Tại sao cơ thể cô lại dâng lên cảm giác run rẩy và mềm yếu quen thuộc?
Tại sao sự quen thuộc này lại tràn ngập lòng cô đến vậy…
Tại sao cô lại mẫn cảm đến thế?
Giống như tất cả đều đang chuẩn bị để nghênh đón Lăng Thiếu Đường?
- Đừng như vậy…
Kỳ Hinh khổ sở thở hổn hển, cô như đóa hoa đang vùng vẫy thoát khỏi cái chết…
Vô lực…
Nhưng sự vô lực của cô lại mang theo sự hấp dẫn vô hạn…
Những tiếng kêu của cô như một lời chào mời.
- Sao? Không muốn ư?
Lăng Thiếu Đường cố nén dục vọng của bản thân, hơi thở ái muội của anh như đang mê hoặc nơi sâu nhất trong trái tim cô…
Anh hiểu rất rõ cô…
Lăng Thiếu Đường nheo mắt lại, ánh mắt khiến người khác phải sợ hãi đó nhìn thẳng vào mắt cô.
Khóe môi khêu gợi dần cong lên nụ cười châm chọc…
Ngón tay thô ráp đầy ma lực bắt đầu kích thích từng tấc da thịt trên cơ thể nõn nà của cô…
Ngón tay anh đi đến đâu, làn da cô như nở rộ từng đóa hoa đỏ đến đó…
Anh muốn cô phải khuất phục hoàn toàn, từ cơ thể đến cả trái tim!
Anh tham lam hưởng thụ sự tuyệt đẹp của cô…
Chỉ có một người là anh thôi!
Tư tưởng của cô, cơ thể của cô, tâm tình của cô, dục vọng của cô, tất cả mọi thứ của cô…
Anh muốn có được tất cả!
- A…
Kỳ Hinh run lên, trái tim cô như đang trải qua cơn sóng to gió lớn, quay cuồng và giãy dụa…
Ý thức cô dần phiêu tán. die∩nda∩nleq∩uyd∩n Cô nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài run nhè nhẹ…
Kỳ Hinh cố gắng ngăn cản dục vọng đang dâng lên trong lòng, nhưng không thể…
Coi như cô là người chết rồi có được không?
Không đón ý nói hùa, không rên rỉ…
Cho anh biết được sự tàn nhẫn của anh!
Nhưng…
Lăng Thiếu Đường bỗng dưng cúi đầu xuống gần vành tai non mềm của cô, sau đó anh chậm rãi nói nhỏ, từng câu từng chữ đều hết sức tàn nhẫn: “Hinh Nhi, đừng đè nén bản thân, tôi muốn em cũng giống như đêm đó…”
Giọng nói mê hoặc đầy dụ dỗ của Lăng Thiếu Đường khiến Kỳ Hinh dần mất đi ý thức, gân xanh trên trán anh nổi đầy lên cho thấy anh đang hết sức kìm nén.
- Không… Không…
Kỳ Hinh bất giác lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi.
Cô không biết cô muốn gì nữa, chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một luồng sóng nhiệt dâng cao, đợt sóng này cao hơn đợt sóng trước, dần dần chôn vùi bản thân cô.
Nhưng cô lại không biết rằng bộ dạng cô lúc này lại hết sức hấp dẫn khiến Lăng Thiếu Đường gầm nhẹ một tiếng.
- Cô bé mê người, em có biết càng như vậy thì chỉ càng khiến tôi muốn vào sâu hơn… chiếm giữ lấy em!
Sau khi nói xong, anh thúc thắt lưng, đâm thẳng vào người cô…
Bầu không khí ngập tràn dục vọng quanh quẩn bên trong phòng ngủ, sự tiếp xúc thân thể là một loại ngôn ngữ trực tiếp nhất.
Lúc này đây, không còn hận thù!
Không có trả thù!
Cũng chẳng có tranh cãi!
