Editor: Toujifuu
Mê Lộ cầm truyện ký xem gần một giờ, còn thỉnh thoảng lấy ra tư liệu khác tiến hành so sánh. Trên bàn phủ kín trang giấy cùng sách vở, chọc các người chơi đi ngang qua hoàn toàn dùng ánh mắt cổ quái nhìn chúng ta. Rốt cục, Mê Lộ lộ ra một nụ cười, kinh hỉ nói:
“Tìm được rồi!”
“Tìm được cái gì?”
“Tôi đã tìm được điểm có thể liên hệ lịch Iro cùng lịch pháp Đông đại lục lại với nhau. Cậu xem nơi đây, trong truyện ký có ghi chép vào thời điểm năm tám trăm năm mươi ba lịch Iro có sứ giả Thánh Triều phương đông tới chơi, nữ vương Iro tiếp kiến hắn cũng ký khế ước hai nước giao hảo qua lại. Chuyện này cũng có ghi chép trong sử ký thượng cổ phương đông, cái gọi là Thánh Triều chỉ chính là Hoa Triều, sau khi nó thành lập sáng lập lịch Thánh Minh, vừa vặn là lịch pháp trước lịch Thiên Hòa. Thời điểm năm bảy mươi sáu lịch Thánh Minh phái ra sứ giả đi sứ nước Iro, mang về lượng lớn trân bảo. Chúng ta có thể bắt đầu đổi từ năm này, năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu lịch Thiên Hòa, đổi thành lịch Iro, vừa vặn là thời điểm năm ba nghìn không trăm mười một.”
“Thật tốt quá!”
Ta kéo trang giấy mà Mê Lộ tiến hành tính toán qua, chữ số được Mê Lộ cố ý khoanh tròn kia cho ta hy vọng rất lớn.
“Mê Lộ anh quá lợi hại, thực cảm tạ anh.”
“Được rồi, tôi nhận lời này, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh thật sự mới xuất thủ được a. Đúng rồi, cậu tra cái này làm gì?”
“Tôi nhận được một nhiệm vụ, phải tìm một món đồ ở ngoại ô Iro. Đầu mối duy nhất chỉ biết món đồ đó thất tung vào thời điểm năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu Thiên Hòa. Tôi muốn xem một chút năm đó thành Iro có phát sinh đại sự gì hay không.”
“Đây cũng là một biện pháp. Nếu không cần tôi giúp cậu tra một chút không?”
“Vậy đương nhiên tốt, anh tới tra khẳng định nhanh hơn so với tôi.”
Mê Lộ lại cúi đầu tìm kiếm.
Nghe tiếng lật sách soàn soạt đối diện, không qua một hồi tựa hồ cảm thấy trên đường cũng náo nhiệt hơn. Ngẩng đầu nhìn, rất nhiều người chơi tuôn lại đây. Đại đa số người đều mặt mang vẻ vui mừng, ta biết chúng ta khẳng định thắng. Hơi lưu tâm một chút, rất nhanh thấy một kiếm sĩ cao lớn xuyên qua đoàn người chạy tới. Anh ta tuyệt không đi cửa, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ vừa vặn đáp xuống bên cạnh ta, một con báo màu đen theo ở phía sau.
Lăng Thiên kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh ta. Ta thấy vết máu còn chưa bị xóa đi trên người anh ta, hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
“Đối phương rõ ràng là thăm dò, tuyệt không xuất toàn lực. Tôi có thấy cái tên tóc vàng kim lần trước, bên người gã còn có mấy người nữa, hẳn là mấy lão đại khác, có lẽ là tổ chức liên minh gì đó. Mặt khác, còn có một người có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú. Là nữ, mang theo một đàn hồ điệp thoạt nhìn cũng rất cao cấp. Vốn tôi dự định chém chút hồ điệp trở về giúp cậu, ai biết chưa đợi tôi tiếp cận cô ta đã lui về.”
“Vậy sao, vậy lần sau nếu như gặp nhớ kêu tôi.”
Chúng ta bên này nhỏ giọng nói chuyện, Mê Lộ đối diện gõ sách liên tục gật đầu:
“Ừm. Hẳn chính là cái này đi.”
“Tìm được rồi?”
