Thẩm Như Vi nhìn cô bạn học đang thất hồn lạc phách, lo lắng hỏi Kim Thu: “Lisa không có việc gì chứ? Hình như hai ngày nay cậu ấy đều khóc, thất tình à?”
Kim Thu liếc nhìn Lisa với đôi mắt hơi sưng một cái, vẻ mặt không sao cả nói: “Cậu ta thất tình mới không thương tâm như thế. Hình như sách mới của vị thần tượng kia của cậu ta viết bi thương lắm, cậu ta vẫn đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.” Nói xong, Kim Thu quay sang xem thường: “Tớ thấy cậu ta bị ma nhập rồi, cần có một người để cứu với cậu ta.”
Như Vi lộp bộp trong lòng một tiếng, thần tượng của Lisa không phải là cậu nhỏ sao? Không kiềm chế được nỗi tò mò trong lòng, Thẩm Như Vi đến gần Lisa, rất quan tâm hỏi: “Lisa, cậu không sao chứ?”
Lisa không biết hồn đã bay đến tận phương nào mãi một lúc mới nhận ra có người nói chuyện với cô, cô quay đầu vừa thấy là Thẩm Như Vi, cố gắng cười nói: “Không có gì đâu. Chỉ là, tớ có chút thương cảm.”
“Chuyện gì thế? Là trong nhà có chuyện à?”
Từ sau vài lần thảo luận những tác phẩm của Cerf-volant cùng Thẩm Như Vi, hảo cảm của Lisa dành cho Như Vi dâng cao thẳng tắp. Không để ý Kim Thu cũng đến gần, cô lấy một quyển sách trong cặp, nói: “Tớ không sao. Chỉ là, tớ rất thương cảm, thương cảm cho nỗi thương cảm của Cerf-volant.”
Nhẫn nhịn nội tâm đang gào thét ầm lên, Thẩm Như Vi tò mò (không phải giả vờ) hỏi: “Sách mới của Cerf-volant làm sao cơ? Tớ đọc không hiểu tiếng Pháp, vẫn đang chờ bản dịch tiếng Trung của anh ấy.”
Lisa khẽ lắc đầu, nói: “Cerf-volant là một người rất lạc quan, cậu đọc sách của anh ấy sẽ cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp. Thiên nhiên cũng đẹp như thế, cuộc sống cũng đẹp như vậy. Thế nhưng tập văn xuôi “Trở về” mới ra này của Cerf-volant lại làm cho người đọc vô cùng thương tâm. Một người rất quan trọng trong sinh mệnh của Cerf-volant qua đời, tập văn xuôi này của anh ấy là để nhớ đến người kia. Loại đau lòng này không phải bộc phát ra ngay từ đầu, mà là từng chút từng chút một xâm nhập vào cốt tủy, khiến cậu sau khi đọc xong toàn bộ, dường như cậu có thể cảm nhận được nỗi đau lòng đó của anh ấy.” Chỉ nói vậy thôi, đôi mắt của Lisa đã đỏ hoe, Kim Thu nhìn mà than thầm liên tục.
Lisa hít sâu vài hơi, nói tiếp: “Tháng này Cerf-volant phát hành tổng cộng hai tập văn xuôi và một tập thơ. Hiện tại tớ chỉ đọc xong một quyển này thôi, còn hai cuốn kia tớ chưa có can đảm để đọc, bất quá nghe người khác nói tập thơ kia cũng rất bi thương, còn nội dung của tập văn xuôi còn lại rất ấm áp. Aizzz, hiện tại trong đầu óc tớ đều đang nghĩ xem nên an ủi Cerf-volant thế nào. Nhóm người mê sách chúng tớ sắp làm một hoạt động để biểu đạt ủng hộ với Cerf-volant, hy vọng anh ấy có thể mau chóng thoát khỏi bi thương.”
“Có nghiêm trọng như thế sao?” Kim Thu không thể hiểu nổi.
Lisa nổi giận: “Không cho phép cậu hoài nghi thần tượng của tớ!”
“Được được được, tớ nhận lỗi.” Kim Thu không dám xung đột chính diện cùng Lisa, con gái mê muội thần tượng là rất đáng sợ đó.
Như Vi thấy Kim Thu không cho là đúng, nói: “Văn chương của Cerf-volant thực sự là rất đẹp, hiện tại tớ cũng là fan trung thành đến chết của anh ấy, khuyến khích cậu nên xem.”
Kim Thu chu miệng: “Tớ không có hứng thú nhất là mấy thứ văn xuôi thơ ca gì gì đó.”
“Tục nhân!” Lisa cực kỳ khinh bỉ.
Như Vi cũng thẳng thắn lấy một tập văn xuôi từ trong cặp đưa cho Kim Thu: “Cậu đọc trước rồi hẵng nói có thích hay không.”
Lisa nói: “Cerf-volant cũng có viết tiểu thuyết đó, bất quá mấy tác phẩm tiểu thuyết của anh ấy không nhiều lắm, ngày mai tớ đưa cho cậu một quyển. Không đọc tác phẩm của Cerf-volant nhất định cậu sẽ phải tiếc nuối cả đời!”
Kim Thu đầu hàng, nhận sách từ Như Vi, nói: “Vậy tớ sẽ xem, xem rốt cuộc anh ta lợi hại bao nhiêu.”
“Vô cùng lợi hại! Không ai bằng!” Lisa lại cường điệu không chút do dự.
“Tớ bị các cậu gợi lên hứng thú rồi.” Hiện tại cũng không có việc gì, Kim Thu đơn giản mở trang đầu tiên, đọc tại chỗ luôn.
