Mọi người nghe được lời ấy, trong lúc nhất thời còn chưa rõ ràng được tình huống. Lúc này con hắc miêu bí hiểm kia trong lúc hốt nhiên lại nhảy lên bàn, Trần Hạo cáu kỉnh phất tay xua đuổi. Muốn nhanh chóng nói tiếp chủ đề. Nhưng thân mình hắc miêu nhanh nhẹn dị thường, vừa nhẹ nhàng nhảy cư nhiên rơi vào bên cạnh Chu Quyết. Hướng phía Chu Quyết làm nũng meow một tiếng. Trần Hạo dùng ánh mắt uy hiếp Chu Quyết, Chu Quyết cũng không dám bao che.
Chu Quyết nhìn thấy con mèo nọ trên chạy dưới nhảy, mọi người đều bị con mèo này làm cho loạn thành một đoàn. Nhưng cậu nhìn đôi mắt con mèo nọ, trong đại não chẳng biết tại sao liền nhớ tới nam nhân nửa đêm tìm mèo tối qua. Cậu phát hiện con mèo này có cùng ánh mắt thần bí với nam nhân kia, chung quy cảm thấy nó đang nhìn trộm cái gì đó. Trần Hạo chú ý tới ánh mắt của cậu có chút ngớ ra, hỏi: "Chu Quyết, cậu có phải đã gặp sự tình gì hay không?"
Chu Quyết mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, cậu vội nói: "Cũng không thể xem như gặp chuyện gì lớn, chỉ là hôm qua gặp một quái nhân."
Tam Béo nghe được Chu Quyết cũng gặp được việc lạ, liền nhớ tới chuyện bản thân đã gặp, liền nhanh nhảu nói xen vào: "Tôi cũng gặp quỷ đánh lừa a!"
Tam Béo không đợi Chu Quyết tiếp lời, liền không thể chờ được mà nói: "Các cậu không biết đâu, sau khi Chu Quyết xuống xe, tôi bắt đầu nghe được máy phát DVD trong xe kể chuyện ma, tôi tưởng rằng tài xế kia tố chất tâm lý trâu bò, nửa đêm cũng dám nghe thứ này. Không ngờ tới người ta căn bản không có nghe cái đó, mà là nghe Đặng Lệ Quân. Cố sự kia rất mơ hồ tôi cũng nhớ không rõ, bất quá nó hình như một mực lặp lại rằng trong đó có một người là quỷ. . . . . ."
Hắn càng nói càng kích động, càng nói tâm tình của bản thân cũng càng vang dội. Cuối cùng lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào trong câu chuyện của Tam Béo, mà Chu Quyết nghĩ cũng không cần phải bàn luận lại về chuyện quái nhân kia. Sau khi mọi người gọi thức ăn bên ngoài, Trần Hạo rốt cuộc đem suy nghĩ của mình nói cho họ: "Tôi chuẩn bị mang Chu Quyết đến Nam Kinh một chuyến."
Khỉ Còi và Tam Béo đồng thời biểu hiện sự kinh ngạc bất đồng, song rõ ràng Khỉ Còi giật mình hơn, hắn nói: "Hai người quên rồi sao? Lúc đầu tôi cũng muốn rời khỏi Thượng Hải, nhưng căn bản đi không được."
Trần Hạo nói: "Lúc đầu cậu không đi được rất có thể là vì thời cơ còn chưa tới, nhưng hiện tại chúng ta vô luận thế nào cũng phải đến Nam Kinh một lần. Lão Cửu đã xuất phát, chúng ta không thể chậm hơn hắn."
Khỉ Còi mặc dù vẫn như cũ không phục, nhưng hắn cắn môi cuối cùng vẫn ừ một tiếng, miễn cưỡng tỏ vẻ đồng ý. Tiếp theo Tam Béo nhảy ra nói: "Không dễ dàng như vậy đâu! Dựa vào cái gì là hai người các cậu đi? Để tôi và Khỉ Còi ném ở Thượng Hải chờ chết?"
Chu Quyết không ngờ tới Tam Béo và Khỉ Còi không tín nhiệm Trần Hạo như thế, nhanh chóng muốn đứng ra hòa giải, lại bị Khỉ Còi đè lại, xem ra Khỉ Còi hoàn toàn đứng về phía Tam Béo. Chu Quyết không có lập trường nói chuyện, bầu không khí thoáng cái trở nên cực kỳ kích động. Trần Hạo nhìn Tam Béo nói: "Cái gì gọi là để các cậu chờ chết?"
Tam Béo cười lạnh đặt mông ngồi xuống ghế nói: "Các người đi Nam Kinh, Lão Cửu đi Nam Kinh. Sao hai người chúng tôi thì đóng giữ ở đây? Vạn nhất thứ quái quỷ các người nói kia là vật mấu chốt, vậy không phải các người còn vội đoạt lấy, thầm nghĩ hai tên ngốc chúng tôi còn đợi ở Thượng Hải?"
Nói xong hắn đặc biệt nhìn thoáng qua Chu Quyết, tiếp tục nói: "Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của anh, anh nghĩ Chu Quyết còn có giá trị lợi dụng, dù sao quyển sách này cũng là do cậu ấy phát hiện, chúng tôi còn chưa xác định cậu ấy có phải đã nói ra tất cả chi tiết hay không. Tôi và Khỉ Còi sẽ không giống vậy, hoàn toàn bị liên lụy vào. Vốn rắm cũng đánh không ra, hiện tại khiến cho chúng tôi cũng theo đó mà xong đời. Anh cho rằng anh vứt chúng tôi sang một bên như vậy thì xong chuyện?"
Trong mắt Trần Hạo rõ ràng đã xuất hiện hỏa khí, song phương giương cung bạt kiếm, lực tay Khỉ Còi ấn bả vai Chu Quyết cũng càng ngày càng nặng, Trần Hạo nói: "Vậy ý tứ của các người nói chính là cũng muốn đi theo?"
Tam Béo thật không ngờ anh sẽ hỏi lại, nhất thời không biết nói gì tiếp, hắn nhìn thoáng qua Khỉ Còi, Khỉ Còi kiên quyết nói: "Đúng vậy, muốn đi bốn người chúng ta cùng đi."
Trần Hạo cũng không khách khí nói: "Nếu lần này đi, ngược lại toàn bộ chết ở đó. Các người cũng đừng hối hận."
Tam Béo nghe được lời ấy, chột dạ nói: "Có nguy hiểm như vậy sao?"
Trần Hạo nói: "Nói vậy cũng không chính xác, tôi nghĩ dựa theo tiến độ của chúng ta, kỳ thật đã đến ít nhất một nửa, dựa theo tin tức Như Lan lưu cho chúng ta, chúng ta bây giờ mới bắt đầu gặp nguy cơ. Nói cách khác chúng ta hiện tại mới chính thức tiến vào thời kỳ nguy hiểm, trước đó chỉ là thời gian ẩn náu, tiếp đến rất có khả năng bất cứ sự tình gì cũng có thể bộc phát. Đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều đã thông suốt, sẽ không còn đường thối lui nữa. Kết cục của chú Ân cậu cũng thấy đấy."
Tam Béo có chút lùi bước, song lúc này Khỉ Còi nói: "Tôi và các anh cùng đi, tôi không tin cứ chờ đợi thì có thể chờ ra được kết quả gì, mạng của tôi tôi có thể tự phụ trách, không cần người khác thay tôi trông coi."
Tam Béo thấy chỉ có hắn bị bỏ lại một mình, vỗ đùi nói: "Tôi cũng đi! Đừng nghĩ có thể bỏ tôi lại một mình!"
Chu Quyết aiz một tiếng, hắc miêu bên cạnh cũng phát ra một tiếng kêu rất nhẹ, như là tiếng cười của cô gái. Mọi người nhìn con mèo nọ, Tam Béo nói: "Bắt nó mang theo đi."
Chu Quyết lập tức bác bỏ: "Không được, con mèo này rất quái, nó tuyệt đối không thể đi."
Tam Béo nói: "Đây không phải là huyền miêu sao, đặc biệt trừ tà, có nó cũng tốt có bảo đảm, không phải lúc đầu nó còn cứu Trần Hạo một mạng sao?"
