Trương Tri một đêm không ngủ, vô cùng kiên định nhắc nhở bản thân “hành động, hành động, hành động“.
Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, nói thì dễ, làm mới khó. Đầu năm nay, đi uống rượu mừng chẳng khác gì tự xẻo thịt mình ra ăn, tiền phong bì chẳng ăn bù lại nổi. Dù vậy, ngẫm kỹ, chuyện có thể gọi là vui thực không nhiều lắm.
Trương Tri dậy thật sớm, lên mạng tìm kiếm đáp án.
Kiều Dĩ Hàng nằm cùng giường cũng không được tự nhiên vì ánh mắt Trương Tri dường như lúc nào cũng dính ở mông hắn.
Nếu lúc vào WC tốc độ khóa cửa của hắn không nhanh hẳn Trương Tri đã đĩnh đạc đứng phía sau, thưởng thức cảnh tượng “nhất trụ kình thiên[1]“ oai hùng rồi. Giờ đây, hắn tựa như hài tử thi trượt cầm bài kiểm tra về trình gia đình, đang nơm nớp lo sợ quan sát vẻ mặt phụ huynh, đoán xem chút nữa chỗ nào sẽ phải chịu đòn.
[1] Cột chống trời. Mọi người tùy ý liên tưởng.
“Cậu muốn làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở cửa.
Trương Tri quả nhiên đang đứng ở ngoài: “Đánh răng.“
Kiều Dĩ Hàng đang định ngăn cản, cả bàn chải lẫn kem đánh răng đều lọt vào tay Trương Tri.
“…“ Kiều Dĩ Hàng nhận mệnh đi phòng bếp nướng bánh mì.
Trương Tri tay cầm cốc, tay cầm bàn chải đi theo hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhìn miệng hắn đầy bọt, bực mình: “Nếu làm bẩn sàn nhà, cậu đừng ra khỏi nhà trước khi lau dọn sạch sẽ!“
Trương Tri hứng cốc nước dưới cằm.
Kiều Dĩ Hàng không thèm để ý, đem bánh mỳ cho vào máy nướng.
Trương Tri xúc miệng ngay tại bếp.
Kiều Dĩ Hàng nhân cơ hội quay về phòng tắm đánh răng. Chờ hắn rửa mặt đi ra, đã thấy Trương Tri ngồi ở bàn rót sữa rồi đưa bánh mì cho hắn.
“Cám ơn.“ Kiều Dĩ Hàng cắn một miếng, nhìn Trương Tri phết mứt quả mà hâm mộ.
“Cuối tuần sau là sinh nhật anh đúng không?“ Trương Tri giả vờ tình cờ hỏi thăm.
Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Trương Tri ngẩng lên: “Anh định tổ chức thế nào?“
“Từ lúc vào nghề đến giờ, tôi toàn tổ chức sinh nhật với fan thôi.“ Kiều Dĩ Hàng uống ngụm sữa.
Trương Tri tiếp tục truy vấn: “Sau đó thì sao?“
“Tổ chức xong cũng phải mười một mười hai giờ rồi, còn làm gì nữa? A, năm nay có khi là tổ chức cùng đoàn làm phim.“ Kiều Dĩ Hàng gặm nốt miếng bánh mỳ, “Tiện thể quảng cáo phim chút đỉnh, nhất cử lưỡng tiện.“
Trương Tri căm tức gặm bánh mì, hai ba miếng đã nhét hết bánh mì vào miệng, tiếp tục hỏi: “Vậy lúc nào anh rảnh?“
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Cậu cũng biết nghệ sĩ cả năm không nghỉ, lễ tết vẫn phải đi làm mà?“
Trương Tri cau mày: “Vất vả như vậy sao anh lại muốn làm nghệ sí?“ Hắn nhớ rõ bằng cấp của Kiều Dĩ Hàng cũng không thấp.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về trước.
Trương Tri nhìn hắn không hiểu chuyện gì.
“Cậu cảm thấy tôi đẹp trai không?“ Kiều Dĩ Hàng vừa cười vừa nhướn mày.