A, thật muốn biết rốt cuộc cậu nhỏ viết gì quá, bao giờ sách mới đến đây vậy, không thể nói cho người khác biết cậu nhỏ chính là Cerf-volant thật đáng tiếc nha. Ờ, hay là thôi đi, cô cũng không chịu nổi khi có người khác hoa si về cậu nhỏ đâu. Nếu Lisa biết cậu nhỏ chính là Cerf-volant, tuyệt đối ngày nào cũng sẽ quấn lấy cô. Nghĩ đến khả năng này, Như Vi rùng mình một cái.
Quẳng tên Redmond không biết từ đâu xuất hiện ra sau đầu, Lâm Vô Ý nghiêm nghiêm túc túc làm đồ thủ công cùng cháu trai nhỏ. Khác với những dụng cụ vật liệu mà các gia đình khác chuẩn bị, Lâm Vô Ý chuẩn bị đồ dùng cho cháu trai nhỏ rất đơn giản ____ Những tờ giấy màu khác nhau, cái kẹp, keo dán, bút vẽ nhiều màu sắc và giấy trắng A4.
Lâm Vô Ý đang vẽ trên giấy, Ethan ngồi bên cạnh kẹp giấy. Lúc đi nghỉ mát ở Sydney, Ethan đã học được không ít tuyệt kỹ từ ông chú nhỏ đấy.
Redmond cũng không để ý đến đứa trẻ cạnh mình, hắn vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Vô Ý, trong mắt là ánh nhìn nguy hiểm của người đi săn. Có ba cô giáo có mặt ở đó nghi ngờ trong lòng. Redmond này rõ ràng không phải đến để tham gia hoạt động gì hết, càng giống như đặc biệt tới đây để tiếp cận Lâm tiên sinh hơn. Một cô giáo trong số đó trao đổi bằng mắt với hai cô giáo còn lại, lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Lâm Vu Chi đang tham dự một hoạt động làm ăn ở Đức, thư ký của anh nhận được điện thoại gọi đến từ Hongkong, lập tức đưa di động cho anh, nói: “Lâm đổng, là nhà trẻ gọi điện thoại tới.”
Nói xin lỗi một tiếng với đối phương, Lâm Vu Chi cầm điện thoại ra ngoài nghe. Chỉ nghe xong hai câu, sắc mặt anh liền trầm hẳn đi: “Tôi biết rồi, cám ơn cô đã cho tôi biết. Có tình huống gì mong cô lập tức cho tôi biết.”
“Lâm tiên sinh khách khí quá, tôi sẽ làm vậy.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Vu Chi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Vu Hồng.
Thẩm Tiếu Vi đang nói chuyện điện thoại với em gái: “Sách của chúng ta chắc là sắp đến, cậu nhỏ nói có kinh hỉ. Em ngàn vạn lần không được tiết lộ chuyện của cậu nhỏ cho bạn em đâu đấy.”
“Không đâu, em cũng không dám nói.”
Có điện thoại đến, vừa thấy là anh họ Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi nói với em gái: “Anh còn có việc, không nói nữa.”
“Vâng.”
Cắt điện thoại với em gái, Thẩm Tiếu Vi quay sang nhận điện thoại của anh họ Vu Hồng. Vài giây sau, anh lập tức đứng dậy, lo lắng nói: “Em đến nhà trẻ đón họ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Tiếu Vi cầm túi ra khỏi văn phòng.
5 giờ chiều, hoạt động đã xong. Khi Ethan nộp tác phẩm thủ công đã được bé và ông chú nhỏ hoàn thành, toàn trường đều kinh hô, đến cả các cô giáo cũng phải rung động. Ethan mím môi, nhẫn nhịn niềm vui sướng và kiêu ngạo đến cực độ trong lòng, trở lại bên cạnh ông chú nhỏ, cầm chặt tay ông chú nhỏ. Ba cô giáo và mấy phụ huynh cũng vây quanh đến, xem những bức tranh lớn nhỏ trên khổ giấy A4. Những tờ giấy màu được kết hợp lại thành tranh vẽ trừu tượng, rất sinh động. Nếu có nhiều thời gian hơn, bức tranh này càng to trông càng hấp dẫn.
Mọi người đều thảo luận về bức tranh này, có một người đi đến cạnh Lâm Vô Ý, lên tiếng: “Lâm tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
Thân mình Lâm Vô Ý run lên, theo bản năng ôm chặt lấy cháu trai nhỏ, dịch sang bên cạnh từng bước một, nói: “Chờ cô giáo nói hoạt động chấm dứt đã.”
“… Được.” Redmond mang bộ dáng không hề lo lắng.
Chờ đến khi các cô giáo kinh ngạc tán thán xong xuôi, mọi người vây quanh Lâm Vô Ý, hỏi cậu bức tranh này làm ra như thế nào. Giao lưu với các cô giáo và những phụ huynh khác mười mấy phút, sau khi cô giáo tuyên bố hoạt động hôm nay chấm dứt, Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ miễn cưỡng đi theo Redmond ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa nhà trẻ, Lâm Vô Ý sửng sốt, sắc mặt Redmond nháy mắt liền âm trầm.
“Cậu nhỏ, Ethan.” Thẩm Tiếu Vi mang khuôn mặt tỏa ánh mặt trời đến chào hai người, rồi mới bế Ethan từ trong ngực Lâm Vô Ý.
“Cậu họ.”
Ethan rất cao hứng khi gặp cậu họ. Lâm Vô Ý cũng rất cao hứng, hơn nữa còn là đặc biệt cao hứng. Hô, vừa rồi cậu đã hối hận vì đáp ứng đi ăn cơm cùng Redmond.
