Chuyển ngữ: Tcass Nguyễn
***
La Phi kéo cha mẹ chạy thoát khỏi đám phóng viên, chật vật về đến nhà. Vừa mới vào cửa, không đợi cô giải thích, mẹ cô liền giáng cho cô một bạt tai. La Phi sững sờ tại chỗ một lúc. Ba cô cũng hoảng sợ không kém, vội vã chạy tới giữ chặt vợ: “Bà làm cái gì vậy, có gì thì bình tĩnh mà nói, con đã lớn như vậy, bà đánh thế còn ra thể thống gì nữa!”
Mẹ cô cao giọng hét lên: “Có lớn hơn nữa thì nó cũng là do tôi sinh ra, tóm lại dù sao tôi vẫn là mẹ nó.” Nói xong, bà đã gào khóc, đứng lên chỉ vào mặt La Phi, mắng: “Con nói xem tại sao mà con lại vô dụng như vậy? Người khác ức hiếp con thì con để cho người ta ức hiếp à. Có chuyện gì không giải quyết được con không biết nói với ba mẹ sao? Ngay cả khi chúng ta không đủ sức, cũng sẽ liều mạng bảo vệ con.”
La Phi ấm ức xoa xoa gò má bị đánh đau. Cô đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng mẹ đánh cô là khi nào, mười tuổi hay tám tuổi, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ. Thế đủ biết lúc này mẹ đã bị cô chọc cho tức điên rồi.
Cô thả tay xuống, thật cẩn thận mà trấn an mẹ mình: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu. Cũng không phải như trên mạng viết. Con và Trịnh Thiên Dã là thật lòng yêu nhau.”
“Con cho mẹ là kẻ ngốc ư? Trên mạng xuất hiện đầy ảnh chụp, người kia là ai, mẹ sống đến từng này tuổi còn nhìn không ra sao? Ngang tàng phá hoại nhà người ta, đánh bị thương người khác. Còn là cái loại con nhà giàu ăn chơi đàng điếm, đùa bỡn con gái nữa. Con nói nó thích con, thích con vì cái gì? Còn không phải do con trẻ trung xinh đẹp sao. Hôm nay là con, ngày mai lại là người khác thôi.” Mẹ cô vừa nói, vừa thất vọng, đưa chảy xỉa vào đầu cô. “Con thích nó cái gì? Có phải cũng như bao đứa con gái khác, thích tiền của nó? Mua cho con quần áo hàng hiệu sang trọng?”
“Không phải, không phải, không phải vậy!” La Phi lùi về sau hai bước, đỏ mặt phủ nhận.
Mẹ cô cũng không để lời của cô vào tai, tiếp tục nói: “Nhà của chúng ta so ra không phải dạng giàu có gì, nhưng cũng không thua kém ai. Mẹ và ba có mỗi con là con gái, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều ăn mặc không thua kém người khác. Người ta nói con gái phải được chăm sóc, con gái đẹp lại càng phải được chăm sóc. Mẹ và ba con luôn nghĩ con gái mình xinh đẹp như vậy, nhất định phải được nâng niu chiều chuộng, khi trưởng thành mới không bị dụ dỗ. Con muốn cái gì, chúng ta cho con cái đó. Nhiều năm như vậy, con cũng làm chúng ta rất yên tâm. Nhưng bây giờ lại học theo người khác, nghĩ cách quyến rũ kẻ có tiền. Trước đây cùng Ngô Thần cũng rất tốt. Nhưng hiện tại là sao? Con cho mẹ biết, tại sao con lại trở nên như vậy?”
“Mẹ, thật sự không phải như vậy!” La Phi vội vàng giữ chặt tay ba mình: “Ba khuyên mẹ giùm con, không phải như mẹ nghĩ đau. Con và Trịnh Thiên Dã thực sự yêu nhau, không phải là con coi trọng gia cảnh nhà anh ấy. Anh ấy cũng không hư hỏng như trên mạng nói.”
Ông La khó xử mà nhìn La Phi, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng mẹ cô: “Bà đã nghe con gái nói rồi chứ? Những tin trên mạng gì đó không thể tin được.”
“Thông tin trên mạng không tin được, nhưng lời Ngô Thần nói có thể tin!”
