Trong phòng nghỉ, âm nhạc của điệu waltz khi thì du dương khi thì sôi nổi, nhưng lực chú ý của mọi người đều đặt lên người đang khiêu vũ. Sống trong một gia tộc lớn, khiêu vũ giao hảo là một trong những kiến thức cơ bản họ phải học trước khi bước vào giới xã giao. Nhưng buổi vũ hội hôm nay lại làm họ say mê nhất. Là người nhảy bước dành cho nữ, động tác của Lâm Vô Ý có nhiều chỗ không được chuẩn, nhưng trong trường hợp thế này căn bản không là gì hết.
Cậu cười tươi nhìn cháu trai ngoại duy nhất của mình, tay trái nhẹ nhàng khoát lên bả vai đối phương, tất cả mọi thứ chung quanh giống như đều chuyển động theo bước nhảy của cậu, cảm giác không chân thực. Thẩm Tiếu Vi cũng hiểu mình đang say, trong mắt anh chỉ có nụ cười tươi trên khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, cái miệng cho dù là đang cười vui sướng vẫn có chút thương tâm đè nén bên trong. Cậu nhỏ, đừng thương tâm, đừng khổ sở, cậu, vẫn còn bọn cháu, vẫn còn cháu.
Đẩy người trong ngực ra xa, lại một lần nữa ôm vào lòng, nụ cười của Thẩm Tiếu Vi thật giống một đứa trẻ. Lại xoay ba vòng liên tiếp, âm nhạc ngừng, Thẩm Tiếu Vi có chút thở dốc, vừa định nói gì đó, người trong ngực đã bị ai đó mang đi.
“Đến tôi.”
Lâm Vu Chu không có một tiếng thăm hỏi đã đưa Lâm Vô Ý đi. Nụ cười của Thẩm Tiếu Vi cứng ngắc, trong mắt hiện chút ảo não, anh họ Vu Chu hơi quá đáng đó.
“Cậu nhỏ, cháu vẫn muốn khiêu vũ với cậu.” Thẩm Như Vi đứng một bên hét ầm lên, đã hoàn toàn bay high rồi. Lâm Vu Huệ dứt khoát kéo Thẩm Như Vi vào sân nhảy. Hai người đàn ông có thể khiêu vũ, hai con gái cũng có thể.
Thẩm Tiếu Vi đặt mông ngồi xuống sofa, cho dù có chút tức giận vì anh họ Vu Chu “cướp mất” cậu nhỏ, nhưng lần khiêu vũ lúc nãy lại gây cho anh một loại rung động thật đặc biệt, làm anh bây giờ vẫn đang chìm trong dư vị. Hai cô gái gia nhập, Lâm Vu Huệ đổi nhạc, giai điệu nhanh hơn rất nhiều. Đừng nhìn Lâm Vu Chu bình thường lãnh khốc, anh nhảy những bước nhanh không hề kém ai. Lâm Vô Ý cũng biến hóa nhịp nhảy theo điệu nhạc, cùng vũ động với Lâm Vu Chu.
Lâm Vu Chi không có ý định lên sân khấu, anh cầm chiếc máy cameras chuyên nghiệp vừa rồi Lâm Vu Chu giao cho anh, trở thành nhiếp ảnh gia không chuyên. Thế hệ này của mấy người họ còn chưa bao giờ khiêu vũ vui vẻ như thế với nhau. Làm lão đại của Lâm gia, Lâm Vu Chi rất thích bầu không khí người nhà cùng nhau vui đùa thế này. Chỉ là trước kia vẫn không có cơ hội. Ống kính ghi lại từng khoảnh khắc nơi đây, Lâm Vu Chi tin tưởng, sau này mọi người càng có nhiều cơ hội vui chơi với nhau, bởi vì có một người đã trở về.
Bởi vì lượng vận động “quá lớn”, trên mặt Lâm Vô Ý hồng nhuận rõ ràng, môi cũng căng bóng không ít, vẻ mông lung trong đôi mắt càng đậm. Lâm Vu Chu luôn giữ chặt bàn tay cậu, sợ chỉ cần mình vừa buông tay đối phương liền ngã xuống. Lâm Vô Ý rất mệt, nhưng cậu không muốn dừng lại, cậu chưa từng được khiêu vũ thỏa thích như thế.
Trên mặt Lâm Vu Chu cũng có vài phần thản nhiên và nụ cười sung sướng. Anh cũng chưa từng khiêu vũ cùng ai vui vẻ đến vậy. Không ngờ kỹ thuật nhảy của người này lại tốt như thế. Anh chỉ cảm thấy dường như mình đã từng khiêu vũ với Lâm Vô Ý mấy lần rồi, không hề có chút không phối hợp nào.