“Thẩm tiên sinh.” Redmond không thể giả bộ không biết Thẩm Tiếu Vi, tiến đến chào hỏi.
“Redmond tiên sinh, thật là trùng hợp.”
Trùng hợp? Redmond nghiến răng trong lòng.
Khách khí bắt tay cùng Redmond xong, Thẩm Tiếu Vi giả bộ tò mò hỏi: “Con của Redmond tiên sinh cũng chuyển đến nhà trẻ Hongkong rồi à?”
Redmond áp chế tức giận, trả lời: “Chỉ là giúp bạn thôi.” Rồi mới nói với hai mẹ con đi ra cùng hắn: “Hai người gọi xe về trước đi.”
“Vâng, vâng.”
Người phụ nữ kia vội vàng dắt con mình đi về phía đầu phố. Thấy đã cách xa Redmond, người phụ nữ lập tức gọi điện thoại cho chồng mình, oán giận: “Sau này cấp trên của anh tìm anh thì từ chối đi, anh ta dọa đến con rồi đấy. Bài tập thủ công hôm nay của con làm rối tung hết lên.”
Nụ cười bên khóe miệng Thẩm Tiếu Vi mang rõ nét trào phúng, sắc mặt của Redmond cũng rõ ràng không hề tốt đẹp. Lâm Vô Ý đi đến bên cạnh Tiếu Vi, nói với Redmond: “Redmond tiên sinh, thực xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến nơi hẹn. Chuyện liên quan đến ba tôi, nếu ngài đồng ý có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, Lâm Vô Ý xé một trang giấy trắng viết số điện thoại nhà cho Redmond. Redmond vừa thấy dãy số đó, mặt càng thêm âm trầm. Lâm Vô Ý tỏ rõ không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, cho số điện thoại cũng không phải số di động của mình.
“Vậy, tạm biệt.”
Không muốn ở lại lâu, Lâm Vô Ý trực tiếp lên xe của cháu trai ngoại. Thẩm Tiếu Vi buông Ethan xuống, nhìn bé lên xe, rồi mới nói với Redmond: “Vậy tạm biệt, Redmond tiên sinh.”
Dứt lời, không để ý tới phản ứng của đối phương, Thẩm Tiếu Vi ngồi vào ghế lái, lái xe đi. Bảo tiêu đưa Lâm Vô Ý đến nhà trẻ lên chiếc xe bọn họ đến, đi phía sau chiếc xe kia.
Redmond căm tức đập một cái vào xe của mình, không cam lòng lên xe. Xé tờ giấy Lâm Vô Ý đưa cho hắn, Redmond cũng lái xe đi, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.
Xe vừa đi, Lâm Vô Ý thở ra một hơi dài: “Tiếu Vi, may mà cậu đến đây.”
Vẻ mặt Thẩm Tiếu Vi rất nghiêm túc: “Cháu không đến có phải tối nay cậu sẽ đi ăn cùng hắn?”
Lâm Vô Ý chột dạ nói: “Hắn nói muốn nói chuyện của ông ngoại cậu cho tôi, tôi liền, đồng ý.”
“Hắn lừa cậu đó!” Trên xe có trẻ con, Thẩm Tiếu Vi áp chế cơn tức. “Hắn là một phần tử nguy hiểm, cậu nhỏ, cậu phải tránh xa hắn ra. Nếu sau này hắn lại mời cậu ăn cơm hay gì khác, cậu lập tức gọi điện cho cháu.”
“Được, tôi nghe lời, sau này tuyệt đối không đi ăn cơm cùng hắn.” Lâm Vô Ý lặng lẽ che tai cháu trai nhỏ, cười tủm tỉm: “Tiếu Vi, có phải cậu ghen không?”
Liếc nhìn nụ cười trên mặt đối phương từ gương chiếu hậu, Thẩm Tiếu Vi cười “Phốc!” một tiếng: “Phải, cháu ghen. Vậy cậu nhỏ có phải nên ngoan ngoãn, không một mình ra ngoài cùng tên đàn ông nào khác không?”
“Ấy, cậu coi tôi là Ethan sao?”
“Cậu giống Ethan càng làm cháu lo lắng hơn.”
Trong lòng Lâm Vô Ý ngọt ngào một trận. Ethan nghe được mấy lời này, ôm ông chú nhỏ nói to: “Con sẽ không để người khác cướp mất ông chú nhỏ đâu!”
Bên trong xe im lặng một lát, tiếp đó chính là một tràng cười. Lâm Vô Ý cắn lên mặt cháu trai nhỏ mấy cái, ôm chặt: “Ethan ngoan quá, sao có thể ngoan như thế chứ!”
Không nghĩ đến tên đàn ông nguy hiểm vừa xâm nhập vào cuộc sống của cậu, Lâm Vô Ý lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cùng cháu trai nhỏ. Vẫn là ở cùng người nhà là có cảm giác tốt nhất. Thẩm Tiếu Vi gọi điện cho anh họ Vu Hồng, nói cho đối phương anh đã đón được người. Lâm Vu Hồng đang ở nội địa không về kịp cuối cùng cũng an tâm, nhưng tiếp đó, anh lại nhíu mi. Tên Redmond kia, thật sự là âm hồn không tan.
Quách gia, Quách Minh Ngải vừa từ bên ngoài trở về, thấy con gái ở nhà, lập tức nổi giận.
