- Nhưng tiếc là không đúng. Ngươi là người thứ 7.
Trưa hôm đó.
Vân Lăng ở trong thư phòng của Bạch Phi Nguyệt, nhìn phải ngó trái, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ khác.
Mẹ nó, ai bảo chỉ làm quan mới giàu?
Bình gốm 300 năm, đĩa sứ 400 năm,…Hơn hết là cây đao truyền thuyết của Lã chiến thần 1000 năm tuổi!
Mẹ nó, bán đống đồ cổ này đi chắc cũng đủ để hắn đi đánh bạc cả đời ấy chứ!
Vân Lăng đứng trước thanh đao đang nằm im trong vỏ, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ nọ. 1000 năm tuổi, bán bét nhất chắc cũng được 1 ngàn vạn lượng.
1 ngàn vạn lượng….
Hắn đang mải mê suy nghĩ thì nghe được giọng nói của Bạch Phi Nguyệt:
- Muốn lấy thì lấy đi.
Vân Lăng tròn mắt, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi đọc một đống phong thư trên bàn:
- Thật không?
Bạch Phi Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, tùy ý nói:
- Thật. Bổn tọa cần cây đao rách đấy làm gì?
Đao rách..!? Một ngàn vạn lượng đấy!
- Đúng rồi, cô không thích cái gì?
Bạch Phi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhướng mày:
- Cô!?
Vân Lăng chột dạ, vội sửa lại:
- À, tỷ tỷ.
- Bình thường người ta hay hỏi nữ nhân thích cái gì, chỉ có ngươi hỏi bổn tọa không thích cái gì để tránh.
Bạch Phi Nguyệt tỏ vẻ coi thường, cúi xuống tiếp tục đọc phong thư.
- Ngươi không làm gì quá đà, bổn tọa tự khắc sẽ không làm gì ngươi.
Câu trả lời kiểu này, có cũng như không. Hắn làm sao biết được thế nào mới là quá đà?
Vân Lăng lượn lờ thêm một lúc, đột nhiên nhớ ra một điều, quay người hỏi:
- Không phải cô…à… tỷ bảo tặng ta lễ vật sao? Lễ vật đâu?
Một ngàn vạn lượng còn cho đi nhẹ nhàng như vậy, khẳng định lễ vật không hề nhỏ!
- Lễ vật này không đổi ra được ngân lượng, đừng mơ tưởng nữa.
Vân Lăng ỉu xìu à một tiếng, không nói gì nữa.
Khoan đã, sao nữ nhân này biết hắn nghĩ gì thế?
- Bổn tọa là ma pháp sư tinh thần hệ.
Vân Lăng lập tức ngớ người. Nói vậy, nữ nhân này biết cả việc hắn cố tình trả thù nàng lúc trước?
- Nhưng việc ngươi nghĩ trong đầu, bổn tọa đều biết.
Mặt Vân Lăng méo mó đến mức khó tả. Nếu đã không giấu được, vậy thì cứ thoải mái thể hiện ra ngoài thôi, đỡ mất công hắn suy nghĩ.
- Ta lấy cái này nhé? Cả cái này, cái này nữa.
Vân Lăng được thể làm tới, đòi hết cái này đến cái khác.
Nhưng vừa chỉ xong đám đồ muốn lấy, hắn lại cảm thấy bản thân thật ngu.
Vân Lăng đi đến trước bàn gỗ nơi Bạch Phi Nguyệt đang viết viết gì đó, chống khủy tay lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn nàng:
- Không phải tỷ từng nói ta phù hợp với yêu cầu của tỷ sao?
- Ừ.
- Tỷ cũng phù hợp với yêu cầu của ta. Cho nên…ta muốn lấy tỷ.
Bạch Phi Nguyệt bỏ bút lông trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ta được lợi gì?
Vân Lăng mặt dày đưa tay chỉ vào đũng quần mình, chắc như đinh đóng cột nói:
- Cái này để tỷ tùy ý sử dụng.
Bạch Phi Nguyệt liếc mắt khinh thường, ngả người dựa vào ghế:
- Cũng không phải mình ngươi có.
- Nhưng không phải ai cũng có cùng kích thước.
- Đại lục nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ có người giống ngươi.
Vân Lăng nhìn trần suy nghĩ mất một lúc vẫn không đưa ra được ý tưởng gì hay, cứ thế đứng đơ tại chỗ.