Gương mặt La Phi ửng đỏ vì tức giận, phản bác: “Con không biết vì sao Ngô Thần lại nói với ba mẹ những lời thế này thế nọ, nhưng con có thể cam đoan Trịnh Thiên Dã không hề làm những chuyện đồi bại. Đúng là lúc đầu con bị ép buộc, nhưng đó cũng không phải là do ý của anh ấy. Bởi vì ngay lúc đó tinh thần của anh ấy có chút bất bình thường.”
Không ngờ, cô vừa nói như vậy, mẹ cô càng thêm tức giận, thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ tay vào mũi cô, quát: “Cái gì! Ý của con là nó bị bệnh thần kinh? Nói như vậy thì trên mạng viết nó bị trầm cảm là sự thật sao? Con gái, đầu óc con toàn là nước phải không? Ở chung với một người có vấn đề về thành kinh? Con không thấy trên TV hay báo chí nói người mắc chứng trầm cảm này không tự sát cũng sẽ giết người sao? Tại sao con dám ở chung với một người như thế? Con không muốn sống nữa có phải không?”
Gương mặt ông La cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Con gái, có phải là thật không? Chuyện này không thể đùa được? Chúng ta có một đồng nghiệp thân thiết, cũng là vì bệnh ấy mà nhảy từ lầu tám tự sát.”
“Không phải.” La Phi nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Trên mạng nói là anh bị chứng trầm cảm, bởi vì đây là bệnh phổ biến, dễ dàng được công chúng công nhận. Nhưng nếu nói anh không phải bị trầm cảm, mà là một loại bệnh tâm thần nhất thời, đừng nói ba mẹ không chấp nhận, ngay cả cô cũng cảm thấy mập mờ. Tóm lại, trạng thái tinh thần của anh có vấn đề, là sự thật.
Bà La nói hết một tràng thì có vẻ bình tĩnh lại một chút. Bà hít sâu vài cái, thành khẩn nói: “Con gái, không phải ba mẹ không nói lý lẽ. Nhưng còn người kia, có thật là con yêu nó hay là nhất thời con bị ma xui quỷ khiến? Không bàn đến việc thần kinh nó có vấn đề không, có ăn chơi đàng điếm không, nhưng gia thế nhà nó cũng không thích hợp để gia đình nghèo như chúng ta trèo cao đâu. Mẹ là mẹ con, hi vọng duy nhất chính là con tìm được người đàn ông phù hợp, sống hạnh phúc yên ổn qua ngày, đôi lứa bên nhau, có hiểu hay không?”
“Mẹ……” Không thể phủ nhận rằng bị mẹ nói như vậy, cảm giác chưa chắc chắn trong lòng La Phi lại bắt đầu do dự. Cô cảm thấy mỗi một câu mà mẹ nói dường như đều rất hợp lý. Cô có thể không cần để ý Trịnh Thiên Dã có bệnh hay không, cũng không để ý anh đã từng làm tổn thương mình, nhưng gia thế của nhà họ Trịnh, có thật là phù hợp với cô không? Cho dù trưởng bối nhà họ Trịnh coi như có tư tưởng hiện đại, nhưng người ngốc cũng biết tư tưởng hiện đại này là do họ quá cưng chiều Trịnh Thiên Dã. Nói trắng ra là, bọn họ đối xử tốt với cô chính là vì hy vọng cô làm cho Trịnh Thiên Dã vui vẻ.
Nhìn thấy La Phi im lặng không nói, bà La biết lời nói của mình đã có tác dụng. Bà kéo tay cô: “Con gái, ba mẹ không ép con. Con theo chúng ta trở về, rời khỏi người kia một thời gian, bình tĩnh mà suy nghĩ xem con có thực sự yêu nó hay không?”
“Nhưng…” La Phi nghĩ đến việc Trịnh Thiên Dã còn đang trị liệu trong bệnh viện, nếu biết cô bỗng nhiên rời khỏi, không biết anh có bị ảnh hưởng gì hay không.
“Phi Phi, con hãy nghe mẹ nói. Mẹ thấy trên mạng nói bây giờ nó còn ở trong bệnh viện, nhưng con không phải bác sĩ, cũng không phải người thân của nó, cớ gì con phải ở lại?”
