Dịch: Mai Thảo Nguyên ***
Sáng hôm sau, La Phi vừa tỉnh dậy, mới mở đôi mắt còn chèm nhèm ra đã thấy Trịnh Thiên Dã nằm trên người mình, không chút động đậy nhìn cô chằm chằm. Trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ, giống như đang trầm tư suy nghĩ, lại có chút gì đó hoang mang mơ hồ.
La Phi bỗng thấy căng thẳng trong lòng, nháy mắt rồi giật mình thanh tỉnh hoàn toàn, vội nhích người sang một bên, bò dậy nép sát vào cạnh giường, lắp ba lắp bắp hỏi: “Sao… sao vậy?”
Trịnh Thiên Dã tiến lại gần, kề sát gương mặt mình vào mặt cô: “Em đang sợ anh sao?”
Gương mặt anh không chút biểu cảm khiến La Phi có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn là thức thời vội vã lắc đầu.
Trịnh Thiên Dã vươn tay khẽ vuốt má cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Người em yêu là anh, đúng không?”
La Phi nhìn ánh mắt không giống bình thường của anh, toàn thân như bị bó chặt lại, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, ra sức gật đầu thật mạnh.
Khóe môi Trịnh Thiên Dã cong lên, mỉm cười vui vẻ, bàn tay cũng rời khỏi gương mặt La Phi, xoay người bước xuống giường, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng bình thường: “Mau dậy đi, không khéo lại trễ giờ bây giờ!”
La Phi đang ngồi trên giường khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người sau khi ăn qua bữa sáng liền cùng nhau đến công ty. Lúc thang máy dừng lại ở lầu mười lăm, La Phi vừa bước ra khỏi thang máy thì bỗng nhiên bị Trịnh Thiên Dã gọi lại: “Em yên tâm, anh sẽ tiếp nhận điều trị, để bản thân mình mau chóng khỏi bệnh.”
La Phi chợt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nụ cười thản nhiên trên khóe môi anh, dáng vẻ ung dung đĩnh đạc. Lòng cô bỗng cảm thấy vui mừng, lại có chút cảm động, vội gật đầu nói: “Em tin anh!”
Trịnh Thiên Dã trở về văn phòng của mình, sau khi suy nghĩ thông suốt bèn cầm điện thoại lên gọi điện cho Trịnh Trạch Thi.
Mà ở đầu dây bên kia, Trịnh Trạch Thi cảm thấy quá đỗi kinh ngạc trước việc Trịnh Thiên Dã tự động báo cáo tình hình của bản thân cho mình. Cô vội vàng nói cho anh biết cách điều trị tốt nhất, rồi vội vàng chạy như điên đến công ty đưa thuốc, lại một phen dặn dò kỹ lưỡng. Đương nhiên, sau khi rời khỏi đó xong, cô liền gọi điện thoại cho La Phi dặn dò thêm một lần nữa.
Sau khi Trịnh Trạch Thi đi khỏi, Trịnh Thiên Dã nhìn chằm chằm vào mấy lọ thuốc trong tay mình, mặc dầu đã cố kìm nén cảm xúc của bản thân nhưng vẫn không tránh được sự chán ghét trong đó. Vừa may đúng lúc đó, người phụ trách dự án đô thị hóa nông thôn phía bên chính phủ gọi điện thoại tới, muốn xem bản phác thảo thiết kế trung tâm mua sắm của dự án này. Mặc dù các thủ tục thiết kế do Quách Tử Chính phụ trách, nhưng người đứng ra phát triển toàn diện dự án này lại là Trịnh Thiên Dã, ngay cả việc liên lạc với chính phủ cũng là do một tay anh sắp đặt.
Dẫu đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với những người làm trong chính phủ. Vì vậy, anh ổn định lại cảm xúc của bản thân, đối đáp lại đối phương một cách đúng mực. Sau khi cúp máy liền gọi điện thoại nội bộ cho Quách Tử Chính, chỉ là không ngờ được, lúc này Quách Tử Chính lại không có ở trong phòng.
Trịnh Thiên Dã tức giận cúp máy, đem mấy lọ thuốc nằm trên bàn nhét vào ngăn kéo, rồi đứng dậy bước xuống lầu mười bảy.