Trương Tri gật đầu. Hắn luôn cảm thấy bản thân có thể thản nhiên tiếp nhận Kiều Dĩ Hàng, khuôn mặt cũng là một điều kiện trọng yếu. Ít nhất, nếu lúc đầu phát giác sau lưng Tiểu Thuyền là Lục Vạn Bằng, hắn nhất định sẽ dao sắc chặt đay rối, nhanh chóng trừng trị đối phương một trận, từ nay thiên Nam địa Bắc, vĩnh viễn không gặp lại.
Nói vậy, khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng dù chưa đến mức hại nước, cũng đã hại đến dân đen là hắn.
“Thế nên,“ Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống, “Người đẹp trai như tôi dù không bị người tìm kiếm ngôi sao phát hiện lăng xê cũng sẽ bị vô số thiếu nữ thiếu phụ chụp ảnh đưa lên mạng, trở thành con người sáng giá.“ Hắn vốn dùng những lời này xóa bỏ không khí cứng nhắc khi Trương Tri định tổ chức sinh nhật hắn nhưng nói xong, sắc mặt Trương Tri càng khó xem.
“Thiếu nữ, thiếu phụ?“ Từng ngón tay Trương Tri bấu chặt ly sữa.
Hắn biết giờ đây Kiều Dĩ Hàng cũng có cảm giác với hắn nhưng chỉ là bây giờ. Không cách nào xác định sau này có thay đổi hay không. Thà rằng không có từ đầu, gần được rồi lại mất sẽ khiến hắn càng thêm thống khổ.
Trương Tri buồn bực phát hiện bản thân đã không còn là mình lúc ban đầu. Nếu là lúc trước gặp chuyện này, nhất định hắn sẽ túm cổ áo đối phương, hung hăng uy hiếp, bắt viết giấy cam đoan, thậm chí còn ngày đêm theo dõi đối phương xem có làm đúng những điều khoản hay không.
Hắn bây giờ không làm được. Hắn chỉ có thể quan sát kỹ từng lời nói cử chỉ của đối phương rồi âm thầm phỏng đoán. Vì hắn muốn đi cùng Kiều Dĩ Hàng cả đời này, cả đời rất dài mà trở ngại trên đường nhiều lắm. Có lẽ ngày nào đó hắn không kịp loại bỏ tảng đá vướng đường, Kiều Dĩ Hàng sẽ vì tảng đá này mà quay đầu lại.
Trương Tri đột nhiên đứng dậy, đem chén đĩa tống vào bồn rửa, xoay người vào phòng khách: “Tôi đi thay quần áo.“
…
Chẳng phải mới thay buổi sáng sao?
Kiều Dĩ Hàng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Kỳ thực không phải hắn không biết Trương Tri nghĩ gì mà là chuyện này hắn không biết nên giải thích như thế nào. Phần nào còn do hắn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Hắn không phải kẻ ngốc, cảm tình bản thân dành cho Trương Tri có chuyển biến đương nhiên phát hiện được chứ. Chỉ là, nếu lúc bắt đầu tình cảm chỉ như đốm lửa dễ dàng dập tắt nhất mà không thành công thì giờ đây khi nó đã lan tràn thành ngọn lửa, hắn vô lực xác nhận.
Ỉm đi, giấu giếm, chết cũng không thừa nhận là phương án ban đầu nhưng dưới thế tiến công dồn dập hiện nay của Trương Tri, lại càng đẩy hắn vào đường cùng, khiến hắn ngày càng quen với hành động của Trương Tri. Điểm này thấy rõ ở lúc Trương Tri cường hôn hắn tại bệnh viện, bản thân cũng không chán ghét, thâm chí còn len lén mừng thầm.
Nhưng do dự, chần chừ, băn khoăn không cách nào thoáng cái tan thành mây khói được.
Kiều Dĩ Hàng hít sâu một hơi, uống cạn sữa thừa.
Từ từ rồi nghĩ.
Hắn chỉ có thể vừa tự trấn an bản thân vừa trì hoãn thời gian.
Kỳ thực như hiện tại thì có gì không tốt. Đâu nhất thiết phải nói rõ ràng? Lúc vui sướng thì cho nhau hứa hẹn, nhưng sau lại thành trói buộc tự do. Có lẽ, đợi đến một ngày cả hai nhịn hết nổi, cần một lối thoát, đáp án sẽ tự động hiện ra.
Kiều Dĩ Hàng rửa sạch chén đĩa, bỏ vào máy khử trùng.