Chu Quyết bất đắc dĩ cười nói: "Tôi cũng không thể chắc chắn 100% nó chính là huyền miêu, nếu không phải thì sao? Hơn nữa con mèo này quá quỷ dị, nó dường như là đặc biệt vì sự kiện này mà xuất hiện, quái nhân kia nói nó sẽ hại chết người!"
Trần Hạo và Khỉ Còi đồng thanh hỏi: "Quái nhân?"
Chu Quyết thấy lại nhắc tới việc này, bấy giờ mới đem quãng thời gian tối hôm qua quái nhân kia tìm mèo nói ra, Khỉ Còi lắc đầu nói: "Cảm giác này không giống như người, mày có nhìn thấy hắn lần nào nữa không?"
Chu Quyết cười khổ nói: "Làm sao có thể, tao sáng sớm liền đến đây, nhưng mà tao nghĩ gã rất có thể chính là tên hàng xóm quái đản mới chuyển đến mà mẹ tao đã nói."
Tam Béo vội ngắt lời: "Nói vậy người đó có khả năng cũng biết chuyện vòng bảy người?"
Trần Hạo không nói tiếp, anh trầm mặc nhìn Chu Quyết, Chu Quyết biết mình nên kể đầy đủ chuyện tình, kỳ thật cậu cũng biết không nhiều, chưa được hai ba câu mọi người lại lâm vào trầm mặc.
Trần Hạo mở miệng nói: "Nếu gã ấy nói con mèo rất đặc biệt, vậy chúng ta liền mang con mèo này theo xem nó tới cùng đặc biệt chỗ nào. Về phần gã nếu thật sự có liên quan đến vòng bảy người, vậy gã nhất định sẽ tới tìm chúng ta, chí ít sẽ trở về tìm con mèo này."
Khỉ Còi hỏi: "Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu lên đường? Đúng rồi, quyển sách kia có muốn tiếp tục đọc hay không?"
Trần Hạo cau mày cười khổ nói: "Vốn tôi dự định đọc sách trước, sau khi an bài tốt rồi mới cùng Chu Quyết buổi tối khởi hành, hiện tại chúng ta hãy cứ mau chóng chạy tới Nam Kinh đi, dù sao trước khi chúng ta phải lấy được thứ đó trước Lão Cửu.
Trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình thất vọng, chính bọn họ đều kinh ngạc tại sao lại muốn biết kết quả phía sau như thế, nhưng rồi lại không cách nào đọc một lần cho xong, phảng phất như tình tự của bọn họ đã bị nhân tố nào đó không biết tên quấy nhiễu, song đây dù sao cũng là quấy nhiễu tâm tình, sự kiện liên tiếp xảy ra trước mặt, Chu Quyết cảm giác được dần dần có một loại sức mạnh mới đang thôi thúc bọn họ, cậu cảm thấy có hai cỗ lực lượng đối kháng, mà bọn họ phải tranh thủ thời gian đến cùng.
Cứ như vậy hành trình vốn quyết định đến giờ G thì thay đổi, bất quá Trần Hạo vẫn tìm được vé xe lửa tới Nam Kinh, vài người tạm thời tan họp, đều quay về nhà mình đem tất cả những thứ cần thiết mang theo, ngoại trừ Trần Hạo, biểu hiện của tất cả mọi người có chút kích động, chung quy cảm thấy bọn họ cách chân tướng càng ngày càng gần rồi.
Trần Hạo sắp xếp cho hai người bọn họ thời gian mấy tiếng để chuẩn bị, thời gian rất sít sao, kỳ thật thời gian này vốn là dùng để đọc chương cố sự tiếp theo, song Trần Hạo quyết định tiến hành đọc cố sự trên xe lửa. Khỉ Còi nghe thấy xe lửa trên mặt xuất hiện biểu tình u ám. Khỉ Còi là dân tộc Mãn, hắn duy trì loại sợ hãi và cẩn thận với những sự kiện phi tự nhiên thế này.
Nhưng mà nan đề chính là Tam Béo nhất định phải đem con quái miêu kia mang theo, vấn đề lớn nhất cũng là kiểm tra an ninh của xe lửa, một con mèo như thế nào có khả năng không một tiếng động thành công trà trộn vào xe lửa bọn họ. Cuối cùng Chu Quyết mưu mô nhiều nhất nghĩ ra một biện pháp, chính là đem tay chân con mèo này trói lại, sau đó nhét vào trong một túi du lịch, bên trong để nhiều búp bê gì đó một chút, giả vờ như là quà tặng cho con nít.
Hôm nay tốc độ thái dương ngã về tây đặc biệt nhanh, mới hơn năm giờ đã lộ ra một hình cầu mờ nhạt. Biểu tình của bốn người đều rất phức tạp. Cô đơn, bất an, nghi hoặc. . . . . .Đủ loại tâm tình như là tấm lưới yêu dã gom bốn người liền cùng một chỗ.
Ai cũng giãy không thoát.
Cứ như vậy, bọn họ bấm vé, tìm chỗ ngồi, buông hành lý, trầm mặc ngồi ở vị trí, xe bắt đầu chậm rãi chuyển động, lay động rất nhỏ. Tận đến khi trên xe không còn tiếng ầm ỹ chưa từng ngơi nghỉ. Chỉ có không khí bốn phía bọn họ phảng phất như ngăn cách với gian ngoài, yên tĩnh đáng sợ.
Tam Béo không mang túi du lịch giấu mèo để vào giá để hàng, hắn đang cầm túi đồ đang hé ra một khe nhỏ này, mà con hắc miêu nọ phảng phất như hiểu được ý đồ của bọn họ, cũng không kêu, chỉ cào món đồ chơi lông tơ kia phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. Trừ nhóm bốn người bọn họ ra, ai cũng không nghe được thanh âm bên trong túi.
Bên trong toa xe không thể hút thuốc, Trần Hạo không quen vuốt ngón tay, anh nhìn chăm chú vào Chu Quyết ngồi đối diện anh nói: "Hiện tại chúng ta có ba giờ, trong khoảng thời gian này có thể tiếp tục đọc sách."
Khỉ Còi đối với hồi ức về xe lửa thật sự không tốt, hắn không được tự nhiên mà nhìn quanh. Dường như những người bên cạnh đều không bình thường, Tam Béo phất tay với hắn nói: "Chớ khẩn trương, đã ra khỏi thành phố, hiện tại có vẻ cũng bình thường mà."
Khỉ Còi cứng nhắc gật đầu, không hề nhìn khắp nơi nữa, mà nhìn chằm chằm bình nước uống trên bàn ngẩn người. Ánh mắt Chu Quyết vẫn chưa từng rời khỏi Trần Hạo, cậu đang chờ người này hành động bước tiếp theo. Trần Hạo tiếp tục nói: "Mọi người chuẩn bị tốt chưa?"
Ba người nhìn mặt nhau, Chu Quyết khô khốc hồi đáp: "Có thể rồi, tiếp tục thôi."
Trần Hạo mở ba lô, anh lấy sách ra đặt trước mặt bốn người. Xe lửa vẫn như cũ hơi chút lắc lư, lúc này không biết hành khách nào mở cửa sổ ra, có thể nghe được bên ngoài tiếng đường ray dồn dập, mà bìa ngoài quyển sách nọ cũng bị gió thổi đến từ ngoài cửa sổ phần phật run rẩy. Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không tình nguyện là người đầu tiên mở quyển sách này, cuối cùng Chu Quyết hít sâu một hơi, cậu nói: "Tôi đọc trước, mọi người tiếp nối. . . . . ."
Cậu cầm lấy quyển sách kia, rút ra thẻ đánh dấu Trần Hạo kẹp phần trang chưa đọc xong hôm qua, bắt đầu đọc tiếp. Cậu nhìn dòng chữ đầu tiên, giọng rõ ràng muốn bắt đầu khẽ đọc sách, nhưng trong lúc hốt nhiên cậu nghe được một thanh âm quen thuộc, có người đang gọi tên cậu, cậu chợt ngẩng đầu không biết từ lúc nào cậu phát hiện trước mặt bọn họ có một người đang đứng, người này đang diện vô biểu tình nhìn bọn họ, gã không một tiếng động tới bên cạnh bàn của bọn họ, tựa như người này ngay từ đầu đã đứng đó, hai tay gã buông xuống hai bên, cúi đầu như đang nhìn bọn họ. Vô luận xe lửa xóc nảy thế nào, gã cũng như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, không chút lung lay nào. Chu Quyết kinh ngạc phát hiện người này chính là quái nhân nửa đêm canh ba còn tìm mèo kia! Gã cũng tới!