Trên trán Lâm Vô Ý xuất hiện những giọt mồ hôi, tiếng thở dốc cũng rõ hơn. Lúc đối phương xoay tròn vào ngực mình, Lâm Vu Chu đột nhiên dừng lại. Lâm Vô Ý đang dựa lưng vào ngực anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một đôi con ngươi sâu sắc.
“Vu Chu?”
“Cậu mệt.”
Âm nhạc vẫn tiếp tục, Lâm Vu Chu thuận thế ôm lấy bả vai Lâm Vô Ý, đưa cậu đến ghế sofa. Hai người không nhảy, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng không nhảy. Lâm Vu Huệ tắt nhạc đi.
Lâm Vô Ý ngồi xuống liền thở từng hơi từng hơi một, Thẩm Tiếu Vi rót cho cậu một cốc nước, cậu uống ừng ực. Đối với người không thích vận động như cậu mà nói, lượng vận động đêm nay bằng trong một tháng của cậu.
“Mệt lắm hả?”
Lâm Vu Hồng đưa khăn ướt đến. Lâm Vô Ý lau mặt, gật gật đầu, cười tươi chói mắt: “Mệt, nhưng vui lắm. Oa, đã lâu không được khiêu vũ thỏa thuê như thế.”
Thẩm Tiếu Vi dò hỏi: “Cậu nhỏ khiêu vũ giỏi như thế, bình thường chắc là rất hay nhảy?”
Lâm Vô Ý lại uống thêm nửa cốc nước, tạm dừng một lát mới nói: “Mấy người Joseph có một phạm vi, thường xuyên có những hoạt động. Nếu tôi có thời gian, tôi đều tham gia. Người ở trong phạm vi đó hả, ba ba đều đã điều tra hết rồi, cho nên ba mới cho phép tôi tham gia hoạt động của phạm vi đó. Khi đó tôi cũng có bạn nhảy có thể khiêu vũ. Trước kia lúc tôi ở Hongkong, ba mời người chuyên dạy khiêu vũ cho tôi. Tôi không thích vận động, chỉ có duy nhất mỗi khiêu vũ là có hứng thú, ba liền nghĩ mọi cách để tôi vận động nhiều hơn. Sau này đến Pháp du học thì gặp được Caroline, chị ấy là học tỷ của tôi, cũng là do Joseph giới thiệu mới quen, sau đó mấy buổi vũ hội ở trường học Caroline là bạn nhảy duy nhất của tôi. Aizzz…”
Nói tới đây, Lâm Vô Ý thở dài một tiếng: “Kết quả sau khi tôi tốt nghiệp thì Caroline kết hôn, tôi lại không có bạn nhảy cố định. Sau này đến Provence, trừ phi là nghỉ lễ, không thì tôi rất ít khiêu vũ, trên cơ bản những cô gái nào không có bạn nhảy tôi đều tìm làm bạn nhảy của tôi. Nhưng cũng không thể tìm tùy tiện được, vạn nhất để ba hiểu lầm là bạn gái tôi thì không thể nói rõ được. Ba luôn khẩn trương về tình huống kết bạn của tôi. Bất quá về Hongkong tôi đều khiêu vũ với ba, ba cũng muốn vận động đó.”
Tất cả mọi người đều hiểu được nỗi lo lắng của lão nhân gia. Hai mắt Thẩm Như Vi sáng lên: “Cậu nhỏ, trước khi cháu có bạn trai cậu có thể làm bạn nhảy của cháu không?”
“Đương nhiên là được, không thành vấn đề.”
Câu trả lời của Lâm Vô Ý đổi được tiếng hoan hô của cháu gái ngoại.
“Cháu cũng muốn.” Lâm Vu Huệ giơ tay.
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
Có thể được làm bạn nhảy của cả hai thiếu nữ đẹp nhất nhà, Lâm Vô Ý rất chi là đắc ý. Nếu không phải là nam, Thẩm Tiếu Vi cũng muốn kêu to “Cháu cũng muốn.”
Cả người đều có mồ hôi, Lâm Vô Ý đứng lên: “Tôi đi tắm.”
Đã hơn mười giờ tối, mọi người đều trở về. Lâm Vu Huệ đề nghị chơi mạt chược, Thẩm Như Vi nhìn về phía một người: “Cậu nhỏ, tắm xong ra đây chơi mạt chược đi.”
“Chơi mạt chược? Tốt quá. Bất quá kỹ thuật của cậu tơi tả vô cùng.”
“Tôi dạy cậu.” “Cháu dạy cậu.” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều lên tiếng.
