“Kim Yoon Sik đúng là người Nam nhân ạ.”
“Vậy sao lại có chuyện này được? Không lý nào Tả tướng lại chấp nhận hôn sự này...”
“Chúng thần cũng không rõ lắm nên không thể tâu lên hoàng thượng được. Hơn nữa chuyện hôn sự này bọn họ cũng không báo cho chúng thần biết, chúng thần đang định sau khi rời cung sẽ tìm sang đấy để hỏi rõ đầu đuôi.”
Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ. Tất cả những người còn lại đều đang quỳ ở dưới nên không ai nhìn thấy những thay đổi trong ánh mắt hoàng thượng. Sau khi trầm tư một lúc lâu, đột nhiên đầu ngón tay hoàng thượng khẽ giật nhẹ như thể vướng vào thứ gì đó. Jae Shin lên tiếng hỏi:
“Bẩm hoàng thượng, không biết hôm nay hoàng thượng cho gọi chúng thần vào cung có chuyện gì ạ?”
“Hả? À, hôm làm lễ Tạ ân trẫm bận quá nên chưa có cơ hội trò chuyện với các khanh. Hôm nay trẫm gọi các khanh đến định cùng nhau tới Khuê Chương các trò chuyện cũng như bàn về việc ban chức cho các khanh...”
Hoàng thượng trở lại với trạng thái đăm chiêu. Những suy nghĩ đầy ắp trong đầu hoàng thượng đến những nơi kỳ quái, xem ra hôm nay khó có thể trò chuyện với Yong Ha và Jae Shin được rồi. Được một lát thì hoàng thượng lại hỏi như vừa sực nhớ ra:
“Hôm cử hành lễ Du nhai, trẫm nghe nói Kim Yoon Sik bảo ốm không đến được, vậy bây giờ đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Câu hỏi này rất giống một câu hỏi thăm thông thường. Yong Ha liền đáp ngay:
“Sau hôm đó chúng thần vẫn chưa gặp được cậu ấy nên rất lo ạ. Chúng thần sẽ đi ngay sang nhà Kim Yoon Sik để hỏi thăm.”
“Thôi được rồi, xem ra các khanh cũng đang rất sốt ruột, trẫm không giữ các khanh lại nữa. Đợi đến khi các khanh về Khuê Chương các chúng ta sẽ gặp lại nhau sau. Cả Lee Sun Joon và Kim Yoon Sik nữa!”
Yong Ha và Jae Shin cúi chào hoàng thượng một lần nữa rồi ra khỏi Tuyên Chính điện. Sau khi họ đi rồi, hoàng thượng vẫn ngồi nhìn chăm chăm vào chỗ họ vừa đứng. Khóe môi người đang cố giấu đi nụ cười chỉ chực trào ra. Hoàng thượng đưa tay lên xoa trán và che đi một bên mặt. Nhìn qua kẽ ngón tay, sẽ thấy rõ hoàng thượng nhoẻn miệng cười rồi kìm lại, sau đó lại tiếp tục cười rồi kìm lại, cứ thế lập đi lập lại rất nhiều lần. Một lúc lâu sau, hoàng thượng lên tiếng:
“Người đâu, mau chạy ra giữ Moon Jae Shin và Gu Yong Ha lại cho ta.”
Mệnh lệnh bất ngờ ấy nhanh chóng được truyền ra ngoài. Hoàng thượng vẫy tay gọi viên thái giám ở bên cạnh mình lại và nói nhỏ:
“Ngươi sang Thượng Y viện mang về một bộ tóc giả dành cho tân nương trong ngày thành thân, ban cho Kim Yoon Sik, à không, tỉ tỉ của Kim Yoon Sik, nói là quà mừng hôn lễ của ta.”
“Gì ạ? Hoàng thượng muốn ban tóc giả ạ?”
Bình thường hoàng thượng chỉ hay ban gạo và vải lụa, đột nhiên lại nhắc đến tóc giả nên viên thái giám phải xác nhận lại những gì mình vừa nghe.
“Không cần biết lý do, đây là phần quà ta tặng cho người đã có công lôi Lee Sun Joon về cho triều đình. Hơn nữa đây lại là hôn sự giữa Lão luận và Nam nhân. Hai nguyện vọng của ta đều trở thành hiện thực, ban quà như vậy là còn ít đấy.”
