Sự lo lắng của Trầm Thận Nguyên không thành sự thật. Một tin chấn động khác đẩy mẩu chuyện cỏn con của hắn vào góc.
“Tôn Thái Tuấn? Thực sự là Tôn Thái Tuấn?“ Kiều Dĩ Hàng đứng trong phòng làm việc của Cao Cần, kinh ngạc kêu lên, “Trừ tên ra thì hắn có chỗ nào đẹp trai chứ?“ Trước khi sự thật được vạch trần, e rằng chẳng ai nghi ngờ hắn cả.
“Tin ta đi, hai mươi năm trước hắn cũng từng là một bông hoa.“
Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại điều kiện của sắc lang: “Hắn có ra đĩa sao?“
“Lúc mới debut hắn là ca sĩ.“
“Phim điện ảnh, đúng, hắn có đóng. Ta có xem phim XXX do hắn đóng.“
Cao Cần nhướn mày: “Ngươi xem phim cấp ba?”
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Dưới góc độ của khán giả mà nói, diễn xuất của hắn không tốt lắm.” Đem khung cảnh tràn đầy lãng mạn biến thành hiện trường táo bón quả thực là có bản lĩnh.
“Đúng thế, nghe nói bị chê trách vì phản ứng quá tự nhiên nên sau đó im hơi lặng tiếng.”
“Thế còn phim thần tượng?” Hắn vô pháp ghép bộ mặt thống khổ của Tôn Thái Tuấn vào hình ảnh bạch mã vương tử.
“Hắn đóng vai cha của nam chính trong “Chuyện tình ái của chủ nhà”.”
Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm: “Đây gọi là tiến vào làng phim thần tượng?”
Cao Cần hỏi ngược lại: “Lẽ nào gọi là tiến quân Hollywood?”
Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh, phiền muộn nói: “Rút cuộc là kẻ chết tiệt nào liệt kê ra năm người rưỡi bị hiềm nghi?” Thà rằng chân tướng bị giấu kín mãi mãi còn hơn.
Cao Cần quay bút: “Coi như được lăng-xê miễn phí đi.”
Kiều Dĩ Hàng nói thầm: “Ta chẳng thấy có chỗ nào tốt cả.”
Cao Cần: “Ít nhất cũng chứng minh sự trong sạch của ngươi.”
“Mà làm sao sự thật lại đột nhiên nhảy ra thế?” Kiều Dĩ Hàng híp mắt nhìn chằm chằm Cao Cần, “Có phải là…”
“Ta vô can.” Cao Cần cắt lời hắn, “Nói chính xác là, chưa kịp.”
Kiều Dĩ Hàng mê man: “Hắn tự thú?”
Cao Cần đột nhiên nghiêng người về phía trước, tay gõ nhẹ bút lên mặt bàn tựa như đồng hồ đến ngược từng giây khiến Kiều Dĩ Hàng hồi hộp.
“Nghe nói là Trương Phục Mãn gọi điện cho Thái tỷ, rồi sau đó Thái tỷ mới nhả tin ra.”
Kiều Dĩ Hàng mở to mắt: “Thế nên…”
“Sao?”
“Trương Phục Mãn có quan hệ mờ ám với Thái tỷ?”
“…” Cao Cần ngả người ra sau, “Ca khúc có rồi thì phải. Sao ngươi còn chưa đến EF ghi âm?”
Kiều Dĩ Hàng đứng lên, lưu luyến không đi: “Tán nhảm xong? Hết chuyện cần nói rồi sao?”
Cao Cần khoanh tay, tiếp tục gõ bút: “Nói chuyện quan trọng, hôm qua ngươi đi đâu?”
Khí thế của Kiều Dĩ Hàng rớt thẳng xuống, hắn cười gượng: “Chẳng phải Trương Tri đã nói hết rồi sao?”
Cao Cần nhíu mày: “Trương Tri?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn tỏ ý không hiểu vì sao lại nhắc lại cái tên này.
“Không phải lão công sao?” Quang mang trong mắt Cao Cần lóe lên.
Kiều Dĩ Hàng chút nữa bị hắn làm cho phát hỏa. May mà ở chung lâu ngày, hệ thống phòng ngự được tăng cường không ít, Kiều Dĩ Hàng rất nhanh trấn định, bày ra bộ dáng nghiêm trang: “Cũng muộn rồi, ta phải đi đây.”
Ngay lúc hắn ra cửa, Cao Cần chậm rãi nói: “Đúng thế. Đi đưa cơm cho lão công là chuyện quan trọng, không nên đến trễ.”
