Editor: Toujifuu
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong chờ đợi, nam nhân tóc vàng kim trên quảng trường ngoài cửa sổ sau khi nhận một truyền âm thì biểu tình rõ ràng biến hóa, phân phó vài câu với trợ thủ của gã, mục sư kia vội vã chạy đi. Cùng lúc đó Lăng Thiên cũng nhận được truyền âm báo tin, ném một ánh mắt qua, ta biết mọi chuyện đã thành.
“Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”
“Đang trên đường tới.”
“Tiểu Bạch, đi tiếp ứng bọn họ một chút. Trên đường chú ý, hơn phân nửa địch nhân đang đi đến bên đó.”
Tiểu Bạch lủi ra khỏi cửa phòng, nhảy mấy cái biến mất giữa mái hiên trùng điệp. Hiện tại ta cùng Lăng Thiên có thể làm, chính là chờ đợi.
Nhóm địch nhân ngoài cửa sổ đang điều động tới tấp, có đi ra ngoài, có trở về, ta phát hiện bọn họ ẩn ẩn có dự định vây quanh đài cao. Lăng Thiên tựa ở bên người ta, bình luận hành động của những người đó, cuối cùng tổng kết một câu:
“Hay cho tiểu tử tóc vàng còn có chút đầu óc, hắn thế này là dự định dùng khoẻ ứng mệt, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới.”
“Vậy làm sao giờ? Hiện tại bọn họ nhiều người, nếu như đối phương thực sự chuyên tâm tử thủ, kéo cũng có thể kéo sụp được chúng ta.”
“Xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp dẫn một bộ phận người của bọn họ đi ra ngoài.”
Lăng Thiên bắt đầu trầm tư. Ta thấy địch nhân phía dưới càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột.
“Tích ——”
Ta kinh hách nhảy dựng, lúc này ai sẽ truyền âm cho ta? Mở ra phát hiện không phải thỉnh cầu truyền lời từ kênh hảo hữu. Một cái tên khiến cho ta không tưởng được đang chớp lóe trong kênh người xa lạ: Hùng Bá Thiên Hạ. Ta kinh ngạc nói cho Lăng Thiên, Lăng Thiên cũng thấy kỳ quái, ngẫm lại nói:
“Trước nghe gã nói cái gì đã.”
“Chào anh, Hùng Bá thành chủ.”
“Du Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Thành chủ tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hùng Bá trực tiếp nói:
“Đương nhiên có chuyện. Tôi đoán, cậu hiện tại sợ là đang gặp phải phiền phức đúng không.”
“Thành chủ nói vậy là ý gì?”
“Hừ, đừng coi như tôi không biết, các cậu hiện đang ở trong thành di tích cổ đúng không?”
Ta trầm mặc, tin tức của gã thật đúng là linh thông.
“Tôi biết. Cậu đang đoán tôi làm sao biết được. Nói thật cho cậu biết, tôi hiện tại ngay ở phụ cận các cậu.”
“Vậy sao.”
Thì ra là thế. Thế nhưng gã vào từ đâu? Khẳng định sẽ không là dưới đất, chẳng lẽ đi từ cửa thành? Nơi đó cũng không giống như đã từng có người đi qua a, hơn nữa còn có người của lão đại tóc vàng canh, đáng lý không dễ dàng để người ta vào được như vậy.
“Hùng Bá thành chủ thế nào biết tôi ở chỗ đó chứ?”
“Hừ, hầu tử kia của cậu người khác không nhận ra, thế nhưng tôi biết.”
Hóa ra là Tiểu Bạch bị gã thấy được. Vận khí của người này thật đúng là tốt. Ta xỉ vả một ngụm nho nhỏ, nghĩ lại hiện tại hẳn là gã không đến mức muốn khai chiến với chúng ta đấy chứ, cho dù không phải nhất trí đối ngoại, Hùng Bá cũng nên chiếu cố đại cục đừng tới kéo chân sau của chúng ta.
