Editor: Toujifuu
***
Công lược mê cung Vũ thị điều thứ nhất:
Không nên xem mê cung trong trò chơi giống như mê cung trong hiện thực. Mê cung trong trò chơi là có thể kéo dài vô hạn, nếu như không tìm được then chốt phá giải, có lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn đi không ra. Biện pháp phá giải mê cung trong hiện thực, ở chỗ này, là không thể thực hiện được.
************************
Một điều lý luận này của Tiểu Vũ, ta sau ba tiếng đồng hồ hoàn toàn tín phục. Đoàn người chúng ta không ngừng đi trong mê cung này, đi sau ba giờ hiện tại bốn phía tất cả đều là cảnh vật giống nhau —— Thạch đạo xám vàng nhìn không thấy đầu cùng, thỉnh thoảng xuất hiện ngã tư đường, trên thạch bích lần nữa lặp lại điêu khắc cơ bản giống nhau… Cảnh tượng bất biến khiến người ta thấp thỏm bực bội. Tiểu Lộ có chút nhịn không được, từ mới bắt đầu nhỏ đã luôn nhìn xung quanh, biểu tình không kiên nhẫn bày ra trên mặt. Ta than nhẹ, xem ra cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
“Tinh Không, lần trước các anh đến cũng là như vậy sao?”
Tinh Không cùng ta song song đi sau cùng, hắn gật đầu nói:
“Chúng tôi vừa vào cũng là như vậy. Tôi cũng không biết đi bao lâu, mới phát hiện một con quái, bộ dáng tựa như... tựa như loại chạm khắc trên tường này. Tôi cùng Hoàng Cân Quân mới phát hiện quái ở đây thoạt nhìn hung mãnh, kỳ thực rất dễ giết. Về sau cũng không biết đi như thế nào, chúng tôi quẹo quanh đến mức chóng mặt, trong lúc vô ý đi đến một gian thạch thất, phát hiện Định Trần Tinh. Khi đó chúng tôi không biết là cái gì, lại có quái bảo vệ, chúng tôi liền không lấy. Sau khi rời khỏi đây mới biết được đó là thứ môn chủ cần.”
Nghe cách nói của hắn, ta mờ mịt một trận. Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi thẳng như thế? Sau đó dựa vào vận khí xem ngày nào đó có thể nhìn thấy cái thạch thất hoặc là quái vật gì gì đó kia?
Đột nhiên, ta cảm thấy có người đang kéo tóc ta. Chuyển đầu, Tiểu Bạch đang ngồi ở đầu vai ta, trên móng vuốt nhỏ còn quấn lấy vài sợi tóc.
“Tiểu Bạch, không nên nghịch ngợm, anh đang rất phiền.”
Tiểu Bạch chi chi nha nha kêu vài tiếng, một cái móng vuốt nhỏ chỉ vào tường đá bên cạnh. Ta nhìn nhìn, so với những bức tường khác không có gì khác nhau. Đi qua gõ gõ, đặc, không giống có cửa ngầm. Cái giá nến trên tường kia ta cũng kéo kéo, không chút nhúc nhích.
“Ca, anh đang làm gì a? Có phát hiện gì sao?”
Một phen động tác vừa rồi của ta, dẫn tới sự chú ý của mấy người khác, bọn họ đều vây quanh qua. Tiểu Lộ sờ lại sờ ở trên mặt tường ta đã gõ qua, hưng phấn mà hỏi:
“Ca, anh nhìn ra cái gì?”
Ta nhún nhún vai,
“Cái gì cũng không nhìn ra. Là nhóc con này kêu anh nhìn.”
Chỉ chỉ Tiểu Bạch trên đầu vai, nó nhìn chung quanh một chút, lại túm tóc ta, muốn cho ta nhìn bức tường kia.
“Được rồi được rồi, Tiểu Bạch, tường kia anh đã xem qua, không có gì khác thường a.”
Ta hiểu rõ, nhóc con này khẳng định đã phát hiện gì đó, nhưng ta lại nghe không hiểu nó đang nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mắt to trừng mắt nhỏ như vậy. Ngay khi ta cùng Tiểu Bạch “nhìn nhau câm lặng”, Thủy Tinh kinh hỉ nói:
“Em biết có chỗ nào khác thường rồi. Mọi người nhìn bức tranh chạm khắc trên tường kia!”
