Sáng sớm, thái dương còn chưa dâng lên, phía đông đã hiện ra mặt trời.
Sơn cốc xanh biếc bị một tầng sương mù mông lung như sa mỏng che lấp, giống như mỹ nhân mới tắm xong, như ẩn như hiện.
Trừ bỏ chim chóc sớm bay ra đi tìm thức ăn, các loài động vật trong rừng vẫn chìm trong giấc ngủ. Khắp nơi chìm trong khoảng không yên tĩnh, chỉ là cảnh tượng hài hòa này bị một tiếng ca làm nhiễu loạn.
- Ta là tiểu hồ ly vui vẻ nhất,
Ta có bộ dạng đẹp mắt lại xinh đẹp
Ta là tiểu hồ ly hoàn mỹ nhất trên đời này
Lạp! Lạp! Lạp!
Ta muốn xem hết thiên hạ mỹ nữ.
Ta muốn ngắm hết thiên hạ mỹ nam.
Lạp! Lạp Lạp!
Tiểu Bạch Linh (chim sơn ca) từ trước đến giờ luôn tự hào vì tiếng ca của mình phải liều mạng che lỗ tai lại, không muốn bị ma âm xuyên qua làm hỏng thính lực.
Nhưng mà nó đã quên một việc, chính là, nó còn đang bay lượn trên không trung.
Vì thế, núi Tường Thụy, cốc Sơn Chi từ trước tới giờ nổi tiếng là an tĩnh đã diễn ra một màn thảm kịch hết sức bi hài.
Tiểu Hồ Ly Hồ Tứ mang trên lưng một bọc hành trang nhỏ, dùng một cây mộc côn nhỏ làm đòn gánh, hai móng tuyết trắng ôm lấy, đang vui vẻ hướng ngoài sơn cốc mà phóng đi.
Miệng không ngừng hát “khoái hoạt hành” do tự mình sáng tác, mắt thấy phía trước càng ngày càng rộng mở, đôi mắt nó liền trở nên rực sáng.
Thế giới phồn hoa, mỹ nam mỹ nữ, Hồ Tứ ta đến đây!
Đang đúng lúc cao hứng thì…
Bốp!
Trên đầu bị đập mạnh một cái, Hồ Tứ ôm cái đầu nhỏ lông mềm như nhung, cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, trong lòng không khỏi oán giận lão thiên gia.
Chẳng lẽ lão Thiên không thích Hồ Tứ nó cao hứng cho nên cố ý đến trừng phạt sao?
- Ôi, ôi, ngã chết ta!
Hồ Tứ bình sinh thích nhất những vật xinh đẹp, thanh âm chính là một trong số đó.
Mà lúc này thanh âm ở trong tai Hồ Tứ, có thể nói so với hoàng oanh xuất cốc, châu lạc ngọc bàn, muốn hay bao nhiêu thì có hay bấy nhiêu.
- Thật sự rất dễ nghe, thật sự rất hoàn mĩ.
Tiểu hồ ly mới vừa rồi còn bị choáng váng liền lập tức thanh tỉnh, nâng tiểu Bạch Linh lên, cái đầu dí sát vào.
Ánh mắt toát ra tia sáng nguy hiểm, trừng mắt làm chim sơn ca phát lạnh cả người.
Tiểu Bạch Linh trong lòng vạn phần ai oán, ngàn không nên vạn không nên rơi xuống trên đầu Hồ Tứ, tiểu hồ ly này là quái thai của hồ tộc.
- Hồ Tứ, haha, ngươi, ngươi không phải đi sao, như thế nào còn không đi a?
- Tiểu Bạch Linh, thanh âm của ngươi là dễ nghe nhất trong toàn bộ khu rừng, ta vạn phần thích. Ai, nay đi rồi, thật có chút luyến tiếc nha!
Hồ Tứ vạn phần cảm khái, liên tục lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc vô cùng.
- Ha ha, có cái gì luyến tiếc chứ? Chờ ngươi ra khỏi ngọn núi này, ở nhân gian còn có người ca hát dễ nghe hơn, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Như vậy đi, ngươi phải đi, ta không có gì báo đáp, nhân tiện hát một bài đưa tiễn ngươi vậy!
