Editor: Cogau
Hai ngày sau, Phương Minh Vĩ tới căn cứ diễn tập.
Hôm sau, Phương Minh Vĩ cùng chính ủy Trương Triêu Lâm đang nghiên cứu địa hình thì Tiểu Hà vẻ mặt đau khổ đứng ở bên ngoài lều hô: Báo cáo!
Trương Triêu Lâm liếc nhìn Phương Minh Vĩ, nói với người hô ở bên ngoài: Vào đi!
Tiểu Hà đi vào, sau khi chào cũng không lên tiếng.
Phương Minh Vĩ cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: Có chuyện gì sao?
Đoàn trưởng, có người tìm ạ.
Ai vậy? Phương Minh Vĩ hỏi tiếp.
Để cho người ta vào đi, bên ngoài ở đây rất lạnh. Chỉ huy Trương Triêu Lâm nói, Phương Minh Vĩ nhìn anh ta một cái, nói một câu: Đây không phải là phong cách của anh.
Vậy bình thường phong cách của tôi thế nào? Trương Triêu Lâm hỏi.
Phương Minh Vĩ vừa định nói, đã bị câu nói của một cô gái cắt ngang. Phương Minh Vĩ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trương Triêu Lâm, thấy anh ta cười tươi như hoa, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra! Cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Cô gái mặc quân trang lên tiếng cắt đứt sự yên tĩnh: Phương Minh . . ., à không, Đoàn trưởng Phương không hoan nghênh em sao?
Phương Minh Vĩ tiếp tục không nói lời nào.
Vị này là Tiểu Trần sao, tôi là chính ủy Binh đoàn pháo binh, tên Trương Triêu Lâm. Trương Triêu Lâm pha trò.
Chào Chính ủy, tôi là Trần Mẫn, Bác sĩ khoa ngoại của Bệnh viện Quân khu thành phố C, cũng là bác sĩ mặt trận của lần diễn tập này ạ. Trần Mẫn tự giới thiệu.
A, Xin chào! Vậy lần diễn tập này làm phiền cô rồi, cô và anh Phương có quen biết sao?
Biết, tôi biết anh ấy ở bộ đội đặc công, lần này là tiếp nhận điều động của anh ấy nên tới.
Ah, vậy à. Tôi còn có chút việc, tôi ra ngoài xem tụi nhóc kia chuẩn bị thế nào.
Chính ủy đi thong thả ạ.
Trương Triêu Lâm từ trong lều trại đi ra, cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt rất nhiều. Tiểu Hà thấy Trương Triêu Lâm tâm tình vui vẻ đi về phía khác của doanh trại, muốn khóc thầm, Đoàn trưởng rõ ràng có chị dâu, mà Chính ủy lại muốn làm gì vậy chứ?
Phương Minh Vĩ, anh không có gì muốn nói với em sao? Trần Mẫn tới trước mặt Phương Minh Vĩ đứng.
Không có, bác sĩ Trần vui lòng đứng xa tôi một chút được không? Phương Minh Vĩ không vui nói.
Sao lại xa cách như vây, Đoàn trưởng Phương?
Tôi phải làm việc, nếu không có việc gì thì mời bác sĩ Trần đi ra ngoài đi. Phương Minh Vĩ hạ lệnh đuổi khách, Trần Mẫn thì đi ra ngoài không tỏ vẻ gì. Thời gian tiếp theo, Trần Mẫn thường xuyên lấy các loại lý do xuất hiện ở trước mặt Phương Minh Vĩ, mà Trương Triêu Lâm thì cứ có cơ hội là để cho hai người bọn họ một mình tiếp xúc với nhau. Thế cho nên toàn doanh trại đều biết, người đẹp – bác sĩ Trần Mẫn đang theo đuổi Đoàn trưởng Binh đoàn Pháo binh Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ trước sau như một không để ý cũng chẳng quan tâm Trần Mẫn, mà Trần Mẫn hình như cũng quen Phương Minh Vĩ đối với cô như vậy rồi.
Đợt Diễn tập quân sự Phương Minh Vĩ thuận lợi nắm chắc trong tầm tay, giải quyết xong việc quân. Sáng sớm, Phương Minh Vĩ liền lái xe đến thành phố C!
Buổi trưa, Hạ Hi Tuyền túm tai Tôn Kiêu vặn một cái, Tôn Kiêu dậm chân kêu: Cô giáo Hạ, mình sai rồi, mình sai rồi, nhất định sẽ không vi phạm nữa, mình bảo đảm!
