Editor: Jung Tiểu Kú
Đi khỏi tiệm cà phê, Chương Tiết cùng Tịch Lạc Ninh ngồi lên một cái xe. Từ sau khi lên xe, Tịch Lạc Ninh liền mặt lạnh nhìn ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Chương Tiết nhìn tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, cẩn thận đề nghị, “Ngài Tịch, có muốn đi quán bar một chút không?”
Tịch Lạc Ninh nghe vậy đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe quay qua, nghi hoặc nhìn hắn ta, tựa hồ nghi vấn hắn ta tại sao vẫn còn ở đây.
Chương Tiết thấy vậy không được tự nhiên.
“Ừ.” Tịch Lạc Ninh xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay thật sự quá tệ.
Lái xe vô cùng nhanh ý, quay đầu xe đi quán bar.
Trái tim treo ngược của Văn Hữu cũng an ổn chút ít. Ít nhất hiện tại Tịch Lạc Ninh nhìn qua tâm trạng không được tốt thì vẫn rất bình thường. Y cùng Tịch Lạc Ninh mấy năm rồi, thật chưa từng gặp người nào dám chỉ thẳng vào lỗ mũi anh rống lên như vậy. Y thật sợ Tịch Lạc Ninh giận điên lên rồi làm bậy.
Chương Tiết âm thầm thở dài.
Nhìn quan hệ hôm nay giữa Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, muốn mua bản quyền “Thần Thám” xem ra có chút khó khăn. Hơn nữa dựa vào tính tình của Tịch Lạc Ninh, không ghi hận với Địch Vân là kí tích rồi, càng đừng nói đến thuyết phục anh cùng hợp tác với Địch Vân.
Bọn họ tại sao lại đụng chạm như vậy nhỉ? Chương Tiết đưa ánh mắt hoài nghi về hướng Văn Hữu.
Đáng tiếc Văn Hữu đang vô cùng chăm chú nhìn động tĩnh của Tịch Lạc Ninh, ngẩn người nên không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta.
Chương Tiết có chút buồn bực.
Tính của Địch Vân hắn ta có nghe nói. Nếu như nói Tịch Lạc Ninh là sát thần của giới giải trí thì Địch Vân chính là sát thần của đám tác giả.
Hai người tính tình đều thối nát, hơn nữa gia thế lại tốt. Trừ phi cần thiết, nhìn thấy bọn họ nên đi đường vòng. Nhưng Chương Tiết nhớ rõ Lưu Tuấn đã từng nói, giới giải trí có một quy tắc bất thành văn. Đó chính là cố gắng không để Tịch Lạc Ninh ở cùng một chỗ với Địch Vân.
Hai vị sát thần gặp nhau, lực sát thương thật sự kinh khủng.
Hôm nay Chương Tiết tận mắt nhìn thấy cái gọi là lực sát thương này rồi.
May mà Tịch Lạc Ninh không có thói quen mang theo vệ sĩ. Bằng không để vệ sĩ hai phe đánh nhau... Chương Tiết nghĩ đến cảnh tượng này liền nhức đầu.
Chương Tiết buồn bực, buồn bực một đường đến quán bar luôn.
Hắn ta quá nhập tâm buồn bực, thế nên khi Tịch Lạc Ninh xuống xe rồi mà hắn ta còn chưa có động, cuối cùng Văn Hữu véo một cái, hắn ta mới hoàn hồn.
Quán bar này là nơi những người trong giới thường tụ tập.
Các biện pháp bảo an vô cùng tốt, một chút cũng không sợ xâm phạm bí mật đời tư, phụ vụ cũng rất có chừng mực.
Bọn họ còn chưa đi đến cửa, quản lí liền chạy ra đón tiếp.
Trước khi vào cửa, Tịch Lạc Ninh liếc mắt nhìn ở phía xa có một chiếc xe.
Văn Hữu tự nhiên cũng nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Vẫn đi theo chúng ta từ tiệm cà phê đến đây.”
Tịch Lạc Ninh nhíu mày: “Chạy qua làm quen. Chú ý chừng mực. Không được viết một chữ về Địch Vân.” Trên thực tế, Tịch Lạc Ninh một chút cũng không lo lắng. Trang đầu tạp chí giải trí ngày mai là tin anh cùng Địch Vân cãi nhau, đám nhà báo kia còn không dám đăng tin như vậy đâu.
Anh và Địch Vân người nào cũng không thể tùy tiện trêu vào. Nhưng nếu gặp phải một người không có mắt, viết các loại như anh và Địch Vân quen biết nhau. Kia thật sự có chút đau đầu.
