Sau khi tan việc trở lại chỗ ở, vừa mở cửa ra thì mùi ẩm mốc bụi bặm xộc vào mặt! Hạ Hi Tuyền bịt mũi đi vào, mở hết cửa sổ cửa ban công ra, rồi lật các tấm phủ che bụi trên ghế salon ra để ở một bên rồi mới xách hành lý ở ngoài cửa đặt lên ghế salon! Tốn gần hai tiếng mới dọn dẹp xong!
Hạ Hi Tuyền xoa bụng, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong trống rỗng chẳng có gì, lúc này mới nhớ tới buổi chiều vừa mới đến thành phố B, chưa mua gì cả! Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thật sự không còn hơi sức đâu mà đi siêu thị nữa! Nhớ lại, trong túi còn có bánh ngọt buổi sáng mẹ Hạ chuẩn bị cho mình ăn trên đường! Hạ Hi Tuyền rót ly nước nóng, lúc đang chuẩn bị ăn, thì chuông cửa chợt vang lên! Hạ Hi Tuyền đặt nước và bánh ngọt trong tay vào khay trà, mang dép ra mở cửa! Lại là anh chàng lần trước vội tới đưa đồ ăn cho cô!
Tiểu Hà nhanh nhẹn chào Hạ Hi Tuyền: Chị dâu, đây là Đoàn trưởng bảo em mang tới ạ. Nói xong liền mang đồ đưa tới trước mặt Hạ Hi Tuyền!
Hạ Hi Tuyền nhìn chàng trai mặc quân phục toét miệng cười trước mặt, không nỡ nói bất kỳ lời khó nghe nào, chỉ xua tay: Cám ơn em đã đến đây, hãy nói cho Đoàn trưởng của em biết, chị không cần, để sau này anh ta đừng đưa đồ tới nữa!
Nhưng nếu chị không nhận, Đoàn trưởng sẽ phạt em đấy!
Nếu như, bởi vì chút chuyện này mà phải phạt em, vậy thì ông Đoàn trưởng này cũng quá không trách nhiệm rồi, nếu quả thực không được thì em ném nó đi. Hạ Hi Tuyền châm biếm.
Sao có thể như vậy được, xin chị hãy nhận đi ạ!
Hạ Hi Tuyền kiên định lắc đầu một cái. Tiểu Hà thấy trên bàn uống trà nhỏ trong nhà có thứ gì đó, nhịn không được khuyên Hạ Hi Tuyền nhận đồ: Chị dâu, chị cũng chưa ăn cơm tối, đây còn là thức ăn nóng.
Hạ Hi Tuyền không muốn nói chuyện với câu ta nữa thì ném một câu: Tạm biệt. Rồi trở tay đóng cửa lại!
Ngồi lại ghế sa lon, trên TV đang phát chương trình giải trí ‘Cây xoài’, rất náo nhiệt! Nhưng trong lòng lại buồn bã, Hạ Hi Tuyền uống sạch nước trong ly, bánh ngọt cũng nuốt không vào nữa, định mở laptop ra bắt đầu làm việc!
Tiểu Hà mang đồ còn nguyên về đưa cho Phương Minh Vĩ, đứng ở đó không dám nói tiếp nữa!
Không có người ở đấy sao? Phương Minh Vĩ khép tài liệu trong tay lại, nghi ngờ hỏi.
Không hoàn thành nhiệm vụ Đoàn trưởng giao, đồng chí Tiểu Hà chỉ đành phải nhắm mắt trả lời: Báo cáo đoàn trưởng, có ạ.
Có, sao lại mang đồ về? Phương Minh Vĩ cau mày hỏi.
Chị dâu nói . . . Tiểu Hà chần chừ, không biết nói như thế nào.
Nhanh một chút, nói tiếp đi!
Chị ấy nói, không cần, cũng nói sau này Đoàn trưởng đừng đưa đồ qua nữa! Khi em đến, chị dâu còn chưa ăn cơm, trên bàn để một ly nước, và mấy cái bánh ngọt nữa.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ, biết quy định không? Phương Minh Vĩ trầm giọng hỏi.