Hạ Hi Tuyền buông tay ra, chỉ vào Tôn Kiêu hỏi: Mình thật tò mò, nhiều năm qua không biết cậu sống thế nào, tối hôm qua mình còn cố ý gọi điện thoại cho cậu, nói cậu mua gạo mua đồ ăn tới mà.
Ha ha . . . Xin lỗi, xin lỗi, vậy không phải được rồi sao. Như vậy đi, mình mời cậu ăn mỳ ăn liền, tự mình sẽ bưng tới làm cho cậu ăn, sao? Tôn Kiêu tự biết mình làm việc sai, vội vàng lấy lòng.
Mình không ăn những thực phẩm bỏ đi đó.
Vậy làm sao bây giờ, chỉ cần ‘ngài’ nói, ‘tiểu nhân’ nhất định làm được!
Đến nhà ăn, còn có thể làm sao nữa.
Ah, ah, được, được. Gì chứ, cậu không sợ . . . Tôn Kiêu có điều ngụ ý.
Câm miệng! Vừa nói lời này Hạ Hi Tuyền liền giận dễ sợ, những ngày qua Bát Tiến Thịnh có cơ hội là đến phòng làm việc của Hạ Hi Tuyền. Làm hại Hạ Hi Tuyền đi đâu cũng không yên ổn, đồng nghiệp, học sinh thấy cô đều vẻ mặt dò thăm.
Tôn Kiêu tự biết đuối lý, cùng yên lặng ở sau lưng Hạ Hi Tuyền. Sắp ra cổng học viện thì Tôn Kiêu đã nhìn thấy giáo sư Bát đi về phía các cô, nghĩ thầm: Xong rồi, lần này thì Hạ Hi Tuyền sẽ giết mình.
Cô giáo Hạ và cô giáo Tôn đến nhà ăn sao? Bát Tiến Thịnh hỏi.
Tôn Kiêu sắc mặt càng lúc càng khó nhìn, Hạ Hi Tuyền đành phải nhắm mắt nói: Đúng vậy.
Bát Tiến Thịnh vừa nghe thấy thế, tâm tình thật tốt: Vậy chúng ta cùng đi đi.
Tôn Kiêu cười nói ‘Được’, rồi kéo Hạ Hi Tuyền đi, Hạ Hi Tuyền mặt không chút thay đổi đi theo phía sau họ.
Lúc Phương Minh Vĩ tới, vừa đúng lúc gần hết giờ, đậu xe xong, vẫn đợi ở trong xe, nhìn chằm chằm cổng ra, chỉ sợ bỏ lỡ Hạ Hi Tuyền.
Sau khi tất cả sinh viên căn bản đi ra hết, Phương Minh Vĩ mới nhìn thấy mấy giảng viên đi ra ngoài. Đợi một lúc, anh còn tưởng rằng Hạ Hi Tuyền đi từ cửa sau, đang chuẩn bị xuống xe hỏi người quản lý đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền vẻ mặt mất hứng cùng một người giảng viên khác đi ra. Khi đi tới cửa, nhìn thấy người thầy giáo kia đi ra, anh phát hiện sắc mặt của Hạ Hi Tuyền càng khó coi hơn. Ngay cả người thầy giáo đó nói chuyện với cô cô cũng không để ý tới, Phương Minh Vĩ cười khổ một tiếng, xem ra, anh có tình địch rồi.
Phương Minh Vĩ bấm chuẩn thời gian, chờ mấy người đi cùng Hạ Hi Tuyền vừa đi qua thì xuống xe, Hi Tuyền!
Hạ Hi Tuyền nghe có người gọi cô, liền dừng lại, vừa quay đầu lại, liền đụng phải Tôn Kiêu chỉ lo cúi đầu tự trách.
Cộp . . . hai cái đầu đụng vào nhau. Tôn Kiêu và Hạ Hi Tuyền đều xuýt xoa, lúc ấy trong mắt hai người liền ứa nước mắt. Tôn Kiêu còn chưa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một bóng dáng quân phục màu xanh đỡ Hạ Hi Tuyền.
Không sao chứ! Phương Minh Vĩ hỏi, đồng thời gật đầu với Bát Tiến Thịnh ở phía sau Hạ Hi Tuyền một cái.
