*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giết quái luyện cấp rất buồn chán. Tiểu Thuyền cùng Chiến Hồn Vô Cực tổ đội xong, Tiểu Thuyền phụ trách ngồi chồm hỗm bên cạnh thưởng thức tư thế oai hùng của Chiến Hồn Vô Cực, thỉnh thoảng thêm huyết cho hắn.
Nhìn kinh nghiệm không ngừng tăng như là gạt người, hắn nghĩ tới lịch hoạt động ngày hôm sau có chút không yên. Ngày mai phải ghi âm, sức khỏe là rất trọng yếu.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta thực mệt. =_=
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ân.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta muốn ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: treo giường.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không phải dơi, không thể treo chân lên tường mà ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: treo game!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: được rồi. Ta để máy mở, ngươi nỗ lực lên ta đi ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: mười lăm phút trở về một lần.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) a?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: không phải muốn ta cướp thiên lao chứ?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: …
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: cướp thiên lao kinh nghiệm hẳn là rất nhiều nhỉ?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: chúng ta tổ đội, kinh nghiệm hẳn là cũng chia cho ta nhỉ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: đừng nói linh tinh, ngồi yên đó.
….
Mở bảng thông tin cá nhân, Tiểu Thuyền đã lên đến cấp bốn mươi bốn. Tuy còn cách cấp năm mươi một khoảng cách khá xa nhưng còn hơn hắn tự luyện, đã nhanh rất nhiều. Có người giúp quả nhiên tốc độ khác hẳn.
Kiều Dĩ Hàng buồn chán ngáp một cái, đi đến nhà bếp lấy bánh kem rồi lại trở lại trước máy vi tính, thuận lợi trả lời mã nhận dạng.
Ngày mai ghi âm lúc chín giờ, hai giờ hắn đi ngủ, tám giờ dậy. Ngủ sáu tiếng không đủ nhưng cũng coi như được, đủ để hắn làm việc.
Kênh trò chuyện riêng đột nhiên nhảy ra tin từ Chiến Hồn Vô Cực: ngươi ngày mai phải đi làm sao?
Tiểu Thuyền: ân.
Chiến Hồn Vô Cực: xin nghỉ đi.
Trong nháy mắt Kiều Dĩ Hàng nhớ tới dáng cười âm trầm của Cao Cần, lập tức đánh: không được.
Chiến Hồn Vô Cực không lên tiếng nữa.
Thế nhưng Kiều Dĩ Hàng thấy được, tốc độ đả quái của hắn tăng lên rất nhiều.
Lúc đầu là một lần dụ bốn con, dùng quần công một lần rồi đánh từng cái. Hiện giờ một lần dụ tám con, liên tục dùng quần công.
Kiều Dĩ Hàng nhìn thang máu của kẻ kia không ngừng giảm cùng tăng, trong lòng có cảm giác cảm động không hiểu nổi. Tiểu Thuyền hiện nay chỉ có kỹ năng gia huyết, hao tổn gì cũng chỉ có thể tự uống bình lam của mình. Hắn biết ma giáo cấp bậc như Chiến Hồn Vô Cực mất lam rất nhiều.
Năm nay, kẻ vì người khác quên mình đỡ lôi phong không nhiều lắm.
Đang êm đẹp, Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên xuất hiện trên kênh đội ngũ, mắng một câu “Kháo!“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: làm sao vậy?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi sao lại chọn Thần Y Cốc? -_-#
Kiều Dĩ Hàng trầm tư mất ba giây, liền bắt đầu đánh chữ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: váy Thần Y Cốc rất đẹp a.
Tiểu Thuyền trên màn hình đột nhiên xoay một vòng.
Bộ váy màu xanh nhạt của nàng lúc xoay vòng tay áo bay bay, thập phần phiêu dật.