La Phi nghĩ ngợi: “Đợi con đi nói với anh ấy đã. Dù sao cũng không thể cứ như vậy mà ra đi, công việc ít nhất cũng vài ngày nữa mới bàn giao được.”
Bà La khoát tay: “Công việc gì gì đó cũng không sao. Mẹ và ba con sẽ lo cho con, tìm cho con một công ty rất tốt ở quê rồi. Con trực tiếp từ chức là xong. Về phần người kia, con cũng có thể thương lượng với nó, nhưng nhất định không được dao động.”
La Phi nghe lời mẹ, gật đầu.
Giằng co với nhau cả buổi, lại phải ăn tối với ba mẹ nên khi La Phi đến bệnh viện thì đã trễ. Lúc cô đi vào phòng bệnh, Trịnh Thiên Dã cùng Trịnh Trạch Thi đang trừng mắt nhìn nhau, giữa hai người là một bàn nhỏ bày thức ăn, bên trong thức ăn còn nguyên vẹn, vừa thấy đã biết là chưa đụng qua.
“Làm sao vậy?” La Phi hỏi
Trịnh Thạch Thi nhíu mày, day day trán: “Cái thằng này không chịu ăn cơm, thế nào cũng phải chờ cô đến.”
La Phi không biết làm sao: “Chẳng phải em đã nói là ba mẹ em đột nhiên đến đây, tối nay em đến trễ rồi sao? Không ăn cơm đói bụng thì biết làm thế nào bây giờ?”
Trịnh Thiên Dã cầm lấy đôi đũa, gương mặt không bộc lộ nhiều cảm xúc: “Bây giờ mới đói.”
Trịnh Trạch Thi nhìn La Phi với ánh mắt ‘giao cho cô’, rồi quay sang nhìn Trịnh Thiên Dã bằng nửa con mắt, đi ra ngoài.
Trịnh Thiên Dã giương mắt nhìn La Phi: “Sao cô chú lại đến đây? Có cần anh đi gặp bọn họ không?”
“Không cần, không cần!” La Phi nhanh chóng xua tay, “Bọn họ đến chỉ để gặp em.”
Tay cầm đũa của Trịnh Thiên Dã bỗng khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô: “Làm sao vậy? Có chuyện gì phải không?”
La Phi do dự một lát: “Bọn họ thấy bài báo trên mạng!”
Trịnh Thiên Dã nhíu mày: “Sau đó bọn họ đã tin? Anh muốn gặp họ, giải thích với họ rõ ràng.”
“Không cần, không phải bác sĩ nói anh không được ra ngoài sao? Hơn nữa bọn họ biết suy xét, sẽ không tin toàn bộ đâu. Có chuyện gì chờ anh khỏe hơn đã rồi nói sau”
“Cũng được, bây giờ anh vẫn còn chút vấn đề về thần kinh, bộ dáng này mà đi gặp bố mẹ vợ cũng có chút quái lạ.”
La Phi thấy anh ăn cũng kha khá rồi, chần chừ một lúc, rốt cuộc thật dè dặt mà mở lời: “Chuyện này… Em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
“Chuyện gì?” Trịnh Thiên Dã đã ăn uống no nê, buông đũa, tựa nửa người trên sô pha, bộ dáng hoàn toàn thư giãn, cho dù đang mặc đồ bệnh nhân, toàn bộ cơ thể toả ra vẻ lười nhác nhưng anh vẫn toát lên một khí chất tao nhã.
La Phi không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất hấp dẫn.
Bởi vì lần đầu tiên có loại cảm giác này nên cô có chút ngượng ngùng. Nghĩ tới những lời mà mình sắp nói ra, càng cảm thấy rối rắm. Thật lâu sau, cô mới nói ra tiếng: “Là như thế này. Đám phóng viên ở trên mạng làm ra nhiều chuyện như vậy, hai ngày nay em vẫn bị truyền thông quấy rầy, hôm nay lúc tan tầm thiếu chút nữa còn bị người ta chặn lại. Cha mẹ em lo lắng cho em, muốn em theo bọn họ về quê vài ngày. Chờ mọi chuyện qua rồi tính sau.”
Vẻ mặt Trịnh Thiên Dã không chút tức giận, dường như đang suy nghĩ một chút, nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Bên ngoài thật sự là có rất nhiều phóng viên tìm đến làm phiền em?”