Viên thái giám nghe câu trả lời “hỏi Đông đáp Tây” ấy của hoàng thượng rồi không hỏi gì thêm nữa, cúi chào lui ra ngoài.
“Ha! Thì ra vì lý do này mà khanh luôn tìm cách chạy trốn trẫm. Giờ thì biết làm thế nào đây Kim Yoon Sik, sắp sửa phải vào Khuê Chương các rồi...”
Lời thì thầm của hoàng thượng lẫn trong tiếng cười. Vậy nên những người đứng gần đó chỉ nghe được tiếng cười mà thôi.
Sau khi ra khỏi cung điện, Yong Ha và Jae Shin cưỡi ngựa hướng đến nhà Yoon Hee. Sau lưng họ treo chiếc rương vật phẩm mà hoàng thượng ban cho. Họ không biết trong chiếc rương ấy có gì. Trong khi Jae Shin đang rất căng thẳng và có vẻ cáu gắt thì Yong Ha lại rất vui vẻ, vừa phẩy quạt vừa nhún vai như đang nhảy múa, dù cây quạt ấy có vẻ không phù hợp với tiết trời lúc này cho lắm. Yong Ha còn vừa huýt gió vừa hát ư ử.
Chiếc đuôi của con ngựa cũng lắc lư theo nhịp điệu của Yong Ha. Được một lúc thì Jae Shin không chịu nỗi nữa, gã nổi nóng.
“Này! Ồn ào quá, huynh im đi!”
“Ư hứ hư, hôm nay tôi thấy vui lắm! Dù huynh có quát tháo thế nào tôi vẫn thấy rất vui. Chắc chẳng có ngày nào vui hơn hôm nay nữa đâu.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vui mà huynh lải nhải mãi vậy? Mà cũng phải, kẻ điên thì lúc nào chả vui.”
“Huynh có bảo tôi điên tôi cũng thấy vui, vui lắm! Thời tiết thật là tốt. A ha! Cả bốn người chúng ta lại tiếp tục được gặp nhau, cùng chơi đùa với nhau ở một chỗ, cũng thật là tốt! Được đến trêu chàng tân lang cũng vui! Lại còn được gặp tỉ tỉ mỹ nhân của Kim Yoon Sik, còn gì vui hơn nữa!”
“Huynh xem Khuê Chương các là nơi để chơi đùa chắc? Chỗ ấy ghê gớm hơn Sung Kyun Kwan nhiều.”
“Nhưng dù vậy bốn người chúng ta vẫn được ở cạnh nhau, chẳng có vấn đề gì cả. Kể từ bây giờ hãy thân thiết với nhau hơn và cùng nhau trải qua những ngày làm quan ở Khuê Chương các thật thú vị nào. Í hí!”
Tiếng huýt gió của Yong Ha mãi vẫn không chịu dứt, Jae Shin khó chịu vừa xoa tai vừa càu nhàu:
“Xem ra huynh thích làm quan nhỉ. Nhưng giờ mới đi thì khi đến nới chắc hôn lễ đã kết thúc cả rồi, liệu Giai Lang và Đại Vật có chịu cho kẻ háo sắc như huynh gặp tân nương hay không đây?”
“Không cho gặp thì thôi. Tôi chỉ cần gặp Đại Vật là được rồi.”
“Này! Nhưng chúng ta có đang đi đúng hướng không vậy hả?”
Yong Ha chậm rãi trả lời:
“Thì cứ đi đi, rồi cũng sẽ đến thôi.”
Jae Shin sợ rằng nếu đến nơi trước khi kết thúc lễ Điện nhạn[1], bọn họ sẽ gặp cả Sun Joon, Yoon Hee và Yoon Sik cùng một lúc. Để tránh bị Yong Ha phát hiện, gã chỉ mong sao họ có thể đến nơi sau khi kết thúc lễ Điện nhạn, hoặc sau khi mặt trời lặng thì càng tốt. Cũng may là họ đã tốn khá nhiều thời gian khi ở trong cung.
[1] Tân lang quỳ lạy tổ tiên nhà tân nương.
“Huynh có biết nhà Đại Vật ở đâu không?”
