Editor: Toujifuu
***
Tiểu Hắc hướng về phía ta thấp trầm nửa phục chân trước xuống, chân sau ngồi xổm, một bộ dáng vận sức chờ phát động. Cổ họng phát sinh tiếng grừ grừ trầm thấp, ta biết Tiểu Hắc đang chờ đợi ta tiến vào phạm vi công kích của nó.
Tiểu Hắc có bao nhiêu năng lực ta đều biết, tốc độ, lực lượng của nó đều thuộc nhất lưu, không phải loài thú bình thường có thể so. Huống chi ta không muốn thương tổn đến nó, khi xuất thủ tất nhiên sẽ bó tay bó chân. Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, đặc biệt là khi ta thấy Tiểu Hắc vào lúc ta bước vào vòng công kích của nó có chần chừ trong nháy mắt, trong lòng đại định. Chỉ cần nó không có hoàn toàn quên ta, liền chứng minh ta có thể đánh thức nó.
Tiểu Hắc như gió bổ nhào qua, mang theo tàn ảnh màu đen. Lúc này ta cũng bất chấp tàng tư, chiến văn trên mặt hiển lộ ra, kích hoạt Huyết thống của Tinh linh, tốc độ đột nhiên tăng. Chân thoáng nhấn, tránh ra tấn công của Tiểu Hắc, trở tay một tiễn bắn về phía Tiểu Hắc. Tiễn màu đỏ bị mãnh thú màu đen nhẹ nhàng tránh thoát, hỏa quang màu đỏ chợt lóe, mặt đất bị nổ tung thành một hố động không nhỏ.
Trong tiếng ầm ầm nổ, ta lại liên tiếp bắn ra hai tiễn, phân biệt chỉ hướng hai điểm phía trước Tiểu Hắc, thế tiến công vốn có của Tiểu Hắc gián đoạn, đành phải nhảy qua bên cạnh, cự ly giữa chúng ta kéo ra một chút. Đồng dạng là hai đạo hỏa quang hai tiếng bạo tạc nổ vang, tiếng vang liên tiếp mà đến khiến cho ta đều có chút cảm thấy ù tai, Tiểu Hắc lại dường như không nghe thấy, vẫn là không chịu buông tha bổ nhào qua, rất có tư thế không đánh ngã ta thề không bỏ qua.
Chỉ thấy hai chúng ta không ngừng lượn vòng quanh ở trên tuyết địa, ngươi truy ta đuổi, như hồ điệp xuyên hoa xê dịch nhảy nhót ở không gian không lớn. Chiến văn có thời gian hạn chế, ta không có khả năng chạy tiếp không dừng như vậy. Sau khi vòng quanh cùng Tiểu Hắc nửa ngày không hề có chiến quả ta quyết định mạo hiểm một lần.
Thân ảnh trong khi chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại, ta chuyển nửa vòng tại chỗ, đột nhiên đứng lại đối mặt Tiểu Hắc đuổi theo phía sau. Tiểu Hắc bị động tác bất thình lình của ta làm cho sửng sốt, lợi trảo bổ nhào tới dừng một chút, một đạo bóng trắng nho nhỏ lấy tốc độ không thua kém nó khua qua:
“Tiểu Hắc cái tên ngu ngốc cậu. Còn không thanh tỉnh!”