Hai mắt Lâm Vô Ý cong cong: “Được đó. Tôi đi tắm.”
Không muốn bỏ lỡ thời gian, Lâm Vô Ý chạy đi. Lâm Vu Hồng đứng dậy rời khỏi, Lâm Vu Chi vẫn đang loay hoay với chiếc cameras trên tay. Lâm Vu Chu qua đó hỏi: “Vừa rồi có chụp không?”
“Chụp.” Lâm Vu Chi trả cameras cho Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu bật máy xem mấy tấm hình anh họ cả vừa chụp, Lâm Vu Chi nói: “Kỹ thuật của anh không được tốt.”
Nhìn tấm hình, Lâm Vu Chu nói: “Cũng được.”
“Giúp anh chọn một chiếc cameras đi. Anh thấy có hứng thú.” Lâm Vu Chi lại cầm cameras, chụp thêm mấy kiểu với động tác rất chuyên nghiệp. Lâm Vu Chu nói luôn: “Cái máy này cho anh luyện tập.”
“Cám ơn.”
…
Trong phòng tắm, Lâm Vô Ý đang tắm. Lâm Vu Hồng ngồi trên sofa đọc tạp chí, thi thoảng lại giương mắt nhìn về phía phòng tắm. Cửa phòng tắm có khảm một tấm thủy tinh mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh một người trong đó. Đương nhiên, đây không phải trọng tâm mà Lâm Vu Hồng chú ý đến. Người ở bên trong hát khe khẽ, dường như tâm tình không tồi. Bởi vì từng có một lần Lâm Vô Ý trốn trong phòng tắm để thương tâm, cho nên hiện tại Lâm Vu Hồng rất cẩn thận.
Tiếng nước ngừng, Lâm Vu Hồng buông tạp chí xuống, nói to: “Vô Ý, máy sấy tôi để ở ngoài. Cần tôi mang vào cho cậu không?”
“Tôi không cần, ồn lắm.”
Lâm Vô Ý đi tới cạnh cửa phòng tắm, lau khô người. Lâm Vu Hồng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, sau khi đối phương mặc quần áo xong, anh đứng dậy đi đến quầy bar nhỏ rót một cốc nước cho Lâm Vô Ý.
Cửa phòng tắm mở, Lâm Vô Ý vừa lau tóc vừa đi ra, trên người là một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, trên đùi là một chiếc quần ngủ dài hơn bình thường. Không biết là vì tâm tình sung sướng hay do vừa tắm rửa xong, trên mặt Lâm Vô Ý mang màu phấn hồng, càng làm nền cho da tay trắng nõn đến quá mức của cậu.
Rất tự nhiên mà nhận cốc nước từ tay Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý ngửa đầu ừng ực uống hết sạch. Vừa rồi vận động quá nhiều, nước trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều.
“Cậu muốn tắm không?”
“Trước khi ngủ sẽ tắm. Không phải muốn chơi mạt chược sao?”
“Có.”
Chùm một chiếc khăn lông lớn lên đầu tóc ẩm ướt, Lâm Vô Ý đi cùng Lâm Vu Hồng đến phòng chơi bài tụ hội với những người khác. Quả nhiên tất cả mọi người đều ở đó, đang chờ hai người.
Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi, Lâm Vô Ý và Thẩm Tiếu Vi chơi một ván, ba người còn lại đứng ngoài xem cuộc chiến. Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu ngồi ở hai bên Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi làm tham mưu cho Thẩm Như Vi dưới sự năn nỉ của cô. Kỹ thuật của Lâm Vô Ý không thể coi là quá tơi tả, nhưng miễn cưỡng chỉ coi là mới vào nghề. Bất quá có hai người Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu ở đó, thực lực của cậu đúng là quá khủng khiếp. Chơi mạt chược tất nhiên phải có chút tiền, Lâm Vô Ý thua thì tính cho Lâm Vu Hồng, thắng thì tính cho cậu, cậu chơi vui vẻ mười phần.
Đánh tới gần sáng, người ngồi vào bàn cũng thay đổi vài lần, nhưng Lâm Vu Hồng vẫn luôn ngồi cạnh Lâm Vô Ý dạy cậu ra bài làm sao, còn thu tiền giúp cậu. Dù sao ở đây ngoại trừ Lâm Vô Ý, những người khác đều là cao thủ mạt chược. Đến hai giờ sáng, Lâm Vô Ý ngáp, lúc này mọi người mới dừng tay. Người thắng nhiều nhất là tổ hợp Thẩm Như Vi và Lâm Vu Chi, thứ hai chính là tổ hợp Lâm Vô Ý và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chu thua thảm nhất, bất quá có thể có được nụ cười của người nào đó, chút tiền thua ấy rất đáng giá.
