"Hai vị cảnh sát, xin cứu mạng, hắn ta muốn giết chúng tôi!"
Còn không đợi Mạc Thiên Kình mở miệng liền nghe thấy hai người đàn ông này khóc lóc kể lể, thấy vậy Mạc Thiên Kình liền nhíu chặt mày nhìn cảnh sát đi tới, liền giơ hai tay lên, rất hợp tác để cho họ bắt mình.
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trở về trong cục, chúng ta tự nhiên sẽ điều tra làm rõ!"
Hai người cảnh sát nhìn ba người kia, trong giọng nói rất lạnh lùng, không ngờ vừa nghỉ hai ngày vừa đi làm lại còn gặp phải chuyện như vậy, thanh nhàn thật lâu, hiện tại rốt cuộc đã có chuyện làm.
Mạc Thiên Kình nhìn mặt hai tên kia đầy hả hê nhìn anh cười lạnh, thật không biết bọn hắn vui mừng cái gì, bọn hắn là người xấu, còn anh là người của chính phủ, chính anh mới là người không sợ đi đến đồn cảnh sát chứ.
Chỉ là như vậy cũng tốt, cũng có thể bảo vệ an toàn của anh, hơn nữa trên người anh cũng không có tiền, đi nhờ xe cảnh sát hình như cũng rất tốt.
Mạc Thiên Kình đi theo đám người kia đến đồn cảnh sát, ba người họ bị giữ lại, ngồi ở chỗ đó chờ thẩm vấn.
"Các người mới vừa nói hắn ta muốn giết các người, vậy tại sao hắn ta lại muốn giết các người?"
Cung Nguyệt nhìn ba người bọn họ, anh ta chính là cảnh sát lợi hại nhất ở đây, liếc một cái đã cảm thấy hai người đàn ông này đang nói dối, người đàn ông kia nhìn một cái cũng biết được là một nhân vật rất lợi hại.
"Bởi vì. . . . . ."
Hai tên kia nhìn trộm mặt nhau, vốn được phái tới đây để giết Mạc Thiên Kình, hiện tại Mạc Thiên Kình lại không bị giết chết, còn mình lại phải ngồi trong đồn cảnh sát này, đúng là thật phiền toái.
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói.
"Hai người nói tôi muốn giết các người, vậy lý do tại sao tôi lại muốn giết các người? Các người phải thành thực cung khai, rốt cuộc là ai phái các người đến giết tôi, có phải Belle hay không!"
Hai tên kia lập tức nhìn Cung Nguyệt, Cung Nguyệt lại nhìn Mạc Thiên Kình, trên người anh ta tản ra phong thái khiến cho anh dám khẳng định người đàn ông này tuyệt đối không phải đến giết người.
Ngược lại là hai người đàn ông này, sợ hãi rụt rè, hơn nữa sát khí rất nặng, nếu không phải tay chân bị thương, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không có dáng vẻ đáng thương như bây giờ.
"Anh nói bọn họ muốn giết anh, vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh có chứng cứ gì để chứng minh bọn họ muốn giết chết anh?"
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình hỏi, Mạc Thiên Kình nhìn vào điện thoại ở trên bàn, nhàn nhạt hỏi.
"Anh có thể gọi điện thoại hỏi trợ thủ của tôi, thì sẽ hiểu ngay tôi có phải là người xấu hay không!"
Anh bây giờ còn không muốn thân phận của mình bị bại lộ, nhưng sợ rằng không được rồi.
Không bại lộ thân phận, sợ rằng không thoát thân được.
"Mã số!"
Cung Nguyệt liếc xéo Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng đọc ra một loạt con số, Cung Nguyệt liền bấm số, mấy giây sau, liền có người nhận.
"A lô!"
Tiếng nói thật thà chất phác của lão K vang lên, Cung Nguyệt liền cau mày nhìn Mạc Thiên Kình.
"Anh hỏi cậu ta có biết Mạc Thiên Kình hay không, hãy nói là tôi đang ở trong tay của anh!"
Mạc Thiên Kình vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng lão K kích động quát tháo.
"Thượng tướng là anh sao? Là Mạc thượng tướng sao? Tiên sinh, để Mạc Thiên Kình nhận điện thoại được không?"