Vẫn là nữ hài tử thận trọng, chúng ta được nhắc nhở nhìn qua, quả nhiên có chút khác thường. Bức tranh phía trên tường cùng bức tranh bên cạnh không quá tương đồng, tuy rằng chạm khắc đều là cùng một loại quái thú chúng ta chưa thấy qua, nhưng khác ở chỗ quái thú trên tường đều chỉ có bốn chân, mà trên mặt tường này lại có năm chân. Phát hiện này kích thích thần kinh của mọi người rất lớn, Hoàng Cân Quân kích động mà la hét:
“Nhanh, mọi người tìm xem còn có loại này hay không.”
Bảy người phân công nhau tìm từng khối từng khối, về sau lại tìm được một khối mặt tường có chạm khắc quái thú năm chân ở một ngã tư đường phía trước.
“Xem ra thạch điêu quái thú năm chân kia có lẽ chính là đầu mối qua một cửa này. Chúng ta theo nó đi tiếp, có lẽ có thể sẽ có phát hiện mới.”
Trong thông đạo bên phải ngã tư đường này, chúng ta tìm được khối quái thú năm chân thứ ba. Tinh thần mọi người rung lên, tất cả đều lưu tâm hơn đối với bức tranh trên mặt tường. Căn cứ những bức tranh gợi ý cùng loại với bảng chỉ đường này, khi chúng ta chuyển qua giao lộ thứ năm, gặp được con quái đầu tiên.
**************************
Công lược mê cung Vũ thị điều thứ hai:
Trong trò chơi sẽ không thiết kế mê cung hoàn toàn đi không thông, ít nhiều gì cũng sẽ có một chút gợi ý, có thể đi thông hay không thì phải xem ngươi có thể phát hiện những chi tiết quan trọng hay không. Có lẽ một điểm nhỏ lơ đãng, cũng sẽ trở thành then chốt phá giải mê cung. Vì vậy, trong loại trò chơi trí lực này, xin đánh bóng ánh mắt của ngươi, không nên bỏ qua bất luận một địa phương nào ngươi có thể thấy.
***************************
Sau đó chúng ta so sánh một chút, quái thú này cùng với những con trên bức tranh chạm khắc kia thực sự rất giống, chẳng qua nó chỉ có bốn chân. Từ trên người con quái thú bốn chân màu vàng xám này, chúng ta lấy được một kiện giáp ngực. Giáp ngực gia tăng mười lăm điểm phòng ngự thực thích hợp chức nghiệp cận chiến sử dụng, đáng tiếc Lăng Thiên cùng Hoàng Cân Quân đều ngại nó sẽ ảnh hưởng tốc độ, không lấy. Hoàng Cân Quân liền thu lại thứ này, chuẩn bị mang về bán. Hắn ha ha cười, nói:
“Tôi đã nói ở đây đánh đồ rất tốt a, quái lại dễ giết, cho dù là đến luyện cấp cũng không tồi. Nếu như là trang bị chúng ta có thể sử dụng thì tốt rồi. Lần trước chúng tôi đánh được hai kiện giáp ngực, lấy về bán hết, cũng là không có món nào có thể sử dụng được.”
Có thu hoạch đầu tiên, mọi người đều có tinh thần hơn, không còn bộ dáng chán đến chết như lúc trước. Đáng tiếc từ sau khi chúng ta gặp được con quái thú đầu tiên, trong thạch điêu ở trên tường cũng không tìm được gợi ý nữa, hiện tại hết thảy đồ án đều là quái thú năm chân. Tất cả mọi người cảm thấy điều này nói rõ chúng ta đã tiến vào một khu vực mới.
Đồng dạng thông đạo màu xám vàng, đồng dạng ngã tư đường, bất đồng chính là ở đây so với những con đường phức tạp lúc trước giản đơn hơn một chút, giao lộ cũng không còn nhiều, cũng không còn tử khí trầm nặng không có sinh khí như trước. Ở chỗ này thông thường chuyển qua một cái giao lộ, là có thể gặp được một con quái thú. Mà chúng ta do có kinh nghiệm lúc trước, mỗi một lần đều theo những con đường có quái thú mà tiếp tục đi, rất nhanh liền tới một gian thạch thất. Hoàng Cân Quân cao hứng mà kêu lên:
“Chính là ở đây, lần trước chúng tôi chính là ở chỗ này thấy Định Trần Tinh.”