Lấy tâm trạng Địch Vân hiện giờ, thấy tên anh ta cùng tên mình đứng cùng một chỗ, chỉ sợ chỉ có tức giận hơn mà thôi.
“Vâng.” Văn Hữu khẽ cúi đầu đáp, che giấu sự kinh ngạc của mình.
Tại sao nghe giọng điệu của Tịch Lạc Ninh, cảm giác là sợ Địch Vân tức giận nhỉ?
Tịch Lạc Ninh tiếp tục nói: “Nhớ phải bồi thường tổn thất cho Chu Lập Phong.”
“…” Văn Hữu há hốc mồm, kiểu gì cũng không nói nên lời. Bọn họ làm gì có gây nên tổn thất cho tiệm cà phê đó đâu. Tịch Lạc Ninh thế mà nói chuyện này những hai lần. Chẳng lẽ anh và ông chủ kia quen biết nhau sao?
Tịch Lạc Ninh vừa rồi còn hỏi tên cậu ấy nữa mà. Giống như không quen.
Văn Hữu cảm thấy Tịch Lạc Ninh càng ngày càng khó hiểu.
Tịch Lạc Ninh dặn dò xong, mới đi vào quán bar.
Quản lí nhìn ra tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, nói đơn giản mấy lời khách sáo, mọi chuyện đều rất đúng mực, còn mang tin Tịch Lạc Ninh đang không vui vô tình tuồn ra ngoài nữa.
Bên trong có rất nhiều người mới trong ngành giải trí. Chỉ sợ những tên không có mắt kia ở trước mặt Tịch Lạc Ninh đang không vui chọc giận anh. Thế thì không tốt chút nào.
Bên ngoài bị giày vò như thế nào cũng không sao cả, ở trong quán bar mà vẫn bị giày vò thì ảnh hưởng rất lớn đó.
Tịch Lạc Ninh chọn rượu nhưng lại không uống.
Chương Tiết vốn muốn mượn cơ hội này, thử thăm dò xem ý của Tịch Lạc Ninh như thế nào, tính làm gì tiếp không.
Mới vừa rồi ở cửa Tịch Lạc Ninh có nói mấy câu khiến Chương Tiết lại dấy lên hi vọng, “Thần Thám” tuyệt đối là một truyện tốt. Cộng thêm Tịch Lạc Ninh cường thế gia nhập liên minh, không vượng không được. Nhưng điều kiện tiên quyết là có thể mua được bản quyền hay không.
Điều kiện tiên quyết của việc mua bản quyền lại là Tịch Lạc Ninh không tính toán chuyện trong tiệm cà phê kia. Tịch Lạc Ninh không tính toán chuyện kia dễ xử lí hơn. Dù sao anh cũng là người ra tiền mà.
Nếu như bên Tịch Lạc Ninh không được, hắn ta cũng sớm chuẩn bị tinh thần.
Nhưng sắc mặt Tịch Lạc Ninh vẫn rất khó coi, khiến Chương Tiết ngay cả miệng cũng không dám mở, chọc giận Tịch Lạc Ninh chỉ trăm hại mà không có lợi.
“Ngài Tịch, vấn đề bản quyển kia... ” Chương Tiết cuối cùng lớn mật mở miệng thử thăm dò. Dù sao Tịch Lạc Ninh dây dưa cũng được nhưng hắn ta không thể lề mề.
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn hắn ta, có chút mơ màng, nhưng rất nhanh hiểu lo lắng của hắn ta, “Anh đi làm đi. Đem kế hoạch báo cho Văn Hữu.”
Trong lòng Chương Tiết vui vẻ rồi, lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Tịch Lạc Ninh im lặng lắc đầu. Chương Tiết năng lực chuyên nghiệp cao, nhưng kĩ năng sống lại chưa thật tốt. Mới vừa rồi đi lên như vậy, nhiệt huyết là không sai, nhưng hữu dũng vô mưu chính là ngu ngốc mà. Trước đó không hỏi thăm tính tình của Địch Vân, lại đụng phải lúc anh ta đang giận, ở gần anh ta chết cháy lúc nào chắc cũng không biết nữa mất.
Tịch Lạc Ninh không khỏi khích lệ một câu: “Làm việc cần tinh ý một chút, nếu chọc Địch Vân giận thật thì sẽ bị đùa giỡn đến nỗi muốn quay về trong bụng đầu thai lại đó.”