Tiểu Bạch Linh liều mạng muốn tránh thoát vòng vây của Hồ Tứ, gần như thiếu mỗi nước cầu xin.
Hai vệt vằn màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong mắt Hồ Tứ:
- Thật vậy chăng, thật vậy chăng? Ai, trước kia ngươi dù chết cũng không chịu hát cho ta nghe!
Tiểu Bạch Linh khóe miệng run rẩy, còn không phải do Hồ Tứ – Họa nhân tinh ( người chuyên gây tai họa) này đi
Vì thế, ca sĩ hát hay nhất khu rừng, tiểu Bạch Linh, lấy hết tất cả sức lực từ lúc sinh ra hát một ca khúc ai uyển triền miên.
Động vật trong rừng sâu nghe nó hát xong đều lã chã rơi lệ.
( chú thích: ăn mừng Hồ Tứ rời đi kích động rơi nước mắt :v)
Mặt trời lúc này đã muốn lên cao, Hồ Tứ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng ngoài núi rừng.
Đứng ở trên đỉnh núi, liếc mắt một cái nhìn lại, một đường mòn nối thẳng tới chân núi; sông nhỏ như giải lụa, quanh quanh co co, khói bếp lượn lờ, đồng ruộng rải rác như bàn cờ; ánh sáng màu vàng chiếu rọi trên cả một vùng đất…
Hồ Tứ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, kích động hoa chân múa tay, xốc tay nải lên, hô:
- Xuất phát!
Hồ Tứ ta từ nay về sau tách khỏi Đồ Sơn tộc, lần đầu tiên chạy ra nhân gian bên ngoài.
Hồ tộc chia làm tứ đại gia tộc, Đồ Sơn Tộc là đứng đầu trong tứ đại gia tộc.
Có truyền thuyết kể rằng, khi lão tổ tông của Đồ Sơn tộc qua đời, Trụ Vương đã thú (cưới) một nữ tử xinh đẹp của Đồ Sơn .
Sau đó, Đắc Kỉ – nữ nhân của hồ tộc kia trở thành tân hoàng hậu của Trụ Vương.
Tuy rằng sự tích kia nhắc tới khiến người ta không vui vẻ gì, nhưng Đắc Kỉ lại là thần tượng trong lòng Hồ Tứ.
Đồ Sơn hồ tộc là Cửu Vỹ Thiên Hồ duy nhất trong hồ tộc, so sánh với những hồ tộc khác thì thành tiên dễ hơn nhiều.
Chỉ cần vào lúc 3000 tuổi đối kháng được thiên lôi tam vị Phích Lịch Hỏa, là có thể một bước lên trời, trở thành Đại La chân nhân.
Đây chính là điều mà các hồ tộc khác tha thiết mơ ước cũng cầu không được.
Phải biết rằng, trở thành Đại La chân nhân là có thể thoát khỏi lốt thú. Đồ Sơn thị tuy rằng tôn quý nhưng lại bởi vì căn nguyên là cửu vĩ hồ ly nên khiến các vị tiên nhân khinh thường.
Vì muốn thay đổi địa vị Đồ Sơn tộc ở tiên giới, trưởng lão phát lệnh, yêu cầu các hồ ly chưa thành tiên đều phải cần tu khổ luyện, chỉ cầu có thể qua được thiên kiếp.
Sau đó, trưởng lão còn luôn luôn mời Thiên Lôi uống rượu, để khi hắn chấp hành thiên kiếp có thể hạ thủ lưu tình với họ.
Hồ Tứ chính tại thời điểm đó cùng Thiên Lôi kết thù, nếu không phải như vậy, nó còn có thể tự do tự tại ở trong rừng du ngoạn nha.
Nhớ tới Thiên Lôi kia, Hồ Tứ liền tức giận không có chỗ để đánh!
Hắn có gì đặc biệt hơn người chứ, bất quá chỉ là nắm thiên lôi nên quyền to mà thôi.
Hừ, càng nghĩ càng giận, Hồ Tứ nhịn không được vung móng vuốt nhỏ lên, hướng lên trời quát một tiếng:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ, đồ quái dị!