Nhân viên cấp dưới của Quách Tử Chính mặc dầu luôn trung thành tuyệt đối với sếp của mình, nhưng đối mặt với việc Trịnh đại Boss đích thân đến đây cũng không dám hó hé nửa lời, vừa khúm núm vâng dạ, vừa khẩn trương mời anh vào phòng làm việc của Quách Tử Chính.
Quách Tử Chính vừa mới rời khỏi văn phòng được một lát, cho nên máy tính trên bàn vẫn còn sáng. Trịnh Thiên Dã kích chuột tìm file bản thiết kế trong máy, nhưng lại không tìm được bản vẽ đó. Lúc này, ánh mắt anh lại vô tình rơi trên laptop đang đặt kế bên, liền tiện tay mở ra. Trịnh Thiên Dã có chút bất ngờ khi phát hiện ra, laptop của Quách Tử Chính lại không cài mật khẩu. Thế nhưng, lúc anh tìm được nơi lưu trữ các văn kiện thì mới biết, mỗi file bên trong đều có một mật khẩu riêng biệt.
“Biến thái!” Trịnh Thiên Dã khinh thường mắng một câu, đang định tắt máy đi, thì đột nhiên lại phát hiện ra một file lưu tên “Phi”. Anh ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào liền mở ra, lại không biết linh tính thế nào, liền nhập mật khẩu là tên của La Phi. Trong nháy mắt, anh đã hy vọng rằng, mật khẩu vừa nhập vào là sai. Chỉ là không ngờ được, cái file đó lại mở ra một cách thần kỳ. Phía bên trong file hoàn toàn không có tài liệu nào, chỉ có ba bức ảnh. Trịnh Thiên Dã chỉ cảm thấy đầu óc mình lơ mơ khó chịu, giống như bị cái gì đó đánh vào, có chút âm ỉ đau, lại có chút mơ hồ hỗn độn. Anh sững sờ nhìn những bức ảnh ấy, kích chuột, mở ra từng tấm một.
Hoàn toàn không ngờ được, trong hình hiển nhiên là ảnh chụp chung giữa La Phi và Quách Tử Chính. Có lẽ là ảnh chụp lúc còn học đại học, bởi vì cả hai đều có bộ dạng ngây ngô, đơn thuần. Cũng không phải là bức ảnh gì ghê gớm lắm, cũng không phải trong nhất thời Trịnh Thiên Dã không thể chấp nhận được. Chỉ là, hình ảnh đôi nam nữ trong hình kia trông rất hài hòa, cả ba bức hình đều là hình ảnh hai người vai kề vai, một bức là Quách Tử Chính đang tinh nghịch đưa tay “hi” phía trên đầu La Phi, một bức kia anh ta lại đùa giỡn kéo đuôi tóc của cô ấy, bức còn lại lại là hình ảnh anh ta thân mật khoác hờ trên vai La Phi, ôm mà như không ôm, mà trên mặt La Phi lại lộ ra nụ cười thẹn thùng xấu hổ.
Trịnh Thiên Dã nhớ tới những lời La Phi đã nói với mình, nói cô và Quách Tử Chính kia chỉ là bạn cùng trường mà thôi. Nhìn bức hình trên laptop, anh bực dọc ngồi phịch xuống ghế.
Quách Tử Chính từ bên ngoài trở về phòng, nhìn thấy cảnh tượng Trịnh Thiên Dã đang ngồi trên ghế của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Anh ta chau mày bước đến: “Anh trở nên bỉ ổi từ lúc nào thế, nghiện xem lén đồ dùng của người khác?”
Trịnh Thiên Dã từ phía sau màn hình laptop ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm trầm mà hỏi: “Mày với La Phi trước đây rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Quách Tử Chính ngây người một chốc, sau đó lại mỉm cười nhìn anh: “À, hóa ra là đã nhìn thấy những tấm hình quý báu ấy của tôi rồi!”
Trịnh Thiên Dã đứng bật dậy, tức giận chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng: “Mẹ kiếp, mày nói rõ cho tao, rốt cuộc các người trước đây có quan hệ gì?”