Ta duỗi dài cái cổ thăm dò nhìn, Mê Lộ đẩy sách qua, chỉ vào một nhóm chữ trong đó nói:
“Xem nơi đây. Năm ba nghìn không trăm mười lịch Iro nữ vương Shaman lên ngôi... Mùa thu năm đó, quốc sư cùng với người đến từ phương đông chiến đấu ở núi Thụ Cầm tây bắc thành Iro, sau quốc sư không biết tung tích. Đồ đệ của quốc sư Sith tiếp nhận chức vụ quốc sư... Nếu như muốn nói đại sự phát sinh ở ngoại ô Iro năm đó, trên sách có ghi chép cũng chỉ có một việc này. Có lẽ chính là điều cậu muốn tìm.”
“Núi Thụ Cầm tây bắc. Rất tốt. Mê Lộ, lần này thực sự phải cảm tạ anh. Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mời anh uống rượu.”
Mê Lộ cười nói:
“Uống rượu thì miễn đi. Lần sau nếu như có di tích gì muốn dò xét nữa nhớ kêu tôi là được.”
Cáo biệt Mê Lộ, ta cùng Lăng Thiên đến thẳng cửa thành.
Ngoài cửa thành Tây bị địch nhân lắp kín chặt chẽ, chúng ta không có khả năng đi từ nơi đó, cũng chỉ đành cuộn một vòng. Ra khỏi thành từ cửa thành Đông, lại xuyên qua rừng cây ngoài thành, chúng ta đi tới ngoài thành Tây. Xa xa thấy trú địa của các người chơi phương tây, thoáng nhìn thì người ở trướng bồng di động kia cũng thực rất nhiều.
Cho dù ta cùng Lăng Thiên cuồng vọng thế nào, cũng không cho rằng dựa vào lực lượng của hai người có thể đi khiêu chiến đại quân của người ta. Vì vậy không chút do dự lựa chọn lặng lẽ vòng qua. Căn cứ tấm bản đồ cổ thành Iro có trong sách mà xem, núi Thụ Cầm cách không xa ngay phía tây bắc thành Iro, cách Iro một con sông. Hiện tại ta cùng Lăng Thiên đang đứng ở bờ sông đó, thế nhưng khiến người ta không thể giải thích được là đối diện lại không có nửa điểm cái bóng của núi, ngược lại là khe rãnh ngang dọc mặt đất nhấp nhô không bằng. Bất quá nghĩ lại ta cũng liền hiểu rõ. Cái gọi là núi Thụ Cầm chỉ là cách gọi của thành Iro khi thượng cổ, lực lượng cao thủ của vị quốc sư đại nhân, trưởng lão tu chân kia cộng thêm sau một phen tranh đấu của bọn họ, nếu như còn có thể lưu lại được tòa núi mới thực sự là chuyện lạ. Sợ là đã sớm bị san bằng, từng rãnh sâu trên mặt đất hẳn chính là lúc đó lưu lại. Bất quá...
“Thế này kêu tôi tìm thế nào a!”
Ta hét thảm một tiếng, trong lòng mắng cái lão đầu đáng chết kia một lần từ đầu tới đuôi. Lăng Thiên ôm vai ta an ủi nói:
“Không sao, chúng ta cùng nhau tìm. Tôi tin tưởng nếu đã có loại nhiệm vụ này xuất hiện, thì nhất định sẽ có biện pháp tìm được.”
“Cũng chỉ đành như vậy.”
Ta mặt ủ mày chau, Lăng Thiên lại tâm tình tốt vỗ vỗ vai ta, nhảy qua đối diện sông. Tới giữa sông, liền thấy anh ta tiện tay vứt ra một cành cây, đầu ngón chân thoáng đạp ở bên trên, lại lướt ra thêm một khoảng cách, vừa vặn đáp xuống bờ sông đối diện. Đó là gì, khinh công sao? Ta kinh ngạc nhìn, tiểu tử này lúc nào học được chiêu này, thực sự là càng ngày càng không thể xem thường.
Triệu phi thuyền qua sông, chúng ta phát ngốc với một mảng lớn hoang dã. Nơi đây không những địa hình phức tạp hơn nữa cỏ dại mọc thành bụi, giống như là một cục xương khó gặm, hạ khẩu thế nào?
“Tiểu Bạch, có phát hiện gì không?”
“Không có. Em lượn một vòng trước đã.”