La Phi ra sức gật đầu, sợ anh không tin nên lấy điện thoại di động ra đưa cho anh xem nhật kí cuộc gọi. Quả nhiên là một danh sách dài những dãy số xa lạ.
Mày Trịnh Thiên Dã nhíu càng chặt: “Quách Tử Chính đúng là vô dụng. Không phải đã dặn là phải xử lí thật tốt rồi sao?”
“Anh ấy bộn bề nhiều việc mà. Gần đây hình ảnh của Hằng Thiên sa sút, mỗi ngày có một đống công việc chờ anh ấy xử lí, làm sao mà anh ấy có thể quản được nhiều chuyện như vậy?” Cô thấy anh mím môi không vui thì nhỏ giọng nói: “Có thể chứ?”
“Nhiều nhất là một tuần.” Trịnh Thiên Dã dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói ra vài chữ.
“Một tuần chắc chắn không thể dẹp yên được chuyện này.” La Phi suy nghĩ: “Chẳng phải bác sĩ nói nhanh nhất là một tháng anh mới có thể xuất viện sao? Một tháng sau em tới đón anh.”
“Cái gì? Một tháng?” Trịnh Thiên Dã bất mãn kêu lớn lên.
La Phi ngượng ngùng cười, đi qua bên cạnh anh, giơ một ngón tay cầu xin: “Chỉ một tháng!”
Trịnh Thiên Dã cắn chặt răng: “Được, anh đồng ý. Nhưng hôm nay em phải ở trong này với anh”
La Phi sửng sốt nói: “Không phải bác sĩ không cho ở lại sao?”
“Hiện tại anh cảm thấy rất khỏe, có gì mà không cho. Cùng lắm thì để Trịnh Trạch Thi đi cửa sau một chút. Tóm lại em phải ở lại đây với anh, bằng không anh không cho em về.”
Rốt cuộc thì Trịnh Trạch Thi cũng đồng ý đi cửa sau, để tranh thủ xin cho La Phi được ở lại. La Phi báo cho cha mẹ ở nhà, không đợi bọn họ tức giận, lấp tức tắt máy.
***
La Phi kéo cha mẹ chạy thoát khỏi đám phóng viên, chật vật về đến nhà. Vừa mới vào cửa, không đợi cô giải thích, mẹ cô liền giáng cho cô một bạt tai. La Phi sững sờ tại chỗ một lúc. Ba cô cũng hoảng sợ không kém, vội vã chạy tới giữ chặt vợ: “Bà làm cái gì vậy, có gì thì bình tĩnh mà nói, con đã lớn như vậy, bà đánh thế còn ra thể thống gì nữa!”
Mẹ cô cao giọng hét lên: “Có lớn hơn nữa thì nó cũng là do tôi sinh ra, tóm lại dù sao tôi vẫn là mẹ nó.” Nói xong, bà đã gào khóc, đứng lên chỉ vào mặt La Phi, mắng: “Con nói xem tại sao mà con lại vô dụng như vậy? Người khác ức hiếp con thì con để cho người ta ức hiếp à. Có chuyện gì không giải quyết được con không biết nói với ba mẹ sao? Ngay cả khi chúng ta không đủ sức, cũng sẽ liều mạng bảo vệ con.”
La Phi ấm ức xoa xoa gò má bị đánh đau. Cô đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng mẹ đánh cô là khi nào, mười tuổi hay tám tuổi, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ. Thế đủ biết lúc này mẹ đã bị cô chọc cho tức điên rồi.
Cô thả tay xuống, thật cẩn thận mà trấn an mẹ mình: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu. Cũng không phải như trên mạng viết. Con và Trịnh Thiên Dã là thật lòng yêu nhau.”
“Con cho mẹ là kẻ ngốc ư? Trên mạng xuất hiện đầy ảnh chụp, người kia là ai, mẹ sống đến từng này tuổi còn nhìn không ra sao? Ngang tàng phá hoại nhà người ta, đánh bị thương người khác. Còn là cái loại con nhà giàu ăn chơi đàng điếm, đùa bỡn con gái nữa. Con nói nó thích con, thích con vì cái gì? Còn không phải do con trẻ trung xinh đẹp sao. Hôm nay là con, ngày mai lại là người khác thôi.” Mẹ cô vừa nói, vừa thất vọng, đưa chảy xỉa vào đầu cô. “Con thích nó cái gì? Có phải cũng như bao đứa con gái khác, thích tiền của nó? Mua cho con quần áo hàng hiệu sang trọng?”
