Nhà của Dung Thi Âm không lớn nhưng cực kỳ ấm áp, căn nhà không tới một trăm mét vuông, có cha Dung, mẹ Dung và cả người chị thỉnh thoảng mới trở về của Dung Thi Âm.
Khi Dung Thi Âm dìu Lăng Thiếu Nghị xuống dưới nhà, anh nhân tiện nhìn khung cảnh xung quanh, phòng này nhỏ vô cùng, cộng lại không bằng phòng tắm của anh.
"Ồ, cậu đã tỉnh?"
Lúc Lăng Thiếu Nghị và Dung Thi Âm xuống đến phòng khách, một người phụ nữ trung niên nở nụ cười bước tới, rõ ràng vừa thở một hơi nhẹ nhõm.
Dung Thi Âm cười, đưa mắt sang Lăng Thiếu Nghị: "A Nghị, đây là mẹ tôi! Bà là người mẹ tốt nhất trên đời này!"
"Đúng là nha đầu khoác lác, không sợ mọi người chê cười con à!" l/q.d Mẹ Dung cưng chiều nhìn Dung Thi Âm, khẽ khiển trách.
"Sẽ không đâu, vừa rồi A Nghị không cười!" Dung thi Âm duyên dáng cười, giọng nói dịu dàng khác thường .
Lăng Thiếu Nghị khẽ gật đầu: "Bác gái, mấy ngày nay đã làm phiền mọi người rồi! Đợi thân thể tốt lên cháu sẽ nhanh chóng rời khỏi đây!"
Nhìn nụ cười ôn hòa của mẹ Dung, trong lòng Lăng Thiếu Nghị không thể không thấy ấm áp, gia đình hạnh phúc như thế, anh càng không thể liên lụy tới nơi đây, hơn nữa, một người đàn ông như anh ở lại cũng không thuận tiện.
"Nghe lời của đứa nhỏ này, cậu nha, cứ yên tâm dưỡng thương ở đây, Âm Âm lại là y tá, nếu không có lời của con bé, chúng tôi sẽ rất hoảng sợ!" Mẹ Dung kéo tay Lăng Thiếu Nghị, dịu dàng nói.
Tuy bà không biết thân phận của chàng thanh niên này như thế nào, cũng không biết vì sao lại bị đâm khiến đầu bị chấn thương, l,e\e-qu;y;y/đo'n"n; nhưng bằng con mắt nhìn người, bà nhận thấy trên người chàng trai có một loại khí chất không thể khinh thường, hơn nữa sự lễ phép của anh tạo ấn tượng tốt với bà.
"Cô là y tá ư?" Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía Dung Thi Âm, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng thế, như thế nào? Chẳng lẽ tôi không giống à?" Cô cười ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị.
Bộ dáng xinh đẹp kia làm Lăng Thiếu Nghị không khỏi nghĩ đến Kỳ Hinh, chắc hẳn hai người có cùng phong cách, anh mới có cảm giác gần gũi.
"Được, Âm Âm, không được nghịch ngợm, mau đỡ vị tiên sinh này đến bên kia, chúng ta ăn cơm!" Mẹ Dung dọn bàn ăn xong, cười nói.
"Woa- - mẹ, người đáng được khen! Hôm nay ngày mấy, sao phong phú như vậy!" Dung Thi Âm đỡ Lăng Thiếu Nghị ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn khen ngợi từ đáy lòng.
Mẹ Dung mang món cuối cùng lên, nhìn đồng hồ trên tường, sau đó véo mũi Dung Thi Âm một cái: "Con nha, đúng là nha đầu đãng trí, chẳng lẽ con đã quên hôm nay là ngày đầu tiên chị con làm à? Đương nhiên phải chúc mừng rồi !"
Dung Thi Âm vỗ đầu, cười khẽ rồi xoa mũi nói: "Đúng nha..., mẹ không nói, con cũng quên mất! À, hôm nay chị trở về sao? Nghe nói chị nhận chức một công ty ở Đài Bắc..., rất xa!"
"Chị con đã gọi điện thoại nói sẽ về nhà!" Mẹ Dung trả lời.
Dung Thi Âm cười ngọt ngào, sau đó quay sang phía Lăng Thiếu Nghị: "A Nghị, anh biết không, chị tôi cực kỳ có triển vọng, le'''quy.don/ vừa tốt nghiệp thạc sĩ đã tìm được công việc tốt, thật sự mừng thay cho chị ấy!"