Lâm Vô Ý thắng được tiền đang cười tủm tỉm nhét tiền vào túi, vẫy tay: “Vu Chu, đi nào, chú nhỏ kể chuyện cho cháu.”
“Phốc!”
“Ha ha…”
Lâm Vu Chu nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
“Tiếu Vi, cháu chờ cậu trong phòng, lát nữa cậu nhỏ kể chuyện cho cháu.”
“… Được.” Thẩm Tiếu Vi không còn muốn phản kháng.
Ba giờ sáng, Lâm Vô Ý dỗ cho hai người cháu ngủ xong liền cười tủm tỉm trở về phòng cậu và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng chỉ bật đèn bàn, bán nằm trên giường xem tạp chí. Khi Lâm Vô Ý bước vào, anh hỏi: “Còn phải viết nhật ký và tùy bút?”
“Uhm. Hôm nay muốn viết rất nhiều.”
Cầm quần ngủ, Lâm Vô Ý vào phòng tắm để thay, sau khi đi ra liền lên giường luôn. Chui vào ổ chăn, cũng lấy hai cái gối kê đằng sau thắt lưng giống Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý mở cuốn nhật ký trước.
Đã hai buổi tối không được “ngủ cùng” Lâm Vô Ý, hiện tại nhìn người này ngồi ngay cạnh mình, cùng đắp một cái chăn với mình, đang vô cùng chuyên chú viết nhật ký, ánh mắt Lâm Vu Hồng dao động. Giờ khắc này, trái tim anh tĩnh lặng đến mức thần kỳ. Thói quen, đúng là một thứ đáng sợ.
“Vu Hồng, đêm nay cám ơn cậu.”
Đột nhiên Lâm Vô Ý lên tiếng, Lâm Vu Hồng hoàn hồn: “Không cần cám ơn.”
Lâm Vô Ý tiếp tục viết nhật ký, cười nói: “Tôi mời cậu ăn một bữa lớn. Sau khi trở về. Coi như để cám ơn.”
“Được.”
“McDonald’s hay KFC được chứ?”
“Tôi từ chối đồ ăn vớ vẩn.”
“Ôi, hy vọng của tôi lại thất bại.”
Khóe miệng có thêm nụ cười vui sướng, Lâm Vu Hồng đổi sang cuốn tạp chí ô tô tiếp tục xem, ngoài miệng nói: “Sau khi về sẽ học lái xe. Thích xe gì?”
Lâm Vô Ý quay đầu, nhìn thấy cuốn tạp chí trên tay Lâm Vu Hồng đã đổi sang quyển khác, cậu ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Tôi không biết gì về xe. Uhm, cái loại bảo vệ môi trường ấy, không cần lớn quá, không thì không dễ đỗ xe. Joseph và Zoe thường xuyên oán giận không tìm được nơi để dừng xe.”
Hai người kia thường thường xuất hiện trong lời nói của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng nhíu mi trong lòng, anh lập tức nhớ lại hôm đó hai người kia có những biểu hiện thân mật với Lâm Vô Ý. Anh bất động thanh sắc hỏi: “Ông nội rất thận trọng về chuyện cậu kết bạn, hai người họ làm sao để qua cửa của ông nội?”
Nghĩ tới chuyện gì đó, Lâm Vô Ý cười, nói: “Đầu tiên ba cũng lo lắng, sau này lúc sang Pháp du học ba không cho phép tôi một mình ở chung với Joseph. Là mẹ tôi cam đoan với ba Joseph chỉ đơn thuần coi tôi như em trai để chăm sóc, ba mới miễn cưỡng cho tôi kết bạn với Joseph. Đến lúc Joseph và Zoe qua lại, ba mới không quản tôi.”
Lâm Vu Hồng kinh ngạc: “Hai người họ là?”
“Uhm.” Lâm Vô Ý gật đầu, thu hồi nụ cười trên mặt. “Vu Hồng, cậu có, uhm…”
“Tôi không phải đồng tính luyến ái, nhưng tôi không phản đối đồng tính luyến ái. Giống như Tiếu Vi nói vậy, xã hội hiện tại cởi mở như thế, mỗi loại cảm tình chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, tôi đều không quan tâm. Cậu cho rằng tôi là người bảo thủ?”
Lâm Vu Hồng nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén. Lâm Vô Ý lập tức lắc đầu, cười tươi mang theo vẻ xin tha: “Đương nhiên không phải. Chỉ là chuyện này Joseph và Zoe không muốn để người ngoài biết, là bạn bè tôi có nghĩa vụ giữ bí mật cho họ.”