“Tôi có hỏi thăm trước rồi. Để xem nào, theo cái bản đồ này thì phải đi về hướng nào nhỉ?”
Yong Ha lấy cái bản đồ trong túi áo ra rồi nhìn xung quanh. Jae Shin cảm thấy yên tâm hơn vì có lẽ chính tên ngốc này cũng đang bối rối vì không biết đường. Jae Shin không biết Yong Ha đang giả vờ hay lúng túng thật, nhưng gã không quan tâm. Nếu cứ đi như thế này thì chắc chắn đến đêm họ mới tìm được nhà Yoon Hee, và nếu mọi chuyện suôn sẻ họ còn có thể phá đêm động phòng của tân lang nữa.
“Huynh đừng lo. Dù có không biết đường tôi cũng sẽ tìm được. Nếu hôm nay không đến được thì ngày mai, ngày mai vẫn không đến được thì ngày mốt... Chỉ cần được ở cạnh Kiệt Ngao yêu quý thì đừng nói kinh thành, có bị lạc rồi đi quanh quẩn khắp đất Jo Seon này tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.”
“Chiết tiệt! Thật muốn đập cái miệng huynh một trận quá!”
Trái ngược với hai người đang cãi nhau chí chóe, hai con ngựa họ cưỡi vừa lắc lư mông đuôi, vừa sánh bước đi bên nhau rất vui vẻ. Bầu trời trong xanh ngay trên đầu họ bắt đầu xuất hiện vài đốm mây trắng. Tiếng trò chuyện của hai người cùng hòa vào bầu trời xanh ấy.
“À phải rồi! Huynh vẫn chưa tính chuyện thành hôn sao?”
“Sắp rồi. Bây giờ hai nhà chắc cũng đang nói chuyện qua lại với nhau đấy.”
“Cái gì? Rốt cuộc là gia đình nào mất trí mà chịu gả con gái cho huynh vậy?”
“Làm sao ta biết được. Chắc là người trong Thiếu luận thôi.”
“Không được! Không thể có chuyện đó được! Kiệt Ngao, huynh là của riêng mình tôi mà thôi. Tôi không thể để bất cứ cô gái nào cướp huynh đi được!”
“Lại nói điên khùng nữa rồi. Không có thuốc nào trị cái bệnh ấy của huynh sao?”
“Huynh nghĩ tình yêu có thể chữa được bằng thuốc thường hay sao? Chỉ có tình yêu mới chữa được bệnh cho tình yêu mà thôi. Ôi tình yêu của tôi, Kiệt Ngao của tôi!”
Câu nói đùa kỳ quặc của Yong Ha khẽ tan vào ánh nắng. Ngay sau đó là tiếng quát của Jae Shin:
“Chết tiệt! Sao ta lại phải tiếp tục dính lấy huynh mà sống chứ? Không biết có phải hoàng thượng đang muốn hành hạ ta hay không nữa? Chết tiệt!”
“Hoàng thượng muốn tôi chăm sóc cho ba kẻ còn nhiều thiếu sót hơn mình ấy mà. Âu đây cũng là cái số của tôi rồi, ha ha ha.”
Bầu trời lại tiếp tục thu nhận tiếng cười sảng khoái của Yong Ha và những lời gầm gừ của Jae Shin. Những nơi họ đi qua đều vương lại một chút gì đó của cuộc đấu khẩu không hồi kết của hai người, khi thì vướng vào cành cây, khi thì bị giẫm dưới gót ngựa, lúc lại chỉ nhẹ nhàng tan vào không gian.
Hoàn
“Moon Jae Shin và Gu Yong Ha, sao chỉ có hai khanh đến thôi? Trẫm đã cho gọi cả những người khác cơ mà.”
Yong Ha cúi người thấp hơn nữa và trả lời:
“Mong hoàng thượng thứ tội, hôm nay là ngày lễ thành hôn của Lee Sun Joon nên...”
“À! Phải rồi, hình như trẫm cũng có nghe qua chuyện này. Thì ra là hôm nay. Vậy bỏ qua Lee Sun Joon, còn Kim Yoon Sik tại sao lại không đến?”
“Mong hoàng thượng thứ tội, chúng thần nghe nói hôm nay nhà Kim Yoon Sik cũng làm lễ thành hôn ạ.”
