Sau khi tan sở Đường Vịnh Hi hẹn với Thiết An Lâm, bạn thân từ nhỏ của cô dùng cơm tối tại một nhà hàng Thái bên cạnh bar Night Angel.
Cô không muốn về nhà sớm sợ phải đụng mặt Tần Gia Uy, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Thiết An Lâm trên người mặc quân phục cảnh đội, cô bước đi hối hả vào trong nhà hàng, nhìn thấy Đường Vịnh Hi đang ngồi chờ, cô liền lên tiếng.
"Xin lỗi chị Vịnh Hi em đến trễ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Thiết An Lâm nở một nụ cười nịnh nọt, cô cúi đầu nâng tay đặt ngay trán làm động tác xin lỗi Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi bực bội chau mày không vui, cô vươn tay nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình.
"Đại tiểu thư, em biết mình đã trễ bao lâu không?.
Một tiếng đồng hồ, gọi điện thoại em lại tắt máy."
Đường Vịnh Hi nóng giận nhìn Thiết An Lâm cằn nhằn.
"Em biết, nhưng vừa rồi có một nhiệm vụ đột xuất, nên phải tắt điện thoại.
Thôi mà......đừng giận nữa hôm nay em sẽ mờ chị."
Thiết An Lâm nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt vô tội vừa cười vừa nói.
Thiết An Lâm là một cô gái khoảng chừng 21 tuổi, cô sở hữu khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp, cặp mắt to tròn sống mũi cao thẳng, dù là một mỹ nữ nhưng trên người cô lúc nào cũng tỏa ra sự chính trực của một nữ cảnh.
Thiết An Lâm nhỏ tuổi hơn Đường Vịnh Hi nên từ nhỏ đến lớn cô luôn xem Đường Vịnh Hi như một người chị.
Sau khi dùng cơm xong, Đường Vịnh Hi và Thiết An Lâm vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng Thái.
Đột nhiên một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ chói, quẹo từ một con đường nhỏ phóng với tốc độ nhanh như chớp, xoáy bánh đậu trước mặt của hai cô.
Vì tốc động kinh hoàng này nên bánh xe mạ sát vào mặt đường nhựa tỏa ra mùi khét nồng nặc làm Đường Vịnh Hi và Thiết An Lâm bất giác nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Cánh cửa xe được mở ra Tần Gia Vỹ hiên ngang bước xuống, anh thản nhiên quăng chìa khoá xe cho thuộc hạ của Nam Liệt lúc này đang đứng canh chừng nghiêm mặt trước cửa bar Night Angel.
"Đứng lại!."
Giọng nói hung hăng của Thiết An Lâm vang lên từ phía sau của Tần Gia Vỹ, nhìn thấy thái độ hóng hách không xem pháp luật ra gì của anh làm cô tức đến phùn mang trợn mắt.
Tần Gia Vỹ không biết Thiết An Lâm đang nói chuyện với mình, bước chân lãnh đạm của anh vẫn hiển nhiên bước về phía trước.
Thiết An Lâm nhìn thấy anh không xem lời nói của cô ra gì, cô nóng giận rút súng từ bên hông ra chỉa thẳng vào người của Tần Gia Vỹ buông ra lời cảnh cáo.
"Tên mặc quần jean, áo sơ mi xanh!.
Anh còn không đứng lại tôi sẽ nổ súng ngay."
Cô đã làm cảnh sát ba năm, Tần Gia Vỹ là người đầu tiên công khai xem thường luật pháp như vậy.
Tất cả ánh mắt của mọi người chung quanh đều dồn hết trên người của Tần Gia Vỹ, anh bị ánh mắt của mọi người làm khó chịu.
"Quần jean, áo sơ mi xanh."
Anh nhìn chung quanh không ai mặc như vậy cả, ai nấy đều mặc âu phục.
Lúc này Tần Gia Vỹ mới ý thức được ở đây chỉ có mỗi một mình anh mặc quần jean và áo sơ mi xanh.
Tần Gia Vỹ xoay người lại tay chỉ vào mặt của mình nói.
"Cô đang nói chuyện với tôi."
Đập vào mắt anh là một cô gái mặc quân phục cảnh đội trên tay cầm một khẩu súng, con ngươi đen nhánh của anh chợt hiện lên tia sáng.
Anh không ngờ phụ nữ mặc quân phục lại xinh đẹp hấp dẫn đến như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò thích thú của Tần Gia Vỹ, Thiết An Lâm càng thêm tức giận hơn.
Cô bắn dọa một phát dưới mặt đất cách chân anh 2 cm.
"Pằng........"
