Chương 67: Tôi với em cùng nhau về nhà.
Beta: Stuki^^
Đâu chỉ là rất có tiền, hắn đoán chừng là người siêu cấp có tiền bí ẩn của Lan thành.
Bản thân 1999 có lẽ không coi vào đâu, nhưng là chỗ này vốn có tính bảo mật cao, là nói lựa chọn hàng đầu của chúng thương lưu Lan thành, tỷ như Đường Việt Trạch thường xuyên qua lại ở chỗ nay , tỷ như mình.
Có thể chứa đựng nhiều quyền quý như vậy, không nghi ngờ chút nào, sau lưng nó có còn có quyền thế lớn hơn để dựa vào.
Vô luận là không muốn người khác biết có núi dựa, hay là chính bản thân bọn hắn.
Từ trong thang máy đi ra ngoài, Thịnh Đường ở phía trước dẫn đường, đi thẳng đến tầng cai nhất của 1999, trước phòng giam lớn như vậy có hai người đàn ông đang canh giữ.
Trì Hoan bĩu môi một cái, nếu là có cái máy nghe lén, bọn họ nắm giữ bao nhiêu bí mật a.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu: ” Em có hình của Ninh Du Nhiên không?”
“Trong điện thoại có hình cô ấy tự quay.”
Trì Hoan liền vội vàng lật lấy điện thoại ra, trong Wechat lật thật lâu, mới tìm ra video HD Ninh Du Nhiên tự quay: ” Chính là cô gái này, thời điểm xảy ra chuyện chắc còn ở 1999.”
Hai người đều lại gần nhìn.
Sau lưng vang lên giọng đàn ông trầm thấp: ” Tóc ngắn, áo lông trắng sáng, quần jean, balo lệch vai màu hồng, tra xem lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trong máy theo dõi nàng là lúc nào.”
Trì Hoan quay đầu lại nhìn hắn: “… Anh còn nhớ… Thật là giỏi.”
Từ đầu tới cuối ngay cả cặp màu gì hắn đều nhớ.
Mặc Thời Khiêm không có chút rung động nào nhìn cô: ” Trí nhớ tốt.”
Một người đàn ông trong ấy gãi đầu một cái: ” Chính là cái cô gái thường thường cùng Trì tiểu thư tới nơi này sao?”
Trì Hoan vội nói: ” Chính là cô ấy… Các người có ấn tượng?”
“Cô ấy ở bãi đậu xe thiếu chút nữa bị mấy người quần áo đen kéo đi nha…”
Trì Hoan mặt liền biến sắc: ” Các người nhìn cô ấy bị kéo đi không biết gọi điện thoại báo cảnh sát?”
” Cô ấy được người cứu.”
Vừa nói tới chỗ ấy, một người khác đã đem đoạn theo dõi ở hầm đậu xe đưa ra, cũng giải thích :” Đường thiếu thật giống như vốn là ở trong bãi đậu xe đỗ xe, vừa vặn bắt gặp.”
Đường thiếu?
Đường Việt Trạch?
Trì Hoan mấy bước đi tới, cúi người nhìn hình ảnh theo dõi ——
Hình ảnh theo dõi một nửa sẽ không có HD, miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng hình người, nhưng may là hơi lộ ra mơ hồ, vẫn có thể thấy rõ mọi chuyện đang xảy ra.
“Oa… ” Trì Hoan mắt không hề nháy một cái, gần như cảm khái nói: ” Thật đúng là không nhìn ra… Hoa hoa công tử động thủ đánh nhau cũng có thể đẹp trai như vậy.”
Một chọi bốn, mặc dù cũng bị mấy quyền mấy đá, nhưng vẫn là lấy ít thắng nhiều.
Trong theo dõi, bốn người quần áo đen bị từng cái một đánh ngã sau, vẫn là mở cửa xe đậu ở nói kia bỏ chạy.
Đường Việt Trạch chịu vài vết thương nhẹ, dựa vào trên Maybach, hơi khom người, nhắm mắt lại hồi phục hô hấp.
Ninh Du Nhiên ôm lấy túi nhỏ của cô chạy tới, cúi người nhìn khuôn mặt tuấn tú của người vừa cứu mình, thận trọng nói: ” Cám ơn anh đã cứu tôi… Anh không sao chớ? Tôi đưa anh đi bệnh viện có được hay không?”
Anh ta đứng dậy, trên cao nhìn xuống thấy thần sắc tha thiết lo lắng của cô, môi mỏng mở ra độ cong lãnh đạm nhỏ :” Ninh Du Nhiên.”
“À?”
Cô vẫn còn đang phản ứng anh ta làm sao biết tên của mình thì thanh âm lạnh lùng vang lên :” Hôm nay là người phụ nữ nào ở chỗ này, tôi đều sẽ cứu.”
Cô gật đầu một cái: ” Nha nha.”
Đường Việt Trạch thấy cô phản ứng như vâyj, nhíu mày một cái, âm thanh bộc phát lạnh lùng :” Đừng tưởng rằng tôi cứu cô, cô liền tưởng bở, cứu cô chỉ là bởi vì tôi là nam nhân, cô là nữ nhân, không có nguyên nhân gì khác.”