“Cả Kim Yoon Sik nữa sao?”
“Không phải Kim Yoon Sik mà là tỉ tỉ của cậu ấy...”
“Vậy sao? Xen ra hôm nay là ngày lành tháng tốt rồi. Chỗ nào cũng tranh nhau tổ chức hôn lễ. Mà chắc không phải hai nhà đó kết thông gia đấy chứ? Ha ha ha.”
“Chuyện này, xin hoàng thượng thứ tội lần nữa, đúng là hai nhà đó kết thông gia ạ.”
Tiếng cười của hoàng thượng đột nhiên im bặt. Người nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi, hỏi:
“Trẫm tưởng Kim Yoon Sik là người Nam nhân mà, chẳng lẽ trẫm nhớ nhầm sao?”
“Kim Yoon Sik đúng là người Nam nhân ạ.”
“Vậy sao lại có chuyện này được? Không lý nào Tả tướng lại chấp nhận hôn sự này...”
“Chúng thần cũng không rõ lắm nên không thể tâu lên hoàng thượng được. Hơn nữa chuyện hôn sự này bọn họ cũng không báo cho chúng thần biết, chúng thần đang định sau khi rời cung sẽ tìm sang đấy để hỏi rõ đầu đuôi.”
Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ. Tất cả những người còn lại đều đang quỳ ở dưới nên không ai nhìn thấy những thay đổi trong ánh mắt hoàng thượng. Sau khi trầm tư một lúc lâu, đột nhiên đầu ngón tay hoàng thượng khẽ giật nhẹ như thể vướng vào thứ gì đó. Jae Shin lên tiếng hỏi:
“Bẩm hoàng thượng, không biết hôm nay hoàng thượng cho gọi chúng thần vào cung có chuyện gì ạ?”
“Hả? À, hôm làm lễ Tạ ân trẫm bận quá nên chưa có cơ hội trò chuyện với các khanh. Hôm nay trẫm gọi các khanh đến định cùng nhau tới Khuê Chương các trò chuyện cũng như bàn về việc ban chức cho các khanh...”
Hoàng thượng trở lại với trạng thái đăm chiêu. Những suy nghĩ đầy ắp trong đầu hoàng thượng đến những nơi kỳ quái, xem ra hôm nay khó có thể trò chuyện với Yong Ha và Jae Shin được rồi. Được một lát thì hoàng thượng lại hỏi như vừa sực nhớ ra:
“Hôm cử hành lễ Du nhai, trẫm nghe nói Kim Yoon Sik bảo ốm không đến được, vậy bây giờ đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Câu hỏi này rất giống một câu hỏi thăm thông thường. Yong Ha liền đáp ngay:
“Sau hôm đó chúng thần vẫn chưa gặp được cậu ấy nên rất lo ạ. Chúng thần sẽ đi ngay sang nhà Kim Yoon Sik để hỏi thăm.”
“Thôi được rồi, xem ra các khanh cũng đang rất sốt ruột, trẫm không giữ các khanh lại nữa. Đợi đến khi các khanh về Khuê Chương các chúng ta sẽ gặp lại nhau sau. Cả Lee Sun Joon và Kim Yoon Sik nữa!”
Yong Ha và Jae Shin cúi chào hoàng thượng một lần nữa rồi ra khỏi Tuyên Chính điện. Sau khi họ đi rồi, hoàng thượng vẫn ngồi nhìn chăm chăm vào chỗ họ vừa đứng. Khóe môi người đang cố giấu đi nụ cười chỉ chực trào ra. Hoàng thượng đưa tay lên xoa trán và che đi một bên mặt. Nhìn qua kẽ ngón tay, sẽ thấy rõ hoàng thượng nhoẻn miệng cười rồi kìm lại, sau đó lại tiếp tục cười rồi kìm lại, cứ thế lập đi lập lại rất nhiều lần. Một lúc lâu sau, hoàng thượng lên tiếng:
“Người đâu, mau chạy ra giữ Moon Jae Shin và Gu Yong Ha lại cho ta.”
Mệnh lệnh bất ngờ ấy nhanh chóng được truyền ra ngoài. Hoàng thượng vẫy tay gọi viên thái giám ở bên cạnh mình lại và nói nhỏ:
“Ngươi sang Thượng Y viện mang về một bộ tóc giả dành cho tân nương trong ngày thành thân, ban cho Kim Yoon Sik, à không, tỉ tỉ của Kim Yoon Sik, nói là quà mừng hôn lễ của ta.”