Bạch Phi Nguyệt khoanh tay ngồi nhìn hắn, được khoảng 5’ thì đứng dậy, nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Tặng ngươi lễ vật.
…………………………
Mật thất.
Vân Lăng đứng sau lưng Bạch Phi Nguyệt, nhìn đám nam tử bị buộc vào cột gỗ, mặt tái xanh, nuốt nước bọt liên tục. Đám nam tử kia, người nào người nấy bị lột sạch đồ, miệng nhét giẻ, mắt bị bịt, trên người loang lổ những hình thù kỳ lạ nào đó được vẽ bằng nước màu xanh.
Hắn chẳng lẽ cũng sắp trở thành như vậy?
Vân Lăng lấy tay khẽ giật giật lấy góc áo Bạch Phi Nguyệt, cúi đầu ghé sát tai nàng nói:
- Ta không cần lễ vật nữa….Ta muốn quay lại.
Thế nhưng Bạch Phi Nguyệt lại chẳng để ý đến hắn, khó chịu nhìn vào một góc tối trong mật thất:
- Rốt cuộc lão già ngươi muốn thế nào? Đây đã là đám người thứ 79 rồi. Ngươi tưởng tìm được người giống như yêu cầu của ngươi dễ lắm à!?
- Đám phàm thể này, căn bản không thể lĩnh hội được tinh túy trong ma pháp của lão phu.
- Nếu không phải bổn tọa nợ lão già ngươi 1 ân tình, ngươi có chết ta cũng chẳng thèm quan tâm!
Bạch Phi Nguyệt tức giận chửi thêm mấy câu, sau đó đưa tay cầm lấy ống tay áo hắn, kéo hắn đến trước mặt nàng, ẩn lên phía trước, vừa hay đối diện với góc tối kia.
- Người cuối cùng ở đây, không được nữa thì kệ ngươi.
Tim hắn hẫng mất một nhịp, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.
Bạch Phi Nguyệt lần nữa dùng tay đẩy hắn lên, lực đạo mạnh hơn lúc trước mấy lần:
- Bổn tọa còn ở đây, ngươi sợ cái gì?
Vân Lăng đứng cách góc tối kia khoảng 2m, nheo mắt cố nhìn xem bên trong có ai. Hắn chỉ lờ mờ thấy ai đó đang ngồi xếp bằng, tóc dài rối bù che kín mặt.
Mắt lão híp lại, chắc là đang quan sát hắn.
Lão già đột nhiên mở to mắt, vồ thẳng về phía hắn.
Vân Lăng kinh hãi lùi lại, nhưng lại mất đà, ngã ngửa về phía sau.
Một bóng trắng lướt tới trước mặt hắn, vừa vặn ngăn cản lão già kia tiến lên. Bóng trắng kia, không ai khác chính là Bạch Phi Nguyệt.
- Lão già, làm gì thế?
Mãi đến lúc lão già kia ra khỏi góc tối, hắn mới nhìn thấy chân diện mục của lão. Dưới ánh đèn mập mờ của mật thất, mắt lão trợn tròn, hai tay quờ quạng về phía hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thần hư chi thể…thần hư chi thể…
Vân Lăng vẫn đang hoảng sợ, lết về phía sau thêm mấy bước.
Bạch Phi Nguyệt cau mày, nhìn hắn tỏ vẻ không tin:
- Ngươi có thần hư chi thể!?
Lão già tóm lấy tay áo Bạch Phi Nguyệt, run run nói:
- Mau, mau bảo hắn cởi đồ, lão phu cần xác nhận lại.
- Cởi…đồ!?
Vân Lăng mấp máy môi nhắc lại, tròn mắt nhìn Bạch Phi Nguyệt. Không phải bảo tặng hắn lễ vật sao, sao cuối cùng lại đối xử với hắn giống đám nam tử kia?
Bạch Phi Nguyệt khó chịu gạt tay lão già ra, day day thái dương nhìn hắn nói:
- Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Bổn tọa nợ lão già này 1 ân tình, đương nhiên phải hoàn thành ý nguyện cuối đời của lão. Cởi ra đi.
- Mau, mau cởi…
Vân Lăng nhìn lão già đang cười như khóc kia, da gà nổi lên khắp người. Lão chẳng lẽ là ông già thỏ*?
*ý chỉ nam nhân bị gay.