Trương Tri đã cầm chìa khóa đứng đợi ở cửa.
“Gần đây anh có thiếu gì không?“
Lúc khóa cửa, Kiều Dĩ Hàng nghe Trương Tri hỏi.
Hắn cơ hồ phải ôm trán than thở. Hỏi như thế bắt hắn trả lời, làm sao cảm thấy bất ngờ nữa. “Chúng ta ở chung lâu vậy, cậu không biết tôi thiếu gì sao?“
Trương Tri ôm ngực suy nghĩ: “Quần lót chữ T?“
“Tại sao? Vì nhà tôi là đinh tử hộ sao (thuộc diện cưỡng chế di dời)?“ Kiều Dĩ Hàng thả chìa khóa vào túi.
Chỗ này mình cũng không hiểu lắm trò đùa của Đại Kiều. Có vẻ như là quần chữ T là “đinh tử khố“ đọc giống như “đinh tử hộ“ nghĩa là nhà thuộc diện cưỡng chế di dời.
Trương Tri cau mày: “Đinh tử hộ nghĩa là gì?“
Kiều Dĩ Hàng liếm môi: “Nghĩa là tôi rất hài hước còn cậu rất dốt nát.“
Ánh mắt Trương Tri tối đi: “Đã có ai nói anh không nên tùy tiện liếm môi hay chưa?“
“Hả?“ Không đợi Kiều Dĩ Hàng trả lời, Trương Tri đã hôn hắn.
Đây hiển nhiên là phương pháp giải tỏa stress vô cùng hữu hiệu.
Ít nhất trong lúc môi lưỡi tương giao, thậm chí đối phương có chút đáp lại, Trương Tri cảm nhận được tâm đối phương hướng về mình.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra.
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tách ra, một trước một sau đi vào.
Bên trong đã đứng một người đàn ông dáng cao gầy. Trương Tri đã gặp qua hắn mấy lần, cũng coi như quen biết xã giao.
“Buổi sáng tốt lành.” Người nọ chủ động chào hỏi.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng điểu chỉnh biểu cảm, mỉm cười đáp lại.
“Khóe miệng ngươi còn dính nước bọt.” Người nọ nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng cứng đờ.
“Ha ha. Không cần ngại, con gái ta cũng hay dính nước bọt ở khóe miệng.” Người nọ tưởng hắn xấu hổ, lại bổ sung thêm, “Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Trương Tri nghẹn cười, móc khăn tay ra đưa cho Kiều Dĩ Hàng.
“A!” Người nọ lại giật mình nhìn Trương Tri, “Khóe miệng ngươi cũng có kìa.”
Trương Tri liếc hắn một cái: “Cố ý đấy.”
Người nọ: “…”
Kiều Dĩ Hàng một lần nữa nhận thấy, sống trong xã hội này có da mặt dày quan trọng đến thế nào.
***
Cảnh quay hôm nay của Kiều Dĩ Hàng cũng rất quan trọng.
Là đoạn Dương Cự Sâm nhận Kim gia.
Đoạn diễn của Kim gia cùng thủ trưởng để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn. Từ góc độ người xem mà nói, khí thế Kim gia lúc đó rất mạnh, còn chèn ép cả thủ trưởng. Đương nhiên cái đó cũng có quan hệ lớn với nhân vật, khi đó thủ trưởng muốn để Kim gia đưa Dương Cự Sâm đi nên không có vận toàn lực nhưng nhớ lại lúc đó, Kiều Dĩ Hàng hơi hồi hộp.
Diễn viên đóng vai Kim gia ngồi ở ghế trong góc quán ăn nhanh. Cái ghế cũ kỹ đó hiển nhiên không thể chịu sức nặng như vậy nên mỗi lần hắn cử động đều phát ra tiếng kẽo kẹt.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Không biết ông ấy đang làm gì nữa?”
Người quay phim đứng bên cạnh đã từng hợp tác nhiều với Kim gia nghe vậy hồi đáp: “Làm quen với đạo cụ.”
“Làm quen với đạo cụ?” Kiều Dĩ Hàng vẫn nghi hoặc.