Bầu trời đang trong chợt mây đen kéo tới dầy đặc, một tiếng sấm đinh tai nhức óc từ trên không lập tức đánh xuống.
May mà Hồ Tứ nhanh như chớp né tránh được, nhìn lại chỗ nó vừa đứng, một cái hố đường kính ba thước liền xuất hiện, đất đều biến thành màu đen, ở phía trên còn phả ra một làn khói nhẹ.
Hồ Tứ không khỏi đắc ý dạt dào, khí thế ngút trời giơ một ngón út lên, đầu ngón tay hướng xuống, biểu tình vô cùng miệt thị:
- Hừ, còn muốn đánh ta! Kỹ xảo của ngươi đã bị ta nhìn thấu, đồ quái dị!
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Hồ Tứ cười nhỏ:
- Ta là một tiểu hồ ly vui vẻ nha. Tiểu hồ ly ta bình sinh thích nhất chính là mĩ nam mĩ nữ, Thiên Lôi nhà ngươi thật quái dị, người quái dị, haha, ta muốn làm cho thế nhân đều biết ngươi là đồ tự kỷ quái dị!
Vài đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện trong không trung tối đen…
Rắc rắc rắc
Thiên lôi như mưa rơi, một cái tiếp một cái hướng bổ tới trên người tiểu hồ ly Hồ Tứ, dường như không đánh trúng thì sẽ không bỏ qua.
Hồ Tứ bị sợ hãi không nhỏ, vốn đang nhàn nhã tiêu sái, nay vì trốn tránh sét mà liều mạng hướng về phía trước.
Bọc quần áo nhỏ của nó sớm đã không thấy tăm hơi, nếu là Đồ Sơn tộc trưởng lão nhìn đến Hồ Tứ lúc này, chắc chắn kích động lão lệ tung hoành.
Bởi vì Hồ Tứ chỉ hết ăn lại nằm, đừng nói là học pháp thuật, dù chỉ là làm cho nó chạy hai ba bước, nó có thể nói ra cho ngươi một xe ngụy biện.
Mà lúc này Hồ Tứ, so với cả tộc Báo còn muốn nhanh hơn, linh hoạt hơn so với tộc Thỏ.
Lấy thái độ tích cực từ trước tới nay chưa từng có hướng chân núi vọt mạnh. Hồ Tứ lúc này không thể dùng từ chạy để hình dung, nó quả thực là bay trên mặt đất.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy hai lỗ tai toàn gió, quả tim nhỏ đập dị thường lợi hại, bốn chân chạy thật nhanh.
Nó chưa bao giờ chạy trốn nhanh như vậy, nay dường như là cực hạn siêu việt của nó. Nó vừa cười ha ha vừa hướng trên trời nói lớn:
- Thiên Lôi, có bản lãnh hôm nay ngươi liền đánh chết ta! Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ nhổ tóc ngươi, bẻ răng nanh của ngươi, đánh gãy cái mũi của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể gặp người khác!
Nếu lúc này có người ở bên cạnh quan sát, chắc chắn sẽ nhìn thấy một phen cảnh kì dị.
Một con tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết ở trên mặt cỏ xanh biếc chạy thục mạng, mà phía sau là vô số tia sét chói mắt đánh xuống.
Bộ dạng của Hồ Tứ lúc này thực sự đã không màng đến sinh tử gì hết.
Kỳ thật sau này khi Hồ Tứ nhớ lại, lúc đó nó không hề có cảm giác e ngại, hoàn toàn dựa vào bản năng mà chạy.
Mà Thiên Lôi khả năng thật sự là bởi vì lời nói của nó làm cho tức tới hôn mê, có vài tia sét đánh toàn lệch phương hướng.
Điều này làm cho Hồ Tứ tâm nhạc khai hoa, nếu không phải đang chạy trối chết, nó thật sự sẽ ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất mất.
Nhớ tới bọc quần áo nhỏ của mình, Hồ Tứ nhịn không được đau lòng một chút.
Phải biết rằng, nơi đó nó có cất giấu rất nhiều bảo bối nhiều năm qua, nghĩ đến nhân gian có thể phát huy công dụng nhưng hiện tại cái bọc đó chẳng biết biến đi đâu.