“Thành chủ hiện tại tìm tôi là có chuyện gì đúng không.”
“Tôi sẽ nói rõ, hiện tại tôi không có tâm tư tranh cái gì dài ngắn với các cậu. Trước tiên chỉnh lý những tên phương tây khốn nạn bên ngoài đó rồi nói. Thế nào?”
“Chúng tôi cũng đang có ý này. Tôi đã thông tri người, chỉ cần chờ tới cơ hội đoạt lấy truyền tống trận, bọn họ có thể trực tiếp truyền tống vào thành cổ. Thế nhưng hiện tại địch quân người đông thế mạnh, chúng tôi không chắc có thể lấy được, vì vậy vẫn còn chờ thời cơ. Thành chủ có cao kiến gì không?”
“Hừ. Sợ là các cậu không thể đợi được nữa. Nói rõ, tôi là vào từ cửa thành tây, phía tây lại có người tới. Hơn phân nửa là cùng một nhóm với những tiểu tử đó. Người của tôi ở trên nửa đường dẫn dắt bọn chúng rời đi, thế nhưng khẳng định kiên trì không được bao lâu, nếu động tác của chúng ta không nhanh chút, viện quân của bọn chúng vừa đến thì chúng ta liền ngồi chờ đánh thành chiến đi.”
Vậy mà còn có viện quân! Trong lòng ta nhảy dựng, vội hỏi:
“Vậy thành chủ cảm thấy làm sao giờ?”
“Như vậy đi, tôi dẫn người đi ra ngoài dẫn dắt rời đi sự chú ý của bọn chúng, người của các cậu nhân cơ hội đoạt truyền tống trận, để cho người Đông Long truyền tới. Bất quá cậu phải nói cho tiểu tử Diệu Dương kia. Sau khi chuyện thành công tôi muốn chiếm phân nửa cổ phần của tòa thành thị này.”
Hóa ra là gã đánh chủ ý này, khó trách sẽ chủ động tìm chúng ta hợp tác. Bất quá thế nào gã biết ta tìm Diệu Dương?
“Tôi sẽ chuyển đạt ý của anh cho Diệu Dương thành chủ, đến lúc đó anh có thể trực tiếp bàn với anh ta.”
“Thành giao. Người của các cậu chuẩn bị xong thì cho tôi biết.”
Hùng Bá dứt khoát cắt đứt truyền âm, gã ở trên chuyện này ngược lại thống khoái hiếm thấy. Lăng Thiên sau khi nghe xong lời của ta rất cao hứng, sự xuất hiện của Hùng Bá Thiên Hạ không thể nghi ngờ đã giải khẩn cấp cho anh ta. Không bao lâu sau. Tiểu Bạch nhảy vào từ bên ngoài, thoáng cái nhào tới trên người ta khoa chân múa tay tranh công. Một luồng gió nhẹ theo vào phía sau nó.
Sâm hiện ra thân hình ở trước mặt chúng ta, báo cáo hướng Lăng Thiên:
“Lão đại, bọn họ đều đã tới, núp ở trong phòng phụ cận. Đây là đồ đánh thú đỏ tuôn ra, bọn chúng tìm hẳn chính là thứ này.”
Trong tay hắn là một khối tinh thể đỏ lửa, trên truyền tống trận ở quảng trường ngoài cửa sổ cũng sắp đặt vài khối đồng dạng.
“Tiểu Du cậu cất kỹ. Chờ lát nữa nắm được cơ hội liền đi mở ra truyền tống trận.”
Ta rất thận trọng cất kỹ đồ, bảo bối này cũng không thể rớt. Lăng Thiên lại dùng truyền âm liên hệ một chút với Hùng Bá, sau đó liền kéo ta trốn ở bên cửa sổ chờ xem kịch vui.
