Chuyển ngữ: nhoclubu ***
La Phi lại liếc anh một cái, đang muốn tiếp tục đi theo cô phục vụ vào bên trong, lại bỗng nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc khi đi ngang qua một phòng. Trong lòng cô căng thẳng, dừng chân, nghe kỹ lại, có tiếng nam nữ loáng thoáng, rất lạ. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Cô kéo người phục vụ đi trước lại, chỉ vào phòng bên cạnh và hỏi: “Vị khách bên trong, có phải họ Hướng không?”
Mặt của người phục vụ lộ vẻ ái ngại: “Ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng được.”
Sắc mặt La Phi trầm xuống, đi đến vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa bị khóa từ bên trong, không thể mở ra được. Cô hổn hển chuẩn bị gõ cửa, lại bị cô phục vụ ngăn lại: “Chị ơi, tất cả loại hình phục vụ của chúng tôi đều là khách hàng tự gọi. Chị làm vậy, thật sự khiến chúng tôi khó xử lắm.”
Trịnh Thiên Dã cũng đi đến, giữ tay cô lại: “Đúng vậy, Phi Phi. Nếu em xông vào như vậy, làm phiền Hướng Đông đang làm mát xa bảo vệ sức khỏe, ai cũng bị xấu hổ.”
Tới địa ngục mà bảo vệ sức khỏe ấy!
Nhưng La Phi ngẫm lại thấy cũng đúng, đã biết vậy còn chạy vào, người xấu hổ không chỉ có Hướng Đông mà còn có cô. Nhưng vì muốn xác định, cô đi ngược trở về quầy lễ tân, nhìn sổ đăng ký, quả nhiên người trong phòng ấy chính là Hướng Đông.
Cô biết những chỗ thế này có rất nhiều dịch vụ đặc biệt, rất nhiều đàn ông có cũng sở thích này. Nhưng cô không ngờ Hướng Đông trông có vẻ là người đàn ông khỏe mạnh đáng tin cậy như vậy, cũng sẽ đi làm ba cái chuyện này, lại còn là thời điểm đang đi cùng với cô.
Có phải cô nên cám ơn anh ta hay không, anh ta vì giải quyết nhu cầu, tình nguyện dùng tiền giải trí, cũng không muốn ‘vượt rào’ với cô.
La Phi tức điên chạy về phòng mình, không thèm nghe tiếng gọi của Trịnh Thiên Dã ở phía sau.
Trịnh Thiên Dã giả vờ ở phía sau cô gọi mấy lần, rồi quay về chỗ lúc nãy, mỉm cười khen ngợi người phục vụ, lại đi đến căn phòng còn đang phát ra thứ âm thanh mơ hồ, đưa tay gõ cửa.
Sau một lát, một nam một nữ từ bên trong đi ra, cô gái nọ mỉm cười nịnh nọt với anh, sau đó rời đi.
“Thế nào? Anh Thiên, bắt chước giọng có giống không?” A Tuấn hỏi.
“Rất giống.” Trịnh Thiên Dã gật đầu khen ngợi, khoát vai cậu ta đi xuống lầu, “Lần sau dẫn cậu đi làm mát xa bảo vệ sức khỏe thật sự.”
“Thôi đi, em là loại người đó sao?” A Tuấn khước từ, “Hơn nữa, anh đi mấy chỗ như thế, không sợ chị dâu xắt anh ra à.”
“Anh đâu có làm.” Nói xong hình như nhớ tới gì đó, “Cậu chắc chắn Hướng Đông uống rượu ngủ say như chết.”
“Uống hết hai chai Vodka, là do em khiêng anh ấy về, sáng mai không biết có thể tỉnh hay không nữa.” A Tuấn cười hì hì, “Hiện giờ chị dâu chắc đang đau lòng lắm, anh không đến an ủi à?”
“Tất nhiên phải đến rồi.” Nói xong, anh bước nhanh chân hướng về phòng của La Phi.
“Phi Phi, em ở trong đó đúng không?” Anh đứng bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại, anh lại gõ thêm hai lần nữa: “Phi Phi, em mở cửa nhanh đi, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Nếu em không mở, anh gọi phục vụ đó.”