“Mày lại rúc trong nhà! Vu Chi đi công tác, mày không biết đến nhà trẻ đón Ethan tan học về à? Ngay cả Ethan cũng không cần loại mẹ như mày, mày còn trông cậy vào việc Vu Chi hồi tâm chuyển ý với mày sao? Cũng không biết mày suy nghĩ cái gì trong đầu nữa! Thằng chồng có tiền có thế thì không muốn, lại cố tình đi tìm mấy thằng mặt trắng chỉ biết ăn cơm!”
Quách Bội Bội không dám cãi lại một câu, trầm mặc nghe ba mắng mỏ chỉ trích. Sau khi cô ly hôn, thẻ tín dụng cũng bị ba khóa lại, bạn trai ở Pháp cũng bắt đầu bất hòa với cô. Quách Bội Bội có ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu tại sao đối phương lại nguyện ý hẹn hò cùng mình. Sớm biết có ngày hôm nay, nhất định cô sẽ không hồ đồ như vậy, nhất định sẽ giữ chặt Lâm Vu Chi không buông tay.
Ngồi xuống sofa, Quách Minh Ngải tức giận hừ một tiếng: “Bây giờ ba sống, còn có thể nuôi mày, ba chết rồi mày phải làm sao? Miệng ăn núi lở à? Hoặc là mày tìm một thằng khác có tiền đồng ý cưới mày, hoặc là đi tìm Vu Chi. Nói sao Ethan cũng là con của hai đứa, chỉ khi Ethan cần mày, Vu Chi mới có thể quay đầu lại, hiện tại có lợi nhất cho mày chính là Vu Chi không có phụ nữ nào khác, cũng chỉ có Ethan là con.”
Quách Bội Bội không nhịn được nói: “Nhưng đơn ly hôn có nói sau khi ly hôn con không được đi gặp Ethan.”
“Bây giờ thì mày biết nghe lời, sớm đi làm cái khác đi! Mày nghĩ Vu Chi có thể làm gì được mày? Tìm cảnh sát bắt mày sao? Quách gia không bằng Lâm gia, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì Quách gia chúng ta hết! Đi! Gặp Ethan! Cuối tuần mày đón Ethan về nhà, nói ba và mẹ mày nhớ nó!”
Quách Bội Bội cắn môi, gật gật đầu.
Về đến nhà, giao Ethan cho bảo mẫu, Thẩm Tiếu Vi dắt tay Lâm Vô Ý kéo lên lầu. Đóng cửa, Thẩm Tiếu Vi nói thẳng: “Cậu nhỏ, Redmond căn bản không biết chuyện gì về ông ngoại hết, hắn tìm cậu là muốn mua căn biệt thự ông ngoại để lại cho cậu.”
Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý nháy mắt đã biến mất: “Có ý, ý gì?”
Bốn người vốn không định nói chuyện này cho Lâm Vô Ý, nhưng Redmond mang bộ dáng chủ động ra trận, sau khi Lâm Vu Hồng cân nhắc đã quyết định để Thẩm Tiếu Vi nói chân tướng cho Lâm Vô Ý biết, như vậy Lâm Vô Ý mới có thể chủ động đề phòng.
Ôm người kia vào lòng, Thẩm Tiếu Vi nói: “Lúc trước Redmond phái người đến tìm cậu, chính là muốn có căn biệt thự ông ngoại để lại cho cậu. Anh họ cả và anh họ Vu Hồng đã từ chối hắn thay cậu, cũng nói cậu sẽ không bán, nào biết hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Lâm Vô Ý kéo quần áo Tiếu Vi, mắt mở to: “Hắn muốn mua, biệt thự kia?” Rời khỏi ngực Tiếu Vi, Lâm Vô Ý kích động: “Tôi tuyệt đối không bán căn biệt thự đó!”
“Cháu biết cháu biết, chỉ sợ cậu thương tâm nên bọn cháu không nói cho cậu biết.” Một lần nữa ôm người kia, Thẩm Tiếu Vi vuốt ve sau lưng Lâm Vô Ý, trấn an: “Cậu nhỏ, bọn cháu ai cũng không để người khác mua căn biệt thự đó. Sau này cậu đừng gặp lại Redmond.”
Lâm Vô Ý mím chặt môi, thân thể căng cứng. Nếu nói cái gì là then chốt của cậu, vậy thì những di vật ba để lại cho cậu chính là then chốt của cậu, ai cũng không thể động vào.
“Tôi sẽ không gặp lại hắn.” Lâm Vô Ý ôm chặt thắt lưng Tiếu Vi. “Tôi sẽ không gặp hắn. Cậu nói cho hắn biết, tôi tuyệt đối không bán căn biệt thự đó.”
“Được được, cháu sẽ nói cho hắn biết. Cậu nhỏ, đừng tức giận, bọn cháu sẽ không để bất luận kẻ nào mua căn biệt thự đó.”
Lâm Vô Ý vùi đầu vào trong ngực Tiếu Vi, hai tay siết chặt. Đó là tài sản trân quý nhất mà ba để lại cho cậu. Lâm Vô Ý rất khổ sở, rất thương tâm, rất phẫn nộ.
“Cậu nhỏ… Cháu sẽ không để bất luận kẻ nào mua nó, đừng khổ sở, đừng vì một tên tự đại như thế mà thương tâm.” Thẩm Tiếu Vi có chút hối hận vì nói chân tướng cho người này biết.
“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý cúi đầu lên tiếng. “Cậu hỏi xem, bao giờ, Vu Chi về… Tôi muốn mở, món quà, ông ngoại cậu để lại cho tôi…”
“Được, cháu gọi điện thoại cho anh họ cả ngay.”