Chúng ta trước hết nghe thấy chính là một trận sói tru, xuất hiện ở phía tây nam quảng trường. Thanh âm này một trận lại tiếp qua một trận, lập tức dẫn tới sự chú ý của địch nhân phía dưới. Ta nghe thấy lão đại tóc vàng rống lên vài câu với thủ hạ của gã, mấy tên thủ hạ tìm thanh âm đi qua. Lúc này lão đại tóc vàng lại nói gì đó với Ger bên cạnh, Ger thoạt nhìn đáp lại không nóng không lạnh, Lucy bị kẹp ở chính giữa khuyên bảo trái phải.
Lúc này ở phương hướng sói tru xuất hiện lủi ra mấy bóng đen, một kiếm sĩ phương đông đứng trên nóc nhà oai vệ sử dụng kiếm vạch một đường, thẳng chỉ lão đại tóc vàng, vòng quanh bên người hắn là mấy tên nửa người nửa sói, làm ra các loại động tác khiêu khích với người trong quảng trường. Lão đại tóc vàng rống lớn vài tiếng, một bộ phận người chơi trong quảng trường đuổi theo hướng Hùng Bá bọn họ. Hùng Bá khinh miệt cười, tung người nhảy xuống nóc nhà, dẫn người đi. Ta không nói gì nửa ngày, cười khổ:
“Hùng Bá dự định dẫn rời đi như thế? Chỉ cần không phải ngu ngốc đều có thể nhìn ra được gã đang điệu hổ ly sơn, cái tên khỉ lông vàng phương tây kia sẽ không bị lừa.”
“Gã đương nhiên sẽ không bị lừa, đáng tiếc có đôi khi quá thông minh cũng không tốt.”
Lăng Thiên ha ha cười, ôm thắt lưng ta nhỏ giọng nói:
“Đừng nóng vội, Hùng Bá không phải cái loại ngu ngốc đó, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”
Trước mặt Sâm ta không thể làm động tác quá lớn, chỉ có thể lặng lẽ túm cái tay của Lăng Thiên kéo ra. Cũng may Sâm đang chuyên tâm chú ý cục diện biến hóa, không có phát hiện lão đại nhà hắn đang ý đồ gây rối. (Sâm: cho dù tôi phát hiện cái gì cũng phải làm bộ không thấy được a, bằng không lão đại còn không chém tôi. -_-)
Ngay khi chúng ta yên lặng xem kịch, khỉ lông vàng phía dưới lại có hành động mới. Gã gọi mấy tên thủ hạ tới phân phó vài câu, ta thấy bọn họ cũng dẫn theo những người còn lại trong quảng trường đi ra ngoài, ngay cả con khỉ lông vàng đó đều kéo Lucy đi, giữa sân chỉ còn lại có Ger còn có mấy tiểu binh canh truyền tống trận. Rất nhanh, vài đạo bóng đen giết ra từ một phương hướng khác, hình thái sói cao gần bằng một người, tốc độ nhanh đến mức có thể so sáng với Tiểu Hắc, thẳng tắp đi về phía truyền tống trận. Ta liếc mắt một cái nhận ra đó không phải là mấy người chơi người sói bên cạnh Hùng Bá ban nãy sao? Hóa ra gã dùng là dương đông kích tây.
“Xem đi, đây mới là điệu hổ ly sơn chân chính, kế trong kế, Hùng Bá Thiên Hạ, tôi trước đây thật đúng là xem thường gã.”
Mấy người chơi người sói không thể tiếp cận đài cao, đã bị người chơi phương tây đồng thời tuôn ra từ mấy phương hướng bức lui. Bọn họ chần chừ, thấy chuyện không thể thành, xoay người bỏ chạy. Khỉ lông vàng vung tay lên, một nửa người chơi đuổi theo bọn họ. Cứ như vậy, số lượng người chơi còn lại giữa sân cũng đã không còn khác biệt mấy với chúng ta.
“Hùng Bá làm không tồi, kế tiếp liền xem chúng ta. Tiểu Du, chuẩn bị xong chưa?”
Ta làm một thủ thế “OK”với Lăng Thiên, nhìn nhau cười, Lăng Thiên mở ra truyền âm:
“Động thủ!”