Trương Tri đầu đầy hắc tuyến.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: Tê Hà sơn trang cũng không tệ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta muốn vào danh môn chính phái a.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: (‵o′) bởi vì ngươi gia nhập danh môn chính phái nên chúng ta tổ đội xong sức công kích mới giảm thấp vậy đó!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta nghỉ nhé?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi vẫn đợi cơ hội nói câu này hả?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: không có.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ╭(╯^╰)╮
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: …
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta là muốn hỏi, ngươi có thể hay không cho ta đi nghỉ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: cằm.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: a? ngươi muốn đánh cằm của ta?
(bạn Chiến Hồn Vô Cực viết sai chữ “ba“ trong chữ “hạ ba” nên thành ra chữ “cằm”)
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: hạ đi!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: O(∩_∩)O cảm tạ!
….
Trương Tri rất phiền muộn.
Hắn lãng phí thời gian luyện cấp của chính mình để đưa Tiểu Thuyền đi giết loại quái không điểm kinh nghiệm này. Nàng không cảm ơn hắn giúp thăng cấp mà chỉ cảm kích chuyện hắn đồng ý cho logout…Tựa như hắn là ôn dịch!
…
Lòng tự trọng của hắn bị chà đạp.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: mai nhớ lên!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ngày mai nhiều khả năng ta bận.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi không phải là làm cu li chứ?Kiều Dĩ Hàng chảy mồ hôi.
Tiểu Thuyền của hắn nhìn qua cũng rất dễ thương. Đâu có chỗ nào giống cu li chứ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ta không nghĩ ngươi giống người lao động trí óc.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
Kiều Dĩ Hàng chăm chú kiểm điềm lại xem có phải đã giả ngu quá đáng hay không…
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: lên thì gọi.
Đội ngũ giải tán.
Chiến Hồn Vô Cực triệu gọi tọa kỵ, tức tốc chạy đi.
Kiều Dĩ Hàng logout, duỗi tay duỗi chân, tắm rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Dĩ Hàng thấy tinh thần cũng không tệ, chí ít không có cảm giác mơ hồ. Cảm giác hưng phấn đó kéo dài đến khi hắn nuốt nước bọt…
Hầu đau.
Hắn nhảy nhanh xuống khỏi giường, chạy đến phòng tắm mở to mồm soi gương.
Toàn bộ a-mi-đan của hắn sưng đỏ.
“Không phải chứ?“ Hắn ôm họng, phiền muộn nhìn vào gương.
Thực sự là sợ cái gì, cái đó liền thành sự thật.
Tuy rằng Kiều Dĩ Hàng trong làng điện ảnh chỉ là người mới nhưng trong giới âm nhạc, hắn đã là sao lớn.
Mới ra mắt được ba tháng, ngày đầu tiên đĩa đơn đã bán được năm mươi vạn. Đối với một ca sĩ mới mà nói đã là rất khó. Đương nhiên là có phân nửa công sức của công ty lăng xê cho hắn. Giờ đĩa nhạc của hắn cơ bản là luôn bán được trên trăm vạn. Chuyên tập “Đương ái đã chết“ năm ngoái của hắn càng bán càng chạy, không chỉ giành được giải ca khúc xuất sắc nhất của năm, ca khúc được hoan nghênh nhất của năm, chuyên tập được hoan nghênh nhất của năm còn giúp hắn lấy được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất và nam ca sĩ được hoan nghênh nhất.
Chính vì hắn thành công tột bậc trong lĩnh vực âm nhạc nên công ty mới hăng hái giúp hắn đóng phim… May là thất bại trong điện ảnh cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của hắn trong làng âm nhạc.
— thế nhưng, hát không tốt thì sẽ.
Kiều Dĩ Hàng vuốt họng. Hắn lãnh tỉnh cũng vô dụng, phải a-mi-đan lãnh tỉnh mới được.
Ra khỏi cửa mua một lon Sprite ở máy bán hàng tự động, hắn đang muốn mở đã bị người đoạt mất.
“Ngươi…“ Kiều Dĩ Hàng đem ánh mắt trừng to thu lại, “Cao đổng.“
Cao Cần trời sinh đã có khí chất tinh anh, cho dù có kính râm ngăn trở cũng không cản nổi tinh quang từ người hắn bắn ra. Hắn cúi đầu nhìn lon Sprite trong tay, “Uống cái này sao?“
“Không phải, trong lúc thu ta chỉ uống nước khoáng.” Kiều Dĩ Hàng trấn định nói, “Cái này chỉ dùng để… rửa mặt. Giám chế bảo ta lãnh tỉnh lãnh tỉnh.”