“Không phải, không phải, không phải vậy!” La Phi lùi về sau hai bước, đỏ mặt phủ nhận.
Mẹ cô cũng không để lời của cô vào tai, tiếp tục nói: “Nhà của chúng ta so ra không phải dạng giàu có gì, nhưng cũng không thua kém ai. Mẹ và ba có mỗi con là con gái, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều ăn mặc không thua kém người khác. Người ta nói con gái phải được chăm sóc, con gái đẹp lại càng phải được chăm sóc. Mẹ và ba con luôn nghĩ con gái mình xinh đẹp như vậy, nhất định phải được nâng niu chiều chuộng, khi trưởng thành mới không bị dụ dỗ. Con muốn cái gì, chúng ta cho con cái đó. Nhiều năm như vậy, con cũng làm chúng ta rất yên tâm. Nhưng bây giờ lại học theo người khác, nghĩ cách quyến rũ kẻ có tiền. Trước đây cùng Ngô Thần cũng rất tốt. Nhưng hiện tại là sao? Con cho mẹ biết, tại sao con lại trở nên như vậy?”
“Mẹ, thật sự không phải như vậy!” La Phi vội vàng giữ chặt tay ba mình: “Ba khuyên mẹ giùm con, không phải như mẹ nghĩ đau. Con và Trịnh Thiên Dã thực sự yêu nhau, không phải là con coi trọng gia cảnh nhà anh ấy. Anh ấy cũng không hư hỏng như trên mạng nói.”
Ông La khó xử mà nhìn La Phi, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng mẹ cô: “Bà đã nghe con gái nói rồi chứ? Những tin trên mạng gì đó không thể tin được.”
“Thông tin trên mạng không tin được, nhưng lời Ngô Thần nói có thể tin!”
Gương mặt La Phi ửng đỏ vì tức giận, phản bác: “Con không biết vì sao Ngô Thần lại nói với ba mẹ những lời thế này thế nọ, nhưng con có thể cam đoan Trịnh Thiên Dã không hề làm những chuyện đồi bại. Đúng là lúc đầu con bị ép buộc, nhưng đó cũng không phải là do ý của anh ấy. Bởi vì ngay lúc đó tinh thần của anh ấy có chút bất bình thường.”
Không ngờ, cô vừa nói như vậy, mẹ cô càng thêm tức giận, thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ tay vào mũi cô, quát: “Cái gì! Ý của con là nó bị bệnh thần kinh? Nói như vậy thì trên mạng viết nó bị trầm cảm là sự thật sao? Con gái, đầu óc con toàn là nước phải không? Ở chung với một người có vấn đề về thành kinh? Con không thấy trên TV hay báo chí nói người mắc chứng trầm cảm này không tự sát cũng sẽ giết người sao? Tại sao con dám ở chung với một người như thế? Con không muốn sống nữa có phải không?”
Gương mặt ông La cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Con gái, có phải là thật không? Chuyện này không thể đùa được? Chúng ta có một đồng nghiệp thân thiết, cũng là vì bệnh ấy mà nhảy từ lầu tám tự sát.”
“Không phải.” La Phi nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Trên mạng nói là anh bị chứng trầm cảm, bởi vì đây là bệnh phổ biến, dễ dàng được công chúng công nhận. Nhưng nếu nói anh không phải bị trầm cảm, mà là một loại bệnh tâm thần nhất thời, đừng nói ba mẹ không chấp nhận, ngay cả cô cũng cảm thấy mập mờ. Tóm lại, trạng thái tinh thần của anh có vấn đề, là sự thật.
Bà La nói hết một tràng thì có vẻ bình tĩnh lại một chút. Bà hít sâu vài cái, thành khẩn nói: “Con gái, không phải ba mẹ không nói lý lẽ. Nhưng còn người kia, có thật là con yêu nó hay là nhất thời con bị ma xui quỷ khiến? Không bàn đến việc thần kinh nó có vấn đề không, có ăn chơi đàng điếm không, nhưng gia thế nhà nó cũng không thích hợp để gia đình nghèo như chúng ta trèo cao đâu. Mẹ là mẹ con, hi vọng duy nhất chính là con tìm được người đàn ông phù hợp, sống hạnh phúc yên ổn qua ngày, đôi lứa bên nhau, có hiểu hay không?”
