Không tệ không tệ.
Chỉ có điều kim châm này…
Bổn cung năm tuổi hành nghề y, cứu người vô số, nhưng chưa bao giờ thấy kim châm đặc biệt như thế!
Còn có thể phun nước nữa!
Không hổ là công nghệ cao, quá tiên tiến.
Chỉ là, cái ống phía sau đó to như vậy, làm sao mà châm cứu được?
Đang nghĩ ngợi, cô liền thấy bác sĩ kéo quần cô xuống, cầm 'kim bạc' đâm thẳng vào mông cô!
Hạ Vi Bảo hoảng hốt kêu lên: "Cô làm gì vậy!"
Châm cứu gây tê đâu phải châm vào chỗ đó chứ!
Huyệt vị sai rồi!
"A- “
Một mũi đâm vào mông, Hoàng Hậu nương nương đau đớn cất tiếng thét chói tai, tiếng kêu bén nhọn kia gần như hất tung nóc nhà!
"A ~~~~”
Liên tiếp những tiếng kêu quái dị, cực kỳ bi thảm vang lên.
Tiếng kêu trong phòng thực sự quá kinh khủng, Dương Túc nổi da gà, đây đâu phải bôi thuốc, rõ ràng chính là… giết người mà.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, Lục Hoa Lương chăm chú nhìn cửa phòng, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Hạ Vi Bảo đứng ở trên giường bệnh, hai tay che mông, cả người đầy vết thương còn đang chảy máu.
Bác sĩ y tá vây quanh giường bệnh, có vẻ như muốn bắt cô.
"Làm gì thế này!”
Lục Hoa Lương thần sắc âm trầm bước nhanh đi vào.
Nhìn thấy người cứu mạng tới, Hạ Vi Bảo lập tức nhảy xuống, yếu ớt nhào vào trong ngực Lục Hoa Lương.
Hai tay vẫn che phía sau.
Vốn dĩ cô đã yếu rồi, bây giờ gần như kiệt sức.
"Chuyện gì xảy ra!”
Lục Hoa Lương mang theo ánh mắt uy hiếp đảo qua, tất cả y tá đều run rẩy một cái, cúi đầu.
Bác sĩ nơm nớp lo sợ đi lên, trong tay cầm một ống tiêm không có kim tiêm.
Lục Hoa Lương "...”
Kim tiêm đi đâu rồi?
Ánh mắt hướng về nơi mà Hạ Vi Bảo đang dùng hai tay che tay lại.
Quần nửa cởi, treo ở phía trên, muốn rơi cũng không được.
Thật là…
Làm cổ họng anh có chút khô khốc.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, phía trên có một cây kim!
Hạ Vi Bảo đau đến hoài nghi cuộc sống, nước mắt cũng chảy ra.
Bị thương quá nặng đến mức cô nói chuyện cũng không có sức lực.
"Có người muốn… mưu hại tôi.”
Nhìn thấy bộ dáng mất nửa cái mạng của cô, trong lòng Lục Hoa Lương như có một con quỷ, áp lực cường đại khiến không khí trong phòng đều đóng băng!
"Mấy người đã làm gì cô ấy.”
Chỉ cần nghĩ đến việc vừa rồi có biết bao người vây công một mình Hạ Vi Bảo, vị trí nơi trái tim anh như bị ai đó siết chặt lại.
Bác sĩ khổ sở mà không nói nên lời: "Tất cả ngẩng đầu lên."
Sau đó, những y tá kia chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra từng cái mặt mũi bầm dập…
Lục Hoa Lương "...”
Đồng tử anh hơi co rút lại, anh nhìn về phía Hạ Vi Bảo suy yếu đến không còn nửa cái mạng trong ngực, "Cô đánh?”
"Bọn họ muốn mưu hại bổn cung.”
Hạ Vi Bảo yếu ớt nói.
Cô chỉ muốn làm người văn minh ở xã hội văn minh, sao không thể để cô được như ý, sao phải ép cô đánh người!
Trong lòng các y tá rất buồn bực.
Bọn họ chưa từng thấy qua người phụ nữ nào hung dữ như vậy!
Cả người đã bị thương đến nửa tàn phế, lại còn có thể mang thương tích đầy mình đánh mấy người họ một trận!
"Còn không bôi thuốc.”
Đáy mắt Lục Hoa Lương có chút tia máu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Vi Bảo, anh muốn giết người!
Hạ Vi Bảo yếu ớt ngẩng đầu lên, bác sĩ lang băm hại người.
Vì khuôn mặt của mình, cô vẫn là tự mình làm lấy thì hơn.
"Tìm cho tôi một thầy thuốc.”
Lục Hoa Lương nhíu mày, thầy thuốc?
"Chính là bác sĩ đông y đó, tìm cho tôi một bác sĩ đông y.”
"Còn không mau đi." Đôi mắt sắc bén của Lục Hoa Lương nhìn về phía bác sĩ.
Tuy rằng không hiểu cô tìm bác sĩ đông y làm gì, nhưng anh sẽ chiều cô.
Bác sĩ có chút khó xử, "Gổng giám đốc Lục, chỗ chúng tôi là bệnh viện tây y, không có bác sĩ đông y.”
"Vậy thì tìm một người biết bốc thuốc.”
/390
|