"Nhập viện?" Thượng Quan Quân Triết bị lời này của Thủy Nhi làm cho giật mình, đã xảy ra chuyện gì, sao Sính Đình lại phải nhập viện chứ.
"Chuyện gì đã xảy ra thế, sao lại phải đến bệnh viện?"
Ánh mắt của Thủy Nhi vẫn đặt ở trên người của Sính Đình, cực kỳ đau lòng trả lời:
"Bác sĩ nói, trong thời gian ở cữ cô ấy đã bị đả kích quá lớn, cộng thêm trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt cho nên liền ngã bệnh rồi !"
U buồn thành bệnh.
"Tại sao có thể như vậy!" Thượng Quan Quân Triết cũng không ngờ Sính Đình bởi vì chuyện này mà ngã bệnh. Nếu đại ca biết được, thật không biết sẽ như thế nào, Sính Đình lần này bị đả kích thật sự quá lớn, thật hi vọng sau này bọn họ sẽ không gặp phải chuyện bất trắc nữa!
"Thượng Quan chừng nào thì anh về, em thật sự sắp duy trì không nổi nữa rồi!"
Mạc Thiên Kình cũng đã tìm được, Thượng Quan Quân Triết cũng nên trở lại rồi, trong khoảng thời gian này, một mình cô phải chống đỡ mọi việc thật mệt chết đi được.
"Chờ đại ca ra ngoài thì bọn anh lập tức trở về! Thủy Nhi, em phải kiên cường lên!"
Thượng Quan Quân Triết dịu dàng khuyên nhủ, anh cũng biết trong khoảng thời gian này cô cũng chịu không ít khổ cực, nhưng cuộc sống như thế đối với một quân nhân mà nói, cũng coi là chuyện cơm bữa, sẽ thường xuyên sẽ xảy ra.
Thủy Nhi liền thở dài đáp: "Em biết rồi, anh cũng thế, đừng nên quá sức!"
Thủy Nhi nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Sính Đình như vậy, Thủy Nhi thật cảm giác mình cũng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ cô không thể ngã được!
Khi Sính Đình tỉnh lại lần nữa đã là trưa ngày hôm sau, thấy mình nằm ở trong bệnh viện, trên mu bàn tay còn đang truyền nước, liền nhíu nhíu mày, huyệt thái dương truyền cảm giác đau đớn không thôi.
"Thủy Nhi, sao tôi lại ở chỗ này?"
Sính Đình rất muốn ngồi dậy, cô rất ít khi bị bệnh, lần này tại sao lại ở chỗ này được chứ, có thể là. . . . . . Sính Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể là do mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, cho nên mới phải ngất đi như vậy.
"Cô bị bệnh rồi, đừng có ngòi dậy!"
Thủy Nhi đi tới giữ cô lại, không cho cô ngồi dậy, Sính Đình cũng không lên tiếng nữa, nằm ở chỗ này, không biết vì sao nhịp tim của cô lại đập càng lúc càng nhanh.
Ngày hôm qua cô nhớ mang máng Thượng Quan Quân Triết gọi điện thoại nói, đã tìm được Mạc Thiên Kình, là mơ hay là thực đây?
"Thủy Nhi, Mạc Thiên Kình không có chuyện gì đúng không?"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, có chút ngạc nhiên, cô ấy vẫn chưa biết sao? Sao lại còn hỏi như vậy?
"Sính Đình, cô không sao chứ, Mạc Thiên Kình nhanh quay về thôi, anh ấy đã liên lạc với Thượng Quan Quân Triết đến đón rồi, tôi nghĩ là không phải anh ấy không muốn trở lại mà là không thể đi ra ngoài. Mặc dù tôi không biết tại sao Mạc Thiên Kình lại không thể đi ra, nhưng mà tôi vẫn tin Mạc Thiên Kình vẫn luôn thật lòng với cô!"
"Tôi biết, tôi biết rõ là anh ấy yêu tôi!" Cô cũng rất nhớ Mạc Thiên Kình, mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, nhưng cô sẽ chọn lựa tin tưởng anh!
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!"
Thủy Nhi chỉ sợ Sính Đình hoài nghi Mạc Thiên Kình, thật rất sợ chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa, tình cảm của bọn họ thật không thể gặp sóng gió nữa.
