By Kì
Chung quy là quá khờ dại, lĩnh thủ lệnh, xuống thế gian lần nữa, một đường tìm kiếm, đến khi tìm được chuyển thế của Khai Dương, Thiên Hoàng thiếu chút nữa đã sụp đổ mất.
Công tử quan quý quen sống an nhàn sung sướng, bởi vì trong nhà đắc tội với người quyền quý nên bị tịch biên, phái làm quan nô, vì không thể chịu đựng sự nhục nhã, càng không chịu nổi bị kẻ thù áp dưới thân cường hành chuyện long dương, mới bị tịch biên vẻn vẹn đến ngày thứ hai đã nhảy xuống hồ nước tháng ba tuyết mới vừa tan.
Thiên Hoàng chạy đến trông thấy mấy hạ nhân run cầm cập đang mò bên hồ, người được kéo lên đã sớm đoạn khí, chỉ có những vết xanh tím trên thân người chết tỏ rõ chuyện y từng gặp phải.
Xa xa có ba hư ảnh, Thiên Hoàng đưa mắt nhìn lại thì không thể động đậy nữa.
Hai quỷ soa đang bắt Khai Dương đi, Khai Dương quay đầu nhìn lại, tựa như đang nhìn y, trong mắt lại trống rỗng, giống như ngay cả tuyệt vọng cũng đã vứt bỏ, cuối cùng nở nụ cười thê lương, quay đầu đi, theo quỷ soa dần dần biến mất.
Chỉ cười, không hề hận, không hề khiển trách, không tuyệt vọng, giống như chẳng qua là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt, không thể bận tâm.
Thiên Hoàng đứng yên thật lâu, mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi xuống địa phủ.
Trên cầu Nại Hà không thấy Khai Dương, náo loạn một hồi lại khuyên giải một hồi, cuối cùng là Phán quan không nhẫn tâm, lén đưa y một mảnh gấm trắng, bên trên viết hướng Khai Dương đầu thai tiếp theo.
Bách thế sau đó, giống như không có điểm cuối, cứ không ngừng lặp lại.
Lần lượt để vuột mất, nhìn y rành rành ngay trước mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn y đau xót rơi lệ, nhìn y yêu người khác, nhìn y tuyệt vọng chết đi.
Không thể nói rõ là tội phạt của ai nặng hơn, quên hết tiền trần lại đời đời khổ nạn, hay là đứng ngoài hồng trần mà lần lượt bất lực, tưởng rằng đã không thể đau hơn được nữa, nhưng một đời cuối cùng kia, lại bị mũi chùy tước thịt lóc cốt ấy giết cho không kịp trở tay.
Cho dù là hư ảo, có thể nghe người kia nói “yêu” đã đủ để vui mừng rồi, nhưng lại kém một bước, không có sau này nữa, chỉ có tiếc nuối mà thôi.
Thiên Hoàng ngồi bên sông Vong Xuyên, nhìn mặt nước lại dần yên bình, nhưng đau đớn trong lòng càng lúc càng kịch liệt, không cách nào kiềm chế, chuyện cũ lướt qua trong lòng, y cắn răng theo bản năng, thấp giọng lẩm nhẩm: “Khai Dương, Khai Dương, Khai Dương…” mày cũng càng cau lại.
Mặt nước thủy chung không có động tĩnh, kinh hoảng trong lòng Thiên Hoàng càng lúc càng đậm, hồi lâu, giống như rốt cuộc không thể chống cự nỗi sợ hãi cắn nuốt người kia được nữa, y đứng bật dậy, hai tay đưa lên trước ngực, mười ngón tương khấu, một mạt quyết tuyệt chợt lóe qua trong mắt. “Khai Dương, ngươi sẽ không việc gì đâu…”
Mỉm cười nhắm mắt, ngay lúc đầu ngón tay Thiên Hoàng dần dần nổi lên hồng quang nhàn nhạt, minh hà trước mặt lại đột nhiên truyền ra một trận tiếng nước cực lớn, Thiên Hoàng cả kinh trừng mắt, liền thấy trên mặt sông nổi lên từng vòng gợn sóng, ào một tiếng, hai người từ trong nước nổi lên nửa người, trong đó một người trên người còn bao phủ bạch quang cực đạm.