Lão K kích động sắp nói không ra lời rồi, Mạc Thiên Kình cư nhiên gọi điện thoại tới, Mạc Thiên Kình không có việc gì rồi.
Cậu ta thật rất muốn lập tức gọi điện thoại báo cho bọn họ biết, Mạc Thiên Kình thật sự không có chuyện gì.
"Để cho tôi nhận điện thoại đi!"
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt, Cung Nguyệt nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
"Anh là thượng tướng?"
Anh ta thật rất giật mình, rất hoài nghi, người đàn ông bẩn thỉu này lại là một thượng tướng, đây không phải là đang nói đùa chứ?
Mạc Thiên Kình liền gật đầu một cái.
"Đúng vậy, tôi chính là Mạc Thiên Kình, chức vị thượng tướng! Ở Quân khu XX!"
Mạc Thiên Kình đơn giản giới thiệu, không muốn đem thân phận của mình nói ra rõ ràng, bởi vì trong mắt rất nhiều người, chức vị thượng tướng này của anh đều dựa vào gia tộc mới được công nhận.
"Không nên tin hắn ta, hắn ta không phải là thượng tướng, hắn ta là người mang tội danh giết người!"
Hai người đàn ông kia lập tức lớn tiếng kêu lên, Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ nói:
"Các người đến lúc này lại còn muốn nói dối, nói mau đến tột cùng là ai bảo các người tới giết tôi!"
Mạc Thiên Kình đoán là Belle, nhưng cũng rất có thể không phải.
"Tôi không biết anh ở đây nói nhăng nói cuội cái gì, cảnh sát à, người đàn ông này là người mang tội giết người, hắn ta muốn giết chúng tôi, xin ngài lập tức xử lý hắn!"
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn một chút hai người đàn ông này, nghe trong điện thoại có âm thanh truyền ra, có chút mê man.
"Anh cảnh sát à, Mạc Thiên Kình thật sự là thượng tướng, không phải người mang tội giết người!"
Lão K thực sự vội vàng, nghe thấy có người nói Mạc Thiên Kình là người mang tội giết người, liền thấy lo lắng cho anh.
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt nói:
"Nếu anh có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ chứng minh, tôi là thượng tướng."
"Chứng minh như thế nào?"
Cung Nguyệt nhìn anh hỏi, Mạc Thiên Kình lấy điện thoại giao phó với lão K mấy câu, sau đó liền cúp điện thoại, một lát sau liền nghe thấy điện thoại di động vang lên.
"A lô! Cảnh sát trưởng?"
Cung Nguyệt rất kinh ngạc, cảnh sát trưởng tại sao lúc này lại gọi điện thoại cho anh ta.
"Cung Nguyệt, tôi mới vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, thượng tướng Mạc Thiên Kình bị cậu bắt, hãy mau lập tức thả người!"
Cảnh sát trưởng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ông ta đang ngủ ngon lành, không ngờ phía trên đột nhiên lại gọi điện thoại xuống, nói rằng thượng tướng Mạc Thiên Kình đang ở chỗ này, để cho ông ta thồn cáo một tiếng thả người ra.
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình, phân phó người đem hai tên kia nhốt lại, rồi tự mình thả Mạc Thiên Kình ra.
Mạc Thiên Kình nhìn mặt của Cung Nguyệt đầy nghi ngờ, nhàn nhạt nói.
"Tôi ở nước Mĩ bị người ta đả thương đưa về nước, vừa xuống máy bay liền bị hai tên lưu manh này bắt lại, chuyện cụ thể tôi từ từ sẽ nói với anh, nhưng mà bây giờ tôi muốn giữ bí mật tin tức tôi vẫn còn sống."
"Tại sao?" Cung Nguyệt càng ngày càng nghi ngờ, cách làm việc của nhân vật lớn này thật sự rất kỳ quái rất, anh ta bị bắt ở bên kia, không phải nên phái người đi bắt những người đó lại để thẩm vấn sao?
Tại sao lại bảo anh không nên đánh rắn động cỏ?
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt, phân phó nói.