“Tôi nói cái gì anh đều tin sao?” Quách Tử Chính đối với bộ dạng giận dữ của anh lại chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại còn mỉa mai rằng: “Anh chỉ cần tin rằng, giữa tôi và cô ấy chẳng có bất cứ quan hệ gì cả. Cũng nên tự biết rằng, chỉ có mỗi mình anh là cho rằng cô ấy yêu anh, bởi vì, anh vốn không dám đối diện với sự thật.”
Trịnh Thiên Dã từ sau bàn đứng bật dậy, hung tợn bước tới xách ngược cổ áo của anh ta: “Tao cảnh cáo mày lần nữa, La Phi là người phụ nữ của tao, mày mà còn dám có ý đồ gì với cô ấy thì đừng trách tao không khách khí!”
Quách Tử Chính không nhanh không chậm gạt tay anh ra khỏi cổ áo mình, chỉnh lại trang phục, sau đó bước tới bàn ngồi xuống, chậm rãi lên tiếng: “Trịnh Thiên Dã, từ nhỏ tới lớn, anh lúc nào cũng nghĩ rằng tôi muốn tranh giành với anh, lúc nào cũng đối đầu với tôi. Mặc dù tôi nhỏ hơn anh, nhưng lại nhường nhịn anh hết lần này đến lần khác. Nếu không phải vì anh ép tôi xuất ngoại thì hiện tại lúc này, người đứng bên cạnh La Phi là tôi, chứ không phải là anh đâu. Tôi cũng không ngại nói với anh rằng, tôi rất thích La Phi, trước đây đã thích, hiện tại càng thích hơn. Thế nhưng, nếu hai người là thật lòng yêu nhau, tôi sẽ chẳng làm gì cả. Nhưng sự thật thì sao? Chẳng phải là anh đã dùng cách đê tiện nhất để có được cô ấy sao? Lợi dụng sự mềm yếu lương thiện của cô ấy, ép buộc cô ấy ở bên cạnh mình. Anh nói đi, tôi làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ?”
“Mày câm miệng! Sáng nay chính miệng cô ấy còn nói yêu tao!” Trịnh Thiên Dã xanh mặt hét to.
Quách Tử Chính nở nụ cười giễu cợt: “Tổng giám đốc Trịnh, nếu đã không còn việc gì, phiền anh đi ra ngoài, tôi còn phải làm việc.”
Trịnh Thiên Dã đá một đá vào bàn làm việc của anh ta, trong phòng liền vang lên một tiếng uỳnh chấn động, thế nhưng người ngồi sau bàn là Quách Tử Chính kia lại chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn Trịnh Thiên Dã hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi phòng làm việc.
Trịnh Thiên Dã không trở về phòng mình mà trực tiếp xuống phòng La Phi ở lầu mười lăm, cũng không thèm đáp lại lời chào hỏi của ai hết, bước đến chỗ La Phi đang ngồi, kéo lấy tay cô khỏi chỗ ngồi.
“Anh làm gì thế?” La Phi bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, nhưng vì đang ở trong phòng làm việc nên không dám hô to, chỉ có thể nương theo bước chân anh, xiêu vẹo đi lên lầu mười tám.
Sau khi đóng sầm cửa lại sau lưng, Trịnh Thiên Dã mới thả tay La Phi ra, hung dữ bóp cổ cô: “Tại sao em lại lừa tôi?”
La Phi mơ hồ không biết anh đang nói gì, tay anh lại dùng sức không hề nhỏ khiến cô có chút không thở được, gương mặt phút chốc đỏ bừng lên, vội nắm lấy tay anh: “Em không biết anh đang nói gì? Anh nói rõ ràng hơn được không?”
May mà lúc này đây, Trịnh Thiên Dã vẫn còn chút lý trí, thấy cô hít thở khó khăn, bộ dạng khổ sở thì ánh mắt anh ẩn chứa sự ẩn nhẫn, buông lỏng tay mình, lạnh lùng nói: “Em tại sao lại lừa tôi, nói em và Quách Tử Chính trước kia chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè cùng trường?”
La Phi hít sâu mấy hơi, xoa xoa cái cần cổ bị đau: “Em và anh ấy vốn dĩ chỉ là bạn bè bình thường.”
Trịnh Thiên Dã híp mắt lại, lạnh lùng quát to: “Em lại còn gạt tôi sao? Cái gì mà ‘bạn học cùng trường’, bạn học bình thường có thể chụp hình thân mật với nhau sao?”
