Bầu trời chưa bao giờ nắng ráo như vậy, là vì cô sẽ rời đi sao? Nhưng dù vậy thì trong mắt cô, thế giới dần mờ ảo đi.
Càng đứng ở trên cao thì tầm nhìn lại càng xa, càng đứng ở trên cao thì tâm trạng lại càng thêm đau đáu, cũng như cô lúc này đây!
Kỳ Hinh ngồi trong khoang hạng nhất, vô lực dựa người vào thành ghế, đôi mắt đen vô hồn nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài chớp chớp, mong manh như cánh ve run run trong gió.
Cô như một pho tượng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trơn mịn như gốm sứ mang theo nét sầu thương, hàng lông mày thanh tú khiến người khác động lòng, cô như ở trong một thế giới mộng ảo, dường như không chân thực.
- Thưa cô, xin hỏi cô cần gì không?
Một cô tiếp viên hàng không lại gần Kỳ Hinh, hỏi.
Kỳ Hinh như bừng tỉnh, đôi mắt sáng như sao lóe lên sự kinh ngạc khi đột nhiên bị làm phiền.
- Xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi!
Cô tiếp viên sợ rằng mình quấy rầy vị khách này nên vội vàng giải thích.
- À, không sao, tôi suy nghĩ nhập tâm quá thôi! Vừa rồi cô nói gì?d♣iễ✥nnn✥đànlllêq✥qquýđô♣n
Kỳ Hinh lập tức thu lại sự bi thương trong đôi mắt, cô hơi mỉm cười hỏi cô tiếp viên.
Nụ cười mỉm của cô như cánh bướm xinh đẹp bay lượn trên không trung khiến ngay cả cô tiếp viên dù là nữ cũng phải cảm thán!
- Thưa cô, máy bay sẽ bay trong khoảng sáu tiếng đồng hồ, không biết cô có muốn dùng gì không?
Cô tiếp viên nhẫn nại lặp lại câu nói.
Kỳ Hinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho tôi một cốc nước lọc, cám ơn!
Cô tiếp viên gật đầu: “Xin cô chờ một lát!”
Ngồi trong khoang máy bay, Kỳ Hinh chưa bao giờ thấy lẻ loi như vậy, cô dần hồi tưởng lại sự việc mấy ngày qua.
Vì ngày sinh nhật của cô nên Lăng Thiếu Đường đã tạo ra một thế giới y như trong cổ tích.
Tuyệt đẹp mà chân thực đến vậy!
Vừa mờ ảo mà lại gần gũi đến thế!
Nhưng...
Cô như cô bé Lọ Lem khi trải qua thời khắc lúc mười hai giờ, cỗ xe ngựa xinh đẹp biến thành quả bí đỏ, bộ trang phục duyên dáng trở lại thành bộ quần áo cũ nát, thân phận cao quý của cô theo tiếng chuông vang điểm mười hai giờ cũng biến thành hư không!
Hòn đảo tuyệt đẹp và trong lành như trong cổ tích đó khiến cô chìm đắm trong sự lãng mạn nhưng cuối cùng cô vẫn phải trở về với hiện thực, thật buồn cười làm sao!
Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn như vậy, ngày đầu tiên tạo ra bầu không khí lãng mạn và dịu dàng, sang ngày thứ hai đã trở về thành một con người lạnh lùng và tàn nhẫn, chẳng lẽ anh muốn cô nếm trải hương vị chông chênh hay sao?
Từng ngón tay của Kỳ Hinh hơi run lên. Cô đưa tay che ngực, cô sẽ phải ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường cả đời cả kiếp này ư?
Bên môi cô thấp thoáng nụ cười lạnh, trái tim cô sau bao lần chìm nổi rồi sẽ trở nên kiên cường hơn!
Lăng Thiếu Đường, dù có phải dùng cách gì đi nữa thì tôi tuyệt đối không cho phép anh thỏa mong muốn đoạt được Kỳ thị!diễnn♣nđànlêqqquýđ♣ôn
Nếu Trời đã định anh là kiếp nạn của cả đời tôi, vậy thì tôi sẽ tiếp nhận kiếp nạn này!
Cách Kỳ Hinh mấy hàng ghế, một cô gái có dáng người cao đang đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, từ quần áo đến trang sức, mái tóc dài đến thắt lưng đều toát lên nét hấp dẫn. Cô ta đeo một chiếc kính râm to nên không thấy rõ đôi mắt, nhưng bên môi cô ta thấp thoáng nụ cười lạnh không dễ phát giác, lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
Sau đó, cô ta lập tức đứng dậy, đi về phía Kỳ Hinh.
- Cô không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?
Đôi môi đỏ của cô ta hơi mấp máy, giọng nói tươi ngọt rất dễ thu hút sự chú ý.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô gái:
- Tôi nghĩ cô muốn ngồi đây không phải chỉ vì muốn ngắm phong cảnh đấy chứ!