Vừa nói xong, cửa cũng mở ra, La Phi nghiêm mặt nói: “Anh có phiền hay không vậy! Không biết hiện giờ em rất không vui sao?”
Trịnh Thiên Dã: “Là anh lo quá thôi! Em cũng đừng cảm thấy khó khăn quá, với đàn ông mà nói, chuyện này rất bình thường, chỉ là một trò tiêu khiển thôi, không nhất thiết phải xem như chơi dao thật súng thật. Hướng Đông là người rất đàng hoàng, chắc chỉ là nhất thời bị cám dỗ thôi.”
“Đối với anh mà nói là rất bình thường, nhưng với em một chút cũng không bình thường.” Cô giương mắt nhìn anh, “Không phải anh nói giúp em điều tra sao? Giờ sao lại nói giúp anh ấy chứ?”
“Sao anh lại đi nói giúp anh ta được, nếu em không vui, anh sẽ giúp em đánh anh ta một trận.” Anh nói xong, giả bộ xoay người đi.
La Phi nhanh chóng giữ anh lại: “Anh định làm gì? Quên đi quên đi, bây giờ biết anh ấy là người thế nào rồi, còn tốt hơn nhiều sau khi kết hôn mới phát hiện ra.”
“Em có thể nghĩ như vậy là rất tốt.” Trịnh Thiên Dã gật đầu ra vẻ đồng tình, rồi giống như không xác định được tâm trạng của cô, “Em thật sự không sao à?”
Sắc mặt La Phi đương nhiên vẫn rất thối, nhưng cũng không phải là quá thương tâm đòi sống đòi chết. Cô gật đầu xoay người đi vào trong: “Không có việc gì, chỉ là không muốn gặp lại anh ấy, cảm thấy ngán ngẩm quá.”
Trịnh Thiên Dã theo cô vào trong, nhìn thấy hành lý trên giường: “Em định đi bây giờ à?”
La Phi ừ một tiếng: “Chẳng lẽ còn phải đợi tới mai cho xấu hổ à?”
“Nhưng giờ này trễ rồi?”
“Không sao, em đã nhờ khách sạn gọi xe giúp rồi.” Cô vừa nói vừa thu dọn quần áo.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng chạy đến kéo lấy hành lý của cô: “Để anh đưa em về.”
“Không cần, anh cứ chơi tiếp đi.”
“Như vậy sao được? Hiện giờ bên ngoài nhiều tên biến thái lắm, một cô gái như em nửa đêm nửa hôm ngồi xe về thành phố rất là nguy hiểm!”
La Phi liếc anh: “Anh còn chê em tâm trạng chưa đủ tệ à? Cần phải làm cho em buồn thêm?”
“Là anh lo lắng cho em.” Trịnh Thiên Dã phản đối, cười cười, “Yên tâm đi, có anh ở đây, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không dám đến đâu.”
La Phi oán thầm, anh mới chính là tên đầu trâu mặt ngựa lớn nhất ấy!
Nhưng nghĩ thế nào, cũng không thể không nói Trịnh Thiên Dã đã thức tỉnh cô, La Phi thật sự có chút không yên, đêm hôm khuya khoắt ngồi xe một mình về thành phố, hình như đúng là không sáng suốt lắm, nên không từ chối ý tốt của anh nữa.
Nhưng đợi đến khi lên xe, mới phát hiện trong xe có năm cô gái, đúng là lo lắng vô ích.
Đợi đến khi xe chạy đến dưới nhà của La Phi đã là rạng sáng. Cô nhìn bên ngoài tối thui, bỗng nhiên có chút do dự.
Trịnh Thiên Dã nhìn ra sự do dự của cô, bèn hỏi: “Sao vậy? Có phải sợ cô chú lo lắng không?”
La Phi gật đầu: “Tự nhiên em đột ngột quay về, mẹ em chắc chắn cho rằng em và Hướng Đông đã xảy ra chuyện gì đó, hiện giờ em rất rối, nhất thời không thể nói rõ được.”
Trịnh Thiên Dã nghĩ một lát, tốt bụng đề nghị: “Nếu không em đến chỗ anh ngủ một đêm trước đã, chờ trời sáng nghĩ tiếp, rồi mới về nhà giải thích với cô chú.”
