Lâm Mặc Trạch vừa thấy lạt bá thì khóe miệng liền run rẩy…
Băng Hải bọn họ có cần phải vậy không a, mỗi lần đều nói tiểu bình quả trên lạt bá = =.
Điểm vào vị trí Đại Bình Quả trong đội ngũ, 1 cái định vị liền bay về.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tôi đi xem bảo bối của tôi, Phục Hổ ra khỏi thành thì nói cho tôi biết.
[Tổ đội] Quái A Di: Tốt, hảo hảo đối xử với tiểu Bình Quả nha =3=
[Tổ đội] Vương Gia lang thang: thêm huyết a bà A Di!! — Gia sắp treo! (treo=die)
Chờ đến khi Mặc Ly Thương đến Nga Mi sơn, thì quần chúng vây xem đã đạt đến 1 con số khả quan …
Mà trong đám người, chói mắt nhất chính là Yên Tiểu Bát, quang mang khắp người bắn ra bốn phía!
[Lân cận] Yên Tiểu Bát: Mặc bang chủ!! Đây, ở đây
ha ha ha
Mặc Ly Thương không thèm đếm xỉa đến nàng, tìm đến vị trí Đại Bình Quả mời cùng cưỡi tọa kỵ.
Mà Đại Bình Quả căn bản là không biết những người này tới vây xem hắn, vẫn như cũ chìm đắm trong bi thương vì tuần sơn đệ tử không thèm để ý mình.
Đột nhiên thấy sư phụ mời mình đồng kỵ bi bi thương thương mà điểm tiếp nhận.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ
(_)
ô ô ô.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tiểu gia hỏa, em vừa nói chuyện cùng ai …
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Tuần sơn đệ tử kia a, cưỡi phượng hoàng bay trên trời thật xinh đẹp a~ thế nhưng khi em nói chuyện cùng bọn họ thì bọn họ lại không thèm để ý tới em …
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tiểu gia hỏa, cái kia thật ra không phải ngoạn gia …
[Tổ đội] Đại Bình Quả: ( ⊙ o ⊙) a!
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Bọn họ là người mà mình gọi là NPC trong trò chơi … Không phải người sống … tựa như …. ân, đúng! Tựa như bức tượng!! Sẽ không nói chuyện!
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Nguyên lai là như thế! Thế em cũng không buồn đâu.
Lâm Mặc Trạch nhìn màn hình, nhìn đoạn đối thoại này, đột nhiên cảm thấy nội tâm mềm mại không gì sánh được, Đại Bình Quả hồn nhiên giống như ánh mặt trời chiếu rọi bản thân mình. Ý niệm giết Phục Hổ vừa rồi đều tiêu thất, nghĩ thầm cứ như vậy mang nhóc thăng cấp kỳ thực cũng rất được. Điểm chuột, Mặc Ly Thương nhanh chóng dẫn Đại Bình Quả ly khai khỏi hiện trường.
Ký túc xá.
“Tiểu Mão, cậu đừng có cười nữa, tớ biết đó là NPC không phải là ngoạn gia rồi!!” Bạch Mộc Vũ thở phì phì lần nữa quay đầu trở về.
“Ha ha, NPC … Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Tớ chịu không nổi …. Ha ha ha ha ha ha ha ha …Về sau tớ có thể nói tớ không quen biết cậu không… Ha ha ha ha ha ha ha…” khi đó Tiểu Mão đang cùng Tái Chiến Phong Vân trò chuyện đến vui vẻ, khi thấy loa thì chợt quay đầu liếc Mộc Vũ 1 cái, rồi lập tức nằm úp sấp trên bàn cười.
Kênh thế giới.
[Thế giới] Người qua đường A: Trở về Nga Mi sơn xem! CP thầy trò rất manh!!!
[Thế giới] Người qua đường B: Manh chết tôi rồi! … Mặc Ly Thương đem Đại Bình Quả ở trong đám người lên Tử điện …TAT. Rất soái khí!
[Thế giới] Người qua đường C: Đại Bình Quả hảo khả ái a ~~ Lần đầu tiên tớ thấy tiểu hào khả ái như thế ~~ hảo muốn nhu hắn chết mất
~~[Thế giới] Người qua đường D: Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, hảo muốn ôm tiểu bình quả vào trong ngực.
