Lời của Thượng Quan Quân Triết khiến quân chức chính phủ Mỹ lập tức á khẩu không trả lời được, Mạc Thiên Kình này không phải là nhân vật đơn giản, anh ta là quan quân cao cấp của chính phủ Trung Quốc. Nếu như bọn họ không tiếp tục tìm kiếm tung tích của anh ta thì chính phủ Trung Quốc nhất định sẽ truy cứu, đến lúc đó bọn họ cũng không biết trả lời ra sao.
Chỉ là bọn họ đã tìm bảy ngày rồi, bảy ngày này ngay cả sợi chân lông của Mạc Thiên Kình cũng không nhìn thấy, thì phải đi tìm người thế nào?
Nghĩ tới đây, các quan chức của chính phủ nước Mĩ đều thấy rất đau đầu.
"Mặc kệ như thế nào, Mạc Thiên Kình cũng là vì giúp các ông giải quyết vấn đề về gia tộc Bruce mới xảy ra chuyện, các ông không thể nói không tìm người được cho dù có như thế nào, sống thì phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thượng Quan Quân Triết nói chuyện rất thẳng thắn, anh tin tưởng, Mạc Thiên Kình sẽ không chết, anh ấy nhất định đang ở một chỗ nào đó chờ anh đến cứu
"Nhưng. . . . . .
"Không nhưng nhị gì hết, tôi chỉ hi vọng các ông có thể làm tròn lời hứa của mình!
Thượng Quan Quân Triết lạnh lùng nói, muốn dùng xong thì liền vứt bỏ hay sao chứ. Nếu không phải ban đầu bởi vì Diệp Duệ và Mạc Thiên Kình bị người bên này ám sát, suýt chút nữa thì mất mạng thì bọn họ cũng sẽ không tham gia vào vụ án điều tra về gia tộc Bruce. Hiện tại chuyện đã biến thành như vậy, anh làm như thế nào hướng Sính Đình còn có Mạc Thiên Kình gia gia giao phó
"Được rồi, anh đã kiên quyết như vậy, chúng tôi cũng không thể nói mà không giữ lời. Anh nói xem, muốn tiếp tục tìm kiếm như thế nào, chúng tôi sẽ tìm kiếm theo như thế ấy!
Quan chức Nước Mĩ cũng có chút sợ khí thế của người đàn ông trẻ tuổi này. Bọn họ cũng chưa từng gặp Mạc Thiên Kình, nhưng từ ngạo khí trên thân người này tản ra thì từ đó có thể thấy được, thượng tướng Mạc Thiên Kình kia tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu!
Nếu như đã chết rồi, bọn họ cũng không bị cái gì, còn nếu như chưa chết thì không chừng sẽ tìm đến bọn họ gây phiền toái!
Suy nghĩ một chút, bọn họ vẫn quyết định theo ý của anh ta mà làm.
Tìm người thì dễ nhưng sợ nhất chính là không tìm thấy người!
"Chờ tôi khoanh vùng những vị trí cần tìm kiếm rồi sẽ cho người đưa tới, hiện tại làm phiền các anh mở rộng phạm vi tìm kiếm, cần thiết phải tìm được Mạc Thiên Kình!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh giọng nhìn những tên quan chức của nước Mĩ giao phó mấy tiếng, rồi xoay người rời đi.
" Đội trưởng, tôi đã đem tin tức tìm kiếm thượng tướng Mạc Thiên Kình thượng tướng công bố ra ngoài, nhưng cũng đã ba ngày rồi, sao không hề có một chút tin tức nào, chẳng lẽ chết ngay cả xương cốt cũng không còn chứ?"
Một sĩ quan của nước Mĩ cau mày hỏi, hiện tại trên các tờ báo lớn cũng đã đăng tin tìm người, nhưng không biết lúc nào mới có thể tìm được người đây.
"Các người cứ theo lời của anh ta mà đi tìm, tìm được hay không tìm được phải dựa vào vận may của thượng tướng Mạc rồi!"
Ở Trung Quốc Đại Lục, tuy Sính Đình đã không đứng ở cửa chờ Mạc Thiên Kình, nhưng vẫn luôn ở trong phòng, chuyên tâm chăm sóc hai bảo bối, đã bảy ngày rồi không có tin tức, cả người cũng gầy đi rất nhiều, mỗi buổi tối đều không ngủ được, trên căn bản là không có cách nào ngủ yên giấc cả.