" Mau ăn một chút gì đi, rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi cũng không có nói cho ông nội, sợ bọn họ lại lo lắng, chỉ nói cô có chuyện đang ở nhà của tôi!"
Sính Đình cảm kích nhìn Thủy Nhi: "Cám ơn cô, Thủy Nhi!"
Cô ấy làm như vậy thật rất tốt, cũng nghĩ rất chu đáo!
Thủy Nhi cũng không nhiều lời nữa, đem cháo gà mà Liễu Nghị Hiên mang tới múc cho Sính Đình ăm..., Sính Đình sau khi ăn xong liền nằm xuống ngủ.
Mạc Thiên Kình ngồi ở trên xe của Lưu Lăng , nhìn Lưu Lăng lái với tốc độ sáu mươi thì sắp vội muốn chết!
"Lưu Lăng, anh không thể chạy nhanh một chút sao?"
Chậm như vậy, lúc nào thì mới có thể lên máy bay trở về nước được.
Lưu Lăng nhìn con đường ở trước mặt toàn đất đá gập ghềnh uốn lượn, tốc độ sáu mươi mà Mạc thượng tướng vẫn cho là rất chậm sao? Nếu không phải xe việt dã này thì tối đa anh cũng chỉ lái với tốc độ bốn mươi mà thôi.
"Mạc thượng tướng, tôi đã lái rất nhanh rồi, đường này quá xấu!"
"Anh dừng lại đi để tôi lái thay cho!"
Mạc Thiên Kình lo lắng nói, đường như vậy nếu chạy với tốc độ rùa bò thì không biết lúc nào mới có thể lên máy bay trở về nước, trở về bên cạnh Sính Đình.
"A!"
Lưu Lăng liền phanh xe lại, đi xuống, Mạc Thiên Kình lập tức ngồi lên ghế lái, sau đó tăng tốc độ, xe lập tức vọt từ sáu mươi lên bảy mươi rồi tám mươi!
Lưu Lăng vội vàng thắt chặt dây an toàn, thật rất lo lắng nếu đi nhanh như vậy làm đầu của anh ta bị va đập.
Mạc Thiên Kình thì lại không sợ chút nào, vẫn vững vàng lái xe, gia tăng tốc độ tiến về phía trước.
"Mạc Thiên Kình, xe của tôi!"
Trước mặt là một vũng nước lớn, Mạc Thiên Kình lại cứ vọt tới, xe chợt như bay lên, thần kinh của Lưu Lăng căng lên như dây đàn, cậu ta thật sự muốn liều mạng sao!
"Yên tâm, không việc gì đâu!"
Mạc Thiên Kình lạnh giọng nói, chuyên tâm lái xe, tốc độ không hề giảm, điên cuồng xông ra ngoài.
Lưu Lăng sợ hãi chỉ có thể nắm thật chặt, sớm biết vậy anh ta đã không ngồi cùng xe với Mạc Thiên Kình, CMN chứ!
Mạc Thiên Kình lái xe mất ba giờ rốt cuộc cũng đi được ra ngoài, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, anh liền không nhịn được muốn xông ra hét lớn một tiếng, vội vàng cầm lấy điện thoại của Lưu Lăng, bảo Thượng Quan Quân Triết đi đặt vé, lập tức trở về nước.
Thượng Quan Quân Triết nhận được điện thoại của Mạc Thiên Kình kinh ngạc không kịp phản ứng, không phải gọi anh đi cứu sao?
Thế nào mới có một đêm mà anh ấy đã ra khỏi đó rồi, còn nói đặt vé trở về nước.
"Anh, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Hiện tại đang lái xe ra sân bay, cậu nhớ lập tức đặt vé, nhanh lên một chút, không được chậm trễ !"
Có trời mới biết anh muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này biết bao nhiêu, muốn trở về bên cạnh Sính Đình bao nhiêu , nghĩ tới khoảng thời gian bị chia cắt này, Mạc Thiên Kình thật sự như muốn phát điên lên.
Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, muốn nói gì đó nhưng vẫn không lên tiếng.