Bạch Phi Nguyệt thở dài, phất tay áo, một màng sáng màu trắng lập tức hiện ra, ngăn giữa lão già kia với hắn.
- Cởi ra đi, lão không qua được màng chắn này đâu.
Vân Lăng nuốt nước bọt, sợ hãi chỉ tay về phía lão già:
- Ngươi, nhắm mắt lại.
Lão già dường như nhớ ra điều gì, bỗng dưng xua xua tay, hướng Bạch Phi Nguyệt nói:
- Không, không cần cởi nữa. Lão phu chỉ cần xác nhận vị trí một vết bớt màu đỏ trên người tiểu tử này thôi, ngươi giúp ta là được.
Bạch Phi Nguyệt dường như cũng dần mất kiên nhẫn với lão già này, giọng điệu tỏ vẻ khó chịu:
- Ở đâu?
- Hạ bộ.
- Vị trí chính xác?
- Lão phu cũng không rõ. Ngươi dùng Thánh Quang mới nhìn thấy được. Tìm thấy rồi thì mô tả hình dạng vết bớt đó cho lão phu.
Bạch Phi Nguyệt đi đến chỗ Vân Lăng, tiện tay kéo hắn đi sang một gian mật thất khác.
Hắn vừa bước chân vào trong, đuốc xung quanh gian phòng liền được thắp sáng, cửa mật thất cũng được đóng lại.
Vân Lăng còn chưa kịp hoàn hồn, đai y phục đã bị Bạch Phi Nguyệt cởi ra.
- Đừng làm mất thời gian của bổn tọa, cởi quần ra đi.
Chỉ còn có hắn và Bạch Phi Nguyệt, đương nhiên hắn không còn gì phải ngại ngùng, lập tức cởi ra.
Bạch Phi Nguyệt chẳng biết kiếm từ đâu ra một cái ghế, ngồi xuống, vừa vặn đối mặt với tiểu huynh đệ của hắn. Hai ngón tay nàng cầm tiểu huynh đệ lên, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, đến cả đám lông cũng bị nàng vạch ra soi xét. Được một lúc thì nàng cúi người, ngửa đầu lên nhìn nửa dưới tiểu huynh đệ.
Bạch Phi Nguyệt như tìm được gì đó, nheo nheo mắt cố nhìn.
Vân Lăng từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến việc có vết bớt hay không, hắn chỉ biết tiểu huynh đệ lại đang ngóc đầu đòi quyền lợi rồi!
Bạch Phi Nguyệt khó hiểu ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm:
- Ấn chú xếp thành hình chữ S, lẽ nào là Sất Vân Bắc Huyền Ấn?
Đứng ở vị trí này, Vân Lăng vừa vặn nhìn thấy đôi bạch ngọc thỏ cao vút của nàng. Tiểu huynh đệ vốn đã cứng lên nay lại càng bành trướng hơn nữa. Hôm nay lúc ở trên xe hắn mới chỉ cùng nàng làm đúng 1 lần, vẫn còn chưa thỏa mãn…
Hắn hết nhìn đôi bạch thỏ cao vút lại nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng tay cầm tiểu huynh đệ, không chút lo lắng dí nó vào môi nàng.
Bạch Phi Nguyệt có lẽ bị hành động này của hắn làm đứt dòng suy nghĩ, giật mình nhìn tiểu huynh đệ của hắn.
Hành động tiếp theo của nàng mới thực sự khiến hắn ngạc nhiên!
Nàng không những không đẩy hắn ra mà còn mở miệng, dùng đầu lưỡi chạm vào tiểu huynh đệ khiến nó run lên.
Hắn thấy nàng không phản đối liền được nước làm tới, dùng lực hòng đẩy tiểu huynh đệ vào sâu hơn trong miệng nàng.
Thế nhưng, Bạch Phi Nguyệt đã kịp lùi lại, đứng thẳng lên.
- Mặc y phục vào đi, bổn tọa ra ngoài nói chuyện với lão già kia.
Vân Lăng mặt dày tiến đến, định ôm lấy nàng nhưng lại bị Bạch Phi Nguyệt tránh được, khổ sở nói:
- Ít nhất tỷ cũng phải chịu trách nhiệm làm nó xuống đi chứ?
- Bổn tọa cho ngươi hết đống đồ cổ trong thư phòng đấy.
Vân Lăng không nói gì nữa, ngay tức khắc mặc lại y phục.