Kiều Dĩ Hàng lảo đảo đi ra ngoài.
Chờ tiếng chân của hắn biến mất, Cao Cần mới nhíu mày.
“Trương Tri…
Trương Phục Mãn…
Hừm…”
Giữa lúc Cao Cần đang rối rắm như thế, tâm tình Trương Tri lại rất tốt, nhất là khi thư ký báo Kiều Dĩ Hàng đã đến phòng thu.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu thì chuông di động vang lên.
Hắn cầm lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cước bộ nhất thời chững lại: “Xin chào.”
“Xem báo ngày hôm nay chưa?” Giọng của Trương Phục Mãn lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy hắn đang cười.
“Ân.” Trương Tri dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn nhị thúc.”
“Nghe được tiếng nhị thúc của ngươi thực khó.” Trương Phục Mãn nửa đùa nửa thật cảm khái.
Trương Tri im lặng.
“Vì nghệ sĩ do mình phụ trách xóa bỏ scandal. Xem ra ngươi rất nghiêm túc với công tác tại EF.” Đây rõ ràng là cái cớ hoàn mỹ cho mấy lời cầu xin lúc đầu của Trương Tri.
Trương Tri thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng hợp đồng đĩa cũng chỉ là quan hệ hợp tác, bỏ nhiều tâm huyết quá cũng không tốt.”
“Cháu sẽ nỗ lực học tập.” Những lời này như quả bóng đánh hụt, tưởng như trúng nhưng lại chẳng thay đổi được gì.
Trương Phục Mãn thừa hiểu tính cách hắn, biết nếu còn như thế đối phương sẽ nhanh chóng dập máy nên dứt khoát thẳng thắn: “Nhưng là nghệ sĩ của hãng thì lại khác. Y Mã trước có Phong Á Luân, sau có Trầm Thận Nguyên, không có lợi cho tiền đồ của hắn.”
Tâm Trương Tri khẽ động.
“Sau khi Nhan Túc Ngang rời Duy Kiệt, công ty ta chuyển sang sản xuất ban nhạc nhưng lâu vậy cũng rất muốn đổi khẩu vị.” Ý đồ của Trương Phục Mãn đã quá rõ ràng, “Lục Vạn Bằng khó thành của báu được, Duy Kiệt cần một vương bài đích thực.”
Trương Tri tuy tâm động nhưng vẫn giả ngu: “Đúng, hẳn phải phát triển toàn diện.”
“Ngươi nghĩ thế ta cũng an tâm.” Trương Phục Mãn nói đần ẩn ý.
Trương Tri bất an: “Yên tâm gì ạ?’”
“Sự cộng tác giữa hai ta.” Thanh âm của Trương Phục Mãn rõ ràng mang theo ý cười, “Sau này còn phải hợp tác nhiều, nếu ý tưởng không hợp thì sẽ rất đau đầu.”
“Vâng.” Trương Tri hàm hồ đáp lời.
“Lúc rảnh mời ta bữa cơm, coi như bù vào bữa ta phải mời Thái tỷ ăn.”
Trương Phục Mãn đã nói thì hắn chẳng từ chối được, đành đồng ý.
Dập điện thoại, Trương Tri đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, khá giống Trương Phục Mãn nhưng…
Nếu Trương Phục Mãn, Cao Cần có thể thu Kiều Dĩ Hàng về dưới cánh, sao hắn không thể? Theo quy mô hiện nay của EF, muốn ký hợp đồng với nghệ nhân cũng chẳng khó.
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền ám ảnh hắn không thôi.
Kiều Dĩ Hàng là tiểu thiên vương trong làng ca nhạc, sở trưởng là hát mà EF lại là công ty đĩa. Nếu Kiều Dĩ Hàng gia nhập EF, một năm ra mười hai đĩa, chia đều mỗi tháng là được. Hơn nữa còn nâng EF lên, mở ra lĩnh vực mới. Thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Trương Tri vừa nghĩ vừa xuống lầu, kích động đi tới phòng thu.
Vừa lúc giờ giải lao, Kiều Dĩ Hàng đi ra khỏi phòng.
Sau đêm cùng phòng và chuyến du ngoạn ở công viên hải dương, quan hệ của hai người đã dịu đi không ít, có cảm giác như bạn bè lâu năm.
Kiều Dĩ Hàng rút một chai nước ra đưa cho Trương Tri: “Đang rảnh hả?”
Trương Tri tiếp lấy, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên câu đầu tiên mở miệng là: “Anh có nghĩ sang máng khác ăn không?”
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, hồi lâu mới đáp: “Không có.”
