Editor: Toujifuu
Ta sớm đã chào hỏi với Kinh Cức, cô mở ra truyền tống trận Gia Dụ Quan cho chúng ta, chúng ta trực tiếp truyền tống đến Gia Dụ Quan. Ở cửa thành đón được Trầm Mặc cùng Chiến Ca, một người vẫn là tích chữ như vàng, một người khác vẫn là vẻ mặt ngây ngô cười ngây ngô. Xuất phát từ truyền tống trận Gia Dụ Quan, chúng ta lại truyền tống đến Phù Nham Thành, trên đường tiết kiệm không ít thời gian.
Ám Dạ ở bên cạnh truyền tống trận Phù Nham Thành nghênh tiếp chúng ta, ta đầu tiên là nói lời cảm tạ:
“Ám Dạ, anh giúp chúng tôi mở truyền tống, cảm tạ.”
“Chúng ta là quan hệ gì chứ, nói cái này làm gì. Hơn nữa cậu cũng là một phần tử của nơi đây mà.”
Ám Dạ cười vỗ vỗ vai ta, lại lần lượt chào hỏi với đoàn người, dẫn mọi người đi đến cửa thành bắc. Trên đường nhỏ giọng hỏi ta:
“Du Nhiên, các cậu thế này đây là có phát hiện lớn?”
“Anh biết cái gì?”
“Nhiều người như vậy không một tay yếu, tôi còn nhìn không ra được sao? Nếu như các cậu không có mười phần nắm chắc khẳng định sẽ không làm ra trận thế lớn như vậy. Không thể tiết lộ chút sao?”
“Khó mà làm được, anh lại không cho tôi chỗ gì tốt.”
“Đừng như vậy, chúng ta là anh em tốt mà, tiết lộ một chút đi?”
Ta lắc đầu, loại chuyện này không thể thương lượng. Ám Dạ rõ ràng chưa từ bỏ ý định, chớp mắt, lại tiếp cận qua:
“Nếu không như vậy đi, tôi thấy trong đội ngũ của các cậu chức nghiệp viễn chiến nhiều, cận chiến chỉ có một mình Lăng Thiên, tôi tìm thêm cho các cậu một kiếm sĩ cùng đi, cũng dễ giúp Lăng Thiên chia sẻ một chút?”
“Ám Dạ, anh thật đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, a?”
Ta than thở, Lăng Thiên quay đầu nói:
“Để cho hắn đến đi.”
Ta rất bất ngờ Lăng Thiên sẽ đáp ứng, có lẽ anh ta cũng thấy được chúng ta thiếu cận chiến? Bất đắc dĩ ta chỉ đành đáp ứng Ám Dạ:
“Vậy anh kêu Nhạc Thiên Phái đến. Người khác tôi chướng mắt.”
“Được, nghe lời cậu.”
“Nói trước, hắn đến chỉ có thể đại biểu chính hắn. Không có quan hệ tới Đông Long các anh.”
“Được, cậu nói cái gì thì là cái đó.”
Ám Dạ vui tươi hớn hở, dường như đã chiếm được đại tiện nghi. Bất quá trên thực tế hắn xác thực cũng là chiếm tiện nghi. Theo một chuyến đi này của chúng ta, có thể lược bớt được bao nhiêu chuyện cho bọn họ về sau a.
Nhạc Thiên Phái tới rất nhanh. Nghe nói có di tích mới chờ khai phá, hắn đều tích cực hơn so với bất kỳ ai khác. Tiểu tử này cho tới bây giờ chính là cái tên tự đến tự quen, trà trộn vào trong đội ngũ không bao lâu sau, đã lập được quan hệ mật thiết với mọi người. Đặc biệt là đối với Lăng Thiên, hắn lại càng dùng ra thế võ toàn thân để kết giao. Lăng Thiên tuyệt không cảm thấy quá hứng thú đối với Nhạc Thiên Phái đều là kiếm sĩ, kiếm sĩ của Đông Long có thể khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú sợ cũng chỉ có vị kia. Điều này làm cho rất nhiều “mị nhãn” của Nhạc Thiên Phái đều bị ném tới chỗ trống không, không làm gì được.