Khóe miệng cô gái kia cong lên nụ cười:
- Cô Kỳ quả là người thông minh! Nhưng tôi cũng chỉ muốn chào hỏi cô Kỳ một chút thôi!
Quả nhiên cô gái này biết cô họ Kỳ!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kỳ Hinh toát lên ý cười:
- Cô cũng không phải là người đơn giản, xem ra hiểu biết của cô về tôi không ít nhỉ!
- Vợ trước của tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của Lăng thị, hai năm sau đã trở thành tình nhân, tôi nghĩ những chuyện này muốn không biết cũng khó!
Câu nói của cô gái như đâm trúng trái tim Kỳ Hinh, cô cười nhạt!
Tuy nhiên Kỳ Hinh cũng không dao động quá nhiều, cô không muốn tiếp tục đề tài này, liền lái câu chuyện theo hướng khác:
- Tôi không rõ, mục đích cô tìm tôi chỉ là muốn nói những điều này?
Cô gái mỉm cười:diễ✲nnn✲đàn✲lêqqquý✲đôn
- Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Kỳ một chút thôi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Kỳ Hinh không tin, cô cảm thấy cô gái này có vấn đề.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Cô gái kia khẳng định.
- Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể có được trái tim cứng rắn của Lăng Thiếu Đường! Cô Kỳ quả nhiên là xinh đẹp đến động lòng người!
Giọng nói của cô ta dịu dàng nhưng pha lẫn chút bi thương.
Kỳ Hinh cũng nhận ra điều này, phụ nữ trên phương diện này đều mẫn cảm như nhau.
- Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi! Cô cũng vừa nói đấy, giờ chẳng qua tôi chỉ là tình nhân của Lăng Thiếu Đường, một cô tình nhân thì có được tình yêu sao?
Giọng nói của cô lạnh đến thấu xương, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào đôi mắt được giấu sau chiếc kính râm của cô gái.
Cô gái kia hơi sửng sốt, không ngờ Kỳ Hinh lại lạnh lùng như vậy!
Sau đó, cô ta vội che giấu tâm trạng của bản thân, nở nụ cười yếu ớt:
- Dù thế nào đi nữa, tôi rất vui được quen biết với cô Kỳ!
Nói xong, cô gái có dáng người như người mẫu đi về chỗ ngồi của mình.
Nhưng trước khi đi, cô gái cúi người, nói với Kỳ Hinh:
- Suýt quên mất, cô thay tôi hỏi thăm Thiếu Đường nhé!
Nói xong, khóe miệng cô ta nhếch lên.
Kỳ Hinh ngẩn người, hai người họ quen nhau sao?
Càng đứng ở trên cao thì tầm nhìn lại càng xa, càng đứng ở trên cao thì tâm trạng lại càng thêm đau đáu, cũng như cô lúc này đây!
Kỳ Hinh ngồi trong khoang hạng nhất, vô lực dựa người vào thành ghế, đôi mắt đen vô hồn nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài chớp chớp, mong manh như cánh ve run run trong gió.
Cô như một pho tượng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trơn mịn như gốm sứ mang theo nét sầu thương, hàng lông mày thanh tú khiến người khác động lòng, cô như ở trong một thế giới mộng ảo, dường như không chân thực.
- Thưa cô, xin hỏi cô cần gì không?
Một cô tiếp viên hàng không lại gần Kỳ Hinh, hỏi.
Kỳ Hinh như bừng tỉnh, đôi mắt sáng như sao lóe lên sự kinh ngạc khi đột nhiên bị làm phiền.
- Xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi!
Cô tiếp viên sợ rằng mình quấy rầy vị khách này nên vội vàng giải thích.
- À, không sao, tôi suy nghĩ nhập tâm quá thôi! Vừa rồi cô nói gì?d♣iễ✥nnn✥đànlllêq✥qquýđô♣n
Kỳ Hinh lập tức thu lại sự bi thương trong đôi mắt, cô hơi mỉm cười hỏi cô tiếp viên.
Nụ cười mỉm của cô như cánh bướm xinh đẹp bay lượn trên không trung khiến ngay cả cô tiếp viên dù là nữ cũng phải cảm thán!
- Thưa cô, máy bay sẽ bay trong khoảng sáu tiếng đồng hồ, không biết cô có muốn dùng gì không?
Cô tiếp viên nhẫn nại lặp lại câu nói.
Kỳ Hinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho tôi một cốc nước lọc, cám ơn!
Cô tiếp viên gật đầu: “Xin cô chờ một lát!”
Ngồi trong khoang máy bay, Kỳ Hinh chưa bao giờ thấy lẻ loi như vậy, cô dần hồi tưởng lại sự việc mấy ngày qua.
Vì ngày sinh nhật của cô nên Lăng Thiếu Đường đã tạo ra một thế giới y như trong cổ tích.
Tuyệt đẹp mà chân thực đến vậy!
Vừa mờ ảo mà lại gần gũi đến thế!
Nhưng...