Hai chữ tựa như gáo nước lạnh dội xuống, khiến Trương Tri tỉnh táo lại.
“Tôn Thái Tuấn? Thực sự là Tôn Thái Tuấn?“ Kiều Dĩ Hàng đứng trong phòng làm việc của Cao Cần, kinh ngạc kêu lên, “Trừ tên ra thì hắn có chỗ nào đẹp trai chứ?“ Trước khi sự thật được vạch trần, e rằng chẳng ai nghi ngờ hắn cả.
“Tin ta đi, hai mươi năm trước hắn cũng từng là một bông hoa.“
Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại điều kiện của sắc lang: “Hắn có ra đĩa sao?“
“Lúc mới debut hắn là ca sĩ.“
“Phim điện ảnh, đúng, hắn có đóng. Ta có xem phim XXX do hắn đóng.“
Cao Cần nhướn mày: “Ngươi xem phim cấp ba?”
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Dưới góc độ của khán giả mà nói, diễn xuất của hắn không tốt lắm.” Đem khung cảnh tràn đầy lãng mạn biến thành hiện trường táo bón quả thực là có bản lĩnh.
“Đúng thế, nghe nói bị chê trách vì phản ứng quá tự nhiên nên sau đó im hơi lặng tiếng.”
“Thế còn phim thần tượng?” Hắn vô pháp ghép bộ mặt thống khổ của Tôn Thái Tuấn vào hình ảnh bạch mã vương tử.
“Hắn đóng vai cha của nam chính trong “Chuyện tình ái của chủ nhà”.”
Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm: “Đây gọi là tiến vào làng phim thần tượng?”
Cao Cần hỏi ngược lại: “Lẽ nào gọi là tiến quân Hollywood?”
Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh, phiền muộn nói: “Rút cuộc là kẻ chết tiệt nào liệt kê ra năm người rưỡi bị hiềm nghi?” Thà rằng chân tướng bị giấu kín mãi mãi còn hơn.
Cao Cần quay bút: “Coi như được lăng-xê miễn phí đi.”
Kiều Dĩ Hàng nói thầm: “Ta chẳng thấy có chỗ nào tốt cả.”
Cao Cần: “Ít nhất cũng chứng minh sự trong sạch của ngươi.”
“Mà làm sao sự thật lại đột nhiên nhảy ra thế?” Kiều Dĩ Hàng híp mắt nhìn chằm chằm Cao Cần, “Có phải là…”
“Ta vô can.” Cao Cần cắt lời hắn, “Nói chính xác là, chưa kịp.”
Kiều Dĩ Hàng mê man: “Hắn tự thú?”
Cao Cần đột nhiên nghiêng người về phía trước, tay gõ nhẹ bút lên mặt bàn tựa như đồng hồ đến ngược từng giây khiến Kiều Dĩ Hàng hồi hộp.
“Nghe nói là Trương Phục Mãn gọi điện cho Thái tỷ, rồi sau đó Thái tỷ mới nhả tin ra.”
Kiều Dĩ Hàng mở to mắt: “Thế nên…”
“Sao?”
“Trương Phục Mãn có quan hệ mờ ám với Thái tỷ?”
“…” Cao Cần ngả người ra sau, “Ca khúc có rồi thì phải. Sao ngươi còn chưa đến EF ghi âm?”
Kiều Dĩ Hàng đứng lên, lưu luyến không đi: “Tán nhảm xong? Hết chuyện cần nói rồi sao?”
Cao Cần khoanh tay, tiếp tục gõ bút: “Nói chuyện quan trọng, hôm qua ngươi đi đâu?”
Khí thế của Kiều Dĩ Hàng rớt thẳng xuống, hắn cười gượng: “Chẳng phải Trương Tri đã nói hết rồi sao?”
Cao Cần nhíu mày: “Trương Tri?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn tỏ ý không hiểu vì sao lại nhắc lại cái tên này.
“Không phải lão công sao?” Quang mang trong mắt Cao Cần lóe lên.
Kiều Dĩ Hàng chút nữa bị hắn làm cho phát hỏa. May mà ở chung lâu ngày, hệ thống phòng ngự được tăng cường không ít, Kiều Dĩ Hàng rất nhanh trấn định, bày ra bộ dáng nghiêm trang: “Cũng muộn rồi, ta phải đi đây.”
Ngay lúc hắn ra cửa, Cao Cần chậm rãi nói: “Đúng thế. Đi đưa cơm cho lão công là chuyện quan trọng, không nên đến trễ.”
Kiều Dĩ Hàng lảo đảo đi ra ngoài.
Chờ tiếng chân của hắn biến mất, Cao Cần mới nhíu mày.