La Phi quay đầu, nghi ngờ nhìn anh, đầu mày hơi cau lại.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng nói: “Yên tâm đi, anh không làm gì em đâu. Em cũng thấy rồi đó, hiện giờ anh chỉ hy vọng em sống thật hạnh phúc.”
La Phi lẩm bẩm: “Chính là anh như vậy khiến em có chút không quen.”
“Từ từ em sẽ quen thôi, thật ra đây mới chính là bản chất của anh, khỏe mạnh lương thiện.” Trịnh Thiên Dã nói mà không biết xấu hổ.
La Phi liếc anh, xùy một tiếng: “Cũng có thể là vậy, đến chỗ anh ở một đêm trước vậy.”
Có lẽ dù sao hai người cũng từng có quan hệ thân mật, thời gian ở chung nhà cùng giường chung gối không ngắn, La Phi và anh cô nam quả nữ ở chung, đúng là không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả.
Gác xếp Trịnh Thiên Dã thuê để ở cũng khá cũ, vừa vào cửa thì thấy bừa bãi mấy hộp mỳ ăn liền, đồ đạc này nọ ném lung tung, cũng may trên giường xem như ngăn nắp.
La Phi khó chịu nhìn xung quanh nhà: “Anh thật sự quen sống vậy à?”
Nghĩ đến lúc trước anh xông vào nhà trọ của cô, còn ra sức trang hoàng lại nó.
“Có gì mà sống không quen!” Trịnh Thiên Dã nhún vai, “Không ai cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió, xem như anh lĩnh hội khổ cực trần gian đi, lỡ như có ngày nhà họ Trịnh anh phá sản, anh cũng không cảm thấy suy sụp quá nhiều.”
La Phi cười khúc khích: “Nếu chủ tịch Trịnh nghe anh nói vậy, bệnh tim sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”
Trịnh Thiên Dã không đồng ý: “Cuộc sống vốn chính là vậy, được và mất, không có chuyện gì thập toàn thập mỹ cả.”
Thấy anh đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống hiện thực, không hiểu tại sao, La Phi bỗng cảm thấy có chút vui mừng, bất giác tiến lên, nắm lấy tay anh: “Thiên Dã, nhìn anh thế này, em cảm thấy rất vui.”
Trịnh Thiên Dã hé miệng, nở nụ cười, đỏ mặt: “Anh tệ như vậy mà em còn khen anh, làm anh ngượng quá.”
“Em nói thật đó.”
Trịnh Thiên Dã cười lớn: “Khuya rồi, em lên giường nằm nghỉ đi.”
La Phi gật đầu, cô cũng thật sự thấy mệt. Bởi vì lúc trên núi đã tắm rồi, nên La Phi lên giường ngủ luôn, cô thấy Trịnh Thiên Dã gạt gạt đá dđ mấy thứ trên sàn, trải thảm lên chỗ trống đó, chuẩn bị nằm xuống. Cô nhíu mày: “Anh ngủ vậy à?”
“Không sao, bây giờ trời không lạnh mà.”
La Phi nghĩ, dù sao hai người cái gì cũng làm hết rồi, còn gì phải ngại ngùng nữa, hơn nữa bây giờ nhìn anh trong sáng lương thiện như thế, chắc sẽ không làm ra chuyện gì thú tính đâu, liền vỗ vỗ lên giường nói: “Anh lên đây đi, chúng ta nằm chật một chút, không sao đâu.”
Đây đương nhiên là điều Trịnh Thiên Dã muốn, nhưng ngoài mặt lại giả bộ tỉnh bơ: “Không cần đầu, anh ngủ trên sàn được mà.”
La Phi mất kiên nhẫn: “Con người anh sao lại thế chứ! Tự nhiên trở nên lôi thôi như vậy?”
Trịnh Thiên Dã ừ một tiếng, từ từ leo lên giường.
Thời gian hai người thân mật thế này đã cách hơn mấy tháng. Trịnh Thiên Dã có mùi đặc biệt, mang theo nhiệt độ ấm áp truyền vào chóp mũi La Phi, nhất thời khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, tương tác mạnh mẽ, phảng phất như cách mấy đời.
Cô còn nhớ lần cuối cùng, hai người ở bệnh viện, bởi vì phải tạm xa nhau nên Trịnh Thiên Dã đã giày vò cô rất lâu. Không ngờ lần đó thật sự biến thành ly biệt của hai người.
