Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 253: Em bằng lòng quên đi lời thề hôm ấy

/325


Em hi vọng tất cả trở lại ban đầu

Rõ ràng ngay trước mắt

Khiến nó thay đổi

Chắc sẽ không còn lừa dối

Có thể sự lãng mạn sẽ thay đổi

Mất đi ân ái triều miên

Để truyền thuyết xưa kia lại tái diễn

Tình thuận theo ý trời

☆☆☆☆☆☆☆☆

Thời gian trôi thật nhanh, từng ngày lại từng ngày, bụng Kỳ Hinh cũng càng lúc càng lớn ra, nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn chưa tỉnh lại, lqd vì thế bất kể Kỳ Hinh ốm yếu ra sao, cô cũng kiên trì ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nói chuyện cùng anh, kể lại những câu chuyện của hai người trước kia.

"Ông xã, bác sĩ nói em mang thai đôi, hai đứa sắp bước ra thế giới này rồi!" Kỳ Hinh dùng khăn ướt lau người cho Lăng Thiếu Đường, hạnh phúc nói.

Nhìn Lăng Thiếu Đường không biểu cảm, Kỳ Hinh khẽ thở dài, cô chầm chậm ngồi bên cạnh anh, ý cười dần biến mất, sự kiên cường đã ngụy trang được nửa năm bây giờ hoàn toàn sụp đổ.

"Ông xã, anh vẫn chưa muốn tỉnh lại ư? Anh đã ngủ lâu lắm rồi, anh biết không, em rất mệt, rất cần anh ôm an ủi, em thật sự - - thật sự không trụ được nữa!"

Nói xong, nước mắt lăn dài trên gương mặt Kỳ Hinh, người phụ nữ kiên cường cũng sẽ có phút yếu lòng.

Cô dùng tay che miệng, đau đớn gào khóc, dường như muốn trút hết toàn bộ đau khổ ra ngoài - -

Chính lúc này, bụng cô xuất hiện cơn đau không tả nổi - -

"Ưm - -" Kỳ Hinh kêu lớn, nước mắt rơi xuống cánh tay của Lăng Thiếu Đường, đau đớn đột nhiên xuất hiện làm cô suýt chút nữa không thở nổi.

Cơn co thắt đã kiểm soát tất cả sự chú ý của cô, khi cô nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện nước ối bắt đầu vỡ - -

"Ông xã- -" Kỳ Hinh đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra, cô muốn nắm lấy bàn tay Lăng Thiếu Đường, nhưng làm cách nào cũng không nắm được, ddlqd cuối cùng, cô ngắm gương mặt vẫn không có chút biểu cảm của anh, ngất đi -

"Lăng thiếu phu nhân- -" một y tá nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ tới mức vội vã gọi bác sĩ giúp đỡ.

"Nhanh, lập tức đưa vào phòng sinh, Lăng thiếu phu nhân muốn sinh rồi!" Bác sĩ tiến đến vội vàng ra lệnh.

Khi các bác sĩ đưa Kỳ Hinh ra khỏi phòng bệnh, bọn họ không nhìn thấy, một tay Lăng Thiếu Đường đang buông thõng bên giường bệnh cử động, ngay sau đó, giọt nước mắt của Kỳ Hinh rơi trên tay anh lăn xuống mặt đất- -

☆☆☆☆☆☆☆☆

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?" Chúc Bích Doanh như ngồi trên đống lửa chờ đợi ở trước phòng sinh, thấy một bác sĩ đi ra nhanh chóng hỏi.

"Phu nhân Kỳ, xin bà bình tĩnh, không được lãng phí thời gian , được không? Bà kiên nhẫn một chút!" Bác sĩ lo lắng nói, nhanh chóng bước vào phòng sinh.

"Bích Doanh, em đừng khẩn trương như vậy, có rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp ở đây, Hinh Nhi sẽ không sao!" Kỳ Chấn Đông bước lên nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Chúc Bích Doanh, an ủi nói.

Khi bọn họ nhận được điện thoại, liền vội vã chạy tới bệnh viện, cùng lúc đó, mẹ Phùng và Lăng Diệu Hồng cũng vội vội vàng vàng đi đến bệnh viện.

Thời gian trôi qua, Kỳ Hinh đã vào trong rất lâu, mỗi phút đồng hồ, trái tim Chúc Bích Doanh đau đớn giống như bị từng cái kim đâm vào.

"Sao vào lâu như vậy?" Chúc Bích Doanh lo lắng đi qua đi lại.

"Phu nhân Kỳ, bà đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân mang thai đôi, cho nên thời gian sẽ lâu một chút!" Mẹ Phùng nói với Chúc Bích Doanh.

