…..
Chương 2: Tiểu tam khiêu khích (2)
“An Tiểu Ninh thân mến, nhớ mình à?” Giọng nói vui vẻ của Lục Mặc Mặc vang lên.
“Nhớ cái đầu cậu ấy! Ra ngoài, uống rượu với mình.” Lạc An Ninh vừa gọi điện thoại, vừa tìm bộ quần áo lát nữa sẽ mặc để ra ngoài.
Nực cười, cô không muốn ăn cơm cùng bàn với kẻ khốn nạn cho cô đội mũ xanh đâu. Cô ghê tởm tới buồn nôn.
Lục Mặc Mặc thầm nói: “An Tiểu Ninh, cậu thật biết làm mình đau lòng. Mặc dù mình cũng rất muốn cùng uống rượu với cậu, nhưng mình….”
“Tóm lại cậu không thể đi cùng mình đúng không?”
“An Tiểu Ninh, cậu thật thông minh!”
“Đừng có nịnh, mình không bị lừa đâu.” An Ninh bĩu môi, “Nhưng điều cậu nói quả thực là như vậy.”
Lục Mặc Mặc: “……..”
Là ai nói không bị mắc lừa chiêu này hả?
Cúp điện thoại, cô lại hẹn Mạc Tiên Ca. Hai người chốt xong địa điểm và thời gian, cô nhanh chóng thay đồ, hùng hổ lao ra khỏi biệt thự.
Mặc kệ tiếng gọi vô cùng đau đớn của thím Lý ở phía sau cũng không quay đầu lại.
Hoàng Thành, quán rượu sa hoa nhất thành phố S.
Lạc An Ninh vừa tới cửa, phát hiện Mạc Tiên Ca đã đợi ở đó, cô xuống xe đưa chìa khóa cho nhân viên, đi tới trước anh ta: “Tiên Ca, cậu đợi lâu chưa?”
Mạc Tiên Ca khẽ cười, vô cùng đẹp trai: “Chưa, tôi cũng mới tới thôi.”
Lạc An Ninh gật đầu, sau đó kéo anh ta đi vào trong, miệng giục nói: “Đi nào, làm vài ly với tôi.”
“Tâm trạng không tốt à?” Anh ta hỏi.
Lạc An Ninh giật mình, nhanh chóng bĩu môi: “Biểu hiện của tôi rõ thế sao?”
Mạc Tiên Ca nói đùa: “Tâm tình cậu thế nào đều viết hết trên mặt, cậu nói xem?”
Bình thường An Ninh không dễ tức giận với những việc nhỏ. Nếu cô tức giận thì việc đó không phải còn là nhỏ nữa rồi.
Anh ta rất tò mò, ngoài trừ người nhà chú cô thì còn ai có năng lực khiến cô giận đây.
Lạc An Ninh kéo anh ta đi tới trước quầy rượu, ngồi lên một chiếc ghế cao sau đó nói với nhân viên tiếp rượu gọi hai li whisky, uống một ngụm thật to, cô mới nói: “Vinh Viêm có người phụ nữ khác ở ngoài, còn làm người ta có bầu. Hôm nay người phụ nữ kia tới tìm tôi thách thức, muốn tôi nhường lại vị trí mợ Vinh cho cô ta.”
Sự việc được cô đại khái nói qua bằng một câu, Mạc Tiên Ca nghe xong ngạc nhiên, cậu chủ Vinh làm thế không phải là tuyên bố tát vào mặt cô sao?
Chuyện đội mũ xanh, là người phụ nữ khác thì không biết chứ Lạc An Ninh là ai?
Cô lại dễ để mình phải chịu ấm ức, ngậm đắng nuốt cay sao?
Đáp án rất rõ ràng, đương nhiên không phải.
‘Cậu định thế nào, li hôn với Vinh Viêm?” Mạc Tiên Ca cẩn thận hỏi, hai mắt nhìn cô chằm chằm, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô.
“Không, tôi sẽ không li hôn đâu. Cùng lắm thì tôi cũng sẽ cho anh ta đội nón xanh thôi.” Có đi có lại, rất công bằng.
Lạc An Ninh ngửa cổ uống hết ly whisky, sau đó đặt chiếc cốc xuống đẩy tới trước mặt nhân viên “Một ly nữa!”
Trước khi tập đoàn An Ninh vẫn chưa giành về được, cô sẽ kiên quyết không đưa ra đề nghị li hôn, nếu không hai năm bỏ lỡ thanh xuân của cô mất trắng à?
Không phải là đội nón xanh thôi sao, nếu Vinh Viêm sỉ nhục cô, cô cũng sẽ trả lại như thế là được rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mạc Tiên Ca vì câu nói ấy của cô mà tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ lạ thường: “An Ninh, tìm một người thì phiền phức lắm, hơn nữa còn không an toàn. Bằng không tìm tôi đây này, sức khỏe tốt, nói năng có chừng mực, thế nào?”
Lạc An Ninh nghe xong, trong lòng bỗng dậy sóng: “Cậu không được, thỏ không ăn cỏ gần hàng, sao tôi lại có thể không bằng cả con thỏ được.”
….
/1320
|