Vân Lăng đang ủ rũ đứng ngoài cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thiếu gia, phu nhân dặn ngài ra ngoài một lúc, khoảng 3 canh giờ nữa hẵng trở về.
Vân Lăng quay đầu nhìn dáng người gầy gòm, ốm yếu của Lý quản sự, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt:
- Thật à?
- Nô tài đâu dám có nửa lời dối trá.
Vân Lăng như vớ được lệnh đại xá, lập tức chạy liền một mạch ra đường phố. Đang hớt ha hớt hải chạy, một giọng nói khác lại vang lên:
- Vân đệ định đi đâu mà vội vàng thế?
Hắn theo phản xạ nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nhậm đại công tử.
Người vừa lên tiếng là Nhậm Đạt, nhi tử duy nhất của Thừa tướng đương triều.
Cùng là nhi tử các quan đại thần trong triều, phủ đệ lại gần nhau, hắn đương nhiên biết Nhậm Đạt.
Vân Lăng thường ngày không có việc gì làm, hở ra một cái là chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng cùng đám công tử kinh thành. Mà đám người này, người nào người nấy gia thế hiển hách, nếu không phải có phụ thân là quan tam phẩm, nhị phẩm thì cũng là vương gia đương triều. Nhậm Đạt cũng có trong số đó. Cho nên, thỉnh thoảng 2 người bọn họ cùng cũng đi với nhau vài lần.
- Vân tướng quân vừa trở về, tên tiểu tử ngươi sao không ở nhà mà chạy ra ngoài này làm gì?
Nghe câu hỏi của Nhậm Đạt, Vân Lăng chỉ biết thở dài, xua xua tay:
- Nhậm huynh biết rõ tại sao rồi còn hỏi. Tiểu đệ mãi mới nhân được lúc phụ thân đang bận rộn tiếp khách mà lẻn ra ngoài, có lý nào lại quay về chịu trận?
Nhậm Đạt cười lớn, vui vẻ nói:
- Ta đây cũng là nhân lúc phụ thân đến chúc mừng Vân tướng quân nên mới được ra ngoài đấy!
Vân Lăng hai tay chống lên đầu gối, đứng thở hổn hển.
Nhậm Đạt như nhớ ra gì đó, đến gần hắn thần thần bí bí nói:
- Nghe nói Di Hồng Viện vừa có một mỹ nhân mới đến cực kỳ xinh đẹp, muốn đi không?
Di Hồng Viện là 1 trong 5 kỹ viện lớn nhất kinh thành, nổi tiếng với dàn mỹ nhân tuyệt sắc và ca kỹ hạng nhất.
Vân Lăng nghe đến 3 từ “Di Hồng Viện”, trong lòng đã ngứa ngáy đến mức khó tả, nhưng...khổ nỗi phụ thân hắn vừa trở về.
Nếu đi, để phụ thân hắn phát hiện thì chết chắc!
Nếu không đi thì lại mất mặt với Nhậm Đạt.
Rốt cuộc,
Đi hay không đi?
Kết quả:
- Đi!
……………………….
5 phút sau,
Di Hồng Viện.
Nhậm Đạt cùng Vân Lăng vừa bước chân lên thềm đá, một tú bà son phấn lòe loẹt đã ỏng ẻo bước tới, hớn hớn hở hở lên tiếng:
- Ai da, thì ra là Nhậm công tử cùng Vân công tử. Lâu lắm rồi mới thấy hai vị công tử giá lâm. Mời vào mời vào…
Tú bà cười đến mức làm hai tảng thịt trên má cũng rung theo, thoạt nhìn vô cùng khó coi.
Tú bà một mặt đon đả đưa hai người vào trong, một mặt ra lệnh cho đám hạ nhân chuẩn bị bàn ghế cẩn thận.
Nhậm Đạt liếc mặt một vòng nhìn quanh tầng một Di Hồng Viện, nhướng mày nhìn tú bà:
- Nghe nói có một mỹ nhân mới tới, không biết….
- Ý công tử là Liễu cô nương chăng? Thật ngại quá, Liễu cô nương lại đang có hẹn với một vị khách khác, Nhậm công tử có thể chọn một vị cô nương khác được không?
Nhậm Đạt tỏ rõ vẻ khó chịu trên mặt, ném 2 thỏi vàng nặng chịch lên mặt bàn:
- Ta muốn gặp ngay bây giờ!
Tú bà nhìn thấy 2 thỏi vàng, mắt sáng lên, vội vàng cầm lấy, nhét vào tay áo:
- Có ngay, có ngay…Ta lập tức đi sắp xếp để Liễu cô nương ra gặp công tử.