Tất cả mọi thứ đều chuyển hóa vào hành động, gồm cả tình yêu đong đầy…
Ánh mặt trời ấm áp qua ô cửa sổ chiếu vào bên trong…di❦endaŦnleq❦uydŦon
Ở độ cao cả trăm tầng như thế này, dường như chỉ có ánh mặt trời là chứng kiến cho hành động nóng bỏng của hai người, ánh nắng ấm áp chiếu vào đôi nam nữ đang dây dưa triền miên…
Làn da màu đồng của Lăng Thiếu Đường càng làm toát lên sự cuồng ngạo và ngỗ ngược của anh.
Cánh tay rắn chắc của anh siết chặt eo Kỳ Hinh cùng với những hành động mạnh mẽ đưa đẩy, những sợi tóc cũng lòa xòa rủ xuống trước trán.
Cơ thể của Kỳ Hinh cũng đang nở rộ, chiếc đùi thon dài trắng như ngọc cũng run run theo từng đợt luận động của Lăng Thiếu Đường.
Tiếng thở thô suyễn đầy dục vọng vang vọng, cảm giác này giống như một đóa hoa độc nở rộ, dù chỉ được lóe sáng trong chớp mắt cũng không hề hối tiếc.
Hơi thở của Lăng Thiếu Đường nóng rẫy, từng chút từng chút một nhấn chìm Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh cắn chặt môi dưới, chịu đựng cảm giác vui thích đang dấy lên trong cơ thể.
Cô biết cô sắp không nhịn được nữa rồi…
Nhưng…
Cô muốn kéo lý trí trở về…
Không! Cô không thể cổ vũ cho anh thêm được!
Như vậy lại càng cổ vũ dục vọng đang điên cuồng của anh, khiến anh có cảm giác thỏa mãn mà thôi!
Nhanh chóng kết thúc đi thôi!
Kỳ Hinh gào lên trong lòng.
Cô biết bản thân sẽ bật ra tiếng rên rỉ.
- Còn muốn chịu đựng nữa sao? Cơ thể em đã phản bội em rồi!
Hai mắt Lăng Thiếu Đường bị dục vọng nhuốm đỏ.
Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Hinh.
Anh bất chợt dừng lại...
Lăng Thiếu Đường cúi người xuống, cố ý sát lại gần bên tai cô, dùng hơi thở nóng bỏng để tra tấn cô...
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên...
Sự tàn nhẫn dập dờn trong đáy mắt anh...
Đúng là một cô gái quật cường!
Hẳn là ngay từ đầu cô đã hiểu rõ...
Ai mới là người đàn ông cô phải đón ý nói hùa theo!
Anh muốn để cô biết rõ ai mới là Thượng đế của cô, chỉ có anh mới là chúa tể của cô mà thôi!
Cơ thể cô, trái tim cô, tất cả mọi cảm xúc của cô!
Hai năm trước là vậy, hai năm sau anh cũng muốn cô hiểu rõ chuyện này!
Bàn tay to của anh mang theo ma lực hành hạ cô, khơi lên từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.
- Không...
Ánh mắt Kỳ Hinh càng ngày càng trở nên mông lung, ý thức cũng càng trôi xa, dưới đầu ngón tay của Lăng Thiếu Đường, cô cảm thấy cơ thể ngày càng phiêu tán...
Cô đặt một tay lên lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, cố gắng chống cự lại dục vọng.
Lăng Thiếu Đường chỉ dùng một tay đã chế trụ được hai tay của Kỳ Hinh, đặt chúng lên đỉnh đầu cô, còn tay kia thì vân vê phần eo của cô, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng hôn lên bầu ngực cô.
Đôi môi mềm mại của Kỳ Hinh đã hằn dấu răng rõ nét, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi...
Ý cười bên khóe miệng Lăng Thiếu Đường không hề giảm đi, nhưng đôi mắt lại hết sức mãnh liệt, khuôn mặt đầy sắc bén...
Anh lại cuồng ngạo và mạnh mẽ chiếm lấy thân hình mềm mại của cô, khiến cô không thể hít thở nổi.
Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc đen che đi đôi mắt đầy lửa dục vọng, hành động của anh hết sức mạnh mẽ và dũng mãnh cho thấy sự nguy hiểm mà gợi cảm của anh.
Rốt cuộc ý thức của Kỳ Hinh cũng hoàn toàn bay xa, cơ thể cô cũng bắt đầu hùa theo Lăng Thiếu Đường.