“Chụp hình thân mật?” La Phi càng thêm mờ mịt, không hiểu ra sao cả.
“Tôi nhìn thấy ảnh chụp của hai người trong máy tính của nó, lưng tựa vai kề vào nhau, cái đó cũng gọi là quan hệ bình thường hả?”
La Phi ngẫm lại, chợt nhớ ra thời điểm mình và Quách Tử Chính sắp sửa quen nhau, có mấy lần cùng nhau đi chơi, rồi chụp chung vài tấm hình nhìn vào có vẻ khá thân mật. Cô giương mắt nhìn vẻ tức giận của Trịnh Thiên Dã rồi thấp giọng nói: “Quan hệ giữa em và anh ấy trước đây cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi. Lúc đó anh ấy có thổ lộ với em, nhưng rồi mấy ngày sau lại đột nhiên xuất ngoại, cho nên, dù lúc đó em muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ấy, e là cũng không có khả năng.”
“Nói như vậy, em thừa nhận là em có thích nó?”
La Phi cả kinh: “Em nói là lúc đó, mấy năm sau này bọn em cũng không hề có liên lạc gì cả.”
“Cho nên, lúc đó em đã thích nó rồi đúng không?”
La Phi thất vọng rũ mắt xuống, nắm lấy tay anh: “Bây giờ anh cứ nhắc mãi đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Em và anh ấy không có gì là không có gì, trước đây không có, bây giờ càng không.”
Trịnh Thiên Dã lại giống như không hề nghe thấy lời cô nói, lại càng kích động hơn: “Em gạt anh! Em vẫn luôn gạt anh, em vốn không hề yêu anh!”
La Phi cảm thấy thần sắc của anh bất thường, trực giác không tốt liền buông tay anh ra, muốn né tránh đi, để anh một mình ổn định lại cảm xúc. Thế nhưng chưa kịp quay lưng đã bị anh tóm chặt, nửa ôm nửa kéo vào phòng nghỉ.
Mấy tháng nay, có rất nhiều chuyện đã trở nên quen thuộc tự nhiên, nhưng tình hình lúc này đây, cùng một địa điểm, lại khiến cho cô hoảng sợ, trong đầu không tự chủ được nhớ lại lần đầu tiên của mình.
Cô đau khổ hét lên: “Trịnh Thiên Dã, anh đừng như vậy, đừng như vậy! Em sợ!”
Nhưng lúc này đây, Trịnh Thiên Dã giống như đã mất đi lý trí, y hệt kẻ điên, hai mắt đỏ ngầu, dường như không hề nghe thấy La Phi đang kêu gào.
Mấy hôm nay, dẫu bệnh của Trịnh Thiên Dã có nặng thêm, mỗi lần đều hung hăng thô lỗ, nhưng trước giờ đều chú ý tới cảm nhận của La Phi. Quần áo của cô bị xé toang, cơ thể anh bừng bừng khí thế, lúc La Phi vẫn còn chưa chuẩn bị gì liền trực tiếp tấn công. Sự đau đớn này đối với La Phi mà nói y hệt lần đầu tiên. Thế nhưng, cảm giác sợ hãi này lại càng kinh khủng hơn. Dẫu cô có cầu xin thế nào, anh dường như đều không hề nghe thấy.
Nghe cô kêu phiền phức, anh liền cúi đầu gặm cắn, mỗi lần cắn đều không hề nhẹ. Khắp người La Phi, môi, cổ, ngực rất nhanh đều là dấu vết của anh để lại. Việc này giống như là phát tiết thú tính của bản thân. La Phi dần dần không còn kêu la được nữa, chỉ còn lại tiếng nức nở, nghe nỗi tuyệt vọng đang gào thét trong lòng mình.
Trịnh Thiên Dã sau khi đã phóng thích, liền nằm trên cơ thể cô thật lâu, lúc ngẩng đầu lên, tơ máu trong mắt đã tan đi không ít. Chỉ là, lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của La Phi, sự hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt cô, giống như không thể nào tin được, té ngã ngồi trên nền nhà. Hơn nữa, lúc đứng dậy liền kéo lấy áo quần, thất tha thất thểu, giống như lẩn trốn mà tông cửa chạy ra ngoài.