Hiện tại nghĩ lại, không khỏi đáng tiếc vạn phần.
Thiên Lôi chết tiệt! Trưởng lão chết tiệt! Tộc quy chết tiệt!
Nói cái gì mà cửu vĩ thiên hồ là tộc cao quý nhất, mà chính nó ở trong Đồ Sơn Tộc bị chê cười nhiều nhất.
Đã hơn hai nghìn chín trăm chín mươi tuổi, lại không thể thuận lợi biến thành hình người, cái này thì cũng thôi đi, học pháp thuật cũng không hiệu nghiệm. Chỉ thích xem mĩ nam mĩ nữ, đối với đồ vật đẹp đều không thể kháng cự, cái này cũng có thể dễ dàng tha thứ a.
Quan trọng là những thứ đó sau này Hồ Tứ còn có thể bù lại nhưng bọn họ cố tình nói một truyện, làm cho nó vĩnh viễn cũng không bù lại được.
Đồ Sơn tộc là cửu vĩ thiên hồ, mà nó từ lúc sinh ra đã có tám cái đuôi!
Lúc nó sinh ra đã dọa hôn mê một bà mụ, bởi vì chưa từng có chuyện như vậy xảy ra từ trước tới nay nha.
Ngay cả mẫu thân của nó cũng là không tin, sau lại nói nó không phải là con của bọn họ.
Đáng thương nó mới được sinh ra, vốn là gầy yếu vô lực, hơn nữa mẫu thân lại cự tuyệt không cho nó ăn, nếu không phải trưởng lão hảo tâm nuôi nấng, chỉ sợ sẽ không có Hồ Tứ ngày sau.
Hồ Tứ đứng thứ tư, ở trên có ba vị ca ca, phía dưới có một muội muội.
Bởi vì cha mẹ đối với nó có điểm bài xích, cho nên ngay cả cái tên cũng giản lược, dứt khoát lấy số thứ tự làm tên.
Cũng may Hồ Tứ tuy rằng thể nhược, lại từ nhỏ lòng dạ rộng lượng, cũng không để ý người khác lời ra tiếng vào về cái tên của nó.
Ba vị ca ca đã sớm thuận lợi qua thiên kiếp, chẳng những người dung mạo tuấn mĩ vô cùng, hơn nữa pháp lực lại rất cao cường.
Trưởng lão cũng nói Đồ Sơn Vương sẽ là một trong ba người này.
Muội muội của Hồ Tứ chỉ có một ngàn tuổi, lại từ nhỏ thân thể cường kiện, đối với pháp thuật rất có thiên phú, ở tuổi thứ ba trăm đã có thể hóa thành hình người.
Tiểu mĩ nhân lúc này đã là một đóa hoa, làm cho các nam thanh Đồ Sơn tộc chưa lập gia đình xuân tâm nhộn nhao, không thể khống chế bản thân.
Trái lại Hồ Tứ, trừ bỏ không thể hóa thành hình người, hết ăn lại nằm, yêu thích sắc đẹp, không làm việc đoàng hoàng!
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.
(Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành)
Bừng tỉnh, Hồ Tứ đang xem lại tình hình của nó hiện tại.
Phía trước là vách núi đen, bởi vì Hồ Tứ chạy trốn quá nhanh, đến nỗi căn bản chính là hoảng không trạch lộ (chạy nhầm đường)!
Người ta thì chạy xuống, nó thì hay rồi, trượt về phía trước.
Thân mình nhẹ nhàng, rơi tự do xuống phía trước. Thiên Lôi cũng tức thời dừng lại.
Có lẽ, hắn đang chờ Hồ Tứ biến thành bộ dạng thịt nát xương tan.
Xong rồi!
Hồ Tứ mắt nhắm lại, trong đầu trống rỗng, Phi Thiên trú cái gì, tất cả đều ném đến cực lạc đi cho rồi!
Giờ phút này, trong lòng nó chỉ mặc niệm trăm ngàn lần đừng bị chết quá khó coi nha.
Ai, thật sự là người chết vì tài, chim chết vì mồi.
Hồ Tứ rốt cuộc chỉ vì nói hưu nói vượn mà trả huyết giá đại giới.