Tiếng súng vang lên làm cho mọi người hoảng sợ, chỉ có Tần Gia Vỹ vẫn ung dung đứng yên tại chỗ trên khuôn mặt anh lại hiện lên ý cười.
Thiết An Lâm bước tới gần Tần Gia Vỹ, cô đưa tay ra trước mặt anh nói với giọng cộc lốc.
"Bằng lái."
"Không có!."
Tần Gia Vỹ nói một cách thẳng thắng, Doãn Kỳ vừa mới gọi cho anh, nói Tần Gia Uy đã uống say.
Anh sợ Tần Gia Uy sẽ gặp nguy hiểm nên gấp gáp rời khỏi nhà, lập tức phóng xe tới đây quên mang theo ví.
"Không có?
Vậy theo tôi về đồn lập biên bản."
Thiết An Lâm ghét nhất là những người ỷ mình có tiền xem thường luật pháp như anh.
"Cô tên gì, mai tôi sẽ đến tìm cô lập biên bản.
Hôm nay tôi bận không đi được."
Tần Gia Vỹ nhìn cô nói thật lòng, nhưng lời nói của anh lọt vào tai của Thiết An Lâm lại nghe thành những lời trêu chọc.
"Cái tên này!
Hắn nghĩ mình muốn mời hắn về đồn cảnh sát chơi sao?."
Thiết An Lâm thầm nghĩ trong lòng, cô nổi giận trợn mắt nhìn Tần Gia Vỹ nói.
"Anh nghĩ tôi đang mời anh sao?
Đây là sự bắt buộc."
Trong lúc hai người đang cãi vã Đường Vịnh Hi đứng một bên khoanh hai tay trước ngực chờ xem kịch vui.
Vừa rồi cô đã nhận ra Tần Gia Vỹ, cô không cản Thiết An Lâm lại vì cô muốn xem em trai của ông trùm Mafia bị một nữ cảnh sát làm khó sẽ như thế nào.
Vã lại Đường Vịnh Hi cũng muốn cho
Tần Gia Vỹ một bài học, vì cô đã biết người bỏ thuốc kích dục không ai khác hơn chính là cậu em chồng này.
Đột nhiên một đám người oai nghiêm từ trong bar Night Angel bước ra, Đường Vịnh Hi liền nhận ra Lôi Lạc Thiên, Nam Liệt và Mạnh Hùng.
Với lai lịch của bất kỳ nhân vật nào có thế lực lớn hay nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong lòng cô hiện lên tia nghi ngờ, không biết ngọn gió nào đã khiến ba ông trùm với lai lịch khủng như bọn họ, hôm nay lại tụ tập tại bar Night Angel này.
Trong lúc cô quan sát ba người đột nhiên trong lòng Đường Vịnh Hi hiện lên tia bối rối, khi cô nhìn thấy Tần Gia Uy.
Lúc này anh được Doãn Kỳ và Trần Linh Giang đỡ từ trong bar bước ra ngòai, anh đã ngà ngà say ánh mắt sắc bén không hề lộ ra sự lờ đờ vì men rượu, ngược lại còn sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời, khuôn mặt yêu nghiệt càng tỏa ra sự mê hoặc làm Đường Vịnh Hi nhìn anh đến ngây cả người.
Lôi Lạc Thiên, Nam Liệt và Mạnh Hùng ba người được thuộc hạ của mình cung kính mở cửa xe, họ ngồi vào trong xe rời khỏi bar Night Angel.
Sau khi xe của bọn họ vừa rời khỏi đột nhiên năm chiếc xe gắn máy màu đen từ đâu xông tới, trên tay của bọn họ cầm những cây mã tấu Nhật nhắm thẳng vào người của Tần Gia Uy tấn công.
Trong tình huống đột ngột này, thuộc hạ của Tần Gia Uy phản ứng cực kỳ lẹ, họ dùng thân thể của mình tạo thành một bức tường phòng thủ chặn trước mặt anh, Doãn Kỳ và Trần Linh Giang lập tức rút bên hông ra khẩu súng tuỳ thân của bọn họ nhắm vào bánh xe gắn máy không ngừng nổ súng.
"Păng......pằng......pằng......."
"Ahhhhhhhhhhhhhh..............."
Tiếng súng cùng với tiếng thét kinh hãi của những người đứng bên cạnh làm Thiết An Lâm giựt mình.
Cô nhìn theo hướng tiếng súng vang lên, Thiết An Lâm nhìn thấy một đám côn đồ trên tay cầm mã tấu muốn tấn công một người đàn ông, Thiết An Lâm không do dự liền vươn súng bắng vào bọn họ.
