“Dù sao qua chuyện quan trọng hôm nay xảy ra ở công ty tôi, nó đã làm cho tôi cảm thấy nhân phẩm của cậu rất không tệ.
Tôi nghĩ cậu cũng không muốn biết chuyện này đâu.” - Thu bàn tay đang đặt trên vai của Hình Thiên Nham, đôi mắt anh ta dần dần trở nên suy tư: “Những lời tôi nói với cậu vừa rồi hoàn toàn không có ý gì khác cả, chủ yếu là tôi hiểu suy nghĩ của cậu, trên thế giới này những người phụ nữ thanh cao nhân hậu thật quá ít, nhìn cậu tỏ ra lạnh nhạt như vậy, tôi thật sự tiếc cho cả đời của cậu đấy.”“Trên thế giới này những người phụ nữ thanh lệ thoát tục thật quá ít…” - Những lời của Uông Dương Minh nói vừa rồi, anh chỉ nghe lọt một câu này mà thôi, đúng là vô cùng chính xác.
Phụ nữ thanh cao nhân hậu so với núi cao tuyết dày còn hiếm hơn nhiều, ít nhất hiện tại anh chỉ toàn thấy những kẻ bề ngoài thì tỏ vẻ thanh cao nhân hậu, nhưng bên trong lại vẫn dính đầy bụi phàm trần.…“Tiểu Nghiên ơi, lát nữa cơm chiều của lão gia do cô phụ trách nhé.”Tiêu Khả Nghiên đang quét tước nghe thấy mệnh lệnh của cô quản gia liền nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là trong lòng cô lại có một tia bất an.Ngày thường phần ăn của lão gia đều do cô quản gia này tự mình đảm nhận, sao hôm nay cô ta lại bảo cô làm? Mà lão gia bình thường thích ăn những gì? Không biết cách nào để hỏi cô ta, cô bèn thử kéo cánh tay của cô ta lại, duỗi tay chỉ về phía phòng bếp, rồi lại khoa tay múa chân làm động tác ăn cơm.“Gì vậy? Cô muốn hỏi xem lão gia ăn cái gì đấy à?”Tiêu Khả Nghiên gật đầu.“Tùy cô thôi.” - Cô quản gia như đã nghĩ tới điều gì đó, không mặn không nhạt trả lời: “Lão gia thích ăn khẩu vị mặn một chút cùng với các loại thịt, cô dựa theo cái này mà làm thì chắc hẳn là sẽ đạt yêu cầu.”Ông ấy thích ăn mặn? Cùng với thịt sao? Cô đã rõ rồi.Đi vào phòng bếp, Tiêu Khả Nghiên mở tủ lạnh lấy ra thịt heo và thịt dê, đó cũng là hai loại nguyên liệu chính trong bữa ăn này, ngoài ra cô còn lấy thêm một chút rau xanh để làm thơm chảo.
Cô thuần thục mà xắt rau, mỗi thao tác chế biến đều cho thấy tay nghề nấu ăn cũng như sự đảm đang của cô.Trước kia khi còn ở Tiêu gia, thức ăn của cha và chị đều là do một tay cô phụ trách.Chỉ sau chốc lát, thịt dê cùng thịt heo đã chín, cô khẽ ngửi một chút liền cảm nhận hương vị rất không tồi, nhưng lại không biết có hợp với khẩu vị của lão gia hay không nữa.
Dù sao thói quen sinh hoạt ở đây vẫn khác so với ở nhà mình, món ăn thế này lão gia có thể thích không?Trong lòng hơi ngờ vực, Tiêu Khả Nghiên vẫn bưng cơm và đồ ăn đi lên lầu hai, từ lần trước lỡ tay làm bị thương lão gia đến bây giờ cô vẫn chưa nói lời xin lỗi, ngẫm lại lúc này đây thật khó có thể cùng lão gia đối mặt.“Cốc, cốc, cốc.” - Cô nhẹ nhàng gõ cửa.“Vào đi.” - Được sự đồng ý của người bên trong phòng, cô bèn lập tức duỗi tay đẩy cửa ra.“Là cô à?” - Hình lão gia đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, liếc mắt một cái đã nhận ra Tiêu Khả Nghiên.Cô mỉm cười mang theo cảm giác áy náy, chậm rãi đem đồ ăn đặt trước mặt lão gia, cầm lấy chén cơm và đôi đũa, bộ dạng này…“Hừ, cô cho rằng tôi vô dụng lắm sao? Còn cần tới cô bón cho ăn nữa ư?”Thời còn thanh niên Hình lão gia là người cực kì mạnh mẽ, ông rất không thích việc ỷ lại vào người khác, dù hiện tại nhiều tiền, ông cũng không muốn nằm một chỗ cho người ta chăm sóc.
Vì thế ý tốt của Tiêu Khả Nghiên hóa ra lại thừa thãi mất rồi.Ông đứng dậy, giật lấy chén cơm trong tay cô, đưa mắt nhìn về phần đồ ăn đặt trên bàn, khẽ nhíu mày: “Những món này là do cô làm hay sao?”Tiêu Khả Nghiên bèn gật đầu.“Hừ, dù bây giờ tôi hiếm khi ăn đến những món ấy, nhưng trông cũng không tồi đâu.”Sự khích lệ của Hình lão gia không thể phủ nhận đã giúp Tiêu Khả Nghiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô vốn còn đang băn khoăn thái độ của lão gia có phải là đang chán ghét mình hay không, nhưng giờ nhìn lại, lão gia hẳn cũng không phải là kiểu người thù sâu nhớ dai đâu nhỉ?“Được rồi, đợi tôi ăn xong sẽ gọi cô, cô hãy đi ra ngoài trước đi.”Cô liền gật đầu.
Nhưng khi xoay người rời khỏi đó cô bỗng thấy trên tủ đầu giường có giấy cùng bút nằm sẵn, bèn tiện tay cầm lấy viết vài dòng rồi trình tới trước mặt Hình lão gia.Đôi đũa đang gắp thức ăn của Hình lão gia ngừng lại, nhìn những chữ viết trên tờ giấy: “Hình lão gia, lần trước làm ông bị thương, con thực sự cảm thấy rất có lỗi, nhưng vẫn luôn chưa tìm được cơ hội nói lời xin lỗi, chỉ có thể chờ lúc ông ăn cơm mà tìm đến đây quấy rầy ông ạ.”.
/157
|