Không cần hắn nói, ta cũng thấy được. Thạch thất này chia làm hai bộ phận trước sau, chúng ta đứng ở trong gian phòng nhỏ phía trước, vừa vặn có thể thấy trong gian phòng lớn rộng mở phía sau kia có một tòa tế đàn nho nhỏ, một viên tinh thạch trong suốt cỡ nắm tay đang trôi nổi phía trên, được một vòm ánh sáng như có như không vây quanh. Ở phía dưới nó có một con quái thú tựa như con hổ đang nằm, đang nhắm mắt ngủ say, một dải đuôi tựa như đuôi trâu thỉnh thoảng đong đưa bên cạnh người.
“Trệ.”
Ta nghe Lăng Thiên thấp giọng nói, anh ta nhìn quái vật thân hổ đuôi trâu kia, khóe miệng mỉm cười. Cái người này, hơn phân nửa là lại tìm được đối thủ khiến anh ta “ngón trỏ đại động” rồi. Vậy nói rõ nhóc bên trong kia cũng thực lợi hại a.
Hoàng Cân Quân quay đầu lại nói:
“Chúng ta trước tiên lấy Định Trần Tinh, rồi mới đi tìm những thứ khác đi.”
Mọi người gật đầu, dù sao đó cũng là một trong những mục đích chủ yếu vào đây. Hoàng Cân Quân đầu tàu gương mẫu kín đáo đi về phía trước, thích khách như hắn phải đi trước dò xét hư thực của quái vật. Thích khách hơn cấp hai mươi còn chưa có thuật ẩn thân, hắn chỉ là thả nhẹ động tác của mình dò xét về phía trước. Ngay khi muốn đi vào thạch thính, Hoàng Cân Quân dừng lại. Ta thấy hắn duỗi tay ấn ấn ở trên hư không, rất nhanh lại quay trở lại.
“Không được, cửa kia có thứ gì đó giống như một tầng kết giới, căn bản không qua được.”
Hoàng Cân Quân cười khổ. Lăng Thiên bước lên trước cũng thử thử, gật đầu nói:
“Đích thật là kết giới. Hẳn là có cơ quan cần thiết phá giải.”
Ta nhìn nhìn con Trệ đang ngủ say bên trong kia, nghĩ thầm nhiệm vụ này thật đúng là không đơn giản. Không có biện pháp, toàn thể tổng động viên, mọi người đến tìm cơ quan đi.
***
Công lược mê cung Vũ thị điều thứ nhất:
Không nên xem mê cung trong trò chơi giống như mê cung trong hiện thực. Mê cung trong trò chơi là có thể kéo dài vô hạn, nếu như không tìm được then chốt phá giải, có lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn đi không ra. Biện pháp phá giải mê cung trong hiện thực, ở chỗ này, là không thể thực hiện được.
************************
Một điều lý luận này của Tiểu Vũ, ta sau ba tiếng đồng hồ hoàn toàn tín phục. Đoàn người chúng ta không ngừng đi trong mê cung này, đi sau ba giờ hiện tại bốn phía tất cả đều là cảnh vật giống nhau —— Thạch đạo xám vàng nhìn không thấy đầu cùng, thỉnh thoảng xuất hiện ngã tư đường, trên thạch bích lần nữa lặp lại điêu khắc cơ bản giống nhau… Cảnh tượng bất biến khiến người ta thấp thỏm bực bội. Tiểu Lộ có chút nhịn không được, từ mới bắt đầu nhỏ đã luôn nhìn xung quanh, biểu tình không kiên nhẫn bày ra trên mặt. Ta than nhẹ, xem ra cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
“Tinh Không, lần trước các anh đến cũng là như vậy sao?”
Tinh Không cùng ta song song đi sau cùng, hắn gật đầu nói:
“Chúng tôi vừa vào cũng là như vậy. Tôi cũng không biết đi bao lâu, mới phát hiện một con quái, bộ dáng tựa như... tựa như loại chạm khắc trên tường này. Tôi cùng Hoàng Cân Quân mới phát hiện quái ở đây thoạt nhìn hung mãnh, kỳ thực rất dễ giết. Về sau cũng không biết đi như thế nào, chúng tôi quẹo quanh đến mức chóng mặt, trong lúc vô ý đi đến một gian thạch thất, phát hiện Định Trần Tinh. Khi đó chúng tôi không biết là cái gì, lại có quái bảo vệ, chúng tôi liền không lấy. Sau khi rời khỏi đây mới biết được đó là thứ môn chủ cần.”