“Nga?” Cao Cần mở nắp lon, chậm rãi uống một ngụm nói, “Ngươi đánh hắn?”
Kiều Dĩ Hàng chút nữa bị nước bọt sặc chết: “Không thể nào.”
“Vậy là ngươi chuẩn bị thượng hắn?”
…
Kiều Dĩ Hàng vạn phần không giải thích được sao Cao Cần lại có thể dùng biểu hiện bình thản mà nói như vậy.
“Chỉ là ta hát không tốt.”
“Không nghỉ ngơi tốt.”
“Ân… Ân…” Lời thứ nhất là khẳng định, lời thứ hai là lời phủ định bị lôi ra. Kiều Dĩ Hàng khẩn trương nhìn Cao Cần, cố suy đoán biểu tình đằng sau kính râm.
“Kính râm của ta thế nào?” Cao Cần hỏi.
Kiều Dĩ Hàng không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói sang chuyện khác, bất quá đành trả lời: “Không sai, rất ngầu.”
“Của ngươi cũng không tệ.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Hắn đâu mang kính râm? Chính là chỉ hôm qua khi hắn chụp hình có một tấm đeo kính râm?
“Tuy hơi nhỏ nhưng thật cân xứng.” Cao Cần lấy tay nhấc kính lên, nhẹ nhàng vuốt quanh hốc mắt.
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Tiểu Chu đưa tới kẹo ngậm Bàn Đại Hải.
Tuy rằng lâm trận mới mài gươm nhưng không hài lòng cũng không được.
Kiều Dĩ Hàng một lần nữa ra trận. Câu thứ hai không bị lac, đến câu thứ sáu thì…
Nhìn giám chế sắp phát điên, tâm hắn cảm thấy rất thất vọng….
May là khi hắn đi ra Cao Cần đã đi, chỉ lưu lại lời nhắn —
“Ca sĩ diễn không tốt không cần đổi nghề. Ca sĩ hát không tốt nhất định phải đổi nghề.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Sáu bài hát không thuận lợi, giám chế khi ly khai sắc mặt rất nhục nhã.
Kiều Dĩ Hàng trong đầu hối hận, cũng không thể nói gì, chỉ có thể mua một đống thứ tốt cho giọng nói về nhà ăn.
Uống xong thuốc hạ sốt, tắm rửa xong còn chưa đến bảy giờ.
Nhưng hắn đi qua đi lại cửa thư phòng đã mười lăm mười sáu lần mà không đi vào. Vạn nhất lên lại bị Chiến Hồn Vô Cực đưa đi thăng cấp đến nửa đêm, ngày mai đảm bảo Cao Cần trực tiếp cho hắn đi thăng thiên luôn.
Nằm tại sô pha, hắn mở ti vi rồi ngủ gà ngủ gật.
Mệt nhọc cùng thiếu ngủ khiến hắn rất nhanh thiếp đi trước màn khóc rống của nam nữ diễn viên trên màn hình.
Hắn ngủ rất say.
Khi hắn giật mình tỉnh giấc, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng.
Kiều Dĩ Hàng tắt ti vi đứng dậy, giật giật tứ chi cứng ngắc. Bụng hắn kêu làu nhàu.
Chạy đến nhà bếp tùy tiện úp mì, ăn xong liền có cảm giác thanh tỉnh.
Đêm khuya thanh tĩnh, con người rất dễ cảm thấy tĩnh mịch.
Vậy nên hắn không nhịn được chạy đến thư phòng mở máy.
Giờ này rất ít người còn chơi đi.
Tiến nhập trò chơi, dáng tươi cười của Kiều Dĩ Hàng bỗng cứng đờ.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tới.
Hắn ngây ra như phỗng. Người này không cần ngủ sao?