Không phải người chọc anh ta là anh à. Chương Tiết câm lặng.
Tịch Lạc Ninh nhìn ra tâm tư của Chương Tiết, không nói nhiều, chỉ là đứng lên, nói: “Anh cứ từ từ uống.”
Chương Tiết vốn muốn mời anh 2 chén, nhưng nghĩ đến tâm trạng hiện giờ của anh cũng không tốt, liền nuốt lời nói vào.
Tịch Lạc Ninh hoàn toàn không có tâm trạng đi uống rượu, chỉ là vừa đi hai bước liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở kế bên.
Bước chân Tịch Lạc Ninh thay đổi, đi tới.
Quả nhiên là Lưu Tuấn, tay đang ôm một cậu bé. Chắc là một người mới trong giới.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ tìm người linh tinh nữa chứ.” Lưu Tuấn đi ra ngoài tìm người, rõ ràng hành động theo đuổi của Trình Tuyết Tùng không
quá thuận lợi.
Lưu Tuấn sớm đã thấy Tịch Lạc Ninh đi tới. Không nghĩ tới mình không chủ động đi qua, anh lại chủ động tìm đến.
Chỉ là vừa nghe lời anh nói, sắc mặt Lưu Tuấn không khỏi biến đổi.
Tịch Lạc Ninh nói: “Cãi nhau?”
“Khi nào thì cậu trở nên bà tám như vậy hả?” chắc do tâm trạng không tốt, Lưu Tuấn nói chuyện cũng mạnh bạo hơn so với bình thường.
Tịch Lạc Ninh liếc mắt qua nhìn thấy Trình Tuyết Tùng đang đi tới, cười nói: “Không có hứng thú bà tám chuyện mấy người, tôi chỉ đến hỏi xem Trình Tuyết Tùng khi nào thì mời tôi uống chén rượu thất tình thôi.”
Trình Tuyết Tùng trừng Tịch Lạc Ninh, “Tin tôi đi, cậu vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đâu.”
“Tôi chính là vì quá tin anh mới chờ anh mời rượu đó.”
“...” Đến đây uống rượu, nghe như đi uống rượu mừng của bọn họ ấy. Vốn Trình Tuyết Tùng hiểu rất rõ Tịch Lạc Ninh, anh tại sao sẽ nói lời tốt đẹp chứ? Không khỏi nhìn về phía Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh không đợi Trình Tuyết Tùng quay lại chỗ ngồi, rượu này là rượu đắng hay rượu mừng còn chưa biết nữa, khoát khoát tay là được rồi.
Tịch Lạc Ninh về nhà liền vào trò chơi. Trong trò chơi hình như càng náo nhiệt hơn so với trước đây.
Tịch Lạc Ninh sớm đoán được.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Người ta vô cùng vô cùng ghen tị!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Địch đại thần cùng Tịch đại thần tại sao không đến nhà người ta cãi nhau chứ? Tiện thể mua cho người ta mấy vạn đồng tiền hoa.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ha ha, Phong Lưu hiện tại khẳng định vô cùng buồn bực.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chưa từng thấy qua người nào thích bồi thường thiệt hại như vậy.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Được lợi còn khoe mẽ.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: –||| Suất Suất, đừng có chọc ngoáy. Thật sợ ngày mai trên trang đầu sẽ là ảnh chụp tiệm của tui.
Xem ra sau khi hai người bọn họ gặp nhau, quan hệ đã khôi phục như cũ. Ngay cả nick name cũng thân mật hơn rất nhiều.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Kêu thật thân mật đó.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu đừng chọc người ta. Ai bảo tên cậu ta là Hách Suất.
Hự. Cái tên này thật cực phẩm đó.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ồ, thế của Gái Shin là gì?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không cho phép tuồn tên của tui ra ngoài!!!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vấn đề là đã biết rồi. Ha ha. Mỗi lần nghe đều cười bò ra. Tên này quá cực phẩm luôn ý.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui phát điên luôn. Chị dâu, tên em là Điền Tân Duệ. Suất Suất nghe tốt hơn Tiểu Sửu nhiều. Hơn nữa lớn lên như vậy mà bị gọi Tiểu Sửu thật sự quá bi kịch.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đều là tên hay. Đặc biệt là tên của Suất Suất càng độc đáo hơn.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Tốn hơi thừa lời, khó trách lớn lên lại một bộ dạng tiểu bạch kiểm như vậy.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tàn Thuốc, đừng ghen tị với người ta mờ.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Hừ, ghen tị với mi? Mi cho rằng bên trong cái tên có chữ ‘đẹp trai’ thì lớn lên sẽ thật sự đẹp trai hả?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm ồ hóa ra tên “Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung” còn có ý nghĩa khác đó!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hố hố. Nghe chị dâu nói như vậy, thật đúng là... anh ta muốn hủy chính là cái tên sao?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Hiểu hiểu mà Tui mà có cái tên cực phẩm như vậy, cũng nghĩ muốn hủy dung đấy, ha ha.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đặc biệt là khi người khác kêu tên cậu ta, cũng không biết đang khen hay đang gọi tên nữa, ha ha.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: A a a a, tui muốn giết các người.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Câc cậu có thể hiểu cho tâm trạng đang vô cùng lo lắng của một ông chủ như tui không?