“Khai Dương!”
Hai người đó đúng là Vong Xuyên với Khai Dương, Vong Xuyên đang xốc Khai Dương, Khai Dương nhắm chặt mắt, giống như đã mất đi thần chí.
Thiên Hoàng kêu lên một tiếng, không thèm nhìn đến gì khác, cứ lao thẳng qua, một tay nắm vai Khai Dương, tay kia thì lại muốn kéo Vong Xuyên qua, nhưng Vong Xuyên hơi chìm xuống, lách mình tránh ra không dấu vết, chỉ đỡ Khai Dương, áp sát bờ có điểm khó khăn.
“Y…” Đợi đến khi đã gần ngay trước mắt, Thiên Hoàng mới phát hiện trên người Khai Dương dường như có một tia trong suốt khá mỏng, trong lòng cả kinh, nhưng mở miệng lại không dám hỏi ra.
Vong Xuyên không nhìn y, chỉ đẩy Khai Dương lên bờ, đồng thời thấp giọng nói: “Mau đỡ y lên, y chìm quá sâu, nước đã bắt đầu ăn mòn nguyên thần”.
Thiên Hoàng nghe y nói vậy càng sốt ruột hơn, không cần Vong Xuyên thúc giục đã vội vàng kéo Khai Dương lên, ôm chặt vào lòng, giống như không cảm thấy cái lạnh giá thấu xương trên người Khai Dương, chắng qua không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, lúc khẽ gọi Khai Dương, thanh âm đã hơi run run: “Khai Dương, tỉnh lại, Khai Dương…”
Vong Xuyên vịn bờ, cúi mắt mỉm cười nhàn nhạt: “Y không sao đâu, qua một thời gian ngắn là công phu có thể bù lại… ngươi không cần quá lo lắng”.
Thiên Hoàng thoáng ổn định lại, mới phát giác Vong Xuyên còn đang ở dưới sông, vẻ mặt có chút xấu hổ, trù trừ vươn tay định kéo y lên: “Cám ơn ngươi”.
Nhưng Vong Xuyên không duỗi tay ra, bàn tay vịn bờ ngược lại hơi lỏng một chút, im lặng nhìn Thiên Hoàng: “Ngươi đã đồng ý nghe ta nói một câu”.
Tay Thiên Hoàng đang giơ lên giữa không trung không duỗi ra nữa mà cũng chẳng thu lại, nghe Vong Xuyên nói như vậy, mới tựa như nhớ tới lời y đã nói trước lúc nhảy xuống nước, trong lòng khẽ động, gật đầu nói: “Ngươi cứ lên đi rồi hãy nói”.
Tay Vong Xuyên lại nới lỏng một chút, y cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi hãy nghe ta nói”. Lời nói nhu hòa, nhưng Thiên Hoàng lại nghe được nửa phần cầu xin trong đó.
“Ngươi nói đi, ta nghe”.
Vong Xuyên mở miệng, lại không có thanh âm phát ra, mắt y hơi trừng lên, nhưng lại nhanh chóng buông xuống giống như đã minh bạch điều gì, có điểm nản lòng mà cười cười.
Chuyện sau đó, Thiên Hoàng thậm chí còn không kịp phản ứng.
Một khắc trước y còn đang chờ lời nói dường như là do dự mà không chịu nói của Vong Xuyên, nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay Vong Xuyên đang vịn bờ đã hoàn toàn buông ra, chìm xuống mà không hề báo trước. Mặt nước thậm chí ngay cả gợn sóng rất nhỏ kia cũng không thấy lan ra, Vong Xuyên cứ biến mất ngay trước mắt như vậy, bên tai quanh quẩn ba chữ cực nhẹ cực ngắn –
“Ta yêu ngươi”.
Y nói, ta yêu ngươi.