Từng ngày từng ngày trôi qua, tin tức của Mạc Thiên Kình cứ như chìm vào đáy biển, càng ngày càng chìm, một chút tin tức cũng không có.
Thủy Nhi bê cháo gà lên, đứng ở cửa, nhìn Sính Đình đứng ở trong phòng, cũng đã qua bảy ngày rồi, cô thật không tìm được bất kỳ lý do gì để nói dối cô ấy. Vốn còn tưởng rằng Sính Đình sẽ tìm mình để hỏi rõ ràng, không ngờ cô ấy lại không nói gì, cũng không hỏi, chỉ trốn ở trong phòng cùng với bọn trẻ.
Sau khi gõ cửa, Thủy Nhi đi vào, nhìn Sính Đình đang cho cục cưng bú sữa, đôi mắt thì thâm quầng, không cần phải nghĩ cũng biết cô ấy ngủ không được ngon giấc rồi.
"Thủy Nhi, cô đến rồi sao!"
Nhìn thấy Thủy Nhi đi vào, Sính Đình nhàn nhạt nói, động tác trong tay vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt vẫn hiền hòa còn như thế.
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, đem cháo gà đặt lên trên bàn, đi tới trước mặt cô ấy, ôm lấy Hâm Hâm, nhỏ giọng nói:
"Sính Đình, ăn chút cháo gà đi, cô cứ như vậy sẽ không chịu nổi đâu!"
Trừ những lời này, cô thật sự không biết nên nói với cô ấy như thế nào, nhìn cô ấy quật cường, ẩn nhẫn giấu nước mắt vào trong, cố gắng như không có gì để mọi người có thể yên tâm về mình.
Nhưng cô ấy lại không biết làm như vậy sẽ càng khiến cho mọi người thêm đau lòng mà thôi.
"Cám ơn, tôi không đói bụng!"
Sính Đình không nhìn cháo gà lấy một lần, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đứa bé, chỉ cần cục cưng ăn no, cô cũng không thấy đói.
"Nhưng cứ như vậy, cô sẽ không chịu nổi!"
Hôm nay là đầy tháng của bọn trẻ, vốn định làm lễ đầy tháng, nhưng bởi vì hiện tại Sính Đình lại như vậy nên toàn bộ đều hủy bỏ.
"Không sao đâu, tôi không đói bụng!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, cô biết bọn họ đều rất quan tâm đến mình, nhưng cô thật sự không thấy đói chút nào!
Thủy Nhi nhìn Sính Đình như thế, áy náy trong lòng càng thêm sâu.
Lừa gạt cô ấy một lần, hai lần, ba lần nhưng bây giờ đã bảy ngày trôi qua rồi, Mạc Thiên Kình cũng không có tí tin tức nào, Thượng Quan Quân Triết ở bên kia cũng không hề có tin tức, cô thật không biết nên làm sao nói cho Sính Đình, nhưng cái cô sợ hơn chính là Thượng Quan Quân Triết gọi điện thoại thông báo rằng Mạc Thiên Kình đã chết.
"Sính Đình!"
Thủy Nhi đang muốn nói, đã nhìn thấy ở cửa có một người đang đứng, Lý Băng đi tới, trên mặt đều là đau lòng.
Sính Đình nhìn Lý Băng, cố gắng nhếch môi cười.
"Lý Băng, cô đã về rồi, qua đây xem xem Hâm Hâm và Mênh Mông của tôi này, cô có thấy bọn chúng lớn hơn trước kia rất nhiều không?"
Sính Đình chỉ vào khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cục cưng, nhìn khuôn mặt giống Mạc Thiên Kình như đúc, mắt lại thấy chua xót.
Lý Băng không nhịn được muốn rơi nước mắt, đi tới trước mặt của Sính Đình thấy cô ấy gắng gượng cười với mình, vô cùng áy náy nói:
"Sính Đình, cô cứ mắng tôi đi!"