Vân Lăng thấy Nhậm Đạt rõ ràng muốn cùng Liễu cô nương vui vẻ, cũng chẳng buồn tranh giành với hắn, đảo mắt một vòng nhìn quanh Di Hồng Viện. Hắn còn chưa chọn được ai ưng ý, cánh tay đã bị ai đó ôm lấy.
Nhìn rõ người ôm mình là ai, Vân Lăng đưa tay ôm lấy eo kỹ nữ kia, kéo sát vào lòng:
- Nhớ ta không?
Một tay ôm eo, nhưng tay kia hắn lại không hề khách sáo đặt lên ngay ngọn nhũ phong bên phải, nắn nắn bóp bóp.
Kỹ nữ ôm tay hắn vừa mới tới Di Hồng Viện nửa tháng trước, ngoại hình khá ưa nhìn, cũng được coi là 1 trong những kỹ nữ nổi tiếng ở đây.
Nửa tháng trước Di Hồng Viện đột nhiên mở đấu gia, hắn tò mò nên đến xem thử. Lúc hắn đến thì đấu giá đã bắt đầu, hơn nữa nhìn trên bục ngoài tú bà thì không còn ai. Thấy đám người xung quanh hào hứng hét giá, hắn cũng thử ra giá 1 lần, cao hơn người trước hắn 50 ngàn lượng. Cũng không biết là do đám người kia ngại cái danh Vân công tử của hắn hay là thực sự không nỡ bỏ ra món tiền lớn nên không ai dám trả giá cao hơn. Kết quả, hắn đấu giá thành công vật mà hắn chẳng biết là gì.
Không ngờ vật đấu giá lại là đêm đầu tiên của một kỹ nữ mới đến Di Hồng Viện.
Nhưng Vân Lăng thực sự không ngờ đó lại là lần đầu tiên của kỹ nữ kia, bởi vì khi sáng dậy hắn nhìn thấy vết lạc hồng trên đệm.
Vân Lăng hào phóng chi tiền bao toàn bộ thời gian kỹ nữ kia một tuần. Hắn gần như ở luôn Di Hồng Viện 1 tuần đó.
Không thể phủ nhận, kỹ nữ kia quả thực có sức hấp dẫn với hắn.
So với phần lớn kỹ nữ ở đây, kỹ nữ kia chủ động hơn rất nhiều: chủ động câu dẫn hắn, chủ động cởi quần áo, chủ động đổi tư thế,…
Nhưng kỹ nữ suy cho cùng vẫn là kỹ nữ.
Kỹ nữ kia dần dần học theo cách làm việc của đám kỹ nữ đã ở đây lâu năm, vòi vĩnh hắn hết cái này đến cái kia, càng ngày càng ỏng ẻo, khiến hắn không còn hứng thú gì với ả nữa.
Vân Lăng hết bóp nhũ phong bên phải lại chuyển sang bóp nhũ phong bên trái, trong lòng không ngừng so sánh với trước kia.
Quả nhiên là đã bị sử dụng nhiều lần, không còn đàn hồi như trước, bất quá vẫn là hàng tốt so với đám kỹ nữ ở đây.
Hắn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nữa, quay sang ra hiệu ánh mắt với Nhậm Đạt rồi cùng kỹ nữ kia bước lên tầng 3 chọn phòng.
Phòng ở tầng 3 chia làm 2 khu. Một khu 5 lượng 1 giờ, một khu 50 lượng 1 giờ. Chỉ nghe giá cũng đã biết chất lượng không như nhau.
Vân Lăng đương nhiên đi về khu 50 lượng 1 giờ. Do là khu chỉ dành cho quý tộc nên có khá ít người, hắn vì thế mặc nhiên vừa đi vừa sờ soạng hết chỗ này đến chỗ kia trên người kỹ nữ.
Nhưng khi đi đến gần cuối khu này, lúc định rẽ vào phòng, hắn lại nhìn thấy 2 bóng người bước vào căn phòng cuối cùng.
Căn phòng cuối cùng tầng 3 trước nay chưa từng cho khách vào ở, hơn nữa cả 2 căn phòng bên cạnh cũng không cho sử dụng. Hắn cũng từng thắc mắc vấn đề này với tú bà nhưng lại bị lơ đi.
Càng kỳ lạ hơn là hai bóng người vừa bước vào kia đều là nữ nhân.
Nữ nhân ở Di Hồng Viện đương nhiên chỉ có kỹ nữ.
Nhưng đời nào kỹ nữ lại mặc y phục đen rộng thùng thình như thế, hơn nữa còn đeo mạng che mặt?