Chúc Bích Doanh vừa gật đầu, bác sĩ lập tức bước ra từ phòng sinh, mặt nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi người nhà của Lăng thiếu phu nhân đã đến chưa?"

"Tôi là, tôi là, bác sĩ, con gái tôi thế nào? Đứa bé ra sao? Sao lại lâu như thế?" Chúc Bích Doanh hoang mang, tiến lên hỏi liền một mạch mấy câu.

Kỳ Chấn Đông, mẹ Phùng còn có Lăng Diệu Hồng cũng dồn dập vây quanh.

Bác sĩ nghiêm mặt: "Các vị, Lăng thiếu phu nhân xuất hiện tình trạng khó sinh, nếu cần thiết chúng tôi sẽ phải tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi nhất định phải hỏi một câu quen thuộc, một khi xuất hiện tình hình khẩn cấp, phải lựa chọn một trong hai, các vị chọn người mẹ hay đứa trẻ?"

"Cái gì?" Chúc Bích Doanh nghe xong choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà có Kỳ Chấn Đông theo sát đỡ từ phía sau.

"Phu nhân Kỳ, mong bà giữ bình tĩnh, tôi vừa nói đó chỉ là tình hình khẩn cấp, đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cả người mẹ và đứa trẻ, nhưng các vị vẫn phải kí vào đơn đồng ý!"

"Bảo vệ người mẹ!" Lăng Diệu Hồng không chút do dự, ông đi lên phía trước, kiên định nói với bác sĩ: "Một khi xuất hiện tình trạng như thế, mong ông bảo vệ mạng sống của người mẹ!"

Bác sĩ gật đầu, nhanh chóng đi vào phòng sinh một lần nữa.

Môi Kỳ Chấn Đông run run, ông muốn nói câu gì, Lăng Diệu Hồng đã hiểu vỗ vai của ông, nói: "Chấn Đông, Hinh Nhi giống như con gái của tôi, tôi không muốn nó xảy ra việc gì!"

"Cảm ơn ông!" Kỳ Chấn Đông tiều tụy nói.

Trong phòng sinh, Kỳ Hinh chiến đấu trong cuộc chiến sinh tử một lần nữa - -

Bác sĩ căng thẳng, trên trán chảy mồ hôi và được y tá lau đi - -

"Bác sĩ..." Giọng Kỳ Hinh yếu ớt vang lên, trên trán cô cũng chảy rất nhiều mồ hôi.

"Lăng thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ sắp xếp tiến hành phẫu thuật cho cô!" Bác sĩ bình tĩnh nói.

"Không, hãy để cho tôi sinh tự nhiên, bác sĩ, tôi có thể!" Tuy giọng nói Kỳ Hinh nhỏ nhưng đặc biệt kiên quyết.

Bác sĩ nhìn chỉ số huyết áp của cô, bởi vì cô kiên trì nên có thể thử thêm lần nữa!

"Lăng thiếu phu nhân, hít thật sâu, dùng lực - -" bác sĩ nói.

Kỳ Hinh đã kiệt sức từ lâu, nhưng cô vẫn nén cơn đau, cùng phối hợp với bác sĩ - -

"Oa - -" Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng cả phòng sinh !

Tiếng khóc đó cũng làm mọi người bên ngoài kinh ngạc !

"Sinh, sinh, Hinh Nhi sinh rồi! !" Chúc Bích Doanh lập tức đứng dậy, trào nước mắt.

Kỳ Chấn Đông cũng rất xúc động.

"Thật tốt quá, thật tốt quá! Cuối cùng thiếu phu nhân cũng sinh rồi!" Mẹ Phùng thở dài nhẹ nhõm nói với Lăng Diệu Hồng.

Nhưng, cũng chính lúc này, y tá từ trong chạy ra - -

"Cô - - Hinh Nhi làm sao vậy?" Kỳ Chấn Đông nhận ra tình hình không ổn, vội hỏi.

Y tá lo lắng: "Lăng thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều, mà huyết áp tụt xuống quá thấp, chúng tôi chuẩn bị truyền máu cho cô ấy- - "

"Không - - không thể nào!" Quả thật Chúc Bích Doanh như sắp phát điên!

Trong lúc tất cả đang rối loạn - -

"Hinh Nhi - -" một âm thanh trầm thấp mà yếu ớt vang lên, sau đó một người đàn ông cao lớn loạng choạng chạy đến.

Mọi người kinh ngạc, hít một hơi mạnh!

Xuất hiện trước những người ở đây không phải ai khác, chính là người đã hôn mê nằm trên giường bệnh nửa năm - - Lăng Thiếu Đường!