[Thế giới] Vương Gia lang thang: Kháo … Treo…
Hoa Mãn Lâu.
[Bang phái] chủ lực bổn bang, Vương Gia lang thang bị giết bởi Sơ Thu Lá Đỏ của Tình Nghĩa sơn trang, thật khiến kẻ khác căm phẫn!
[Bang phái] Quái A Di: Nga, quỷ lang thang, sao cậu chết!
[Bang phái] Vương Gia lang thang: Tôi bị hủ nữ trên thế giới dọa sợ đến run tay 1 cái … Nguyên lai xã hội này đã đáng sợ như thế này rồi …
[Bang phái] Mỹ lệ tiểu cúc hoa: kỳ thực, người ta vẫn luôn rình tiểu cúc hoa của tiểu Bình Quả a … (Cắn khăn tay)
[Bang phái] Cô Đăng Tịch Liêu: Hủ nữ là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này …
Tình Ý sơn trang.
[Bang phái] Đa Lạp X Mộng: Kháo! Lại để Quái A Di ngốc chạy mất!
[Bang phái] Sơ Thu Lá Đỏ: Hoàn hảo là giết được Vương Gia lang thang … hắc hắc hắc thật vui vẻ …
[Bang phái] Đa Lạp X Mộng: Đó là bởi vì Mặc Ly Thương đi tìm đồ đệ hắn!! Cậu đắc ý cái gì …
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Tôi chỉ ly khai 1 hồi, các cậu làm thế nào lại đi đánh nhau? Phục Hổ bị Mặc Ly Thương giết?
Thủy Thiên nhìn tin tức chém giết vô cùng thê thảm trên bang phái, tức giận đến mức nện chén trà lên bàn.
[Bang phái] tiểu 啋児: Bang chủ cậu rốt cuộc đã trở về, khi chúng tớ ở Cao Xương thì bị Mặc Ly Thương bọn họ qua giết, Phục Hổ là người đầu tiên bị giết …
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Vậy Phục Hổ người đâu?
[Bang phái] Lão Nạp Ái Bần Ni: cậu ta lui đội, sau đó tắt lời mời tổ đội, phát tin qua cũng không để ý, bang chủ cậu đi khuyên nhủ đi.
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Các cậu trước đem mọi chuyện kể lại từ đầu một lần nữa, Mặc Ly Thương dám giết người của tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua!!
Nháy mắt là đến giờ tan tầm, Lâm Mặc Trạch dành một tiếng cuối cùng đem văn kiện của cả ngày cần phải xem đọc cho hết. Đây là sự khác nhau giữa thiên tài cùng người bình thường, việc người ta phải nổ lực cả ngày, thì đối với hắn lại là chuyện vô cùng đơn giản.
Có thói quen nhìn vào màn hình một chút, giống như Đại Bình Quả chỉ còn trong đội ngũ của hắn thì sẽ cảm thấy an tâm.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ, anh có cơm đậu đỏ không?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: em tới cửa thương khố, anh cho em chút tiền đi đến cửa hàng mua.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Thế nhưng, sư phụ anh chưa bao giờ chạy thương, lấy đâu ra kim nha?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Đẳng cấp sư phụ cao thì đương nhiên có nhiều cách kiếm tiền nha!
Lâm Mặc Trạch bĩu môi, hắn mới không cần nói kim của mình đều là đổi từ nguyên bảo a.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: A! Sư phụ!! Anh cho em 1000 kim??
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: cầm trước đi, kim của tiểu hào có giới hạn, dùng không hết thì để trong kho.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: thế nhưng cơm đậu đỏ quý như thế sao … Em không muốn làm nhiệm vụ này …
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Không có gì, yên tâm mua đi, thiếu thì tìm anh là được, cấp cao kiếm tiền rất dễ, em đừng có ngại.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ tốt nhất!!!
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Sư phụ hết giờ làm rồi. 88
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Tạm biệt.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Được rồi.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Cái gì?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Muốn chơi thì ngoan ngoãn ở nhà chơi, đừng có chạy ra tiệm.