Tịch Lạc Ninh lúc này mới nhớ tới Công Tử Phong Lưu đang lo lắng tin tức đã bị bắn lên tận dãy Himalaya.
Trên trang đầu của tạp chí có thể có ảnh chụp tiệm cà phê của cậu ấy. Nhưng nhất định sẽ không phải tin tức bậy bạ đâu.
Tịch Lạc Ninh không cách nào nói ra lời an ủi. Bằng không thật sự là tự thú à. Lúc trước tự thú còn miễn cưỡng được, vừa rồi còn cãi nhau với Địch Vân, tự thú không phải tự bôi đen bản thân sao?
Nghĩ đến đây, Tịch Lạc Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tính của Địch Vân sao càng ngày càng lớn như vậy? Hơi một chút liền không để ý đến ai cả?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Phong Lưu đừng lo lắng. Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân cũng không phải nhân vật giới giải trí có thể điều khiển được đâu. Về phần bồi thường, bọn họ đưa thì cưng cứ nhận đi!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –||| Tiếu Tiếu, cậu rốt cuộc là ai?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Cảm giác biết rất nhiều chuyện nha.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đã thế còn là chuyện về hai đại thần nữa nha.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chẳng lẽ là đám chó săn?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi cũng muốn biết Tiếu Tiếu là ai.
Chuyện của anh trong ngành giải trí toàn tự ngầm hiểu với nhau. Nhưng cũng không phải ai cũng hiểu rành rành như vậy.
Tiếu Nhi Bất Ngữ nhìn qua là rất rõ những chuyện trong ngành giải trí, hẳn là người trong giới.
May là Tịch Lạc Ninh cũng ít xuất hiện trong trò chơi, có lẽ hắn ta không đoán được thân phận thực sự của anh đâu nhỉ? Nếu để bọn họ biết anh ở trong trò chơi luyện acc nữ gả cho Địch Vân... Chuyện xấu đúng là một chuyện tiếp một chuyện.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đám chó săn biết rất nhiều chuyện □, Địch đại thần cùng Tịch Lạc Ninh cãi nhau giống như vì một tiết mục nào đó. Xin hỏi tiết mục kia có phải là – Điều tra cá nhân không?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: A suy đoán của Suất Suất tui thích. Nói như vậy, Địch đại thần thật sự là mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh sao?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tui nói chuyện xấu của Tịch Lạc Ninh tại sao lại dính đến nhiều đàn ông như vậy chứ. Thì ra là thế. Thì ra là thế.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Online liền thấy tin tức động trời như vậy. Ai tới nói cho tui biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui đã nói với cậu rồi mà Thần Thám. Hôm nay tui cùng Suất Suất đến quán cà phê của Phong Lưu. Chính tại lúc đó, Tịch Lạc Ninh kim quang lóng lánh xuất hiện!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Có mấy người muốn lại gần, kết quả Tịch đại thần mắt lạnh một cái toàn bộ one hit one luôn, không một ai dám đi lên phía trước nữa.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Anh vừa ngồi xuống, Địch đại thần liền tới. Giống như một vị thần đáp xuống tiệm cà phê, phía sau còn có 2 vệ sĩ...
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Địch đại thần như đang tìm người qua đường nào đó… Địch đại thần nhìn thấy Tịch đại thần, không thèm nhìn vào người qua đường, bổ nhào về phía Tịch đại thần.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đừng ngừng ở đây, êu!
Tịch Lạc Ninh điên cuồng đổ mồ hôi. Bẻ cong sự thật thành như vậy thật không dễ dàng. Cái gì gọi là bổ nhào chứ? Rõ ràng là nổi giận đùng đùng bay về phía anh mà!
Shin – chan không làm một tác gia thật sự là đáng tiếc.