Quay phim: “Ngươi đừng coi thường mấy đạo cụ thế này, tại thời điểm mấy chốt rất cần nó để tạo không khí. Liên đạo diễn yêu cầu rất cao, nếu như không biết dùng mấy đạo cụ này, tốt nhất đừng để nó phát ra tiếng.”
Kiều Dĩ Hàng cái hiểu cái không.
Kim gia điều chỉnh ghế xong quay sang sắp xếp lại gia vị trên bàn.
Kiều Dĩ Hàng do dự rồi quyết định tiến lên thỉnh giáo.
Kim gia híp mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn tựa như một pho tượng phật Di Lặc: “Anh bạn nhỏ à, hồi nhỏ ngươi đã từng gặp qua bài toán khó giải chưa?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta hiểu rồi.”
Gặp bài toán khó, biện pháp tốt nhất là tự giải. Nếu chỉ xem đáp án rất dễ quên.
Kim gia: “Nghe nói diễn xuất của ngươi tiến bộ thần tốc nhỉ.” Ấn tượng về Kiều Dĩ Hàng chẳng nên cơm cháo gì lúc đầu vẫn còn như mới.
Kiều Dĩ Hàng khiêm tốn: “Chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi.”
“Có đạt hay không còn phải thử nữa mới được.” Kim gia cười tủm tỉm bỏ lại chiến thư.
Kiều Dĩ Hàng nhìn chiến thư vô hình nọ, chỉ cười không nói.
Tới lúc quay thật, Liên Giác Tu đeo một đôi kính đen to đùng, ngồi sau camera. Bốn phía khí áp cực thấp.
Vì quay ở khu phố mua sắm nên dù đã giải tán, cũng vẫn có người đứng ngoài nghển cố vào xem. Bên động bên tĩnh, tương phản mãnh liệt với không khí bên trong.
Kim gia dựa ghế, lười biếng đánh giá Kiều Dĩ Hàng: “Làm cảnh sát đùa vui chứ?”
Kiều Dĩ Hàng cực không tình nguyện cười khẩy: “Làm công chức, không đói chết được.”
“Nga?” Kim gia rút ra xì-gà, đưa lên mũi, “Đáng tiếc chỗ này không thể hút.”
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
Vì hắn chắc chắn, những lời này không có trong kịch bản.
Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, nói thì dễ, làm mới khó. Đầu năm nay, đi uống rượu mừng chẳng khác gì tự xẻo thịt mình ra ăn, tiền phong bì chẳng ăn bù lại nổi. Dù vậy, ngẫm kỹ, chuyện có thể gọi là vui thực không nhiều lắm.
Trương Tri dậy thật sớm, lên mạng tìm kiếm đáp án.
Kiều Dĩ Hàng nằm cùng giường cũng không được tự nhiên vì ánh mắt Trương Tri dường như lúc nào cũng dính ở mông hắn.
Nếu lúc vào WC tốc độ khóa cửa của hắn không nhanh hẳn Trương Tri đã đĩnh đạc đứng phía sau, thưởng thức cảnh tượng “nhất trụ kình thiên[1]“ oai hùng rồi. Giờ đây, hắn tựa như hài tử thi trượt cầm bài kiểm tra về trình gia đình, đang nơm nớp lo sợ quan sát vẻ mặt phụ huynh, đoán xem chút nữa chỗ nào sẽ phải chịu đòn.
[1] Cột chống trời. Mọi người tùy ý liên tưởng.
“Cậu muốn làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở cửa.
Trương Tri quả nhiên đang đứng ở ngoài: “Đánh răng.“
Kiều Dĩ Hàng đang định ngăn cản, cả bàn chải lẫn kem đánh răng đều lọt vào tay Trương Tri.
“…“ Kiều Dĩ Hàng nhận mệnh đi phòng bếp nướng bánh mì.
Trương Tri tay cầm cốc, tay cầm bàn chải đi theo hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhìn miệng hắn đầy bọt, bực mình: “Nếu làm bẩn sàn nhà, cậu đừng ra khỏi nhà trước khi lau dọn sạch sẽ!“
Trương Tri hứng cốc nước dưới cằm.
Kiều Dĩ Hàng không thèm để ý, đem bánh mỳ cho vào máy nướng.
Trương Tri xúc miệng ngay tại bếp.