Thông đạo xích sắt ngoài Phù Nham Thành đã hoàn toàn bất đồng với khi chúng ta lần đầu tiên đến. Trên cọng xích sắt thô to nguyên bản kia xuất hiện một màn ánh sáng màu xám, cong thành một thông đạo hình vòng tròn, ven theo xích sắt duỗi hướng mây mù mang mang bờ bên kia. Đi bên trong đó, gần như không cảm thấy lực cản của gió, chỉ cần bản thân nắm chắc không rớt xuống xích sắt là có thể an toàn thông qua. Đương nhiên, nếu như ở trên xích sắt gặp phải người đến đối diện, đương nhiên phải khảo nghiệm bản lĩnh của bản thân người chơi, vì vậy muốn ra vào Phù Nham Thành vẫn là cần chút thực lực.
Do có một lần kinh nghiệm trước đó hơn nữa chúng ta đi tắt trực tiếp truyền tống đến Phù Nham Thành lược bớt một đoạn đường rất lớn. Vì vậy lần thứ hai khi đi tới sơn cốc di tích chúng ta vẫn đi ở đằng trước phần lớn người chơi.
Khi đến cửa cốc, ta phát hiện có một số ít người chơi đến trước chúng ta một bước, đang chém giết với quái đầu đường. Xem bọn họ phần lớn đều lựa chọn đột phá cửa vào đường nhỏ, là biết ngay khẳng định đã bị dọa trở về hoặc là chịu thiệt ở cửa đường lớn. Cũng có người không tin tà đang khiêu chiến cửa vào đường lớn, đánh cũng là rất chật vật.
“Không tồi a. Lần này có người giúp chúng ta thanh lý chút quái. Có thể không cần cố sức như trước nữa.”
Ta vui tươi hớn hở mà nói.
Nhánh đội ngũ binh hùng tướng mạnh của chúng ta xuất hiện, rất hấp dẫn nhãn cầu của những người đó. Hơn nữa chúng ta có chuẩn bị mà đến. Mọi người trước đó đã có lý giải về phương thức công kích cùng nhược điểm của mỗi loại quái, cho nên trực tiếp liền chọn quái ở cửa vào con đường lớn, không tốn bao nhiêu thời gian đã dẫn đến đánh được không ít. Loại hiệu suất cao này đương nhiên là cực bắt mắt, ta phát hiện có vài chi đội ngũ người chơi chậm rãi nhích lại gần về phía chúng ta, cũng không biết là dự định đi theo nhặt chút tiện nghi hay là tham khảo một chút đấu pháp của chúng ta. Nếu như là tới lấy kinh nghiệm, ta ngược lại hoan nghênh bọn họ học tập, nếu như là cái loại muốn nhặt tiện nghi, hừ hừ, đàn quái bên trong sẽ khiến cho những kẻ đó biết cái gì gọi là trên trời sẽ không rớt bánh thịt xuống.
Lúc này đây tốc độ thanh lý nhanh hơn rất nhiều so với lần trước đến, một là chúng ta có kinh nghiệm, hai là phía trước đã có một số người chơi giúp chúng ta hấp dẫn đường nhìn của một bộ phận quái, không quá bao lâu chúng ta đã vào bên trong thông đạo. Vẫn như lần trước, sau khi tiến vào quái gặp phải còn mạnh mẽ hơn so với lối vào, mỗi một con đều phải phí không ít tinh thần của chúng ta. Đi không bao lâu về phía trước, chúng ta liền liên tiếp gặp phải ba con quái vật tập kích. Dù đã chuẩn bị sung túc, mấy cục xương cứng này gặm xuống cũng thấy mệt. Dưới sự chỉ dẫn của Mê Lộ, chúng ta lại một lần nữa đi tới địa phương lần trước gặp phải Thanh Ngao. Lúc này đồng dạng là Thanh Ngao, nhưng nhỏ hơn rất nhiều so với Thanh Ngao đợt trước, cũng không có mạnh như lần trước, sau khi đánh rơi ra tuyệt không có phát hiện Thú Kết Tinh ở trên người nó, chúng ta nhận định những quái này tuyệt không phải mỗi hồi đều có thể gặp phải đại quái có kết tinh.
Ngay khi chúng ta dây dưa cùng con Thanh Ngao này, có một đội người chơi rốt cục lựa chọn vượt qua chúng ta, chạy đến đằng trước. Thấy bọn họ đi qua, ta cùng Lăng Thiên đồng thời lộ ra nụ cười quỷ dị. Nhạc Thiên Phái sốt ruột nói:
“Hey, những người đó thế nào như vậy, chúng ta giúp bọn họ mở đường, bọn họ ngược lại chạy còn nhanh hơn so với chúng ta.”