Đại Bình Quả còn muốn giải thích thật ra mình chính là ở trong phòng chơi, thì Mặc Ly Thương đã logout.
Tiếp đó Đại Bình Quả cẩn thận ôm kim đến quầy tên là “Sư môn khiêu lâu suy mãi”, sau khi tìm một vòng, rốt cuộc cũng thấy cơm đậu đỏ, lúc cẩn thận kiểm tra giá cả thì Đại Bình Quả vô cùng ngạc nhiên.
Cơm đậu đỏ: 2 kim.
Ân … Nguyên lai rẻ như thế …
Đại Bình Quả thở dài, xem dáng điệu kia của sư phụ … còn tưởng rằng phải 200 kim một cái ấy chứ …
Nhà hàng.
“Phục Hổ thật nhát gan ai, sau lại trốn luôn, cũng không dám ra khỏi thành, không đủ vui!”
Lâm Ngưng khó chịu mà trạc trạc cơm trong bát.
“Không có việc gì! Sau này mỗi ngày ta tra tọa độ hắn 100 lần a 100 lần!!” Xem ra Ân Diệp hôm nay giết được rất sảng, ngay cả cơm cũng nhịn không được, ăn nhiều hơn 1 chén.
“Các cậu chỉ là ngược thân, còn tôi mới là ngược tâm, ngược tâm 2 người các cậu ngu ngốc? Chúng ta rõ ràng không cùng cấp độ.” Phục Hổ người này kiêu ngạo, Lâm Mặc Trạch đều xem vào mắt, mặc kệ kết quả của buổi đánh nhau nho nhỏ này như thế nào, hắn giận như thế nào, thì hiện tại lúc này hắn hoàn toàn bình lặng.
“Đối với cậu hôm nay rất đẹp đúng không!! đúng không a ~~ Mạnh nhiên, cậu phân xử xem! Ai, không đúng … Mạnh Nhiên hôm này không cùng chúng ta đi đánh nhau!! Cậu đã làm gì?” Ân Diệp trì độn, lúc này mới phát hiện, đội ngũ 4 người bình thường của bọn họ thiếu đi 1.
“Tôi biết! Mạnh Nhiên hôm nay cùng Thanh Y nói chuyện phím!!” Nói tới bát quái, không ai so với Lâm Ngưng mẫn cảm hơn…
“Phốc.. Thảo nào hôm nay mặt mày đều tươi như hoa ~”
“Cút! Ân Diệp đừng làm tôi mắc ói …”
“Hẳn là không lộ tẩy đi?” Lâm Mặc Trạch cầm lấy chén rượu uống 1 ngụm, xem ra 2 ngày này cũng làm được ít việc, chí ít Mạnh nhiên đã tiếp cận được với Thanh Y, mà toàn server đều biết Đại Bình Quả là của mình.
“A uy … chén rượu kia là của tôi! Của cậu ở bên kia kìa!!” Ân Diệp đột nhiên kêu lên, khẩn trương đem cái chén trong tay Lâm Mặc Trạch đoạt về, nhìn vết tích đã uống qua của Lâm Mặc Trạch trên miệng chén, tâm không chịu khống chế mà thình thịch đập loạn.
“Cho tôi uống một ngụm thì thế nào!” Lâm Mặc Trạch hung ác nói.
“Không cho chính là không cho!!” Ân Diệp không đồng ý, cầm chén ôm vào trong ngực không lấy ra.
“Được rồi, các cậu đừng đùa nữa, ăn xong sớm một chút thì về nhà chơi trò game đi! Hôm nay tôi đãi.” Mạnh Nhiên gọi nhân viên phục vụ đem hóa đơn tới.
“Uy, cậu tranh thủ uống 1 ngụm đi, đây chính là gián tiếp hôn môi ác.” Lâm Ngưng thấy Lâm Mặc Trạch cùng Mạnh Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi, thì len lén nói bên tai Ân Diệp.
“Kháo … Ai muốn cùng cậu ta gián tiếp hôn môi!!” Tâm tư bị xem thấu nên đỏ mặt, hoảng loạn đem chén rượu đặt lên bàn rồi đuổi theo.