Đằng sau anh là hai gương mặt lo lắng của y tá!

"Lăng tiên sinh, ngài phải tiến hành kiểm tra đã!" Hai người y tá thở gấp đuổi theo sau, vội vàng nói.

Trời ạ, cơ thể người này làm bằng gì vậy, thời gian hôn mê lâu như vậy, đột nhiên tỉnh dậy không nói, lại vẫn chạy nhanh đến thế!

Lăng Thiếu Đường không còn tâm trí nghe lời khuyên của y tá, con ngươi thâm sâu hiện lên vẻ lo lắng: "Hinh Nhi thế nào, cô ấy ở đâu?"

Khoảnh khắc ấy, anh lờ mờ nghe thấy giọng nói của Kỳ Hinh, thậm chí còn cảm nhận được giọt nước mắt của cô rơi xuống tay anh- - có lẽ vì thời điểm đó, rốt cục anh tỉnh lại!

Lăng Diệu Hồng không còn ngạc nhiên, ong nói: "Hiện tại Hinh Nhi xuất huyết quá nhiều, bác sĩ đang cấp cứu- - "

"Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường kinh hãi, không đợi Lăng Diệu Hồng nói hết câu, đẩy cửa chạy vào phòng sinh!

"Thiếu Đường - - "

"Bang - -" Cửa phòng đóng mạnh, bác sĩ trong phòng sinh lập tức ngẩng đầu, suýt chút nữa choáng váng!

"Lăng tiên sinh, nơi này không thể vào - - "

"Bác sĩ, mong các vị nhất định phải cứu sống Hinh Nhi, xin các vị!" Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh nằm trên giường bệnh, đau lòng như muốn chết.

"Lăng tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mời ngài - - "

"Không được rồi, bác sĩ, nhịp tim của cô đang giảm dần!" Một y tá vì quá sợ hãi hô to.

"Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường cảm thấy bầu trời như sập xuống, anh nhanh chóng tiến lên, nói với Kỳ Hinh đang phải đeo bình thở oxy: "Hinh Nhi, anh đã tỉnh, em phải cố gắng lên- - "

"Lăng tiên sinh, mời ngài tránh sang một bên, chúng tôi phải tiến hành cấp cứu cho Lăng thiếu phu nhân." Bác sĩ đưa ra quyết định nhanh chóng sắp xếp công việc cho mỗi người trong phòng sinh.

"Tiếp tục truyền máu - - "

"Vâng!"

"Huyết áp và nhịp tim là bao nhiêu?" Bác sĩ bình tĩnh hỏi.

"Huyết áp 35, tim đập 40 - - "

"Tăng hàm lượng oxy và tần suất điện!"

"Vâng - - "

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khẩn trương giống như Lăng Thiếu Đường, đôi mắt anh nhìn Kỳ Hinh chăm chú, tay nắm chặt lại.

Đến khi - -

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh thức tỉnh ý thức của anh - -

Hai đứa trẻ sơ sinh trắng nõn khuôn mặt đáng yêu đang khóc.

Tay Lăng Thiếu Đường run run, đây, đây chính là con anh! !

Cục cưng! Cùng bố cầu nguyện cho mẹ đi!

Hốc mắt Lăng Thiếu Đường đã ẩm ướt, Hinh Nhi, nhất định em không được xảy ra việc gì, nhất định không!

Nhưng dường như ông trời cố tình muốn đối đầu với Lăng Thiếu Đường!

"Bác sĩ, tim Lăng thiếu phu nhân đã ngừng đập!" Y tá căng thẳng nói.

"Cái gì?" Lăng Thiếu Đường đột nhiên đứng dậy - -

"Hinh Nhi! !"

"Chuẩn bị sốc điện!" Trên trán bác sĩ chảy mồ hôi, vội vàng ra lệnh!

"Vâng!"

Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một giây trái tim Lăng Thiếu Đường như bị cắt một mảnh! Tay anh đập mạnh vào tường, cơ thể cao lớn hơi chao đảo - -

"Không được, tim Lăng thiếu phu nhân đã ngừng đập, phản xạ với ánh sáng dần biến mất, không phản ứng với hiện tượng sốc điện! Xảy ra- - tình trạng tử vong!" ddlqd Y tá nhắm mắt lại, đau đớn nói.

Toàn người nhân viên cấp cứu dừng động lại, bọn họ hiểu điều này nghĩa là gì!

Lăng Thiếu Đường chậm rãi tiến lên, thở gấp: "Các người - - nhanh, nhanh cứu cô ấy! Nhanh!" Chữ cuối cùng giống như anh hét lên chứ không còn là nói nữa.

