"Tôi cũng có thể đi ra ngoài đúng không?" Sau khi mọi người đi ra ngoài, Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong hỏi. Từ trong ánh mắt của hắn, hiện tại cô có thể nhìn được Ngạo Dạ Phong rất ghét cô.
Ngạo Dạ Phong không nói gì, Trần Vũ Tịch đứng lên, bởi vì mới vừa rồi ở dưới nước kìm nén quá lâu, thân thể thiếu chút nữa hạ đường huyết, hoặc vì dưới chân cô toàn là nước, mới đi ra hai bước, bị trượt chân, cả người ngã trên đất thật mạnh.
Trần Vũ Tịch chỉ cảm thấy ở cổ chân truyền đến một trận đau đớn, đau đến khó mà chịu được, nhưng cô vẫn cắn môi dưới, cố nén đau, chân thấp chân cao đứng lên đi tới cửa.
Nghe được sau lưng một trận bọt nước, sau đó thân thể đột nhiên nghiêng một cái, Trần Vũ Tịch cuống quít lui người lại, lại bị Ngạo Dạ Phong từ phía sau ôm lấy, đi về hướng phòng thay quần áo.
Nhìn Ngạo Dạ Phong bày ra gương mặt âm u, Trần Vũ Tịch cúi đầu, mặc dù rất không tình nguyện nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý làm như vậy đâu!"
Ngạo Dạ Phong không nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ ôm cô đi vào phòng thay quần áo. Cái phòng thay quần áo này là do Ngạo Dạ Phong đặc biệt chuẩn bị, cho nên trừ hắn ra chỉ có Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ mới có thể bước vào nơi này.
Lúc này Trần Vũ Tịch mới nhìn rõ, nơi này nói là phòng thay quần áo, chẳng bằng nói là một phòng khách nhỏ đơn giản, bên trong đầy đủ tất cả mọi thứ.
Ngạo Dạ Phong thả Trần Vũ Tịch trên ghế sa lon, sau đó lấy ra một bình nhỏ gì đó trong một ngăn kéo, ngồi xổm xuống trước mặt cô, một phát bắt được chân cô. Bởi vì bị đau, Trần Vũ Tịch bất thình lình rụt chân lại nhưng bị hắn giữa đường bắt được, hắn đem bình nhỏ cầm trong tay nhỏ hai giọt chất lỏng bên trong lên chỗ bị đau của cô, sau đó dùng tay xoa nhè nhẹ.
Vừa bắt đầu còn có chút đau, nhưng từ từ liền giảm bớt đi rất nhiều.
Trần Vũ Tịch nhìn gương mặt của Ngạo Dạ Phong đã dần bình tĩnh lại, vừa rồi hắn hình như là thật sự rất tức giận.
Đột nhiên Ngạo Dạ Phong dùng sức nhấn mấy cái, Trần Vũ Tịch nhất thời bị đau nhíu mày.
"Đau thì cứ la to ra!" Ngạo Dạ Phong không nhìn cô, cúi đầu nói.
Càng như vậy, Trần Vũ Tịch lại càng muốn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, cho đến khi trận đau đớn qua đi, Trần Vũ Tịch mới thoải mái thở một hơi.
"Ngạo Dạ Phong, vừa rồi tôi không cố ý! Tôi thật xin lỗi. Nhưng vừa rồi tôi cũng chỉ đùa giỡn với anh, anh lại làm như thế với tôi, cho nên tôi liền. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, ngồi xuống đối diện cô, ngẩn đầu nhìn, "Cô gái nhỏ, cô lấy tình yêu ra nói giỡn với tôi, chẳng lẽ cô và tôi không giống nhau sao?"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời của hắn.
"Tình yêu, ở trong mắt tôi cũng chỉ là giao dịch của tình dục và tiền tài, ở trong mắt cô lại là một thứ có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn, tôi cô cũng đều không nghiêm túc thì có tư cách gì đi phán xét đối phương đúng hay sai?"
Lần đầu tiên, Trần Vũ Tịch đối mặt với lời nói của Ngạo Dạ Phong á khẩu không trả lời được, quả thực, cô ở trước mặt Ngạo Dạ Phong, không có nghiêm túc trong chuyện tình yêu vì cô cảm thấy căn bản Ngạo Dạ Phong không biết cái gì gọi là tình yêu.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, phát ra từ tận đáy lòng, ngẩn đầu nhìn hắn, "Ngạo Dạ Phong, lần này tôi thua, tâm phục khẩu phục, chẳng qua tôi thề, về sau ở trước mặt anh tôi tuyệt đối không lấy tình yêu ra nói giỡn nữa, tôi sẽ rất nghiêm túc nhìn nhận, nhưng có một chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, đó chính là tình yêu là trao đổi của tiền bạc cùng tình dục, rõ ràng là nói bậy!"
Ngạo Dạ Phong đứng dậy, xoa xoa đầu Trần Vũ Tịch, "Có một số chuyện, cô không trực tiếp thể nghiệm, căn bản sẽ không hiểu." Hắn xoay người đi tới tủ treo quần áo bên cạnh, bắt đầu thay quần áo, hắn không có bất kỳ kiêng dè gì, trực tiếp cởi quần bơi của mình xuống.