Biết ạ! Lúc Tiểu Hà đi, còn quay đầu lại nhìn Đoàn trưởng của mình, nghĩ bụng không biết có nên nói lời chị dâu mới vừa nói cho Đoàn trưởng nghe không! Suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, chạy mấy vòng đi!
Đứng lại!
Tiểu Hà quay người lại: Đoàn trưởng, còn có việc gì sao?
Trừ cái này thì cô ấy còn nói những gì nữa không? Lúc này, Phương Minh Vĩ nhìn về phía Tiểu Hà, trong đôi mắt lại có một tia chờ đợi!
Em nói với chị dâu: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ phạt em. Nhưng chị dâu lại nói: nếu như bởi vì chuyện này mà Đoàn trưởng anh phạt em mà nói..., thì cũng quá, quá không trách nhiệm rồi!
Phương Minh Vĩ nghe vậy cười một tiếng: Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi!
Phương Minh Vĩ nhìn đồ vừa mang về trước mặt mà trong lòng rất khó chịu, lần trước đưa đồ ăn đi cũng bị trả lại nguyên vẹn cho anh! Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, gọi số điện thoại đã thuộc lòng đó, lọt vào tai vẫn là giọng nữ lạnh như băng: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng . . . . .
Phương Minh Vĩ mở tài liệu và máy vi tính đã tắt ra lần nữa, lại bắt đầu làm việc. Trong lòng dự tính ngày mai vào nội thành một chuyến!
Hạ Hi Tuyền làm việc tới 12 giờ chưa ngủ, đói quá, nên chẳng có cảm giác đói nữa rồi!
Buổi sáng bị đói làm tỉnh, vội vã ăn sáng ở ngoài chung cư, rồi đi tới công ty!
Gần đến buổi trưa thì Lý Hạ Thu mới đến làm. Mang theo một phần xíu mại cho Hạ Hi Tuyền!
Em như vậy là mới dậy sao? Hạ Hi Tuyền liếc nhìn xíu mại trong túi.
Vâng, nhiều đêm rồi em ngủ không ngon giấc.
Hừ, chị vừa tới là em đã thế rồi, em cũng quá lộ liễu đấy. Hạ Hi Tuyền tự rót cho mình một ly nước mật ong.
Ai ui . . . Giữa hai chúng ta còn nói lời này nữa. Lý Hạ Thu nói xong thì thò tay bốc một cái xíu mại.
Hạ Hi Tuyền túm tay cô ấy: Em! Tật xấu gì vậy? cau mày nói.
Hồi xưa chị cũng ăn như vậy, kể từ sau khi làm mẹ, chị lại nhìn không được những tật xấu này của em.
Sau này, chính em làm mẹ cũng cần phải chú ý! Hơn nữa, đây chính là thói xấu! Hạ Hi Tuyền lấy ánh mắt lườm Lý Hạ Thu!
Được rồi, ‘mẹ’, mẹ bận đi! ‘Con’ cũng đi làm việc đây. Hạ Hi Tuyền xoay người lại, cầm tài liệu trong tay đập tới Lý Hạ Thu: Cút đi.
Buổi chiều, một mình Phương Minh Vĩ chạy xe vào nội thành, lái thẳng đến lầu dưới nhà Hạ Hi Tuyền! Xuống xe, đi bộ đến siêu thị mua thức ăn, tới tận 6 giờ tối Hạ Hi Tuyền mới về!
Lúc Hạ Hi Tuyền xuống xe vừa đúng lúc Nguyên Bảo gọi điện thoại tới.
Mẹ, chừng nào thì mẹ về vậy! Nguyên Bảo ngọt ngào ngây thơ hỏi.
Hạ Hi Tuyền nghe cảm thấy buồn cười: Hôm qua mẹ mới vừa tới nha! Không nhịn được học kiểu lên giọng của con gái.
À? Vậy sẽ phải rất nhiều, rất nhiều ngày nữa mới về sao?
Sẽ không, chỉ ít ngày nữa là sẽ về thôi! Hạ Hi Tuyền vừa đi vừa nói, căn bản không chú ý tới một chiếc xe Audi biển quân đội dừng ở trước mặt!
Ah . . . Vâng, vậy cũng được, vậy mẹ phải về nhanh nha! Mẹ, con yêu mẹ! Mẹ, bye bye! Ngoài cửa có đồng bọn giục Nguyên Bảo đi chơi, Nguyên Bảo vội vã cúp điện thoại!