Một giờ sau, rốt cuộc ở sân bay Thượng Quan Quân Triết đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình, người đã mất tích bốn mươi mấy ngày qua, trên người anh vẫn còn mặc một bộ quần áo ngủ, cả người gầy đi rất nhiều, mang đến cho người đối diện một cảm giác thật tang thương .
"Anh!"
Thượng Quan Quân Triết đi tới gọi, Mạc Thiên Kình liền quay đầu lại, vô cùng chấn động khi nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết. Trong nháy mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi, Thượng Quan Quân Triết trước kia tuổi trẻ khí thịnh, bây giờ lại trở nên thành thục hơn trước nhưng là cũng gầy hơn rất nhiều, cằm còn đầy râu ria, trông cũng gần giống như anh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến lên thật ôm chầm lấy nhau.
"Thượng Quan!"
Mạc Thiên Kình ôm Thượng Quan Quân Triết, có cảm giác không nói nên lời!
"Anh!"
Thượng Quan Quân Triết đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhìn anh rất nghiêm túc hỏi: "Cái người này những ngày qua đã đi nơi nào, anh có biết em tìm anh thật rất khổ cực hay không!"
Thiếu chút nữa là muốn từ bỏ rồi, nếu không phải vì Sính Đình, anh thật không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
"Aiz, chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta trở về từ từ nói, bây giờ trở về nước trước đã, tôi thật sự rất nhớ Sính Đình và các con của mình! Cũng không biết bọn họ trong khoảng thời gian này như thế nào, nhất định rất khổ sở rồi!"
Mạc Thiên Kình tự lẩm bẩm, Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, cắn răng lại nghiêm túc nói:
"Anh, Sính Đình phải nhập viện. . . . . ."
"Cái gì! Chuyện gì đã xảy ra!"
Mạc Thiên Kình túm lấy hai cánh tay của Thượng Quan Quân Triết, khẩn trương hỏi.
"Thủy Nhi gọi điện thoại nói cho em biết, Sính Đình ngã bệnh nên phải nhập viện, bây giờ vẫn còn đang ở đó. . . . . .Anh, anh đi đâu vậy. . . . . ."
Thượng Quan Quân Triết còn chưa nói hết, Mạc Thiên Kình đã tiến vào sân bay rồi!
"Chuyện gì đã xảy ra thế, sao lại phải đến bệnh viện?"
Ánh mắt của Thủy Nhi vẫn đặt ở trên người của Sính Đình, cực kỳ đau lòng trả lời:
"Bác sĩ nói, trong thời gian ở cữ cô ấy đã bị đả kích quá lớn, cộng thêm trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt cho nên liền ngã bệnh rồi !"
U buồn thành bệnh.
"Tại sao có thể như vậy!" Thượng Quan Quân Triết cũng không ngờ Sính Đình bởi vì chuyện này mà ngã bệnh. Nếu đại ca biết được, thật không biết sẽ như thế nào, Sính Đình lần này bị đả kích thật sự quá lớn, thật hi vọng sau này bọn họ sẽ không gặp phải chuyện bất trắc nữa!
"Thượng Quan chừng nào thì anh về, em thật sự sắp duy trì không nổi nữa rồi!"
Mạc Thiên Kình cũng đã tìm được, Thượng Quan Quân Triết cũng nên trở lại rồi, trong khoảng thời gian này, một mình cô phải chống đỡ mọi việc thật mệt chết đi được.
"Chờ đại ca ra ngoài thì bọn anh lập tức trở về! Thủy Nhi, em phải kiên cường lên!"
Thượng Quan Quân Triết dịu dàng khuyên nhủ, anh cũng biết trong khoảng thời gian này cô cũng chịu không ít khổ cực, nhưng cuộc sống như thế đối với một quân nhân mà nói, cũng coi là chuyện cơm bữa, sẽ thường xuyên sẽ xảy ra.
Thủy Nhi liền thở dài đáp: "Em biết rồi, anh cũng thế, đừng nên quá sức!"
Thủy Nhi nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Sính Đình như vậy, Thủy Nhi thật cảm giác mình cũng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ cô không thể ngã được!
Khi Sính Đình tỉnh lại lần nữa đã là trưa ngày hôm sau, thấy mình nằm ở trong bệnh viện, trên mu bàn tay còn đang truyền nước, liền nhíu nhíu mày, huyệt thái dương truyền cảm giác đau đớn không thôi.
