Vợ Yêu Khó Dỗ, Tổng Tài Sủng Hôn Ngọt Ngào
Chương 5.2: Cô liếc mắt nhìn, anh đang đốt thuốc lá
/1607
|
Chương 5.2: Cô liếc mắt nhìn, anh đang đốt thuốc lá
Cô không ngốc, cảnh tượng vừa rồi, nếu còn coi anh là trai bao, vậy thì cô đúng là kẻ ngốc, cô đoán mình trêu chọc phải nhân vật lớn nào đó, cô thật sự muốn khóc cũng khóc không được.
“Tôi cho, tôi cho!” Cô hắng giọng kêu to, tránh thoát đôi môi anh áp xuống một cách khó khăn, “Lát nữa tôi sẽ viết chi phiếu cho anh!”
Nam Cảnh Thâm nhào vào hư không, cũng không gấp gáp, tay nắm lấy mặt cô, đôi mắt đen khẽ liếc một cái, “Vội cái gì, cô tăng giá nhiều như vậy, đương nhiên là tôi phải tặng thêm lần nữa.”
Lúc nói chuyện, bàn tay anh lưu luyến trên bụng cô.
Toàn thân Ý Ý nổi da gà, không thể trốn thoát được, xấu hổ xông thẳng vào đầu, cô kinh hoảng hét lớn một tiếng: “Tứ gia!”
Vừa rồi cô trốn ở trong chăn, nghe những phóng viên gọi anh như vậy…
“Hửm?”
“Tôi không cần tặng gì nữa, buông ra đi.”
Anh không nhúc nhích, trái tim của Ý Ý đã vọt lên tận cổ họng, mép tóc chảy ra mồ hôi lạnh mơ hồ trên da, cô hơi run lẩy bẩy, lấy hết dũng khí nói: “Mong anh tự trọng, tôi là… Tôi là phụ nữ có chồng rồi.”
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt.
Đôi mắt tối đen giống như biển sâu, khiến người ta không đoán ra được, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Thật trùng hợp, tôi cũng là đàn ông có vợ rồi.
Toàn thân Ý Ý chấn động, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.
“A - -”
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên trên lưng đau xót.
Tay anh dùng lực, giống như muốn xé rách thắt lưng cô: “Cảm giác ngoại tình, có phải rất kích thích không?”
Cô không nói nên lời, dưới khống chế của anh, đã bị dọa đến mức đôi mắt đảo loạn.
Rất lâu sau, anh mới buông tay ra, đôi môi hơi mở ra, cười mỉa mai nói một câu: “Thành thật một chút, còn dám tìm đàn ông, cẩn thận tôi xé cô.”
Cái gì?
Anh có ý gì?
Ý Ý còn chưa phản ứng kịp, cũng không dám hỏi, người đàn ông này đúng là nguy hiểm, biểu cảm vừa rồi của anh, thiếu chút nữa là cô cho rằng mình sẽ bị đánh.
Cô không rõ anh tức giận chuyện gì, vì cô quên trả thù lao cho anh sao?
Cô há miệng định hỏi, chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên cô thét chói tai, “Anh làm cái gì thế!”
Vậy mà anh xuống giường, cái lưng trơn bóng đối diện với cô, trên người không mặc gì, cũng không lấy gì che, may mà cô bịt mắt nhanh, nếu không sẽ thấy hết những thứ không nên nhìn.
Chỉ trong phút chốc, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.
Anh tắm cũng không đóng cửa!
Ý Ý xấu hổ muốn chết, giống như người bị nhìn sạch là mình, đôi tay cô run rẩy nhặt lên quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào, ký tấm chi phiếu 21 vạn để ở đầu giường, trong lòng hối hận muốn chết.
Cô động vào khoản tiền này, chắc chắn sẽ kinh động tới người chồng thần bí kia của cô.
21 vạn, giải thích mua gì với anh, gấu trúc to sao?
Khi Nam Cảnh Thâm đi từ trong phòng tắm ra, đã ăn mặc chỉnh tề, anh liếc mắt một cái liền thấy chi phiếu dưới cốc nước, anh khẽ nhếch miệng, sau khi gấp xong thì bỏ vào túi áo.
Bên ngoài khách sạn, chiếc Maybach màu đen đã sớm đỗ ở đó.
“Tứ gia, về chuyện sáng nay…”
“Không cần phải nói, đến cuộc họp báo.”
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt chợp mắt một lát, anh cần tranh thủ nghỉ một lát, tối qua vật nhỏ ầm ĩ không ít lần, lăn qua lăn lại anh cả một đêm.
Lát nữa còn có một cuộc chiến ác liệt cần phải đánh.
/1607
|