Trong điện thoại, Hạ Hi Tuyền cũng đã nghe tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói lời tạm biệt với cô bé: Được, con cẩn thận một chút đấy! nói xong bên kia đã cúp điện thoại! Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nhìn điện thoại, cười lắc đầu!
Tất cả những thứ đó đều rơi vào trong mắt Phương Minh Vĩ, để kìm nén lại cảm xúc không ngừng dâng lên trong lòng, Phương Minh Vĩ lấy tay vuốt mặt, ngay trước khi Hạ Hi Tuyền đi ngang qua thì cũng xuống xe!
Hạ Hi Tuyền còn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi, thấy cửa của chiếc xe đậu ở trước mặt mở ra, theo bản năng bước sang bên cạnh vài bước!
Hi Tuyền! Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền không chú ý tới anh, liền lên tiếng gọi cô lại!
Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa gọi mình lại là Phương Minh Vĩ thì nụ cười trên mặt tức khắc cứng lại! Thu lại thần sắc trên mặt, Hạ Hi Tuyền cũng lên tiếng chào hỏi: Chào anh. Rồi vòng qua Phương Minh Vĩ, chuẩn bị đi về phía trước!
Hi Tuyền . . . Phương Minh Vĩ đưa tay ngăn cô lại.
Sao, có chuyện gì sao? Hạ Hi Tuyền giơ tay lên vén tóc lên tai!
Để anh nhìn em một chút.
Được, như anh thấy đấy, em vẫn vô cùng tốt, không có việc gì em đi trước đây.
Đừng đi, anh mua chút đồ cho em này! Phương Minh Vĩ vội vàng nói.
Không cần, những thứ này, tự em sẽ mua, sau này cũng không cần mang đồ ăn tới cho em, tự em biết nấu cơm! Hơn nữa anh thấy rồi đấy, công việc cũng rất bận! Còn nữa, chúng ta đã ly hôn, Phương Minh Vĩ. Hạ Hi Tuyền nhìn ánh mắt của Phương Minh Vĩ nói từng chữ từng câu!
Nhìn mọi thứ như vậy, Hạ Hi Tuyền dường như trở lại sáu năm trước, khi đó cô và Phương Minh Vĩ còn chưa ly hôn.
Hạ Hi Tuyền xoa bụng, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong trống rỗng chẳng có gì, lúc này mới nhớ tới buổi chiều vừa mới đến thành phố B, chưa mua gì cả! Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thật sự không còn hơi sức đâu mà đi siêu thị nữa! Nhớ lại, trong túi còn có bánh ngọt buổi sáng mẹ Hạ chuẩn bị cho mình ăn trên đường! Hạ Hi Tuyền rót ly nước nóng, lúc đang chuẩn bị ăn, thì chuông cửa chợt vang lên! Hạ Hi Tuyền đặt nước và bánh ngọt trong tay vào khay trà, mang dép ra mở cửa! Lại là anh chàng lần trước vội tới đưa đồ ăn cho cô!
Tiểu Hà nhanh nhẹn chào Hạ Hi Tuyền: Chị dâu, đây là Đoàn trưởng bảo em mang tới ạ. Nói xong liền mang đồ đưa tới trước mặt Hạ Hi Tuyền!
Hạ Hi Tuyền nhìn chàng trai mặc quân phục toét miệng cười trước mặt, không nỡ nói bất kỳ lời khó nghe nào, chỉ xua tay: Cám ơn em đã đến đây, hãy nói cho Đoàn trưởng của em biết, chị không cần, để sau này anh ta đừng đưa đồ tới nữa!
Nhưng nếu chị không nhận, Đoàn trưởng sẽ phạt em đấy!
Nếu như, bởi vì chút chuyện này mà phải phạt em, vậy thì ông Đoàn trưởng này cũng quá không trách nhiệm rồi, nếu quả thực không được thì em ném nó đi. Hạ Hi Tuyền châm biếm.
Sao có thể như vậy được, xin chị hãy nhận đi ạ!