Tần Gia Vỹ thấy vậy liền xông tới đánh nhau với mấy tên vừa mới nhảy xuống từ trên xe gắn máy.
Cô không muốn về nhà sớm sợ phải đụng mặt Tần Gia Uy, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Thiết An Lâm trên người mặc quân phục cảnh đội, cô bước đi hối hả vào trong nhà hàng, nhìn thấy Đường Vịnh Hi đang ngồi chờ, cô liền lên tiếng.
"Xin lỗi chị Vịnh Hi em đến trễ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Thiết An Lâm nở một nụ cười nịnh nọt, cô cúi đầu nâng tay đặt ngay trán làm động tác xin lỗi Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi bực bội chau mày không vui, cô vươn tay nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình.
"Đại tiểu thư, em biết mình đã trễ bao lâu không?.
Một tiếng đồng hồ, gọi điện thoại em lại tắt máy."
Đường Vịnh Hi nóng giận nhìn Thiết An Lâm cằn nhằn.
"Em biết, nhưng vừa rồi có một nhiệm vụ đột xuất, nên phải tắt điện thoại.
Thôi mà......đừng giận nữa hôm nay em sẽ mờ chị."
Thiết An Lâm nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt vô tội vừa cười vừa nói.
Thiết An Lâm là một cô gái khoảng chừng 21 tuổi, cô sở hữu khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp, cặp mắt to tròn sống mũi cao thẳng, dù là một mỹ nữ nhưng trên người cô lúc nào cũng tỏa ra sự chính trực của một nữ cảnh.
Thiết An Lâm nhỏ tuổi hơn Đường Vịnh Hi nên từ nhỏ đến lớn cô luôn xem Đường Vịnh Hi như một người chị.
Sau khi dùng cơm xong, Đường Vịnh Hi và Thiết An Lâm vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng Thái.
Đột nhiên một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ chói, quẹo từ một con đường nhỏ phóng với tốc độ nhanh như chớp, xoáy bánh đậu trước mặt của hai cô.
Vì tốc động kinh hoàng này nên bánh xe mạ sát vào mặt đường nhựa tỏa ra mùi khét nồng nặc làm Đường Vịnh Hi và Thiết An Lâm bất giác nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Cánh cửa xe được mở ra Tần Gia Vỹ hiên ngang bước xuống, anh thản nhiên quăng chìa khoá xe cho thuộc hạ của Nam Liệt lúc này đang đứng canh chừng nghiêm mặt trước cửa bar Night Angel.
"Đứng lại!."
Giọng nói hung hăng của Thiết An Lâm vang lên từ phía sau của Tần Gia Vỹ, nhìn thấy thái độ hóng hách không xem pháp luật ra gì của anh làm cô tức đến phùn mang trợn mắt.
Tần Gia Vỹ không biết Thiết An Lâm đang nói chuyện với mình, bước chân lãnh đạm của anh vẫn hiển nhiên bước về phía trước.
Thiết An Lâm nhìn thấy anh không xem lời nói của cô ra gì, cô nóng giận rút súng từ bên hông ra chỉa thẳng vào người của Tần Gia Vỹ buông ra lời cảnh cáo.
"Tên mặc quần jean, áo sơ mi xanh!.
Anh còn không đứng lại tôi sẽ nổ súng ngay."
Cô đã làm cảnh sát ba năm, Tần Gia Vỹ là người đầu tiên công khai xem thường luật pháp như vậy.
Tất cả ánh mắt của mọi người chung quanh đều dồn hết trên người của Tần Gia Vỹ, anh bị ánh mắt của mọi người làm khó chịu.
"Quần jean, áo sơ mi xanh."
Anh nhìn chung quanh không ai mặc như vậy cả, ai nấy đều mặc âu phục.
Lúc này Tần Gia Vỹ mới ý thức được ở đây chỉ có mỗi một mình anh mặc quần jean và áo sơ mi xanh.
Tần Gia Vỹ xoay người lại tay chỉ vào mặt của mình nói.
"Cô đang nói chuyện với tôi."
Đập vào mắt anh là một cô gái mặc quân phục cảnh đội trên tay cầm một khẩu súng, con ngươi đen nhánh của anh chợt hiện lên tia sáng.
Anh không ngờ phụ nữ mặc quân phục lại xinh đẹp hấp dẫn đến như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò thích thú của Tần Gia Vỹ, Thiết An Lâm càng thêm tức giận hơn.
Cô bắn dọa một phát dưới mặt đất cách chân anh 2 cm.
"Pằng........"
Tiếng súng vang lên làm cho mọi người hoảng sợ, chỉ có Tần Gia Vỹ vẫn ung dung đứng yên tại chỗ trên khuôn mặt anh lại hiện lên ý cười.