“Đông Long tiểu tử, nghe lời này của cậu người ta không biết còn tưởng rằng cậu là con gà mờ mới tới đấy. Trò chơi này a, vốn chính là như vậy, đường rộng thênh thang mỗi người đi một bên, đường này cũng không phải của nhà cậu, cậu sao có thể quản được người khác qua hay không qua.”
Lão Đạo quái thanh quái khí nói, chém ra một đạo hỏa phù chấm dứt một tia máu cuối cùng của Thanh Ngao. Nhạc Thiên Phái kêu:
“Vậy chúng ta còn không đuổi theo? Vạn nhất để cho bọn họ đoạt trước thì làm sao?”
“Ai nha, Nhạc thiếu hiệp, cậu lo lắng cái gì. Nhìn biểu tình của tiểu bại hoại Du Nhiên kia thì biết, cười đến âm hiểm như vậy, những người đó khẳng định không có trái cây ngon ăn ràu~.”
Ta rùng mình một cái, tránh ra hai bước rời xa nữ nhân Tâm Khúc kia, cái loại ngữ điệu này thực sự quá đáng sợ, mỗi lần nghe ta đều sẽ nổi một thân da gà.
“Du Nhiên, phía trước còn có cường quái sao?”
Nhạc Thiên Phái không nghe theo không buông tha mà đuổi theo ta hỏi, ta còn chưa đáp lời, chợt nghe phía trước có tiếng kêu của quái truyền đến.
“Nhạ, nghe thanh âm là biết rồi.”
Nhạc Thiên Phái le lưỡi, nhỏ giọng hỏi:
“Quái đó rất lợi hại? Trông mấy tên kia cũng không phải quá yếu a.”
Đâu chỉ là mạnh? Mấy tên nhóc đó thiếu chút nữa khiến cho chúng ta diệt đoàn đó. Lần này có mấy trái trứng không may đi trước đâm tổ ong vò vẽ giúp chúng ta, không biết chừng sẽ dễ chịu hơn chút nha.
“Mọi người cẩn thận, phía trước là địa bàn của Quạ Hàn. Loại quái này quần cư đồng thời biết bay, nhược điểm là tương đối sợ lửa.”
Mê Lộ giới thiệu đặc tính của Quạ Hàn, chúng ta mò mẫm đến bên địa bàn của Quạ Hàn.
Ta sớm đã chào hỏi với Kinh Cức, cô mở ra truyền tống trận Gia Dụ Quan cho chúng ta, chúng ta trực tiếp truyền tống đến Gia Dụ Quan. Ở cửa thành đón được Trầm Mặc cùng Chiến Ca, một người vẫn là tích chữ như vàng, một người khác vẫn là vẻ mặt ngây ngô cười ngây ngô. Xuất phát từ truyền tống trận Gia Dụ Quan, chúng ta lại truyền tống đến Phù Nham Thành, trên đường tiết kiệm không ít thời gian.
Ám Dạ ở bên cạnh truyền tống trận Phù Nham Thành nghênh tiếp chúng ta, ta đầu tiên là nói lời cảm tạ:
“Ám Dạ, anh giúp chúng tôi mở truyền tống, cảm tạ.”
“Chúng ta là quan hệ gì chứ, nói cái này làm gì. Hơn nữa cậu cũng là một phần tử của nơi đây mà.”
Ám Dạ cười vỗ vỗ vai ta, lại lần lượt chào hỏi với đoàn người, dẫn mọi người đi đến cửa thành bắc. Trên đường nhỏ giọng hỏi ta:
“Du Nhiên, các cậu thế này đây là có phát hiện lớn?”
“Anh biết cái gì?”
“Nhiều người như vậy không một tay yếu, tôi còn nhìn không ra được sao? Nếu như các cậu không có mười phần nắm chắc khẳng định sẽ không làm ra trận thế lớn như vậy. Không thể tiết lộ chút sao?”
“Khó mà làm được, anh lại không cho tôi chỗ gì tốt.”
“Đừng như vậy, chúng ta là anh em tốt mà, tiết lộ một chút đi?”
Ta lắc đầu, loại chuyện này không thể thương lượng. Ám Dạ rõ ràng chưa từ bỏ ý định, chớp mắt, lại tiếp cận qua:
“Nếu không như vậy đi, tôi thấy trong đội ngũ của các cậu chức nghiệp viễn chiến nhiều, cận chiến chỉ có một mình Lăng Thiên, tôi tìm thêm cho các cậu một kiếm sĩ cùng đi, cũng dễ giúp Lăng Thiên chia sẻ một chút?”