“Gì ạ? Hoàng thượng muốn ban tóc giả ạ?”
Bình thường hoàng thượng chỉ hay ban gạo và vải lụa, đột nhiên lại nhắc đến tóc giả nên viên thái giám phải xác nhận lại những gì mình vừa nghe.
“Không cần biết lý do, đây là phần quà ta tặng cho người đã có công lôi Lee Sun Joon về cho triều đình. Hơn nữa đây lại là hôn sự giữa Lão luận và Nam nhân. Hai nguyện vọng của ta đều trở thành hiện thực, ban quà như vậy là còn ít đấy.”
Viên thái giám nghe câu trả lời “hỏi Đông đáp Tây” ấy của hoàng thượng rồi không hỏi gì thêm nữa, cúi chào lui ra ngoài.
“Ha! Thì ra vì lý do này mà khanh luôn tìm cách chạy trốn trẫm. Giờ thì biết làm thế nào đây Kim Yoon Sik, sắp sửa phải vào Khuê Chương các rồi...”
Lời thì thầm của hoàng thượng lẫn trong tiếng cười. Vậy nên những người đứng gần đó chỉ nghe được tiếng cười mà thôi.
Sau khi ra khỏi cung điện, Yong Ha và Jae Shin cưỡi ngựa hướng đến nhà Yoon Hee. Sau lưng họ treo chiếc rương vật phẩm mà hoàng thượng ban cho. Họ không biết trong chiếc rương ấy có gì. Trong khi Jae Shin đang rất căng thẳng và có vẻ cáu gắt thì Yong Ha lại rất vui vẻ, vừa phẩy quạt vừa nhún vai như đang nhảy múa, dù cây quạt ấy có vẻ không phù hợp với tiết trời lúc này cho lắm. Yong Ha còn vừa huýt gió vừa hát ư ử.
Chiếc đuôi của con ngựa cũng lắc lư theo nhịp điệu của Yong Ha. Được một lúc thì Jae Shin không chịu nỗi nữa, gã nổi nóng.
“Này! Ồn ào quá, huynh im đi!”
“Ư hứ hư, hôm nay tôi thấy vui lắm! Dù huynh có quát tháo thế nào tôi vẫn thấy rất vui. Chắc chẳng có ngày nào vui hơn hôm nay nữa đâu.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vui mà huynh lải nhải mãi vậy? Mà cũng phải, kẻ điên thì lúc nào chả vui.”
“Huynh có bảo tôi điên tôi cũng thấy vui, vui lắm! Thời tiết thật là tốt. A ha! Cả bốn người chúng ta lại tiếp tục được gặp nhau, cùng chơi đùa với nhau ở một chỗ, cũng thật là tốt! Được đến trêu chàng tân lang cũng vui! Lại còn được gặp tỉ tỉ mỹ nhân của Kim Yoon Sik, còn gì vui hơn nữa!”
“Huynh xem Khuê Chương các là nơi để chơi đùa chắc? Chỗ ấy ghê gớm hơn Sung Kyun Kwan nhiều.”
“Nhưng dù vậy bốn người chúng ta vẫn được ở cạnh nhau, chẳng có vấn đề gì cả. Kể từ bây giờ hãy thân thiết với nhau hơn và cùng nhau trải qua những ngày làm quan ở Khuê Chương các thật thú vị nào. Í hí!”
Tiếng huýt gió của Yong Ha mãi vẫn không chịu dứt, Jae Shin khó chịu vừa xoa tai vừa càu nhàu:
“Xem ra huynh thích làm quan nhỉ. Nhưng giờ mới đi thì khi đến nới chắc hôn lễ đã kết thúc cả rồi, liệu Giai Lang và Đại Vật có chịu cho kẻ háo sắc như huynh gặp tân nương hay không đây?”
“Không cho gặp thì thôi. Tôi chỉ cần gặp Đại Vật là được rồi.”
“Này! Nhưng chúng ta có đang đi đúng hướng không vậy hả?”
Yong Ha chậm rãi trả lời:
“Thì cứ đi đi, rồi cũng sẽ đến thôi.”
