Đêm, qua khung cửa sổ, ánh trăng sáng mê ly chiếu vào trong phòng, tăng thêm không khí ái muội cho căn phòng.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, quần áo tán loạn trên đất. Trên chiếc giường lớn, hai cơ thể trẻ tuổi đang quấn quýt với nhau.
"Đau......"
Tô Chỉ Hề cúi đầu rên lên thành tiếng, trong mơ màng, cô cảm thấy có ai đang đè lên người mình, khiến cô không thở nổi. Nhưng mí mắt lại nặng trĩu, cô dùng cách nào cũng không mở mắt ra được.
Là bị bóng đè sao?
Nhưng mà bóng đè sao lại nóng như vậy được, lại còn đau...Cơ thể như đang bị ai xé rách ra...
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, Tô Chỉ Hề cảm giác mình đang biến thành một cái nhỏ thuyền, chìm nổi trên mặt biển theo từng con sóng. Tuy mơ màng nhưng ở bên trong có một thừ gì đó vừa mềm mại vừa lạnh lẽo phủ lên trên môi của cô, theo bản năng cô khẽ mở cánh môi, mặc cho đối phương tiến quân thần tốc...
Cảm giác đau đớn qua đi rất nhanh, thay vào đó là cảm giác sung sướng lạ thường.
Chẳng lẽ cô gặp mộng xuân sao? Tô Chỉ Hề mê man nghĩ, tiếp theo, tự nhiên sâu trong đáy lòng hiện lên một cái tên.
Thật buồn cười. Kể cả là mộng xuân, cô vẫn nhớ đến Ninh Dịch Thần, người đàn ông mãi mãi không thuộc về cô...
...
Hôm sau.
Men theo tia sáng của ánh mặt trời buổi sớm, lông mi Tô Chỉ Hề động vài cái, tiếp đó trở mình, rồi mới mở hai mắt ra.
Tiếp theo, cô ngây ngẩn cả người!
Lọt vào trong tầm mắt vừa mới hé ra của cô là một khuôn mặt cực kì đẹp trai, hoàn mỹ như được điêu khắc. Lông mày rậm anh tuấn, hai mắt người đàn ông nhắm chặt, lông mi rậm dài trên mí mắt, có vẻ là người trầm lặng.
Đây là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!
Nhưng mà, vì sao người đàn ông này lại nằm trên giường của cô? Tô Chỉ Hề hoảng sợ mở to hai mắt!
Không không, trong lúc này đây hoàn toàn không phải là phòng của cô! Cô giãy dụa định ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức lại làm cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhất là nơi bí ẩn kia bị xé rách đau đớn, khiến cho cô như rơi vào hầm băng!
Khoảng thời gian ngắn ngủn của buổi tối hôm qua trở về trong đầu, tuy mơ hồ nhưng cũng đủ khiến cho Tô Chỉ Hề hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì!
Cô đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ!
Sự thật này làm cho đầu óc Tô Chỉ Hề trống rỗng, cô run rẩy xuống giường, nhặt lên quần áo của mình lên rồi đi thẳng, ngón tay vẫn run rẩy. Bởi vì khẩn trương, ngay cả giày cũng không kịp đi, chỉ đơn giản cầm giày lên, chạy chân trần ra bên ngoài.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói trần thấp: "Ngủ với tôi xong rồi bỏ chạy?"
Tô Chỉ Hề hoảng sợ quay đầu, lại đụng vào một đôi mắt mắt đen láy đầy thâm thúy như một bầu trời đêm đen tối.
Một tiếng trống vang lên, Tô Chỉ Hề cảm giác tim của mình đập lỡ một nhịp!
Người đàn ông đã tỉnh lại, anh đứng ở bên giường chậm rãi mặc áo ngủ, quay mắt về phía Tô Chỉ Hề, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ lười biếng.
"Thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý!"
Tô Chỉ Hề kinh hoảng không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể hốt hoảng nói lời xin lỗi, sau đó cũng không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, một chú lớn tuổi đang định tiến đến, ông nhìn tóc tai bù xù của Tô Chỉ Hề, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi!
"Cô..." Lý Bá nhìn thấy trong phòng của thiếu gia nhà mình đột nhiên có một cô gái lại lao ra, theo bản năng muốn ngăn cô lại, nhưng cô gái này chạy đi rất nhanh, mới đó mà bóng dáng của cô đã biến mất ở cuối hành lang.
Sắc mặt Lý Bá rất khó coi, nhanh chóng đi vào trong phòng, ông cứ tưởng rằng thiếu gia đang thiếp đi, kết quả là phát hiện anh dù bận vẫn ung dung mặc quần áo, không có chút biểu hiện không thoải mái nào.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Ông lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Khóe môi Hách Kính Nghiêu nhếch lên.
"Nhưng vừa rồi rõ ràng thấy có một cô gái..." Lý Bá không giải thích được, nói.
"Xem ra, tôi miễn dịch với cô ấy." Hách Kính Nghiêu ưu cài khuy tay áo kim cương lại, vẻ sắc rất sung sướng, "Điều tra màn hình giám sát, tôi muốn biết tối ngày hôm qua tại sao cô ấy lại xuất hiện ở trong phòng của tôi, và còn tất cả tư liệu của cô ấy!"
"Miễn dịch? Nói như vậy, thiếu gia có thể tiếp xúc với cô gái kia?" Lý Bá vui mừng muốn khóc, trên mặt đầy vẻ kích động, "Thật tốt quá, tôi lập tức đi ngay!"
Lý Bá nói xong cũng không thể chờ đợi được nữa vội rời đi, gần đây ông rỗi rãi, bước đi thậm chí còn hơi lảo đảo.
Hách Kính Nghiêu đi đến bên giường xốc chăn lên. Trên giường đơn, một vòng tròn màu đỏ sậm nhẹ nhàng khiến cho đôi mắt đang mỉm của anh co lại, tiếp theo, anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Thân thể còn lưu lại cảm giác sảng khoái khác thường, đây là cảm giác khác lạ từ trước đến nay anh chưa từng được cảm nhận qua.
Phụ nữ à...
Mùi vị này, hình như so với trong tưởng tượng của anh còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
/1279
|