Sáng hôm sau, La Phi vừa tỉnh dậy, mới mở đôi mắt còn chèm nhèm ra đã thấy Trịnh Thiên Dã nằm trên người mình, không chút động đậy nhìn cô chằm chằm. Trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ, giống như đang trầm tư suy nghĩ, lại có chút gì đó hoang mang mơ hồ.
La Phi bỗng thấy căng thẳng trong lòng, nháy mắt rồi giật mình thanh tỉnh hoàn toàn, vội nhích người sang một bên, bò dậy nép sát vào cạnh giường, lắp ba lắp bắp hỏi: “Sao… sao vậy?”
Trịnh Thiên Dã tiến lại gần, kề sát gương mặt mình vào mặt cô: “Em đang sợ anh sao?”
Gương mặt anh không chút biểu cảm khiến La Phi có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn là thức thời vội vã lắc đầu.
Trịnh Thiên Dã vươn tay khẽ vuốt má cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Người em yêu là anh, đúng không?”
La Phi nhìn ánh mắt không giống bình thường của anh, toàn thân như bị bó chặt lại, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, ra sức gật đầu thật mạnh.
Khóe môi Trịnh Thiên Dã cong lên, mỉm cười vui vẻ, bàn tay cũng rời khỏi gương mặt La Phi, xoay người bước xuống giường, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng bình thường: “Mau dậy đi, không khéo lại trễ giờ bây giờ!”
La Phi đang ngồi trên giường khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người sau khi ăn qua bữa sáng liền cùng nhau đến công ty. Lúc thang máy dừng lại ở lầu mười lăm, La Phi vừa bước ra khỏi thang máy thì bỗng nhiên bị Trịnh Thiên Dã gọi lại: “Em yên tâm, anh sẽ tiếp nhận điều trị, để bản thân mình mau chóng khỏi bệnh.”
La Phi chợt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nụ cười thản nhiên trên khóe môi anh, dáng vẻ ung dung đĩnh đạc. Lòng cô bỗng cảm thấy vui mừng, lại có chút cảm động, vội gật đầu nói: “Em tin anh!”
Trịnh Thiên Dã trở về văn phòng của mình, sau khi suy nghĩ thông suốt bèn cầm điện thoại lên gọi điện cho Trịnh Trạch Thi.
Mà ở đầu dây bên kia, Trịnh Trạch Thi cảm thấy quá đỗi kinh ngạc trước việc Trịnh Thiên Dã tự động báo cáo tình hình của bản thân cho mình. Cô vội vàng nói cho anh biết cách điều trị tốt nhất, rồi vội vàng chạy như điên đến công ty đưa thuốc, lại một phen dặn dò kỹ lưỡng. Đương nhiên, sau khi rời khỏi đó xong, cô liền gọi điện thoại cho La Phi dặn dò thêm một lần nữa.
Sau khi Trịnh Trạch Thi đi khỏi, Trịnh Thiên Dã nhìn chằm chằm vào mấy lọ thuốc trong tay mình, mặc dầu đã cố kìm nén cảm xúc của bản thân nhưng vẫn không tránh được sự chán ghét trong đó. Vừa may đúng lúc đó, người phụ trách dự án đô thị hóa nông thôn phía bên chính phủ gọi điện thoại tới, muốn xem bản phác thảo thiết kế trung tâm mua sắm của dự án này. Mặc dù các thủ tục thiết kế do Quách Tử Chính phụ trách, nhưng người đứng ra phát triển toàn diện dự án này lại là Trịnh Thiên Dã, ngay cả việc liên lạc với chính phủ cũng là do một tay anh sắp đặt.
Dẫu đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với những người làm trong chính phủ. Vì vậy, anh ổn định lại cảm xúc của bản thân, đối đáp lại đối phương một cách đúng mực. Sau khi cúp máy liền gọi điện thoại nội bộ cho Quách Tử Chính, chỉ là không ngờ được, lúc này Quách Tử Chính lại không có ở trong phòng.
Trịnh Thiên Dã tức giận cúp máy, đem mấy lọ thuốc nằm trên bàn nhét vào ngăn kéo, rồi đứng dậy bước xuống lầu mười bảy.