Cô đang nghĩ ngợi, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên nhích sát lại, thì thầm: “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung với nhau không?”
La Phi đang ngơ ngẩn bỗng lấy lại tinh thần, chợt nhớ đến lần đầu tiên trong lời nói của anh. Thật ra chắc phải hơn một năm rồi, cũng không tính là quá lâu, nhưng bởi vì trải qua không tốt, hiện giờ nhớ lại ký ức hãy còn mới mẻ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, giận dỗi nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, bộ phận của em đi du lịch, anh lại đi theo, còn bắt em ở chung một phòng với anh. Ngoài miệng thì nói sẽ không làm gì em, nhưng sau đó lại…”
La Phi không thể nói tiếp.
“Khi đó có phải em rất hận anh đúng không?”
“Đương nhiên, ước gì có thể giết anh luôn đó. Cô gái nào mà gặp phải chuyện thế này chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu. Tự nhiên bị cưỡng hiếp, tự nhiên bị người khác leo lên người. Lúc ấy em còn không hiểu tại sao trên đời này lại có loại người không nói đạo lý như anh.”
Trịnh Thiên Dã cúi đầu cười: “Anh cũng không muốn vậy đâu. Nhưng em vào công ty hai năm, làm ở văn phòng anh một năm, một chút phản ứng với anh cũng không có. Thật ra lúc ấy mỗi lần vừa nhìn thấy em, anh đều tức giận vô cùng, rồi sau đó biết em bị bạn trai lừa dối, lại cảm thấy em đúng là có mắt như mù. Sau đó lại tình cờ thấy em chụp ảnh cưới với tên khốn đó ở ven đường, anh liền không chịu nổi.”
La Phi im lặng một hồi, xoay người nhìn thẳng vào anh: “Lúc ấy anh đã biết Ngô Thần làm chuyện có lỗi với em, nhưng lại không biết nói sao, còn nhìn thấy chúng em chuẩn bị kết hôn, cho nên trạng thái tinh thần của anh liền xảy ra vấn đề?”
La Phi lại liếc anh một cái, đang muốn tiếp tục đi theo cô phục vụ vào bên trong, lại bỗng nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc khi đi ngang qua một phòng. Trong lòng cô căng thẳng, dừng chân, nghe kỹ lại, có tiếng nam nữ loáng thoáng, rất lạ. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Cô kéo người phục vụ đi trước lại, chỉ vào phòng bên cạnh và hỏi: “Vị khách bên trong, có phải họ Hướng không?”
Mặt của người phục vụ lộ vẻ ái ngại: “Ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng được.”
Sắc mặt La Phi trầm xuống, đi đến vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa bị khóa từ bên trong, không thể mở ra được. Cô hổn hển chuẩn bị gõ cửa, lại bị cô phục vụ ngăn lại: “Chị ơi, tất cả loại hình phục vụ của chúng tôi đều là khách hàng tự gọi. Chị làm vậy, thật sự khiến chúng tôi khó xử lắm.”
Trịnh Thiên Dã cũng đi đến, giữ tay cô lại: “Đúng vậy, Phi Phi. Nếu em xông vào như vậy, làm phiền Hướng Đông đang làm mát xa bảo vệ sức khỏe, ai cũng bị xấu hổ.”
Tới địa ngục mà bảo vệ sức khỏe ấy!
Nhưng La Phi ngẫm lại thấy cũng đúng, đã biết vậy còn chạy vào, người xấu hổ không chỉ có Hướng Đông mà còn có cô. Nhưng vì muốn xác định, cô đi ngược trở về quầy lễ tân, nhìn sổ đăng ký, quả nhiên người trong phòng ấy chính là Hướng Đông.
Cô biết những chỗ thế này có rất nhiều dịch vụ đặc biệt, rất nhiều đàn ông có cũng sở thích này. Nhưng cô không ngờ Hướng Đông trông có vẻ là người đàn ông khỏe mạnh đáng tin cậy như vậy, cũng sẽ đi làm ba cái chuyện này, lại còn là thời điểm đang đi cùng với cô.