“Tiếu Vi… Sờ tôi…”
Thẩm Tiếu Vi cúi người, bế ngang người trong lòng lên, nhanh chóng đi về phía giường.
__Hết chương 94__
Kim Thu liếc nhìn Lisa với đôi mắt hơi sưng một cái, vẻ mặt không sao cả nói: “Cậu ta thất tình mới không thương tâm như thế. Hình như sách mới của vị thần tượng kia của cậu ta viết bi thương lắm, cậu ta vẫn đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.” Nói xong, Kim Thu quay sang xem thường: “Tớ thấy cậu ta bị ma nhập rồi, cần có một người để cứu với cậu ta.”
Như Vi lộp bộp trong lòng một tiếng, thần tượng của Lisa không phải là cậu nhỏ sao? Không kiềm chế được nỗi tò mò trong lòng, Thẩm Như Vi đến gần Lisa, rất quan tâm hỏi: “Lisa, cậu không sao chứ?”
Lisa không biết hồn đã bay đến tận phương nào mãi một lúc mới nhận ra có người nói chuyện với cô, cô quay đầu vừa thấy là Thẩm Như Vi, cố gắng cười nói: “Không có gì đâu. Chỉ là, tớ có chút thương cảm.”
“Chuyện gì thế? Là trong nhà có chuyện à?”
Từ sau vài lần thảo luận những tác phẩm của Cerf-volant cùng Thẩm Như Vi, hảo cảm của Lisa dành cho Như Vi dâng cao thẳng tắp. Không để ý Kim Thu cũng đến gần, cô lấy một quyển sách trong cặp, nói: “Tớ không sao. Chỉ là, tớ rất thương cảm, thương cảm cho nỗi thương cảm của Cerf-volant.”
Nhẫn nhịn nội tâm đang gào thét ầm lên, Thẩm Như Vi tò mò (không phải giả vờ) hỏi: “Sách mới của Cerf-volant làm sao cơ? Tớ đọc không hiểu tiếng Pháp, vẫn đang chờ bản dịch tiếng Trung của anh ấy.”
Lisa khẽ lắc đầu, nói: “Cerf-volant là một người rất lạc quan, cậu đọc sách của anh ấy sẽ cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp. Thiên nhiên cũng đẹp như thế, cuộc sống cũng đẹp như vậy. Thế nhưng tập văn xuôi “Trở về” mới ra này của Cerf-volant lại làm cho người đọc vô cùng thương tâm. Một người rất quan trọng trong sinh mệnh của Cerf-volant qua đời, tập văn xuôi này của anh ấy là để nhớ đến người kia. Loại đau lòng này không phải bộc phát ra ngay từ đầu, mà là từng chút từng chút một xâm nhập vào cốt tủy, khiến cậu sau khi đọc xong toàn bộ, dường như cậu có thể cảm nhận được nỗi đau lòng đó của anh ấy.” Chỉ nói vậy thôi, đôi mắt của Lisa đã đỏ hoe, Kim Thu nhìn mà than thầm liên tục.
Lisa hít sâu vài hơi, nói tiếp: “Tháng này Cerf-volant phát hành tổng cộng hai tập văn xuôi và một tập thơ. Hiện tại tớ chỉ đọc xong một quyển này thôi, còn hai cuốn kia tớ chưa có can đảm để đọc, bất quá nghe người khác nói tập thơ kia cũng rất bi thương, còn nội dung của tập văn xuôi còn lại rất ấm áp. Aizzz, hiện tại trong đầu óc tớ đều đang nghĩ xem nên an ủi Cerf-volant thế nào. Nhóm người mê sách chúng tớ sắp làm một hoạt động để biểu đạt ủng hộ với Cerf-volant, hy vọng anh ấy có thể mau chóng thoát khỏi bi thương.”
“Có nghiêm trọng như thế sao?” Kim Thu không thể hiểu nổi.
Lisa nổi giận: “Không cho phép cậu hoài nghi thần tượng của tớ!”
“Được được được, tớ nhận lỗi.” Kim Thu không dám xung đột chính diện cùng Lisa, con gái mê muội thần tượng là rất đáng sợ đó.
Như Vi thấy Kim Thu không cho là đúng, nói: “Văn chương của Cerf-volant thực sự là rất đẹp, hiện tại tớ cũng là fan trung thành đến chết của anh ấy, khuyến khích cậu nên xem.”
Kim Thu chu miệng: “Tớ không có hứng thú nhất là mấy thứ văn xuôi thơ ca gì gì đó.”
“Tục nhân!” Lisa cực kỳ khinh bỉ.
Như Vi cũng thẳng thắn lấy một tập văn xuôi từ trong cặp đưa cho Kim Thu: “Cậu đọc trước rồi hẵng nói có thích hay không.”
Lisa nói: “Cerf-volant cũng có viết tiểu thuyết đó, bất quá mấy tác phẩm tiểu thuyết của anh ấy không nhiều lắm, ngày mai tớ đưa cho cậu một quyển. Không đọc tác phẩm của Cerf-volant nhất định cậu sẽ phải tiếc nuối cả đời!”
Kim Thu đầu hàng, nhận sách từ Như Vi, nói: “Vậy tớ sẽ xem, xem rốt cuộc anh ta lợi hại bao nhiêu.”
“Vô cùng lợi hại! Không ai bằng!” Lisa lại cường điệu không chút do dự.
“Tớ bị các cậu gợi lên hứng thú rồi.” Hiện tại cũng không có việc gì, Kim Thu đơn giản mở trang đầu tiên, đọc tại chỗ luôn.