Nghe cách nói của hắn, ta mờ mịt một trận. Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi thẳng như thế? Sau đó dựa vào vận khí xem ngày nào đó có thể nhìn thấy cái thạch thất hoặc là quái vật gì gì đó kia?
Đột nhiên, ta cảm thấy có người đang kéo tóc ta. Chuyển đầu, Tiểu Bạch đang ngồi ở đầu vai ta, trên móng vuốt nhỏ còn quấn lấy vài sợi tóc.
“Tiểu Bạch, không nên nghịch ngợm, anh đang rất phiền.”
Tiểu Bạch chi chi nha nha kêu vài tiếng, một cái móng vuốt nhỏ chỉ vào tường đá bên cạnh. Ta nhìn nhìn, so với những bức tường khác không có gì khác nhau. Đi qua gõ gõ, đặc, không giống có cửa ngầm. Cái giá nến trên tường kia ta cũng kéo kéo, không chút nhúc nhích.
“Ca, anh đang làm gì a? Có phát hiện gì sao?”
Một phen động tác vừa rồi của ta, dẫn tới sự chú ý của mấy người khác, bọn họ đều vây quanh qua. Tiểu Lộ sờ lại sờ ở trên mặt tường ta đã gõ qua, hưng phấn mà hỏi:
“Ca, anh nhìn ra cái gì?”
Ta nhún nhún vai,
“Cái gì cũng không nhìn ra. Là nhóc con này kêu anh nhìn.”
Chỉ chỉ Tiểu Bạch trên đầu vai, nó nhìn chung quanh một chút, lại túm tóc ta, muốn cho ta nhìn bức tường kia.
“Được rồi được rồi, Tiểu Bạch, tường kia anh đã xem qua, không có gì khác thường a.”
Ta hiểu rõ, nhóc con này khẳng định đã phát hiện gì đó, nhưng ta lại nghe không hiểu nó đang nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mắt to trừng mắt nhỏ như vậy. Ngay khi ta cùng Tiểu Bạch “nhìn nhau câm lặng”, Thủy Tinh kinh hỉ nói:
“Em biết có chỗ nào khác thường rồi. Mọi người nhìn bức tranh chạm khắc trên tường kia!”
Vẫn là nữ hài tử thận trọng, chúng ta được nhắc nhở nhìn qua, quả nhiên có chút khác thường. Bức tranh phía trên tường cùng bức tranh bên cạnh không quá tương đồng, tuy rằng chạm khắc đều là cùng một loại quái thú chúng ta chưa thấy qua, nhưng khác ở chỗ quái thú trên tường đều chỉ có bốn chân, mà trên mặt tường này lại có năm chân. Phát hiện này kích thích thần kinh của mọi người rất lớn, Hoàng Cân Quân kích động mà la hét:
“Nhanh, mọi người tìm xem còn có loại này hay không.”
Bảy người phân công nhau tìm từng khối từng khối, về sau lại tìm được một khối mặt tường có chạm khắc quái thú năm chân ở một ngã tư đường phía trước.
“Xem ra thạch điêu quái thú năm chân kia có lẽ chính là đầu mối qua một cửa này. Chúng ta theo nó đi tiếp, có lẽ có thể sẽ có phát hiện mới.”
Trong thông đạo bên phải ngã tư đường này, chúng ta tìm được khối quái thú năm chân thứ ba. Tinh thần mọi người rung lên, tất cả đều lưu tâm hơn đối với bức tranh trên mặt tường. Căn cứ những bức tranh gợi ý cùng loại với bảng chỉ đường này, khi chúng ta chuyển qua giao lộ thứ năm, gặp được con quái đầu tiên.
**************************
Công lược mê cung Vũ thị điều thứ hai:
Trong trò chơi sẽ không thiết kế mê cung hoàn toàn đi không thông, ít nhiều gì cũng sẽ có một chút gợi ý, có thể đi thông hay không thì phải xem ngươi có thể phát hiện những chi tiết quan trọng hay không. Có lẽ một điểm nhỏ lơ đãng, cũng sẽ trở thành then chốt phá giải mê cung. Vì vậy, trong loại trò chơi trí lực này, xin đánh bóng ánh mắt của ngươi, không nên bỏ qua bất luận một địa phương nào ngươi có thể thấy.