Hạ Hi Tuyền kiên định lắc đầu một cái. Tiểu Hà thấy trên bàn uống trà nhỏ trong nhà có thứ gì đó, nhịn không được khuyên Hạ Hi Tuyền nhận đồ: Chị dâu, chị cũng chưa ăn cơm tối, đây còn là thức ăn nóng.
Hạ Hi Tuyền không muốn nói chuyện với câu ta nữa thì ném một câu: Tạm biệt. Rồi trở tay đóng cửa lại!
Ngồi lại ghế sa lon, trên TV đang phát chương trình giải trí ‘Cây xoài’, rất náo nhiệt! Nhưng trong lòng lại buồn bã, Hạ Hi Tuyền uống sạch nước trong ly, bánh ngọt cũng nuốt không vào nữa, định mở laptop ra bắt đầu làm việc!
Tiểu Hà mang đồ còn nguyên về đưa cho Phương Minh Vĩ, đứng ở đó không dám nói tiếp nữa!
Không có người ở đấy sao? Phương Minh Vĩ khép tài liệu trong tay lại, nghi ngờ hỏi.
Không hoàn thành nhiệm vụ Đoàn trưởng giao, đồng chí Tiểu Hà chỉ đành phải nhắm mắt trả lời: Báo cáo đoàn trưởng, có ạ.
Có, sao lại mang đồ về? Phương Minh Vĩ cau mày hỏi.
Chị dâu nói . . . Tiểu Hà chần chừ, không biết nói như thế nào.
Nhanh một chút, nói tiếp đi!
Chị ấy nói, không cần, cũng nói sau này Đoàn trưởng đừng đưa đồ qua nữa! Khi em đến, chị dâu còn chưa ăn cơm, trên bàn để một ly nước, và mấy cái bánh ngọt nữa.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ, biết quy định không? Phương Minh Vĩ trầm giọng hỏi.
Biết ạ! Lúc Tiểu Hà đi, còn quay đầu lại nhìn Đoàn trưởng của mình, nghĩ bụng không biết có nên nói lời chị dâu mới vừa nói cho Đoàn trưởng nghe không! Suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, chạy mấy vòng đi!
Đứng lại!
Tiểu Hà quay người lại: Đoàn trưởng, còn có việc gì sao?
Trừ cái này thì cô ấy còn nói những gì nữa không? Lúc này, Phương Minh Vĩ nhìn về phía Tiểu Hà, trong đôi mắt lại có một tia chờ đợi!
Em nói với chị dâu: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ phạt em. Nhưng chị dâu lại nói: nếu như bởi vì chuyện này mà Đoàn trưởng anh phạt em mà nói..., thì cũng quá, quá không trách nhiệm rồi!
Phương Minh Vĩ nghe vậy cười một tiếng: Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi!
Phương Minh Vĩ nhìn đồ vừa mang về trước mặt mà trong lòng rất khó chịu, lần trước đưa đồ ăn đi cũng bị trả lại nguyên vẹn cho anh! Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, gọi số điện thoại đã thuộc lòng đó, lọt vào tai vẫn là giọng nữ lạnh như băng: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng . . . . .
Phương Minh Vĩ mở tài liệu và máy vi tính đã tắt ra lần nữa, lại bắt đầu làm việc. Trong lòng dự tính ngày mai vào nội thành một chuyến!
Hạ Hi Tuyền làm việc tới 12 giờ chưa ngủ, đói quá, nên chẳng có cảm giác đói nữa rồi!
Buổi sáng bị đói làm tỉnh, vội vã ăn sáng ở ngoài chung cư, rồi đi tới công ty!
Gần đến buổi trưa thì Lý Hạ Thu mới đến làm. Mang theo một phần xíu mại cho Hạ Hi Tuyền!
Em như vậy là mới dậy sao? Hạ Hi Tuyền liếc nhìn xíu mại trong túi.
Vâng, nhiều đêm rồi em ngủ không ngon giấc.
Hừ, chị vừa tới là em đã thế rồi, em cũng quá lộ liễu đấy. Hạ Hi Tuyền tự rót cho mình một ly nước mật ong.
Ai ui . . . Giữa hai chúng ta còn nói lời này nữa. Lý Hạ Thu nói xong thì thò tay bốc một cái xíu mại.
Hạ Hi Tuyền túm tay cô ấy: Em! Tật xấu gì vậy? cau mày nói.