"Lăng tiên sinh, Lăng thiếu phu nhân - -" bác sĩ không nói được nữa, thời gian cấp cứu lâu như vậy, cô vẫn không có phản ứng!

"Không! ! Không, không thể nào!!" Đầu óc Lăng Thiếu Đường trống rỗng, ngay sau đó, anh nhào tới bên người Kỳ Hinh, một tay đặt lên vị trí trái tim cô, tay còn lại đập vào ngực mình: "Hinh Nhi, anh đã tỉnh lại! Anh sẽ không cho em chết, em không được rời khỏi anh - - "

Toàn thân anh run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, nhưng động tác vẫn không ngừng lại- -

Hai đứa trẻ tựa như cảm nhận được điều gì, đồng thanh khóc to.

Các bác sĩ rung động.

"Hinh Nhi, em nghe cho rõ, anh đã từng nói, em sinh ra là người của anh, chết cũng phải là quỷ của anh, không có sự cho phép của anh, cho dù là Diêm Vương, cũng đừng mong đưa em đi! Em khiến anh tỉnh lại, Hinh Nhi, anh và cục cưng không thể không có em, Hinh Nhi, em nhất định phải tỉnh lại - -" lqd Nước mắt Lăng Thiếu Đường lăn dài trên mặt, giọng anh gần như gào thét.

"Các người - -" Bỗng nhiên Lăng Thiếu Đường chuyển hướng về phía bác sĩ: "Cứu sống cô ấy, nhanh! ! Tôi muốn cô ấy tỉnh lại, có nghe thấy không!"

Anh tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.

Bác sĩ thở dài, nói với toàn bộ người trong phòng sinh: "Chúng ta lại tiếp tục!"

Bọn họ tranh cướp người với Tử thần!

"Lập tức tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 4mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg, Dexamethasone 20mg, Flumazenil 5ml, Dopamin 40mg thêm dung dịch Glucose! Nhanh!"

"Vâng!"

Nhóm bác sĩ hỗ trợ nhanh chóng sắp xếp thuốc, sau đó theo chỉ thị của bác sĩ chính, nhanh chóng xuyên ống khí vào khí quản, tiếp oxy, bóp ống khí đẩy oxy vào, sau đó bàn bạc phương án tiếp theo, theo dõi nhịp tim, huyết áp và độ bão hòa oxy của Kỳ Hinh.

Một phút đồng hồ trôi qua, trái tim Kỳ Hinh vẫn không đập trở lại!

"Bác sĩ, vẫn không được!" Y tá kêu lên.

"Tăng dòng điện lên!" Bác sĩ chuẩn bị đấu trận cuối cùng!

"Vâng!"

Một lần lại một lần sốc điện, bác sĩ ra lệnh: "Lần lượt tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 2mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg!"

"Vâng!"

"Tiến hành thêm một lần sốc điện, nhanh!"

"Vâng!"

Mấy phút đồng hồ sau - -

"Nhìn này - - "

Một y tá ngạc nhiên mừng rỡ hô lớn.

Lúc này trên điện tâm đồ bất ngờ xuất hiện đường nhấp nhô!

Bác sĩ vui mừng, lập tức nói lớn: "Trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch Lidocaine 100mg, cùng dung dịch Glucose 100mg!"

"Vâng!"

"Bác sĩ... Lăng thiếu phu nhân, cô ấy có nhịp tim rồi !"

Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay, khuôn mặt mang theo vẻ hồi hộp và kích động!

Năm phút đồng hồ sau - -

"Nhịp tim của người bệnh là bao nhiêu?" Bác sĩ khẩn trương hỏi.

"Nhịp tim của bệnh nhân là 120 lần/phút, có thể cảm nhận động mạch ở cổ và gáy rồi!" Giọng nói của y tá vui sướng!

"Tốt, lập tức tiêm Dopamin 5mg, tiêm vào tĩnh mạch!" Bác sĩ thở dài nhẹ nhõm nói.

Lại qua hai phút - -

"Lăng tiên sinh, chúc mừng ngài, cả người lớn và đứa bé đều bình an! Huyết áp của Lăng thiếu phu nhân đã tăng lên, đạt 130/80 mmHg, nhịp thở là 20 lần/phút! Tất cả đã khôi phục tình trạng bình thường!" Bác sĩ nói.

Lăng Thiếu Đường ngẩn ngơ, trên mặt nở nụ cười xúc động, nén giọt nước mắt: "Cảm ơn, cám ơn mọi người- - "

"Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh!" Lăng Thiếu Đường khẽ cúi người, nghẹn ngào gọi tên cô.