Sơn cốc xanh biếc bị một tầng sương mù mông lung như sa mỏng che lấp, giống như mỹ nhân mới tắm xong, như ẩn như hiện.
Trừ bỏ chim chóc sớm bay ra đi tìm thức ăn, các loài động vật trong rừng vẫn chìm trong giấc ngủ. Khắp nơi chìm trong khoảng không yên tĩnh, chỉ là cảnh tượng hài hòa này bị một tiếng ca làm nhiễu loạn.
- Ta là tiểu hồ ly vui vẻ nhất,
Ta có bộ dạng đẹp mắt lại xinh đẹp
Ta là tiểu hồ ly hoàn mỹ nhất trên đời này
Lạp! Lạp! Lạp!
Ta muốn xem hết thiên hạ mỹ nữ.
Ta muốn ngắm hết thiên hạ mỹ nam.
Lạp! Lạp Lạp!
Tiểu Bạch Linh (chim sơn ca) từ trước đến giờ luôn tự hào vì tiếng ca của mình phải liều mạng che lỗ tai lại, không muốn bị ma âm xuyên qua làm hỏng thính lực.
Nhưng mà nó đã quên một việc, chính là, nó còn đang bay lượn trên không trung.
Vì thế, núi Tường Thụy, cốc Sơn Chi từ trước tới giờ nổi tiếng là an tĩnh đã diễn ra một màn thảm kịch hết sức bi hài.
Tiểu Hồ Ly Hồ Tứ mang trên lưng một bọc hành trang nhỏ, dùng một cây mộc côn nhỏ làm đòn gánh, hai móng tuyết trắng ôm lấy, đang vui vẻ hướng ngoài sơn cốc mà phóng đi.
Miệng không ngừng hát “khoái hoạt hành” do tự mình sáng tác, mắt thấy phía trước càng ngày càng rộng mở, đôi mắt nó liền trở nên rực sáng.
Thế giới phồn hoa, mỹ nam mỹ nữ, Hồ Tứ ta đến đây!
Đang đúng lúc cao hứng thì…
Bốp!
Trên đầu bị đập mạnh một cái, Hồ Tứ ôm cái đầu nhỏ lông mềm như nhung, cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, trong lòng không khỏi oán giận lão thiên gia.
Chẳng lẽ lão Thiên không thích Hồ Tứ nó cao hứng cho nên cố ý đến trừng phạt sao?
- Ôi, ôi, ngã chết ta!
Hồ Tứ bình sinh thích nhất những vật xinh đẹp, thanh âm chính là một trong số đó.
Mà lúc này thanh âm ở trong tai Hồ Tứ, có thể nói so với hoàng oanh xuất cốc, châu lạc ngọc bàn, muốn hay bao nhiêu thì có hay bấy nhiêu.
- Thật sự rất dễ nghe, thật sự rất hoàn mĩ.
Tiểu hồ ly mới vừa rồi còn bị choáng váng liền lập tức thanh tỉnh, nâng tiểu Bạch Linh lên, cái đầu dí sát vào.
Ánh mắt toát ra tia sáng nguy hiểm, trừng mắt làm chim sơn ca phát lạnh cả người.
Tiểu Bạch Linh trong lòng vạn phần ai oán, ngàn không nên vạn không nên rơi xuống trên đầu Hồ Tứ, tiểu hồ ly này là quái thai của hồ tộc.
- Hồ Tứ, haha, ngươi, ngươi không phải đi sao, như thế nào còn không đi a?
- Tiểu Bạch Linh, thanh âm của ngươi là dễ nghe nhất trong toàn bộ khu rừng, ta vạn phần thích. Ai, nay đi rồi, thật có chút luyến tiếc nha!
Hồ Tứ vạn phần cảm khái, liên tục lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc vô cùng.
- Ha ha, có cái gì luyến tiếc chứ? Chờ ngươi ra khỏi ngọn núi này, ở nhân gian còn có người ca hát dễ nghe hơn, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Như vậy đi, ngươi phải đi, ta không có gì báo đáp, nhân tiện hát một bài đưa tiễn ngươi vậy!