Kiều Dĩ Hàng nhân cơ hội quay về phòng tắm đánh răng. Chờ hắn rửa mặt đi ra, đã thấy Trương Tri ngồi ở bàn rót sữa rồi đưa bánh mì cho hắn.
“Cám ơn.“ Kiều Dĩ Hàng cắn một miếng, nhìn Trương Tri phết mứt quả mà hâm mộ.
“Cuối tuần sau là sinh nhật anh đúng không?“ Trương Tri giả vờ tình cờ hỏi thăm.
Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Trương Tri ngẩng lên: “Anh định tổ chức thế nào?“
“Từ lúc vào nghề đến giờ, tôi toàn tổ chức sinh nhật với fan thôi.“ Kiều Dĩ Hàng uống ngụm sữa.
Trương Tri tiếp tục truy vấn: “Sau đó thì sao?“
“Tổ chức xong cũng phải mười một mười hai giờ rồi, còn làm gì nữa? A, năm nay có khi là tổ chức cùng đoàn làm phim.“ Kiều Dĩ Hàng gặm nốt miếng bánh mỳ, “Tiện thể quảng cáo phim chút đỉnh, nhất cử lưỡng tiện.“
Trương Tri căm tức gặm bánh mì, hai ba miếng đã nhét hết bánh mì vào miệng, tiếp tục hỏi: “Vậy lúc nào anh rảnh?“
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Cậu cũng biết nghệ sĩ cả năm không nghỉ, lễ tết vẫn phải đi làm mà?“
Trương Tri cau mày: “Vất vả như vậy sao anh lại muốn làm nghệ sí?“ Hắn nhớ rõ bằng cấp của Kiều Dĩ Hàng cũng không thấp.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về trước.
Trương Tri nhìn hắn không hiểu chuyện gì.
“Cậu cảm thấy tôi đẹp trai không?“ Kiều Dĩ Hàng vừa cười vừa nhướn mày.
Trương Tri gật đầu. Hắn luôn cảm thấy bản thân có thể thản nhiên tiếp nhận Kiều Dĩ Hàng, khuôn mặt cũng là một điều kiện trọng yếu. Ít nhất, nếu lúc đầu phát giác sau lưng Tiểu Thuyền là Lục Vạn Bằng, hắn nhất định sẽ dao sắc chặt đay rối, nhanh chóng trừng trị đối phương một trận, từ nay thiên Nam địa Bắc, vĩnh viễn không gặp lại.
Nói vậy, khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng dù chưa đến mức hại nước, cũng đã hại đến dân đen là hắn.
“Thế nên,“ Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống, “Người đẹp trai như tôi dù không bị người tìm kiếm ngôi sao phát hiện lăng xê cũng sẽ bị vô số thiếu nữ thiếu phụ chụp ảnh đưa lên mạng, trở thành con người sáng giá.“ Hắn vốn dùng những lời này xóa bỏ không khí cứng nhắc khi Trương Tri định tổ chức sinh nhật hắn nhưng nói xong, sắc mặt Trương Tri càng khó xem.
“Thiếu nữ, thiếu phụ?“ Từng ngón tay Trương Tri bấu chặt ly sữa.
Hắn biết giờ đây Kiều Dĩ Hàng cũng có cảm giác với hắn nhưng chỉ là bây giờ. Không cách nào xác định sau này có thay đổi hay không. Thà rằng không có từ đầu, gần được rồi lại mất sẽ khiến hắn càng thêm thống khổ.
Trương Tri buồn bực phát hiện bản thân đã không còn là mình lúc ban đầu. Nếu là lúc trước gặp chuyện này, nhất định hắn sẽ túm cổ áo đối phương, hung hăng uy hiếp, bắt viết giấy cam đoan, thậm chí còn ngày đêm theo dõi đối phương xem có làm đúng những điều khoản hay không.
Hắn bây giờ không làm được. Hắn chỉ có thể quan sát kỹ từng lời nói cử chỉ của đối phương rồi âm thầm phỏng đoán. Vì hắn muốn đi cùng Kiều Dĩ Hàng cả đời này, cả đời rất dài mà trở ngại trên đường nhiều lắm. Có lẽ ngày nào đó hắn không kịp loại bỏ tảng đá vướng đường, Kiều Dĩ Hàng sẽ vì tảng đá này mà quay đầu lại.
