Chương 15.1. Chị họ của Phó Tân Như
“Lệ… Lệ Thiển Lạc?” Dạ Linh Linh kéo tay bạn trai, hơi khó tin nhìn Lệ Thiển Lạc mặc đồ nhân viên trong cửa hàng.
“Chào cô!” Lệ Thiển Lạc kiềm chế sự xấu hổ, lên tiếng chào hỏi.
“Cô ở đây... làm việc hả?" Thực ra Dạ Linh Linh không hề ghét Lệ Thiển Lạc, hai người từng học chung lớp cấp hai cấp ba tận sáu năm. Chẳng qua sau này cô khinh thường Lệ Thiển Lạc, bởi vì đối phương ngu quá.
Coi tên đàn ông cặn bã và con bé người thứ ba kia là vật báu, Thích Trạch Minh với Phó Tân Như là loại người gì, Dạ Linh Linh sớm đã nhìn ra. Lúc ấy cô còn nhắc nhở Lệ Thiển Lạc, Lệ Thiển Lạc lại tưởng cô để ý Thích Trạch Minh, cố ý châm ngòi ly gián mình. Ý nghĩ duy nhất hồi ấy của Dạ Linh Linh là - chưa từng thấy ai ngu như vậy.
Bây giờ hay rồi? Rốt cuộc thấy rõ bộ mặt người ta, đáng tiếc đã muộn.
“Đúng vậy, cô có yêu cầu gì không? Tuy hôm nay tôi mới tới nhưng dù sao cũng có mắt nhìn, tôi chọn giúp cô hai bộ?" Lệ Thiển Lạc mau chóng xua đi sự xấu hổ, đổi thành ung dung thoải mái.
Tất nhiên cô còn nhớ cách đây rất lâu, Dạ Linh Linh có lòng nhắc nhở mình, thế mà mình lại cho rằng người ta lòng lang dạ sói.
Trước đây cô ngu biết bao, toàn đắc tội với những ai đối xử tốt với mình, trái lại còn lấy mạng sống ra đối tốt với hai kẻ kia, giờ hối hận xanh hết cả ruột...
Dạ Linh Linh thu lại vẻ kinh ngạc, đổi thành vẻ bình thản trước mặt người ngoài: “Được, cô cũng hiểu sơ sơ về phong cách của tôi rồi, tôi chờ cô.”
Lệ Thiển Lạc cẩn thận nhớ lại phong cách phối đồ của Dạ Linh Linh, cơ bản đều là màu sáng, vừa trưởng thành vừa hợp mốt.
Dạ Linh Linh kéo bạn trai ngồi chờ ở sofa, nhìn Úc Vãn Vãn đang giúp Lệ Thiển Lạc chọn đồ, ánh mắt cô hơi phức tạp.
“Cô Dạ, cô tới rồi, đã lâu không gặp!” Quản lý cửa hàng vừa tới làm đã thấy Dạ Linh Linh ngồi trên sofa, vội vàng thả túi xuống tới tiếp đãi khách quý.
Dạ Linh Linh rất thích đồ ở Vũ Khuynh, mỗi năm tiêu tiền vào đây có thể lên đến mấy trăm ngàn (NDT), thậm chí trên cả triệu.
“Ừ.” Dạ Linh Linh nhàn nhạt đáp lại, tiện tay lật xem quyển tạp chí.
Giám đốc cửa hàng đã quen với tính cách lạnh lùng thờ ơ của cô ta. Nhìn Lệ Thiển Lạc mặc đồ nhân viên đang chọn quần áo, tuy có Úc Vãn Vãn bên cạnh hỗ trợ, giám đốc cửa hàng vẫn nhíu mày: "Bội Bội, cô tới phục vụ cô Dạ, thay thế nhân viên kia đi."
Trương Bội Bội là nhân viên làm lâu ở cửa hàng, biết rõ Dạ Linh Linh là "con cá lớn", chẳng qua vừa rồi cô ta không thấy Dạ Linh Linh bước vào nên đã bị Lệ Thiển Lạc chào đón mất. Nghe giám đốc giao việc, trong lòng cô ta lập tức mừng thầm, nhưng mà...
“Không cần, cô lo việc của mình đi, cứ để cô ấy làm!" Ngón trỏ Dạ Linh Linh chỉ vào Lệ Thiển Lạc đang chọn đồ.
“Cô Dạ, là thế này. Nhân viên kia vừa tới, e là không phục vụ chu đáo..."
“Tôi bảo là không cần." Dạ Linh Linh không kiên nhẫn, cắt ngang lời giám đốc, giám đốc xấu hổ nhìn thoáng qua Lệ Thiển Lạc đang cầm quần áo.
Cô ta muốn xem thử nhân viên mới trông thế nào, kết quả lập tức ngây người. Đây không phải Lệ Thiển Lạc sao? Ồ, thế chẳng phải vừa khéo rơi vào tay mình à, ha ha...
Dạ Linh Linh nhìn Lệ Thiển Lạc đưa đồ tới. Áo vải chiffon không có cổ, màu đỏ thẫm, chính giữa có một loạt nút trang trí, phối cùng chiếc váy màu đen dài đến gối. Bộ thứ hai là áo đầm màu vàng quả quýt bằng lụa tơ tằm, phần eo kết hợp với thắt lưng cùng màu, trông rất có phong cách.
Dạ Linh Linh hài lòng gật đầu, cầm quần áo đến phòng thử đồ.
Trong lòng Lệ Thiển Lạc hơi thấp thỏm, không biết Dạ Linh Linh có vô tình hay cố ý làm khó mình không. Cô vô tình nhìn thoáng qua bên cạnh, người phụ nữ mặc đồ quản lý, đeo nhãn tên quản lý khiến cô mở to hai mắt.
……………...
/3673
|