Lúc nữ nhân đầu tiên đi vào, mạng che mặt phía bên trái của nàng bỗng dưng bị gió thổi bay lên, làm lộ ra gương mặt trắng noãn, da dẻ mịn màng, hồng hào cùng với bờ môi đỏ mọng. Nhưng hắn còn chưa kịp ngắm nhìn, thân hình nàng đã biến mất đằng sau cánh cửa.
Nữ nhân đi phía sau thì ngược lại hoàn toàn, vừa lùn vừa mập, trang phục ăn mặc thì lòe loẹt, son phấn dày cộp. Chẳng phải là tú bà thì là ai?
Đáng nói là, tú bà dường như rất e ngại nữ tử đi trước. Vẻ mặt niềm nở đón khách đã bị thay thế bởi nét nghiêm túc hiếm thấy.
Hắn tuy thấy điều này có hơi bất thường nhưng cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục đưa kỹ nữ vào trong phòng hành sự.
Vân Lăng ngồi dựa lưng vào thành giường, buông thõng hai tay để kỹ nữ kia thỏa sức khiêu khích trên người hắn.
Kỹ nữ ngồi trên đùi hắn, thuần thục cởi từng lớp y phục của hắn ra. Hai tay ả còn đang xoa xoa ngực hắn, tiếng cửa phòng bị mở ra đột nhiên truyền đến, kèm theo đó là một giọng nói nữ nhân:
- Vị công tử này bây giờ do ta tiếp, ngươi đi ra ngoài.
“Ngươi” ở đây tất nhiên là ám chỉ kỹ nữ trước mặt Vân Lăng.
Vân Lăng qua lớp rèm mờ che trước giường, đại khái cũng thấy được dáng người nữ tử vừa đến.
Cao khoảng 1m7, dáng người quyến rũ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đặc biệt là khuôn mặt có thể liệt vào hàng tuyệt sắc.
Kỹ nữ trước mặt hắn dường như rất ái ngại nữ tử vừa đến, tuy mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn nhanh chóng trèo xuống khỏi người hắn, đi ra ngoài.
Nữ tử vừa vào phòng lập tức đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước tới bên giường, vém rèm đi vào.
Vân Lăng lập tức đình trệ hô hấp.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện lên 3 từ “hồ ly tinh”.
Nữ nhân trước mắt quả thực rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều so với những nữ tử mà hắn từng gặp.
Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng tháo từng kiện y phục trên người xuống…
……………………..
Sáng hôm sau,
Vân Lăng miễn cưỡng mở mắt, đưa tay trái lên bóp bóp vùng cổ phía sau lưng.
Hình như hắn ngủ hơi lâu thì phải?
Ngủ đến mức cơ thể mỏi nhừ như thế này, hẳn là đã qua khoảng 13 tiếng?
Vân Lăng đưa mắt nhìn nữ tử nằm bên cạnh mình.
Nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà kỹ thuật trên giường cũng rất điêu luyện, hơn nữa nhu cầu còn đặc biệt cao. Mỗi lần hắn làm đều khiến nàng lên đỉnh 2 lần mà nàng còn đòi hỏi hắn đến tận 3 lần, tính ra, nàng cũng tiết thân đến tận 6 lần…
Nữ tử bên cạnh không ngờ đã tỉnh dậy trước hắn. Lúc này nàng đang ôm chăn che lấy 2 ngọn nhũ phong cao vút, nửa cười nửa không nhìn hắn:
- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên sau khi làm chuyện này với ta mà chưa chết đấy.
Vân Lăng tưởng mình vẫn còn đang mơ ngủ, đưa tay lên dụi mắt mấy cái, vừa ngáp vừa nói:
- Gì cơ?
- Bạch Phi Nguyệt.
- Gì cơ?
- Tên của ta.
Nữ tử đột nhiên ngồi dậy.
Phần chăn che trước ngực nàng cũng theo đó tụt xuống, lộ ra cặp bạch thỏ cao vút cùng với 2 điểm nhỏ hồng phấn trên đỉnh.
Vân Lăng lập tức đưa tay đặt lên bầu ngực căng tràn kia, xoa xoa nắn nắn.
Bạch Phi Nguyệt để mặc hắn làm bậy trên ngực nàng, cười nói:
- Mặc y phục vào đi, bổn tọa đưa ngươi đến 1 nơi.
Vân Lăng nghe từ được từ mất, vô thức hỏi lại:
- Đi đâu?
- Ta tặng ngươi một lễ vật. Là đại nạn hay vận may, đó tùy thuộc vào số phận ngươi.
Câu trả lời hoàn toàn không ăn khớp với câu hỏi khiến Vân Lăng có phần khó hiểu.
Hơn nữa, từ trước đến nay, đã bao giờ có chuyện kỹ nữ tặng quà cho khách quan?
/34
|