Đi khỏi tiệm cà phê, Chương Tiết cùng Tịch Lạc Ninh ngồi lên một cái xe. Từ sau khi lên xe, Tịch Lạc Ninh liền mặt lạnh nhìn ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Chương Tiết nhìn tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, cẩn thận đề nghị, “Ngài Tịch, có muốn đi quán bar một chút không?”
Tịch Lạc Ninh nghe vậy đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe quay qua, nghi hoặc nhìn hắn ta, tựa hồ nghi vấn hắn ta tại sao vẫn còn ở đây.
Chương Tiết thấy vậy không được tự nhiên.
“Ừ.” Tịch Lạc Ninh xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay thật sự quá tệ.
Lái xe vô cùng nhanh ý, quay đầu xe đi quán bar.
Trái tim treo ngược của Văn Hữu cũng an ổn chút ít. Ít nhất hiện tại Tịch Lạc Ninh nhìn qua tâm trạng không được tốt thì vẫn rất bình thường. Y cùng Tịch Lạc Ninh mấy năm rồi, thật chưa từng gặp người nào dám chỉ thẳng vào lỗ mũi anh rống lên như vậy. Y thật sợ Tịch Lạc Ninh giận điên lên rồi làm bậy.
Chương Tiết âm thầm thở dài.
Nhìn quan hệ hôm nay giữa Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, muốn mua bản quyền “Thần Thám” xem ra có chút khó khăn. Hơn nữa dựa vào tính tình của Tịch Lạc Ninh, không ghi hận với Địch Vân là kí tích rồi, càng đừng nói đến thuyết phục anh cùng hợp tác với Địch Vân.
Bọn họ tại sao lại đụng chạm như vậy nhỉ? Chương Tiết đưa ánh mắt hoài nghi về hướng Văn Hữu.
Đáng tiếc Văn Hữu đang vô cùng chăm chú nhìn động tĩnh của Tịch Lạc Ninh, ngẩn người nên không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta.
Chương Tiết có chút buồn bực.
Tính của Địch Vân hắn ta có nghe nói. Nếu như nói Tịch Lạc Ninh là sát thần của giới giải trí thì Địch Vân chính là sát thần của đám tác giả.
Hai người tính tình đều thối nát, hơn nữa gia thế lại tốt. Trừ phi cần thiết, nhìn thấy bọn họ nên đi đường vòng. Nhưng Chương Tiết nhớ rõ Lưu Tuấn đã từng nói, giới giải trí có một quy tắc bất thành văn. Đó chính là cố gắng không để Tịch Lạc Ninh ở cùng một chỗ với Địch Vân.
Hai vị sát thần gặp nhau, lực sát thương thật sự kinh khủng.
Hôm nay Chương Tiết tận mắt nhìn thấy cái gọi là lực sát thương này rồi.
May mà Tịch Lạc Ninh không có thói quen mang theo vệ sĩ. Bằng không để vệ sĩ hai phe đánh nhau... Chương Tiết nghĩ đến cảnh tượng này liền nhức đầu.
Chương Tiết buồn bực, buồn bực một đường đến quán bar luôn.
Hắn ta quá nhập tâm buồn bực, thế nên khi Tịch Lạc Ninh xuống xe rồi mà hắn ta còn chưa có động, cuối cùng Văn Hữu véo một cái, hắn ta mới hoàn hồn.
Quán bar này là nơi những người trong giới thường tụ tập.
Các biện pháp bảo an vô cùng tốt, một chút cũng không sợ xâm phạm bí mật đời tư, phụ vụ cũng rất có chừng mực.
Bọn họ còn chưa đi đến cửa, quản lí liền chạy ra đón tiếp.
Trước khi vào cửa, Tịch Lạc Ninh liếc mắt nhìn ở phía xa có một chiếc xe.
Văn Hữu tự nhiên cũng nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Vẫn đi theo chúng ta từ tiệm cà phê đến đây.”
Tịch Lạc Ninh nhíu mày: “Chạy qua làm quen. Chú ý chừng mực. Không được viết một chữ về Địch Vân.” Trên thực tế, Tịch Lạc Ninh một chút cũng không lo lắng. Trang đầu tạp chí giải trí ngày mai là tin anh cùng Địch Vân cãi nhau, đám nhà báo kia còn không dám đăng tin như vậy đâu.
Anh và Địch Vân người nào cũng không thể tùy tiện trêu vào. Nhưng nếu gặp phải một người không có mắt, viết các loại như anh và Địch Vân quen biết nhau. Kia thật sự có chút đau đầu.