Băng Hải bọn họ có cần phải vậy không a, mỗi lần đều nói tiểu bình quả trên lạt bá = =.
Điểm vào vị trí Đại Bình Quả trong đội ngũ, 1 cái định vị liền bay về.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tôi đi xem bảo bối của tôi, Phục Hổ ra khỏi thành thì nói cho tôi biết.
[Tổ đội] Quái A Di: Tốt, hảo hảo đối xử với tiểu Bình Quả nha =3=
[Tổ đội] Vương Gia lang thang: thêm huyết a bà A Di!! — Gia sắp treo! (treo=die)
Chờ đến khi Mặc Ly Thương đến Nga Mi sơn, thì quần chúng vây xem đã đạt đến 1 con số khả quan …
Mà trong đám người, chói mắt nhất chính là Yên Tiểu Bát, quang mang khắp người bắn ra bốn phía!
[Lân cận] Yên Tiểu Bát: Mặc bang chủ!! Đây, ở đây
ha ha ha
Mặc Ly Thương không thèm đếm xỉa đến nàng, tìm đến vị trí Đại Bình Quả mời cùng cưỡi tọa kỵ.
Mà Đại Bình Quả căn bản là không biết những người này tới vây xem hắn, vẫn như cũ chìm đắm trong bi thương vì tuần sơn đệ tử không thèm để ý mình.
Đột nhiên thấy sư phụ mời mình đồng kỵ bi bi thương thương mà điểm tiếp nhận.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ
(_)
ô ô ô.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tiểu gia hỏa, em vừa nói chuyện cùng ai …
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Tuần sơn đệ tử kia a, cưỡi phượng hoàng bay trên trời thật xinh đẹp a~ thế nhưng khi em nói chuyện cùng bọn họ thì bọn họ lại không thèm để ý tới em …
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Tiểu gia hỏa, cái kia thật ra không phải ngoạn gia …
[Tổ đội] Đại Bình Quả: ( ⊙ o ⊙) a!
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Bọn họ là người mà mình gọi là NPC trong trò chơi … Không phải người sống … tựa như …. ân, đúng! Tựa như bức tượng!! Sẽ không nói chuyện!
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Nguyên lai là như thế! Thế em cũng không buồn đâu.
Lâm Mặc Trạch nhìn màn hình, nhìn đoạn đối thoại này, đột nhiên cảm thấy nội tâm mềm mại không gì sánh được, Đại Bình Quả hồn nhiên giống như ánh mặt trời chiếu rọi bản thân mình. Ý niệm giết Phục Hổ vừa rồi đều tiêu thất, nghĩ thầm cứ như vậy mang nhóc thăng cấp kỳ thực cũng rất được. Điểm chuột, Mặc Ly Thương nhanh chóng dẫn Đại Bình Quả ly khai khỏi hiện trường.
Ký túc xá.
“Tiểu Mão, cậu đừng có cười nữa, tớ biết đó là NPC không phải là ngoạn gia rồi!!” Bạch Mộc Vũ thở phì phì lần nữa quay đầu trở về.
“Ha ha, NPC … Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Tớ chịu không nổi …. Ha ha ha ha ha ha ha ha …Về sau tớ có thể nói tớ không quen biết cậu không… Ha ha ha ha ha ha ha…” khi đó Tiểu Mão đang cùng Tái Chiến Phong Vân trò chuyện đến vui vẻ, khi thấy loa thì chợt quay đầu liếc Mộc Vũ 1 cái, rồi lập tức nằm úp sấp trên bàn cười.
Kênh thế giới.
[Thế giới] Người qua đường A: Trở về Nga Mi sơn xem! CP thầy trò rất manh!!!
[Thế giới] Người qua đường B: Manh chết tôi rồi! … Mặc Ly Thương đem Đại Bình Quả ở trong đám người lên Tử điện …TAT. Rất soái khí!
[Thế giới] Người qua đường C: Đại Bình Quả hảo khả ái a ~~ Lần đầu tiên tớ thấy tiểu hào khả ái như thế ~~ hảo muốn nhu hắn chết mất
~~[Thế giới] Người qua đường D: Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, hảo muốn ôm tiểu bình quả vào trong ngực.