Nhân viên cấp dưới của Quách Tử Chính mặc dầu luôn trung thành tuyệt đối với sếp của mình, nhưng đối mặt với việc Trịnh đại Boss đích thân đến đây cũng không dám hó hé nửa lời, vừa khúm núm vâng dạ, vừa khẩn trương mời anh vào phòng làm việc của Quách Tử Chính.
Quách Tử Chính vừa mới rời khỏi văn phòng được một lát, cho nên máy tính trên bàn vẫn còn sáng. Trịnh Thiên Dã kích chuột tìm file bản thiết kế trong máy, nhưng lại không tìm được bản vẽ đó. Lúc này, ánh mắt anh lại vô tình rơi trên laptop đang đặt kế bên, liền tiện tay mở ra. Trịnh Thiên Dã có chút bất ngờ khi phát hiện ra, laptop của Quách Tử Chính lại không cài mật khẩu. Thế nhưng, lúc anh tìm được nơi lưu trữ các văn kiện thì mới biết, mỗi file bên trong đều có một mật khẩu riêng biệt.
“Biến thái!” Trịnh Thiên Dã khinh thường mắng một câu, đang định tắt máy đi, thì đột nhiên lại phát hiện ra một file lưu tên “Phi”. Anh ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào liền mở ra, lại không biết linh tính thế nào, liền nhập mật khẩu là tên của La Phi. Trong nháy mắt, anh đã hy vọng rằng, mật khẩu vừa nhập vào là sai. Chỉ là không ngờ được, cái file đó lại mở ra một cách thần kỳ. Phía bên trong file hoàn toàn không có tài liệu nào, chỉ có ba bức ảnh. Trịnh Thiên Dã chỉ cảm thấy đầu óc mình lơ mơ khó chịu, giống như bị cái gì đó đánh vào, có chút âm ỉ đau, lại có chút mơ hồ hỗn độn. Anh sững sờ nhìn những bức ảnh ấy, kích chuột, mở ra từng tấm một.
Hoàn toàn không ngờ được, trong hình hiển nhiên là ảnh chụp chung giữa La Phi và Quách Tử Chính. Có lẽ là ảnh chụp lúc còn học đại học, bởi vì cả hai đều có bộ dạng ngây ngô, đơn thuần. Cũng không phải là bức ảnh gì ghê gớm lắm, cũng không phải trong nhất thời Trịnh Thiên Dã không thể chấp nhận được. Chỉ là, hình ảnh đôi nam nữ trong hình kia trông rất hài hòa, cả ba bức hình đều là hình ảnh hai người vai kề vai, một bức là Quách Tử Chính đang tinh nghịch đưa tay “hi” phía trên đầu La Phi, một bức kia anh ta lại đùa giỡn kéo đuôi tóc của cô ấy, bức còn lại lại là hình ảnh anh ta thân mật khoác hờ trên vai La Phi, ôm mà như không ôm, mà trên mặt La Phi lại lộ ra nụ cười thẹn thùng xấu hổ.
Trịnh Thiên Dã nhớ tới những lời La Phi đã nói với mình, nói cô và Quách Tử Chính kia chỉ là bạn cùng trường mà thôi. Nhìn bức hình trên laptop, anh bực dọc ngồi phịch xuống ghế.
Quách Tử Chính từ bên ngoài trở về phòng, nhìn thấy cảnh tượng Trịnh Thiên Dã đang ngồi trên ghế của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Anh ta chau mày bước đến: “Anh trở nên bỉ ổi từ lúc nào thế, nghiện xem lén đồ dùng của người khác?”
Trịnh Thiên Dã từ phía sau màn hình laptop ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm trầm mà hỏi: “Mày với La Phi trước đây rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Quách Tử Chính ngây người một chốc, sau đó lại mỉm cười nhìn anh: “À, hóa ra là đã nhìn thấy những tấm hình quý báu ấy của tôi rồi!”
Trịnh Thiên Dã đứng bật dậy, tức giận chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng: “Mẹ kiếp, mày nói rõ cho tao, rốt cuộc các người trước đây có quan hệ gì?”
