Chương 8.1: Thấy cô liền hết muốn ăn
Cô mở miệng định nói, nhưng những lời đến bên miệng, lại không phát ra được một tiếng, giống như rối một nùi, dù thế nào cũng không tìm được đầu.
Mà bộ dạng này của cô, ở trong mắt Nam Quân, quả thực là chột dạ.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Cút đi, thấy cô tôi hết muốn ăn, trở về hầu hạ lão chồng của cô ấy, cái loại bị chơi nát rồi, còn không biết xấu hổ tới gây sự với Tĩnh Đình.”
Đôi mắt của Nam Quân như mũi nhọn, nhìn chằm chằm cô, giống như muốn phân tích cô rõ ràng, nhưng cuối cùng, trên mặt chỉ còn lại chán ghét và thất vọng.
Ý Ý nắm chặt tay rồi buông lỏng ra, bờ môi mím chặt cũng buông lỏng, đôi vai hơi chùng xuống, không biết vì sao, vậy mà trong lòng cô sinh ra cảm giác rất thoải mái.
Nam Quân hiểu lầm cô sâu hơn, vậy mà cô không muốn cãi lại nữa.
Cô nắm chặt hai tay, cánh tay căng thẳng tắp, sau đó cô hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tôi đã biết, yên tâm đi, sau này tôi sẽ không dây dưa nữa.”
Nói xong, cô dựa vào một chút lý trí cuối cùng, không dễ dàng gì đi tới cửa.
Người ở phía sau, còn không tính toán buông tha cho cô.
“Như vậy là tốt nhất.”
Bỗng nhiên cô muốn khóc, bước chân nhanh hơn rất nhiều, cúi đầu đi về phía cuối hành lang, dừng lại, sức lực cả người như bị rút sạch đi, cô ôm ngực thở hổn hển từng hơi.
Nhớ nhung trong lòng cô, hồi ức tốt đẹp trong mấy năm, đều bị người đàn ông này tự tay bóp nát.
Ở trong mắt anh ta, Tiêu Ý Ý cô, đã sớm rách nát rồi.
Cho dù cô nói, cô chưa từng gặp chồng mình, càng chưa từng có đàn ông, anh ta cũng… Sẽ không tin tưởng cô đúng không?
Đau đớn trong lòng, như trời long đất lở cuốn sạch đại não, khiến cô sắp ngất đi, khụt khịt mũi, trong hốc mắt xuất hiện từng tầng sương mù, tầm mắt mông lung không rõ lắm, bất ngờ không phòng ngự đối diện vực sâu thẳm.
Tận cùng hành lang là khu vực hút thuốc, có một người đàn ông nghiêng người tựa vào tường, cơ thể hơi cong, cổ tay áo sơ mi xắn lên trên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay màu lúa mạch, trên tay buông lỏng xuống có một điếu thuốc lá, chậm rãi tỏa ra khói trắng bay từ ngón tay thon dài của anh lên trên.
Không hiểu sao, Ý Ý nhìn cái tay kia tới mức thất thần, không có mấy người có được bàn tay đẹp như vậy.
Tầm mắt cô nhìn theo anh giơ tay, đôi môi mỏng nhạt ngậm lấy thuốc, khẽ hút một hơi, sương khói lượn lờ quanh gương mặt tuấn tú của anh…
Sao lại là anh!
Buổi sáng mới gặp…
Ý Ý lùi về sau một bước, phía sau vừa lúc là thang máy, cô không chút suy nghĩ ấn thang máy, đôi mắt không nhịn được liếc trộm anh một cái.
Cô kinh ngạc phát hiện, anh cũng đang nhìn cô.
Anh đứng cạnh cửa sổ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được bao phủ bởi một tầng bóng mờ nhạt, đôi mắt thâm thúy âm trầm kia không khỏi quá sắc bén, trong chớp mắt như thế nhìn chằm chằm vào cô.
Giống như đang tức giận…
Ý Ý vội vàng dời mắt, đúng lúc thang máy mở ra, cô nhanh chóng chui vào, sợ anh đi theo vào, tay ấn phím đều đang run rẩy, mãi đến khi cửa đóng lại, cô mới vỗ ngực, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Đúng là kỳ lạ, vì sao cô phải sợ anh, sổ sách đã thanh toán rồi, bọn họ không còn gì phải dây dưa.
Ở cửa thang máy, Tống Khải Nhân đợi ở đằng kia, cô ấy lấy di động ra, đang muốn gọi điện, hơi nâng mắt thì thấy người đi ra, cô ấy vội vàng nắm lấy tay người kia, “Đi đâu thế, bắt đầu hôn lễ rồi.”
/1607
|