Tiểu Bạch! Ta kinh hách nhảy dựng, tiểu tử này thế nào sẽ xung động mà nhảy ra? Thấy bóng trắng nho nhỏ xuyên qua từ giữa hai trảo của Tiểu Hắc, một đầu đâm vào da lông phần cổ đen bóng của Tiểu Hắc. Ta mới yên lòng. Tiểu Hắc đối với việc phía dưới cái cổ của bản thân nhiều thêm một cục đồ vật bản năng cảm thấy chán ghét, đưa trảo đi đập. Tiểu Bạch linh hoạt cầm lấy lông của nó rung động, chui vào bụng Tiểu Hắc. Cũng may mà hai vị này bình thường đùa giỡn đã quen, Tiểu Bạch đối với việc địa phương nào trên người Tiểu Hắc có thể trảo, địa phương nào có thể trốn sợ là còn quen thuộc hơn so với chính Tiểu Hắc, Tiểu Hắc một chốc muốn trảo nó ra thực không dễ dàng. Thừa dịp thời gian nháy mắt Tiểu Hắc bị Tiểu Bạch hấp dẫn. Ta phi thân bổ nhào qua, trực tiếp ngồi lên trên lưng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cảm giác được trọng lượng trên lưng, tự nhiên mặc kệ, tại chỗ nổi giận gầm lên một tiếng bạo nhảy lên, nhảy nhót qua lại, muốn quăng rớt ta. Ta một bên gắt gao ôm chặt Tiểu Hắc, một bên âm thầm cảm thán, bình thường Tiểu Hắc vác ta chạy vừa nhanh vừa ổn, làm sao đã gặp qua loại đãi ngộ này. Thật là nhìn không ra, Tiểu Hắc còn có tiềm chất làm ngựa đấu.
Đương nhiên, ta không phải đang thuần ngựa. Tiểu Hắc cũng không có khả năng thực sự biến thành động vật ôn thuần như ngựa, nó mà giận dữ lên, không nghiêm túc đối đãi là sẽ tai nạn chết người a! Ta sau khi ôm chặt Tiểu Hắc, liền bắt đầu không ngừng phát sinh hô hoán với nó trong lòng. Lúc mới bắt đầu không có nửa điểm đáp lại, ta có thể cảm giác được chỉ có một loại tâm tình nóng nảy bất an. Về sau. Chậm rãi loại tâm tình bất an này lại có dấu hiệu giảm bớt, ta cảm thấy tầng trở ngại cách giữa ta cùng Tiểu Hắc đã có buông lỏng, động tác của Tiểu Hắc chậm lại, không tán loạn đầy trận nữa, Tiểu Bạch treo ở phía dưới cái bụng nó cũng chi chi kêu, thử bắt đầu cùng nó giao tiếp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy mỗi lần ta dường như sắp liên hệ được cùng Tiểu Hắc sẽ có một cỗ lực lượng không biết từ nơi nào đến nhiễu loạn chúng ta, khiến người ta bất đắc dĩ lại phẫn hận. Ngay khi ta vô kế khả thi, Tiểu Hắc bỗng nhiên phanh lại một cái, hoàn toàn ngừng lại.
“Tiểu Hắc?”
Ta nhận thấy được dị dạng của nó, phát ra hỏi thăm, Tiểu Hắc cư nhiên có một chút đáp lại:
“Chủ... Chủ nhân.”
“Tiểu Hắc! Nhóc thanh tỉnh rồi?”
Ta vừa mừng vừa sợ, Tiểu Hắc lại trầm mặc xuống.
“Tiểu Hắc?”
“Chủ nhân, em, hình như, hình như có chút không thích hợp.”
Nói thừa, nhóc đương nhiên không thích hợp, ngay cả chủ nhân nhà nhóc đều nhận không ra, còn đối với anh đây vừa bổ nhào vừa cắn.
“Tiểu Hắc, nơi này là một ảo cảnh, nhóc bị nó mê hoặc. Hiện tại tỉnh táo lại, bảo trì liên hệ cùng anh, không nên nghĩ cái khác.”
Ta quay đầu lại hô to:
“Tâm Khúc, Thanh Tâm Điều.”
Tâm Khúc ngồi xếp bằng xuống, đàn cổ đặt ngang, một khúc Thanh Tâm Điều tuôn ra. Tiểu Hắc giật mình một cái, vẫy vẫy đầu, hình như lại thanh tỉnh hơn chút.
“Tiểu Hắc, tốt hơn chút chứ.”