“Tôi nói cái gì anh đều tin sao?” Quách Tử Chính đối với bộ dạng giận dữ của anh lại chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại còn mỉa mai rằng: “Anh chỉ cần tin rằng, giữa tôi và cô ấy chẳng có bất cứ quan hệ gì cả. Cũng nên tự biết rằng, chỉ có mỗi mình anh là cho rằng cô ấy yêu anh, bởi vì, anh vốn không dám đối diện với sự thật.”
Trịnh Thiên Dã từ sau bàn đứng bật dậy, hung tợn bước tới xách ngược cổ áo của anh ta: “Tao cảnh cáo mày lần nữa, La Phi là người phụ nữ của tao, mày mà còn dám có ý đồ gì với cô ấy thì đừng trách tao không khách khí!”
Quách Tử Chính không nhanh không chậm gạt tay anh ra khỏi cổ áo mình, chỉnh lại trang phục, sau đó bước tới bàn ngồi xuống, chậm rãi lên tiếng: “Trịnh Thiên Dã, từ nhỏ tới lớn, anh lúc nào cũng nghĩ rằng tôi muốn tranh giành với anh, lúc nào cũng đối đầu với tôi. Mặc dù tôi nhỏ hơn anh, nhưng lại nhường nhịn anh hết lần này đến lần khác. Nếu không phải vì anh ép tôi xuất ngoại thì hiện tại lúc này, người đứng bên cạnh La Phi là tôi, chứ không phải là anh đâu. Tôi cũng không ngại nói với anh rằng, tôi rất thích La Phi, trước đây đã thích, hiện tại càng thích hơn. Thế nhưng, nếu hai người là thật lòng yêu nhau, tôi sẽ chẳng làm gì cả. Nhưng sự thật thì sao? Chẳng phải là anh đã dùng cách đê tiện nhất để có được cô ấy sao? Lợi dụng sự mềm yếu lương thiện của cô ấy, ép buộc cô ấy ở bên cạnh mình. Anh nói đi, tôi làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ?”
“Mày câm miệng! Sáng nay chính miệng cô ấy còn nói yêu tao!” Trịnh Thiên Dã xanh mặt hét to.
Quách Tử Chính nở nụ cười giễu cợt: “Tổng giám đốc Trịnh, nếu đã không còn việc gì, phiền anh đi ra ngoài, tôi còn phải làm việc.”
Trịnh Thiên Dã đá một đá vào bàn làm việc của anh ta, trong phòng liền vang lên một tiếng uỳnh chấn động, thế nhưng người ngồi sau bàn là Quách Tử Chính kia lại chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn Trịnh Thiên Dã hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi phòng làm việc.
Trịnh Thiên Dã không trở về phòng mình mà trực tiếp xuống phòng La Phi ở lầu mười lăm, cũng không thèm đáp lại lời chào hỏi của ai hết, bước đến chỗ La Phi đang ngồi, kéo lấy tay cô khỏi chỗ ngồi.
“Anh làm gì thế?” La Phi bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, nhưng vì đang ở trong phòng làm việc nên không dám hô to, chỉ có thể nương theo bước chân anh, xiêu vẹo đi lên lầu mười tám.
Sau khi đóng sầm cửa lại sau lưng, Trịnh Thiên Dã mới thả tay La Phi ra, hung dữ bóp cổ cô: “Tại sao em lại lừa tôi?”
La Phi mơ hồ không biết anh đang nói gì, tay anh lại dùng sức không hề nhỏ khiến cô có chút không thở được, gương mặt phút chốc đỏ bừng lên, vội nắm lấy tay anh: “Em không biết anh đang nói gì? Anh nói rõ ràng hơn được không?”
May mà lúc này đây, Trịnh Thiên Dã vẫn còn chút lý trí, thấy cô hít thở khó khăn, bộ dạng khổ sở thì ánh mắt anh ẩn chứa sự ẩn nhẫn, buông lỏng tay mình, lạnh lùng nói: “Em tại sao lại lừa tôi, nói em và Quách Tử Chính trước kia chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè cùng trường?”
La Phi hít sâu mấy hơi, xoa xoa cái cần cổ bị đau: “Em và anh ấy vốn dĩ chỉ là bạn bè bình thường.”
Trịnh Thiên Dã híp mắt lại, lạnh lùng quát to: “Em lại còn gạt tôi sao? Cái gì mà ‘bạn học cùng trường’, bạn học bình thường có thể chụp hình thân mật với nhau sao?”