Cô cảm giác bản thân đang chìm nổi, còn Lăng Thiếu Đường như một chiếc bè gỗ khiến cô buộc phải nắm chặt lấy...
Cô có cảm giác như mình đang rơi xuống biển, thật sự cả đời này cô không thể thoát khỏi sự cường thế của anh sao?
- Bám chặt lấy vai tôi!
Lăng Thiếu Đường ra lệnh.
Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng phải chấp nhận số phận của mình!
Cô nghe theo lời anh nói, cánh tay trắng như tuyết ôm chặt lấy vai anh, cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc của anh.
Cô không thể kiên trì được nữa...
- Ưm...
Tiếng thở gấp gáp bật ra khỏi khóe miệng cô, nó như một đóa hoa anh túc bung nở.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, bàn tay to càng siết chặt eo cô. Anh ôm chặt lấy cô, buộc cô phải tiếp nhận anh.
Đầu anh vùi xuống ngực cô.
Để lại dấu ấn của riêng anh trên làn da trắng như tuyết của cô.
Dục vọng của người đàn ông không ngừng khuấy đảo khiến cô hít thở cũng thấy khó khăn, dần dần phóng thích cơ thể...
Kỳ Hinh như bị một cơn đại thủy triều chôn vùi, cảm giác cường đại và rung động này khiến cô càng thêm bất an.
- Đừng... đừng...
Kỳ Hinh rên rỉ, cô cảm thấy một sức mạnh mãnh liệt đang xâm chiếm cơ thể cô!
Cô không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể dựa vào bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đang giữ chặt sau lưng cô.
Hô hấp của Kỳ Hinh càng ngày càng trở nên dồn dập, mang theo mùi hương cơ thể và dục vọng của Lăng Thiếu Đường.
- Em khẳng định là không muốn à?
Lăng Thiếu Đường lại nói thầm bên tai cô, hơi thở đàn ông đầy tà ác, đôi mắt anh ngập tràn dục vọng nguyên thủy nhất với Kỳ Hinh.
Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như được phủ một làn hơi nước, đôi mắt ấy lúc này lại càng trở nên mê ly.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị, anh muốn cô phải thỏa hiệp hoàn toàn!
Vì thế, anh rời khỏi cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh, đầu lưỡi nóng bỏng và ngón tay tà ác xâm chiếm lấy từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cô khiến từng đóa hoa như bung nở trên người cô, chậm rãi ăn mòn lý trí cô.
Lăng Thiếu Đường bỗng chốc rời đi khiến Kỳ Hinh cảm thấy cực kì trống rỗng.
Cô run lên, cả người như đang bị nghiện, cơ thể xinh đẹp dính chặt vào cơ thể quen thuộc ấm áp đó, đôi môi đỏ mọng như đang đói khát...
Lăng Thiếu Đường cắn răng chịu đựng dục vọng của bản thân, ngắm nhìn mọi sự biến hóa trên cơ thể xinh đẹp của Kỳ Hinh.
- Anh... đừng... đừng tra tấn tôi...
Kỳ Hinh như bị mắc kẹt, cô không nhịn được, khẽ rên lên.
- Tôi muốn em cầu xin tôi...
Đôi mắt rực lửa của Lăng Thiếu Đường tràn ngập sự ngông cuồng, anh dán đôi môi nóng bỏng vào sát người Kỳ Hinh, tàn nhẫn giày vò cô.
- Tôi...
Kỳ Hinh vặn vẹo người, đôi mắt đen láy nhưng hết sức mờ mịt, cơ thể trắng nõn và mịn màng của cô như đang dụ dỗ người khác phạm tội.
Sao anh lại muốn tra tấn cô như vậy? Nhất định anh phải khiến cô đầu hàng mới được sao?
Nhưng cơ thể cô lại đang hết sức đói khát, không còn nhẫn nại được nữa.
Không thể không thừa nhận, cơ thể cô do một tay anh khai phá, anh hiểu biết cơ thể cô hơn cả chính bản thân cô.
- Sao, không nói à?
Lăng Thiếu Đường lại càng gia tăng lực đạo ở tay.