"Chuyện này không phải là chuyện đùa, tóm lại anh cứ làm tốt công tác bảo mật là được rồi, những chuyện khác tự tôi sẽ xử lý." Mạc Thiên Kình không muốn nói quá nhiều, dù sao đây là quân cơ bí mật, không thể nói ra được. Anh nghĩ chuyện này khẳng định không phải là Belle một mình làm, bất quá cùng với người nào anh sẽ phải nghiên cứu một chút.
"Rõ!"
Cung Nguyệt phục tùng hô lớn, nhìn gương mặt tuấn tú hay thay đổi của Mạc Thiên Kình, liền ý thức được chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy .
Những nhân vật lớn này luôn có chuyện không ngừng, tuy nhiên tuổi trẻ như vậy mà đã lên đến chức thượng tướng là lần đầu tiên anh ta được thấy.
"Chuẩn bị một chiếc xe, đưa tôi trở về."
Ngày hôm sau, Sính Đình và mọi người đang chuẩn bị đồ để trở về nước thì không ngờ Belle lại tới, lần này lại dẫn theo rất nhiều người mặc âu phục màu đen, làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
"Belle, những người này là. . . . . ."
Trên mặt Sính Đình tỏ vẻ không hiểu, nhìn những người bảo vệ này nghiêm chỉnh đứng ở đây khiến cô có chút kinh ngạc. Tại sao Belle lại tìm được nhiều hộ vệ như vậy, hơn nữa xem ra đều là thân thủ bất phàm.
Belle đi tới cười nhẹ với Sính Đình, dịu dàng nói.
"Sính Đình, những người này đều là tôi mời tới để bảo vệ em, không phải em nói hiện tại ở đây không được an toàn sao? Những người này đều được huấn luyện qua, lấy một địch mười, tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh!"
Lời của Belle khiến cho Sính Đình rất tức giận, nhìn Belle, sắc mặt trầm xuống.
"Belle, những người này đến bảo vệ hay là đến giám thị vậy!"
Ngọc Sính Đình còn không có ngu đến mức không nhận thức được tình trạng này, vẫn phân biệt rõ là bảo vệ hay là giám thị, nếu nói khó nghe một chút thì chính là giam lỏng.
"Không, đây chỉ là để bảo vệ em mà thôi!"
Còn không đợi Mạc Thiên Kình mở miệng liền nghe thấy hai người đàn ông này khóc lóc kể lể, thấy vậy Mạc Thiên Kình liền nhíu chặt mày nhìn cảnh sát đi tới, liền giơ hai tay lên, rất hợp tác để cho họ bắt mình.
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trở về trong cục, chúng ta tự nhiên sẽ điều tra làm rõ!"
Hai người cảnh sát nhìn ba người kia, trong giọng nói rất lạnh lùng, không ngờ vừa nghỉ hai ngày vừa đi làm lại còn gặp phải chuyện như vậy, thanh nhàn thật lâu, hiện tại rốt cuộc đã có chuyện làm.
Mạc Thiên Kình nhìn mặt hai tên kia đầy hả hê nhìn anh cười lạnh, thật không biết bọn hắn vui mừng cái gì, bọn hắn là người xấu, còn anh là người của chính phủ, chính anh mới là người không sợ đi đến đồn cảnh sát chứ.
Chỉ là như vậy cũng tốt, cũng có thể bảo vệ an toàn của anh, hơn nữa trên người anh cũng không có tiền, đi nhờ xe cảnh sát hình như cũng rất tốt.
Mạc Thiên Kình đi theo đám người kia đến đồn cảnh sát, ba người họ bị giữ lại, ngồi ở chỗ đó chờ thẩm vấn.
"Các người mới vừa nói hắn ta muốn giết các người, vậy tại sao hắn ta lại muốn giết các người?"
Cung Nguyệt nhìn ba người bọn họ, anh ta chính là cảnh sát lợi hại nhất ở đây, liếc một cái đã cảm thấy hai người đàn ông này đang nói dối, người đàn ông kia nhìn một cái cũng biết được là một nhân vật rất lợi hại.
"Bởi vì. . . . . ."
Hai tên kia nhìn trộm mặt nhau, vốn được phái tới đây để giết Mạc Thiên Kình, hiện tại Mạc Thiên Kình lại không bị giết chết, còn mình lại phải ngồi trong đồn cảnh sát này, đúng là thật phiền toái.
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói.