A, thật muốn biết rốt cuộc cậu nhỏ viết gì quá, bao giờ sách mới đến đây vậy, không thể nói cho người khác biết cậu nhỏ chính là Cerf-volant thật đáng tiếc nha. Ờ, hay là thôi đi, cô cũng không chịu nổi khi có người khác hoa si về cậu nhỏ đâu. Nếu Lisa biết cậu nhỏ chính là Cerf-volant, tuyệt đối ngày nào cũng sẽ quấn lấy cô. Nghĩ đến khả năng này, Như Vi rùng mình một cái.
Quẳng tên Redmond không biết từ đâu xuất hiện ra sau đầu, Lâm Vô Ý nghiêm nghiêm túc túc làm đồ thủ công cùng cháu trai nhỏ. Khác với những dụng cụ vật liệu mà các gia đình khác chuẩn bị, Lâm Vô Ý chuẩn bị đồ dùng cho cháu trai nhỏ rất đơn giản ____ Những tờ giấy màu khác nhau, cái kẹp, keo dán, bút vẽ nhiều màu sắc và giấy trắng A4.
Lâm Vô Ý đang vẽ trên giấy, Ethan ngồi bên cạnh kẹp giấy. Lúc đi nghỉ mát ở Sydney, Ethan đã học được không ít tuyệt kỹ từ ông chú nhỏ đấy.
Redmond cũng không để ý đến đứa trẻ cạnh mình, hắn vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Vô Ý, trong mắt là ánh nhìn nguy hiểm của người đi săn. Có ba cô giáo có mặt ở đó nghi ngờ trong lòng. Redmond này rõ ràng không phải đến để tham gia hoạt động gì hết, càng giống như đặc biệt tới đây để tiếp cận Lâm tiên sinh hơn. Một cô giáo trong số đó trao đổi bằng mắt với hai cô giáo còn lại, lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Lâm Vu Chi đang tham dự một hoạt động làm ăn ở Đức, thư ký của anh nhận được điện thoại gọi đến từ Hongkong, lập tức đưa di động cho anh, nói: “Lâm đổng, là nhà trẻ gọi điện thoại tới.”
Nói xin lỗi một tiếng với đối phương, Lâm Vu Chi cầm điện thoại ra ngoài nghe. Chỉ nghe xong hai câu, sắc mặt anh liền trầm hẳn đi: “Tôi biết rồi, cám ơn cô đã cho tôi biết. Có tình huống gì mong cô lập tức cho tôi biết.”
“Lâm tiên sinh khách khí quá, tôi sẽ làm vậy.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Vu Chi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Vu Hồng.
Thẩm Tiếu Vi đang nói chuyện điện thoại với em gái: “Sách của chúng ta chắc là sắp đến, cậu nhỏ nói có kinh hỉ. Em ngàn vạn lần không được tiết lộ chuyện của cậu nhỏ cho bạn em đâu đấy.”
“Không đâu, em cũng không dám nói.”
Có điện thoại đến, vừa thấy là anh họ Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi nói với em gái: “Anh còn có việc, không nói nữa.”
“Vâng.”
Cắt điện thoại với em gái, Thẩm Tiếu Vi quay sang nhận điện thoại của anh họ Vu Hồng. Vài giây sau, anh lập tức đứng dậy, lo lắng nói: “Em đến nhà trẻ đón họ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Tiếu Vi cầm túi ra khỏi văn phòng.
5 giờ chiều, hoạt động đã xong. Khi Ethan nộp tác phẩm thủ công đã được bé và ông chú nhỏ hoàn thành, toàn trường đều kinh hô, đến cả các cô giáo cũng phải rung động. Ethan mím môi, nhẫn nhịn niềm vui sướng và kiêu ngạo đến cực độ trong lòng, trở lại bên cạnh ông chú nhỏ, cầm chặt tay ông chú nhỏ. Ba cô giáo và mấy phụ huynh cũng vây quanh đến, xem những bức tranh lớn nhỏ trên khổ giấy A4. Những tờ giấy màu được kết hợp lại thành tranh vẽ trừu tượng, rất sinh động. Nếu có nhiều thời gian hơn, bức tranh này càng to trông càng hấp dẫn.
Mọi người đều thảo luận về bức tranh này, có một người đi đến cạnh Lâm Vô Ý, lên tiếng: “Lâm tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
Thân mình Lâm Vô Ý run lên, theo bản năng ôm chặt lấy cháu trai nhỏ, dịch sang bên cạnh từng bước một, nói: “Chờ cô giáo nói hoạt động chấm dứt đã.”
“… Được.” Redmond mang bộ dáng không hề lo lắng.
Chờ đến khi các cô giáo kinh ngạc tán thán xong xuôi, mọi người vây quanh Lâm Vô Ý, hỏi cậu bức tranh này làm ra như thế nào. Giao lưu với các cô giáo và những phụ huynh khác mười mấy phút, sau khi cô giáo tuyên bố hoạt động hôm nay chấm dứt, Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ miễn cưỡng đi theo Redmond ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa nhà trẻ, Lâm Vô Ý sửng sốt, sắc mặt Redmond nháy mắt liền âm trầm.
“Cậu nhỏ, Ethan.” Thẩm Tiếu Vi mang khuôn mặt tỏa ánh mặt trời đến chào hai người, rồi mới bế Ethan từ trong ngực Lâm Vô Ý.
“Cậu họ.”
Ethan rất cao hứng khi gặp cậu họ. Lâm Vô Ý cũng rất cao hứng, hơn nữa còn là đặc biệt cao hứng. Hô, vừa rồi cậu đã hối hận vì đáp ứng đi ăn cơm cùng Redmond.