Tiểu Bạch Linh liều mạng muốn tránh thoát vòng vây của Hồ Tứ, gần như thiếu mỗi nước cầu xin.
Hai vệt vằn màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong mắt Hồ Tứ:
- Thật vậy chăng, thật vậy chăng? Ai, trước kia ngươi dù chết cũng không chịu hát cho ta nghe!
Tiểu Bạch Linh khóe miệng run rẩy, còn không phải do Hồ Tứ – Họa nhân tinh ( người chuyên gây tai họa) này đi
Vì thế, ca sĩ hát hay nhất khu rừng, tiểu Bạch Linh, lấy hết tất cả sức lực từ lúc sinh ra hát một ca khúc ai uyển triền miên.
Động vật trong rừng sâu nghe nó hát xong đều lã chã rơi lệ.
( chú thích: ăn mừng Hồ Tứ rời đi kích động rơi nước mắt :v)
Mặt trời lúc này đã muốn lên cao, Hồ Tứ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng ngoài núi rừng.
Đứng ở trên đỉnh núi, liếc mắt một cái nhìn lại, một đường mòn nối thẳng tới chân núi; sông nhỏ như giải lụa, quanh quanh co co, khói bếp lượn lờ, đồng ruộng rải rác như bàn cờ; ánh sáng màu vàng chiếu rọi trên cả một vùng đất…
Hồ Tứ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, kích động hoa chân múa tay, xốc tay nải lên, hô:
- Xuất phát!
Hồ Tứ ta từ nay về sau tách khỏi Đồ Sơn tộc, lần đầu tiên chạy ra nhân gian bên ngoài.
Hồ tộc chia làm tứ đại gia tộc, Đồ Sơn Tộc là đứng đầu trong tứ đại gia tộc.
Có truyền thuyết kể rằng, khi lão tổ tông của Đồ Sơn tộc qua đời, Trụ Vương đã thú (cưới) một nữ tử xinh đẹp của Đồ Sơn .
Sau đó, Đắc Kỉ – nữ nhân của hồ tộc kia trở thành tân hoàng hậu của Trụ Vương.
Tuy rằng sự tích kia nhắc tới khiến người ta không vui vẻ gì, nhưng Đắc Kỉ lại là thần tượng trong lòng Hồ Tứ.
Đồ Sơn hồ tộc là Cửu Vỹ Thiên Hồ duy nhất trong hồ tộc, so sánh với những hồ tộc khác thì thành tiên dễ hơn nhiều.
Chỉ cần vào lúc 3000 tuổi đối kháng được thiên lôi tam vị Phích Lịch Hỏa, là có thể một bước lên trời, trở thành Đại La chân nhân.
Đây chính là điều mà các hồ tộc khác tha thiết mơ ước cũng cầu không được.
Phải biết rằng, trở thành Đại La chân nhân là có thể thoát khỏi lốt thú. Đồ Sơn thị tuy rằng tôn quý nhưng lại bởi vì căn nguyên là cửu vĩ hồ ly nên khiến các vị tiên nhân khinh thường.
Vì muốn thay đổi địa vị Đồ Sơn tộc ở tiên giới, trưởng lão phát lệnh, yêu cầu các hồ ly chưa thành tiên đều phải cần tu khổ luyện, chỉ cầu có thể qua được thiên kiếp.
Sau đó, trưởng lão còn luôn luôn mời Thiên Lôi uống rượu, để khi hắn chấp hành thiên kiếp có thể hạ thủ lưu tình với họ.
Hồ Tứ chính tại thời điểm đó cùng Thiên Lôi kết thù, nếu không phải như vậy, nó còn có thể tự do tự tại ở trong rừng du ngoạn nha.
Nhớ tới Thiên Lôi kia, Hồ Tứ liền tức giận không có chỗ để đánh!
Hắn có gì đặc biệt hơn người chứ, bất quá chỉ là nắm thiên lôi nên quyền to mà thôi.
Hừ, càng nghĩ càng giận, Hồ Tứ nhịn không được vung móng vuốt nhỏ lên, hướng lên trời quát một tiếng:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ, đồ quái dị!