Lấy tâm trạng Địch Vân hiện giờ, thấy tên anh ta cùng tên mình đứng cùng một chỗ, chỉ sợ chỉ có tức giận hơn mà thôi.
“Vâng.” Văn Hữu khẽ cúi đầu đáp, che giấu sự kinh ngạc của mình.
Tại sao nghe giọng điệu của Tịch Lạc Ninh, cảm giác là sợ Địch Vân tức giận nhỉ?
Tịch Lạc Ninh tiếp tục nói: “Nhớ phải bồi thường tổn thất cho Chu Lập Phong.”
“…” Văn Hữu há hốc mồm, kiểu gì cũng không nói nên lời. Bọn họ làm gì có gây nên tổn thất cho tiệm cà phê đó đâu. Tịch Lạc Ninh thế mà nói chuyện này những hai lần. Chẳng lẽ anh và ông chủ kia quen biết nhau sao?
Tịch Lạc Ninh vừa rồi còn hỏi tên cậu ấy nữa mà. Giống như không quen.
Văn Hữu cảm thấy Tịch Lạc Ninh càng ngày càng khó hiểu.
Tịch Lạc Ninh dặn dò xong, mới đi vào quán bar.
Quản lí nhìn ra tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, nói đơn giản mấy lời khách sáo, mọi chuyện đều rất đúng mực, còn mang tin Tịch Lạc Ninh đang không vui vô tình tuồn ra ngoài nữa.
Bên trong có rất nhiều người mới trong ngành giải trí. Chỉ sợ những tên không có mắt kia ở trước mặt Tịch Lạc Ninh đang không vui chọc giận anh. Thế thì không tốt chút nào.
Bên ngoài bị giày vò như thế nào cũng không sao cả, ở trong quán bar mà vẫn bị giày vò thì ảnh hưởng rất lớn đó.
Tịch Lạc Ninh chọn rượu nhưng lại không uống.
Chương Tiết vốn muốn mượn cơ hội này, thử thăm dò xem ý của Tịch Lạc Ninh như thế nào, tính làm gì tiếp không.
Mới vừa rồi ở cửa Tịch Lạc Ninh có nói mấy câu khiến Chương Tiết lại dấy lên hi vọng, “Thần Thám” tuyệt đối là một truyện tốt. Cộng thêm Tịch Lạc Ninh cường thế gia nhập liên minh, không vượng không được. Nhưng điều kiện tiên quyết là có thể mua được bản quyền hay không.
Điều kiện tiên quyết của việc mua bản quyền lại là Tịch Lạc Ninh không tính toán chuyện trong tiệm cà phê kia. Tịch Lạc Ninh không tính toán chuyện kia dễ xử lí hơn. Dù sao anh cũng là người ra tiền mà.
Nếu như bên Tịch Lạc Ninh không được, hắn ta cũng sớm chuẩn bị tinh thần.
Nhưng sắc mặt Tịch Lạc Ninh vẫn rất khó coi, khiến Chương Tiết ngay cả miệng cũng không dám mở, chọc giận Tịch Lạc Ninh chỉ trăm hại mà không có lợi.
“Ngài Tịch, vấn đề bản quyển kia... ” Chương Tiết cuối cùng lớn mật mở miệng thử thăm dò. Dù sao Tịch Lạc Ninh dây dưa cũng được nhưng hắn ta không thể lề mề.
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn hắn ta, có chút mơ màng, nhưng rất nhanh hiểu lo lắng của hắn ta, “Anh đi làm đi. Đem kế hoạch báo cho Văn Hữu.”
Trong lòng Chương Tiết vui vẻ rồi, lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Tịch Lạc Ninh im lặng lắc đầu. Chương Tiết năng lực chuyên nghiệp cao, nhưng kĩ năng sống lại chưa thật tốt. Mới vừa rồi đi lên như vậy, nhiệt huyết là không sai, nhưng hữu dũng vô mưu chính là ngu ngốc mà. Trước đó không hỏi thăm tính tình của Địch Vân, lại đụng phải lúc anh ta đang giận, ở gần anh ta chết cháy lúc nào chắc cũng không biết nữa mất.
Tịch Lạc Ninh không khỏi khích lệ một câu: “Làm việc cần tinh ý một chút, nếu chọc Địch Vân giận thật thì sẽ bị đùa giỡn đến nỗi muốn quay về trong bụng đầu thai lại đó.”