Chung quy là quá khờ dại, lĩnh thủ lệnh, xuống thế gian lần nữa, một đường tìm kiếm, đến khi tìm được chuyển thế của Khai Dương, Thiên Hoàng thiếu chút nữa đã sụp đổ mất.
Công tử quan quý quen sống an nhàn sung sướng, bởi vì trong nhà đắc tội với người quyền quý nên bị tịch biên, phái làm quan nô, vì không thể chịu đựng sự nhục nhã, càng không chịu nổi bị kẻ thù áp dưới thân cường hành chuyện long dương, mới bị tịch biên vẻn vẹn đến ngày thứ hai đã nhảy xuống hồ nước tháng ba tuyết mới vừa tan.
Thiên Hoàng chạy đến trông thấy mấy hạ nhân run cầm cập đang mò bên hồ, người được kéo lên đã sớm đoạn khí, chỉ có những vết xanh tím trên thân người chết tỏ rõ chuyện y từng gặp phải.
Xa xa có ba hư ảnh, Thiên Hoàng đưa mắt nhìn lại thì không thể động đậy nữa.
Hai quỷ soa đang bắt Khai Dương đi, Khai Dương quay đầu nhìn lại, tựa như đang nhìn y, trong mắt lại trống rỗng, giống như ngay cả tuyệt vọng cũng đã vứt bỏ, cuối cùng nở nụ cười thê lương, quay đầu đi, theo quỷ soa dần dần biến mất.
Chỉ cười, không hề hận, không hề khiển trách, không tuyệt vọng, giống như chẳng qua là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt, không thể bận tâm.
Thiên Hoàng đứng yên thật lâu, mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi xuống địa phủ.
Trên cầu Nại Hà không thấy Khai Dương, náo loạn một hồi lại khuyên giải một hồi, cuối cùng là Phán quan không nhẫn tâm, lén đưa y một mảnh gấm trắng, bên trên viết hướng Khai Dương đầu thai tiếp theo.
Bách thế sau đó, giống như không có điểm cuối, cứ không ngừng lặp lại.
Lần lượt để vuột mất, nhìn y rành rành ngay trước mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn y đau xót rơi lệ, nhìn y yêu người khác, nhìn y tuyệt vọng chết đi.
Không thể nói rõ là tội phạt của ai nặng hơn, quên hết tiền trần lại đời đời khổ nạn, hay là đứng ngoài hồng trần mà lần lượt bất lực, tưởng rằng đã không thể đau hơn được nữa, nhưng một đời cuối cùng kia, lại bị mũi chùy tước thịt lóc cốt ấy giết cho không kịp trở tay.
Cho dù là hư ảo, có thể nghe người kia nói “yêu” đã đủ để vui mừng rồi, nhưng lại kém một bước, không có sau này nữa, chỉ có tiếc nuối mà thôi.
Thiên Hoàng ngồi bên sông Vong Xuyên, nhìn mặt nước lại dần yên bình, nhưng đau đớn trong lòng càng lúc càng kịch liệt, không cách nào kiềm chế, chuyện cũ lướt qua trong lòng, y cắn răng theo bản năng, thấp giọng lẩm nhẩm: “Khai Dương, Khai Dương, Khai Dương…” mày cũng càng cau lại.
Mặt nước thủy chung không có động tĩnh, kinh hoảng trong lòng Thiên Hoàng càng lúc càng đậm, hồi lâu, giống như rốt cuộc không thể chống cự nỗi sợ hãi cắn nuốt người kia được nữa, y đứng bật dậy, hai tay đưa lên trước ngực, mười ngón tương khấu, một mạt quyết tuyệt chợt lóe qua trong mắt. “Khai Dương, ngươi sẽ không việc gì đâu…”
Mỉm cười nhắm mắt, ngay lúc đầu ngón tay Thiên Hoàng dần dần nổi lên hồng quang nhàn nhạt, minh hà trước mặt lại đột nhiên truyền ra một trận tiếng nước cực lớn, Thiên Hoàng cả kinh trừng mắt, liền thấy trên mặt sông nổi lên từng vòng gợn sóng, ào một tiếng, hai người từ trong nước nổi lên nửa người, trong đó một người trên người còn bao phủ bạch quang cực đạm.