“Ám Dạ, anh thật đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, a?”
Ta than thở, Lăng Thiên quay đầu nói:
“Để cho hắn đến đi.”
Ta rất bất ngờ Lăng Thiên sẽ đáp ứng, có lẽ anh ta cũng thấy được chúng ta thiếu cận chiến? Bất đắc dĩ ta chỉ đành đáp ứng Ám Dạ:
“Vậy anh kêu Nhạc Thiên Phái đến. Người khác tôi chướng mắt.”
“Được, nghe lời cậu.”
“Nói trước, hắn đến chỉ có thể đại biểu chính hắn. Không có quan hệ tới Đông Long các anh.”
“Được, cậu nói cái gì thì là cái đó.”
Ám Dạ vui tươi hớn hở, dường như đã chiếm được đại tiện nghi. Bất quá trên thực tế hắn xác thực cũng là chiếm tiện nghi. Theo một chuyến đi này của chúng ta, có thể lược bớt được bao nhiêu chuyện cho bọn họ về sau a.
Nhạc Thiên Phái tới rất nhanh. Nghe nói có di tích mới chờ khai phá, hắn đều tích cực hơn so với bất kỳ ai khác. Tiểu tử này cho tới bây giờ chính là cái tên tự đến tự quen, trà trộn vào trong đội ngũ không bao lâu sau, đã lập được quan hệ mật thiết với mọi người. Đặc biệt là đối với Lăng Thiên, hắn lại càng dùng ra thế võ toàn thân để kết giao. Lăng Thiên tuyệt không cảm thấy quá hứng thú đối với Nhạc Thiên Phái đều là kiếm sĩ, kiếm sĩ của Đông Long có thể khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú sợ cũng chỉ có vị kia. Điều này làm cho rất nhiều “mị nhãn” của Nhạc Thiên Phái đều bị ném tới chỗ trống không, không làm gì được.
Thông đạo xích sắt ngoài Phù Nham Thành đã hoàn toàn bất đồng với khi chúng ta lần đầu tiên đến. Trên cọng xích sắt thô to nguyên bản kia xuất hiện một màn ánh sáng màu xám, cong thành một thông đạo hình vòng tròn, ven theo xích sắt duỗi hướng mây mù mang mang bờ bên kia. Đi bên trong đó, gần như không cảm thấy lực cản của gió, chỉ cần bản thân nắm chắc không rớt xuống xích sắt là có thể an toàn thông qua. Đương nhiên, nếu như ở trên xích sắt gặp phải người đến đối diện, đương nhiên phải khảo nghiệm bản lĩnh của bản thân người chơi, vì vậy muốn ra vào Phù Nham Thành vẫn là cần chút thực lực.
Do có một lần kinh nghiệm trước đó hơn nữa chúng ta đi tắt trực tiếp truyền tống đến Phù Nham Thành lược bớt một đoạn đường rất lớn. Vì vậy lần thứ hai khi đi tới sơn cốc di tích chúng ta vẫn đi ở đằng trước phần lớn người chơi.
Khi đến cửa cốc, ta phát hiện có một số ít người chơi đến trước chúng ta một bước, đang chém giết với quái đầu đường. Xem bọn họ phần lớn đều lựa chọn đột phá cửa vào đường nhỏ, là biết ngay khẳng định đã bị dọa trở về hoặc là chịu thiệt ở cửa đường lớn. Cũng có người không tin tà đang khiêu chiến cửa vào đường lớn, đánh cũng là rất chật vật.
“Không tồi a. Lần này có người giúp chúng ta thanh lý chút quái. Có thể không cần cố sức như trước nữa.”
Ta vui tươi hớn hở mà nói.
Nhánh đội ngũ binh hùng tướng mạnh của chúng ta xuất hiện, rất hấp dẫn nhãn cầu của những người đó. Hơn nữa chúng ta có chuẩn bị mà đến. Mọi người trước đó đã có lý giải về phương thức công kích cùng nhược điểm của mỗi loại quái, cho nên trực tiếp liền chọn quái ở cửa vào con đường lớn, không tốn bao nhiêu thời gian đã dẫn đến đánh được không ít. Loại hiệu suất cao này đương nhiên là cực bắt mắt, ta phát hiện có vài chi đội ngũ người chơi chậm rãi nhích lại gần về phía chúng ta, cũng không biết là dự định đi theo nhặt chút tiện nghi hay là tham khảo một chút đấu pháp của chúng ta. Nếu như là tới lấy kinh nghiệm, ta ngược lại hoan nghênh bọn họ học tập, nếu như là cái loại muốn nhặt tiện nghi, hừ hừ, đàn quái bên trong sẽ khiến cho những kẻ đó biết cái gì gọi là trên trời sẽ không rớt bánh thịt xuống.