Lăng Thiếu Nghị nhìn khuôn mặt dễ dàng thỏa mãn của Dung Thi Âm, khóe môi gợi nụ cười khó phát hiện: "Nghề của cô cũng không sai, nghề y tá rất cao thượng!"
"Tại sao anh trêu tôi vậy..., sao có thể so sánh với chị tôi, chị ấy tiến vào công ty đúng là chen vào thế giới bài danh tài phiệt a!" Dung Thi Âm xới giúp Lăng Thiếu Nghị thêm một bát cơm.
"Là sao?" Lăng Thiếu Nghị hỏi nhưng không quan tâm lắm, đối với việc này, anh không có hứng thú muốn biết.
"Là thế này, anh đã từng nghe về tập đoàn Lăng thị chưa ?" Dung Thi Âm dương kiêu ngạo hỏi Lăng Thiếu Nghị.
Đột nhiên cơ thể Lăng Thiếu Nghị cứng lại- - lúc này anh mới nhớ ra, đúng là Lăng thị có trụ sở ở Đài Loan, nằm ngay ở Đài Bắc!
"A Nghị, anh làm sao vậy?" Dung Thi Âm nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Lăng Thiếu Nghị, có chút khẩn trương hỏi.
"Đúng thế, A Nghị, sắc mặt của cháu sao lại khó coi như vậy, không phải miệng vết thương lại rách chứ?" Mẹ Dung cũng nhận ra gương mặt Lăng Thiếu Nghị trở nên rất khó coi, quan tâm hỏi.
"Không có gì, mọi người không cần lo lắng!" Lăng Thiếu Nghị miễn cưỡng mỉm cười, nhưng chỉ khẽ nhếch môi, cũng tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Dung Thi Âm thất thần một chút - - mãi đến khi Lăng Thiếu Nghị nhìn cô - -
"Tiểu nha đầu, cô làm sao vậy? Không cần lo lắng, miệng vết thương của tôi đã hết đau rồi !" Giọng anh trầm thấp mà vô cùng cuốn hút, tuy còn chút lạnh lùng nhưng lắng nghe rất êm tai.
Á - - Khuôn mặt Dung Thi Âm hơi đỏ lên, sau đó cô tỏ vẻ thoải mái mà nói: "A Nghị, anh đẹp trai như vậy, làm minh tinh nhất định sẽ tỏa sáng nửa bầu trời!"
Làm minh tinh? Trong mắt Lăng Thiếu Nghị hiện lên nụ cười, anh không thể không nhớ tới những nữ minh tinh trên thảm đỏ, không phải lúc nào ở trước mặt anh luôn tỏ ra phóng túng ư? Vì đặt quyền lực cùng giàu sang lên đầu, mấy cô đó cũng thấp hèn hơn bất cứ ai!
Nhưng - - tại trong cuộc đời của anh, dường như chưa từng thấy cô gái nào giống như Dung Thi Âm, tiếp xúc trong thời gian ngắn, anh nhận ra cô thật sự rất đơn thuần, giống như một cây hoa lan, dịu dàng xinh đẹp khiến người muốn yêu thương!
Đang suy nghĩ, tiếng mở cửa vang lên, ngay sau đó, một tiếng nói vui vẻ vang lên- -
"Mẹ, Âm Âm, con đã về rồi!"
Chỉ thấy một cô gái cao gầy bước vào, ăn mặc lộng lẫy, mặc dù có gương mặt gần giống Dung Thi Âm, nhưng - - khí chất trên người tỏa ra lại hoàn toàn khác hẳn.
"Con đã về, nhanh đi rửa tay, bố các con cũng sắp về trồi !" Dung Mụ cười thúc giục.
"Chị - -" Dung Thi Âm cười chạy lên trước, giữ chặt chị nói.
"Ngoan!" Cô vỗ đầu Dung Thi Âm, sau đó, dời ánh mắt sang người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng cách đó không xa, lập tức cười xinh đẹp: "Âm Âm, anh chàng kia là ai vậy?"
"Anh ấy là A Nghị! A Nghị - -" Dung Thi Âm đánh mắt sang nhìn Lăng Thiếu Nghị nói: "Cô ấy là chị của tôi - Dung Thi Tinh xinh đẹp!"
"A Nghị, xin chào!" Giọng nói của Dung Thi Tinh ngọt như mật, đôi mắt quyến rũ nhìn thân hình to lớn của Lăng Thiếu Nghị từ trên xuống dưới.