Kỳ Hinh từ từ mở mắt, đôi mắt sáng ngời: "Đường - - "

Cô yếu ớt vươn tay nhỏ nhắn, ngay sau đó được tay Lăng Thiếu Đường nắm thật chặt.

"Đường, em không nằm mơ chứ, anh tỉnh rồi, rốt cục anh cũng tỉnh dậy - -" nước mắt cô trào ra.

"Đứa bé ngốc, anh còn tưởng rằng em - - không bao giờ tỉnh dậy nữa!" Lăng Thiếu Đường ôm chặt cô trong ngực, bả vai run lên.

Nhớ lại cảnh vừa rồi, trái tim anh như ngừng đập.

"Em... Em nghe thấy lời nói của anh, cũng nghe tiếng khóc của cục cưng, làm sao em có thể bỏ ba người ở lại..." Câu nói của Kỳ Hinh làm mọi người cảm động- -

Toàn bộ người trong phòng sinh đều ươn ướt, bọn họ chân thành chúc phúc cho vợ chồng yêu nhau này!

Gần tối ở Thanh Vận Viên

Lúc này Thanh Vận Viên quả là vui vẻ hòa thuận, từ khi thêm hai tiểu gia hỏa, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng nói cười.

Kỳ Hinh sinh một đôi long phượng, mỗi ngày được Lăng Diệu Hồng, Kỳ Chấn Đông còn có Chúc Bích Doanh yêu thương trong bàn tay, quản gia nhà họ Lăng mẹ Phùng lại càng không cần phải nói, vì hai đứa bé bà vắt hết suy nghĩ tăng dinh dưỡng hàng ngày.

"Bố, mẹ, hai người như vậy sẽ làm hư bọn chúng!" Lúc này Kỳ Hinh ngồi trên sofa phòng khách giả vờ oán giận nói.

"Chỉ là đứa bé, muốn cưng chiều một chút thôi, đúng rồi, cô nhìn bộ dạng của Triệt nhi, đúng là phiên bản nhỏ của Thiếu Đường, cực kì anh tuấn!" Lăng Diệu Hồng cười nói.

Đây là đôi long phượng, bé trai là anh, tên gọi là Lăng Triệt, bé gái là em, tên là Lăng Lạc!

"Đúng vậy, con nhìn Lạc nhi này, giống y như Hinh Nhi trước đây!" Chúc Bích Doanh luôn muốn ôm hai đứa bé vào lòng.

Vừa đầy tháng hình dáng hai đứa bé khiến người ta đặc biệt yêu thích, lqd Lăng Triệt sở hữu khuôn mặt thâm sâu của Lăng Thiếu Đường, ngũ quan giống Lăng Thiếu Đường như đúc, còn Lăng Lạc lại trắng nõn đáng yêu, tựa như một thiên sứ nhỏ.

"Đại thiếu gia trở lại!" Mẹ Phùng nhanh mắt nhìn thấy Lăng Thiếu Đường mở cửa vào.

Lăng Thiếu Đường thoải mái bước lên, anh đặt áo khoác và cặp công văn sang một bên, hôn nhẹ Kỳ Hinh: "Bà xã, anh đã trở về!"

Kỳ Hinh cố tình nhăn mặt nói: "Ông xã, anh lại trốn việc rồi hả ? Thật là, làm gì có ông chủ không chăm chỉ như vậy!"

Lăng Thiếu Đường tỉnh lại, là thuốc kích thích mạnh mẽ nhất đối với thị trường chứng khoán, nhất là Lăng thị, ngay sau khi anh trở về, giá cổ phiếu tăng vọt, tài chính tăng cao hơn trước! ddlqd Đúng như Viên Hoàn Vũ đã nói, riêng ba chữ Lăng Thiếu Đường đã trở thành hiệu ứng, chỉ cần có anh ở đây, toàn bộ đã khôi phục trạng thái ban đầu.

Hiện nay Lăng thị phát triển hơn trước, khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm bận rộn, từ khi có cục cưng, lại thường xuyên "trốn việc" !

Lăng Thiếu Đường nghe xong Kỳ Hinh "oán giận", cười tà mị, sau đó nói bên tai cô: "Anh chỉ muốn làm một người chồng tốt, hơn nữa, anh muốn cục cưng rồi!"

Lời nói mập mờ khiến Kỳ Hinh đỏ mặt, trong tiếng cười của mọi người, Kỳ Hinh xấu hổ trốn trong ngực anh.

"Tới đây, để bố ôm nào!" Lăng Thiếu Đường ngập tràn tình thương của người bố mỗi tay ôm một bé, ôm cả hai tiểu gia hỏa vào trong ngực, vô cùng hạnh phúc.