“Trương Tri…
Trương Phục Mãn…
Hừm…”
Giữa lúc Cao Cần đang rối rắm như thế, tâm tình Trương Tri lại rất tốt, nhất là khi thư ký báo Kiều Dĩ Hàng đã đến phòng thu.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu thì chuông di động vang lên.
Hắn cầm lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cước bộ nhất thời chững lại: “Xin chào.”
“Xem báo ngày hôm nay chưa?” Giọng của Trương Phục Mãn lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy hắn đang cười.
“Ân.” Trương Tri dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn nhị thúc.”
“Nghe được tiếng nhị thúc của ngươi thực khó.” Trương Phục Mãn nửa đùa nửa thật cảm khái.
Trương Tri im lặng.
“Vì nghệ sĩ do mình phụ trách xóa bỏ scandal. Xem ra ngươi rất nghiêm túc với công tác tại EF.” Đây rõ ràng là cái cớ hoàn mỹ cho mấy lời cầu xin lúc đầu của Trương Tri.
Trương Tri thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng hợp đồng đĩa cũng chỉ là quan hệ hợp tác, bỏ nhiều tâm huyết quá cũng không tốt.”
“Cháu sẽ nỗ lực học tập.” Những lời này như quả bóng đánh hụt, tưởng như trúng nhưng lại chẳng thay đổi được gì.
Trương Phục Mãn thừa hiểu tính cách hắn, biết nếu còn như thế đối phương sẽ nhanh chóng dập máy nên dứt khoát thẳng thắn: “Nhưng là nghệ sĩ của hãng thì lại khác. Y Mã trước có Phong Á Luân, sau có Trầm Thận Nguyên, không có lợi cho tiền đồ của hắn.”
Tâm Trương Tri khẽ động.
“Sau khi Nhan Túc Ngang rời Duy Kiệt, công ty ta chuyển sang sản xuất ban nhạc nhưng lâu vậy cũng rất muốn đổi khẩu vị.” Ý đồ của Trương Phục Mãn đã quá rõ ràng, “Lục Vạn Bằng khó thành của báu được, Duy Kiệt cần một vương bài đích thực.”
Trương Tri tuy tâm động nhưng vẫn giả ngu: “Đúng, hẳn phải phát triển toàn diện.”
“Ngươi nghĩ thế ta cũng an tâm.” Trương Phục Mãn nói đần ẩn ý.
Trương Tri bất an: “Yên tâm gì ạ?’”
“Sự cộng tác giữa hai ta.” Thanh âm của Trương Phục Mãn rõ ràng mang theo ý cười, “Sau này còn phải hợp tác nhiều, nếu ý tưởng không hợp thì sẽ rất đau đầu.”
“Vâng.” Trương Tri hàm hồ đáp lời.
“Lúc rảnh mời ta bữa cơm, coi như bù vào bữa ta phải mời Thái tỷ ăn.”
Trương Phục Mãn đã nói thì hắn chẳng từ chối được, đành đồng ý.
Dập điện thoại, Trương Tri đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, khá giống Trương Phục Mãn nhưng…
Nếu Trương Phục Mãn, Cao Cần có thể thu Kiều Dĩ Hàng về dưới cánh, sao hắn không thể? Theo quy mô hiện nay của EF, muốn ký hợp đồng với nghệ nhân cũng chẳng khó.
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền ám ảnh hắn không thôi.
Kiều Dĩ Hàng là tiểu thiên vương trong làng ca nhạc, sở trưởng là hát mà EF lại là công ty đĩa. Nếu Kiều Dĩ Hàng gia nhập EF, một năm ra mười hai đĩa, chia đều mỗi tháng là được. Hơn nữa còn nâng EF lên, mở ra lĩnh vực mới. Thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Trương Tri vừa nghĩ vừa xuống lầu, kích động đi tới phòng thu.
Vừa lúc giờ giải lao, Kiều Dĩ Hàng đi ra khỏi phòng.
Sau đêm cùng phòng và chuyến du ngoạn ở công viên hải dương, quan hệ của hai người đã dịu đi không ít, có cảm giác như bạn bè lâu năm.
Kiều Dĩ Hàng rút một chai nước ra đưa cho Trương Tri: “Đang rảnh hả?”
Trương Tri tiếp lấy, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên câu đầu tiên mở miệng là: “Anh có nghĩ sang máng khác ăn không?”
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, hồi lâu mới đáp: “Không có.”
Hai chữ tựa như gáo nước lạnh dội xuống, khiến Trương Tri tỉnh táo lại.
/144
|