“Cậu có thể tiếp nhận, tôi cũng có thể tiếp nhận.” Hai người kia có quan hệ đó, ngược lại Lâm Vu Hồng rất vừa lòng. Đương nhiên, anh không nghiên cứu sâu xa vấn đề này, tại sao anh lại vừa lòng.
Lâm Vô Ý nhìn ra được Lâm Vu Hồng không hề nói dối, mà anh cũng không cần thiết phải nói dối. Mỗi một “đứa trẻ” trong nhà đều rất kiêu ngạo. Oa, đây là người nhà của mình đó. Trong lòng Lâm Vô Ý dâng đầy niềm tự hào. Cảm thấy rung động, cậu buông cuốn nhật ký xuống giường. Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vô Ý chằm chằm, nhìn xem cậu muốn làm gì.
Lâm Vô Ý tìm được một tờ giấy và một chiếc bút máy ở bàn học trong phòng. Cậu cười với Lâm Vu Hồng, rất nhanh đã lên giường. Lâm Vu Hồng híp mắt, anh ngửi thấy “mùi nguy hiểm”.
Đặt tờ giấy lên trên cuốn nhật ký, Lâm Vô Ý nhìn chăm chú vào anh: “Cậu đừng nhìn.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Đợi lát nữa huynh đài sẽ biết. Hiện tại không được xem.”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của người nọ, mười giây đồng hồ sau, Lâm Vu Hồng một lần nữa cầm tạp chí ô tô lên, phối hợp. Lâm Vu Hồng không nhìn, khóe miệng Lâm Vô Ý hiện lên một nụ cười khó hiểu, đặt bút lên trên trang giấy trắng.
Hai mươi phút sau, Lâm Vu Hồng vừa lật được vài trang tạp chí cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người nào đó: “Được rồi.” Anh lập tức quay đầu ra xem, rồi mới, sửng sốt.
“Xem xem xem, có giống không?”
Trước mặt Lâm Vu Hồng có một tờ giấy được giơ thẳng lên, một tờ giấy có hình vẽ của một nhân vật hoạt hình. Người trên giấy mặc quần bơi, biểu tình lạnh lùng, phối hợp với cái mặt kia chỉ làm cho người ta cảm thấy thật đáng yêu. Ánh mắt Lâm Vu Hồng tối lại, vươn tay phải ra muốn giật lại, nhưng đối phương đã có chuẩn bị tốt nên né ngay.
“Ha ha, giống quá nhỉ.” Lâm Vô Ý đắc ý vô cùng, kẹp tờ giấy đó vào sau trang nhật ký của ngày hôm nay, nói: “Đêm nay cậu giúp tôi thắng tiền, tôi muốn làm một ghi chú đặc biệt. Ha ha ha…”
“Đưa đây!” Dám vẽ hình anh đáng yêu như vậy? Lâm Vu Hồng tuyệt đối không chấp nhận.
“Không muốn!” Lâm Vô Ý còn rất quá phận mà tiếp tục viết tiếp nhật ký đã được một nửa. Ánh mắt Lâm Vu Hồng “sắc bén”, giọng nói giảm xuống hai độ: “Có đưa không?”
“Không muốn.” Lâm Vô Ý dứt khoát gấp cuốn nhật ký lại. “Tiểu Vu Hồng đáng yêu như thế, không cho phép cậu làm hỏng!”
“Thật sự không đưa?”
Lâm Vô Ý lùi sang một bên giường: “Vu Hồng, tôi là trưởng bối.” Ngay sau đó, Lâm Vô Ý phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy kinh hoảng. Lâm Vu Hồng trực tiếp bổ nhào sang đoạt lấy.
“A a ____ Cứu mạng cứu mạng ____”
Lâm Vô Ý ôm chặt cuốn nhật ký, xoay người ngăn cản Lâm Vu Hồng muốn đoạt mất, một bên kêu to một bên cười lớn. Một tay Lâm Vu Hồng ôm ngang eo Lâm Vô Ý, tay kia thì tấn công cuốn nhật ký của Lâm Vô Ý. Hai tay Lâm Vô Ý bảo vệ chặt chẽ cho nhật ký của mình, lắc đầu la to: “Cứu mạng cứu mạng ____ a a ____ Ha ha ha ____”
“Ngoan ngoãn đưa đây!”