Có phải cô nên cám ơn anh ta hay không, anh ta vì giải quyết nhu cầu, tình nguyện dùng tiền giải trí, cũng không muốn ‘vượt rào’ với cô.
La Phi tức điên chạy về phòng mình, không thèm nghe tiếng gọi của Trịnh Thiên Dã ở phía sau.
Trịnh Thiên Dã giả vờ ở phía sau cô gọi mấy lần, rồi quay về chỗ lúc nãy, mỉm cười khen ngợi người phục vụ, lại đi đến căn phòng còn đang phát ra thứ âm thanh mơ hồ, đưa tay gõ cửa.
Sau một lát, một nam một nữ từ bên trong đi ra, cô gái nọ mỉm cười nịnh nọt với anh, sau đó rời đi.
“Thế nào? Anh Thiên, bắt chước giọng có giống không?” A Tuấn hỏi.
“Rất giống.” Trịnh Thiên Dã gật đầu khen ngợi, khoát vai cậu ta đi xuống lầu, “Lần sau dẫn cậu đi làm mát xa bảo vệ sức khỏe thật sự.”
“Thôi đi, em là loại người đó sao?” A Tuấn khước từ, “Hơn nữa, anh đi mấy chỗ như thế, không sợ chị dâu xắt anh ra à.”
“Anh đâu có làm.” Nói xong hình như nhớ tới gì đó, “Cậu chắc chắn Hướng Đông uống rượu ngủ say như chết.”
“Uống hết hai chai Vodka, là do em khiêng anh ấy về, sáng mai không biết có thể tỉnh hay không nữa.” A Tuấn cười hì hì, “Hiện giờ chị dâu chắc đang đau lòng lắm, anh không đến an ủi à?”
“Tất nhiên phải đến rồi.” Nói xong, anh bước nhanh chân hướng về phòng của La Phi.
“Phi Phi, em ở trong đó đúng không?” Anh đứng bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại, anh lại gõ thêm hai lần nữa: “Phi Phi, em mở cửa nhanh đi, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Nếu em không mở, anh gọi phục vụ đó.”
Vừa nói xong, cửa cũng mở ra, La Phi nghiêm mặt nói: “Anh có phiền hay không vậy! Không biết hiện giờ em rất không vui sao?”
Trịnh Thiên Dã: “Là anh lo quá thôi! Em cũng đừng cảm thấy khó khăn quá, với đàn ông mà nói, chuyện này rất bình thường, chỉ là một trò tiêu khiển thôi, không nhất thiết phải xem như chơi dao thật súng thật. Hướng Đông là người rất đàng hoàng, chắc chỉ là nhất thời bị cám dỗ thôi.”
“Đối với anh mà nói là rất bình thường, nhưng với em một chút cũng không bình thường.” Cô giương mắt nhìn anh, “Không phải anh nói giúp em điều tra sao? Giờ sao lại nói giúp anh ấy chứ?”
“Sao anh lại đi nói giúp anh ta được, nếu em không vui, anh sẽ giúp em đánh anh ta một trận.” Anh nói xong, giả bộ xoay người đi.
La Phi nhanh chóng giữ anh lại: “Anh định làm gì? Quên đi quên đi, bây giờ biết anh ấy là người thế nào rồi, còn tốt hơn nhiều sau khi kết hôn mới phát hiện ra.”
“Em có thể nghĩ như vậy là rất tốt.” Trịnh Thiên Dã gật đầu ra vẻ đồng tình, rồi giống như không xác định được tâm trạng của cô, “Em thật sự không sao à?”
Sắc mặt La Phi đương nhiên vẫn rất thối, nhưng cũng không phải là quá thương tâm đòi sống đòi chết. Cô gật đầu xoay người đi vào trong: “Không có việc gì, chỉ là không muốn gặp lại anh ấy, cảm thấy ngán ngẩm quá.”
Trịnh Thiên Dã theo cô vào trong, nhìn thấy hành lý trên giường: “Em định đi bây giờ à?”
La Phi ừ một tiếng: “Chẳng lẽ còn phải đợi tới mai cho xấu hổ à?”
“Nhưng giờ này trễ rồi?”
“Không sao, em đã nhờ khách sạn gọi xe giúp rồi.” Cô vừa nói vừa thu dọn quần áo.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng chạy đến kéo lấy hành lý của cô: “Để anh đưa em về.”