- A...
Hàm răng trắng của cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô không kìm lòng được, thì thầm: “Cầu xin anh...”
Cô đầu hàng rồi, hoàn toàn không còn lối thoát nào nữa...
Nhưng...
- Em yêu ai?
Lăng Thiếu Đường lại lấn người lên để cô cảm nhận rõ dục vọng của anh, anh ép hỏi cô.d.*-i๖endann♣nnlequuuuyd๖n
- ... Anh...
Kỳ Hinh nức nở, cô cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Vì sao? Vì sao lại tra tấn cô như vậy?
Trong lòng Lăng Thiếu Đường cũng nổi lên từng trận sóng mạnh, anh dính sát người vào cô: “Tôi là ai? Em yêu ai? Nói!”
Anh cũng căng người như tên lên dây cung, sự thẹn thùng của Kỳ Hinh khiến giọng nói của anh lại càng thêm thô suyễn.
Anh muốn cô hoàn toàn khuất phục, nhất là lúc này!
- Đường... Người em yêu là... Đường!
Kỳ Hinh nức nở, ngọn lửa trong cơ thể cô như nổ tung khiến cô thịt nát xương tan.
Cảm giác trống rỗng khiến cô rất khó chịu...
- Ngoan...
Anh không làm khó cho cô nữa.
- Hinh Nhi... Hinh Nhi của tôi...
Lăng Thiếu Đường gầm nhẹ một tiếng, sau đó không kìm nén dục vọng nữa mà mạnh mẽ tiến vào cơ thể ấm áp của cô...
Sự kết hợp của họ tuyệt vời đến thế, cảm giác ấy khiến Kỳ Hinh phải rơi lệ. Dường như cô sinh ra là dành cho anh, số phận đã định cô là người phụ nữ của anh. Cô không thể không thừa nhận sự kích thích mãnh liệt này! Cô cắn chặt lấy vai Lăng Thiếu Đường như anh lại chẳng cảm thấy đau, ngược lại hành động ấy lại càng cổ vũ anh hơn.
Tiết tấu của anh càng ngày càng nhanh khiến cô phải cất những tiếng rên rỉ yêu kiều...
Sau một hồi hoan ái.
Bầu không khí vẫn còn mơ hồ hương vị của dục vọng, sau một hồi triền miên dây dưa, hơi thở nồng đậm của đàn ông hòa quyện cùng mùi hương nhè nhẹ của người phụ nữ.
Kỳ Hinh vô lực nằm trên giường, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.
Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh vào trong ngực, dường như một con thú sau khi được thỏa mãn, lúc này lại hết sức dịu dàng.
Bàn tay to của anh mới vừa rồi còn tràn ngập dục vọng, giờ lại nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Kỳ Hinh, đôi mắt đen đầy trìu mến.
Kỳ Hinh cũng tựa vào lòng anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn của anh khiến sắc mặt cô càng thêm hồng.
Còn anh thì cong môi nở nụ cười thỏa mãn.
Ngón tay anh xuyên qua từng lọn tóc của cô, mơn trớn khuôn mặt đỏ ửng...
Hương thơm dịu nhẹ trên người Kỳ Hinh lượn lờ trong bầu không khí, quanh quẩn lấy cả hai người.
Nó như một loại tơ mềm mại quấn lấy trái tim lạnh băng của Lăng Thiếu Đường.
Hơi thở dồn dập của cô cũng dần trở nên ổn định...
Kỳ Hinh hơi động đậy người.
Nhưng ngay lập tức đã bị Lăng Thiếu Đường siết chặt lấy, di≈end≈anleq≈uydo≈n anh ôm chặt cô vào lòng.
- Tôi...
Kỳ Hinh mấp máy môi, đôi mắt thoáng giật mình.
Cô thật sự không muốn phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường như thế này.
Nhưng vừa rồi ngay trong phòng nghỉ của anh, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, trầm mê trong cảm giác cuồng dã mà anh mang lại.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là rất hận anh...
Lăng Thiếu Đường không có ý định ngồi dậy, chỉ liếc mắt nhìn cô.