"Thủy Nhi, sao tôi lại ở chỗ này?"
Sính Đình rất muốn ngồi dậy, cô rất ít khi bị bệnh, lần này tại sao lại ở chỗ này được chứ, có thể là. . . . . . Sính Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể là do mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, cho nên mới phải ngất đi như vậy.
"Cô bị bệnh rồi, đừng có ngòi dậy!"
Thủy Nhi đi tới giữ cô lại, không cho cô ngồi dậy, Sính Đình cũng không lên tiếng nữa, nằm ở chỗ này, không biết vì sao nhịp tim của cô lại đập càng lúc càng nhanh.
Ngày hôm qua cô nhớ mang máng Thượng Quan Quân Triết gọi điện thoại nói, đã tìm được Mạc Thiên Kình, là mơ hay là thực đây?
"Thủy Nhi, Mạc Thiên Kình không có chuyện gì đúng không?"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, có chút ngạc nhiên, cô ấy vẫn chưa biết sao? Sao lại còn hỏi như vậy?
"Sính Đình, cô không sao chứ, Mạc Thiên Kình nhanh quay về thôi, anh ấy đã liên lạc với Thượng Quan Quân Triết đến đón rồi, tôi nghĩ là không phải anh ấy không muốn trở lại mà là không thể đi ra ngoài. Mặc dù tôi không biết tại sao Mạc Thiên Kình lại không thể đi ra, nhưng mà tôi vẫn tin Mạc Thiên Kình vẫn luôn thật lòng với cô!"
"Tôi biết, tôi biết rõ là anh ấy yêu tôi!" Cô cũng rất nhớ Mạc Thiên Kình, mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, nhưng cô sẽ chọn lựa tin tưởng anh!
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!"
Thủy Nhi chỉ sợ Sính Đình hoài nghi Mạc Thiên Kình, thật rất sợ chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa, tình cảm của bọn họ thật không thể gặp sóng gió nữa.
" Mau ăn một chút gì đi, rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi cũng không có nói cho ông nội, sợ bọn họ lại lo lắng, chỉ nói cô có chuyện đang ở nhà của tôi!"
Sính Đình cảm kích nhìn Thủy Nhi: "Cám ơn cô, Thủy Nhi!"
Cô ấy làm như vậy thật rất tốt, cũng nghĩ rất chu đáo!
Thủy Nhi cũng không nhiều lời nữa, đem cháo gà mà Liễu Nghị Hiên mang tới múc cho Sính Đình ăm..., Sính Đình sau khi ăn xong liền nằm xuống ngủ.
Mạc Thiên Kình ngồi ở trên xe của Lưu Lăng , nhìn Lưu Lăng lái với tốc độ sáu mươi thì sắp vội muốn chết!
"Lưu Lăng, anh không thể chạy nhanh một chút sao?"
Chậm như vậy, lúc nào thì mới có thể lên máy bay trở về nước được.
Lưu Lăng nhìn con đường ở trước mặt toàn đất đá gập ghềnh uốn lượn, tốc độ sáu mươi mà Mạc thượng tướng vẫn cho là rất chậm sao? Nếu không phải xe việt dã này thì tối đa anh cũng chỉ lái với tốc độ bốn mươi mà thôi.
"Mạc thượng tướng, tôi đã lái rất nhanh rồi, đường này quá xấu!"
"Anh dừng lại đi để tôi lái thay cho!"
Mạc Thiên Kình lo lắng nói, đường như vậy nếu chạy với tốc độ rùa bò thì không biết lúc nào mới có thể lên máy bay trở về nước, trở về bên cạnh Sính Đình.
"A!"
Lưu Lăng liền phanh xe lại, đi xuống, Mạc Thiên Kình lập tức ngồi lên ghế lái, sau đó tăng tốc độ, xe lập tức vọt từ sáu mươi lên bảy mươi rồi tám mươi!
Lưu Lăng vội vàng thắt chặt dây an toàn, thật rất lo lắng nếu đi nhanh như vậy làm đầu của anh ta bị va đập.