Ta xoay người xuống đất, Tiểu Hắc nằm sấp xuống trên tuyết địa, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Ta vuốt vuốt lông trên lưng nó, xem ra là không có việc gì.
“Chủ nhân, cấm chế nơi đây thật lợi hại, em chỉ nhớ bản thân ngồi trên phiến đá bay, chuyện sau khi tiến vào nơi đây một chút cũng không nhớ rõ.”
“Anh biết, nhóc vừa tiến vào liền cắt đứt liên hệ với anh, vì vậy anh mới vội vã tìm nhóc như thế. Hiện tại không có việc gì, kế tiếp nhóc cứ đi theo bên cạnh anh, không nên đi xa, hẳn là sẽ không lại bị huyễn hoặc.”
Tiểu Hắc nhếch nhếch miệng, cũng không biết là cười hay là khóc, nói:
“Thế nhưng đường tiếp sau em không thể bồi chủ nhân đi. Em cảm thấy bản thân hình như trải qua chuyện lần này, cư nhiên tới quan khẩu đột phá. Em lập tức phải tiến vào ngủ sâu.”
Ta ngẩn ngơ, nó trước mắt muốn đột phá? Cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Thế nhưng nhóc vừa ngủ, anh đặt nhóc ở chỗ nào a?”
Khổ người Tiểu Hắc lớn như vậy, ta làm sao có thể chuyển động được nó? Huống hồ chúng ta vẫn còn trong cấm chế từng bước nguy cơ đấy.
“Đây là lần đột phá sau cùng của em, sẽ thoái hóa về trạng thái mới sinh, chủ nhân đặt em ở trong bao là được rồi. Bất quá, lần này em không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, lần đột phá sau cùng hình như không chỉ cần mỗi lực lượng của bản thân em.”
Tiểu Hắc phe phẩy đầu to của nó, mí mắt chớp chớp dần rũ xuống. Ta bắt đầu vội:
“Vậy nhóc còn cần cái gì? Nhóc nói với anh đi a, bằng không anh đi nơi nào tìm cho nhóc? Aiz, Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc không có trả lời nữa, cái đầu to đặt lên hai chân trước, đã ngủ. Ta trừng mắt nhìn thân thể nó cuộn lại, chậm rãi thu nhỏ lại, một tầng thủy tinh cầu hơi mỏng trống rỗng xuất hiện, bao nó vào trong. Sau cùng, Tiểu Hắc hoàn toàn hóa thành một trái cầu nho nhỏ như khi ta mới lấy được nó, có thể rõ ràng thấy tiểu thú màu đen trong thủy tinh cầu ngủ ngon lành, bên mũi còn treo một cái bong bóng.
Nó trái lại ngủ đến cao hứng, thế nhưng kêu ta làm sao bây giờ? Ta không nói gì hỏi trời xanh.
“Tiểu Bạch, nhóc biết đây là chuyện gì không?”
Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh ta, chớp hai con mắt to, cùng ta hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu:
“Chưa rõ. Chúng em đều biết lần đột phá sau cùng của bản thân không thể chỉ dựa vào mỗi lực lượng của chính mình, còn cần mượn ngoại lực mới được, thế nhưng cụ thể là cần dùng cái gì, thượng thần sẽ không để cho chúng em biết.”
Ý tứ chính là ta lại bị hệ thống đại thần chơi một hồi? Thật vất vả Truy Tùy Giả mới đạt được cảnh giới cao nhất, lại không cửa đột phá, lại phải kêu ta giải đề đố? Này là thế đạo gì a! Dựa vào cái gì ta làm một Thần Ngữ Giả đồ bỏ liền phải thêm nhiều phiền toái hơn so với người khác như vậy? (Tiểu tử này hình như đã quên, cậu ta cũng nhờ xưng hào này lấy được không ít chỗ tốt nha.)
