“Khụ khụ...”
Mạc Phi thoáng nhìn sắc đỏ trên cổ, “Tô Tầm khốn kiếp, mày chơi thật.”
Nói xong, cổ hắn lại bị tàn nhẫn vẽ một đường, nhất thời máu phun ra. Ngay tức khắc Mạc Phi hoàn toàn biến sắc, ôm cổ giận dữ hét: “Tô Tầm, mày là đồ khốn.”
Nói xong, Mạc Phi lại dịu dàng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Người đẹp, cái tên này là đồ khốn, không đáng dựa vào cả đời, cô có muốn cân nhắc tôi không... Á... Tô Tầm, anh chết đấy, mày buông anh ra...”
Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều nhìn cổ Mạc Phi phun máu tươi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Thế giới này quả thật rối loạn rồi. Còn nữa, phun máu như vậy, sẽ không chết chứ?
/78
|