Hồi xưa chị cũng ăn như vậy, kể từ sau khi làm mẹ, chị lại nhìn không được những tật xấu này của em.
Sau này, chính em làm mẹ cũng cần phải chú ý! Hơn nữa, đây chính là thói xấu! Hạ Hi Tuyền lấy ánh mắt lườm Lý Hạ Thu!
Được rồi, ‘mẹ’, mẹ bận đi! ‘Con’ cũng đi làm việc đây. Hạ Hi Tuyền xoay người lại, cầm tài liệu trong tay đập tới Lý Hạ Thu: Cút đi.
Buổi chiều, một mình Phương Minh Vĩ chạy xe vào nội thành, lái thẳng đến lầu dưới nhà Hạ Hi Tuyền! Xuống xe, đi bộ đến siêu thị mua thức ăn, tới tận 6 giờ tối Hạ Hi Tuyền mới về!
Lúc Hạ Hi Tuyền xuống xe vừa đúng lúc Nguyên Bảo gọi điện thoại tới.
Mẹ, chừng nào thì mẹ về vậy! Nguyên Bảo ngọt ngào ngây thơ hỏi.
Hạ Hi Tuyền nghe cảm thấy buồn cười: Hôm qua mẹ mới vừa tới nha! Không nhịn được học kiểu lên giọng của con gái.
À? Vậy sẽ phải rất nhiều, rất nhiều ngày nữa mới về sao?
Sẽ không, chỉ ít ngày nữa là sẽ về thôi! Hạ Hi Tuyền vừa đi vừa nói, căn bản không chú ý tới một chiếc xe Audi biển quân đội dừng ở trước mặt!
Ah . . . Vâng, vậy cũng được, vậy mẹ phải về nhanh nha! Mẹ, con yêu mẹ! Mẹ, bye bye! Ngoài cửa có đồng bọn giục Nguyên Bảo đi chơi, Nguyên Bảo vội vã cúp điện thoại!
Trong điện thoại, Hạ Hi Tuyền cũng đã nghe tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói lời tạm biệt với cô bé: Được, con cẩn thận một chút đấy! nói xong bên kia đã cúp điện thoại! Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nhìn điện thoại, cười lắc đầu!
Tất cả những thứ đó đều rơi vào trong mắt Phương Minh Vĩ, để kìm nén lại cảm xúc không ngừng dâng lên trong lòng, Phương Minh Vĩ lấy tay vuốt mặt, ngay trước khi Hạ Hi Tuyền đi ngang qua thì cũng xuống xe!
Hạ Hi Tuyền còn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi, thấy cửa của chiếc xe đậu ở trước mặt mở ra, theo bản năng bước sang bên cạnh vài bước!
Hi Tuyền! Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền không chú ý tới anh, liền lên tiếng gọi cô lại!
Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa gọi mình lại là Phương Minh Vĩ thì nụ cười trên mặt tức khắc cứng lại! Thu lại thần sắc trên mặt, Hạ Hi Tuyền cũng lên tiếng chào hỏi: Chào anh. Rồi vòng qua Phương Minh Vĩ, chuẩn bị đi về phía trước!
Hi Tuyền . . . Phương Minh Vĩ đưa tay ngăn cô lại.
Sao, có chuyện gì sao? Hạ Hi Tuyền giơ tay lên vén tóc lên tai!
Để anh nhìn em một chút.
Được, như anh thấy đấy, em vẫn vô cùng tốt, không có việc gì em đi trước đây.
Đừng đi, anh mua chút đồ cho em này! Phương Minh Vĩ vội vàng nói.
Không cần, những thứ này, tự em sẽ mua, sau này cũng không cần mang đồ ăn tới cho em, tự em biết nấu cơm! Hơn nữa anh thấy rồi đấy, công việc cũng rất bận! Còn nữa, chúng ta đã ly hôn, Phương Minh Vĩ. Hạ Hi Tuyền nhìn ánh mắt của Phương Minh Vĩ nói từng chữ từng câu!
Nhìn mọi thứ như vậy, Hạ Hi Tuyền dường như trở lại sáu năm trước, khi đó cô và Phương Minh Vĩ còn chưa ly hôn.
/70
|