_______________
Tưởng tượng Tiếu Hắc be bé thổi bong bóng khi ngủ... *cười lăn lộn* dễ thương chết ng`
***
Tiểu Hắc hướng về phía ta thấp trầm nửa phục chân trước xuống, chân sau ngồi xổm, một bộ dáng vận sức chờ phát động. Cổ họng phát sinh tiếng grừ grừ trầm thấp, ta biết Tiểu Hắc đang chờ đợi ta tiến vào phạm vi công kích của nó.
Tiểu Hắc có bao nhiêu năng lực ta đều biết, tốc độ, lực lượng của nó đều thuộc nhất lưu, không phải loài thú bình thường có thể so. Huống chi ta không muốn thương tổn đến nó, khi xuất thủ tất nhiên sẽ bó tay bó chân. Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, đặc biệt là khi ta thấy Tiểu Hắc vào lúc ta bước vào vòng công kích của nó có chần chừ trong nháy mắt, trong lòng đại định. Chỉ cần nó không có hoàn toàn quên ta, liền chứng minh ta có thể đánh thức nó.
Tiểu Hắc như gió bổ nhào qua, mang theo tàn ảnh màu đen. Lúc này ta cũng bất chấp tàng tư, chiến văn trên mặt hiển lộ ra, kích hoạt Huyết thống của Tinh linh, tốc độ đột nhiên tăng. Chân thoáng nhấn, tránh ra tấn công của Tiểu Hắc, trở tay một tiễn bắn về phía Tiểu Hắc. Tiễn màu đỏ bị mãnh thú màu đen nhẹ nhàng tránh thoát, hỏa quang màu đỏ chợt lóe, mặt đất bị nổ tung thành một hố động không nhỏ.
Trong tiếng ầm ầm nổ, ta lại liên tiếp bắn ra hai tiễn, phân biệt chỉ hướng hai điểm phía trước Tiểu Hắc, thế tiến công vốn có của Tiểu Hắc gián đoạn, đành phải nhảy qua bên cạnh, cự ly giữa chúng ta kéo ra một chút. Đồng dạng là hai đạo hỏa quang hai tiếng bạo tạc nổ vang, tiếng vang liên tiếp mà đến khiến cho ta đều có chút cảm thấy ù tai, Tiểu Hắc lại dường như không nghe thấy, vẫn là không chịu buông tha bổ nhào qua, rất có tư thế không đánh ngã ta thề không bỏ qua.
Chỉ thấy hai chúng ta không ngừng lượn vòng quanh ở trên tuyết địa, ngươi truy ta đuổi, như hồ điệp xuyên hoa xê dịch nhảy nhót ở không gian không lớn. Chiến văn có thời gian hạn chế, ta không có khả năng chạy tiếp không dừng như vậy. Sau khi vòng quanh cùng Tiểu Hắc nửa ngày không hề có chiến quả ta quyết định mạo hiểm một lần.
Thân ảnh trong khi chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại, ta chuyển nửa vòng tại chỗ, đột nhiên đứng lại đối mặt Tiểu Hắc đuổi theo phía sau. Tiểu Hắc bị động tác bất thình lình của ta làm cho sửng sốt, lợi trảo bổ nhào tới dừng một chút, một đạo bóng trắng nho nhỏ lấy tốc độ không thua kém nó khua qua:
“Tiểu Hắc cái tên ngu ngốc cậu. Còn không thanh tỉnh!”