[Thế giới] Vương Gia lang thang: Kháo … Treo…
Hoa Mãn Lâu.
[Bang phái] chủ lực bổn bang, Vương Gia lang thang bị giết bởi Sơ Thu Lá Đỏ của Tình Nghĩa sơn trang, thật khiến kẻ khác căm phẫn!
[Bang phái] Quái A Di: Nga, quỷ lang thang, sao cậu chết!
[Bang phái] Vương Gia lang thang: Tôi bị hủ nữ trên thế giới dọa sợ đến run tay 1 cái … Nguyên lai xã hội này đã đáng sợ như thế này rồi …
[Bang phái] Mỹ lệ tiểu cúc hoa: kỳ thực, người ta vẫn luôn rình tiểu cúc hoa của tiểu Bình Quả a … (Cắn khăn tay)
[Bang phái] Cô Đăng Tịch Liêu: Hủ nữ là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này …
Tình Ý sơn trang.
[Bang phái] Đa Lạp X Mộng: Kháo! Lại để Quái A Di ngốc chạy mất!
[Bang phái] Sơ Thu Lá Đỏ: Hoàn hảo là giết được Vương Gia lang thang … hắc hắc hắc thật vui vẻ …
[Bang phái] Đa Lạp X Mộng: Đó là bởi vì Mặc Ly Thương đi tìm đồ đệ hắn!! Cậu đắc ý cái gì …
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Tôi chỉ ly khai 1 hồi, các cậu làm thế nào lại đi đánh nhau? Phục Hổ bị Mặc Ly Thương giết?
Thủy Thiên nhìn tin tức chém giết vô cùng thê thảm trên bang phái, tức giận đến mức nện chén trà lên bàn.
[Bang phái] tiểu 啋児: Bang chủ cậu rốt cuộc đã trở về, khi chúng tớ ở Cao Xương thì bị Mặc Ly Thương bọn họ qua giết, Phục Hổ là người đầu tiên bị giết …
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Vậy Phục Hổ người đâu?
[Bang phái] Lão Nạp Ái Bần Ni: cậu ta lui đội, sau đó tắt lời mời tổ đội, phát tin qua cũng không để ý, bang chủ cậu đi khuyên nhủ đi.
[Bang phái] Thủy Thiên Thuần Nhất Sắc: Các cậu trước đem mọi chuyện kể lại từ đầu một lần nữa, Mặc Ly Thương dám giết người của tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua!!
Nháy mắt là đến giờ tan tầm, Lâm Mặc Trạch dành một tiếng cuối cùng đem văn kiện của cả ngày cần phải xem đọc cho hết. Đây là sự khác nhau giữa thiên tài cùng người bình thường, việc người ta phải nổ lực cả ngày, thì đối với hắn lại là chuyện vô cùng đơn giản.
Có thói quen nhìn vào màn hình một chút, giống như Đại Bình Quả chỉ còn trong đội ngũ của hắn thì sẽ cảm thấy an tâm.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ, anh có cơm đậu đỏ không?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: em tới cửa thương khố, anh cho em chút tiền đi đến cửa hàng mua.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Thế nhưng, sư phụ anh chưa bao giờ chạy thương, lấy đâu ra kim nha?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Đẳng cấp sư phụ cao thì đương nhiên có nhiều cách kiếm tiền nha!
Lâm Mặc Trạch bĩu môi, hắn mới không cần nói kim của mình đều là đổi từ nguyên bảo a.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: A! Sư phụ!! Anh cho em 1000 kim??
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: cầm trước đi, kim của tiểu hào có giới hạn, dùng không hết thì để trong kho.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: thế nhưng cơm đậu đỏ quý như thế sao … Em không muốn làm nhiệm vụ này …
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Không có gì, yên tâm mua đi, thiếu thì tìm anh là được, cấp cao kiếm tiền rất dễ, em đừng có ngại.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Sư phụ tốt nhất!!!
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Sư phụ hết giờ làm rồi. 88
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Tạm biệt.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Được rồi.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Cái gì?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Muốn chơi thì ngoan ngoãn ở nhà chơi, đừng có chạy ra tiệm.