***************************
Sau đó chúng ta so sánh một chút, quái thú này cùng với những con trên bức tranh chạm khắc kia thực sự rất giống, chẳng qua nó chỉ có bốn chân. Từ trên người con quái thú bốn chân màu vàng xám này, chúng ta lấy được một kiện giáp ngực. Giáp ngực gia tăng mười lăm điểm phòng ngự thực thích hợp chức nghiệp cận chiến sử dụng, đáng tiếc Lăng Thiên cùng Hoàng Cân Quân đều ngại nó sẽ ảnh hưởng tốc độ, không lấy. Hoàng Cân Quân liền thu lại thứ này, chuẩn bị mang về bán. Hắn ha ha cười, nói:
“Tôi đã nói ở đây đánh đồ rất tốt a, quái lại dễ giết, cho dù là đến luyện cấp cũng không tồi. Nếu như là trang bị chúng ta có thể sử dụng thì tốt rồi. Lần trước chúng tôi đánh được hai kiện giáp ngực, lấy về bán hết, cũng là không có món nào có thể sử dụng được.”
Có thu hoạch đầu tiên, mọi người đều có tinh thần hơn, không còn bộ dáng chán đến chết như lúc trước. Đáng tiếc từ sau khi chúng ta gặp được con quái thú đầu tiên, trong thạch điêu ở trên tường cũng không tìm được gợi ý nữa, hiện tại hết thảy đồ án đều là quái thú năm chân. Tất cả mọi người cảm thấy điều này nói rõ chúng ta đã tiến vào một khu vực mới.
Đồng dạng thông đạo màu xám vàng, đồng dạng ngã tư đường, bất đồng chính là ở đây so với những con đường phức tạp lúc trước giản đơn hơn một chút, giao lộ cũng không còn nhiều, cũng không còn tử khí trầm nặng không có sinh khí như trước. Ở chỗ này thông thường chuyển qua một cái giao lộ, là có thể gặp được một con quái thú. Mà chúng ta do có kinh nghiệm lúc trước, mỗi một lần đều theo những con đường có quái thú mà tiếp tục đi, rất nhanh liền tới một gian thạch thất. Hoàng Cân Quân cao hứng mà kêu lên:
“Chính là ở đây, lần trước chúng tôi chính là ở chỗ này thấy Định Trần Tinh.”
Không cần hắn nói, ta cũng thấy được. Thạch thất này chia làm hai bộ phận trước sau, chúng ta đứng ở trong gian phòng nhỏ phía trước, vừa vặn có thể thấy trong gian phòng lớn rộng mở phía sau kia có một tòa tế đàn nho nhỏ, một viên tinh thạch trong suốt cỡ nắm tay đang trôi nổi phía trên, được một vòm ánh sáng như có như không vây quanh. Ở phía dưới nó có một con quái thú tựa như con hổ đang nằm, đang nhắm mắt ngủ say, một dải đuôi tựa như đuôi trâu thỉnh thoảng đong đưa bên cạnh người.
“Trệ.”
Ta nghe Lăng Thiên thấp giọng nói, anh ta nhìn quái vật thân hổ đuôi trâu kia, khóe miệng mỉm cười. Cái người này, hơn phân nửa là lại tìm được đối thủ khiến anh ta “ngón trỏ đại động” rồi. Vậy nói rõ nhóc bên trong kia cũng thực lợi hại a.
Hoàng Cân Quân quay đầu lại nói:
“Chúng ta trước tiên lấy Định Trần Tinh, rồi mới đi tìm những thứ khác đi.”
Mọi người gật đầu, dù sao đó cũng là một trong những mục đích chủ yếu vào đây. Hoàng Cân Quân đầu tàu gương mẫu kín đáo đi về phía trước, thích khách như hắn phải đi trước dò xét hư thực của quái vật. Thích khách hơn cấp hai mươi còn chưa có thuật ẩn thân, hắn chỉ là thả nhẹ động tác của mình dò xét về phía trước. Ngay khi muốn đi vào thạch thính, Hoàng Cân Quân dừng lại. Ta thấy hắn duỗi tay ấn ấn ở trên hư không, rất nhanh lại quay trở lại.
“Không được, cửa kia có thứ gì đó giống như một tầng kết giới, căn bản không qua được.”
Hoàng Cân Quân cười khổ. Lăng Thiên bước lên trước cũng thử thử, gật đầu nói:
“Đích thật là kết giới. Hẳn là có cơ quan cần thiết phá giải.”
Ta nhìn nhìn con Trệ đang ngủ say bên trong kia, nghĩ thầm nhiệm vụ này thật đúng là không đơn giản. Không có biện pháp, toàn thể tổng động viên, mọi người đến tìm cơ quan đi.
/229
|