"Triệt nhi, Lạc nhi, các con ngoan, gọi bố đi, nhanh!" Lăng Thiếu Đường rất yêu hai đứa bé của mình, vừa về đến nhà đã hôn không ngừng.

Hai đứa trẻ cũng biết rất nhanh, tuy vừa đầy tháng, nhưng chỉ nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, sẽ cười khanh khách.

"Ông xã, hai con còn nhỏ, sao có thể gọi bố được!" Kỳ Hinh thật sự cảm không còn lời nào có thể nói về Lăng Thiếu Đường nữa.

Lăng Thiếu Đường nhướn mày rậm anh tuấn, nhìn Kỳ Hinh nói: "Cục cưng của Lăng Thiếu Đường tất nhiên không phải người bình thường! Bọn nó ba tuổi sẽ chơi xe, sáu tuổi biết lái xe, hai con sẽ là thiên tài nhỏ, có phải hay không, cục cưng?"

Anh hết sức cưng chiều lại hôn hai cục cưng!

"Thật sự là rất tự kỉ!" Kỳ Hinh dở khóc dở cười nhìn ba người.

Ban đêm, yên tĩnh lãng mạn, ấm áp...

Kỳ Hinh yên lặng nằm trong ngực Lăng Thiếu Đường, hạnh phúc cảm nhận hơi ấm của anh mang đến.

"Hinh Nhi, cám ơn em!" Lăng Thiếu Đường nói lời từ đáy lòng.

"Thật là, đã là vợ chồng già, còn nói như vậy!" Kỳ Hinh mỉm cười, nói.

Lăng Thiếu Đường xoay người một cái đè cô xuống dưới, sau đó, cúi người hôn môi cô -

Mặt Kỳ Hinh đỏ ửng.

"Không phải đã là vợ chồng già rồi ư? Sao còn có thể đỏ mặt?" Lăng Thiếu Đường cười trêu ghẹo.

"Anh - - anh rất đáng ghét!" Kỳ Hinh yêu kiều nói.

Lăng Thiếu Đường cười lớn, anh nhìn Kỳ Hinh ở dưới thân mình không chớp mắt, đôi mắt sâu và đen giống như sao sáng trên bầu trời.

"Đường, có anh bên cạnh, thật tốt!" Giọng nói Kỳ Hinh dịu dàng.

Bàn tay Lăng Thiếu Đường khẽ vuốt gương mặt cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đôi mắt sâu như biển mang theo vẻ cưng chiều và yêu thương: "Hinh Nhi, anh yêu em!"

Bên môi Kỳ Hinh dần nở nụ cười xao động, cô vươn tay ôm lấy cổ Lăng Thiếu Đường, khẽ nói: "Em cũng yêu anh, Đường!"

Hai người hôn nhau, ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ chính, rất nhẹ, rất nhẹ, dường như sợ quấy rầy vợ chồng xứng đôi này!

Sáu năm sau ở phòng tổng giám đốc của tổng bộ tập đoàn Lăng thị

Sáu năm khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm hấp dẫn, anh ngồi ở ghế tổng giám đốc, chỉ một chiếc sơmi đơn giản cũng làm anh tỏa ra hơi thở vương giả trên người.

Phía đối diện anh chính là Cung Quý Dương, lúc này anh ta cũng vậy, chẳng qua, so với trước kia đặc biệt đen tối hơn.

Hai người đang ôn lại kỉ niệm xưa, cửa phòng tổng giám đốc lập tức được mở ra - -

Lăng Thiếu Đường vừa nhíu mày, khi thấy người tới, trên mặt lại dịu dàng, Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt đó của Lăng Thiếu Đường, quay đầu nhìn, lập tức, trên mặt cũng nở nụ cười.

"Bố - - "

"Bố - - "

Đẩy cửa vào chính là Lăng Triệt và Lăng Lạc.

"Lăng tiên sinh - - "

"Không sao, cậu ra ngoài đi!" Lăng Thiếu Đường nói với thư kí.

"Triệt Nhi, Lạc Nhi, các con lại vụng trộm chạy tới đây phải không?" Trong giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường có phần cưng chiều.

"Bố, bố nuôi, cứu mạng!" Tiểu Lăng Triệt ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

Tiểu Lăng Triệt sáu tuổi nhưng gương mặt giống y hệt Lăng Thiếu Đường, đặc biệt anh tuấn và đẹp trai, mà Tiểu Lăng Lạc cũng xinh đẹp tuyệt mỹ, giống búp bê thủy tinh muôn người yêu mến.

Cung Quý Dương cũng vô cùng yêu thương hai bé, sống chết muốn làm bố nuôi của chúng!

Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương vừa nghe Tiểu Lăng Triệt nói như vậy, chưa kịp phản ứng, cửa phòng tổng giám đốc liền bị Kỳ Hinh đẩy ra - -

Tiểu Lăng Triệt thấy Kỳ Hinh bước vào, vội vàng nói: "Bố, cứu chúng con!" Nói xong, kéo tay em gái, nhanh chóng chui vào trong lòng Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán được do hai tiểu gia hỏa gây ra, chắc hẳn Kỳ Hinh tới khởi binh hỏi tội!

Kỳ Hinh nhìn bộ dạng vô tội của Lăng Triệt, lại càng giận, cô nghiêm mặt nói: "Lăng Triệt, Lăng Lạc, hai đứa ra đây cho mẹ!"

Lăng Thiếu Đường bất đắc dĩ cười: "Hinh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

Cung Quý Dương cũng buồn cười nhìn Kỳ Hinh, cô gái này thật thú vị, kết hôn lâu rồi mà cô vẫn như trẻ con.

Kỳ Hinh chỉ tay về phía Lăng Triệt: "Em sắp bị nó làm cho tức chết rồi, nhỏ như thế mà dám lái xe trên đường phố, còn lừa dối em gái, lqd quả thật quá to gan lớn mật! Ông xã, em vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông điện thoại, sợ tới mức suýt ngất! Họ nói, tiểu gia hỏa này lái xe ở phía trước, cảnh sát giao thông truy đuổi ở đằng sau, chỉ vì nó, làm ách tắc giao thông, anh nói xem, em không dạy dỗ nó ư?"

Cung Quý Dương phì cười.

Lăng Thiếu Đường cũng cười cưng chiều, anh nhìn Tiểu Lăng Triệt trong lòng nhẹ giọng hỏi: "Con trai, mẹ nói có đúng không?"

Tiểu Lăng Triệt nghiêng đầu, đôi mắt đen lém lỉnh nhìn quanh, sau đó nói: "Bố, thật ra Triệt Nhi biết rõ sẽ không xảy ra sự cố!"

Lăng Thiếu Đường cười ha ha: "Vì sao?"

Tiểu Lăng Triệt chỉ thẳng tay, giải thích với Lăng Thiếu Đường: "Bố, xe của con do bố nuôi thiết kế..., chỉ thiết kế riêng cho trẻ nhỏ như chúng con, giao thông lúc đó Triệt Nhi có quan sát, xe của con chạy tới tốc độ 100, chú cảnh sát chỉ đi với tốc độ 85, đương nhiên chú ấy không đuổi kịp con, hơn nữa con biết chỉ cần đến cửa chính của Lăng thị là mình an toàn!"

Lăng Thiếu Đường nghe xong, gật đầu, hai đứa trẻ trời sinh đã thông minh, rất giống anh, nghĩ đến đây, anh cực kì kiêu ngạo.

"Nói thế cũng đúng..., Lạc Nhi, vậy con cũng tin tưởng anh trai à?" Lăng Thiếu Đường hôn Tiểu Lăng Lạc một cái, yêu thương hỏi.

"Vâng!" Tiểu Lăng Lạc khôn khéo đáp lời: "Anh trai giống bố, anh rất thông minh nên Lạc Nhi tin tưởng anh!"

"Lạc Nhi của bố rất ngoan!" Lăng Thiếu Đường lại khẽ hôn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn như được điêu khắc.

Đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, điều này một chút cũng không sai, cho dù đứa bé phạm sai lầm nhưng cũng không đành lòng đánh chúng.

Thế nhưng nghe hai đứa trẻ nói chuyện suýt chút nữa Kỳ Hinh té xỉu.

"Cung Quý Dương! Đều nhờ việc tốt của anh đấy!" Kỳ Hinh đẩy mọi tội lỗi lên đầu Cung Quý Dương đang ngồi ở hướng khác với vẻ mặt đã chuyển sang màu gan heo.

Trời ơi, ai tới cứu cô đi! Bây giờ Tiểu Lăng Triệt thật sự giống lời nói đùa của Lăng Thiếu Đường, ba tuổi sẽ chơi xe, sáu tuổi biết lái xe, hơn nữa, Tiểu Lăng Triệt đi đâu cũng dắt theo Tiểu Lăng Lạc, bây giờ lá gan của Tiểu Lăng Lạc cũng lớn hơn rồi.

Điều cô không thể chấp nhận được - - chiếc xe do Cung Quý Dương thiết kế riêng cho Tiểu Lăng Triệt, trời ạ!

