Chương 5: Tiểu tam khiêu khích (5)
Bàn tay to lớn đang định xé toang quần áo trên người cô, Lạc An Ninh bỗng cảm thấy buồn nôn, hay tay ôm lấy chiếc bụng nhỏ bé của mình, rồi phun ra.
Cảm giác ẩm ướt xuất hiện trên bụng, tiếp đến là mùi chua thối tỏa ra khiến Vinh Viêm lập tức ngồi sững tại chỗ.
Sự nóng bỏng nơi bụng dưới biến mất không chút tăm tích, thay vào đó là một tức giận!
Chất nôn kinh tởm từ trên cổ anh chảy xuống, dính lên áo sơ mi và bộ vest, còn có một chút dính cả trên cổ áo chảy xuống ngực anh…
Kinh tởm, thật kinh tởm…
Vinh Viêm cố gồng người lên, ánh mắt nhìn người phụ nữ vừa gây ra chuyện vẫn còn đang cười hớn hở, bàn tay to lớn ném cô xuống sàn xe không hề thương tiếc.
“Bụp” Đầu đập vào đằng sau ghế lái khiến Lạc Anh Ninh ngất lịm đi.
Vinh Viêm nhíu mày, nhanh chóng cởi áo ra, ấn nút cửa xe ném ra ngoài, anh chỉ muốn dẫm chết người phụ nữ kia thôi!
Vừa rồi anh là bị lừa đá trúng đầu mới muốn chạm vào cô!
Nửa đêm, Lạc An Ninh tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ màng, bụng hơi đói, miệng rất khát, cô nhanh chóng đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh còn có canh và vài món ăn, Lạc An Ninh đỡ đầu vẫn đang quay cuồng, rót một cốc nước, sau đó cầm đũa, cũng không hâm lại thức ăn mà đơn giản cứ thế ăn luôn.
Ăn một lúc, bụng không còn cồn cào nữa, cô buông đũa, lại trở về phòng tiếp tục ngủ.
Sau đó, vừa ngủ được một lát thì bắt đầu thấy mình nóng lên một cách khó hiểu, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Vinh Viêm vốn ngủ không sâu, một chút tiếng động cũng sẽ khiến anh tỉnh dậy. Vì thế, lúc cửa phòng ngủ bị đẩy ra, anh liền mở mắt.
Trong bóng tối, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng hình gầy gò đang chầm chậm đi về phía giường ngủ, bước chân có chút nặng nề không chắc chắn, có thể nghe thấy hơi thở nặng nề trong bầu không khí yên tĩnh.
Người giúp việc không dám tự ý đi vào phòng ngủ của anh, người dám làm vậy ngoài người phụ nữ đang chết Lạc An Ninh ra thì còn ai?
Bụp một tiếng, anh mở đèn.
Ánh đèn pha lê màu vàng sang trọng bật sáng, khuôn mặt xinh đẹp quốc sắc thiên hương của Lạc An Ninh xuất hiện trước mặt anh, nhìn bộ dạng không đúng lắm của cô, Vinh Viêm nhíu mày: “Lạc An Ninh, em làm loạn đã đủ chưa?”
Lạc An Ninh mơ màng đi về phía anh, sững sờ loạng choạng, giống như người say rượu, đi còn không vững…
Cô trông có vẻ rất nóng, tay còn đang cởi bỏ quần áo của mình…sau đó bổ nhào lên Vinh Viêm, hai tay ôm chặt lấy anh, hôn loạn xạ lên người anh, “Nóng…nóng quá…”
Tay của Vinh Viêm vừa chạm tới da thịt lõa lồ của cô liền biết tại sao cô lại có chút khác thường.
Trạng thái của cô, hiển nhiên là trúng thuốc!
Không đợi anh nghĩ ngợi thêm, Lạc An Ninh đã hoàn toàn mất hết lí trí, tới lui trên người anh…
“Lạc An Ninh, tránh ra, bảo thím Lý đưa em đến bệnh viện!”
“Nóng…”
“Lạc An Ninh….em….” Vinh Viêm còn chưa nói hết lời thì môi đã bị chặn lại.
Cả người Vinh Viêm cứng đờ, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc…
Vinh thiếu trước giờ không phải là người chịu áp chế chính mình. Người phụ nữ này anh không bài xích, cô lại còn là vợ của anh, thịt mỡ dâng tới tận miệng, anh không thể không ăn.
….
/1320
|