Cậu đứng dậy nói: "Tại sao anh lại ở đây?"
Quái nhân không trả lời cậu, mà lộ ra một nụ cười cực kỳ ảm đạm, gã nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc đã tìm được. . . . . ."
Chu Quyết muốn đẩy Tam Béo ra túm lấy quái nhân kia, nhưng Tam Béo quá mập, Chu Quyết chen nửa ngày cũng không ra ngoài được, ngay sau khi cậu đã đẩy được Tam Béo ra, quái nhân kia cũng đã sớm vô ảnh vô tung.
Chu Quyết vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn bốn phía, cậu quay về nói với ba người còn lại: "Các cậu thấy không?"
Tam Béo nổi giận đùng đùng hỏi: "Thấy cái gì?"
"Quái nhân kia a!"
Chu Quyết nói xong, ba người còn lại đều trầm mặc không nói, chính cậu nhất thời cũng không nói nên lời.
Trần Hạo nhìn Chu Quyết nói: "Chúng tôi đều không nhìn thấy."
Chu Quyết chậm rãi trượt trên bàn, cậu nói: "Có lẽ các cậu không chú ý tới. . . . . ."
Trần Hạo cầm lấy sách nói: "Cứ để tôi mở đầu trước thôi."
Chu Quyết không cậy mạnh, cậu đưa sách cho Trần Hạo, Trần Hạo tiếp nhận sách, anh lo lắng nhìn vào mắt Chu Quyết. Ánh mắt Chu Quyết vẫn như cũ đang trong đống người tìm kiếm quái nhân mặc áo đen kia.
Thình lình Tam Béo lại đột ngột nhảy dựng lên, hắn nói: "Mèo mất rồi!"
Trần Hạo đặt sách xuống, Tam Béo mở túi du lịch nói: "Mèo bị trói, làm sao có thể chạy mất?"
Khỉ Còi nói: "Có thể là tự nó giãy thoát ra hay không?"
Tam Béo dở khóc dở cười nói: "Mày nghĩ có thể sao?"
Chu Quyết lầm bầm hỏi: "Quái nhân kia nói, gã tìm được rồi. . . . . .Có lẽ là gã đã lấy con mèo đi?"
Tam Béo đảo trắng mắt, hắn chịu đựng cơn bực tức hỏi: "Lấy thế nào? Mà cho rằng tao chết rồi hả?"
Chu Quyết còn muốn nói nữa, nhưng Khỉ Còi ngăn hai người lại, hắn chỉ vào xe lửa nói: "Bọn mày nghe?"
Trong thanh âm ồn ào, bọn họ giữa lúc mơ hồ nghe thấy từ chỗ sâu nhất trong toa xe truyền đến tiếng mèo kêu rất nhỏ, thanh âm kia như đang cười nhạo bốn người trì độn. Tam Béo vỗ bàn nói: "Chết tiệt! Thật sự chạy rồi, đuổi theo!"
Chu Quyết kéo Tam Béo đang xúc động lại, cậu nói: "Không đúng, thanh âm này không đúng. . . . . .Mèo sao có thể kêu kỳ quái như vậy, đây không giống tiếng mèo kêu. . . . . ."
Khỉ Còi nhìn chằm chằm toa xe nói: "Như tiếng người cười."
Tam Béo buông túi, hắn chột dạ nói: "Rốt cuộc là mèo kêu hay là người gọi? Sao càng nghe càng sợ muốn hoảng vậy nè."
Trần Hạo để sách vào balo mang bên người, anh nói: "Chu Quyết nói đúng, có thứ gì đó đã đi theo."
Chu Quyết tiếp tục nói: "Có muốn. . . . . . Đi xem hay không?"
Trần Hạo đứng lên, anh nói: "Tôi đi xem."
Chu Quyết nói: "Tôi và anh cùng đi."
Tam Béo nhìn thoáng qua Khỉ Còi, Khỉ Còi khoanh hai tay nói: "Xe đang chạy, ai trong chúng ta cũng đi không được nữa. Để lão nhị bọn họ đi xem cũng tốt."
Tam Béo khó xử xê dịch thân thể, hắn nhỏ giọng nói xin lỗi Chu Quyết, Chu Quyết cười vỗ vỗ bờ vai hắn. Với cậu mà nói, hiểu lầm có thể giải thích sau, mạng sống trước mắt mới là quan trọng nhất.
Chu Quyết cùng Trần Hạo đi trong thông đạo của toa xe, thông đạo cực kỳ chen chúc có lúc chỉ có thể nghiêng người đi về phía trước. Khi bọn họ ra khỏi một toa xe, liền nhìn thấy toa xe kế tiếp, Chu Quyết và Trần Hạo cực nhanh xuyên qua một cái lại một cái toa xe, bọn họ cảm thấy dường như mỗi một toa đều giống nhau như đúc, hành khách giống nhanh cùng nhân viên phục vụ giống nhau, bọn họ lặp đi lặp lại ở trong cùng một toa xe qua lại như đưa thoi. Tựa như càng không ngừng đi tới, càng không ngừng đảo ngược lại.
Trần Hạo thả chậm tốc độ đầu tiên, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua lối đi, thông đạo của toa xe kéo dài thành một điểm đen, phía trước cũng giống nhau, Chu Quyết chạy đầu đầy mồ hôi, cậu thở hồng hộc nói: "Làm sao bây giờ? Không nhìn thấy bọn họ."
Trần Hạo nói với Chu Quyết: "Không đúng, không ra khỏi được."
Chu Quyết hồi đáp: "Về trước đi."
Trần Hạo lắc đầu nói: "Cậu không phát hiện ra sao, chúng ta vẫn luôn đi cùng trong một đoạn toa xe, trở về không được."
Trong lòng Chu Quyết bắt đầu lo lắng, cậu hít thở dồn dập muốn bảo trì trấn tĩnh, người xung quanh thoạt nhìn rất bình thường, có cầm hành lý, có đang ăn điểm tâm, tóm lại cùng một xe lửa bình thường không có gì khác biệt, nhưng Chu Quyết lại phát hiện một màn này dường như cực kỳ quen thuộc, nhưng phần cảm giác quen thuộc này lại tìm không ra đầu mối.
Trần Hạo nhìn xung quanh, anh phát ra tiếng cười lạnh, anh bưng trán mở miệng nói: "Đừng đùa nữa, có thời gian để làm loại trò bịp bợm này, không bằng đối mặt nói chuyện."
Lời vừa dứt, người trong xe nhất thời đều đình chỉ động tác, giống như thời gian trong nháy mắt đứng hình. Không có thanh âm nào, Chu Quyết chỉ có thể nghe thấy thanh âm thở dốc của cậu và Trần Hạo, cậu nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trần Hạo hướng về cuối thông đạo nói: "Nếu anhcòn không xuất hiện, vậy thì đừng cản trở chúng tôi tiếp tục. Chơi đù loại mánh lới này quá nhàm chán đó, cũng là vì anh muốn tái diễn lại tình huống năm năm về trước?"
Chu Quyết nghe Trần Hạo cư nhiên đề cập đến năm năm trước, cậu khó hiểu nhìn Trần Hạo, tình tự của Trần Hạo có chút kích động, bộ dáng của anh giống như đang miễn cưỡng chịu đựng tâm tình, không cho phép nó khống chế.
Nhưng vẫn như cũ không hề có thanh âm nào, cơn tức của Trần Hạo càng lúc càng lớn, anh nắm đấm tay nhìn phía trước. Rốt cuộc vài tiếng mèo kêu rất nhỏ từ sâu bên trong xe lửa truyền ra, thanh âm dần dần rõ ràng lên, thanh âm của mèo kêu cũng càng ngày càng chói tai, từ giữa hàng ghế của toa xe bước tới một người, trong tay của gã ôm con hắc miêu tà khí nọ.
Nam nhân vẫn như cũ mỉm cười, đôi mắt của gã lớn kinh người giống như hai lỗ thủng màu đen. Chu Quyết nhìn phản ứng của Trần Hạo như vậy liền hỏi: "Anh biết người này?"
Trần Hạo nói: "Biết."
Nam nhân rốt cuộc mở miệng nói: "Cám ơn cậu còn nhớ rõ tôi, cậu so với năm năm trước càng thành thục hơn."
