Nhìn mọi người đang vui vẻ ăn uống và đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm nhưng chẳng ai có ý định rời đi cả. Nam Vương cùng Lan Ánh đang miệt mài bàn tán về show thời trang của J.W. Trường Tảo say mê với món chân gà sốt thái được tôi tỉ mỉ chuẩn bị.
Tôi nhìn cảnh tượng này chỉ còn cách bất lực thở dài rồi bảo mọi người:
- Mọi người ăn xong nhớ dọn đấy, tôi vào phòng.
Cả sáu con mắt đều nhìn về phía tôi rồi tỏ vẻ đau khổ, nũng nịu muốn làm tôi siêu lòng. Nhìn họ như vậy tôi cảm thấy buồn cười rồi nói thêm:
- Chỉ còn dư một phòng thôi. Nên...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì mọi người liền nói:
- Vậy phòng đó để cho Lan Ánh còn Nam Vương với Trường Tảo sẽ ngủ ở phòng khách.
- Dù sao chiếc ghế sô pha này cũng rộng và êm nữa chỉ cần thêm chiếc chăn là tuyệt vời.
Cứ như vậy mà tiếp tục vui chơi với nhau mặc cho tôi đứng đực ra đó bơ vơ vì không biết ai mới là chủ của nơi đây nữa.
Nhưng không khí này thật tuyệt, đôi lúc ồn áo, náo nhiệt một chút lại vui. Nếu nghĩ đến việc bản thân hôm nay ở nhà một mình có lẽ tôi sẽ buồn chán và cô đơn lắm. Tiếng vui cười hồ hỡi, tiếng nâng ly vang lên. Những trận tranh luận không ngừng nghỉ là khung cảnh này thật đẹp đẽ.
Tiếng cửa phòng đóng lại ngăn cách hai khung cảnh trở nên khách nhau, tiếng ồn ào ngoài kia cũng đã dứt lại và nhìn quanh căn phòng tôi bỗng chốc nghĩ đến bản thân tối nay ngủ một mình bỗng có chút trống trãi.
Đặt chiếc túi lên kệ và đi về phía phòng tắm. Từng làn nước được tuôn trào ra, tạt nhẹ vào từng nấc thịt của tôi, ngồi vào bồn tắm ngâm mình trong làn nước ấm tôi nhìn bản thân qua lớp kính lớn thấy những dấu ẩn hiện màu tím bầm. Hình ảnh ấy khiến tôi chợt nghĩ đến giây phút ái tình. Truyện Phương Tây
Tôi giật mình, vỗ mạnh vào người vì sao lại có những suy nghĩ như thế. Thật chẳng đứng đắn chút nào. Sau đó, lấy vội miếng sữa tắm và xoa nhẹ lên cơ thể. Mùi hương hoa hồng Pháp nhè nhẹ khiến người tôi trở nên thoải mái, êm ái hơn nhiều. Hương thơm ấy kéo tôi đến mùi khử khuẩn quen thuộc trên người Quân Khải.
Thứ hương thơm lạ lẫm, thân quen ấy làm tôi si mê, hít lấy hít để dù biết nó chẳng có gì đặc biệt nhưng toát lên người anh trông trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Máy sấy tóc được tôi đặt xuống bàn khi đã sấy xong mái tóc ướt lúc tắm. Tôi nằm dài ra giường và đôi mắt nhìn lên trần nhà bất giác tôi quên mất bản thân vẫn chưa gọi cho anh nhưng nhìn đồng hồ giờ đã khuyu gọi đến sẽ làm phiền giấc ngủ anh nên chỉ để lại dòng tin nhắn và đặt điện thoại sang bên.
Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút nhưng nào ngờ tôi lại chìm sâu từ lúc nào.
…
Trong căn phòng được thắp sáng với rất nhiều ánh đèn, chiếu rọi vào từng ngỏ ngách chẳng để chỗ nào thiếu hụt đi áng sáng. Giữa không gian rộng lớn như vậy chỉ có duy nhất Quân Khải vẫn còn miệt mài làm việc. Những thí nghiệm, dụng cụ được sắp gọn trên kệ.