Trưa hôm đó.
Vân Lăng ở trong thư phòng của Bạch Phi Nguyệt, nhìn phải ngó trái, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ khác.
Mẹ nó, ai bảo chỉ làm quan mới giàu?
Bình gốm 300 năm, đĩa sứ 400 năm,…Hơn hết là cây đao truyền thuyết của Lã chiến thần 1000 năm tuổi!
Mẹ nó, bán đống đồ cổ này đi chắc cũng đủ để hắn đi đánh bạc cả đời ấy chứ!
Vân Lăng đứng trước thanh đao đang nằm im trong vỏ, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ nọ. 1000 năm tuổi, bán bét nhất chắc cũng được 1 ngàn vạn lượng.
1 ngàn vạn lượng….
Hắn đang mải mê suy nghĩ thì nghe được giọng nói của Bạch Phi Nguyệt:
- Muốn lấy thì lấy đi.
Vân Lăng tròn mắt, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi đọc một đống phong thư trên bàn:
- Thật không?
Bạch Phi Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, tùy ý nói:
- Thật. Bổn tọa cần cây đao rách đấy làm gì?
Đao rách..!? Một ngàn vạn lượng đấy!
- Đúng rồi, cô không thích cái gì?
Bạch Phi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhướng mày:
- Cô!?
Vân Lăng chột dạ, vội sửa lại:
- À, tỷ tỷ.
- Bình thường người ta hay hỏi nữ nhân thích cái gì, chỉ có ngươi hỏi bổn tọa không thích cái gì để tránh.
Bạch Phi Nguyệt tỏ vẻ coi thường, cúi xuống tiếp tục đọc phong thư.
- Ngươi không làm gì quá đà, bổn tọa tự khắc sẽ không làm gì ngươi.
Câu trả lời kiểu này, có cũng như không. Hắn làm sao biết được thế nào mới là quá đà?
Vân Lăng lượn lờ thêm một lúc, đột nhiên nhớ ra một điều, quay người hỏi:
- Không phải cô…à… tỷ bảo tặng ta lễ vật sao? Lễ vật đâu?
Một ngàn vạn lượng còn cho đi nhẹ nhàng như vậy, khẳng định lễ vật không hề nhỏ!
- Lễ vật này không đổi ra được ngân lượng, đừng mơ tưởng nữa.
Vân Lăng ỉu xìu à một tiếng, không nói gì nữa.
Khoan đã, sao nữ nhân này biết hắn nghĩ gì thế?
- Bổn tọa là ma pháp sư tinh thần hệ.
Vân Lăng lập tức ngớ người. Nói vậy, nữ nhân này biết cả việc hắn cố tình trả thù nàng lúc trước?
- Nhưng việc ngươi nghĩ trong đầu, bổn tọa đều biết.
Mặt Vân Lăng méo mó đến mức khó tả. Nếu đã không giấu được, vậy thì cứ thoải mái thể hiện ra ngoài thôi, đỡ mất công hắn suy nghĩ.
- Ta lấy cái này nhé? Cả cái này, cái này nữa.
Vân Lăng được thể làm tới, đòi hết cái này đến cái khác.
Nhưng vừa chỉ xong đám đồ muốn lấy, hắn lại cảm thấy bản thân thật ngu.
Vân Lăng đi đến trước bàn gỗ nơi Bạch Phi Nguyệt đang viết viết gì đó, chống khủy tay lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn nàng:
- Không phải tỷ từng nói ta phù hợp với yêu cầu của tỷ sao?
- Ừ.
- Tỷ cũng phù hợp với yêu cầu của ta. Cho nên…ta muốn lấy tỷ.
Bạch Phi Nguyệt bỏ bút lông trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ta được lợi gì?
Vân Lăng mặt dày đưa tay chỉ vào đũng quần mình, chắc như đinh đóng cột nói:
- Cái này để tỷ tùy ý sử dụng.
Bạch Phi Nguyệt liếc mắt khinh thường, ngả người dựa vào ghế:
- Cũng không phải mình ngươi có.
- Nhưng không phải ai cũng có cùng kích thước.
- Đại lục nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ có người giống ngươi.
Vân Lăng nhìn trần suy nghĩ mất một lúc vẫn không đưa ra được ý tưởng gì hay, cứ thế đứng đơ tại chỗ.