“Mẹ……” Không thể phủ nhận rằng bị mẹ nói như vậy, cảm giác chưa chắc chắn trong lòng La Phi lại bắt đầu do dự. Cô cảm thấy mỗi một câu mà mẹ nói dường như đều rất hợp lý. Cô có thể không cần để ý Trịnh Thiên Dã có bệnh hay không, cũng không để ý anh đã từng làm tổn thương mình, nhưng gia thế của nhà họ Trịnh, có thật là phù hợp với cô không? Cho dù trưởng bối nhà họ Trịnh coi như có tư tưởng hiện đại, nhưng người ngốc cũng biết tư tưởng hiện đại này là do họ quá cưng chiều Trịnh Thiên Dã. Nói trắng ra là, bọn họ đối xử tốt với cô chính là vì hy vọng cô làm cho Trịnh Thiên Dã vui vẻ.
Nhìn thấy La Phi im lặng không nói, bà La biết lời nói của mình đã có tác dụng. Bà kéo tay cô: “Con gái, ba mẹ không ép con. Con theo chúng ta trở về, rời khỏi người kia một thời gian, bình tĩnh mà suy nghĩ xem con có thực sự yêu nó hay không?”
“Nhưng…” La Phi nghĩ đến việc Trịnh Thiên Dã còn đang trị liệu trong bệnh viện, nếu biết cô bỗng nhiên rời khỏi, không biết anh có bị ảnh hưởng gì hay không.
“Phi Phi, con hãy nghe mẹ nói. Mẹ thấy trên mạng nói bây giờ nó còn ở trong bệnh viện, nhưng con không phải bác sĩ, cũng không phải người thân của nó, cớ gì con phải ở lại?”
La Phi nghĩ ngợi: “Đợi con đi nói với anh ấy đã. Dù sao cũng không thể cứ như vậy mà ra đi, công việc ít nhất cũng vài ngày nữa mới bàn giao được.”
Bà La khoát tay: “Công việc gì gì đó cũng không sao. Mẹ và ba con sẽ lo cho con, tìm cho con một công ty rất tốt ở quê rồi. Con trực tiếp từ chức là xong. Về phần người kia, con cũng có thể thương lượng với nó, nhưng nhất định không được dao động.”
La Phi nghe lời mẹ, gật đầu.
Giằng co với nhau cả buổi, lại phải ăn tối với ba mẹ nên khi La Phi đến bệnh viện thì đã trễ. Lúc cô đi vào phòng bệnh, Trịnh Thiên Dã cùng Trịnh Trạch Thi đang trừng mắt nhìn nhau, giữa hai người là một bàn nhỏ bày thức ăn, bên trong thức ăn còn nguyên vẹn, vừa thấy đã biết là chưa đụng qua.
“Làm sao vậy?” La Phi hỏi
Trịnh Thạch Thi nhíu mày, day day trán: “Cái thằng này không chịu ăn cơm, thế nào cũng phải chờ cô đến.”
La Phi không biết làm sao: “Chẳng phải em đã nói là ba mẹ em đột nhiên đến đây, tối nay em đến trễ rồi sao? Không ăn cơm đói bụng thì biết làm thế nào bây giờ?”
Trịnh Thiên Dã cầm lấy đôi đũa, gương mặt không bộc lộ nhiều cảm xúc: “Bây giờ mới đói.”
Trịnh Trạch Thi nhìn La Phi với ánh mắt ‘giao cho cô’, rồi quay sang nhìn Trịnh Thiên Dã bằng nửa con mắt, đi ra ngoài.
Trịnh Thiên Dã giương mắt nhìn La Phi: “Sao cô chú lại đến đây? Có cần anh đi gặp bọn họ không?”
“Không cần, không cần!” La Phi nhanh chóng xua tay, “Bọn họ đến chỉ để gặp em.”
Tay cầm đũa của Trịnh Thiên Dã bỗng khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô: “Làm sao vậy? Có chuyện gì phải không?”