Giết quái luyện cấp rất buồn chán. Tiểu Thuyền cùng Chiến Hồn Vô Cực tổ đội xong, Tiểu Thuyền phụ trách ngồi chồm hỗm bên cạnh thưởng thức tư thế oai hùng của Chiến Hồn Vô Cực, thỉnh thoảng thêm huyết cho hắn.
Nhìn kinh nghiệm không ngừng tăng như là gạt người, hắn nghĩ tới lịch hoạt động ngày hôm sau có chút không yên. Ngày mai phải ghi âm, sức khỏe là rất trọng yếu.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta thực mệt. =_=
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ân.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta muốn ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: treo giường.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không phải dơi, không thể treo chân lên tường mà ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: treo game!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: được rồi. Ta để máy mở, ngươi nỗ lực lên ta đi ngủ.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: mười lăm phút trở về một lần.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) a?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: không phải muốn ta cướp thiên lao chứ?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: …
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: cướp thiên lao kinh nghiệm hẳn là rất nhiều nhỉ?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: chúng ta tổ đội, kinh nghiệm hẳn là cũng chia cho ta nhỉ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: đừng nói linh tinh, ngồi yên đó.
….
Mở bảng thông tin cá nhân, Tiểu Thuyền đã lên đến cấp bốn mươi bốn. Tuy còn cách cấp năm mươi một khoảng cách khá xa nhưng còn hơn hắn tự luyện, đã nhanh rất nhiều. Có người giúp quả nhiên tốc độ khác hẳn.
Kiều Dĩ Hàng buồn chán ngáp một cái, đi đến nhà bếp lấy bánh kem rồi lại trở lại trước máy vi tính, thuận lợi trả lời mã nhận dạng.
Ngày mai ghi âm lúc chín giờ, hai giờ hắn đi ngủ, tám giờ dậy. Ngủ sáu tiếng không đủ nhưng cũng coi như được, đủ để hắn làm việc.
Kênh trò chuyện riêng đột nhiên nhảy ra tin từ Chiến Hồn Vô Cực: ngươi ngày mai phải đi làm sao?
Tiểu Thuyền: ân.
Chiến Hồn Vô Cực: xin nghỉ đi.
Trong nháy mắt Kiều Dĩ Hàng nhớ tới dáng cười âm trầm của Cao Cần, lập tức đánh: không được.
Chiến Hồn Vô Cực không lên tiếng nữa.
Thế nhưng Kiều Dĩ Hàng thấy được, tốc độ đả quái của hắn tăng lên rất nhiều.
Lúc đầu là một lần dụ bốn con, dùng quần công một lần rồi đánh từng cái. Hiện giờ một lần dụ tám con, liên tục dùng quần công.
Kiều Dĩ Hàng nhìn thang máu của kẻ kia không ngừng giảm cùng tăng, trong lòng có cảm giác cảm động không hiểu nổi. Tiểu Thuyền hiện nay chỉ có kỹ năng gia huyết, hao tổn gì cũng chỉ có thể tự uống bình lam của mình. Hắn biết ma giáo cấp bậc như Chiến Hồn Vô Cực mất lam rất nhiều.
Năm nay, kẻ vì người khác quên mình đỡ lôi phong không nhiều lắm.
Đang êm đẹp, Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên xuất hiện trên kênh đội ngũ, mắng một câu “Kháo!“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: làm sao vậy?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi sao lại chọn Thần Y Cốc? -_-#
Kiều Dĩ Hàng trầm tư mất ba giây, liền bắt đầu đánh chữ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: váy Thần Y Cốc rất đẹp a.
Tiểu Thuyền trên màn hình đột nhiên xoay một vòng.
Bộ váy màu xanh nhạt của nàng lúc xoay vòng tay áo bay bay, thập phần phiêu dật.