Trần Hạo nói thẳng vào đề: "Con mèo nọ là của anh? Anh còn đang điều tra chuyện lần đó?"
Nam nhân vuốt ve hắc miêu, hắc miêu như rất hưởng thụ mà nheo mắt lại, gã đi tới trước mặt hai người Trần Hạo nói: "Tôi vốn cho rằng cậu sẽ tìm đến tôi, nhưng cậu lại lựa chọn làm một mình? Cậu cho rằng mang theo mấy học sinh chưa trải chuyện đời này có thể đi được xa hơn so với chị gái cậu sao?"
Trần Hạo hé miệng không nói, Chu Quyết có chút nhịn không được, cậu vừa định mở miệng, nam nhân tiếp tục nói: "Tôi nói rồi con mèo này đối với khí tức tử vong rất chấp nhất, nó không rời khỏi các người đại biểu cho việc các người cách cái chết càng ngày càng gần. Đứa nhỏ cậu còn chưa rõ sao?"
Chu Quyết cảnh giác nhìn gã, cậu không bị loại khiêu khích thấp kém này chọc giận, cậu bình thản hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt nam nhân vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trần Hạo, gã trả lời: "Tôi? Một người Trung Quốc."
Chu Quyết bị gã trả lời có như không, Trần Hạo nói: "Gã là một linh môi, chuyên kết nối với người chết. Trong vòng tròn kia của bọn họ có chút danh tiếng, còn tinh thông phương pháp yểm thắng. Là một thần côn không hơn không kém."
Nam nhân không vì lời giới thiệu gay gắt này mà tức giận, ngược lại ý cười càng đậm.
Chu Quyết lạ lùng nhìn Trần Hạo nói: "Anh có tin không?"
Trần Hạo nói: "Thật ra, gã là bạn của Như Lan."
Đôi mắt của nam nhân từ đầu tới cuối không hề chớp, gã cười nói: "Tôi có thể cảm giác được các cậu bài xích tôi, nhưng tôi lần này tới là do Như Lan an bài. Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy vài chuyện. Tôi đã đáp ứng giúp cô ấy, tuyệt sẽ không nuốt lời."
Trần Hạo cúi đầu, tâm tình của anh rốt cuộc cũng không khống chế được, anh hỏi: "Anh biết tung tích của Như Lan?"
Nam nhân lắc đầu, anh hơi cau mày nói: "Không, tôi không biết."
Nam nhân tiếp tục nói: "Bởi vì tôi không thể xác định sinh tử của cô ấy. . . . . ."
Trần Hạo vội vàng nói: "Anh không cảm giác được linh hồn của chị?"
Nam nhân trầm mặc một lát sau mới nói: "Không, tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của chị cậu, nhưng lại không phải linh hồn, mà là một loại truyền đạt thông tin."
Chu Quyết vội vàng nói: "Đan xen giữa sự sống và cái chết?"
Lông mày xoắn tít của nam nhân thoáng giãn ra nói: "Vị bạn nhỏ này của cậu có phương thức suy nghĩ cực kỳ giống Như Lan, đều là người vô cùng thông minh, một chút liền thông suốt."
Chu Quyết tiếp tục nói: "Vậy anh lần này xuất hiện có mục đích gì?"
Nam nhân nói: "Tôi muốn gia nhập với các cậu, trở thành người thứ sáu."
Hai người đồng thời kinh ngạc, nam nhân cũng không có động tĩnh gì, Chu Quyết kịp phản ứng đầu tiên, cậu lập tức nói: "Không được anh quá khả nghi, một Lão Cửu cũng đã làm chúng tôi sứt đầu mẻ trán rồi, giờ thêm một thần côn? Phiền phức của chúng tôi liền sẽ càng cuộn càng lớn."
Nam nhân cười nói: "Có lẽ chờ sau này cậu sẽ phát hiện chính là một thần côn như tôi đây sẽ thành bùa bảo mệnh cho các cậu."
Chu Quyết hừ lạnh nói: "Chỉ bằng anh?"
Trần Hạo ngăn cản Chu Quyết khiêu khích, anh hỏi: "Cho tôi một lý do."
Nam nhân thu liễm biểu tình trêu tức, gã nghiêm túc nói: "Chỉ bằng cái này."
Gã từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Trần Hạo, Trần Hạo vừa mở ra nhìn trong nháy mắt nhãn thần trở nên dao động, anh giật mình nhìn nam nhân, trong ánh mắt nam nhân lóe lên một tia khó hiểu. Chu Quyết nhìn thấy trên tờ giấy nọ là một bộ đồ án của bản dập, đồ án này cùng hình vẽ xuất hiện đi xuất hiện lại trong tư liệu cực kỳ giống nhau, nhưng cũng có hơi bất đồng.
Trần Hạo trả tờ giấy lại cho nam nhân, anh mở miệng nói: "Được, anh có thể gia nhập với chúng tôi."
Chu Quyết không giải thích được ý trong đó, cậu hỏi: "Anh Trần, tại sao đáp ứng gã?"
Trần Hạo nói: "Bởi vì cho dù không đáp ứng, gã vẫn như cũ sẽ là một trong bảy người. Không phải chúng ta lựa chọn gã, mà là quyển sách kia chọn gã."
Chu Quyết hỏi: "Hắn cũng đọc sách rồi?"
Nam nhân nói: "Sách thì tôi chưa trực tiếp xem qua, nhưng mà sở hữu thứ kia thì đại biểu cho thân phận của bảy người." Nói xong gã nhìn Trần Hạo nói: "Tôi nói đúng chứ? Trần Hạo?"
Trần Hạo không trả lời gã, Chu Quyết nhíu mày nói: "Đây là bí mật anh che giấu? Bản dập kia trên thực tế còn có một tầng hàm nghĩa khác?"
Trần Hạo không trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi ngược lại: "Lựa chọn của cậu là gì?"
Sắc mặt Chu Quyết cực kỳ khó coi, cậu nắm đấm tay, ánh mắt cũng có thể bắn ra lửa đến nơi, đầu óc của cậu chuyển qua rất nhiều thứ, hoài nghi mọi người, cậu cơ hồ chuẩn bị từ bỏ, trong lòng cậu muốn dẹp hết con mẹ nó vòng bảy người, dẹp con mẹ nó người sẽ chết gì đó, nói không chừng còn không phải mình chết ấy chứ? Nhưng cuối cùng cậu vẫn buông lỏng nắm tay, Chu Quyết biết hiện tại chỉ có nhịn xuống, nén trụ tính khí, nếu không sẽ chỉ làm cho những đau khổ phải chịu trước đó vô ích, hơn nữa trên người cậu còn gánh tính mạng của hai người huynh đệ khác, cậu cười lạnh vài tiếng, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý anh ta gia nhập."
Chu Quyết vừa dứt lời, cậu liền cảm giác cảnh sắc chung quanh thoáng cái bắt đầu vặn vẹo, không đợi Chu Quyết bọn họ từ trong choáng váng khôi phục lại, tình cảnh đã biến đổi, dòng người bên cạnh như thoi đưa dáng vẻ vội vàng, những người này cầm hành lý trong tay, LCD trên vách tường đưa tin số chuyến và thời gian của xe lửa, hiện tại là 3h50 chiều, Chu Quyết phát hiện nguyên lai bọn họ căn bản chưa lên xe lửa.
Chu Quyết kỳ quặc nhìn chung quanh, cậu nhất thời hồi lâu căn bản tìm không ra được ngôn ngữ gì để hình dung, cậu nhìn quái nhân vẫn như cũ tươi cười hớn hở, ánh mắt giống như đang nhìn một ma pháp sư, cấp bậc Gandalf.
Hắc miêu trong tay nam nhân đã không thấy đâu, thay vào đó chính là một túi du lịch xách tay màu đen, gã vươn tay về hướng Chu Quyết nói: "Xin chào, tôi gọi là Diệp Vỹ."
Chu Quyết bắt tay một cái tượng trưng, phát hiện tay gã lạnh như một khối băng. Cậu cười khan nói: "Anh biết pháp thuật?"
Diệp Vỹ nói: "Tổ tiên tôi là thợ mộc, thuật mộc công yểm thắng (*) vô cùng thành thạo."
Chu Quyết không hỏi nữa, ba người đi lên xe lửa, Tam Béo và Khỉ Còi đã chờ ở đó, cùng tình cảnh trước đó giống nhau, Tam Béo cầm trong tay túi du lịch có giấu con mèo nọ, Khỉ Còi vẻ mặt cảnh giác.