“Thẩm tiên sinh.” Redmond không thể giả bộ không biết Thẩm Tiếu Vi, tiến đến chào hỏi.
“Redmond tiên sinh, thật là trùng hợp.”
Trùng hợp? Redmond nghiến răng trong lòng.
Khách khí bắt tay cùng Redmond xong, Thẩm Tiếu Vi giả bộ tò mò hỏi: “Con của Redmond tiên sinh cũng chuyển đến nhà trẻ Hongkong rồi à?”
Redmond áp chế tức giận, trả lời: “Chỉ là giúp bạn thôi.” Rồi mới nói với hai mẹ con đi ra cùng hắn: “Hai người gọi xe về trước đi.”
“Vâng, vâng.”
Người phụ nữ kia vội vàng dắt con mình đi về phía đầu phố. Thấy đã cách xa Redmond, người phụ nữ lập tức gọi điện thoại cho chồng mình, oán giận: “Sau này cấp trên của anh tìm anh thì từ chối đi, anh ta dọa đến con rồi đấy. Bài tập thủ công hôm nay của con làm rối tung hết lên.”
Nụ cười bên khóe miệng Thẩm Tiếu Vi mang rõ nét trào phúng, sắc mặt của Redmond cũng rõ ràng không hề tốt đẹp. Lâm Vô Ý đi đến bên cạnh Tiếu Vi, nói với Redmond: “Redmond tiên sinh, thực xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến nơi hẹn. Chuyện liên quan đến ba tôi, nếu ngài đồng ý có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, Lâm Vô Ý xé một trang giấy trắng viết số điện thoại nhà cho Redmond. Redmond vừa thấy dãy số đó, mặt càng thêm âm trầm. Lâm Vô Ý tỏ rõ không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, cho số điện thoại cũng không phải số di động của mình.
“Vậy, tạm biệt.”
Không muốn ở lại lâu, Lâm Vô Ý trực tiếp lên xe của cháu trai ngoại. Thẩm Tiếu Vi buông Ethan xuống, nhìn bé lên xe, rồi mới nói với Redmond: “Vậy tạm biệt, Redmond tiên sinh.”
Dứt lời, không để ý tới phản ứng của đối phương, Thẩm Tiếu Vi ngồi vào ghế lái, lái xe đi. Bảo tiêu đưa Lâm Vô Ý đến nhà trẻ lên chiếc xe bọn họ đến, đi phía sau chiếc xe kia.
Redmond căm tức đập một cái vào xe của mình, không cam lòng lên xe. Xé tờ giấy Lâm Vô Ý đưa cho hắn, Redmond cũng lái xe đi, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.
Xe vừa đi, Lâm Vô Ý thở ra một hơi dài: “Tiếu Vi, may mà cậu đến đây.”
Vẻ mặt Thẩm Tiếu Vi rất nghiêm túc: “Cháu không đến có phải tối nay cậu sẽ đi ăn cùng hắn?”
Lâm Vô Ý chột dạ nói: “Hắn nói muốn nói chuyện của ông ngoại cậu cho tôi, tôi liền, đồng ý.”
“Hắn lừa cậu đó!” Trên xe có trẻ con, Thẩm Tiếu Vi áp chế cơn tức. “Hắn là một phần tử nguy hiểm, cậu nhỏ, cậu phải tránh xa hắn ra. Nếu sau này hắn lại mời cậu ăn cơm hay gì khác, cậu lập tức gọi điện cho cháu.”
“Được, tôi nghe lời, sau này tuyệt đối không đi ăn cơm cùng hắn.” Lâm Vô Ý lặng lẽ che tai cháu trai nhỏ, cười tủm tỉm: “Tiếu Vi, có phải cậu ghen không?”
Liếc nhìn nụ cười trên mặt đối phương từ gương chiếu hậu, Thẩm Tiếu Vi cười “Phốc!” một tiếng: “Phải, cháu ghen. Vậy cậu nhỏ có phải nên ngoan ngoãn, không một mình ra ngoài cùng tên đàn ông nào khác không?”
“Ấy, cậu coi tôi là Ethan sao?”
“Cậu giống Ethan càng làm cháu lo lắng hơn.”
Trong lòng Lâm Vô Ý ngọt ngào một trận. Ethan nghe được mấy lời này, ôm ông chú nhỏ nói to: “Con sẽ không để người khác cướp mất ông chú nhỏ đâu!”
Bên trong xe im lặng một lát, tiếp đó chính là một tràng cười. Lâm Vô Ý cắn lên mặt cháu trai nhỏ mấy cái, ôm chặt: “Ethan ngoan quá, sao có thể ngoan như thế chứ!”
Không nghĩ đến tên đàn ông nguy hiểm vừa xâm nhập vào cuộc sống của cậu, Lâm Vô Ý lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cùng cháu trai nhỏ. Vẫn là ở cùng người nhà là có cảm giác tốt nhất. Thẩm Tiếu Vi gọi điện cho anh họ Vu Hồng, nói cho đối phương anh đã đón được người. Lâm Vu Hồng đang ở nội địa không về kịp cuối cùng cũng an tâm, nhưng tiếp đó, anh lại nhíu mi. Tên Redmond kia, thật sự là âm hồn không tan.
Quách gia, Quách Minh Ngải vừa từ bên ngoài trở về, thấy con gái ở nhà, lập tức nổi giận.
“Mày lại rúc trong nhà! Vu Chi đi công tác, mày không biết đến nhà trẻ đón Ethan tan học về à? Ngay cả Ethan cũng không cần loại mẹ như mày, mày còn trông cậy vào việc Vu Chi hồi tâm chuyển ý với mày sao? Cũng không biết mày suy nghĩ cái gì trong đầu nữa! Thằng chồng có tiền có thế thì không muốn, lại cố tình đi tìm mấy thằng mặt trắng chỉ biết ăn cơm!”