Bầu trời đang trong chợt mây đen kéo tới dầy đặc, một tiếng sấm đinh tai nhức óc từ trên không lập tức đánh xuống.
May mà Hồ Tứ nhanh như chớp né tránh được, nhìn lại chỗ nó vừa đứng, một cái hố đường kính ba thước liền xuất hiện, đất đều biến thành màu đen, ở phía trên còn phả ra một làn khói nhẹ.
Hồ Tứ không khỏi đắc ý dạt dào, khí thế ngút trời giơ một ngón út lên, đầu ngón tay hướng xuống, biểu tình vô cùng miệt thị:
- Hừ, còn muốn đánh ta! Kỹ xảo của ngươi đã bị ta nhìn thấu, đồ quái dị!
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Hồ Tứ cười nhỏ:
- Ta là một tiểu hồ ly vui vẻ nha. Tiểu hồ ly ta bình sinh thích nhất chính là mĩ nam mĩ nữ, Thiên Lôi nhà ngươi thật quái dị, người quái dị, haha, ta muốn làm cho thế nhân đều biết ngươi là đồ tự kỷ quái dị!
Vài đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện trong không trung tối đen…
Rắc rắc rắc
Thiên lôi như mưa rơi, một cái tiếp một cái hướng bổ tới trên người tiểu hồ ly Hồ Tứ, dường như không đánh trúng thì sẽ không bỏ qua.
Hồ Tứ bị sợ hãi không nhỏ, vốn đang nhàn nhã tiêu sái, nay vì trốn tránh sét mà liều mạng hướng về phía trước.
Bọc quần áo nhỏ của nó sớm đã không thấy tăm hơi, nếu là Đồ Sơn tộc trưởng lão nhìn đến Hồ Tứ lúc này, chắc chắn kích động lão lệ tung hoành.
Bởi vì Hồ Tứ chỉ hết ăn lại nằm, đừng nói là học pháp thuật, dù chỉ là làm cho nó chạy hai ba bước, nó có thể nói ra cho ngươi một xe ngụy biện.
Mà lúc này Hồ Tứ, so với cả tộc Báo còn muốn nhanh hơn, linh hoạt hơn so với tộc Thỏ.
Lấy thái độ tích cực từ trước tới nay chưa từng có hướng chân núi vọt mạnh. Hồ Tứ lúc này không thể dùng từ chạy để hình dung, nó quả thực là bay trên mặt đất.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy hai lỗ tai toàn gió, quả tim nhỏ đập dị thường lợi hại, bốn chân chạy thật nhanh.
Nó chưa bao giờ chạy trốn nhanh như vậy, nay dường như là cực hạn siêu việt của nó. Nó vừa cười ha ha vừa hướng trên trời nói lớn:
- Thiên Lôi, có bản lãnh hôm nay ngươi liền đánh chết ta! Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ nhổ tóc ngươi, bẻ răng nanh của ngươi, đánh gãy cái mũi của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể gặp người khác!
Nếu lúc này có người ở bên cạnh quan sát, chắc chắn sẽ nhìn thấy một phen cảnh kì dị.
Một con tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết ở trên mặt cỏ xanh biếc chạy thục mạng, mà phía sau là vô số tia sét chói mắt đánh xuống.
Bộ dạng của Hồ Tứ lúc này thực sự đã không màng đến sinh tử gì hết.
Kỳ thật sau này khi Hồ Tứ nhớ lại, lúc đó nó không hề có cảm giác e ngại, hoàn toàn dựa vào bản năng mà chạy.
Mà Thiên Lôi khả năng thật sự là bởi vì lời nói của nó làm cho tức tới hôn mê, có vài tia sét đánh toàn lệch phương hướng.
Điều này làm cho Hồ Tứ tâm nhạc khai hoa, nếu không phải đang chạy trối chết, nó thật sự sẽ ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất mất.
Nhớ tới bọc quần áo nhỏ của mình, Hồ Tứ nhịn không được đau lòng một chút.
Phải biết rằng, nơi đó nó có cất giấu rất nhiều bảo bối nhiều năm qua, nghĩ đến nhân gian có thể phát huy công dụng nhưng hiện tại cái bọc đó chẳng biết biến đi đâu.