Ngạo Dạ Phong không nói gì, Trần Vũ Tịch đứng lên, bởi vì mới vừa rồi ở dưới nước kìm nén quá lâu, thân thể thiếu chút nữa hạ đường huyết, hoặc vì dưới chân cô toàn là nước, mới đi ra hai bước, bị trượt chân, cả người ngã trên đất thật mạnh.
Trần Vũ Tịch chỉ cảm thấy ở cổ chân truyền đến một trận đau đớn, đau đến khó mà chịu được, nhưng cô vẫn cắn môi dưới, cố nén đau, chân thấp chân cao đứng lên đi tới cửa.
Nghe được sau lưng một trận bọt nước, sau đó thân thể đột nhiên nghiêng một cái, Trần Vũ Tịch cuống quít lui người lại, lại bị Ngạo Dạ Phong từ phía sau ôm lấy, đi về hướng phòng thay quần áo.
Nhìn Ngạo Dạ Phong bày ra gương mặt âm u, Trần Vũ Tịch cúi đầu, mặc dù rất không tình nguyện nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý làm như vậy đâu!"
Ngạo Dạ Phong không nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ ôm cô đi vào phòng thay quần áo. Cái phòng thay quần áo này là do Ngạo Dạ Phong đặc biệt chuẩn bị, cho nên trừ hắn ra chỉ có Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ mới có thể bước vào nơi này.
Lúc này Trần Vũ Tịch mới nhìn rõ, nơi này nói là phòng thay quần áo, chẳng bằng nói là một phòng khách nhỏ đơn giản, bên trong đầy đủ tất cả mọi thứ.
Ngạo Dạ Phong thả Trần Vũ Tịch trên ghế sa lon, sau đó lấy ra một bình nhỏ gì đó trong một ngăn kéo, ngồi xổm xuống trước mặt cô, một phát bắt được chân cô. Bởi vì bị đau, Trần Vũ Tịch bất thình lình rụt chân lại nhưng bị hắn giữa đường bắt được, hắn đem bình nhỏ cầm trong tay nhỏ hai giọt chất lỏng bên trong lên chỗ bị đau của cô, sau đó dùng tay xoa nhè nhẹ.
Vừa bắt đầu còn có chút đau, nhưng từ từ liền giảm bớt đi rất nhiều.
Trần Vũ Tịch nhìn gương mặt của Ngạo Dạ Phong đã dần bình tĩnh lại, vừa rồi hắn hình như là thật sự rất tức giận.
Đột nhiên Ngạo Dạ Phong dùng sức nhấn mấy cái, Trần Vũ Tịch nhất thời bị đau nhíu mày.
"Đau thì cứ la to ra!" Ngạo Dạ Phong không nhìn cô, cúi đầu nói.
Càng như vậy, Trần Vũ Tịch lại càng muốn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, cho đến khi trận đau đớn qua đi, Trần Vũ Tịch mới thoải mái thở một hơi.
"Ngạo Dạ Phong, vừa rồi tôi không cố ý! Tôi thật xin lỗi. Nhưng vừa rồi tôi cũng chỉ đùa giỡn với anh, anh lại làm như thế với tôi, cho nên tôi liền. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, ngồi xuống đối diện cô, ngẩn đầu nhìn, "Cô gái nhỏ, cô lấy tình yêu ra nói giỡn với tôi, chẳng lẽ cô và tôi không giống nhau sao?"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời của hắn.
"Tình yêu, ở trong mắt tôi cũng chỉ là giao dịch của tình dục và tiền tài, ở trong mắt cô lại là một thứ có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn, tôi cô cũng đều không nghiêm túc thì có tư cách gì đi phán xét đối phương đúng hay sai?"
Lần đầu tiên, Trần Vũ Tịch đối mặt với lời nói của Ngạo Dạ Phong á khẩu không trả lời được, quả thực, cô ở trước mặt Ngạo Dạ Phong, không có nghiêm túc trong chuyện tình yêu vì cô cảm thấy căn bản Ngạo Dạ Phong không biết cái gì gọi là tình yêu.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, phát ra từ tận đáy lòng, ngẩn đầu nhìn hắn, "Ngạo Dạ Phong, lần này tôi thua, tâm phục khẩu phục, chẳng qua tôi thề, về sau ở trước mặt anh tôi tuyệt đối không lấy tình yêu ra nói giỡn nữa, tôi sẽ rất nghiêm túc nhìn nhận, nhưng có một chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, đó chính là tình yêu là trao đổi của tiền bạc cùng tình dục, rõ ràng là nói bậy!"
Ngạo Dạ Phong đứng dậy, xoa xoa đầu Trần Vũ Tịch, "Có một số chuyện, cô không trực tiếp thể nghiệm, căn bản sẽ không hiểu." Hắn xoay người đi tới tủ treo quần áo bên cạnh, bắt đầu thay quần áo, hắn không có bất kỳ kiêng dè gì, trực tiếp cởi quần bơi của mình xuống.
/279
|