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong chờ đợi, nam nhân tóc vàng kim trên quảng trường ngoài cửa sổ sau khi nhận một truyền âm thì biểu tình rõ ràng biến hóa, phân phó vài câu với trợ thủ của gã, mục sư kia vội vã chạy đi. Cùng lúc đó Lăng Thiên cũng nhận được truyền âm báo tin, ném một ánh mắt qua, ta biết mọi chuyện đã thành.
“Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”
“Đang trên đường tới.”
“Tiểu Bạch, đi tiếp ứng bọn họ một chút. Trên đường chú ý, hơn phân nửa địch nhân đang đi đến bên đó.”
Tiểu Bạch lủi ra khỏi cửa phòng, nhảy mấy cái biến mất giữa mái hiên trùng điệp. Hiện tại ta cùng Lăng Thiên có thể làm, chính là chờ đợi.
Nhóm địch nhân ngoài cửa sổ đang điều động tới tấp, có đi ra ngoài, có trở về, ta phát hiện bọn họ ẩn ẩn có dự định vây quanh đài cao. Lăng Thiên tựa ở bên người ta, bình luận hành động của những người đó, cuối cùng tổng kết một câu:
“Hay cho tiểu tử tóc vàng còn có chút đầu óc, hắn thế này là dự định dùng khoẻ ứng mệt, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới.”
“Vậy làm sao giờ? Hiện tại bọn họ nhiều người, nếu như đối phương thực sự chuyên tâm tử thủ, kéo cũng có thể kéo sụp được chúng ta.”
“Xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp dẫn một bộ phận người của bọn họ đi ra ngoài.”
Lăng Thiên bắt đầu trầm tư. Ta thấy địch nhân phía dưới càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột.
“Tích ——”
Ta kinh hách nhảy dựng, lúc này ai sẽ truyền âm cho ta? Mở ra phát hiện không phải thỉnh cầu truyền lời từ kênh hảo hữu. Một cái tên khiến cho ta không tưởng được đang chớp lóe trong kênh người xa lạ: Hùng Bá Thiên Hạ. Ta kinh ngạc nói cho Lăng Thiên, Lăng Thiên cũng thấy kỳ quái, ngẫm lại nói:
“Trước nghe gã nói cái gì đã.”
“Chào anh, Hùng Bá thành chủ.”
“Du Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Thành chủ tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hùng Bá trực tiếp nói:
“Đương nhiên có chuyện. Tôi đoán, cậu hiện tại sợ là đang gặp phải phiền phức đúng không.”
“Thành chủ nói vậy là ý gì?”
“Hừ, đừng coi như tôi không biết, các cậu hiện đang ở trong thành di tích cổ đúng không?”
Ta trầm mặc, tin tức của gã thật đúng là linh thông.
“Tôi biết. Cậu đang đoán tôi làm sao biết được. Nói thật cho cậu biết, tôi hiện tại ngay ở phụ cận các cậu.”
“Vậy sao.”
Thì ra là thế. Thế nhưng gã vào từ đâu? Khẳng định sẽ không là dưới đất, chẳng lẽ đi từ cửa thành? Nơi đó cũng không giống như đã từng có người đi qua a, hơn nữa còn có người của lão đại tóc vàng canh, đáng lý không dễ dàng để người ta vào được như vậy.
“Hùng Bá thành chủ thế nào biết tôi ở chỗ đó chứ?”
“Hừ, hầu tử kia của cậu người khác không nhận ra, thế nhưng tôi biết.”
Hóa ra là Tiểu Bạch bị gã thấy được. Vận khí của người này thật đúng là tốt. Ta xỉ vả một ngụm nho nhỏ, nghĩ lại hiện tại hẳn là gã không đến mức muốn khai chiến với chúng ta đấy chứ, cho dù không phải nhất trí đối ngoại, Hùng Bá cũng nên chiếu cố đại cục đừng tới kéo chân sau của chúng ta.
“Thành chủ hiện tại tìm tôi là có chuyện gì đúng không.”