Quách Bội Bội không dám cãi lại một câu, trầm mặc nghe ba mắng mỏ chỉ trích. Sau khi cô ly hôn, thẻ tín dụng cũng bị ba khóa lại, bạn trai ở Pháp cũng bắt đầu bất hòa với cô. Quách Bội Bội có ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu tại sao đối phương lại nguyện ý hẹn hò cùng mình. Sớm biết có ngày hôm nay, nhất định cô sẽ không hồ đồ như vậy, nhất định sẽ giữ chặt Lâm Vu Chi không buông tay.
Ngồi xuống sofa, Quách Minh Ngải tức giận hừ một tiếng: “Bây giờ ba sống, còn có thể nuôi mày, ba chết rồi mày phải làm sao? Miệng ăn núi lở à? Hoặc là mày tìm một thằng khác có tiền đồng ý cưới mày, hoặc là đi tìm Vu Chi. Nói sao Ethan cũng là con của hai đứa, chỉ khi Ethan cần mày, Vu Chi mới có thể quay đầu lại, hiện tại có lợi nhất cho mày chính là Vu Chi không có phụ nữ nào khác, cũng chỉ có Ethan là con.”
Quách Bội Bội không nhịn được nói: “Nhưng đơn ly hôn có nói sau khi ly hôn con không được đi gặp Ethan.”
“Bây giờ thì mày biết nghe lời, sớm đi làm cái khác đi! Mày nghĩ Vu Chi có thể làm gì được mày? Tìm cảnh sát bắt mày sao? Quách gia không bằng Lâm gia, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì Quách gia chúng ta hết! Đi! Gặp Ethan! Cuối tuần mày đón Ethan về nhà, nói ba và mẹ mày nhớ nó!”
Quách Bội Bội cắn môi, gật gật đầu.
Về đến nhà, giao Ethan cho bảo mẫu, Thẩm Tiếu Vi dắt tay Lâm Vô Ý kéo lên lầu. Đóng cửa, Thẩm Tiếu Vi nói thẳng: “Cậu nhỏ, Redmond căn bản không biết chuyện gì về ông ngoại hết, hắn tìm cậu là muốn mua căn biệt thự ông ngoại để lại cho cậu.”
Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý nháy mắt đã biến mất: “Có ý, ý gì?”
Bốn người vốn không định nói chuyện này cho Lâm Vô Ý, nhưng Redmond mang bộ dáng chủ động ra trận, sau khi Lâm Vu Hồng cân nhắc đã quyết định để Thẩm Tiếu Vi nói chân tướng cho Lâm Vô Ý biết, như vậy Lâm Vô Ý mới có thể chủ động đề phòng.
Ôm người kia vào lòng, Thẩm Tiếu Vi nói: “Lúc trước Redmond phái người đến tìm cậu, chính là muốn có căn biệt thự ông ngoại để lại cho cậu. Anh họ cả và anh họ Vu Hồng đã từ chối hắn thay cậu, cũng nói cậu sẽ không bán, nào biết hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Lâm Vô Ý kéo quần áo Tiếu Vi, mắt mở to: “Hắn muốn mua, biệt thự kia?” Rời khỏi ngực Tiếu Vi, Lâm Vô Ý kích động: “Tôi tuyệt đối không bán căn biệt thự đó!”
“Cháu biết cháu biết, chỉ sợ cậu thương tâm nên bọn cháu không nói cho cậu biết.” Một lần nữa ôm người kia, Thẩm Tiếu Vi vuốt ve sau lưng Lâm Vô Ý, trấn an: “Cậu nhỏ, bọn cháu ai cũng không để người khác mua căn biệt thự đó. Sau này cậu đừng gặp lại Redmond.”
Lâm Vô Ý mím chặt môi, thân thể căng cứng. Nếu nói cái gì là then chốt của cậu, vậy thì những di vật ba để lại cho cậu chính là then chốt của cậu, ai cũng không thể động vào.
“Tôi sẽ không gặp lại hắn.” Lâm Vô Ý ôm chặt thắt lưng Tiếu Vi. “Tôi sẽ không gặp hắn. Cậu nói cho hắn biết, tôi tuyệt đối không bán căn biệt thự đó.”
“Được được, cháu sẽ nói cho hắn biết. Cậu nhỏ, đừng tức giận, bọn cháu sẽ không để bất luận kẻ nào mua căn biệt thự đó.”
Lâm Vô Ý vùi đầu vào trong ngực Tiếu Vi, hai tay siết chặt. Đó là tài sản trân quý nhất mà ba để lại cho cậu. Lâm Vô Ý rất khổ sở, rất thương tâm, rất phẫn nộ.
“Cậu nhỏ… Cháu sẽ không để bất luận kẻ nào mua nó, đừng khổ sở, đừng vì một tên tự đại như thế mà thương tâm.” Thẩm Tiếu Vi có chút hối hận vì nói chân tướng cho người này biết.
“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý cúi đầu lên tiếng. “Cậu hỏi xem, bao giờ, Vu Chi về… Tôi muốn mở, món quà, ông ngoại cậu để lại cho tôi…”
“Được, cháu gọi điện thoại cho anh họ cả ngay.”
“Tiếu Vi… Sờ tôi…”
Thẩm Tiếu Vi cúi người, bế ngang người trong lòng lên, nhanh chóng đi về phía giường.
__Hết chương 94__
/100
|