Trương Tri đầu đầy hắc tuyến.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: Tê Hà sơn trang cũng không tệ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta muốn vào danh môn chính phái a.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: (‵o′) bởi vì ngươi gia nhập danh môn chính phái nên chúng ta tổ đội xong sức công kích mới giảm thấp vậy đó!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta nghỉ nhé?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi vẫn đợi cơ hội nói câu này hả?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: không có.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ╭(╯^╰)╮
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: …
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta là muốn hỏi, ngươi có thể hay không cho ta đi nghỉ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: cằm.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: a? ngươi muốn đánh cằm của ta?
(bạn Chiến Hồn Vô Cực viết sai chữ “ba“ trong chữ “hạ ba” nên thành ra chữ “cằm”)
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: hạ đi!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: O(∩_∩)O cảm tạ!
….
Trương Tri rất phiền muộn.
Hắn lãng phí thời gian luyện cấp của chính mình để đưa Tiểu Thuyền đi giết loại quái không điểm kinh nghiệm này. Nàng không cảm ơn hắn giúp thăng cấp mà chỉ cảm kích chuyện hắn đồng ý cho logout…Tựa như hắn là ôn dịch!
…
Lòng tự trọng của hắn bị chà đạp.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: mai nhớ lên!
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ngày mai nhiều khả năng ta bận.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi không phải là làm cu li chứ?Kiều Dĩ Hàng chảy mồ hôi.
Tiểu Thuyền của hắn nhìn qua cũng rất dễ thương. Đâu có chỗ nào giống cu li chứ?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ta không nghĩ ngươi giống người lao động trí óc.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
Kiều Dĩ Hàng chăm chú kiểm điềm lại xem có phải đã giả ngu quá đáng hay không…
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: lên thì gọi.
Đội ngũ giải tán.
Chiến Hồn Vô Cực triệu gọi tọa kỵ, tức tốc chạy đi.
Kiều Dĩ Hàng logout, duỗi tay duỗi chân, tắm rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Dĩ Hàng thấy tinh thần cũng không tệ, chí ít không có cảm giác mơ hồ. Cảm giác hưng phấn đó kéo dài đến khi hắn nuốt nước bọt…
Hầu đau.
Hắn nhảy nhanh xuống khỏi giường, chạy đến phòng tắm mở to mồm soi gương.
Toàn bộ a-mi-đan của hắn sưng đỏ.
“Không phải chứ?“ Hắn ôm họng, phiền muộn nhìn vào gương.
Thực sự là sợ cái gì, cái đó liền thành sự thật.
Tuy rằng Kiều Dĩ Hàng trong làng điện ảnh chỉ là người mới nhưng trong giới âm nhạc, hắn đã là sao lớn.
Mới ra mắt được ba tháng, ngày đầu tiên đĩa đơn đã bán được năm mươi vạn. Đối với một ca sĩ mới mà nói đã là rất khó. Đương nhiên là có phân nửa công sức của công ty lăng xê cho hắn. Giờ đĩa nhạc của hắn cơ bản là luôn bán được trên trăm vạn. Chuyên tập “Đương ái đã chết“ năm ngoái của hắn càng bán càng chạy, không chỉ giành được giải ca khúc xuất sắc nhất của năm, ca khúc được hoan nghênh nhất của năm, chuyên tập được hoan nghênh nhất của năm còn giúp hắn lấy được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất và nam ca sĩ được hoan nghênh nhất.
Chính vì hắn thành công tột bậc trong lĩnh vực âm nhạc nên công ty mới hăng hái giúp hắn đóng phim… May là thất bại trong điện ảnh cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của hắn trong làng âm nhạc.
— thế nhưng, hát không tốt thì sẽ.
Kiều Dĩ Hàng vuốt họng. Hắn lãnh tỉnh cũng vô dụng, phải a-mi-đan lãnh tỉnh mới được.
Ra khỏi cửa mua một lon Sprite ở máy bán hàng tự động, hắn đang muốn mở đã bị người đoạt mất.
“Ngươi…“ Kiều Dĩ Hàng đem ánh mắt trừng to thu lại, “Cao đổng.“
Cao Cần trời sinh đã có khí chất tinh anh, cho dù có kính râm ngăn trở cũng không cản nổi tinh quang từ người hắn bắn ra. Hắn cúi đầu nhìn lon Sprite trong tay, “Uống cái này sao?“
“Không phải, trong lúc thu ta chỉ uống nước khoáng.” Kiều Dĩ Hàng trấn định nói, “Cái này chỉ dùng để… rửa mặt. Giám chế bảo ta lãnh tỉnh lãnh tỉnh.”