Lý Băng cầm lấy hai tay của Sính Đình, khóc rống lên, bảy ngày này, mỗi tối cô cũng đều nằm mơ thấy những người bị chết kia, bọn họ mỗi một người đều dùng ánh mắt oán hận nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô không thể nào ngủ an giấc được.
Sính Đình nhìn cô, lẩm bẩm nói.
"Lý Băng, tôi vì sao phải mắng cô chứ?"
"Sính Đình, là do tôi, nếu như không phải vì tôi, Mạc Thiên Kình cũng sẽ không đi đến biệt thự của Cody, cũng sẽ không bị bom oanh tạc mà mất tích. Sính Đình, cô đánh tôi đi, mắng tôi đi, cô muốn như thế nào cũng được, tôi van cầu cô không cần hành hạ bản thân mình như vậy!"
Cô ở trong biệt thự của Diệp Duệ, nhìn thấy tờ báo khắp thế giới tìm kiếm Mạc Thiên Kình, nội tâm áy náy càng thêm sâu.
Cố gắng trấn định hỏi Diệp Duệ tình trạng của Sính Đình, không ngờ lại biết được cô ấy không khóc không náo, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng, cô biết, có thể cô ấy cũng đã biết rồi, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
Sính Đình nhìn Lý Băng, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
"Cô lầm rồi, Mạc Thiên Kình không mất tích đâu, anh ấy chưa hoàn thành nhiệm vụ thôi. Anh đã hứa với tôi rồi, nhất định sẽ trở lại tổ chức cho tôi một hôn lễ long trọng, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, cô xem này, đây là nhẫn cầu hôn đấy!"
Sính Đình giơ nhẫn cầu hôn ở ngón giữa lên cho Lý Băng nhìn, nhưng mà trên mặt lại không có một chút vui mừng nào, khổ sở dâng đầy trên nụ cười, làm cho Lý Băng càng thêm khổ sở, càng thêm tự trách." Sính Đình, cô tỉnh táo chút đi, cô đối mặt với sự thật đi, Mạc Thiên Kình mất tích rồi, anh ấy có thể bị gặp nạn, cô không cần phải như vậy, cứ phát tiết ra ngoài đi!"
Cô tình nguyện để cho Sính Đình biết Mạc Thiên Kình gặp nạn, cũng không hi vọng cô ấy giống như bây giờ, hiện tại cô ấy như vậy xem ra sống còn khó chịu hơn là chết!
Chỉ là bọn họ đã tìm bảy ngày rồi, bảy ngày này ngay cả sợi chân lông của Mạc Thiên Kình cũng không nhìn thấy, thì phải đi tìm người thế nào?
Nghĩ tới đây, các quan chức của chính phủ nước Mĩ đều thấy rất đau đầu.
"Mặc kệ như thế nào, Mạc Thiên Kình cũng là vì giúp các ông giải quyết vấn đề về gia tộc Bruce mới xảy ra chuyện, các ông không thể nói không tìm người được cho dù có như thế nào, sống thì phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thượng Quan Quân Triết nói chuyện rất thẳng thắn, anh tin tưởng, Mạc Thiên Kình sẽ không chết, anh ấy nhất định đang ở một chỗ nào đó chờ anh đến cứu
"Nhưng. . . . . .
"Không nhưng nhị gì hết, tôi chỉ hi vọng các ông có thể làm tròn lời hứa của mình!
Thượng Quan Quân Triết lạnh lùng nói, muốn dùng xong thì liền vứt bỏ hay sao chứ. Nếu không phải ban đầu bởi vì Diệp Duệ và Mạc Thiên Kình bị người bên này ám sát, suýt chút nữa thì mất mạng thì bọn họ cũng sẽ không tham gia vào vụ án điều tra về gia tộc Bruce. Hiện tại chuyện đã biến thành như vậy, anh làm như thế nào hướng Sính Đình còn có Mạc Thiên Kình gia gia giao phó
"Được rồi, anh đã kiên quyết như vậy, chúng tôi cũng không thể nói mà không giữ lời. Anh nói xem, muốn tiếp tục tìm kiếm như thế nào, chúng tôi sẽ tìm kiếm theo như thế ấy!