Bát Tiến Thịnh nhìn chằm chằm tay Phương Minh Vĩ đang đỡ Hạ Hi Tuyền, nhìn chằm chằm như có thể xuyên thủng vậy, khi anh mới vừa nghe thấy có người gọi Hạ Hi Tuyền, quay đầu lại, bởi vì cách xa, trơ mắt nhìn Hạ Hi Tuyền và Tôn Kiêu đụng vào, vừa định tiến lại đỡ Hạ Hi Tuyền thì anh đã thấy có người trước một bước so với anh, không thể làm gì khác hơn là đành thu tay lại.
Sau khi Hạ Hi Tuyền tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy là Phương Minh Vĩ, lại thất thần.
Phương Minh Vĩ cười xoa đầu của cô: Bị đụng choáng váng rồi sao, không nhận ra anh à?
Vẫn là Tôn Kiêu lên tiếng hỏi: Hi Tuyền, người này là ai vậy?
Hạ Hi Tuyền hồi hồn: A, đây là Phương Minh Vĩ!
Ánh mắt Tôn Kiêu sáng lên, quên mất là vừa bị đụng đau đầu, chìa tay ra bắt tay với Phương Minh Vĩ: Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Em là đồng nghiệp, kiêm bạn tốt của Hi Tuyền.
Phương Minh Vĩ lễ phép bắt tay chào hỏi với cô ấy: Vừa mới đụng, cô không bị đau chứ? Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại die~nda`nleequydo^n.cOm
Tôn Kiêu vội vàng khoát tay nói: ‘Không việc gì.’
Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền hơi giật mình, liền hỏi Tôn Kiêu: Anh đây là?
A, đây là Giáo sư - giảng viên của học viện bọn em, Bát Tiến Thịnh, thầy giáo Bát ạ!
Phương Minh Vĩ và Bát Tiến Thịnh đồng thời vươn tay, nhẹ nhàng bắt, nói: Xin chào anh! rồi buông tay ra.
Cô giáo Hạ, vậy chúng ta có đến nhà ăn nữa không? Bát Tiến Thịnh hỏi.
Hạ Hi Tuyền dường như không nghe thấy, chỉ cúi đầu xuống không nói lời nào.
Phương Minh Vĩ đưa tay ôm chắc cô, cười nói với Bát Tiến Thịnh: Thật xin lỗi, cô ấy mới vừa bị đụng choáng váng, đừng để ý.
Hai ngày sau, Phương Minh Vĩ tới căn cứ diễn tập.
Hôm sau, Phương Minh Vĩ cùng chính ủy Trương Triêu Lâm đang nghiên cứu địa hình thì Tiểu Hà vẻ mặt đau khổ đứng ở bên ngoài lều hô: Báo cáo!
Trương Triêu Lâm liếc nhìn Phương Minh Vĩ, nói với người hô ở bên ngoài: Vào đi!
Tiểu Hà đi vào, sau khi chào cũng không lên tiếng.
Phương Minh Vĩ cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: Có chuyện gì sao?
Đoàn trưởng, có người tìm ạ.
Ai vậy? Phương Minh Vĩ hỏi tiếp.
Để cho người ta vào đi, bên ngoài ở đây rất lạnh. Chỉ huy Trương Triêu Lâm nói, Phương Minh Vĩ nhìn anh ta một cái, nói một câu: Đây không phải là phong cách của anh.
Vậy bình thường phong cách của tôi thế nào? Trương Triêu Lâm hỏi.
Phương Minh Vĩ vừa định nói, đã bị câu nói của một cô gái cắt ngang. Phương Minh Vĩ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trương Triêu Lâm, thấy anh ta cười tươi như hoa, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra! Cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Cô gái mặc quân trang lên tiếng cắt đứt sự yên tĩnh: Phương Minh . . ., à không, Đoàn trưởng Phương không hoan nghênh em sao?
Phương Minh Vĩ tiếp tục không nói lời nào.
Vị này là Tiểu Trần sao, tôi là chính ủy Binh đoàn pháo binh, tên Trương Triêu Lâm. Trương Triêu Lâm pha trò.
Chào Chính ủy, tôi là Trần Mẫn, Bác sĩ khoa ngoại của Bệnh viện Quân khu thành phố C, cũng là bác sĩ mặt trận của lần diễn tập này ạ. Trần Mẫn tự giới thiệu.
A, Xin chào! Vậy lần diễn tập này làm phiền cô rồi, cô và anh Phương có quen biết sao?
Biết, tôi biết anh ấy ở bộ đội đặc công, lần này là tiếp nhận điều động của anh ấy nên tới.