Tiểu Bạch! Ta kinh hách nhảy dựng, tiểu tử này thế nào sẽ xung động mà nhảy ra? Thấy bóng trắng nho nhỏ xuyên qua từ giữa hai trảo của Tiểu Hắc, một đầu đâm vào da lông phần cổ đen bóng của Tiểu Hắc. Ta mới yên lòng. Tiểu Hắc đối với việc phía dưới cái cổ của bản thân nhiều thêm một cục đồ vật bản năng cảm thấy chán ghét, đưa trảo đi đập. Tiểu Bạch linh hoạt cầm lấy lông của nó rung động, chui vào bụng Tiểu Hắc. Cũng may mà hai vị này bình thường đùa giỡn đã quen, Tiểu Bạch đối với việc địa phương nào trên người Tiểu Hắc có thể trảo, địa phương nào có thể trốn sợ là còn quen thuộc hơn so với chính Tiểu Hắc, Tiểu Hắc một chốc muốn trảo nó ra thực không dễ dàng. Thừa dịp thời gian nháy mắt Tiểu Hắc bị Tiểu Bạch hấp dẫn. Ta phi thân bổ nhào qua, trực tiếp ngồi lên trên lưng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cảm giác được trọng lượng trên lưng, tự nhiên mặc kệ, tại chỗ nổi giận gầm lên một tiếng bạo nhảy lên, nhảy nhót qua lại, muốn quăng rớt ta. Ta một bên gắt gao ôm chặt Tiểu Hắc, một bên âm thầm cảm thán, bình thường Tiểu Hắc vác ta chạy vừa nhanh vừa ổn, làm sao đã gặp qua loại đãi ngộ này. Thật là nhìn không ra, Tiểu Hắc còn có tiềm chất làm ngựa đấu.
Đương nhiên, ta không phải đang thuần ngựa. Tiểu Hắc cũng không có khả năng thực sự biến thành động vật ôn thuần như ngựa, nó mà giận dữ lên, không nghiêm túc đối đãi là sẽ tai nạn chết người a! Ta sau khi ôm chặt Tiểu Hắc, liền bắt đầu không ngừng phát sinh hô hoán với nó trong lòng. Lúc mới bắt đầu không có nửa điểm đáp lại, ta có thể cảm giác được chỉ có một loại tâm tình nóng nảy bất an. Về sau. Chậm rãi loại tâm tình bất an này lại có dấu hiệu giảm bớt, ta cảm thấy tầng trở ngại cách giữa ta cùng Tiểu Hắc đã có buông lỏng, động tác của Tiểu Hắc chậm lại, không tán loạn đầy trận nữa, Tiểu Bạch treo ở phía dưới cái bụng nó cũng chi chi kêu, thử bắt đầu cùng nó giao tiếp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy mỗi lần ta dường như sắp liên hệ được cùng Tiểu Hắc sẽ có một cỗ lực lượng không biết từ nơi nào đến nhiễu loạn chúng ta, khiến người ta bất đắc dĩ lại phẫn hận. Ngay khi ta vô kế khả thi, Tiểu Hắc bỗng nhiên phanh lại một cái, hoàn toàn ngừng lại.
“Tiểu Hắc?”
Ta nhận thấy được dị dạng của nó, phát ra hỏi thăm, Tiểu Hắc cư nhiên có một chút đáp lại:
“Chủ... Chủ nhân.”
“Tiểu Hắc! Nhóc thanh tỉnh rồi?”
Ta vừa mừng vừa sợ, Tiểu Hắc lại trầm mặc xuống.
“Tiểu Hắc?”
“Chủ nhân, em, hình như, hình như có chút không thích hợp.”
Nói thừa, nhóc đương nhiên không thích hợp, ngay cả chủ nhân nhà nhóc đều nhận không ra, còn đối với anh đây vừa bổ nhào vừa cắn.
“Tiểu Hắc, nơi này là một ảo cảnh, nhóc bị nó mê hoặc. Hiện tại tỉnh táo lại, bảo trì liên hệ cùng anh, không nên nghĩ cái khác.”
Ta quay đầu lại hô to:
“Tâm Khúc, Thanh Tâm Điều.”
Tâm Khúc ngồi xếp bằng xuống, đàn cổ đặt ngang, một khúc Thanh Tâm Điều tuôn ra. Tiểu Hắc giật mình một cái, vẫy vẫy đầu, hình như lại thanh tỉnh hơn chút.
“Tiểu Hắc, tốt hơn chút chứ.”