Mạc Thiên Kình thì lại không sợ chút nào, vẫn vững vàng lái xe, gia tăng tốc độ tiến về phía trước.
"Mạc Thiên Kình, xe của tôi!"
Trước mặt là một vũng nước lớn, Mạc Thiên Kình lại cứ vọt tới, xe chợt như bay lên, thần kinh của Lưu Lăng căng lên như dây đàn, cậu ta thật sự muốn liều mạng sao!
"Yên tâm, không việc gì đâu!"
Mạc Thiên Kình lạnh giọng nói, chuyên tâm lái xe, tốc độ không hề giảm, điên cuồng xông ra ngoài.
Lưu Lăng sợ hãi chỉ có thể nắm thật chặt, sớm biết vậy anh ta đã không ngồi cùng xe với Mạc Thiên Kình, CMN chứ!
Mạc Thiên Kình lái xe mất ba giờ rốt cuộc cũng đi được ra ngoài, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, anh liền không nhịn được muốn xông ra hét lớn một tiếng, vội vàng cầm lấy điện thoại của Lưu Lăng, bảo Thượng Quan Quân Triết đi đặt vé, lập tức trở về nước.
Thượng Quan Quân Triết nhận được điện thoại của Mạc Thiên Kình kinh ngạc không kịp phản ứng, không phải gọi anh đi cứu sao?
Thế nào mới có một đêm mà anh ấy đã ra khỏi đó rồi, còn nói đặt vé trở về nước.
"Anh, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Hiện tại đang lái xe ra sân bay, cậu nhớ lập tức đặt vé, nhanh lên một chút, không được chậm trễ !"
Có trời mới biết anh muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này biết bao nhiêu, muốn trở về bên cạnh Sính Đình bao nhiêu , nghĩ tới khoảng thời gian bị chia cắt này, Mạc Thiên Kình thật sự như muốn phát điên lên.
Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, muốn nói gì đó nhưng vẫn không lên tiếng.
Một giờ sau, rốt cuộc ở sân bay Thượng Quan Quân Triết đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình, người đã mất tích bốn mươi mấy ngày qua, trên người anh vẫn còn mặc một bộ quần áo ngủ, cả người gầy đi rất nhiều, mang đến cho người đối diện một cảm giác thật tang thương .
"Anh!"
Thượng Quan Quân Triết đi tới gọi, Mạc Thiên Kình liền quay đầu lại, vô cùng chấn động khi nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết. Trong nháy mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi, Thượng Quan Quân Triết trước kia tuổi trẻ khí thịnh, bây giờ lại trở nên thành thục hơn trước nhưng là cũng gầy hơn rất nhiều, cằm còn đầy râu ria, trông cũng gần giống như anh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến lên thật ôm chầm lấy nhau.
"Thượng Quan!"
Mạc Thiên Kình ôm Thượng Quan Quân Triết, có cảm giác không nói nên lời!
"Anh!"
Thượng Quan Quân Triết đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhìn anh rất nghiêm túc hỏi: "Cái người này những ngày qua đã đi nơi nào, anh có biết em tìm anh thật rất khổ cực hay không!"
Thiếu chút nữa là muốn từ bỏ rồi, nếu không phải vì Sính Đình, anh thật không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
"Aiz, chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta trở về từ từ nói, bây giờ trở về nước trước đã, tôi thật sự rất nhớ Sính Đình và các con của mình! Cũng không biết bọn họ trong khoảng thời gian này như thế nào, nhất định rất khổ sở rồi!"
Mạc Thiên Kình tự lẩm bẩm, Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, cắn răng lại nghiêm túc nói:
"Anh, Sính Đình phải nhập viện. . . . . ."
"Cái gì! Chuyện gì đã xảy ra!"
Mạc Thiên Kình túm lấy hai cánh tay của Thượng Quan Quân Triết, khẩn trương hỏi.
"Thủy Nhi gọi điện thoại nói cho em biết, Sính Đình ngã bệnh nên phải nhập viện, bây giờ vẫn còn đang ở đó. . . . . .Anh, anh đi đâu vậy. . . . . ."
Thượng Quan Quân Triết còn chưa nói hết, Mạc Thiên Kình đã tiến vào sân bay rồi!
/307
|