Bọn họ đối với sự có mặt của Diệp Vỹ vô cùng giật mình, nhưng không có thời gian hỏi chi tiết, xe lửa lần này thật sự sắp chạy rồi. . . . . .
Chu Quyết nhìn thấy con mèo nọ trên chạy dưới nhảy, mọi người đều bị con mèo này làm cho loạn thành một đoàn. Nhưng cậu nhìn đôi mắt con mèo nọ, trong đại não chẳng biết tại sao liền nhớ tới nam nhân nửa đêm tìm mèo tối qua. Cậu phát hiện con mèo này có cùng ánh mắt thần bí với nam nhân kia, chung quy cảm thấy nó đang nhìn trộm cái gì đó. Trần Hạo chú ý tới ánh mắt của cậu có chút ngớ ra, hỏi: "Chu Quyết, cậu có phải đã gặp sự tình gì hay không?"
Chu Quyết mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, cậu vội nói: "Cũng không thể xem như gặp chuyện gì lớn, chỉ là hôm qua gặp một quái nhân."
Tam Béo nghe được Chu Quyết cũng gặp được việc lạ, liền nhớ tới chuyện bản thân đã gặp, liền nhanh nhảu nói xen vào: "Tôi cũng gặp quỷ đánh lừa a!"
Tam Béo không đợi Chu Quyết tiếp lời, liền không thể chờ được mà nói: "Các cậu không biết đâu, sau khi Chu Quyết xuống xe, tôi bắt đầu nghe được máy phát DVD trong xe kể chuyện ma, tôi tưởng rằng tài xế kia tố chất tâm lý trâu bò, nửa đêm cũng dám nghe thứ này. Không ngờ tới người ta căn bản không có nghe cái đó, mà là nghe Đặng Lệ Quân. Cố sự kia rất mơ hồ tôi cũng nhớ không rõ, bất quá nó hình như một mực lặp lại rằng trong đó có một người là quỷ. . . . . ."
Hắn càng nói càng kích động, càng nói tâm tình của bản thân cũng càng vang dội. Cuối cùng lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào trong câu chuyện của Tam Béo, mà Chu Quyết nghĩ cũng không cần phải bàn luận lại về chuyện quái nhân kia. Sau khi mọi người gọi thức ăn bên ngoài, Trần Hạo rốt cuộc đem suy nghĩ của mình nói cho họ: "Tôi chuẩn bị mang Chu Quyết đến Nam Kinh một chuyến."
Khỉ Còi và Tam Béo đồng thời biểu hiện sự kinh ngạc bất đồng, song rõ ràng Khỉ Còi giật mình hơn, hắn nói: "Hai người quên rồi sao? Lúc đầu tôi cũng muốn rời khỏi Thượng Hải, nhưng căn bản đi không được."
Trần Hạo nói: "Lúc đầu cậu không đi được rất có thể là vì thời cơ còn chưa tới, nhưng hiện tại chúng ta vô luận thế nào cũng phải đến Nam Kinh một lần. Lão Cửu đã xuất phát, chúng ta không thể chậm hơn hắn."
Khỉ Còi mặc dù vẫn như cũ không phục, nhưng hắn cắn môi cuối cùng vẫn ừ một tiếng, miễn cưỡng tỏ vẻ đồng ý. Tiếp theo Tam Béo nhảy ra nói: "Không dễ dàng như vậy đâu! Dựa vào cái gì là hai người các cậu đi? Để tôi và Khỉ Còi ném ở Thượng Hải chờ chết?"
Chu Quyết không ngờ tới Tam Béo và Khỉ Còi không tín nhiệm Trần Hạo như thế, nhanh chóng muốn đứng ra hòa giải, lại bị Khỉ Còi đè lại, xem ra Khỉ Còi hoàn toàn đứng về phía Tam Béo. Chu Quyết không có lập trường nói chuyện, bầu không khí thoáng cái trở nên cực kỳ kích động. Trần Hạo nhìn Tam Béo nói: "Cái gì gọi là để các cậu chờ chết?"
Tam Béo cười lạnh đặt mông ngồi xuống ghế nói: "Các người đi Nam Kinh, Lão Cửu đi Nam Kinh. Sao hai người chúng tôi thì đóng giữ ở đây? Vạn nhất thứ quái quỷ các người nói kia là vật mấu chốt, vậy không phải các người còn vội đoạt lấy, thầm nghĩ hai tên ngốc chúng tôi còn đợi ở Thượng Hải?"
Nói xong hắn đặc biệt nhìn thoáng qua Chu Quyết, tiếp tục nói: "Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của anh, anh nghĩ Chu Quyết còn có giá trị lợi dụng, dù sao quyển sách này cũng là do cậu ấy phát hiện, chúng tôi còn chưa xác định cậu ấy có phải đã nói ra tất cả chi tiết hay không. Tôi và Khỉ Còi sẽ không giống vậy, hoàn toàn bị liên lụy vào. Vốn rắm cũng đánh không ra, hiện tại khiến cho chúng tôi cũng theo đó mà xong đời. Anh cho rằng anh vứt chúng tôi sang một bên như vậy thì xong chuyện?"
Trong mắt Trần Hạo rõ ràng đã xuất hiện hỏa khí, song phương giương cung bạt kiếm, lực tay Khỉ Còi ấn bả vai Chu Quyết cũng càng ngày càng nặng, Trần Hạo nói: "Vậy ý tứ của các người nói chính là cũng muốn đi theo?"
Tam Béo thật không ngờ anh sẽ hỏi lại, nhất thời không biết nói gì tiếp, hắn nhìn thoáng qua Khỉ Còi, Khỉ Còi kiên quyết nói: "Đúng vậy, muốn đi bốn người chúng ta cùng đi."
Trần Hạo cũng không khách khí nói: "Nếu lần này đi, ngược lại toàn bộ chết ở đó. Các người cũng đừng hối hận."
Tam Béo nghe được lời ấy, chột dạ nói: "Có nguy hiểm như vậy sao?"
Trần Hạo nói: "Nói vậy cũng không chính xác, tôi nghĩ dựa theo tiến độ của chúng ta, kỳ thật đã đến ít nhất một nửa, dựa theo tin tức Như Lan lưu cho chúng ta, chúng ta bây giờ mới bắt đầu gặp nguy cơ. Nói cách khác chúng ta hiện tại mới chính thức tiến vào thời kỳ nguy hiểm, trước đó chỉ là thời gian ẩn náu, tiếp đến rất có khả năng bất cứ sự tình gì cũng có thể bộc phát. Đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều đã thông suốt, sẽ không còn đường thối lui nữa. Kết cục của chú Ân cậu cũng thấy đấy."
Tam Béo có chút lùi bước, song lúc này Khỉ Còi nói: "Tôi và các anh cùng đi, tôi không tin cứ chờ đợi thì có thể chờ ra được kết quả gì, mạng của tôi tôi có thể tự phụ trách, không cần người khác thay tôi trông coi."
Tam Béo thấy chỉ có hắn bị bỏ lại một mình, vỗ đùi nói: "Tôi cũng đi! Đừng nghĩ có thể bỏ tôi lại một mình!"
Chu Quyết aiz một tiếng, hắc miêu bên cạnh cũng phát ra một tiếng kêu rất nhẹ, như là tiếng cười của cô gái. Mọi người nhìn con mèo nọ, Tam Béo nói: "Bắt nó mang theo đi."
Chu Quyết lập tức bác bỏ: "Không được, con mèo này rất quái, nó tuyệt đối không thể đi."
Tam Béo nói: "Đây không phải là huyền miêu sao, đặc biệt trừ tà, có nó cũng tốt có bảo đảm, không phải lúc đầu nó còn cứu Trần Hạo một mạng sao?"
Chu Quyết bất đắc dĩ cười nói: "Tôi cũng không thể chắc chắn 100% nó chính là huyền miêu, nếu không phải thì sao? Hơn nữa con mèo này quá quỷ dị, nó dường như là đặc biệt vì sự kiện này mà xuất hiện, quái nhân kia nói nó sẽ hại chết người!"
Trần Hạo và Khỉ Còi đồng thanh hỏi: "Quái nhân?"