“Nga?” Cao Cần mở nắp lon, chậm rãi uống một ngụm nói, “Ngươi đánh hắn?”
Kiều Dĩ Hàng chút nữa bị nước bọt sặc chết: “Không thể nào.”
“Vậy là ngươi chuẩn bị thượng hắn?”
…
Kiều Dĩ Hàng vạn phần không giải thích được sao Cao Cần lại có thể dùng biểu hiện bình thản mà nói như vậy.
“Chỉ là ta hát không tốt.”
“Không nghỉ ngơi tốt.”
“Ân… Ân…” Lời thứ nhất là khẳng định, lời thứ hai là lời phủ định bị lôi ra. Kiều Dĩ Hàng khẩn trương nhìn Cao Cần, cố suy đoán biểu tình đằng sau kính râm.
“Kính râm của ta thế nào?” Cao Cần hỏi.
Kiều Dĩ Hàng không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói sang chuyện khác, bất quá đành trả lời: “Không sai, rất ngầu.”
“Của ngươi cũng không tệ.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Hắn đâu mang kính râm? Chính là chỉ hôm qua khi hắn chụp hình có một tấm đeo kính râm?
“Tuy hơi nhỏ nhưng thật cân xứng.” Cao Cần lấy tay nhấc kính lên, nhẹ nhàng vuốt quanh hốc mắt.
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Tiểu Chu đưa tới kẹo ngậm Bàn Đại Hải.
Tuy rằng lâm trận mới mài gươm nhưng không hài lòng cũng không được.
Kiều Dĩ Hàng một lần nữa ra trận. Câu thứ hai không bị lac, đến câu thứ sáu thì…
Nhìn giám chế sắp phát điên, tâm hắn cảm thấy rất thất vọng….
May là khi hắn đi ra Cao Cần đã đi, chỉ lưu lại lời nhắn —
“Ca sĩ diễn không tốt không cần đổi nghề. Ca sĩ hát không tốt nhất định phải đổi nghề.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Sáu bài hát không thuận lợi, giám chế khi ly khai sắc mặt rất nhục nhã.
Kiều Dĩ Hàng trong đầu hối hận, cũng không thể nói gì, chỉ có thể mua một đống thứ tốt cho giọng nói về nhà ăn.
Uống xong thuốc hạ sốt, tắm rửa xong còn chưa đến bảy giờ.
Nhưng hắn đi qua đi lại cửa thư phòng đã mười lăm mười sáu lần mà không đi vào. Vạn nhất lên lại bị Chiến Hồn Vô Cực đưa đi thăng cấp đến nửa đêm, ngày mai đảm bảo Cao Cần trực tiếp cho hắn đi thăng thiên luôn.
Nằm tại sô pha, hắn mở ti vi rồi ngủ gà ngủ gật.
Mệt nhọc cùng thiếu ngủ khiến hắn rất nhanh thiếp đi trước màn khóc rống của nam nữ diễn viên trên màn hình.
Hắn ngủ rất say.
Khi hắn giật mình tỉnh giấc, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng.
Kiều Dĩ Hàng tắt ti vi đứng dậy, giật giật tứ chi cứng ngắc. Bụng hắn kêu làu nhàu.
Chạy đến nhà bếp tùy tiện úp mì, ăn xong liền có cảm giác thanh tỉnh.
Đêm khuya thanh tĩnh, con người rất dễ cảm thấy tĩnh mịch.
Vậy nên hắn không nhịn được chạy đến thư phòng mở máy.
Giờ này rất ít người còn chơi đi.
Tiến nhập trò chơi, dáng tươi cười của Kiều Dĩ Hàng bỗng cứng đờ.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tới.
Hắn ngây ra như phỗng. Người này không cần ngủ sao?
/144
|