Jae Shin sợ rằng nếu đến nơi trước khi kết thúc lễ Điện nhạn[1], bọn họ sẽ gặp cả Sun Joon, Yoon Hee và Yoon Sik cùng một lúc. Để tránh bị Yong Ha phát hiện, gã chỉ mong sao họ có thể đến nơi sau khi kết thúc lễ Điện nhạn, hoặc sau khi mặt trời lặng thì càng tốt. Cũng may là họ đã tốn khá nhiều thời gian khi ở trong cung.
[1] Tân lang quỳ lạy tổ tiên nhà tân nương.
“Huynh có biết nhà Đại Vật ở đâu không?”
“Tôi có hỏi thăm trước rồi. Để xem nào, theo cái bản đồ này thì phải đi về hướng nào nhỉ?”
Yong Ha lấy cái bản đồ trong túi áo ra rồi nhìn xung quanh. Jae Shin cảm thấy yên tâm hơn vì có lẽ chính tên ngốc này cũng đang bối rối vì không biết đường. Jae Shin không biết Yong Ha đang giả vờ hay lúng túng thật, nhưng gã không quan tâm. Nếu cứ đi như thế này thì chắc chắn đến đêm họ mới tìm được nhà Yoon Hee, và nếu mọi chuyện suôn sẻ họ còn có thể phá đêm động phòng của tân lang nữa.
“Huynh đừng lo. Dù có không biết đường tôi cũng sẽ tìm được. Nếu hôm nay không đến được thì ngày mai, ngày mai vẫn không đến được thì ngày mốt... Chỉ cần được ở cạnh Kiệt Ngao yêu quý thì đừng nói kinh thành, có bị lạc rồi đi quanh quẩn khắp đất Jo Seon này tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.”
“Chiết tiệt! Thật muốn đập cái miệng huynh một trận quá!”
Trái ngược với hai người đang cãi nhau chí chóe, hai con ngựa họ cưỡi vừa lắc lư mông đuôi, vừa sánh bước đi bên nhau rất vui vẻ. Bầu trời trong xanh ngay trên đầu họ bắt đầu xuất hiện vài đốm mây trắng. Tiếng trò chuyện của hai người cùng hòa vào bầu trời xanh ấy.
“À phải rồi! Huynh vẫn chưa tính chuyện thành hôn sao?”
“Sắp rồi. Bây giờ hai nhà chắc cũng đang nói chuyện qua lại với nhau đấy.”
“Cái gì? Rốt cuộc là gia đình nào mất trí mà chịu gả con gái cho huynh vậy?”
“Làm sao ta biết được. Chắc là người trong Thiếu luận thôi.”
“Không được! Không thể có chuyện đó được! Kiệt Ngao, huynh là của riêng mình tôi mà thôi. Tôi không thể để bất cứ cô gái nào cướp huynh đi được!”
“Lại nói điên khùng nữa rồi. Không có thuốc nào trị cái bệnh ấy của huynh sao?”
“Huynh nghĩ tình yêu có thể chữa được bằng thuốc thường hay sao? Chỉ có tình yêu mới chữa được bệnh cho tình yêu mà thôi. Ôi tình yêu của tôi, Kiệt Ngao của tôi!”
Câu nói đùa kỳ quặc của Yong Ha khẽ tan vào ánh nắng. Ngay sau đó là tiếng quát của Jae Shin:
“Chết tiệt! Sao ta lại phải tiếp tục dính lấy huynh mà sống chứ? Không biết có phải hoàng thượng đang muốn hành hạ ta hay không nữa? Chết tiệt!”
“Hoàng thượng muốn tôi chăm sóc cho ba kẻ còn nhiều thiếu sót hơn mình ấy mà. Âu đây cũng là cái số của tôi rồi, ha ha ha.”
Bầu trời lại tiếp tục thu nhận tiếng cười sảng khoái của Yong Ha và những lời gầm gừ của Jae Shin. Những nơi họ đi qua đều vương lại một chút gì đó của cuộc đấu khẩu không hồi kết của hai người, khi thì vướng vào cành cây, khi thì bị giẫm dưới gót ngựa, lúc lại chỉ nhẹ nhàng tan vào không gian.
Hoàn
/38
|