"Ôi chao, thực ra tôi cũng biết Hoa Hoa là một người trẻ tuổi.
Đôi khi đã làm mất lòng mọi người."Gật đầu chắc nịch."Nhưng mà nếu đã làm sai rồi thì cũng vẫn là làm sai, cô nói xem đúng vậy không?"Khả Nghiên ngừng gật đầu, ngượng ngùng cười, lo lắng mở miệng làm động tác chữ "thay đổi" bằng môi."Chậc.
Chậc.
Chậc." – Cô quản gia trầm ngâm lắc đầu, quay lưng về phía Khả Nghiên, dường như đang suy nghĩ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ranh mãnh.“Được rồi.” – Cô ta quay người lại nói: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì tốt nhất là để Bạch Hoa Hoa ở lại."Khả Nghiên khẽ cười, cúi gập người xuống.
Cô liên tục cúi gập người bày tỏ sự biết ơn đối với việc làm nhân từ của cô quản gia.
Mặc dù Bạch Hoa Hoa bị đuổi đi là do một mình cô quản gia lên kế hoạch, nhưng từ khi cô còn nhỏ cha cô đã dạy cô rằng phải biết thế nào là báo đáp ân đức."Ồ.
Cô đừng vội cảm ơn tôi."Có chút sửng sốt không hiểu, Khả Nghiên ngừng cúi người, bối rối nhìn cô quản gia.“Hừ.” - Hừ lạnh một tiếng, lấy bức thư Khả Nghiên viết trong tay ra khẽ vung vẩy: "Không phải cô nói sẽ đồng ý làm mọi chuyện để báo đáp lòng tốt của tôi sao?"Đúng.
Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nhưng nhìn bộ dạng của cô quản gia, có vẻ như có âm mưu gì đó.
Do dự một lúc, cô hơi bối rối gật đầu.“Vậy thì được, để tôi xem xem sự chân thành của cô.” - Tiến lên một bước, cô ta ghé sát vào tai Tiêu Khả Nghiên thì thầm vài câu, trong tích tắc, sắc mặt Khả Nghiên thay đổi rõ rệt.Sau khi nói chuyện với cô quản gia, rất lâu sau, nét mặt Khả Nghiên vẫn chưa trở lại bình thường.
Bộ dạng mất hồn đứng ở phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn trộm cô quản gia đứng cách đó không xa.
Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của cô quản gia, dáng vẻ của cô xem ra lại nặng nề hơn một chút, như thể có một tảng đá lớn đang đè lên người khiến cô không thể rời đi.Bạch Hoa Hoa lúc này mới bước ra khỏi phòng, bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt vẫn còn sưng tấy, bộ dạng càng thêm phờ phạc."Hoa Hoa ..." - Những người giúp việc khác đang làm việc nhìn thấy bộ dạng của cô ấy như thế cũng không biết nên nói gì cho phải, ai ai cũng đều biểu hiện ra sự đồng tình và thương cảm, bởi vì mọi người đều biết không lâu nữa cô ấy sẽ phải rời đi.“Tôi không sao, cảm ơn mọi người lâu nay đã quan tâm.” - Mạnh mẽ lên.
Cứng rắn lên.
Bạch Hoa Hoa luôn tự nhủ trong lòng phải mạnh mẽ, ngày thường cô ấy là niềm vui vẻ của mọi người, dù phải ra đi cũng không nên mang đến nỗi buồn cho mọi người."Ồ.
Chúc cô sẽ nhanh chóng tìm được một công việc mới, đến lúc đó đừng quên các chị gái nhé.""Ừ, yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho mọi người ngay khi tìm được việc.
Đến lúc đó mọi người đừng quên tôi là được, ha ha." - Chỉ có cô ấy mới biết nụ cười này có bao nhiêu sự tin tưởng miễn cưỡng.Sau khi đi được vài bước, nhìn thấy Tiêu Khả Nghiên đang đứng trong góc phòng khách nhìn sang.“Chị.” - Bạch Hoa Hoa ra hiệu với cô, bước tới nói: “Chị hết sốt rồi à?”Cô ấy đưa tay sờ trán cô: "À, vẫn còn đang sốt.
Chị nên chú ý uống thuốc, nếu không sẽ không thể làm tốt công việc được.
Đúng rồi…" - Sắc mặt cô ấy trở nên nghiêm túc: "Em không có ở đây, chị phải cẩn thận với cô quản gia.
Hừ, ngàn vạn lần đừng trúng kế của cô ta."Vẻ mặt tỏ vẻ không bằng lòng, cô ấy khó chịu nhếch mép, nhưng một lúc sau, cô ấy lại phát hiện chị gái trước nay luôn tỏ ra rất quan tâm mình, hôm nay lại không có phản ứng gì.
Cô ấy rất tò mò: “Chị à, chị bị sao vậy? Sao không có phản ứng gì?"Hoa Hoa bối rối chớp chớp mắt, ngập ngừng cười gượng: "Ồ, chị đang lo chuyện gia đình của em sao? Ha ha, chị yên tâm, em sẽ tìm được việc ngay thôi.
Mặc dù có thể không bằng đãi ngộ ở đây, nhưng em muốn cố gắng, nếu cố gắng thì chắc sẽ không có vấn đề gì.
"Hoa Hoa cố gắng tươi cười nhưng thực ra trong lòng rất đau khổ.
Lúc này Tiêu Khả Nghiên ở trước mặt cô ấy chỉ nhìn ra mấy chữ đó..
/157
|