“Không cần, anh cứ chơi tiếp đi.”
“Như vậy sao được? Hiện giờ bên ngoài nhiều tên biến thái lắm, một cô gái như em nửa đêm nửa hôm ngồi xe về thành phố rất là nguy hiểm!”
La Phi liếc anh: “Anh còn chê em tâm trạng chưa đủ tệ à? Cần phải làm cho em buồn thêm?”
“Là anh lo lắng cho em.” Trịnh Thiên Dã phản đối, cười cười, “Yên tâm đi, có anh ở đây, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không dám đến đâu.”
La Phi oán thầm, anh mới chính là tên đầu trâu mặt ngựa lớn nhất ấy!
Nhưng nghĩ thế nào, cũng không thể không nói Trịnh Thiên Dã đã thức tỉnh cô, La Phi thật sự có chút không yên, đêm hôm khuya khoắt ngồi xe một mình về thành phố, hình như đúng là không sáng suốt lắm, nên không từ chối ý tốt của anh nữa.
Nhưng đợi đến khi lên xe, mới phát hiện trong xe có năm cô gái, đúng là lo lắng vô ích.
Đợi đến khi xe chạy đến dưới nhà của La Phi đã là rạng sáng. Cô nhìn bên ngoài tối thui, bỗng nhiên có chút do dự.
Trịnh Thiên Dã nhìn ra sự do dự của cô, bèn hỏi: “Sao vậy? Có phải sợ cô chú lo lắng không?”
La Phi gật đầu: “Tự nhiên em đột ngột quay về, mẹ em chắc chắn cho rằng em và Hướng Đông đã xảy ra chuyện gì đó, hiện giờ em rất rối, nhất thời không thể nói rõ được.”
Trịnh Thiên Dã nghĩ một lát, tốt bụng đề nghị: “Nếu không em đến chỗ anh ngủ một đêm trước đã, chờ trời sáng nghĩ tiếp, rồi mới về nhà giải thích với cô chú.”
La Phi quay đầu, nghi ngờ nhìn anh, đầu mày hơi cau lại.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng nói: “Yên tâm đi, anh không làm gì em đâu. Em cũng thấy rồi đó, hiện giờ anh chỉ hy vọng em sống thật hạnh phúc.”
La Phi lẩm bẩm: “Chính là anh như vậy khiến em có chút không quen.”
“Từ từ em sẽ quen thôi, thật ra đây mới chính là bản chất của anh, khỏe mạnh lương thiện.” Trịnh Thiên Dã nói mà không biết xấu hổ.
La Phi liếc anh, xùy một tiếng: “Cũng có thể là vậy, đến chỗ anh ở một đêm trước vậy.”
Có lẽ dù sao hai người cũng từng có quan hệ thân mật, thời gian ở chung nhà cùng giường chung gối không ngắn, La Phi và anh cô nam quả nữ ở chung, đúng là không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả.
Gác xếp Trịnh Thiên Dã thuê để ở cũng khá cũ, vừa vào cửa thì thấy bừa bãi mấy hộp mỳ ăn liền, đồ đạc này nọ ném lung tung, cũng may trên giường xem như ngăn nắp.
La Phi khó chịu nhìn xung quanh nhà: “Anh thật sự quen sống vậy à?”
Nghĩ đến lúc trước anh xông vào nhà trọ của cô, còn ra sức trang hoàng lại nó.
“Có gì mà sống không quen!” Trịnh Thiên Dã nhún vai, “Không ai cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió, xem như anh lĩnh hội khổ cực trần gian đi, lỡ như có ngày nhà họ Trịnh anh phá sản, anh cũng không cảm thấy suy sụp quá nhiều.”
La Phi cười khúc khích: “Nếu chủ tịch Trịnh nghe anh nói vậy, bệnh tim sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”
Trịnh Thiên Dã không đồng ý: “Cuộc sống vốn chính là vậy, được và mất, không có chuyện gì thập toàn thập mỹ cả.”
Thấy anh đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống hiện thực, không hiểu tại sao, La Phi bỗng cảm thấy có chút vui mừng, bất giác tiến lên, nắm lấy tay anh: “Thiên Dã, nhìn anh thế này, em cảm thấy rất vui.”