Lâm Vu Hồng dùng thân thể chiếm ưu thế tuyệt đối của anh đặt Lâm Vô Ý dưới thân, Lâm Vô Ý ở bên dưới anh thì xoay tới xoay lui, cười đến mức không thở nổi, nhưng cũng sống chết không chịu đưa ra. Tay Lâm Vu Hồng gãi gãi hõm vai và xương ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý kêu lên phải nói là thảm thương, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Dễ dàng lấy được cuốn nhật ký, Lâm Vu Hồng cũng không rời đi ngay, mà là tóm gọn hai tay Lâm Vô Ý đang mưu toan đoạt lại, đặt lên đầu giường. Trong trận chiến tranh đoạt này, Lâm Vô Ý thua, thua triệt để.
“Có đưa không?”
Thanh âm Lâm Vu Hồng không còn làm bộ nghiêm nghị như vừa rồi, hơi thở đầy chất nam tính phả vào mặt Lâm Vô Ý. Tiếng cười của Lâm Vô Ý cũng thấp dần, lắc đầu.
“Đưa, tôi đưa.”
“Còn dám không?”
Lâm Vô Ý vẫn không khống chế được mà cười: “Không dám không dám. Vu Hồng, tôi là trưởng bối.”
“Cậu xác định?”
Lâm Vu Hồng xuống khỏi người Lâm Vô Ý, cầm lấy chiến lợi phẩm, tìm được hình vẽ nhân vật hoạt hình, tịch thu.
“Vu Hồng, không được xé nó.” Lâm Vô Ý nằm thở hổn hển trên giường, cười gần chết.
Lâm Vu Hồng không trả lời, mà là xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, bỏ tờ giấy kia vào vali. Đứng trước tủ quần áo một lát, lúc này Lâm Vu Hồng mới trở về giường, Lâm Vô Ý đang viết nhật ký.
“Vu Hồng, sao cậu có thể khi dễ trưởng bối như vậy?”
“Không nhắc đến bối phận, tôi lớn tuổi hơn cậu.”
Lâm Vu Hồng dùng nguyên câu nói của người nào đó đáp trả lại. Lâm Vô Ý ai oán, thân cậu cao không bằng cháu, khí lực cậu không bằng cháu, khí thế cậu cũng không bằng cháu, cậu có dự cảm ngày tháng sau này của mình không “quá tốt”. Chẳng hạn như, ba không ở đây, cậu vẫn không thể ăn được McDonald’s hay KFC.
Suy nghĩ miên man trong đầu, Lâm Vô Ý viết hết những suy nghĩ miên man trong đầu vào nhật ký. Viết nhật ký xong là viết tùy bút, chờ đến khi cậu giải quyết hết tất cả đã là hơn bốn giờ. Lâm Vu Hồng vẫn đang xem tạp chí.
“Vu Hồng, tôi muốn ngủ, cậu thì sao?”
Lâm Vô Ý buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi, vừa viết tùy bút xong đã ngay lập tức chui hẳn vào trong chăn. Lâm Vu Hồng buông tạp chí, tắt đèn bàn, nằm xuống.
Vu Hồng đang chờ mình sao? Trong lòng Lâm Vô Ý như có một dòng nước ấm chảy qua. Lâm Vu Hồng nằm nghiêng đối mặt với Lâm Vô Ý, chỉ nói hai chữ: “Ngủ đi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Vô Ý nhắm mắt, rất nhanh, ý thức đã mơ hồ. Trong lúc mơ màng, hình như cậu xê dịch đến gần chỗ ấm nóng, một vòng ấm áp bao quanh, cậu chìm vào giấc ngủ say sưa.
Trên giường lớn, Lâm Vu Hồng ôm người “yêu thương nhung nhớ”, hơi thở cũng dần ổn định hơn. Như vậy, có lẽ người này sẽ không khóc trong mơ nữa. Không thèm nghĩ hành động như vậy có gì thích hợp hay không, Lâm Vu Hồng chỉ cảm thấy trong sự yên lặng và ấm áp này, phải làm được việc đã hứa với ông nội, đó là bảo vệ, chăm sóc tốt cho người này.
Cậu cười tươi nhìn cháu trai ngoại duy nhất của mình, tay trái nhẹ nhàng khoát lên bả vai đối phương, tất cả mọi thứ chung quanh giống như đều chuyển động theo bước nhảy của cậu, cảm giác không chân thực. Thẩm Tiếu Vi cũng hiểu mình đang say, trong mắt anh chỉ có nụ cười tươi trên khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, cái miệng cho dù là đang cười vui sướng vẫn có chút thương tâm đè nén bên trong. Cậu nhỏ, đừng thương tâm, đừng khổ sở, cậu, vẫn còn bọn cháu, vẫn còn cháu.