"Hai người nói tôi muốn giết các người, vậy lý do tại sao tôi lại muốn giết các người? Các người phải thành thực cung khai, rốt cuộc là ai phái các người đến giết tôi, có phải Belle hay không!"
Hai tên kia lập tức nhìn Cung Nguyệt, Cung Nguyệt lại nhìn Mạc Thiên Kình, trên người anh ta tản ra phong thái khiến cho anh dám khẳng định người đàn ông này tuyệt đối không phải đến giết người.
Ngược lại là hai người đàn ông này, sợ hãi rụt rè, hơn nữa sát khí rất nặng, nếu không phải tay chân bị thương, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không có dáng vẻ đáng thương như bây giờ.
"Anh nói bọn họ muốn giết anh, vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh có chứng cứ gì để chứng minh bọn họ muốn giết chết anh?"
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình hỏi, Mạc Thiên Kình nhìn vào điện thoại ở trên bàn, nhàn nhạt hỏi.
"Anh có thể gọi điện thoại hỏi trợ thủ của tôi, thì sẽ hiểu ngay tôi có phải là người xấu hay không!"
Anh bây giờ còn không muốn thân phận của mình bị bại lộ, nhưng sợ rằng không được rồi.
Không bại lộ thân phận, sợ rằng không thoát thân được.
"Mã số!"
Cung Nguyệt liếc xéo Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng đọc ra một loạt con số, Cung Nguyệt liền bấm số, mấy giây sau, liền có người nhận.
"A lô!"
Tiếng nói thật thà chất phác của lão K vang lên, Cung Nguyệt liền cau mày nhìn Mạc Thiên Kình.
"Anh hỏi cậu ta có biết Mạc Thiên Kình hay không, hãy nói là tôi đang ở trong tay của anh!"
Mạc Thiên Kình vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng lão K kích động quát tháo.
"Thượng tướng là anh sao? Là Mạc thượng tướng sao? Tiên sinh, để Mạc Thiên Kình nhận điện thoại được không?"
Lão K kích động sắp nói không ra lời rồi, Mạc Thiên Kình cư nhiên gọi điện thoại tới, Mạc Thiên Kình không có việc gì rồi.
Cậu ta thật rất muốn lập tức gọi điện thoại báo cho bọn họ biết, Mạc Thiên Kình thật sự không có chuyện gì.
"Để cho tôi nhận điện thoại đi!"
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt, Cung Nguyệt nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
"Anh là thượng tướng?"
Anh ta thật rất giật mình, rất hoài nghi, người đàn ông bẩn thỉu này lại là một thượng tướng, đây không phải là đang nói đùa chứ?
Mạc Thiên Kình liền gật đầu một cái.
"Đúng vậy, tôi chính là Mạc Thiên Kình, chức vị thượng tướng! Ở Quân khu XX!"
Mạc Thiên Kình đơn giản giới thiệu, không muốn đem thân phận của mình nói ra rõ ràng, bởi vì trong mắt rất nhiều người, chức vị thượng tướng này của anh đều dựa vào gia tộc mới được công nhận.
"Không nên tin hắn ta, hắn ta không phải là thượng tướng, hắn ta là người mang tội danh giết người!"
Hai người đàn ông kia lập tức lớn tiếng kêu lên, Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ nói:
"Các người đến lúc này lại còn muốn nói dối, nói mau đến tột cùng là ai bảo các người tới giết tôi!"
Mạc Thiên Kình đoán là Belle, nhưng cũng rất có thể không phải.
"Tôi không biết anh ở đây nói nhăng nói cuội cái gì, cảnh sát à, người đàn ông này là người mang tội giết người, hắn ta muốn giết chúng tôi, xin ngài lập tức xử lý hắn!"
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn một chút hai người đàn ông này, nghe trong điện thoại có âm thanh truyền ra, có chút mê man.
"Anh cảnh sát à, Mạc Thiên Kình thật sự là thượng tướng, không phải người mang tội giết người!"
Lão K thực sự vội vàng, nghe thấy có người nói Mạc Thiên Kình là người mang tội giết người, liền thấy lo lắng cho anh.
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt nói:
"Nếu anh có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ chứng minh, tôi là thượng tướng."
"Chứng minh như thế nào?"