Thiết An Lâm bước tới gần Tần Gia Vỹ, cô đưa tay ra trước mặt anh nói với giọng cộc lốc.
"Bằng lái."
"Không có!."
Tần Gia Vỹ nói một cách thẳng thắng, Doãn Kỳ vừa mới gọi cho anh, nói Tần Gia Uy đã uống say.
Anh sợ Tần Gia Uy sẽ gặp nguy hiểm nên gấp gáp rời khỏi nhà, lập tức phóng xe tới đây quên mang theo ví.
"Không có?
Vậy theo tôi về đồn lập biên bản."
Thiết An Lâm ghét nhất là những người ỷ mình có tiền xem thường luật pháp như anh.
"Cô tên gì, mai tôi sẽ đến tìm cô lập biên bản.
Hôm nay tôi bận không đi được."
Tần Gia Vỹ nhìn cô nói thật lòng, nhưng lời nói của anh lọt vào tai của Thiết An Lâm lại nghe thành những lời trêu chọc.
"Cái tên này!
Hắn nghĩ mình muốn mời hắn về đồn cảnh sát chơi sao?."
Thiết An Lâm thầm nghĩ trong lòng, cô nổi giận trợn mắt nhìn Tần Gia Vỹ nói.
"Anh nghĩ tôi đang mời anh sao?
Đây là sự bắt buộc."
Trong lúc hai người đang cãi vã Đường Vịnh Hi đứng một bên khoanh hai tay trước ngực chờ xem kịch vui.
Vừa rồi cô đã nhận ra Tần Gia Vỹ, cô không cản Thiết An Lâm lại vì cô muốn xem em trai của ông trùm Mafia bị một nữ cảnh sát làm khó sẽ như thế nào.
Vã lại Đường Vịnh Hi cũng muốn cho
Tần Gia Vỹ một bài học, vì cô đã biết người bỏ thuốc kích dục không ai khác hơn chính là cậu em chồng này.
Đột nhiên một đám người oai nghiêm từ trong bar Night Angel bước ra, Đường Vịnh Hi liền nhận ra Lôi Lạc Thiên, Nam Liệt và Mạnh Hùng.
Với lai lịch của bất kỳ nhân vật nào có thế lực lớn hay nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong lòng cô hiện lên tia nghi ngờ, không biết ngọn gió nào đã khiến ba ông trùm với lai lịch khủng như bọn họ, hôm nay lại tụ tập tại bar Night Angel này.
Trong lúc cô quan sát ba người đột nhiên trong lòng Đường Vịnh Hi hiện lên tia bối rối, khi cô nhìn thấy Tần Gia Uy.
Lúc này anh được Doãn Kỳ và Trần Linh Giang đỡ từ trong bar bước ra ngòai, anh đã ngà ngà say ánh mắt sắc bén không hề lộ ra sự lờ đờ vì men rượu, ngược lại còn sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời, khuôn mặt yêu nghiệt càng tỏa ra sự mê hoặc làm Đường Vịnh Hi nhìn anh đến ngây cả người.
Lôi Lạc Thiên, Nam Liệt và Mạnh Hùng ba người được thuộc hạ của mình cung kính mở cửa xe, họ ngồi vào trong xe rời khỏi bar Night Angel.
Sau khi xe của bọn họ vừa rời khỏi đột nhiên năm chiếc xe gắn máy màu đen từ đâu xông tới, trên tay của bọn họ cầm những cây mã tấu Nhật nhắm thẳng vào người của Tần Gia Uy tấn công.
Trong tình huống đột ngột này, thuộc hạ của Tần Gia Uy phản ứng cực kỳ lẹ, họ dùng thân thể của mình tạo thành một bức tường phòng thủ chặn trước mặt anh, Doãn Kỳ và Trần Linh Giang lập tức rút bên hông ra khẩu súng tuỳ thân của bọn họ nhắm vào bánh xe gắn máy không ngừng nổ súng.
"Păng......pằng......pằng......."
"Ahhhhhhhhhhhhhh..............."
Tiếng súng cùng với tiếng thét kinh hãi của những người đứng bên cạnh làm Thiết An Lâm giựt mình.
Cô nhìn theo hướng tiếng súng vang lên, Thiết An Lâm nhìn thấy một đám côn đồ trên tay cầm mã tấu muốn tấn công một người đàn ông, Thiết An Lâm không do dự liền vươn súng bắng vào bọn họ.
Tần Gia Vỹ thấy vậy liền xông tới đánh nhau với mấy tên vừa mới nhảy xuống từ trên xe gắn máy.
/100
|