Lăng Thiếu Nghị chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của cô ta, vì thế khẽ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Cùng là chị em, quả thật thua kém rất nhiều! Với phụ nữ như vậy, từ lâu anh đã nhìn quá quen rồi !
Khi Dung Thi Âm dìu Lăng Thiếu Nghị xuống dưới nhà, anh nhân tiện nhìn khung cảnh xung quanh, phòng này nhỏ vô cùng, cộng lại không bằng phòng tắm của anh.
"Ồ, cậu đã tỉnh?"
Lúc Lăng Thiếu Nghị và Dung Thi Âm xuống đến phòng khách, một người phụ nữ trung niên nở nụ cười bước tới, rõ ràng vừa thở một hơi nhẹ nhõm.
Dung Thi Âm cười, đưa mắt sang Lăng Thiếu Nghị: "A Nghị, đây là mẹ tôi! Bà là người mẹ tốt nhất trên đời này!"
"Đúng là nha đầu khoác lác, không sợ mọi người chê cười con à!" l/q.d Mẹ Dung cưng chiều nhìn Dung Thi Âm, khẽ khiển trách.
"Sẽ không đâu, vừa rồi A Nghị không cười!" Dung thi Âm duyên dáng cười, giọng nói dịu dàng khác thường .
Lăng Thiếu Nghị khẽ gật đầu: "Bác gái, mấy ngày nay đã làm phiền mọi người rồi! Đợi thân thể tốt lên cháu sẽ nhanh chóng rời khỏi đây!"
Nhìn nụ cười ôn hòa của mẹ Dung, trong lòng Lăng Thiếu Nghị không thể không thấy ấm áp, gia đình hạnh phúc như thế, anh càng không thể liên lụy tới nơi đây, hơn nữa, một người đàn ông như anh ở lại cũng không thuận tiện.
"Nghe lời của đứa nhỏ này, cậu nha, cứ yên tâm dưỡng thương ở đây, Âm Âm lại là y tá, nếu không có lời của con bé, chúng tôi sẽ rất hoảng sợ!" Mẹ Dung kéo tay Lăng Thiếu Nghị, dịu dàng nói.
Tuy bà không biết thân phận của chàng thanh niên này như thế nào, cũng không biết vì sao lại bị đâm khiến đầu bị chấn thương, l,e\e-qu;y;y/đo'n"n; nhưng bằng con mắt nhìn người, bà nhận thấy trên người chàng trai có một loại khí chất không thể khinh thường, hơn nữa sự lễ phép của anh tạo ấn tượng tốt với bà.
"Cô là y tá ư?" Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía Dung Thi Âm, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng thế, như thế nào? Chẳng lẽ tôi không giống à?" Cô cười ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị.
Bộ dáng xinh đẹp kia làm Lăng Thiếu Nghị không khỏi nghĩ đến Kỳ Hinh, chắc hẳn hai người có cùng phong cách, anh mới có cảm giác gần gũi.
"Được, Âm Âm, không được nghịch ngợm, mau đỡ vị tiên sinh này đến bên kia, chúng ta ăn cơm!" Mẹ Dung dọn bàn ăn xong, cười nói.
"Woa- - mẹ, người đáng được khen! Hôm nay ngày mấy, sao phong phú như vậy!" Dung Thi Âm đỡ Lăng Thiếu Nghị ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn khen ngợi từ đáy lòng.
Mẹ Dung mang món cuối cùng lên, nhìn đồng hồ trên tường, sau đó véo mũi Dung Thi Âm một cái: "Con nha, đúng là nha đầu đãng trí, chẳng lẽ con đã quên hôm nay là ngày đầu tiên chị con làm à? Đương nhiên phải chúc mừng rồi !"
Dung Thi Âm vỗ đầu, cười khẽ rồi xoa mũi nói: "Đúng nha..., mẹ không nói, con cũng quên mất! À, hôm nay chị trở về sao? Nghe nói chị nhận chức một công ty ở Đài Bắc..., rất xa!"
"Chị con đã gọi điện thoại nói sẽ về nhà!" Mẹ Dung trả lời.
Dung Thi Âm cười ngọt ngào, sau đó quay sang phía Lăng Thiếu Nghị: "A Nghị, anh biết không, chị tôi cực kỳ có triển vọng, le'''quy.don/ vừa tốt nghiệp thạc sĩ đã tìm được công việc tốt, thật sự mừng thay cho chị ấy!"
Lăng Thiếu Nghị nhìn khuôn mặt dễ dàng thỏa mãn của Dung Thi Âm, khóe môi gợi nụ cười khó phát hiện: "Nghề của cô cũng không sai, nghề y tá rất cao thượng!"