“Tôi sẽ nói rõ, hiện tại tôi không có tâm tư tranh cái gì dài ngắn với các cậu. Trước tiên chỉnh lý những tên phương tây khốn nạn bên ngoài đó rồi nói. Thế nào?”
“Chúng tôi cũng đang có ý này. Tôi đã thông tri người, chỉ cần chờ tới cơ hội đoạt lấy truyền tống trận, bọn họ có thể trực tiếp truyền tống vào thành cổ. Thế nhưng hiện tại địch quân người đông thế mạnh, chúng tôi không chắc có thể lấy được, vì vậy vẫn còn chờ thời cơ. Thành chủ có cao kiến gì không?”
“Hừ. Sợ là các cậu không thể đợi được nữa. Nói rõ, tôi là vào từ cửa thành tây, phía tây lại có người tới. Hơn phân nửa là cùng một nhóm với những tiểu tử đó. Người của tôi ở trên nửa đường dẫn dắt bọn chúng rời đi, thế nhưng khẳng định kiên trì không được bao lâu, nếu động tác của chúng ta không nhanh chút, viện quân của bọn chúng vừa đến thì chúng ta liền ngồi chờ đánh thành chiến đi.”
Vậy mà còn có viện quân! Trong lòng ta nhảy dựng, vội hỏi:
“Vậy thành chủ cảm thấy làm sao giờ?”
“Như vậy đi, tôi dẫn người đi ra ngoài dẫn dắt rời đi sự chú ý của bọn chúng, người của các cậu nhân cơ hội đoạt truyền tống trận, để cho người Đông Long truyền tới. Bất quá cậu phải nói cho tiểu tử Diệu Dương kia. Sau khi chuyện thành công tôi muốn chiếm phân nửa cổ phần của tòa thành thị này.”
Hóa ra là gã đánh chủ ý này, khó trách sẽ chủ động tìm chúng ta hợp tác. Bất quá thế nào gã biết ta tìm Diệu Dương?
“Tôi sẽ chuyển đạt ý của anh cho Diệu Dương thành chủ, đến lúc đó anh có thể trực tiếp bàn với anh ta.”
“Thành giao. Người của các cậu chuẩn bị xong thì cho tôi biết.”
Hùng Bá dứt khoát cắt đứt truyền âm, gã ở trên chuyện này ngược lại thống khoái hiếm thấy. Lăng Thiên sau khi nghe xong lời của ta rất cao hứng, sự xuất hiện của Hùng Bá Thiên Hạ không thể nghi ngờ đã giải khẩn cấp cho anh ta. Không bao lâu sau. Tiểu Bạch nhảy vào từ bên ngoài, thoáng cái nhào tới trên người ta khoa chân múa tay tranh công. Một luồng gió nhẹ theo vào phía sau nó.
Sâm hiện ra thân hình ở trước mặt chúng ta, báo cáo hướng Lăng Thiên:
“Lão đại, bọn họ đều đã tới, núp ở trong phòng phụ cận. Đây là đồ đánh thú đỏ tuôn ra, bọn chúng tìm hẳn chính là thứ này.”
Trong tay hắn là một khối tinh thể đỏ lửa, trên truyền tống trận ở quảng trường ngoài cửa sổ cũng sắp đặt vài khối đồng dạng.
“Tiểu Du cậu cất kỹ. Chờ lát nữa nắm được cơ hội liền đi mở ra truyền tống trận.”
Ta rất thận trọng cất kỹ đồ, bảo bối này cũng không thể rớt. Lăng Thiên lại dùng truyền âm liên hệ một chút với Hùng Bá, sau đó liền kéo ta trốn ở bên cửa sổ chờ xem kịch vui.