Tiểu Bạch đi xuống từ trên vai ta, nhảy vào trong đất. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau, Lăng Thiên thán:
“Được rồi, đi từng chút một, động thủ đi.”
Nhún nhún vai, chúng ta cũng gia nhập hàng ngũ lùng tìm.
Có lẽ là bởi vì trận đại chiến kia, tuy rằng địa phương này cũng thuộc về khu di tích, thế nhưng cơ bản không có đồ cổ gì tồn tại, ngoại trừ đá chính là cỏ, thế nhưng đó là tin tức tốt duy nhất trước mắt của chúng ta, chí ít không cần lo lắng bị tạp vật khác làm hoa mắt.
Tìm từ lúc mặt trời chiếu cao đến trăng treo trời đông, khi ta, Lăng Thiên cùng Tiểu Bạch hội hợp đến bờ sông thì trước mắt chất một đống đồ vật nhỏ. Có cục đá hình trạng cổ quái, có kiếm gãy niên đại lâu đời, cũng có mảnh vỡ của vật phẩm không biết tên, một đống phế phẩm sống sờ sờ.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đến xem đã tìm được những thứ gì đi. Tiểu Du, lão đầu kia có nói cho cậu phân biệt món đồ kia thế nào không?”
“Ông ta nói là có khí tiên linh. Về phần khí tiên linh là cái gì, tôi cũng không biết. Hẳn là thứ không giống với linh lực mà chúng ta hiện tại sử dụng. Vì vậy biện pháp ngốc nhất, tôi dự định mang về hết tất cả những vật phẩm chúng ta cảm thấy khả nghi để cho tự ông ta tìm.”
Ta tiện tay nhặt lên một khối đá, dùng linh lực thử dò xét một chút, không có nửa điểm phản ứng, bỏ qua, lại lấy một món. Lăng Thiên không có linh lực có thể dùng, đành phải ngồi ở một bên nhìn ta chọn đến chọn đi trong đống phế phẩm. Đang rất bận, ta đột nhiên cảm thấy Lăng Thiên đứng lên kín đáo đi về phía đối diện sông. Ngẩng đầu nhìn, người đã không còn thấy.
Mê Lộ cầm truyện ký xem gần một giờ, còn thỉnh thoảng lấy ra tư liệu khác tiến hành so sánh. Trên bàn phủ kín trang giấy cùng sách vở, chọc các người chơi đi ngang qua hoàn toàn dùng ánh mắt cổ quái nhìn chúng ta. Rốt cục, Mê Lộ lộ ra một nụ cười, kinh hỉ nói:
“Tìm được rồi!”
“Tìm được cái gì?”
“Tôi đã tìm được điểm có thể liên hệ lịch Iro cùng lịch pháp Đông đại lục lại với nhau. Cậu xem nơi đây, trong truyện ký có ghi chép vào thời điểm năm tám trăm năm mươi ba lịch Iro có sứ giả Thánh Triều phương đông tới chơi, nữ vương Iro tiếp kiến hắn cũng ký khế ước hai nước giao hảo qua lại. Chuyện này cũng có ghi chép trong sử ký thượng cổ phương đông, cái gọi là Thánh Triều chỉ chính là Hoa Triều, sau khi nó thành lập sáng lập lịch Thánh Minh, vừa vặn là lịch pháp trước lịch Thiên Hòa. Thời điểm năm bảy mươi sáu lịch Thánh Minh phái ra sứ giả đi sứ nước Iro, mang về lượng lớn trân bảo. Chúng ta có thể bắt đầu đổi từ năm này, năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu lịch Thiên Hòa, đổi thành lịch Iro, vừa vặn là thời điểm năm ba nghìn không trăm mười một.”
“Thật tốt quá!”
Ta kéo trang giấy mà Mê Lộ tiến hành tính toán qua, chữ số được Mê Lộ cố ý khoanh tròn kia cho ta hy vọng rất lớn.
“Mê Lộ anh quá lợi hại, thực cảm tạ anh.”
“Được rồi, tôi nhận lời này, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh thật sự mới xuất thủ được a. Đúng rồi, cậu tra cái này làm gì?”