Chu Quyết thấy lại nhắc tới việc này, bấy giờ mới đem quãng thời gian tối hôm qua quái nhân kia tìm mèo nói ra, Khỉ Còi lắc đầu nói: "Cảm giác này không giống như người, mày có nhìn thấy hắn lần nào nữa không?"
Chu Quyết cười khổ nói: "Làm sao có thể, tao sáng sớm liền đến đây, nhưng mà tao nghĩ gã rất có thể chính là tên hàng xóm quái đản mới chuyển đến mà mẹ tao đã nói."
Tam Béo vội ngắt lời: "Nói vậy người đó có khả năng cũng biết chuyện vòng bảy người?"
Trần Hạo không nói tiếp, anh trầm mặc nhìn Chu Quyết, Chu Quyết biết mình nên kể đầy đủ chuyện tình, kỳ thật cậu cũng biết không nhiều, chưa được hai ba câu mọi người lại lâm vào trầm mặc.
Trần Hạo mở miệng nói: "Nếu gã ấy nói con mèo rất đặc biệt, vậy chúng ta liền mang con mèo này theo xem nó tới cùng đặc biệt chỗ nào. Về phần gã nếu thật sự có liên quan đến vòng bảy người, vậy gã nhất định sẽ tới tìm chúng ta, chí ít sẽ trở về tìm con mèo này."
Khỉ Còi hỏi: "Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu lên đường? Đúng rồi, quyển sách kia có muốn tiếp tục đọc hay không?"
Trần Hạo cau mày cười khổ nói: "Vốn tôi dự định đọc sách trước, sau khi an bài tốt rồi mới cùng Chu Quyết buổi tối khởi hành, hiện tại chúng ta hãy cứ mau chóng chạy tới Nam Kinh đi, dù sao trước khi chúng ta phải lấy được thứ đó trước Lão Cửu.
Trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình thất vọng, chính bọn họ đều kinh ngạc tại sao lại muốn biết kết quả phía sau như thế, nhưng rồi lại không cách nào đọc một lần cho xong, phảng phất như tình tự của bọn họ đã bị nhân tố nào đó không biết tên quấy nhiễu, song đây dù sao cũng là quấy nhiễu tâm tình, sự kiện liên tiếp xảy ra trước mặt, Chu Quyết cảm giác được dần dần có một loại sức mạnh mới đang thôi thúc bọn họ, cậu cảm thấy có hai cỗ lực lượng đối kháng, mà bọn họ phải tranh thủ thời gian đến cùng.
Cứ như vậy hành trình vốn quyết định đến giờ G thì thay đổi, bất quá Trần Hạo vẫn tìm được vé xe lửa tới Nam Kinh, vài người tạm thời tan họp, đều quay về nhà mình đem tất cả những thứ cần thiết mang theo, ngoại trừ Trần Hạo, biểu hiện của tất cả mọi người có chút kích động, chung quy cảm thấy bọn họ cách chân tướng càng ngày càng gần rồi.
Trần Hạo sắp xếp cho hai người bọn họ thời gian mấy tiếng để chuẩn bị, thời gian rất sít sao, kỳ thật thời gian này vốn là dùng để đọc chương cố sự tiếp theo, song Trần Hạo quyết định tiến hành đọc cố sự trên xe lửa. Khỉ Còi nghe thấy xe lửa trên mặt xuất hiện biểu tình u ám. Khỉ Còi là dân tộc Mãn, hắn duy trì loại sợ hãi và cẩn thận với những sự kiện phi tự nhiên thế này.
Nhưng mà nan đề chính là Tam Béo nhất định phải đem con quái miêu kia mang theo, vấn đề lớn nhất cũng là kiểm tra an ninh của xe lửa, một con mèo như thế nào có khả năng không một tiếng động thành công trà trộn vào xe lửa bọn họ. Cuối cùng Chu Quyết mưu mô nhiều nhất nghĩ ra một biện pháp, chính là đem tay chân con mèo này trói lại, sau đó nhét vào trong một túi du lịch, bên trong để nhiều búp bê gì đó một chút, giả vờ như là quà tặng cho con nít.
Hôm nay tốc độ thái dương ngã về tây đặc biệt nhanh, mới hơn năm giờ đã lộ ra một hình cầu mờ nhạt. Biểu tình của bốn người đều rất phức tạp. Cô đơn, bất an, nghi hoặc. . . . . .Đủ loại tâm tình như là tấm lưới yêu dã gom bốn người liền cùng một chỗ.
Ai cũng giãy không thoát.
Cứ như vậy, bọn họ bấm vé, tìm chỗ ngồi, buông hành lý, trầm mặc ngồi ở vị trí, xe bắt đầu chậm rãi chuyển động, lay động rất nhỏ. Tận đến khi trên xe không còn tiếng ầm ỹ chưa từng ngơi nghỉ. Chỉ có không khí bốn phía bọn họ phảng phất như ngăn cách với gian ngoài, yên tĩnh đáng sợ.
Tam Béo không mang túi du lịch giấu mèo để vào giá để hàng, hắn đang cầm túi đồ đang hé ra một khe nhỏ này, mà con hắc miêu nọ phảng phất như hiểu được ý đồ của bọn họ, cũng không kêu, chỉ cào món đồ chơi lông tơ kia phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. Trừ nhóm bốn người bọn họ ra, ai cũng không nghe được thanh âm bên trong túi.
Bên trong toa xe không thể hút thuốc, Trần Hạo không quen vuốt ngón tay, anh nhìn chăm chú vào Chu Quyết ngồi đối diện anh nói: "Hiện tại chúng ta có ba giờ, trong khoảng thời gian này có thể tiếp tục đọc sách."
Khỉ Còi đối với hồi ức về xe lửa thật sự không tốt, hắn không được tự nhiên mà nhìn quanh. Dường như những người bên cạnh đều không bình thường, Tam Béo phất tay với hắn nói: "Chớ khẩn trương, đã ra khỏi thành phố, hiện tại có vẻ cũng bình thường mà."
Khỉ Còi cứng nhắc gật đầu, không hề nhìn khắp nơi nữa, mà nhìn chằm chằm bình nước uống trên bàn ngẩn người. Ánh mắt Chu Quyết vẫn chưa từng rời khỏi Trần Hạo, cậu đang chờ người này hành động bước tiếp theo. Trần Hạo tiếp tục nói: "Mọi người chuẩn bị tốt chưa?"
Ba người nhìn mặt nhau, Chu Quyết khô khốc hồi đáp: "Có thể rồi, tiếp tục thôi."
Trần Hạo mở ba lô, anh lấy sách ra đặt trước mặt bốn người. Xe lửa vẫn như cũ hơi chút lắc lư, lúc này không biết hành khách nào mở cửa sổ ra, có thể nghe được bên ngoài tiếng đường ray dồn dập, mà bìa ngoài quyển sách nọ cũng bị gió thổi đến từ ngoài cửa sổ phần phật run rẩy. Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không tình nguyện là người đầu tiên mở quyển sách này, cuối cùng Chu Quyết hít sâu một hơi, cậu nói: "Tôi đọc trước, mọi người tiếp nối. . . . . ."
Cậu cầm lấy quyển sách kia, rút ra thẻ đánh dấu Trần Hạo kẹp phần trang chưa đọc xong hôm qua, bắt đầu đọc tiếp. Cậu nhìn dòng chữ đầu tiên, giọng rõ ràng muốn bắt đầu khẽ đọc sách, nhưng trong lúc hốt nhiên cậu nghe được một thanh âm quen thuộc, có người đang gọi tên cậu, cậu chợt ngẩng đầu không biết từ lúc nào cậu phát hiện trước mặt bọn họ có một người đang đứng, người này đang diện vô biểu tình nhìn bọn họ, gã không một tiếng động tới bên cạnh bàn của bọn họ, tựa như người này ngay từ đầu đã đứng đó, hai tay gã buông xuống hai bên, cúi đầu như đang nhìn bọn họ. Vô luận xe lửa xóc nảy thế nào, gã cũng như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, không chút lung lay nào. Chu Quyết kinh ngạc phát hiện người này chính là quái nhân nửa đêm canh ba còn tìm mèo kia! Gã cũng tới!
Cậu đứng dậy nói: "Tại sao anh lại ở đây?"
Quái nhân không trả lời cậu, mà lộ ra một nụ cười cực kỳ ảm đạm, gã nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc đã tìm được. . . . . ."