Đẩy người trong ngực ra xa, lại một lần nữa ôm vào lòng, nụ cười của Thẩm Tiếu Vi thật giống một đứa trẻ. Lại xoay ba vòng liên tiếp, âm nhạc ngừng, Thẩm Tiếu Vi có chút thở dốc, vừa định nói gì đó, người trong ngực đã bị ai đó mang đi.
“Đến tôi.”
Lâm Vu Chu không có một tiếng thăm hỏi đã đưa Lâm Vô Ý đi. Nụ cười của Thẩm Tiếu Vi cứng ngắc, trong mắt hiện chút ảo não, anh họ Vu Chu hơi quá đáng đó.
“Cậu nhỏ, cháu vẫn muốn khiêu vũ với cậu.” Thẩm Như Vi đứng một bên hét ầm lên, đã hoàn toàn bay high rồi. Lâm Vu Huệ dứt khoát kéo Thẩm Như Vi vào sân nhảy. Hai người đàn ông có thể khiêu vũ, hai con gái cũng có thể.
Thẩm Tiếu Vi đặt mông ngồi xuống sofa, cho dù có chút tức giận vì anh họ Vu Chu “cướp mất” cậu nhỏ, nhưng lần khiêu vũ lúc nãy lại gây cho anh một loại rung động thật đặc biệt, làm anh bây giờ vẫn đang chìm trong dư vị. Hai cô gái gia nhập, Lâm Vu Huệ đổi nhạc, giai điệu nhanh hơn rất nhiều. Đừng nhìn Lâm Vu Chu bình thường lãnh khốc, anh nhảy những bước nhanh không hề kém ai. Lâm Vô Ý cũng biến hóa nhịp nhảy theo điệu nhạc, cùng vũ động với Lâm Vu Chu.
Lâm Vu Chi không có ý định lên sân khấu, anh cầm chiếc máy cameras chuyên nghiệp vừa rồi Lâm Vu Chu giao cho anh, trở thành nhiếp ảnh gia không chuyên. Thế hệ này của mấy người họ còn chưa bao giờ khiêu vũ vui vẻ như thế với nhau. Làm lão đại của Lâm gia, Lâm Vu Chi rất thích bầu không khí người nhà cùng nhau vui đùa thế này. Chỉ là trước kia vẫn không có cơ hội. Ống kính ghi lại từng khoảnh khắc nơi đây, Lâm Vu Chi tin tưởng, sau này mọi người càng có nhiều cơ hội vui chơi với nhau, bởi vì có một người đã trở về.
Bởi vì lượng vận động “quá lớn”, trên mặt Lâm Vô Ý hồng nhuận rõ ràng, môi cũng căng bóng không ít, vẻ mông lung trong đôi mắt càng đậm. Lâm Vu Chu luôn giữ chặt bàn tay cậu, sợ chỉ cần mình vừa buông tay đối phương liền ngã xuống. Lâm Vô Ý rất mệt, nhưng cậu không muốn dừng lại, cậu chưa từng được khiêu vũ thỏa thích như thế.
Trên mặt Lâm Vu Chu cũng có vài phần thản nhiên và nụ cười sung sướng. Anh cũng chưa từng khiêu vũ cùng ai vui vẻ đến vậy. Không ngờ kỹ thuật nhảy của người này lại tốt như thế. Anh chỉ cảm thấy dường như mình đã từng khiêu vũ với Lâm Vô Ý mấy lần rồi, không hề có chút không phối hợp nào.
Trên trán Lâm Vô Ý xuất hiện những giọt mồ hôi, tiếng thở dốc cũng rõ hơn. Lúc đối phương xoay tròn vào ngực mình, Lâm Vu Chu đột nhiên dừng lại. Lâm Vô Ý đang dựa lưng vào ngực anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một đôi con ngươi sâu sắc.
“Vu Chu?”
“Cậu mệt.”
Âm nhạc vẫn tiếp tục, Lâm Vu Chu thuận thế ôm lấy bả vai Lâm Vô Ý, đưa cậu đến ghế sofa. Hai người không nhảy, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng không nhảy. Lâm Vu Huệ tắt nhạc đi.
Lâm Vô Ý ngồi xuống liền thở từng hơi từng hơi một, Thẩm Tiếu Vi rót cho cậu một cốc nước, cậu uống ừng ực. Đối với người không thích vận động như cậu mà nói, lượng vận động đêm nay bằng trong một tháng của cậu.
“Mệt lắm hả?”
Lâm Vu Hồng đưa khăn ướt đến. Lâm Vô Ý lau mặt, gật gật đầu, cười tươi chói mắt: “Mệt, nhưng vui lắm. Oa, đã lâu không được khiêu vũ thỏa thuê như thế.”