Chúng ta trước hết nghe thấy chính là một trận sói tru, xuất hiện ở phía tây nam quảng trường. Thanh âm này một trận lại tiếp qua một trận, lập tức dẫn tới sự chú ý của địch nhân phía dưới. Ta nghe thấy lão đại tóc vàng rống lên vài câu với thủ hạ của gã, mấy tên thủ hạ tìm thanh âm đi qua. Lúc này lão đại tóc vàng lại nói gì đó với Ger bên cạnh, Ger thoạt nhìn đáp lại không nóng không lạnh, Lucy bị kẹp ở chính giữa khuyên bảo trái phải.
Lúc này ở phương hướng sói tru xuất hiện lủi ra mấy bóng đen, một kiếm sĩ phương đông đứng trên nóc nhà oai vệ sử dụng kiếm vạch một đường, thẳng chỉ lão đại tóc vàng, vòng quanh bên người hắn là mấy tên nửa người nửa sói, làm ra các loại động tác khiêu khích với người trong quảng trường. Lão đại tóc vàng rống lớn vài tiếng, một bộ phận người chơi trong quảng trường đuổi theo hướng Hùng Bá bọn họ. Hùng Bá khinh miệt cười, tung người nhảy xuống nóc nhà, dẫn người đi. Ta không nói gì nửa ngày, cười khổ:
“Hùng Bá dự định dẫn rời đi như thế? Chỉ cần không phải ngu ngốc đều có thể nhìn ra được gã đang điệu hổ ly sơn, cái tên khỉ lông vàng phương tây kia sẽ không bị lừa.”
“Gã đương nhiên sẽ không bị lừa, đáng tiếc có đôi khi quá thông minh cũng không tốt.”
Lăng Thiên ha ha cười, ôm thắt lưng ta nhỏ giọng nói:
“Đừng nóng vội, Hùng Bá không phải cái loại ngu ngốc đó, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”
Trước mặt Sâm ta không thể làm động tác quá lớn, chỉ có thể lặng lẽ túm cái tay của Lăng Thiên kéo ra. Cũng may Sâm đang chuyên tâm chú ý cục diện biến hóa, không có phát hiện lão đại nhà hắn đang ý đồ gây rối. (Sâm: cho dù tôi phát hiện cái gì cũng phải làm bộ không thấy được a, bằng không lão đại còn không chém tôi. -_-)
Ngay khi chúng ta yên lặng xem kịch, khỉ lông vàng phía dưới lại có hành động mới. Gã gọi mấy tên thủ hạ tới phân phó vài câu, ta thấy bọn họ cũng dẫn theo những người còn lại trong quảng trường đi ra ngoài, ngay cả con khỉ lông vàng đó đều kéo Lucy đi, giữa sân chỉ còn lại có Ger còn có mấy tiểu binh canh truyền tống trận. Rất nhanh, vài đạo bóng đen giết ra từ một phương hướng khác, hình thái sói cao gần bằng một người, tốc độ nhanh đến mức có thể so sáng với Tiểu Hắc, thẳng tắp đi về phía truyền tống trận. Ta liếc mắt một cái nhận ra đó không phải là mấy người chơi người sói bên cạnh Hùng Bá ban nãy sao? Hóa ra gã dùng là dương đông kích tây.
“Xem đi, đây mới là điệu hổ ly sơn chân chính, kế trong kế, Hùng Bá Thiên Hạ, tôi trước đây thật đúng là xem thường gã.”
Mấy người chơi người sói không thể tiếp cận đài cao, đã bị người chơi phương tây đồng thời tuôn ra từ mấy phương hướng bức lui. Bọn họ chần chừ, thấy chuyện không thể thành, xoay người bỏ chạy. Khỉ lông vàng vung tay lên, một nửa người chơi đuổi theo bọn họ. Cứ như vậy, số lượng người chơi còn lại giữa sân cũng đã không còn khác biệt mấy với chúng ta.
“Hùng Bá làm không tồi, kế tiếp liền xem chúng ta. Tiểu Du, chuẩn bị xong chưa?”
Ta làm một thủ thế “OK”với Lăng Thiên, nhìn nhau cười, Lăng Thiên mở ra truyền âm:
“Động thủ!”
/229
|