Chu Quyết muốn đẩy Tam Béo ra túm lấy quái nhân kia, nhưng Tam Béo quá mập, Chu Quyết chen nửa ngày cũng không ra ngoài được, ngay sau khi cậu đã đẩy được Tam Béo ra, quái nhân kia cũng đã sớm vô ảnh vô tung.
Chu Quyết vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn bốn phía, cậu quay về nói với ba người còn lại: "Các cậu thấy không?"
Tam Béo nổi giận đùng đùng hỏi: "Thấy cái gì?"
"Quái nhân kia a!"
Chu Quyết nói xong, ba người còn lại đều trầm mặc không nói, chính cậu nhất thời cũng không nói nên lời.
Trần Hạo nhìn Chu Quyết nói: "Chúng tôi đều không nhìn thấy."
Chu Quyết chậm rãi trượt trên bàn, cậu nói: "Có lẽ các cậu không chú ý tới. . . . . ."
Trần Hạo cầm lấy sách nói: "Cứ để tôi mở đầu trước thôi."
Chu Quyết không cậy mạnh, cậu đưa sách cho Trần Hạo, Trần Hạo tiếp nhận sách, anh lo lắng nhìn vào mắt Chu Quyết. Ánh mắt Chu Quyết vẫn như cũ đang trong đống người tìm kiếm quái nhân mặc áo đen kia.
Thình lình Tam Béo lại đột ngột nhảy dựng lên, hắn nói: "Mèo mất rồi!"
Trần Hạo đặt sách xuống, Tam Béo mở túi du lịch nói: "Mèo bị trói, làm sao có thể chạy mất?"
Khỉ Còi nói: "Có thể là tự nó giãy thoát ra hay không?"
Tam Béo dở khóc dở cười nói: "Mày nghĩ có thể sao?"
Chu Quyết lầm bầm hỏi: "Quái nhân kia nói, gã tìm được rồi. . . . . .Có lẽ là gã đã lấy con mèo đi?"
Tam Béo đảo trắng mắt, hắn chịu đựng cơn bực tức hỏi: "Lấy thế nào? Mà cho rằng tao chết rồi hả?"
Chu Quyết còn muốn nói nữa, nhưng Khỉ Còi ngăn hai người lại, hắn chỉ vào xe lửa nói: "Bọn mày nghe?"
Trong thanh âm ồn ào, bọn họ giữa lúc mơ hồ nghe thấy từ chỗ sâu nhất trong toa xe truyền đến tiếng mèo kêu rất nhỏ, thanh âm kia như đang cười nhạo bốn người trì độn. Tam Béo vỗ bàn nói: "Chết tiệt! Thật sự chạy rồi, đuổi theo!"
Chu Quyết kéo Tam Béo đang xúc động lại, cậu nói: "Không đúng, thanh âm này không đúng. . . . . .Mèo sao có thể kêu kỳ quái như vậy, đây không giống tiếng mèo kêu. . . . . ."
Khỉ Còi nhìn chằm chằm toa xe nói: "Như tiếng người cười."
Tam Béo buông túi, hắn chột dạ nói: "Rốt cuộc là mèo kêu hay là người gọi? Sao càng nghe càng sợ muốn hoảng vậy nè."
Trần Hạo để sách vào balo mang bên người, anh nói: "Chu Quyết nói đúng, có thứ gì đó đã đi theo."
Chu Quyết tiếp tục nói: "Có muốn. . . . . . Đi xem hay không?"
Trần Hạo đứng lên, anh nói: "Tôi đi xem."
Chu Quyết nói: "Tôi và anh cùng đi."
Tam Béo nhìn thoáng qua Khỉ Còi, Khỉ Còi khoanh hai tay nói: "Xe đang chạy, ai trong chúng ta cũng đi không được nữa. Để lão nhị bọn họ đi xem cũng tốt."
Tam Béo khó xử xê dịch thân thể, hắn nhỏ giọng nói xin lỗi Chu Quyết, Chu Quyết cười vỗ vỗ bờ vai hắn. Với cậu mà nói, hiểu lầm có thể giải thích sau, mạng sống trước mắt mới là quan trọng nhất.
Chu Quyết cùng Trần Hạo đi trong thông đạo của toa xe, thông đạo cực kỳ chen chúc có lúc chỉ có thể nghiêng người đi về phía trước. Khi bọn họ ra khỏi một toa xe, liền nhìn thấy toa xe kế tiếp, Chu Quyết và Trần Hạo cực nhanh xuyên qua một cái lại một cái toa xe, bọn họ cảm thấy dường như mỗi một toa đều giống nhau như đúc, hành khách giống nhanh cùng nhân viên phục vụ giống nhau, bọn họ lặp đi lặp lại ở trong cùng một toa xe qua lại như đưa thoi. Tựa như càng không ngừng đi tới, càng không ngừng đảo ngược lại.
Trần Hạo thả chậm tốc độ đầu tiên, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua lối đi, thông đạo của toa xe kéo dài thành một điểm đen, phía trước cũng giống nhau, Chu Quyết chạy đầu đầy mồ hôi, cậu thở hồng hộc nói: "Làm sao bây giờ? Không nhìn thấy bọn họ."
Trần Hạo nói với Chu Quyết: "Không đúng, không ra khỏi được."
Chu Quyết hồi đáp: "Về trước đi."
Trần Hạo lắc đầu nói: "Cậu không phát hiện ra sao, chúng ta vẫn luôn đi cùng trong một đoạn toa xe, trở về không được."
Trong lòng Chu Quyết bắt đầu lo lắng, cậu hít thở dồn dập muốn bảo trì trấn tĩnh, người xung quanh thoạt nhìn rất bình thường, có cầm hành lý, có đang ăn điểm tâm, tóm lại cùng một xe lửa bình thường không có gì khác biệt, nhưng Chu Quyết lại phát hiện một màn này dường như cực kỳ quen thuộc, nhưng phần cảm giác quen thuộc này lại tìm không ra đầu mối.
Trần Hạo nhìn xung quanh, anh phát ra tiếng cười lạnh, anh bưng trán mở miệng nói: "Đừng đùa nữa, có thời gian để làm loại trò bịp bợm này, không bằng đối mặt nói chuyện."
Lời vừa dứt, người trong xe nhất thời đều đình chỉ động tác, giống như thời gian trong nháy mắt đứng hình. Không có thanh âm nào, Chu Quyết chỉ có thể nghe thấy thanh âm thở dốc của cậu và Trần Hạo, cậu nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trần Hạo hướng về cuối thông đạo nói: "Nếu anhcòn không xuất hiện, vậy thì đừng cản trở chúng tôi tiếp tục. Chơi đù loại mánh lới này quá nhàm chán đó, cũng là vì anh muốn tái diễn lại tình huống năm năm về trước?"
Chu Quyết nghe Trần Hạo cư nhiên đề cập đến năm năm trước, cậu khó hiểu nhìn Trần Hạo, tình tự của Trần Hạo có chút kích động, bộ dáng của anh giống như đang miễn cưỡng chịu đựng tâm tình, không cho phép nó khống chế.
Nhưng vẫn như cũ không hề có thanh âm nào, cơn tức của Trần Hạo càng lúc càng lớn, anh nắm đấm tay nhìn phía trước. Rốt cuộc vài tiếng mèo kêu rất nhỏ từ sâu bên trong xe lửa truyền ra, thanh âm dần dần rõ ràng lên, thanh âm của mèo kêu cũng càng ngày càng chói tai, từ giữa hàng ghế của toa xe bước tới một người, trong tay của gã ôm con hắc miêu tà khí nọ.
Nam nhân vẫn như cũ mỉm cười, đôi mắt của gã lớn kinh người giống như hai lỗ thủng màu đen. Chu Quyết nhìn phản ứng của Trần Hạo như vậy liền hỏi: "Anh biết người này?"
Trần Hạo nói: "Biết."
Nam nhân rốt cuộc mở miệng nói: "Cám ơn cậu còn nhớ rõ tôi, cậu so với năm năm trước càng thành thục hơn."
Trần Hạo nói thẳng vào đề: "Con mèo nọ là của anh? Anh còn đang điều tra chuyện lần đó?"
Nam nhân vuốt ve hắc miêu, hắc miêu như rất hưởng thụ mà nheo mắt lại, gã đi tới trước mặt hai người Trần Hạo nói: "Tôi vốn cho rằng cậu sẽ tìm đến tôi, nhưng cậu lại lựa chọn làm một mình? Cậu cho rằng mang theo mấy học sinh chưa trải chuyện đời này có thể đi được xa hơn so với chị gái cậu sao?"