“Chụp hình thân mật?” La Phi càng thêm mờ mịt, không hiểu ra sao cả.
“Tôi nhìn thấy ảnh chụp của hai người trong máy tính của nó, lưng tựa vai kề vào nhau, cái đó cũng gọi là quan hệ bình thường hả?”
La Phi ngẫm lại, chợt nhớ ra thời điểm mình và Quách Tử Chính sắp sửa quen nhau, có mấy lần cùng nhau đi chơi, rồi chụp chung vài tấm hình nhìn vào có vẻ khá thân mật. Cô giương mắt nhìn vẻ tức giận của Trịnh Thiên Dã rồi thấp giọng nói: “Quan hệ giữa em và anh ấy trước đây cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi. Lúc đó anh ấy có thổ lộ với em, nhưng rồi mấy ngày sau lại đột nhiên xuất ngoại, cho nên, dù lúc đó em muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ấy, e là cũng không có khả năng.”
“Nói như vậy, em thừa nhận là em có thích nó?”
La Phi cả kinh: “Em nói là lúc đó, mấy năm sau này bọn em cũng không hề có liên lạc gì cả.”
“Cho nên, lúc đó em đã thích nó rồi đúng không?”
La Phi thất vọng rũ mắt xuống, nắm lấy tay anh: “Bây giờ anh cứ nhắc mãi đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Em và anh ấy không có gì là không có gì, trước đây không có, bây giờ càng không.”
Trịnh Thiên Dã lại giống như không hề nghe thấy lời cô nói, lại càng kích động hơn: “Em gạt anh! Em vẫn luôn gạt anh, em vốn không hề yêu anh!”
La Phi cảm thấy thần sắc của anh bất thường, trực giác không tốt liền buông tay anh ra, muốn né tránh đi, để anh một mình ổn định lại cảm xúc. Thế nhưng chưa kịp quay lưng đã bị anh tóm chặt, nửa ôm nửa kéo vào phòng nghỉ.
Mấy tháng nay, có rất nhiều chuyện đã trở nên quen thuộc tự nhiên, nhưng tình hình lúc này đây, cùng một địa điểm, lại khiến cho cô hoảng sợ, trong đầu không tự chủ được nhớ lại lần đầu tiên của mình.
Cô đau khổ hét lên: “Trịnh Thiên Dã, anh đừng như vậy, đừng như vậy! Em sợ!”
Nhưng lúc này đây, Trịnh Thiên Dã giống như đã mất đi lý trí, y hệt kẻ điên, hai mắt đỏ ngầu, dường như không hề nghe thấy La Phi đang kêu gào.
Mấy hôm nay, dẫu bệnh của Trịnh Thiên Dã có nặng thêm, mỗi lần đều hung hăng thô lỗ, nhưng trước giờ đều chú ý tới cảm nhận của La Phi. Quần áo của cô bị xé toang, cơ thể anh bừng bừng khí thế, lúc La Phi vẫn còn chưa chuẩn bị gì liền trực tiếp tấn công. Sự đau đớn này đối với La Phi mà nói y hệt lần đầu tiên. Thế nhưng, cảm giác sợ hãi này lại càng kinh khủng hơn. Dẫu cô có cầu xin thế nào, anh dường như đều không hề nghe thấy.
Nghe cô kêu phiền phức, anh liền cúi đầu gặm cắn, mỗi lần cắn đều không hề nhẹ. Khắp người La Phi, môi, cổ, ngực rất nhanh đều là dấu vết của anh để lại. Việc này giống như là phát tiết thú tính của bản thân. La Phi dần dần không còn kêu la được nữa, chỉ còn lại tiếng nức nở, nghe nỗi tuyệt vọng đang gào thét trong lòng mình.
Trịnh Thiên Dã sau khi đã phóng thích, liền nằm trên cơ thể cô thật lâu, lúc ngẩng đầu lên, tơ máu trong mắt đã tan đi không ít. Chỉ là, lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của La Phi, sự hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt cô, giống như không thể nào tin được, té ngã ngồi trên nền nhà. Hơn nữa, lúc đứng dậy liền kéo lấy áo quần, thất tha thất thểu, giống như lẩn trốn mà tông cửa chạy ra ngoài.
/75
|