Bàn tay to và dày của anh vẫn vuốt ve thân hình nõn nà của cô, tựa như giờ anh mới hiểu ra cái gì là tốt đẹp.
Anh chỉ “ừ” một tiếng đơn giản...
Trái tim Kỳ Hinh trầm xuống, tới tận bây giờ cô cũng không đoán nổi tâm tư của Lăng Thiếu Đường.
Hai năm trước là thế.
Hai năm sau vẫn vậy!
Cô trầm luân trong đôi mắt đen của anh, quên đi hết mọi thứ...
Kỳ Hinh thở dài một hơi, cô hơi chống người ngồi dậy.
Cô nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt cô hết sức bình tĩnh, dù chỉ là một chút gợn sóng cũng không có.
- Đường...
Âm thanh trong trẻo của Kỳ Hinh vang lên, trong veo như mặt nước.
Sau hai năm, cô chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ.
Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai đó kéo mạnh, anh không ngờ lại có cảm giác tuyệt đẹp khi nghe Kỳ Hinh gọi tên anh đến thế, cảm giác ấy mang theo sự rung động rõ ràng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy nỗi hạnh phúc ngập tràn trái tim như vậy.
Anh chưa bao giờ được nếm trải sự dịu dàng ấy của Kỳ Hinh.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười dịu dàng.
Anh vươn ngón tay thô ráp ra, giúp cô lau mồ hôi trên mái tóc ướt nhẹp, động tác hết sức dịu dàng như của những người yêu nhau.
Kỳ Hinh cũng rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng ấy lâu hơn, nhưng...
Cô không biết ngay sau đây, Lăng Thiếu Đường sẽ thế nào nữa.
Thật ra cô và anh là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Kỳ thực, sự kết hợp của họ là một sai lầm!
Đã như vậy thì vì sao còn muốn tra tấn lẫn nhau nữa?
Cô không muốn phải sống trong cuộc sống như vậy.
Còn anh cũng không thích hợp làm một người lý tưởng để cô yêu!
Kỳ Hinh khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa bi thương vừa ai oán, bộc lộ sự đau lòng của cô.
Cô lấy dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường: “Đường, xin anh... hãy thả tôi đi!”
Ngữ điệu rõ ràng đến vậy, rõ ràng là không hề vòng vo tam quốc.
Trước giờ Kỳ Hinh cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy!
Trên bờ vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp cơ thể.
Cô chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định nhìn Lăng Thiếu Đường.
Sự kiên định của cô cùng với đôi mắt của Lăng Thiếu Đường như ngọn núi lửa đang bộc phát đối chọi với dòng sông băng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, bàn tay to của Lăng Thiếu Đường bóp mạnh người Kỳ Hinh như muốn bóp nát cô ra.
Bầu không khí chỉ trong nháy mắt như bị đóng thành băng...
- Thu lại lời em vừa nói, tôi sẽ coi như không nghe thấy!
Lăng Thiếu Đường cố gắng cưỡng chế lửa giận đang bừng bừng, đầu ngón tay đang bấu chặt người Kỳ Hinh cũng chuyển sang nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng như tuyết của cô.
Nhưng...
Anh càng ẩn nhẫn thì gân xanh càng nổi đầy tay, có thể thấy những lời vừa rồi đủ để khiến Kỳ Hinh gặp tai họa.
Kỳ Hinh hơi quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi hơi thở sặc mùi nguy hiểm của Lăng Thiếu Đường. Cô buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại...
Vì sao trái tim cô lại đau đến vậy?
Nhưng...
Cô thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào.
Cô không muốn phải làm con rối, tùy ý Lăng Thiếu Đường đùa giỡn, anh lấy đi niềm vui của cô, chỉ để lại đau khổ day dứt...
Kỳ Hinh mấp máy môi, di…cô hơi cụp mắt xuống, không đối diện với đôi mắt của Lăng Thiếu Đường.
Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt mạnh mẽ và ngông cuồng ấy đập thẳng vào mắt Kỳ Hinh.
- Vậy cô có từng nghĩ rằng, chỉ vì những lời nói không cẩn thận của cô sẽ khiến cho Kỳ thị xảy ra chuyện không?
/325
|