Trịnh Thiên Dã hé miệng, nở nụ cười, đỏ mặt: “Anh tệ như vậy mà em còn khen anh, làm anh ngượng quá.”
“Em nói thật đó.”
Trịnh Thiên Dã cười lớn: “Khuya rồi, em lên giường nằm nghỉ đi.”
La Phi gật đầu, cô cũng thật sự thấy mệt. Bởi vì lúc trên núi đã tắm rồi, nên La Phi lên giường ngủ luôn, cô thấy Trịnh Thiên Dã gạt gạt đá dđ mấy thứ trên sàn, trải thảm lên chỗ trống đó, chuẩn bị nằm xuống. Cô nhíu mày: “Anh ngủ vậy à?”
“Không sao, bây giờ trời không lạnh mà.”
La Phi nghĩ, dù sao hai người cái gì cũng làm hết rồi, còn gì phải ngại ngùng nữa, hơn nữa bây giờ nhìn anh trong sáng lương thiện như thế, chắc sẽ không làm ra chuyện gì thú tính đâu, liền vỗ vỗ lên giường nói: “Anh lên đây đi, chúng ta nằm chật một chút, không sao đâu.”
Đây đương nhiên là điều Trịnh Thiên Dã muốn, nhưng ngoài mặt lại giả bộ tỉnh bơ: “Không cần đầu, anh ngủ trên sàn được mà.”
La Phi mất kiên nhẫn: “Con người anh sao lại thế chứ! Tự nhiên trở nên lôi thôi như vậy?”
Trịnh Thiên Dã ừ một tiếng, từ từ leo lên giường.
Thời gian hai người thân mật thế này đã cách hơn mấy tháng. Trịnh Thiên Dã có mùi đặc biệt, mang theo nhiệt độ ấm áp truyền vào chóp mũi La Phi, nhất thời khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, tương tác mạnh mẽ, phảng phất như cách mấy đời.
Cô còn nhớ lần cuối cùng, hai người ở bệnh viện, bởi vì phải tạm xa nhau nên Trịnh Thiên Dã đã giày vò cô rất lâu. Không ngờ lần đó thật sự biến thành ly biệt của hai người.
Cô đang nghĩ ngợi, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên nhích sát lại, thì thầm: “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung với nhau không?”
La Phi đang ngơ ngẩn bỗng lấy lại tinh thần, chợt nhớ đến lần đầu tiên trong lời nói của anh. Thật ra chắc phải hơn một năm rồi, cũng không tính là quá lâu, nhưng bởi vì trải qua không tốt, hiện giờ nhớ lại ký ức hãy còn mới mẻ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, giận dỗi nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, bộ phận của em đi du lịch, anh lại đi theo, còn bắt em ở chung một phòng với anh. Ngoài miệng thì nói sẽ không làm gì em, nhưng sau đó lại…”
La Phi không thể nói tiếp.
“Khi đó có phải em rất hận anh đúng không?”
“Đương nhiên, ước gì có thể giết anh luôn đó. Cô gái nào mà gặp phải chuyện thế này chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu. Tự nhiên bị cưỡng hiếp, tự nhiên bị người khác leo lên người. Lúc ấy em còn không hiểu tại sao trên đời này lại có loại người không nói đạo lý như anh.”
Trịnh Thiên Dã cúi đầu cười: “Anh cũng không muốn vậy đâu. Nhưng em vào công ty hai năm, làm ở văn phòng anh một năm, một chút phản ứng với anh cũng không có. Thật ra lúc ấy mỗi lần vừa nhìn thấy em, anh đều tức giận vô cùng, rồi sau đó biết em bị bạn trai lừa dối, lại cảm thấy em đúng là có mắt như mù. Sau đó lại tình cờ thấy em chụp ảnh cưới với tên khốn đó ở ven đường, anh liền không chịu nổi.”
La Phi im lặng một hồi, xoay người nhìn thẳng vào anh: “Lúc ấy anh đã biết Ngô Thần làm chuyện có lỗi với em, nhưng lại không biết nói sao, còn nhìn thấy chúng em chuẩn bị kết hôn, cho nên trạng thái tinh thần của anh liền xảy ra vấn đề?”
/75
|