Quan chức Nước Mĩ cũng có chút sợ khí thế của người đàn ông trẻ tuổi này. Bọn họ cũng chưa từng gặp Mạc Thiên Kình, nhưng từ ngạo khí trên thân người này tản ra thì từ đó có thể thấy được, thượng tướng Mạc Thiên Kình kia tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu!
Nếu như đã chết rồi, bọn họ cũng không bị cái gì, còn nếu như chưa chết thì không chừng sẽ tìm đến bọn họ gây phiền toái!
Suy nghĩ một chút, bọn họ vẫn quyết định theo ý của anh ta mà làm.
Tìm người thì dễ nhưng sợ nhất chính là không tìm thấy người!
"Chờ tôi khoanh vùng những vị trí cần tìm kiếm rồi sẽ cho người đưa tới, hiện tại làm phiền các anh mở rộng phạm vi tìm kiếm, cần thiết phải tìm được Mạc Thiên Kình!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh giọng nhìn những tên quan chức của nước Mĩ giao phó mấy tiếng, rồi xoay người rời đi.
" Đội trưởng, tôi đã đem tin tức tìm kiếm thượng tướng Mạc Thiên Kình thượng tướng công bố ra ngoài, nhưng cũng đã ba ngày rồi, sao không hề có một chút tin tức nào, chẳng lẽ chết ngay cả xương cốt cũng không còn chứ?"
Một sĩ quan của nước Mĩ cau mày hỏi, hiện tại trên các tờ báo lớn cũng đã đăng tin tìm người, nhưng không biết lúc nào mới có thể tìm được người đây.
"Các người cứ theo lời của anh ta mà đi tìm, tìm được hay không tìm được phải dựa vào vận may của thượng tướng Mạc rồi!"
Ở Trung Quốc Đại Lục, tuy Sính Đình đã không đứng ở cửa chờ Mạc Thiên Kình, nhưng vẫn luôn ở trong phòng, chuyên tâm chăm sóc hai bảo bối, đã bảy ngày rồi không có tin tức, cả người cũng gầy đi rất nhiều, mỗi buổi tối đều không ngủ được, trên căn bản là không có cách nào ngủ yên giấc cả.
Từng ngày từng ngày trôi qua, tin tức của Mạc Thiên Kình cứ như chìm vào đáy biển, càng ngày càng chìm, một chút tin tức cũng không có.
Thủy Nhi bê cháo gà lên, đứng ở cửa, nhìn Sính Đình đứng ở trong phòng, cũng đã qua bảy ngày rồi, cô thật không tìm được bất kỳ lý do gì để nói dối cô ấy. Vốn còn tưởng rằng Sính Đình sẽ tìm mình để hỏi rõ ràng, không ngờ cô ấy lại không nói gì, cũng không hỏi, chỉ trốn ở trong phòng cùng với bọn trẻ.
Sau khi gõ cửa, Thủy Nhi đi vào, nhìn Sính Đình đang cho cục cưng bú sữa, đôi mắt thì thâm quầng, không cần phải nghĩ cũng biết cô ấy ngủ không được ngon giấc rồi.
"Thủy Nhi, cô đến rồi sao!"
Nhìn thấy Thủy Nhi đi vào, Sính Đình nhàn nhạt nói, động tác trong tay vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt vẫn hiền hòa còn như thế.
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, đem cháo gà đặt lên trên bàn, đi tới trước mặt cô ấy, ôm lấy Hâm Hâm, nhỏ giọng nói:
"Sính Đình, ăn chút cháo gà đi, cô cứ như vậy sẽ không chịu nổi đâu!"
Trừ những lời này, cô thật sự không biết nên nói với cô ấy như thế nào, nhìn cô ấy quật cường, ẩn nhẫn giấu nước mắt vào trong, cố gắng như không có gì để mọi người có thể yên tâm về mình.
Nhưng cô ấy lại không biết làm như vậy sẽ càng khiến cho mọi người thêm đau lòng mà thôi.
"Cám ơn, tôi không đói bụng!"
Sính Đình không nhìn cháo gà lấy một lần, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đứa bé, chỉ cần cục cưng ăn no, cô cũng không thấy đói.
"Nhưng cứ như vậy, cô sẽ không chịu nổi!"
