Cái người này…
Nguyễn Kiều Kiều túm lông Tô Tầm, cuối cùng không nhịn được thoáng lo lắng.
“Đại nhân, anh biến thân nhiều lần vậy có ổn không?”
Cái đuôi lông xù của Tô Tầm đặt lên đầu gối cô, cả người nhìn ánh trăng phía chân trời, rất lâu.
Anh không có thói quen trả lời câu hỏi của người khác, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng hy vọng xa vời.
Cô nương theo ánh mắt Tô Tầm nhìn qua.
Ánh trắng mơ hồ thế, do ô nhiễm quá nghiêm trọng ư?
Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu suy nghĩ miên man.
Lúc này, cô nghe giọng Tô Tầm vang lên.
“Mẹ tôi, đã chết trong loài hoa này.”
/78
|