Hiện tại nghĩ lại, không khỏi đáng tiếc vạn phần.
Thiên Lôi chết tiệt! Trưởng lão chết tiệt! Tộc quy chết tiệt!
Nói cái gì mà cửu vĩ thiên hồ là tộc cao quý nhất, mà chính nó ở trong Đồ Sơn Tộc bị chê cười nhiều nhất.
Đã hơn hai nghìn chín trăm chín mươi tuổi, lại không thể thuận lợi biến thành hình người, cái này thì cũng thôi đi, học pháp thuật cũng không hiệu nghiệm. Chỉ thích xem mĩ nam mĩ nữ, đối với đồ vật đẹp đều không thể kháng cự, cái này cũng có thể dễ dàng tha thứ a.
Quan trọng là những thứ đó sau này Hồ Tứ còn có thể bù lại nhưng bọn họ cố tình nói một truyện, làm cho nó vĩnh viễn cũng không bù lại được.
Đồ Sơn tộc là cửu vĩ thiên hồ, mà nó từ lúc sinh ra đã có tám cái đuôi!
Lúc nó sinh ra đã dọa hôn mê một bà mụ, bởi vì chưa từng có chuyện như vậy xảy ra từ trước tới nay nha.
Ngay cả mẫu thân của nó cũng là không tin, sau lại nói nó không phải là con của bọn họ.
Đáng thương nó mới được sinh ra, vốn là gầy yếu vô lực, hơn nữa mẫu thân lại cự tuyệt không cho nó ăn, nếu không phải trưởng lão hảo tâm nuôi nấng, chỉ sợ sẽ không có Hồ Tứ ngày sau.
Hồ Tứ đứng thứ tư, ở trên có ba vị ca ca, phía dưới có một muội muội.
Bởi vì cha mẹ đối với nó có điểm bài xích, cho nên ngay cả cái tên cũng giản lược, dứt khoát lấy số thứ tự làm tên.
Cũng may Hồ Tứ tuy rằng thể nhược, lại từ nhỏ lòng dạ rộng lượng, cũng không để ý người khác lời ra tiếng vào về cái tên của nó.
Ba vị ca ca đã sớm thuận lợi qua thiên kiếp, chẳng những người dung mạo tuấn mĩ vô cùng, hơn nữa pháp lực lại rất cao cường.
Trưởng lão cũng nói Đồ Sơn Vương sẽ là một trong ba người này.
Muội muội của Hồ Tứ chỉ có một ngàn tuổi, lại từ nhỏ thân thể cường kiện, đối với pháp thuật rất có thiên phú, ở tuổi thứ ba trăm đã có thể hóa thành hình người.
Tiểu mĩ nhân lúc này đã là một đóa hoa, làm cho các nam thanh Đồ Sơn tộc chưa lập gia đình xuân tâm nhộn nhao, không thể khống chế bản thân.
Trái lại Hồ Tứ, trừ bỏ không thể hóa thành hình người, hết ăn lại nằm, yêu thích sắc đẹp, không làm việc đoàng hoàng!
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.
(Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành)
Bừng tỉnh, Hồ Tứ đang xem lại tình hình của nó hiện tại.
Phía trước là vách núi đen, bởi vì Hồ Tứ chạy trốn quá nhanh, đến nỗi căn bản chính là hoảng không trạch lộ (chạy nhầm đường)!
Người ta thì chạy xuống, nó thì hay rồi, trượt về phía trước.
Thân mình nhẹ nhàng, rơi tự do xuống phía trước. Thiên Lôi cũng tức thời dừng lại.
Có lẽ, hắn đang chờ Hồ Tứ biến thành bộ dạng thịt nát xương tan.
Xong rồi!
Hồ Tứ mắt nhắm lại, trong đầu trống rỗng, Phi Thiên trú cái gì, tất cả đều ném đến cực lạc đi cho rồi!
Giờ phút này, trong lòng nó chỉ mặc niệm trăm ngàn lần đừng bị chết quá khó coi nha.
Ai, thật sự là người chết vì tài, chim chết vì mồi.
Hồ Tứ rốt cuộc chỉ vì nói hưu nói vượn mà trả huyết giá đại giới.
/63
|