"Tại sao anh trêu tôi vậy..., sao có thể so sánh với chị tôi, chị ấy tiến vào công ty đúng là chen vào thế giới bài danh tài phiệt a!" Dung Thi Âm xới giúp Lăng Thiếu Nghị thêm một bát cơm.
"Là sao?" Lăng Thiếu Nghị hỏi nhưng không quan tâm lắm, đối với việc này, anh không có hứng thú muốn biết.
"Là thế này, anh đã từng nghe về tập đoàn Lăng thị chưa ?" Dung Thi Âm dương kiêu ngạo hỏi Lăng Thiếu Nghị.
Đột nhiên cơ thể Lăng Thiếu Nghị cứng lại- - lúc này anh mới nhớ ra, đúng là Lăng thị có trụ sở ở Đài Loan, nằm ngay ở Đài Bắc!
"A Nghị, anh làm sao vậy?" Dung Thi Âm nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Lăng Thiếu Nghị, có chút khẩn trương hỏi.
"Đúng thế, A Nghị, sắc mặt của cháu sao lại khó coi như vậy, không phải miệng vết thương lại rách chứ?" Mẹ Dung cũng nhận ra gương mặt Lăng Thiếu Nghị trở nên rất khó coi, quan tâm hỏi.
"Không có gì, mọi người không cần lo lắng!" Lăng Thiếu Nghị miễn cưỡng mỉm cười, nhưng chỉ khẽ nhếch môi, cũng tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Dung Thi Âm thất thần một chút - - mãi đến khi Lăng Thiếu Nghị nhìn cô - -
"Tiểu nha đầu, cô làm sao vậy? Không cần lo lắng, miệng vết thương của tôi đã hết đau rồi !" Giọng anh trầm thấp mà vô cùng cuốn hút, tuy còn chút lạnh lùng nhưng lắng nghe rất êm tai.
Á - - Khuôn mặt Dung Thi Âm hơi đỏ lên, sau đó cô tỏ vẻ thoải mái mà nói: "A Nghị, anh đẹp trai như vậy, làm minh tinh nhất định sẽ tỏa sáng nửa bầu trời!"
Làm minh tinh? Trong mắt Lăng Thiếu Nghị hiện lên nụ cười, anh không thể không nhớ tới những nữ minh tinh trên thảm đỏ, không phải lúc nào ở trước mặt anh luôn tỏ ra phóng túng ư? Vì đặt quyền lực cùng giàu sang lên đầu, mấy cô đó cũng thấp hèn hơn bất cứ ai!
Nhưng - - tại trong cuộc đời của anh, dường như chưa từng thấy cô gái nào giống như Dung Thi Âm, tiếp xúc trong thời gian ngắn, anh nhận ra cô thật sự rất đơn thuần, giống như một cây hoa lan, dịu dàng xinh đẹp khiến người muốn yêu thương!
Đang suy nghĩ, tiếng mở cửa vang lên, ngay sau đó, một tiếng nói vui vẻ vang lên- -
"Mẹ, Âm Âm, con đã về rồi!"
Chỉ thấy một cô gái cao gầy bước vào, ăn mặc lộng lẫy, mặc dù có gương mặt gần giống Dung Thi Âm, nhưng - - khí chất trên người tỏa ra lại hoàn toàn khác hẳn.
"Con đã về, nhanh đi rửa tay, bố các con cũng sắp về trồi !" Dung Mụ cười thúc giục.
"Chị - -" Dung Thi Âm cười chạy lên trước, giữ chặt chị nói.
"Ngoan!" Cô vỗ đầu Dung Thi Âm, sau đó, dời ánh mắt sang người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng cách đó không xa, lập tức cười xinh đẹp: "Âm Âm, anh chàng kia là ai vậy?"
"Anh ấy là A Nghị! A Nghị - -" Dung Thi Âm đánh mắt sang nhìn Lăng Thiếu Nghị nói: "Cô ấy là chị của tôi - Dung Thi Tinh xinh đẹp!"
"A Nghị, xin chào!" Giọng nói của Dung Thi Tinh ngọt như mật, đôi mắt quyến rũ nhìn thân hình to lớn của Lăng Thiếu Nghị từ trên xuống dưới.
Lăng Thiếu Nghị chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của cô ta, vì thế khẽ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Cùng là chị em, quả thật thua kém rất nhiều! Với phụ nữ như vậy, từ lâu anh đã nhìn quá quen rồi !
/325
|