Bạch Phi Nguyệt khoanh tay ngồi nhìn hắn, được khoảng 5’ thì đứng dậy, nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Tặng ngươi lễ vật.
…………………………
Mật thất.
Vân Lăng đứng sau lưng Bạch Phi Nguyệt, nhìn đám nam tử bị buộc vào cột gỗ, mặt tái xanh, nuốt nước bọt liên tục. Đám nam tử kia, người nào người nấy bị lột sạch đồ, miệng nhét giẻ, mắt bị bịt, trên người loang lổ những hình thù kỳ lạ nào đó được vẽ bằng nước màu xanh.
Hắn chẳng lẽ cũng sắp trở thành như vậy?
Vân Lăng lấy tay khẽ giật giật lấy góc áo Bạch Phi Nguyệt, cúi đầu ghé sát tai nàng nói:
- Ta không cần lễ vật nữa….Ta muốn quay lại.
Thế nhưng Bạch Phi Nguyệt lại chẳng để ý đến hắn, khó chịu nhìn vào một góc tối trong mật thất:
- Rốt cuộc lão già ngươi muốn thế nào? Đây đã là đám người thứ 79 rồi. Ngươi tưởng tìm được người giống như yêu cầu của ngươi dễ lắm à!?
- Đám phàm thể này, căn bản không thể lĩnh hội được tinh túy trong ma pháp của lão phu.
- Nếu không phải bổn tọa nợ lão già ngươi 1 ân tình, ngươi có chết ta cũng chẳng thèm quan tâm!
Bạch Phi Nguyệt tức giận chửi thêm mấy câu, sau đó đưa tay cầm lấy ống tay áo hắn, kéo hắn đến trước mặt nàng, ẩn lên phía trước, vừa hay đối diện với góc tối kia.
- Người cuối cùng ở đây, không được nữa thì kệ ngươi.
Tim hắn hẫng mất một nhịp, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.
Bạch Phi Nguyệt lần nữa dùng tay đẩy hắn lên, lực đạo mạnh hơn lúc trước mấy lần:
- Bổn tọa còn ở đây, ngươi sợ cái gì?
Vân Lăng đứng cách góc tối kia khoảng 2m, nheo mắt cố nhìn xem bên trong có ai. Hắn chỉ lờ mờ thấy ai đó đang ngồi xếp bằng, tóc dài rối bù che kín mặt.
Mắt lão híp lại, chắc là đang quan sát hắn.
Lão già đột nhiên mở to mắt, vồ thẳng về phía hắn.
Vân Lăng kinh hãi lùi lại, nhưng lại mất đà, ngã ngửa về phía sau.
Một bóng trắng lướt tới trước mặt hắn, vừa vặn ngăn cản lão già kia tiến lên. Bóng trắng kia, không ai khác chính là Bạch Phi Nguyệt.
- Lão già, làm gì thế?
Mãi đến lúc lão già kia ra khỏi góc tối, hắn mới nhìn thấy chân diện mục của lão. Dưới ánh đèn mập mờ của mật thất, mắt lão trợn tròn, hai tay quờ quạng về phía hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thần hư chi thể…thần hư chi thể…
Vân Lăng vẫn đang hoảng sợ, lết về phía sau thêm mấy bước.
Bạch Phi Nguyệt cau mày, nhìn hắn tỏ vẻ không tin:
- Ngươi có thần hư chi thể!?
Lão già tóm lấy tay áo Bạch Phi Nguyệt, run run nói:
- Mau, mau bảo hắn cởi đồ, lão phu cần xác nhận lại.
- Cởi…đồ!?
Vân Lăng mấp máy môi nhắc lại, tròn mắt nhìn Bạch Phi Nguyệt. Không phải bảo tặng hắn lễ vật sao, sao cuối cùng lại đối xử với hắn giống đám nam tử kia?
Bạch Phi Nguyệt khó chịu gạt tay lão già ra, day day thái dương nhìn hắn nói:
- Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Bổn tọa nợ lão già này 1 ân tình, đương nhiên phải hoàn thành ý nguyện cuối đời của lão. Cởi ra đi.
- Mau, mau cởi…
Vân Lăng nhìn lão già đang cười như khóc kia, da gà nổi lên khắp người. Lão chẳng lẽ là ông già thỏ*?
*ý chỉ nam nhân bị gay.
