Vợ Yêu Thượng Vị: Sủng Đến Tận Trời!
Chương 4: Nhìn ánh mắt là biết, đây là người không thể chọc
/390
|
Tôi đã trở lại!
Thân thể này, không còn là Ảnh Hậu Hạ Vi Bảo nhu nhược vô năng, mà là cô, hoàng hậu quyền khuynh triều dã trên vạn người!
Là hoàng hậu nương nương của một nước chỉ hắt xì một cái cũng có thể khiến cả giang sơn run rẩy!
Nếu pháp luật không thể trừng trị được những người hại chết Hạ Vi Bảo.
Vậy thì để cô đòi lại công bằng cho Hạ Vi Bảo!
Cũng chịu trách nhiệm cho cuộc đời mới của mình!
Sau khi đăng Weibo, cô khép máy tính lại, chợt nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng tắm truyền đến.
Hạ Vi Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hoa Lương mặc một bộ áo tắm tơ tằm màu đen từ bên trong đi ra.
Áo tắm rộng thùng thình, chỉ buộc một sợi dây bên hông, lộ ra cơ ngực cường tráng, còn có cơ bụng cường tráng như ẩn như hiện.
Anh còn chưa lau khô tóc, giọt nước trượt xuống cổ, sự quyến rũ này...
Hạ Vi Bảo tim đập thình thịch, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cố gắng dời ánh mắt đi.
Trong lòng tự nhủ ba lần: không tức là sắc, sắc tức là không.
Làm bậy!
Không ngờ Lục Hoa Lương mặc áo choàng tắm còn có sức hấp dẫn hơn cả khi mặc long bào.
Một người gợi cảm, một người cấm dục.
Nhìn đến nỗi sắc tâm của cô bị gợi lên rồi!
Lục Hoa Lương sấy khô tóc xoay người lại, liền đối diện với ánh mắt say mê của cô.
Ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, mang theo khinh thường và phiền chán.
Không phải rất biết giả bộ sao, nhanh như vậy đã để lộ bản chất.
Anh đột nhiên đi đến bên giường, nghiêng người tới gần mặt cô, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh tới gần.
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc làm tim Hạ Vi Bảo đập thình thịch.
Gương mặt này dù đã nhìn mấy chục năm cũng vẫn có thể làm cho tim cô đập thình thịch.
Nhớ năm đó, cô chính là bị gương mặt này làm cho mất hồn, hấp tấp vào cung.
Từ đó về sau, cửa cung sâu như biển, mỗi ngày ngoại trừ thị tẩm ra thì vẫn là thị tẩm.
Gương mặt Lục Hoa Lương dựa rất gần, toàn bộ hơi thở ấm áp đều rơi vào trên mặt của cô, tựa hồ một giây sau liền muốn hôn xuống.
Điều này làm Hạ Vi Bảo rất bối rối, mau ổn định lại, tuyệt đối không nên lại bị sắc đẹp hấp dẫn.
Cô nhớ lại kiếp trước, ngày nào cũng đau lưng đau chân chuột rút, Hạ Vi Bảo, mày phải tỉnh táo một chút!
Cô vỗ ngực, dùng sức lực để trấn áp nhịp tim đang lắc lư phấn khích muốn khởi nghĩa xuống!
Hạ Vi Bảo quay đầu, tránh khỏi ánh mắt mang theo sức hút mãnh liệt của Lục Hoa Lương.
Nhưng mà cô không thể ngờ là Lục Hoa Lương đã dựa rất gần, hành động này khiến môi anh cọ khẽ qua môi cô.
Hai người đều ngơ ngác một chút.
Cảm giác điện giật từ đôi môi nhộn nhạo khiến người ta tê dại.
Cùng với tiếng tim đập hỗn loạn không biết là của ai.
Lục Hoa Lương chỉ là thấy cô giả bộ thuần khiết rất khó chịu, muốn dụ dỗ cô lộ ra bộ mặt thật mà thôi.
Không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cả người đều bối rối.
Rất mềm...
Nhìn chằm chằm vào gò má đỏ ửng của cô, làn da tốt đến mức khi nhìn gần như vậy cũng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, chỉ có lông tơ đáng yêu, tựa hồ rất trơn mềm...
Đột nhiên cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ngón tay cũng không chịu khống chế muốn sờ một cái.
Đáng chết!
Lục Hoa Lương đứng thẳng người, lúc này mới phát hiện hơi thở của mình có chút bất ổn.
Không hổ danh là mỹ nhân nổi danh giới giải trí, công lực thâm hậu đến mức suýt nữa ngay cả anh cũng thua!
"Hạ Vi Bảo, cô tốt nhất an phận làm bà Lục một năm, đừng vọng tưởng có chủ ý khác, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi.”
Nói xong anh xoay người, không nhìn cô một cái.
Hạ Vi Bảo đã tâm hoảng ý loạn, nhẹ nhàng thở ra.
Trời xanh ơi!
Người đàn ông này đến tột cùng có phải cẩu hoàng đế hay không, tại sao cô cảm giác anh so với cẩu hoàng đế còn nguy hiểm hơn!
Hai chân cô đều như nhũn ra.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Lục Hoa Lương đi vòng qua bên kia giường, ngồi xuống.
"Anh làm gì vậy!”
Hạ Vi Bảo kinh hãi, kiên quyết không thị tẩm!
Lục Hoa Lương còn đang bực bội vì sự thất thố vừa rồi của mình, nghe vậy hai mắt nguy hiểm nheo lại, ánh mắt sắc bén.
Đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm như băng sương, Hạ Vi Bảo lập tức sợ hãi.
Nhìn ánh mắt là biết, đây là người không thể chọc vào...
/390
|