Ta xoay người xuống đất, Tiểu Hắc nằm sấp xuống trên tuyết địa, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Ta vuốt vuốt lông trên lưng nó, xem ra là không có việc gì.
“Chủ nhân, cấm chế nơi đây thật lợi hại, em chỉ nhớ bản thân ngồi trên phiến đá bay, chuyện sau khi tiến vào nơi đây một chút cũng không nhớ rõ.”
“Anh biết, nhóc vừa tiến vào liền cắt đứt liên hệ với anh, vì vậy anh mới vội vã tìm nhóc như thế. Hiện tại không có việc gì, kế tiếp nhóc cứ đi theo bên cạnh anh, không nên đi xa, hẳn là sẽ không lại bị huyễn hoặc.”
Tiểu Hắc nhếch nhếch miệng, cũng không biết là cười hay là khóc, nói:
“Thế nhưng đường tiếp sau em không thể bồi chủ nhân đi. Em cảm thấy bản thân hình như trải qua chuyện lần này, cư nhiên tới quan khẩu đột phá. Em lập tức phải tiến vào ngủ sâu.”
Ta ngẩn ngơ, nó trước mắt muốn đột phá? Cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Thế nhưng nhóc vừa ngủ, anh đặt nhóc ở chỗ nào a?”
Khổ người Tiểu Hắc lớn như vậy, ta làm sao có thể chuyển động được nó? Huống hồ chúng ta vẫn còn trong cấm chế từng bước nguy cơ đấy.
“Đây là lần đột phá sau cùng của em, sẽ thoái hóa về trạng thái mới sinh, chủ nhân đặt em ở trong bao là được rồi. Bất quá, lần này em không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, lần đột phá sau cùng hình như không chỉ cần mỗi lực lượng của bản thân em.”
Tiểu Hắc phe phẩy đầu to của nó, mí mắt chớp chớp dần rũ xuống. Ta bắt đầu vội:
“Vậy nhóc còn cần cái gì? Nhóc nói với anh đi a, bằng không anh đi nơi nào tìm cho nhóc? Aiz, Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc không có trả lời nữa, cái đầu to đặt lên hai chân trước, đã ngủ. Ta trừng mắt nhìn thân thể nó cuộn lại, chậm rãi thu nhỏ lại, một tầng thủy tinh cầu hơi mỏng trống rỗng xuất hiện, bao nó vào trong. Sau cùng, Tiểu Hắc hoàn toàn hóa thành một trái cầu nho nhỏ như khi ta mới lấy được nó, có thể rõ ràng thấy tiểu thú màu đen trong thủy tinh cầu ngủ ngon lành, bên mũi còn treo một cái bong bóng.
Nó trái lại ngủ đến cao hứng, thế nhưng kêu ta làm sao bây giờ? Ta không nói gì hỏi trời xanh.
“Tiểu Bạch, nhóc biết đây là chuyện gì không?”
Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh ta, chớp hai con mắt to, cùng ta hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu:
“Chưa rõ. Chúng em đều biết lần đột phá sau cùng của bản thân không thể chỉ dựa vào mỗi lực lượng của chính mình, còn cần mượn ngoại lực mới được, thế nhưng cụ thể là cần dùng cái gì, thượng thần sẽ không để cho chúng em biết.”
Ý tứ chính là ta lại bị hệ thống đại thần chơi một hồi? Thật vất vả Truy Tùy Giả mới đạt được cảnh giới cao nhất, lại không cửa đột phá, lại phải kêu ta giải đề đố? Này là thế đạo gì a! Dựa vào cái gì ta làm một Thần Ngữ Giả đồ bỏ liền phải thêm nhiều phiền toái hơn so với người khác như vậy? (Tiểu tử này hình như đã quên, cậu ta cũng nhờ xưng hào này lấy được không ít chỗ tốt nha.)
_______________
Tưởng tượng Tiếu Hắc be bé thổi bong bóng khi ngủ... *cười lăn lộn* dễ thương chết ng`
/229
|