Trương Tri đột nhiên đứng dậy, đem chén đĩa tống vào bồn rửa, xoay người vào phòng khách: “Tôi đi thay quần áo.“
…
Chẳng phải mới thay buổi sáng sao?
Kiều Dĩ Hàng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Kỳ thực không phải hắn không biết Trương Tri nghĩ gì mà là chuyện này hắn không biết nên giải thích như thế nào. Phần nào còn do hắn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Hắn không phải kẻ ngốc, cảm tình bản thân dành cho Trương Tri có chuyển biến đương nhiên phát hiện được chứ. Chỉ là, nếu lúc bắt đầu tình cảm chỉ như đốm lửa dễ dàng dập tắt nhất mà không thành công thì giờ đây khi nó đã lan tràn thành ngọn lửa, hắn vô lực xác nhận.
Ỉm đi, giấu giếm, chết cũng không thừa nhận là phương án ban đầu nhưng dưới thế tiến công dồn dập hiện nay của Trương Tri, lại càng đẩy hắn vào đường cùng, khiến hắn ngày càng quen với hành động của Trương Tri. Điểm này thấy rõ ở lúc Trương Tri cường hôn hắn tại bệnh viện, bản thân cũng không chán ghét, thâm chí còn len lén mừng thầm.
Nhưng do dự, chần chừ, băn khoăn không cách nào thoáng cái tan thành mây khói được.
Kiều Dĩ Hàng hít sâu một hơi, uống cạn sữa thừa.
Từ từ rồi nghĩ.
Hắn chỉ có thể vừa tự trấn an bản thân vừa trì hoãn thời gian.
Kỳ thực như hiện tại thì có gì không tốt. Đâu nhất thiết phải nói rõ ràng? Lúc vui sướng thì cho nhau hứa hẹn, nhưng sau lại thành trói buộc tự do. Có lẽ, đợi đến một ngày cả hai nhịn hết nổi, cần một lối thoát, đáp án sẽ tự động hiện ra.
Kiều Dĩ Hàng rửa sạch chén đĩa, bỏ vào máy khử trùng.
Trương Tri đã cầm chìa khóa đứng đợi ở cửa.
“Gần đây anh có thiếu gì không?“
Lúc khóa cửa, Kiều Dĩ Hàng nghe Trương Tri hỏi.
Hắn cơ hồ phải ôm trán than thở. Hỏi như thế bắt hắn trả lời, làm sao cảm thấy bất ngờ nữa. “Chúng ta ở chung lâu vậy, cậu không biết tôi thiếu gì sao?“
Trương Tri ôm ngực suy nghĩ: “Quần lót chữ T?“
“Tại sao? Vì nhà tôi là đinh tử hộ sao (thuộc diện cưỡng chế di dời)?“ Kiều Dĩ Hàng thả chìa khóa vào túi.
Chỗ này mình cũng không hiểu lắm trò đùa của Đại Kiều. Có vẻ như là quần chữ T là “đinh tử khố“ đọc giống như “đinh tử hộ“ nghĩa là nhà thuộc diện cưỡng chế di dời.
Trương Tri cau mày: “Đinh tử hộ nghĩa là gì?“
Kiều Dĩ Hàng liếm môi: “Nghĩa là tôi rất hài hước còn cậu rất dốt nát.“
Ánh mắt Trương Tri tối đi: “Đã có ai nói anh không nên tùy tiện liếm môi hay chưa?“
“Hả?“ Không đợi Kiều Dĩ Hàng trả lời, Trương Tri đã hôn hắn.
Đây hiển nhiên là phương pháp giải tỏa stress vô cùng hữu hiệu.
Ít nhất trong lúc môi lưỡi tương giao, thậm chí đối phương có chút đáp lại, Trương Tri cảm nhận được tâm đối phương hướng về mình.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra.
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tách ra, một trước một sau đi vào.
Bên trong đã đứng một người đàn ông dáng cao gầy. Trương Tri đã gặp qua hắn mấy lần, cũng coi như quen biết xã giao.
“Buổi sáng tốt lành.” Người nọ chủ động chào hỏi.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng điểu chỉnh biểu cảm, mỉm cười đáp lại.
“Khóe miệng ngươi còn dính nước bọt.” Người nọ nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng cứng đờ.