Ah, vậy à. Tôi còn có chút việc, tôi ra ngoài xem tụi nhóc kia chuẩn bị thế nào.
Chính ủy đi thong thả ạ.
Trương Triêu Lâm từ trong lều trại đi ra, cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt rất nhiều. Tiểu Hà thấy Trương Triêu Lâm tâm tình vui vẻ đi về phía khác của doanh trại, muốn khóc thầm, Đoàn trưởng rõ ràng có chị dâu, mà Chính ủy lại muốn làm gì vậy chứ?
Phương Minh Vĩ, anh không có gì muốn nói với em sao? Trần Mẫn tới trước mặt Phương Minh Vĩ đứng.
Không có, bác sĩ Trần vui lòng đứng xa tôi một chút được không? Phương Minh Vĩ không vui nói.
Sao lại xa cách như vây, Đoàn trưởng Phương?
Tôi phải làm việc, nếu không có việc gì thì mời bác sĩ Trần đi ra ngoài đi. Phương Minh Vĩ hạ lệnh đuổi khách, Trần Mẫn thì đi ra ngoài không tỏ vẻ gì. Thời gian tiếp theo, Trần Mẫn thường xuyên lấy các loại lý do xuất hiện ở trước mặt Phương Minh Vĩ, mà Trương Triêu Lâm thì cứ có cơ hội là để cho hai người bọn họ một mình tiếp xúc với nhau. Thế cho nên toàn doanh trại đều biết, người đẹp – bác sĩ Trần Mẫn đang theo đuổi Đoàn trưởng Binh đoàn Pháo binh Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ trước sau như một không để ý cũng chẳng quan tâm Trần Mẫn, mà Trần Mẫn hình như cũng quen Phương Minh Vĩ đối với cô như vậy rồi.
Đợt Diễn tập quân sự Phương Minh Vĩ thuận lợi nắm chắc trong tầm tay, giải quyết xong việc quân. Sáng sớm, Phương Minh Vĩ liền lái xe đến thành phố C!
Buổi trưa, Hạ Hi Tuyền túm tai Tôn Kiêu vặn một cái, Tôn Kiêu dậm chân kêu: Cô giáo Hạ, mình sai rồi, mình sai rồi, nhất định sẽ không vi phạm nữa, mình bảo đảm!
Hạ Hi Tuyền buông tay ra, chỉ vào Tôn Kiêu hỏi: Mình thật tò mò, nhiều năm qua không biết cậu sống thế nào, tối hôm qua mình còn cố ý gọi điện thoại cho cậu, nói cậu mua gạo mua đồ ăn tới mà.
Ha ha . . . Xin lỗi, xin lỗi, vậy không phải được rồi sao. Như vậy đi, mình mời cậu ăn mỳ ăn liền, tự mình sẽ bưng tới làm cho cậu ăn, sao? Tôn Kiêu tự biết mình làm việc sai, vội vàng lấy lòng.
Mình không ăn những thực phẩm bỏ đi đó.
Vậy làm sao bây giờ, chỉ cần ‘ngài’ nói, ‘tiểu nhân’ nhất định làm được!
Đến nhà ăn, còn có thể làm sao nữa.
Ah, ah, được, được. Gì chứ, cậu không sợ . . . Tôn Kiêu có điều ngụ ý.
Câm miệng! Vừa nói lời này Hạ Hi Tuyền liền giận dễ sợ, những ngày qua Bát Tiến Thịnh có cơ hội là đến phòng làm việc của Hạ Hi Tuyền. Làm hại Hạ Hi Tuyền đi đâu cũng không yên ổn, đồng nghiệp, học sinh thấy cô đều vẻ mặt dò thăm.
Tôn Kiêu tự biết đuối lý, cùng yên lặng ở sau lưng Hạ Hi Tuyền. Sắp ra cổng học viện thì Tôn Kiêu đã nhìn thấy giáo sư Bát đi về phía các cô, nghĩ thầm: Xong rồi, lần này thì Hạ Hi Tuyền sẽ giết mình.
Cô giáo Hạ và cô giáo Tôn đến nhà ăn sao? Bát Tiến Thịnh hỏi.
Tôn Kiêu sắc mặt càng lúc càng khó nhìn, Hạ Hi Tuyền đành phải nhắm mắt nói: Đúng vậy.
Bát Tiến Thịnh vừa nghe thấy thế, tâm tình thật tốt: Vậy chúng ta cùng đi đi.