“Tôi nhận được một nhiệm vụ, phải tìm một món đồ ở ngoại ô Iro. Đầu mối duy nhất chỉ biết món đồ đó thất tung vào thời điểm năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu Thiên Hòa. Tôi muốn xem một chút năm đó thành Iro có phát sinh đại sự gì hay không.”
“Đây cũng là một biện pháp. Nếu không cần tôi giúp cậu tra một chút không?”
“Vậy đương nhiên tốt, anh tới tra khẳng định nhanh hơn so với tôi.”
Mê Lộ lại cúi đầu tìm kiếm.
Nghe tiếng lật sách soàn soạt đối diện, không qua một hồi tựa hồ cảm thấy trên đường cũng náo nhiệt hơn. Ngẩng đầu nhìn, rất nhiều người chơi tuôn lại đây. Đại đa số người đều mặt mang vẻ vui mừng, ta biết chúng ta khẳng định thắng. Hơi lưu tâm một chút, rất nhanh thấy một kiếm sĩ cao lớn xuyên qua đoàn người chạy tới. Anh ta tuyệt không đi cửa, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ vừa vặn đáp xuống bên cạnh ta, một con báo màu đen theo ở phía sau.
Lăng Thiên kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh ta. Ta thấy vết máu còn chưa bị xóa đi trên người anh ta, hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
“Đối phương rõ ràng là thăm dò, tuyệt không xuất toàn lực. Tôi có thấy cái tên tóc vàng kim lần trước, bên người gã còn có mấy người nữa, hẳn là mấy lão đại khác, có lẽ là tổ chức liên minh gì đó. Mặt khác, còn có một người có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú. Là nữ, mang theo một đàn hồ điệp thoạt nhìn cũng rất cao cấp. Vốn tôi dự định chém chút hồ điệp trở về giúp cậu, ai biết chưa đợi tôi tiếp cận cô ta đã lui về.”
“Vậy sao, vậy lần sau nếu như gặp nhớ kêu tôi.”
Chúng ta bên này nhỏ giọng nói chuyện, Mê Lộ đối diện gõ sách liên tục gật đầu:
“Ừm. Hẳn chính là cái này đi.”
“Tìm được rồi?”
Ta duỗi dài cái cổ thăm dò nhìn, Mê Lộ đẩy sách qua, chỉ vào một nhóm chữ trong đó nói:
“Xem nơi đây. Năm ba nghìn không trăm mười lịch Iro nữ vương Shaman lên ngôi... Mùa thu năm đó, quốc sư cùng với người đến từ phương đông chiến đấu ở núi Thụ Cầm tây bắc thành Iro, sau quốc sư không biết tung tích. Đồ đệ của quốc sư Sith tiếp nhận chức vụ quốc sư... Nếu như muốn nói đại sự phát sinh ở ngoại ô Iro năm đó, trên sách có ghi chép cũng chỉ có một việc này. Có lẽ chính là điều cậu muốn tìm.”
“Núi Thụ Cầm tây bắc. Rất tốt. Mê Lộ, lần này thực sự phải cảm tạ anh. Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mời anh uống rượu.”
Mê Lộ cười nói:
“Uống rượu thì miễn đi. Lần sau nếu như có di tích gì muốn dò xét nữa nhớ kêu tôi là được.”
Cáo biệt Mê Lộ, ta cùng Lăng Thiên đến thẳng cửa thành.
Ngoài cửa thành Tây bị địch nhân lắp kín chặt chẽ, chúng ta không có khả năng đi từ nơi đó, cũng chỉ đành cuộn một vòng. Ra khỏi thành từ cửa thành Đông, lại xuyên qua rừng cây ngoài thành, chúng ta đi tới ngoài thành Tây. Xa xa thấy trú địa của các người chơi phương tây, thoáng nhìn thì người ở trướng bồng di động kia cũng thực rất nhiều.