Hôm nay là đầy tháng của bọn trẻ, vốn định làm lễ đầy tháng, nhưng bởi vì hiện tại Sính Đình lại như vậy nên toàn bộ đều hủy bỏ.
"Không sao đâu, tôi không đói bụng!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, cô biết bọn họ đều rất quan tâm đến mình, nhưng cô thật sự không thấy đói chút nào!
Thủy Nhi nhìn Sính Đình như thế, áy náy trong lòng càng thêm sâu.
Lừa gạt cô ấy một lần, hai lần, ba lần nhưng bây giờ đã bảy ngày trôi qua rồi, Mạc Thiên Kình cũng không có tí tin tức nào, Thượng Quan Quân Triết ở bên kia cũng không hề có tin tức, cô thật không biết nên làm sao nói cho Sính Đình, nhưng cái cô sợ hơn chính là Thượng Quan Quân Triết gọi điện thoại thông báo rằng Mạc Thiên Kình đã chết.
"Sính Đình!"
Thủy Nhi đang muốn nói, đã nhìn thấy ở cửa có một người đang đứng, Lý Băng đi tới, trên mặt đều là đau lòng.
Sính Đình nhìn Lý Băng, cố gắng nhếch môi cười.
"Lý Băng, cô đã về rồi, qua đây xem xem Hâm Hâm và Mênh Mông của tôi này, cô có thấy bọn chúng lớn hơn trước kia rất nhiều không?"
Sính Đình chỉ vào khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cục cưng, nhìn khuôn mặt giống Mạc Thiên Kình như đúc, mắt lại thấy chua xót.
Lý Băng không nhịn được muốn rơi nước mắt, đi tới trước mặt của Sính Đình thấy cô ấy gắng gượng cười với mình, vô cùng áy náy nói:
"Sính Đình, cô cứ mắng tôi đi!"
Lý Băng cầm lấy hai tay của Sính Đình, khóc rống lên, bảy ngày này, mỗi tối cô cũng đều nằm mơ thấy những người bị chết kia, bọn họ mỗi một người đều dùng ánh mắt oán hận nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô không thể nào ngủ an giấc được.
Sính Đình nhìn cô, lẩm bẩm nói.
"Lý Băng, tôi vì sao phải mắng cô chứ?"
"Sính Đình, là do tôi, nếu như không phải vì tôi, Mạc Thiên Kình cũng sẽ không đi đến biệt thự của Cody, cũng sẽ không bị bom oanh tạc mà mất tích. Sính Đình, cô đánh tôi đi, mắng tôi đi, cô muốn như thế nào cũng được, tôi van cầu cô không cần hành hạ bản thân mình như vậy!"
Cô ở trong biệt thự của Diệp Duệ, nhìn thấy tờ báo khắp thế giới tìm kiếm Mạc Thiên Kình, nội tâm áy náy càng thêm sâu.
Cố gắng trấn định hỏi Diệp Duệ tình trạng của Sính Đình, không ngờ lại biết được cô ấy không khóc không náo, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng, cô biết, có thể cô ấy cũng đã biết rồi, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
Sính Đình nhìn Lý Băng, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
"Cô lầm rồi, Mạc Thiên Kình không mất tích đâu, anh ấy chưa hoàn thành nhiệm vụ thôi. Anh đã hứa với tôi rồi, nhất định sẽ trở lại tổ chức cho tôi một hôn lễ long trọng, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, cô xem này, đây là nhẫn cầu hôn đấy!"
Sính Đình giơ nhẫn cầu hôn ở ngón giữa lên cho Lý Băng nhìn, nhưng mà trên mặt lại không có một chút vui mừng nào, khổ sở dâng đầy trên nụ cười, làm cho Lý Băng càng thêm khổ sở, càng thêm tự trách." Sính Đình, cô tỉnh táo chút đi, cô đối mặt với sự thật đi, Mạc Thiên Kình mất tích rồi, anh ấy có thể bị gặp nạn, cô không cần phải như vậy, cứ phát tiết ra ngoài đi!"
Cô tình nguyện để cho Sính Đình biết Mạc Thiên Kình gặp nạn, cũng không hi vọng cô ấy giống như bây giờ, hiện tại cô ấy như vậy xem ra sống còn khó chịu hơn là chết!
/307
|