Đại Bình Quả còn muốn giải thích thật ra mình chính là ở trong phòng chơi, thì Mặc Ly Thương đã logout.
Tiếp đó Đại Bình Quả cẩn thận ôm kim đến quầy tên là “Sư môn khiêu lâu suy mãi”, sau khi tìm một vòng, rốt cuộc cũng thấy cơm đậu đỏ, lúc cẩn thận kiểm tra giá cả thì Đại Bình Quả vô cùng ngạc nhiên.
Cơm đậu đỏ: 2 kim.
Ân … Nguyên lai rẻ như thế …
Đại Bình Quả thở dài, xem dáng điệu kia của sư phụ … còn tưởng rằng phải 200 kim một cái ấy chứ …
Nhà hàng.
“Phục Hổ thật nhát gan ai, sau lại trốn luôn, cũng không dám ra khỏi thành, không đủ vui!”
Lâm Ngưng khó chịu mà trạc trạc cơm trong bát.
“Không có việc gì! Sau này mỗi ngày ta tra tọa độ hắn 100 lần a 100 lần!!” Xem ra Ân Diệp hôm nay giết được rất sảng, ngay cả cơm cũng nhịn không được, ăn nhiều hơn 1 chén.
“Các cậu chỉ là ngược thân, còn tôi mới là ngược tâm, ngược tâm 2 người các cậu ngu ngốc? Chúng ta rõ ràng không cùng cấp độ.” Phục Hổ người này kiêu ngạo, Lâm Mặc Trạch đều xem vào mắt, mặc kệ kết quả của buổi đánh nhau nho nhỏ này như thế nào, hắn giận như thế nào, thì hiện tại lúc này hắn hoàn toàn bình lặng.
“Đối với cậu hôm nay rất đẹp đúng không!! đúng không a ~~ Mạnh nhiên, cậu phân xử xem! Ai, không đúng … Mạnh Nhiên hôm này không cùng chúng ta đi đánh nhau!! Cậu đã làm gì?” Ân Diệp trì độn, lúc này mới phát hiện, đội ngũ 4 người bình thường của bọn họ thiếu đi 1.
“Tôi biết! Mạnh Nhiên hôm nay cùng Thanh Y nói chuyện phím!!” Nói tới bát quái, không ai so với Lâm Ngưng mẫn cảm hơn…
“Phốc.. Thảo nào hôm nay mặt mày đều tươi như hoa ~”
“Cút! Ân Diệp đừng làm tôi mắc ói …”
“Hẳn là không lộ tẩy đi?” Lâm Mặc Trạch cầm lấy chén rượu uống 1 ngụm, xem ra 2 ngày này cũng làm được ít việc, chí ít Mạnh nhiên đã tiếp cận được với Thanh Y, mà toàn server đều biết Đại Bình Quả là của mình.
“A uy … chén rượu kia là của tôi! Của cậu ở bên kia kìa!!” Ân Diệp đột nhiên kêu lên, khẩn trương đem cái chén trong tay Lâm Mặc Trạch đoạt về, nhìn vết tích đã uống qua của Lâm Mặc Trạch trên miệng chén, tâm không chịu khống chế mà thình thịch đập loạn.
“Cho tôi uống một ngụm thì thế nào!” Lâm Mặc Trạch hung ác nói.
“Không cho chính là không cho!!” Ân Diệp không đồng ý, cầm chén ôm vào trong ngực không lấy ra.
“Được rồi, các cậu đừng đùa nữa, ăn xong sớm một chút thì về nhà chơi trò game đi! Hôm nay tôi đãi.” Mạnh Nhiên gọi nhân viên phục vụ đem hóa đơn tới.
“Uy, cậu tranh thủ uống 1 ngụm đi, đây chính là gián tiếp hôn môi ác.” Lâm Ngưng thấy Lâm Mặc Trạch cùng Mạnh Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi, thì len lén nói bên tai Ân Diệp.
“Kháo … Ai muốn cùng cậu ta gián tiếp hôn môi!!” Tâm tư bị xem thấu nên đỏ mặt, hoảng loạn đem chén rượu đặt lên bàn rồi đuổi theo.
/54
|