“Khai Dương!”
Hai người đó đúng là Vong Xuyên với Khai Dương, Vong Xuyên đang xốc Khai Dương, Khai Dương nhắm chặt mắt, giống như đã mất đi thần chí.
Thiên Hoàng kêu lên một tiếng, không thèm nhìn đến gì khác, cứ lao thẳng qua, một tay nắm vai Khai Dương, tay kia thì lại muốn kéo Vong Xuyên qua, nhưng Vong Xuyên hơi chìm xuống, lách mình tránh ra không dấu vết, chỉ đỡ Khai Dương, áp sát bờ có điểm khó khăn.
“Y…” Đợi đến khi đã gần ngay trước mắt, Thiên Hoàng mới phát hiện trên người Khai Dương dường như có một tia trong suốt khá mỏng, trong lòng cả kinh, nhưng mở miệng lại không dám hỏi ra.
Vong Xuyên không nhìn y, chỉ đẩy Khai Dương lên bờ, đồng thời thấp giọng nói: “Mau đỡ y lên, y chìm quá sâu, nước đã bắt đầu ăn mòn nguyên thần”.
Thiên Hoàng nghe y nói vậy càng sốt ruột hơn, không cần Vong Xuyên thúc giục đã vội vàng kéo Khai Dương lên, ôm chặt vào lòng, giống như không cảm thấy cái lạnh giá thấu xương trên người Khai Dương, chắng qua không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, lúc khẽ gọi Khai Dương, thanh âm đã hơi run run: “Khai Dương, tỉnh lại, Khai Dương…”
Vong Xuyên vịn bờ, cúi mắt mỉm cười nhàn nhạt: “Y không sao đâu, qua một thời gian ngắn là công phu có thể bù lại… ngươi không cần quá lo lắng”.
Thiên Hoàng thoáng ổn định lại, mới phát giác Vong Xuyên còn đang ở dưới sông, vẻ mặt có chút xấu hổ, trù trừ vươn tay định kéo y lên: “Cám ơn ngươi”.
Nhưng Vong Xuyên không duỗi tay ra, bàn tay vịn bờ ngược lại hơi lỏng một chút, im lặng nhìn Thiên Hoàng: “Ngươi đã đồng ý nghe ta nói một câu”.
Tay Thiên Hoàng đang giơ lên giữa không trung không duỗi ra nữa mà cũng chẳng thu lại, nghe Vong Xuyên nói như vậy, mới tựa như nhớ tới lời y đã nói trước lúc nhảy xuống nước, trong lòng khẽ động, gật đầu nói: “Ngươi cứ lên đi rồi hãy nói”.
Tay Vong Xuyên lại nới lỏng một chút, y cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi hãy nghe ta nói”. Lời nói nhu hòa, nhưng Thiên Hoàng lại nghe được nửa phần cầu xin trong đó.
“Ngươi nói đi, ta nghe”.
Vong Xuyên mở miệng, lại không có thanh âm phát ra, mắt y hơi trừng lên, nhưng lại nhanh chóng buông xuống giống như đã minh bạch điều gì, có điểm nản lòng mà cười cười.
Chuyện sau đó, Thiên Hoàng thậm chí còn không kịp phản ứng.
Một khắc trước y còn đang chờ lời nói dường như là do dự mà không chịu nói của Vong Xuyên, nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay Vong Xuyên đang vịn bờ đã hoàn toàn buông ra, chìm xuống mà không hề báo trước. Mặt nước thậm chí ngay cả gợn sóng rất nhỏ kia cũng không thấy lan ra, Vong Xuyên cứ biến mất ngay trước mắt như vậy, bên tai quanh quẩn ba chữ cực nhẹ cực ngắn –
“Ta yêu ngươi”.
Y nói, ta yêu ngươi.
/30
|