Anh đeo gọng kính kim loại được thiết kế hết sức đơn giản nhưng khi kết hợp với gương mặt của anh trông hoàn mỹ, tuyệt đẹp rất nhiều. Những đường nét sắc sảo được lộ ra, mọi thứ đều hài hòa và thứ cuốn hút nhất có lẽ là cách anh chú tâm trong công việc.
Chẳng bận tâm đến tiếng reo của điện thoai anh cứ vậy mà đọc hết trang sách tiếng anh này đến trang khác. Đọng lại chỉ là tiếng tít tắc từng nhịp của chiếc đồng hồ dây cót treo trên tường. Mọi thứ trang trí khá đơn giản, chủ yếu nghiêng về hướng hoài cổ nhưng không khiến cho nó trở nên cũ kĩ.
- Sếp!
Tiếng kêu chưa kịp phát ra hết của Mạnh Phong đã bị Kiều Tuấn chặn lại ở miệng và Như Mỹ nhanh chân kéo nhẹ cửa bước vào.
Cả ba đều là trợ thủ đắc lực của Quân Khải trong công cuộc nghiên cứu tìm ra thuốc kháng sinh S75 cho việc điều trị các bệnh về ung thư.
Cuộc nghiên cứu diễn ra rất nhiều năm nhưng đến hôm nay mới có tiến triển và thu hút nhiều người biết đến. Quân Khải không quan tâm nhiều về việc nổi tiếng của mình mà chỉ nghĩ đến kết quả tuyệt đối mà sản phẩm mình có thể tạo ra.
Mỗi người đều xách trong tay túi thức ăn, đồ uống cho đêm khuya. Nhìn sếp mình vẫn miệt mài chăm chỉ khiến họ chẳng dám phát ra tiếng động cứ như vậy rón rén bước vào.
“Ting”
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Như Mỹ định đi lại tắt để không làm phiền sếp nhưng Quân Khải chợt bỏ cuốn sách xuống rồi đi đến điện thoại của mình xem tin nhắn của người mà anh đặc biệt cài tiếng chuông riêng để nhận biết.
Tôi nhìn cảnh tượng này chỉ còn cách bất lực thở dài rồi bảo mọi người:
- Mọi người ăn xong nhớ dọn đấy, tôi vào phòng.
Cả sáu con mắt đều nhìn về phía tôi rồi tỏ vẻ đau khổ, nũng nịu muốn làm tôi siêu lòng. Nhìn họ như vậy tôi cảm thấy buồn cười rồi nói thêm:
- Chỉ còn dư một phòng thôi. Nên...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì mọi người liền nói:
- Vậy phòng đó để cho Lan Ánh còn Nam Vương với Trường Tảo sẽ ngủ ở phòng khách.
- Dù sao chiếc ghế sô pha này cũng rộng và êm nữa chỉ cần thêm chiếc chăn là tuyệt vời.
Cứ như vậy mà tiếp tục vui chơi với nhau mặc cho tôi đứng đực ra đó bơ vơ vì không biết ai mới là chủ của nơi đây nữa.
Nhưng không khí này thật tuyệt, đôi lúc ồn áo, náo nhiệt một chút lại vui. Nếu nghĩ đến việc bản thân hôm nay ở nhà một mình có lẽ tôi sẽ buồn chán và cô đơn lắm. Tiếng vui cười hồ hỡi, tiếng nâng ly vang lên. Những trận tranh luận không ngừng nghỉ là khung cảnh này thật đẹp đẽ.
Tiếng cửa phòng đóng lại ngăn cách hai khung cảnh trở nên khách nhau, tiếng ồn ào ngoài kia cũng đã dứt lại và nhìn quanh căn phòng tôi bỗng chốc nghĩ đến bản thân tối nay ngủ một mình bỗng có chút trống trãi.