Không phải người chọc anh ta là anh à. Chương Tiết câm lặng.
Tịch Lạc Ninh nhìn ra tâm tư của Chương Tiết, không nói nhiều, chỉ là đứng lên, nói: “Anh cứ từ từ uống.”
Chương Tiết vốn muốn mời anh 2 chén, nhưng nghĩ đến tâm trạng hiện giờ của anh cũng không tốt, liền nuốt lời nói vào.
Tịch Lạc Ninh hoàn toàn không có tâm trạng đi uống rượu, chỉ là vừa đi hai bước liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở kế bên.
Bước chân Tịch Lạc Ninh thay đổi, đi tới.
Quả nhiên là Lưu Tuấn, tay đang ôm một cậu bé. Chắc là một người mới trong giới.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ tìm người linh tinh nữa chứ.” Lưu Tuấn đi ra ngoài tìm người, rõ ràng hành động theo đuổi của Trình Tuyết Tùng không
quá thuận lợi.
Lưu Tuấn sớm đã thấy Tịch Lạc Ninh đi tới. Không nghĩ tới mình không chủ động đi qua, anh lại chủ động tìm đến.
Chỉ là vừa nghe lời anh nói, sắc mặt Lưu Tuấn không khỏi biến đổi.
Tịch Lạc Ninh nói: “Cãi nhau?”
“Khi nào thì cậu trở nên bà tám như vậy hả?” chắc do tâm trạng không tốt, Lưu Tuấn nói chuyện cũng mạnh bạo hơn so với bình thường.
Tịch Lạc Ninh liếc mắt qua nhìn thấy Trình Tuyết Tùng đang đi tới, cười nói: “Không có hứng thú bà tám chuyện mấy người, tôi chỉ đến hỏi xem Trình Tuyết Tùng khi nào thì mời tôi uống chén rượu thất tình thôi.”
Trình Tuyết Tùng trừng Tịch Lạc Ninh, “Tin tôi đi, cậu vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đâu.”
“Tôi chính là vì quá tin anh mới chờ anh mời rượu đó.”
“...” Đến đây uống rượu, nghe như đi uống rượu mừng của bọn họ ấy. Vốn Trình Tuyết Tùng hiểu rất rõ Tịch Lạc Ninh, anh tại sao sẽ nói lời tốt đẹp chứ? Không khỏi nhìn về phía Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh không đợi Trình Tuyết Tùng quay lại chỗ ngồi, rượu này là rượu đắng hay rượu mừng còn chưa biết nữa, khoát khoát tay là được rồi.
Tịch Lạc Ninh về nhà liền vào trò chơi. Trong trò chơi hình như càng náo nhiệt hơn so với trước đây.
Tịch Lạc Ninh sớm đoán được.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Người ta vô cùng vô cùng ghen tị!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Địch đại thần cùng Tịch đại thần tại sao không đến nhà người ta cãi nhau chứ? Tiện thể mua cho người ta mấy vạn đồng tiền hoa.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ha ha, Phong Lưu hiện tại khẳng định vô cùng buồn bực.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chưa từng thấy qua người nào thích bồi thường thiệt hại như vậy.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Được lợi còn khoe mẽ.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: –||| Suất Suất, đừng có chọc ngoáy. Thật sợ ngày mai trên trang đầu sẽ là ảnh chụp tiệm của tui.
Xem ra sau khi hai người bọn họ gặp nhau, quan hệ đã khôi phục như cũ. Ngay cả nick name cũng thân mật hơn rất nhiều.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Kêu thật thân mật đó.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu đừng chọc người ta. Ai bảo tên cậu ta là Hách Suất.
Hự. Cái tên này thật cực phẩm đó.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ồ, thế của Gái Shin là gì?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không cho phép tuồn tên của tui ra ngoài!!!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vấn đề là đã biết rồi. Ha ha. Mỗi lần nghe đều cười bò ra. Tên này quá cực phẩm luôn ý.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui phát điên luôn. Chị dâu, tên em là Điền Tân Duệ. Suất Suất nghe tốt hơn Tiểu Sửu nhiều. Hơn nữa lớn lên như vậy mà bị gọi Tiểu Sửu thật sự quá bi kịch.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đều là tên hay. Đặc biệt là tên của Suất Suất càng độc đáo hơn.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Tốn hơi thừa lời, khó trách lớn lên lại một bộ dạng tiểu bạch kiểm như vậy.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tàn Thuốc, đừng ghen tị với người ta mờ.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Hừ, ghen tị với mi? Mi cho rằng bên trong cái tên có chữ ‘đẹp trai’ thì lớn lên sẽ thật sự đẹp trai hả?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm ồ hóa ra tên “Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung” còn có ý nghĩa khác đó!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hố hố. Nghe chị dâu nói như vậy, thật đúng là... anh ta muốn hủy chính là cái tên sao?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Hiểu hiểu mà Tui mà có cái tên cực phẩm như vậy, cũng nghĩ muốn hủy dung đấy, ha ha.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đặc biệt là khi người khác kêu tên cậu ta, cũng không biết đang khen hay đang gọi tên nữa, ha ha.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: A a a a, tui muốn giết các người.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Câc cậu có thể hiểu cho tâm trạng đang vô cùng lo lắng của một ông chủ như tui không?