Cung Nguyệt nhìn anh hỏi, Mạc Thiên Kình lấy điện thoại giao phó với lão K mấy câu, sau đó liền cúp điện thoại, một lát sau liền nghe thấy điện thoại di động vang lên.
"A lô! Cảnh sát trưởng?"
Cung Nguyệt rất kinh ngạc, cảnh sát trưởng tại sao lúc này lại gọi điện thoại cho anh ta.
"Cung Nguyệt, tôi mới vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, thượng tướng Mạc Thiên Kình bị cậu bắt, hãy mau lập tức thả người!"
Cảnh sát trưởng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ông ta đang ngủ ngon lành, không ngờ phía trên đột nhiên lại gọi điện thoại xuống, nói rằng thượng tướng Mạc Thiên Kình đang ở chỗ này, để cho ông ta thồn cáo một tiếng thả người ra.
Cung Nguyệt nhìn Mạc Thiên Kình, phân phó người đem hai tên kia nhốt lại, rồi tự mình thả Mạc Thiên Kình ra.
Mạc Thiên Kình nhìn mặt của Cung Nguyệt đầy nghi ngờ, nhàn nhạt nói.
"Tôi ở nước Mĩ bị người ta đả thương đưa về nước, vừa xuống máy bay liền bị hai tên lưu manh này bắt lại, chuyện cụ thể tôi từ từ sẽ nói với anh, nhưng mà bây giờ tôi muốn giữ bí mật tin tức tôi vẫn còn sống."
"Tại sao?" Cung Nguyệt càng ngày càng nghi ngờ, cách làm việc của nhân vật lớn này thật sự rất kỳ quái rất, anh ta bị bắt ở bên kia, không phải nên phái người đi bắt những người đó lại để thẩm vấn sao?
Tại sao lại bảo anh không nên đánh rắn động cỏ?
Mạc Thiên Kình nhìn Cung Nguyệt, phân phó nói.
"Chuyện này không phải là chuyện đùa, tóm lại anh cứ làm tốt công tác bảo mật là được rồi, những chuyện khác tự tôi sẽ xử lý." Mạc Thiên Kình không muốn nói quá nhiều, dù sao đây là quân cơ bí mật, không thể nói ra được. Anh nghĩ chuyện này khẳng định không phải là Belle một mình làm, bất quá cùng với người nào anh sẽ phải nghiên cứu một chút.
"Rõ!"
Cung Nguyệt phục tùng hô lớn, nhìn gương mặt tuấn tú hay thay đổi của Mạc Thiên Kình, liền ý thức được chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy .
Những nhân vật lớn này luôn có chuyện không ngừng, tuy nhiên tuổi trẻ như vậy mà đã lên đến chức thượng tướng là lần đầu tiên anh ta được thấy.
"Chuẩn bị một chiếc xe, đưa tôi trở về."
Ngày hôm sau, Sính Đình và mọi người đang chuẩn bị đồ để trở về nước thì không ngờ Belle lại tới, lần này lại dẫn theo rất nhiều người mặc âu phục màu đen, làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
"Belle, những người này là. . . . . ."
Trên mặt Sính Đình tỏ vẻ không hiểu, nhìn những người bảo vệ này nghiêm chỉnh đứng ở đây khiến cô có chút kinh ngạc. Tại sao Belle lại tìm được nhiều hộ vệ như vậy, hơn nữa xem ra đều là thân thủ bất phàm.
Belle đi tới cười nhẹ với Sính Đình, dịu dàng nói.
"Sính Đình, những người này đều là tôi mời tới để bảo vệ em, không phải em nói hiện tại ở đây không được an toàn sao? Những người này đều được huấn luyện qua, lấy một địch mười, tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh!"
Lời của Belle khiến cho Sính Đình rất tức giận, nhìn Belle, sắc mặt trầm xuống.
"Belle, những người này đến bảo vệ hay là đến giám thị vậy!"
Ngọc Sính Đình còn không có ngu đến mức không nhận thức được tình trạng này, vẫn phân biệt rõ là bảo vệ hay là giám thị, nếu nói khó nghe một chút thì chính là giam lỏng.
"Không, đây chỉ là để bảo vệ em mà thôi!"
/307
|