Tôn Kiêu cười nói ‘Được’, rồi kéo Hạ Hi Tuyền đi, Hạ Hi Tuyền mặt không chút thay đổi đi theo phía sau họ.
Lúc Phương Minh Vĩ tới, vừa đúng lúc gần hết giờ, đậu xe xong, vẫn đợi ở trong xe, nhìn chằm chằm cổng ra, chỉ sợ bỏ lỡ Hạ Hi Tuyền.
Sau khi tất cả sinh viên căn bản đi ra hết, Phương Minh Vĩ mới nhìn thấy mấy giảng viên đi ra ngoài. Đợi một lúc, anh còn tưởng rằng Hạ Hi Tuyền đi từ cửa sau, đang chuẩn bị xuống xe hỏi người quản lý đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền vẻ mặt mất hứng cùng một người giảng viên khác đi ra. Khi đi tới cửa, nhìn thấy người thầy giáo kia đi ra, anh phát hiện sắc mặt của Hạ Hi Tuyền càng khó coi hơn. Ngay cả người thầy giáo đó nói chuyện với cô cô cũng không để ý tới, Phương Minh Vĩ cười khổ một tiếng, xem ra, anh có tình địch rồi.
Phương Minh Vĩ bấm chuẩn thời gian, chờ mấy người đi cùng Hạ Hi Tuyền vừa đi qua thì xuống xe, Hi Tuyền!
Hạ Hi Tuyền nghe có người gọi cô, liền dừng lại, vừa quay đầu lại, liền đụng phải Tôn Kiêu chỉ lo cúi đầu tự trách.
Cộp . . . hai cái đầu đụng vào nhau. Tôn Kiêu và Hạ Hi Tuyền đều xuýt xoa, lúc ấy trong mắt hai người liền ứa nước mắt. Tôn Kiêu còn chưa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một bóng dáng quân phục màu xanh đỡ Hạ Hi Tuyền.
Không sao chứ! Phương Minh Vĩ hỏi, đồng thời gật đầu với Bát Tiến Thịnh ở phía sau Hạ Hi Tuyền một cái.
Bát Tiến Thịnh nhìn chằm chằm tay Phương Minh Vĩ đang đỡ Hạ Hi Tuyền, nhìn chằm chằm như có thể xuyên thủng vậy, khi anh mới vừa nghe thấy có người gọi Hạ Hi Tuyền, quay đầu lại, bởi vì cách xa, trơ mắt nhìn Hạ Hi Tuyền và Tôn Kiêu đụng vào, vừa định tiến lại đỡ Hạ Hi Tuyền thì anh đã thấy có người trước một bước so với anh, không thể làm gì khác hơn là đành thu tay lại.
Sau khi Hạ Hi Tuyền tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy là Phương Minh Vĩ, lại thất thần.
Phương Minh Vĩ cười xoa đầu của cô: Bị đụng choáng váng rồi sao, không nhận ra anh à?
Vẫn là Tôn Kiêu lên tiếng hỏi: Hi Tuyền, người này là ai vậy?
Hạ Hi Tuyền hồi hồn: A, đây là Phương Minh Vĩ!
Ánh mắt Tôn Kiêu sáng lên, quên mất là vừa bị đụng đau đầu, chìa tay ra bắt tay với Phương Minh Vĩ: Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Em là đồng nghiệp, kiêm bạn tốt của Hi Tuyền.
Phương Minh Vĩ lễ phép bắt tay chào hỏi với cô ấy: Vừa mới đụng, cô không bị đau chứ? Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại die~nda`nleequydo^n.cOm
Tôn Kiêu vội vàng khoát tay nói: ‘Không việc gì.’
Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền hơi giật mình, liền hỏi Tôn Kiêu: Anh đây là?
A, đây là Giáo sư - giảng viên của học viện bọn em, Bát Tiến Thịnh, thầy giáo Bát ạ!
Phương Minh Vĩ và Bát Tiến Thịnh đồng thời vươn tay, nhẹ nhàng bắt, nói: Xin chào anh! rồi buông tay ra.
Cô giáo Hạ, vậy chúng ta có đến nhà ăn nữa không? Bát Tiến Thịnh hỏi.
Hạ Hi Tuyền dường như không nghe thấy, chỉ cúi đầu xuống không nói lời nào.
Phương Minh Vĩ đưa tay ôm chắc cô, cười nói với Bát Tiến Thịnh: Thật xin lỗi, cô ấy mới vừa bị đụng choáng váng, đừng để ý.
/70
|