Tịch Lạc Ninh lúc này mới nhớ tới Công Tử Phong Lưu đang lo lắng tin tức đã bị bắn lên tận dãy Himalaya.
Trên trang đầu của tạp chí có thể có ảnh chụp tiệm cà phê của cậu ấy. Nhưng nhất định sẽ không phải tin tức bậy bạ đâu.
Tịch Lạc Ninh không cách nào nói ra lời an ủi. Bằng không thật sự là tự thú à. Lúc trước tự thú còn miễn cưỡng được, vừa rồi còn cãi nhau với Địch Vân, tự thú không phải tự bôi đen bản thân sao?
Nghĩ đến đây, Tịch Lạc Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tính của Địch Vân sao càng ngày càng lớn như vậy? Hơi một chút liền không để ý đến ai cả?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Phong Lưu đừng lo lắng. Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân cũng không phải nhân vật giới giải trí có thể điều khiển được đâu. Về phần bồi thường, bọn họ đưa thì cưng cứ nhận đi!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –||| Tiếu Tiếu, cậu rốt cuộc là ai?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Cảm giác biết rất nhiều chuyện nha.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đã thế còn là chuyện về hai đại thần nữa nha.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chẳng lẽ là đám chó săn?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi cũng muốn biết Tiếu Tiếu là ai.
Chuyện của anh trong ngành giải trí toàn tự ngầm hiểu với nhau. Nhưng cũng không phải ai cũng hiểu rành rành như vậy.
Tiếu Nhi Bất Ngữ nhìn qua là rất rõ những chuyện trong ngành giải trí, hẳn là người trong giới.
May là Tịch Lạc Ninh cũng ít xuất hiện trong trò chơi, có lẽ hắn ta không đoán được thân phận thực sự của anh đâu nhỉ? Nếu để bọn họ biết anh ở trong trò chơi luyện acc nữ gả cho Địch Vân... Chuyện xấu đúng là một chuyện tiếp một chuyện.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đám chó săn biết rất nhiều chuyện □, Địch đại thần cùng Tịch Lạc Ninh cãi nhau giống như vì một tiết mục nào đó. Xin hỏi tiết mục kia có phải là – Điều tra cá nhân không?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: A suy đoán của Suất Suất tui thích. Nói như vậy, Địch đại thần thật sự là mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh sao?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tui nói chuyện xấu của Tịch Lạc Ninh tại sao lại dính đến nhiều đàn ông như vậy chứ. Thì ra là thế. Thì ra là thế.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Online liền thấy tin tức động trời như vậy. Ai tới nói cho tui biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui đã nói với cậu rồi mà Thần Thám. Hôm nay tui cùng Suất Suất đến quán cà phê của Phong Lưu. Chính tại lúc đó, Tịch Lạc Ninh kim quang lóng lánh xuất hiện!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Có mấy người muốn lại gần, kết quả Tịch đại thần mắt lạnh một cái toàn bộ one hit one luôn, không một ai dám đi lên phía trước nữa.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Anh vừa ngồi xuống, Địch đại thần liền tới. Giống như một vị thần đáp xuống tiệm cà phê, phía sau còn có 2 vệ sĩ...
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Địch đại thần như đang tìm người qua đường nào đó… Địch đại thần nhìn thấy Tịch đại thần, không thèm nhìn vào người qua đường, bổ nhào về phía Tịch đại thần.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đừng ngừng ở đây, êu!
Tịch Lạc Ninh điên cuồng đổ mồ hôi. Bẻ cong sự thật thành như vậy thật không dễ dàng. Cái gì gọi là bổ nhào chứ? Rõ ràng là nổi giận đùng đùng bay về phía anh mà!
Shin – chan không làm một tác gia thật sự là đáng tiếc.
/87
|