“Ha ha. Không cần ngại, con gái ta cũng hay dính nước bọt ở khóe miệng.” Người nọ tưởng hắn xấu hổ, lại bổ sung thêm, “Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Trương Tri nghẹn cười, móc khăn tay ra đưa cho Kiều Dĩ Hàng.
“A!” Người nọ lại giật mình nhìn Trương Tri, “Khóe miệng ngươi cũng có kìa.”
Trương Tri liếc hắn một cái: “Cố ý đấy.”
Người nọ: “…”
Kiều Dĩ Hàng một lần nữa nhận thấy, sống trong xã hội này có da mặt dày quan trọng đến thế nào.
***
Cảnh quay hôm nay của Kiều Dĩ Hàng cũng rất quan trọng.
Là đoạn Dương Cự Sâm nhận Kim gia.
Đoạn diễn của Kim gia cùng thủ trưởng để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn. Từ góc độ người xem mà nói, khí thế Kim gia lúc đó rất mạnh, còn chèn ép cả thủ trưởng. Đương nhiên cái đó cũng có quan hệ lớn với nhân vật, khi đó thủ trưởng muốn để Kim gia đưa Dương Cự Sâm đi nên không có vận toàn lực nhưng nhớ lại lúc đó, Kiều Dĩ Hàng hơi hồi hộp.
Diễn viên đóng vai Kim gia ngồi ở ghế trong góc quán ăn nhanh. Cái ghế cũ kỹ đó hiển nhiên không thể chịu sức nặng như vậy nên mỗi lần hắn cử động đều phát ra tiếng kẽo kẹt.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Không biết ông ấy đang làm gì nữa?”
Người quay phim đứng bên cạnh đã từng hợp tác nhiều với Kim gia nghe vậy hồi đáp: “Làm quen với đạo cụ.”
“Làm quen với đạo cụ?” Kiều Dĩ Hàng vẫn nghi hoặc.
Quay phim: “Ngươi đừng coi thường mấy đạo cụ thế này, tại thời điểm mấy chốt rất cần nó để tạo không khí. Liên đạo diễn yêu cầu rất cao, nếu như không biết dùng mấy đạo cụ này, tốt nhất đừng để nó phát ra tiếng.”
Kiều Dĩ Hàng cái hiểu cái không.
Kim gia điều chỉnh ghế xong quay sang sắp xếp lại gia vị trên bàn.
Kiều Dĩ Hàng do dự rồi quyết định tiến lên thỉnh giáo.
Kim gia híp mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn tựa như một pho tượng phật Di Lặc: “Anh bạn nhỏ à, hồi nhỏ ngươi đã từng gặp qua bài toán khó giải chưa?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta hiểu rồi.”
Gặp bài toán khó, biện pháp tốt nhất là tự giải. Nếu chỉ xem đáp án rất dễ quên.
Kim gia: “Nghe nói diễn xuất của ngươi tiến bộ thần tốc nhỉ.” Ấn tượng về Kiều Dĩ Hàng chẳng nên cơm cháo gì lúc đầu vẫn còn như mới.
Kiều Dĩ Hàng khiêm tốn: “Chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi.”
“Có đạt hay không còn phải thử nữa mới được.” Kim gia cười tủm tỉm bỏ lại chiến thư.
Kiều Dĩ Hàng nhìn chiến thư vô hình nọ, chỉ cười không nói.
Tới lúc quay thật, Liên Giác Tu đeo một đôi kính đen to đùng, ngồi sau camera. Bốn phía khí áp cực thấp.
Vì quay ở khu phố mua sắm nên dù đã giải tán, cũng vẫn có người đứng ngoài nghển cố vào xem. Bên động bên tĩnh, tương phản mãnh liệt với không khí bên trong.
Kim gia dựa ghế, lười biếng đánh giá Kiều Dĩ Hàng: “Làm cảnh sát đùa vui chứ?”
Kiều Dĩ Hàng cực không tình nguyện cười khẩy: “Làm công chức, không đói chết được.”
“Nga?” Kim gia rút ra xì-gà, đưa lên mũi, “Đáng tiếc chỗ này không thể hút.”
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
Vì hắn chắc chắn, những lời này không có trong kịch bản.
/144
|