La Phi do dự một lát: “Bọn họ thấy bài báo trên mạng!”
Trịnh Thiên Dã nhíu mày: “Sau đó bọn họ đã tin? Anh muốn gặp họ, giải thích với họ rõ ràng.”
“Không cần, không phải bác sĩ nói anh không được ra ngoài sao? Hơn nữa bọn họ biết suy xét, sẽ không tin toàn bộ đâu. Có chuyện gì chờ anh khỏe hơn đã rồi nói sau”
“Cũng được, bây giờ anh vẫn còn chút vấn đề về thần kinh, bộ dáng này mà đi gặp bố mẹ vợ cũng có chút quái lạ.”
La Phi thấy anh ăn cũng kha khá rồi, chần chừ một lúc, rốt cuộc thật dè dặt mà mở lời: “Chuyện này… Em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
“Chuyện gì?” Trịnh Thiên Dã đã ăn uống no nê, buông đũa, tựa nửa người trên sô pha, bộ dáng hoàn toàn thư giãn, cho dù đang mặc đồ bệnh nhân, toàn bộ cơ thể toả ra vẻ lười nhác nhưng anh vẫn toát lên một khí chất tao nhã.
La Phi không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất hấp dẫn.
Bởi vì lần đầu tiên có loại cảm giác này nên cô có chút ngượng ngùng. Nghĩ tới những lời mà mình sắp nói ra, càng cảm thấy rối rắm. Thật lâu sau, cô mới nói ra tiếng: “Là như thế này. Đám phóng viên ở trên mạng làm ra nhiều chuyện như vậy, hai ngày nay em vẫn bị truyền thông quấy rầy, hôm nay lúc tan tầm thiếu chút nữa còn bị người ta chặn lại. Cha mẹ em lo lắng cho em, muốn em theo bọn họ về quê vài ngày. Chờ mọi chuyện qua rồi tính sau.”
Vẻ mặt Trịnh Thiên Dã không chút tức giận, dường như đang suy nghĩ một chút, nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Bên ngoài thật sự là có rất nhiều phóng viên tìm đến làm phiền em?”
La Phi ra sức gật đầu, sợ anh không tin nên lấy điện thoại di động ra đưa cho anh xem nhật kí cuộc gọi. Quả nhiên là một danh sách dài những dãy số xa lạ.
Mày Trịnh Thiên Dã nhíu càng chặt: “Quách Tử Chính đúng là vô dụng. Không phải đã dặn là phải xử lí thật tốt rồi sao?”
“Anh ấy bộn bề nhiều việc mà. Gần đây hình ảnh của Hằng Thiên sa sút, mỗi ngày có một đống công việc chờ anh ấy xử lí, làm sao mà anh ấy có thể quản được nhiều chuyện như vậy?” Cô thấy anh mím môi không vui thì nhỏ giọng nói: “Có thể chứ?”
“Nhiều nhất là một tuần.” Trịnh Thiên Dã dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói ra vài chữ.
“Một tuần chắc chắn không thể dẹp yên được chuyện này.” La Phi suy nghĩ: “Chẳng phải bác sĩ nói nhanh nhất là một tháng anh mới có thể xuất viện sao? Một tháng sau em tới đón anh.”
“Cái gì? Một tháng?” Trịnh Thiên Dã bất mãn kêu lớn lên.
La Phi ngượng ngùng cười, đi qua bên cạnh anh, giơ một ngón tay cầu xin: “Chỉ một tháng!”
Trịnh Thiên Dã cắn chặt răng: “Được, anh đồng ý. Nhưng hôm nay em phải ở trong này với anh”
La Phi sửng sốt nói: “Không phải bác sĩ không cho ở lại sao?”
“Hiện tại anh cảm thấy rất khỏe, có gì mà không cho. Cùng lắm thì để Trịnh Trạch Thi đi cửa sau một chút. Tóm lại em phải ở lại đây với anh, bằng không anh không cho em về.”
Rốt cuộc thì Trịnh Trạch Thi cũng đồng ý đi cửa sau, để tranh thủ xin cho La Phi được ở lại. La Phi báo cho cha mẹ ở nhà, không đợi bọn họ tức giận, lấp tức tắt máy.
/75
|