Ninh Du Nhiên mờ mịt nhìn anh ta: ” Tôi biết a.”
Có cần phải nói hai lần?
Đường Việt Trạch nhìn cái bộ dáng này của cô, trong lúc nhất thời cũng không biết cô là thật không hiểu, hay là giả bộ không hiểu: ” Biết liền tốt, nói tóm lại, không cho phép chạy tới dây dưa tôi. ”
À? ? Ninh Du Nhiên sờ một cái đầu, u mê hỏi: “Ttôi… Dây dưa qua anh sao?”
Đường Việt Trạch “…”
Mặc dù cô thích anh , nhưng cô thật vẫn không có chủ động dán qua anh ấy .
Lần đầu tiên gặp mặt là mùa đông gặp lúc cô bị khi dễ, bị tạt một chậu nước, thuận tay đưa cái áo khoác cho cô, gặp thoáng qua, mà cái gì cừng đều không nói.
Sau đó cũng đã gặp mấy lần, nhưng chẳng qua chỉ là một vòng bên trong tình cờ chạm mặt, không cùng xuất hiện, không có chạm mặt, đồng dạng chưa hề nói chuyện.
Chân chính có đồng thời xuất hiện, là anh ta lần trước ở 1999 hôn cô, ừ… Đó là anh ta chủ động.
Sau đó chính là chỗ này lần… Dường như cũng là anh ta chủ động.
Ninh Du Nhiên thấy gương mặt tuấn tú của anh ta có chút tối om om, lập tức không dám nói thêm cái gì, càng thận trọng dòm anh, nói: ” Anh bây giờ phải đi sao? Có thể hay không thuận tiện chở tôi một đoạn đường, để cho tôi có thể tới chỗ xe tôi là được!”
Đường Việt Trạch nghe vậy, bờ môi lập tức nở ra độ cong giễu cợt, cười lạnh :” Muốn cho tôi đưa cô trở về?”
Đây chính là cô nói không dây dưa.
A, nữ nhân chính là không chịu bỏ qua bất kỳ một cái nào cơ hội dây dưa nào.
Ninh Du Nhiên nhìn nét mặt của anh ta. Cho dù không hiểu anh ta châm chọc, cũng nhìn ra anh không muốn đưa mình, lúng túng gãi đầu một cái, nói :” A, vậy anh chờ một phút, chờ tôi an toàn lên xe là tốt.”
Dứt lời, Du Nhiên liền hướng về phía xe Yên Nhi chạy tới, mở cửa xe lúc nhớ ra cái gì đó, quay người lại hướng anh ta cúi mình: ” Đặc biệt cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, gặp lại sau á.”
Sau đó lên xe, chạy, quay xe, đạp cần ga, rời đi.
Đường Việt Trạch “…”
Anh ta từ đầu đến cuối mặt không biểu tình, nhưng hai hàng lông mày không hẹn mà cùng giật một cái.
Nhìn trong theo dõi, Trì Hoan dĩ nhiên không nghe được đối thoại của bọn họ, chỉ có thể nhìn được Đường Việt Trạch đưa mắt nhìn xe từ từ rời đi, qua một lúc lâu mới mở xe chính mình.
Cô sờ lên cằm: ” Không nhìn ra, anh ta còn rất thân sĩ.”
Đối với việc Trì Hoan liên tiếp khen ngợi người đàn ông mà từ trước giờ cô gặp tận hai lần, Mặc Thời Khiêm không tiếng động nhíu lông mày, nhưng hắn cái gì đều không biểu hiện ra, chỉ là nói :” Có số điện thoại của cha mẹ cô ấy không, có thể gọi điện thoại hỏi một chút xem cô ấy đã đến nhà chưa.”
Trì Hoan ồ một tiếng, lật danh bạ ra, dù sao cũng là bạn tốt ở trường cấp 3, Trì Hoan gọi tới: ” Chào dì, Du Nhiên về nhà chưa ạ?”
“Là Hoan Hoan a, xe mới vừa lái vào, xảy ra chuyện gì sao?”
“Há, không việc gì, về đến nhà là được rồi, dì nói giùm với cô ấy trễ tí nhớ gọi điện thoại cho con nha.”
“Ai, được”
Cúp điện thoại, Trì Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.
Cô đem điện thoại di động thả lại túi áo khoác ngoài :” Du Nhiên về nhà, tôi cũng phải đi về, các anh tiếp tục chơi đùa đi.”
Mặc Thời Khiêm hai mắt nhìn người kia một cái, người sau xì khẽ, xoay người đi ra ngoài trước.
Trì Hoan cúi đầu cũng đi ra ngoài.
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng của cô, tự nhiên đuổi theo.
Thời Khiêm mang cô vào thang máy tư nhân đi thẳng tới hầm đậu xe, một đường không nói, cho đến hắn thay cô kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, cô mới ngẩng đầu hướng hắn nói: ” Anh tụ họp cho xong đi, em tự lái xe về được rồi.”
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt nói: ” Không đi, anh với em cùng nhau về nhà.”
Trì Hoan đứng không nhúc nhích, mặt nghiêng qua nó:i” Thịnh Đường trở về, anh lại theo em biến mất, bọn họ nghĩ như thế nào về quan hệ của anh với em. ”
/2908
|