Lúc này đây tốc độ thanh lý nhanh hơn rất nhiều so với lần trước đến, một là chúng ta có kinh nghiệm, hai là phía trước đã có một số người chơi giúp chúng ta hấp dẫn đường nhìn của một bộ phận quái, không quá bao lâu chúng ta đã vào bên trong thông đạo. Vẫn như lần trước, sau khi tiến vào quái gặp phải còn mạnh mẽ hơn so với lối vào, mỗi một con đều phải phí không ít tinh thần của chúng ta. Đi không bao lâu về phía trước, chúng ta liền liên tiếp gặp phải ba con quái vật tập kích. Dù đã chuẩn bị sung túc, mấy cục xương cứng này gặm xuống cũng thấy mệt. Dưới sự chỉ dẫn của Mê Lộ, chúng ta lại một lần nữa đi tới địa phương lần trước gặp phải Thanh Ngao. Lúc này đồng dạng là Thanh Ngao, nhưng nhỏ hơn rất nhiều so với Thanh Ngao đợt trước, cũng không có mạnh như lần trước, sau khi đánh rơi ra tuyệt không có phát hiện Thú Kết Tinh ở trên người nó, chúng ta nhận định những quái này tuyệt không phải mỗi hồi đều có thể gặp phải đại quái có kết tinh.
Ngay khi chúng ta dây dưa cùng con Thanh Ngao này, có một đội người chơi rốt cục lựa chọn vượt qua chúng ta, chạy đến đằng trước. Thấy bọn họ đi qua, ta cùng Lăng Thiên đồng thời lộ ra nụ cười quỷ dị. Nhạc Thiên Phái sốt ruột nói:
“Hey, những người đó thế nào như vậy, chúng ta giúp bọn họ mở đường, bọn họ ngược lại chạy còn nhanh hơn so với chúng ta.”
“Đông Long tiểu tử, nghe lời này của cậu người ta không biết còn tưởng rằng cậu là con gà mờ mới tới đấy. Trò chơi này a, vốn chính là như vậy, đường rộng thênh thang mỗi người đi một bên, đường này cũng không phải của nhà cậu, cậu sao có thể quản được người khác qua hay không qua.”
Lão Đạo quái thanh quái khí nói, chém ra một đạo hỏa phù chấm dứt một tia máu cuối cùng của Thanh Ngao. Nhạc Thiên Phái kêu:
“Vậy chúng ta còn không đuổi theo? Vạn nhất để cho bọn họ đoạt trước thì làm sao?”
“Ai nha, Nhạc thiếu hiệp, cậu lo lắng cái gì. Nhìn biểu tình của tiểu bại hoại Du Nhiên kia thì biết, cười đến âm hiểm như vậy, những người đó khẳng định không có trái cây ngon ăn ràu~.”
Ta rùng mình một cái, tránh ra hai bước rời xa nữ nhân Tâm Khúc kia, cái loại ngữ điệu này thực sự quá đáng sợ, mỗi lần nghe ta đều sẽ nổi một thân da gà.
“Du Nhiên, phía trước còn có cường quái sao?”
Nhạc Thiên Phái không nghe theo không buông tha mà đuổi theo ta hỏi, ta còn chưa đáp lời, chợt nghe phía trước có tiếng kêu của quái truyền đến.
“Nhạ, nghe thanh âm là biết rồi.”
Nhạc Thiên Phái le lưỡi, nhỏ giọng hỏi:
“Quái đó rất lợi hại? Trông mấy tên kia cũng không phải quá yếu a.”
Đâu chỉ là mạnh? Mấy tên nhóc đó thiếu chút nữa khiến cho chúng ta diệt đoàn đó. Lần này có mấy trái trứng không may đi trước đâm tổ ong vò vẽ giúp chúng ta, không biết chừng sẽ dễ chịu hơn chút nha.
“Mọi người cẩn thận, phía trước là địa bàn của Quạ Hàn. Loại quái này quần cư đồng thời biết bay, nhược điểm là tương đối sợ lửa.”
Mê Lộ giới thiệu đặc tính của Quạ Hàn, chúng ta mò mẫm đến bên địa bàn của Quạ Hàn.
/229
|