Cung Quý Dương nghe Kỳ Hinh "gầm thét" xong, anh ta cười làm lành: "Việc này - - là hiểu lầm, ha ha!" Ngay sau đó, anh ta cố tình hung ác nói với Lăng Triệt đang ở trong lòng Lăng Thiếu Đường: "Tiểu tử kia, con bán đứng ta!"

Tiểu Lăng Triệt từ trên người Lăng Thiếu Đường nhảy xuống, chạy đến bên người Cung Quý Dương, tay nhỏ bé khẽ nắm chặt bàn tay to lớn của anh ta, điềm đạm đáng yêu nói: "Bố nuôi, đừng giận Triệt nhi, Triệt nhi không cố ý!"

Ngay sau đó, cố gắng kéo phần dưới cơ thể anh ta, Cung Quý Dương cười bái phục, cúi xuống hôn gương mặt Tiểu Lăng Triệt một cái.

Điên rồi! Thật sự Kỳ Hinh muốn phát điên rồi!

"Tôi xin các người, anh - -" Kỳ Hinh chỉ vào Lăng Thiếu Đường: "Anh không được nuông chiều Triệt nhi như vậy, anh xem gan của nó đã lớn bằng cái gì rồi! Còn anh - - "

Ngay sau đó, cô chỉ tay về phía Cung Quý Dương đang cười hề hề: "Anh là Tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt thôi, ddlqd việc gì phải chế tạo ô tô trẻ con chứ? Lại còn ốc độ cao như vậy! Làm ơn, nếu cứ tiếp tục, em nghĩ sau đó không lâu Triệt Nhi sẽ dám đi đua xe!"

Trên mặt Cung Quý Dương dần nở nụ cười đen tối: "Ừm, ý kiến hay, Triệt Nhi, Lạc Nhi, có hứng thú cùng bố nuôi học đua xe không? Bố sẽ thiết kế riêng cho hai đứa một chiếc xe...!"

Lăng Triệt vừa nghe, lập tức hoan hô, Lăng Lạc cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lòng Lăng Thiếu Đường: "Bố nuôi, Lạc nhi cũng muốn!"

"Không được!" Kỳ Hinh bị dọa sắp ngất rồi!

"Bố, lúc khác Triệt Nhi sẽ tới tìm người..., bố nuôi, Lạc Nhi, chúng ta đi thôi!" Lăng triệt sau khi nói xong, nhanh chóng kéo tay Lăng Lạc, tay kéo lôi Cung Quý Dương, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.

"Các con - - Triệt Nhi, Lạc Nhi, trở về!" Kỳ Hinh vừa đuổi kịp, ngay sau đó đã bị kéo vào lòng Lăng Thiếu Đường.

"Ông xã, anh còn không quản ư!" Kỳ Hinh gấp đến mức giậm chân.

"Để cho chúng đi đi, Hinh Nhi, có Quý Dương ở đây!" Hai tay Lăng Thiếu Đường ôm ngang hông cô, môi trượt đến bên tai cô, hơi thở nam tính nóng rực bao phủ Kỳ Hinh.

"Ông xã... Thật là, nhưng hai đứa còn nhỏ..." Kỳ Hinh bắt đầu hô hấp không đều, hơi thở Lăng Thiếu Đường bao phủ trên người cô làm cô run rẩy.

Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, đôi mắt dần dần trở nên sâu thẳm, trên người cô tản ra mùi thơm riêng biệt kích thích dục vọng trong anh.

Tay anh thuần thục lần vào trong vạt áo cô, giọng nói trầm thấp khàn đặc: "Hinh Nhi, chẳng lẽ em đã quên, thời điểm anh bằng Triệt nhi bây giờ, đã ở trong tổ chức Mafia tiếp nhận đặc huấn nghiêm khắc rồi!"

"Đúng là... Đúng là..." Kỳ Hinh còn muốn nói điều gì, nhưng thân thể cô càng lúc càng mềm nhũn, cuối cùng giống nước tan chảy trong lòng Lăng Thiếu Đường.

"Đừng "đúng là" như vậy nữa, Hinh Nhi, em có biết hôm nay anh nhớ em bao nhiêu không?" Lăng Thiếu Đường cúi đầu thì thầm bên tai cô, ngay lập tức, anh nở nụ cười gian tà, kéo tay cô về phía bộ phận kiêu ngạo to lớn.

Kỳ Hinh thở gấp, bởi vì tay cô cảm nhận được chỗ kia đang cứng lên nên cơ thể run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng.

"Chỉ cần làm cô bé của anh, để cho anh tới yêu em!" Lăng Thiếu Đường nồng nàn tình cảm, sau đó, không nhịn được ôm lấy Kỳ Hinh, đi về phòng nghỉ ...

Đây đích thật là hạnh phúc nhất, không phải sao!

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status