Đặt chiếc túi lên kệ và đi về phía phòng tắm. Từng làn nước được tuôn trào ra, tạt nhẹ vào từng nấc thịt của tôi, ngồi vào bồn tắm ngâm mình trong làn nước ấm tôi nhìn bản thân qua lớp kính lớn thấy những dấu ẩn hiện màu tím bầm. Hình ảnh ấy khiến tôi chợt nghĩ đến giây phút ái tình. Truyện Phương Tây
Tôi giật mình, vỗ mạnh vào người vì sao lại có những suy nghĩ như thế. Thật chẳng đứng đắn chút nào. Sau đó, lấy vội miếng sữa tắm và xoa nhẹ lên cơ thể. Mùi hương hoa hồng Pháp nhè nhẹ khiến người tôi trở nên thoải mái, êm ái hơn nhiều. Hương thơm ấy kéo tôi đến mùi khử khuẩn quen thuộc trên người Quân Khải.
Thứ hương thơm lạ lẫm, thân quen ấy làm tôi si mê, hít lấy hít để dù biết nó chẳng có gì đặc biệt nhưng toát lên người anh trông trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Máy sấy tóc được tôi đặt xuống bàn khi đã sấy xong mái tóc ướt lúc tắm. Tôi nằm dài ra giường và đôi mắt nhìn lên trần nhà bất giác tôi quên mất bản thân vẫn chưa gọi cho anh nhưng nhìn đồng hồ giờ đã khuyu gọi đến sẽ làm phiền giấc ngủ anh nên chỉ để lại dòng tin nhắn và đặt điện thoại sang bên.
Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút nhưng nào ngờ tôi lại chìm sâu từ lúc nào.
…
Trong căn phòng được thắp sáng với rất nhiều ánh đèn, chiếu rọi vào từng ngỏ ngách chẳng để chỗ nào thiếu hụt đi áng sáng. Giữa không gian rộng lớn như vậy chỉ có duy nhất Quân Khải vẫn còn miệt mài làm việc. Những thí nghiệm, dụng cụ được sắp gọn trên kệ.
Anh đeo gọng kính kim loại được thiết kế hết sức đơn giản nhưng khi kết hợp với gương mặt của anh trông hoàn mỹ, tuyệt đẹp rất nhiều. Những đường nét sắc sảo được lộ ra, mọi thứ đều hài hòa và thứ cuốn hút nhất có lẽ là cách anh chú tâm trong công việc.
Chẳng bận tâm đến tiếng reo của điện thoai anh cứ vậy mà đọc hết trang sách tiếng anh này đến trang khác. Đọng lại chỉ là tiếng tít tắc từng nhịp của chiếc đồng hồ dây cót treo trên tường. Mọi thứ trang trí khá đơn giản, chủ yếu nghiêng về hướng hoài cổ nhưng không khiến cho nó trở nên cũ kĩ.
- Sếp!
Tiếng kêu chưa kịp phát ra hết của Mạnh Phong đã bị Kiều Tuấn chặn lại ở miệng và Như Mỹ nhanh chân kéo nhẹ cửa bước vào.
Cả ba đều là trợ thủ đắc lực của Quân Khải trong công cuộc nghiên cứu tìm ra thuốc kháng sinh S75 cho việc điều trị các bệnh về ung thư.
Cuộc nghiên cứu diễn ra rất nhiều năm nhưng đến hôm nay mới có tiến triển và thu hút nhiều người biết đến. Quân Khải không quan tâm nhiều về việc nổi tiếng của mình mà chỉ nghĩ đến kết quả tuyệt đối mà sản phẩm mình có thể tạo ra.
Mỗi người đều xách trong tay túi thức ăn, đồ uống cho đêm khuya. Nhìn sếp mình vẫn miệt mài chăm chỉ khiến họ chẳng dám phát ra tiếng động cứ như vậy rón rén bước vào.
“Ting”
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Như Mỹ định đi lại tắt để không làm phiền sếp nhưng Quân Khải chợt bỏ cuốn sách xuống rồi đi đến điện thoại của mình xem tin nhắn của người mà anh đặc biệt cài tiếng chuông riêng để nhận biết.
/40
|