Cho dù ta cùng Lăng Thiên cuồng vọng thế nào, cũng không cho rằng dựa vào lực lượng của hai người có thể đi khiêu chiến đại quân của người ta. Vì vậy không chút do dự lựa chọn lặng lẽ vòng qua. Căn cứ tấm bản đồ cổ thành Iro có trong sách mà xem, núi Thụ Cầm cách không xa ngay phía tây bắc thành Iro, cách Iro một con sông. Hiện tại ta cùng Lăng Thiên đang đứng ở bờ sông đó, thế nhưng khiến người ta không thể giải thích được là đối diện lại không có nửa điểm cái bóng của núi, ngược lại là khe rãnh ngang dọc mặt đất nhấp nhô không bằng. Bất quá nghĩ lại ta cũng liền hiểu rõ. Cái gọi là núi Thụ Cầm chỉ là cách gọi của thành Iro khi thượng cổ, lực lượng cao thủ của vị quốc sư đại nhân, trưởng lão tu chân kia cộng thêm sau một phen tranh đấu của bọn họ, nếu như còn có thể lưu lại được tòa núi mới thực sự là chuyện lạ. Sợ là đã sớm bị san bằng, từng rãnh sâu trên mặt đất hẳn chính là lúc đó lưu lại. Bất quá...
“Thế này kêu tôi tìm thế nào a!”
Ta hét thảm một tiếng, trong lòng mắng cái lão đầu đáng chết kia một lần từ đầu tới đuôi. Lăng Thiên ôm vai ta an ủi nói:
“Không sao, chúng ta cùng nhau tìm. Tôi tin tưởng nếu đã có loại nhiệm vụ này xuất hiện, thì nhất định sẽ có biện pháp tìm được.”
“Cũng chỉ đành như vậy.”
Ta mặt ủ mày chau, Lăng Thiên lại tâm tình tốt vỗ vỗ vai ta, nhảy qua đối diện sông. Tới giữa sông, liền thấy anh ta tiện tay vứt ra một cành cây, đầu ngón chân thoáng đạp ở bên trên, lại lướt ra thêm một khoảng cách, vừa vặn đáp xuống bờ sông đối diện. Đó là gì, khinh công sao? Ta kinh ngạc nhìn, tiểu tử này lúc nào học được chiêu này, thực sự là càng ngày càng không thể xem thường.
Triệu phi thuyền qua sông, chúng ta phát ngốc với một mảng lớn hoang dã. Nơi đây không những địa hình phức tạp hơn nữa cỏ dại mọc thành bụi, giống như là một cục xương khó gặm, hạ khẩu thế nào?
“Tiểu Bạch, có phát hiện gì không?”
“Không có. Em lượn một vòng trước đã.”
Tiểu Bạch đi xuống từ trên vai ta, nhảy vào trong đất. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau, Lăng Thiên thán:
“Được rồi, đi từng chút một, động thủ đi.”
Nhún nhún vai, chúng ta cũng gia nhập hàng ngũ lùng tìm.
Có lẽ là bởi vì trận đại chiến kia, tuy rằng địa phương này cũng thuộc về khu di tích, thế nhưng cơ bản không có đồ cổ gì tồn tại, ngoại trừ đá chính là cỏ, thế nhưng đó là tin tức tốt duy nhất trước mắt của chúng ta, chí ít không cần lo lắng bị tạp vật khác làm hoa mắt.
Tìm từ lúc mặt trời chiếu cao đến trăng treo trời đông, khi ta, Lăng Thiên cùng Tiểu Bạch hội hợp đến bờ sông thì trước mắt chất một đống đồ vật nhỏ. Có cục đá hình trạng cổ quái, có kiếm gãy niên đại lâu đời, cũng có mảnh vỡ của vật phẩm không biết tên, một đống phế phẩm sống sờ sờ.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đến xem đã tìm được những thứ gì đi. Tiểu Du, lão đầu kia có nói cho cậu phân biệt món đồ kia thế nào không?”
“Ông ta nói là có khí tiên linh. Về phần khí tiên linh là cái gì, tôi cũng không biết. Hẳn là thứ không giống với linh lực mà chúng ta hiện tại sử dụng. Vì vậy biện pháp ngốc nhất, tôi dự định mang về hết tất cả những vật phẩm chúng ta cảm thấy khả nghi để cho tự ông ta tìm.”
Ta tiện tay nhặt lên một khối đá, dùng linh lực thử dò xét một chút, không có nửa điểm phản ứng, bỏ qua, lại lấy một món. Lăng Thiên không có linh lực có thể dùng, đành phải ngồi ở một bên nhìn ta chọn đến chọn đi trong đống phế phẩm. Đang rất bận, ta đột nhiên cảm thấy Lăng Thiên đứng lên kín đáo đi về phía đối diện sông. Ngẩng đầu nhìn, người đã không còn thấy.
/229
|