Cô như cô bé Lọ Lem khi trải qua thời khắc lúc mười hai giờ, cỗ xe ngựa xinh đẹp biến thành quả bí đỏ, bộ trang phục duyên dáng trở lại thành bộ quần áo cũ nát, thân phận cao quý của cô theo tiếng chuông vang điểm mười hai giờ cũng biến thành hư không!
Hòn đảo tuyệt đẹp và trong lành như trong cổ tích đó khiến cô chìm đắm trong sự lãng mạn nhưng cuối cùng cô vẫn phải trở về với hiện thực, thật buồn cười làm sao!
Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn như vậy, ngày đầu tiên tạo ra bầu không khí lãng mạn và dịu dàng, sang ngày thứ hai đã trở về thành một con người lạnh lùng và tàn nhẫn, chẳng lẽ anh muốn cô nếm trải hương vị chông chênh hay sao?
Từng ngón tay của Kỳ Hinh hơi run lên. Cô đưa tay che ngực, cô sẽ phải ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường cả đời cả kiếp này ư?
Bên môi cô thấp thoáng nụ cười lạnh, trái tim cô sau bao lần chìm nổi rồi sẽ trở nên kiên cường hơn!
Lăng Thiếu Đường, dù có phải dùng cách gì đi nữa thì tôi tuyệt đối không cho phép anh thỏa mong muốn đoạt được Kỳ thị!diễnn♣nđànlêqqquýđ♣ôn
Nếu Trời đã định anh là kiếp nạn của cả đời tôi, vậy thì tôi sẽ tiếp nhận kiếp nạn này!
Cách Kỳ Hinh mấy hàng ghế, một cô gái có dáng người cao đang đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, từ quần áo đến trang sức, mái tóc dài đến thắt lưng đều toát lên nét hấp dẫn. Cô ta đeo một chiếc kính râm to nên không thấy rõ đôi mắt, nhưng bên môi cô ta thấp thoáng nụ cười lạnh không dễ phát giác, lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
Sau đó, cô ta lập tức đứng dậy, đi về phía Kỳ Hinh.
- Cô không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?
Đôi môi đỏ của cô ta hơi mấp máy, giọng nói tươi ngọt rất dễ thu hút sự chú ý.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô gái:
- Tôi nghĩ cô muốn ngồi đây không phải chỉ vì muốn ngắm phong cảnh đấy chứ!
Khóe miệng cô gái kia cong lên nụ cười:
- Cô Kỳ quả là người thông minh! Nhưng tôi cũng chỉ muốn chào hỏi cô Kỳ một chút thôi!
Quả nhiên cô gái này biết cô họ Kỳ!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kỳ Hinh toát lên ý cười:
- Cô cũng không phải là người đơn giản, xem ra hiểu biết của cô về tôi không ít nhỉ!
- Vợ trước của tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của Lăng thị, hai năm sau đã trở thành tình nhân, tôi nghĩ những chuyện này muốn không biết cũng khó!
Câu nói của cô gái như đâm trúng trái tim Kỳ Hinh, cô cười nhạt!
Tuy nhiên Kỳ Hinh cũng không dao động quá nhiều, cô không muốn tiếp tục đề tài này, liền lái câu chuyện theo hướng khác:
- Tôi không rõ, mục đích cô tìm tôi chỉ là muốn nói những điều này?
Cô gái mỉm cười:diễ✲nnn✲đàn✲lêqqquý✲đôn
- Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Kỳ một chút thôi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Kỳ Hinh không tin, cô cảm thấy cô gái này có vấn đề.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Cô gái kia khẳng định.
- Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể có được trái tim cứng rắn của Lăng Thiếu Đường! Cô Kỳ quả nhiên là xinh đẹp đến động lòng người!
Giọng nói của cô ta dịu dàng nhưng pha lẫn chút bi thương.
Kỳ Hinh cũng nhận ra điều này, phụ nữ trên phương diện này đều mẫn cảm như nhau.
- Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi! Cô cũng vừa nói đấy, giờ chẳng qua tôi chỉ là tình nhân của Lăng Thiếu Đường, một cô tình nhân thì có được tình yêu sao?
Giọng nói của cô lạnh đến thấu xương, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào đôi mắt được giấu sau chiếc kính râm của cô gái.
Cô gái kia hơi sửng sốt, không ngờ Kỳ Hinh lại lạnh lùng như vậy!
Sau đó, cô ta vội che giấu tâm trạng của bản thân, nở nụ cười yếu ớt:
- Dù thế nào đi nữa, tôi rất vui được quen biết với cô Kỳ!
Nói xong, cô gái có dáng người như người mẫu đi về chỗ ngồi của mình.
Nhưng trước khi đi, cô gái cúi người, nói với Kỳ Hinh:
- Suýt quên mất, cô thay tôi hỏi thăm Thiếu Đường nhé!
Nói xong, khóe miệng cô ta nhếch lên.
Kỳ Hinh ngẩn người, hai người họ quen nhau sao?
/325
|