Trần Hạo hé miệng không nói, Chu Quyết có chút nhịn không được, cậu vừa định mở miệng, nam nhân tiếp tục nói: "Tôi nói rồi con mèo này đối với khí tức tử vong rất chấp nhất, nó không rời khỏi các người đại biểu cho việc các người cách cái chết càng ngày càng gần. Đứa nhỏ cậu còn chưa rõ sao?"
Chu Quyết cảnh giác nhìn gã, cậu không bị loại khiêu khích thấp kém này chọc giận, cậu bình thản hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt nam nhân vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trần Hạo, gã trả lời: "Tôi? Một người Trung Quốc."
Chu Quyết bị gã trả lời có như không, Trần Hạo nói: "Gã là một linh môi, chuyên kết nối với người chết. Trong vòng tròn kia của bọn họ có chút danh tiếng, còn tinh thông phương pháp yểm thắng. Là một thần côn không hơn không kém."
Nam nhân không vì lời giới thiệu gay gắt này mà tức giận, ngược lại ý cười càng đậm.
Chu Quyết lạ lùng nhìn Trần Hạo nói: "Anh có tin không?"
Trần Hạo nói: "Thật ra, gã là bạn của Như Lan."
Đôi mắt của nam nhân từ đầu tới cuối không hề chớp, gã cười nói: "Tôi có thể cảm giác được các cậu bài xích tôi, nhưng tôi lần này tới là do Như Lan an bài. Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy vài chuyện. Tôi đã đáp ứng giúp cô ấy, tuyệt sẽ không nuốt lời."
Trần Hạo cúi đầu, tâm tình của anh rốt cuộc cũng không khống chế được, anh hỏi: "Anh biết tung tích của Như Lan?"
Nam nhân lắc đầu, anh hơi cau mày nói: "Không, tôi không biết."
Nam nhân tiếp tục nói: "Bởi vì tôi không thể xác định sinh tử của cô ấy. . . . . ."
Trần Hạo vội vàng nói: "Anh không cảm giác được linh hồn của chị?"
Nam nhân trầm mặc một lát sau mới nói: "Không, tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của chị cậu, nhưng lại không phải linh hồn, mà là một loại truyền đạt thông tin."
Chu Quyết vội vàng nói: "Đan xen giữa sự sống và cái chết?"
Lông mày xoắn tít của nam nhân thoáng giãn ra nói: "Vị bạn nhỏ này của cậu có phương thức suy nghĩ cực kỳ giống Như Lan, đều là người vô cùng thông minh, một chút liền thông suốt."
Chu Quyết tiếp tục nói: "Vậy anh lần này xuất hiện có mục đích gì?"
Nam nhân nói: "Tôi muốn gia nhập với các cậu, trở thành người thứ sáu."
Hai người đồng thời kinh ngạc, nam nhân cũng không có động tĩnh gì, Chu Quyết kịp phản ứng đầu tiên, cậu lập tức nói: "Không được anh quá khả nghi, một Lão Cửu cũng đã làm chúng tôi sứt đầu mẻ trán rồi, giờ thêm một thần côn? Phiền phức của chúng tôi liền sẽ càng cuộn càng lớn."
Nam nhân cười nói: "Có lẽ chờ sau này cậu sẽ phát hiện chính là một thần côn như tôi đây sẽ thành bùa bảo mệnh cho các cậu."
Chu Quyết hừ lạnh nói: "Chỉ bằng anh?"
Trần Hạo ngăn cản Chu Quyết khiêu khích, anh hỏi: "Cho tôi một lý do."
Nam nhân thu liễm biểu tình trêu tức, gã nghiêm túc nói: "Chỉ bằng cái này."
Gã từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Trần Hạo, Trần Hạo vừa mở ra nhìn trong nháy mắt nhãn thần trở nên dao động, anh giật mình nhìn nam nhân, trong ánh mắt nam nhân lóe lên một tia khó hiểu. Chu Quyết nhìn thấy trên tờ giấy nọ là một bộ đồ án của bản dập, đồ án này cùng hình vẽ xuất hiện đi xuất hiện lại trong tư liệu cực kỳ giống nhau, nhưng cũng có hơi bất đồng.
Trần Hạo trả tờ giấy lại cho nam nhân, anh mở miệng nói: "Được, anh có thể gia nhập với chúng tôi."
Chu Quyết không giải thích được ý trong đó, cậu hỏi: "Anh Trần, tại sao đáp ứng gã?"
Trần Hạo nói: "Bởi vì cho dù không đáp ứng, gã vẫn như cũ sẽ là một trong bảy người. Không phải chúng ta lựa chọn gã, mà là quyển sách kia chọn gã."
Chu Quyết hỏi: "Hắn cũng đọc sách rồi?"
Nam nhân nói: "Sách thì tôi chưa trực tiếp xem qua, nhưng mà sở hữu thứ kia thì đại biểu cho thân phận của bảy người." Nói xong gã nhìn Trần Hạo nói: "Tôi nói đúng chứ? Trần Hạo?"
Trần Hạo không trả lời gã, Chu Quyết nhíu mày nói: "Đây là bí mật anh che giấu? Bản dập kia trên thực tế còn có một tầng hàm nghĩa khác?"
Trần Hạo không trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi ngược lại: "Lựa chọn của cậu là gì?"
Sắc mặt Chu Quyết cực kỳ khó coi, cậu nắm đấm tay, ánh mắt cũng có thể bắn ra lửa đến nơi, đầu óc của cậu chuyển qua rất nhiều thứ, hoài nghi mọi người, cậu cơ hồ chuẩn bị từ bỏ, trong lòng cậu muốn dẹp hết con mẹ nó vòng bảy người, dẹp con mẹ nó người sẽ chết gì đó, nói không chừng còn không phải mình chết ấy chứ? Nhưng cuối cùng cậu vẫn buông lỏng nắm tay, Chu Quyết biết hiện tại chỉ có nhịn xuống, nén trụ tính khí, nếu không sẽ chỉ làm cho những đau khổ phải chịu trước đó vô ích, hơn nữa trên người cậu còn gánh tính mạng của hai người huynh đệ khác, cậu cười lạnh vài tiếng, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý anh ta gia nhập."
Chu Quyết vừa dứt lời, cậu liền cảm giác cảnh sắc chung quanh thoáng cái bắt đầu vặn vẹo, không đợi Chu Quyết bọn họ từ trong choáng váng khôi phục lại, tình cảnh đã biến đổi, dòng người bên cạnh như thoi đưa dáng vẻ vội vàng, những người này cầm hành lý trong tay, LCD trên vách tường đưa tin số chuyến và thời gian của xe lửa, hiện tại là 3h50 chiều, Chu Quyết phát hiện nguyên lai bọn họ căn bản chưa lên xe lửa.
Chu Quyết kỳ quặc nhìn chung quanh, cậu nhất thời hồi lâu căn bản tìm không ra được ngôn ngữ gì để hình dung, cậu nhìn quái nhân vẫn như cũ tươi cười hớn hở, ánh mắt giống như đang nhìn một ma pháp sư, cấp bậc Gandalf.
Hắc miêu trong tay nam nhân đã không thấy đâu, thay vào đó chính là một túi du lịch xách tay màu đen, gã vươn tay về hướng Chu Quyết nói: "Xin chào, tôi gọi là Diệp Vỹ."
Chu Quyết bắt tay một cái tượng trưng, phát hiện tay gã lạnh như một khối băng. Cậu cười khan nói: "Anh biết pháp thuật?"
Diệp Vỹ nói: "Tổ tiên tôi là thợ mộc, thuật mộc công yểm thắng (*) vô cùng thành thạo."
Chu Quyết không hỏi nữa, ba người đi lên xe lửa, Tam Béo và Khỉ Còi đã chờ ở đó, cùng tình cảnh trước đó giống nhau, Tam Béo cầm trong tay túi du lịch có giấu con mèo nọ, Khỉ Còi vẻ mặt cảnh giác.
Bọn họ đối với sự có mặt của Diệp Vỹ vô cùng giật mình, nhưng không có thời gian hỏi chi tiết, xe lửa lần này thật sự sắp chạy rồi. . . . . .
/56
|