Bạch Phi Nguyệt thở dài, phất tay áo, một màng sáng màu trắng lập tức hiện ra, ngăn giữa lão già kia với hắn.
- Cởi ra đi, lão không qua được màng chắn này đâu.
Vân Lăng nuốt nước bọt, sợ hãi chỉ tay về phía lão già:
- Ngươi, nhắm mắt lại.
Lão già dường như nhớ ra điều gì, bỗng dưng xua xua tay, hướng Bạch Phi Nguyệt nói:
- Không, không cần cởi nữa. Lão phu chỉ cần xác nhận vị trí một vết bớt màu đỏ trên người tiểu tử này thôi, ngươi giúp ta là được.
Bạch Phi Nguyệt dường như cũng dần mất kiên nhẫn với lão già này, giọng điệu tỏ vẻ khó chịu:
- Ở đâu?
- Hạ bộ.
- Vị trí chính xác?
- Lão phu cũng không rõ. Ngươi dùng Thánh Quang mới nhìn thấy được. Tìm thấy rồi thì mô tả hình dạng vết bớt đó cho lão phu.
Bạch Phi Nguyệt đi đến chỗ Vân Lăng, tiện tay kéo hắn đi sang một gian mật thất khác.
Hắn vừa bước chân vào trong, đuốc xung quanh gian phòng liền được thắp sáng, cửa mật thất cũng được đóng lại.
Vân Lăng còn chưa kịp hoàn hồn, đai y phục đã bị Bạch Phi Nguyệt cởi ra.
- Đừng làm mất thời gian của bổn tọa, cởi quần ra đi.
Chỉ còn có hắn và Bạch Phi Nguyệt, đương nhiên hắn không còn gì phải ngại ngùng, lập tức cởi ra.
Bạch Phi Nguyệt chẳng biết kiếm từ đâu ra một cái ghế, ngồi xuống, vừa vặn đối mặt với tiểu huynh đệ của hắn. Hai ngón tay nàng cầm tiểu huynh đệ lên, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, đến cả đám lông cũng bị nàng vạch ra soi xét. Được một lúc thì nàng cúi người, ngửa đầu lên nhìn nửa dưới tiểu huynh đệ.
Bạch Phi Nguyệt như tìm được gì đó, nheo nheo mắt cố nhìn.
Vân Lăng từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến việc có vết bớt hay không, hắn chỉ biết tiểu huynh đệ lại đang ngóc đầu đòi quyền lợi rồi!
Bạch Phi Nguyệt khó hiểu ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm:
- Ấn chú xếp thành hình chữ S, lẽ nào là Sất Vân Bắc Huyền Ấn?
Đứng ở vị trí này, Vân Lăng vừa vặn nhìn thấy đôi bạch ngọc thỏ cao vút của nàng. Tiểu huynh đệ vốn đã cứng lên nay lại càng bành trướng hơn nữa. Hôm nay lúc ở trên xe hắn mới chỉ cùng nàng làm đúng 1 lần, vẫn còn chưa thỏa mãn…
Hắn hết nhìn đôi bạch thỏ cao vút lại nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng tay cầm tiểu huynh đệ, không chút lo lắng dí nó vào môi nàng.
Bạch Phi Nguyệt có lẽ bị hành động này của hắn làm đứt dòng suy nghĩ, giật mình nhìn tiểu huynh đệ của hắn.
Hành động tiếp theo của nàng mới thực sự khiến hắn ngạc nhiên!
Nàng không những không đẩy hắn ra mà còn mở miệng, dùng đầu lưỡi chạm vào tiểu huynh đệ khiến nó run lên.
Hắn thấy nàng không phản đối liền được nước làm tới, dùng lực hòng đẩy tiểu huynh đệ vào sâu hơn trong miệng nàng.
Thế nhưng, Bạch Phi Nguyệt đã kịp lùi lại, đứng thẳng lên.
- Mặc y phục vào đi, bổn tọa ra ngoài nói chuyện với lão già kia.
Vân Lăng mặt dày tiến đến, định ôm lấy nàng nhưng lại bị Bạch Phi Nguyệt tránh được, khổ sở nói:
- Ít nhất tỷ cũng phải chịu trách nhiệm làm nó xuống đi chứ?
- Bổn tọa cho ngươi hết đống đồ cổ trong thư phòng đấy.
Vân Lăng không nói gì nữa, ngay tức khắc mặc lại y phục.
/34
|