Thẩm Tiếu Vi dò hỏi: “Cậu nhỏ khiêu vũ giỏi như thế, bình thường chắc là rất hay nhảy?”
Lâm Vô Ý lại uống thêm nửa cốc nước, tạm dừng một lát mới nói: “Mấy người Joseph có một phạm vi, thường xuyên có những hoạt động. Nếu tôi có thời gian, tôi đều tham gia. Người ở trong phạm vi đó hả, ba ba đều đã điều tra hết rồi, cho nên ba mới cho phép tôi tham gia hoạt động của phạm vi đó. Khi đó tôi cũng có bạn nhảy có thể khiêu vũ. Trước kia lúc tôi ở Hongkong, ba mời người chuyên dạy khiêu vũ cho tôi. Tôi không thích vận động, chỉ có duy nhất mỗi khiêu vũ là có hứng thú, ba liền nghĩ mọi cách để tôi vận động nhiều hơn. Sau này đến Pháp du học thì gặp được Caroline, chị ấy là học tỷ của tôi, cũng là do Joseph giới thiệu mới quen, sau đó mấy buổi vũ hội ở trường học Caroline là bạn nhảy duy nhất của tôi. Aizzz…”
Nói tới đây, Lâm Vô Ý thở dài một tiếng: “Kết quả sau khi tôi tốt nghiệp thì Caroline kết hôn, tôi lại không có bạn nhảy cố định. Sau này đến Provence, trừ phi là nghỉ lễ, không thì tôi rất ít khiêu vũ, trên cơ bản những cô gái nào không có bạn nhảy tôi đều tìm làm bạn nhảy của tôi. Nhưng cũng không thể tìm tùy tiện được, vạn nhất để ba hiểu lầm là bạn gái tôi thì không thể nói rõ được. Ba luôn khẩn trương về tình huống kết bạn của tôi. Bất quá về Hongkong tôi đều khiêu vũ với ba, ba cũng muốn vận động đó.”
Tất cả mọi người đều hiểu được nỗi lo lắng của lão nhân gia. Hai mắt Thẩm Như Vi sáng lên: “Cậu nhỏ, trước khi cháu có bạn trai cậu có thể làm bạn nhảy của cháu không?”
“Đương nhiên là được, không thành vấn đề.”
Câu trả lời của Lâm Vô Ý đổi được tiếng hoan hô của cháu gái ngoại.
“Cháu cũng muốn.” Lâm Vu Huệ giơ tay.
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
Có thể được làm bạn nhảy của cả hai thiếu nữ đẹp nhất nhà, Lâm Vô Ý rất chi là đắc ý. Nếu không phải là nam, Thẩm Tiếu Vi cũng muốn kêu to “Cháu cũng muốn.”
Cả người đều có mồ hôi, Lâm Vô Ý đứng lên: “Tôi đi tắm.”
Đã hơn mười giờ tối, mọi người đều trở về. Lâm Vu Huệ đề nghị chơi mạt chược, Thẩm Như Vi nhìn về phía một người: “Cậu nhỏ, tắm xong ra đây chơi mạt chược đi.”
“Chơi mạt chược? Tốt quá. Bất quá kỹ thuật của cậu tơi tả vô cùng.”
“Tôi dạy cậu.” “Cháu dạy cậu.” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều lên tiếng.
Hai mắt Lâm Vô Ý cong cong: “Được đó. Tôi đi tắm.”
Không muốn bỏ lỡ thời gian, Lâm Vô Ý chạy đi. Lâm Vu Hồng đứng dậy rời khỏi, Lâm Vu Chi vẫn đang loay hoay với chiếc cameras trên tay. Lâm Vu Chu qua đó hỏi: “Vừa rồi có chụp không?”
“Chụp.” Lâm Vu Chi trả cameras cho Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu bật máy xem mấy tấm hình anh họ cả vừa chụp, Lâm Vu Chi nói: “Kỹ thuật của anh không được tốt.”
Nhìn tấm hình, Lâm Vu Chu nói: “Cũng được.”
“Giúp anh chọn một chiếc cameras đi. Anh thấy có hứng thú.” Lâm Vu Chi lại cầm cameras, chụp thêm mấy kiểu với động tác rất chuyên nghiệp. Lâm Vu Chu nói luôn: “Cái máy này cho anh luyện tập.”
“Cám ơn.”
…
Trong phòng tắm, Lâm Vô Ý đang tắm. Lâm Vu Hồng ngồi trên sofa đọc tạp chí, thi thoảng lại giương mắt nhìn về phía phòng tắm. Cửa phòng tắm có khảm một tấm thủy tinh mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh một người trong đó. Đương nhiên, đây không phải trọng tâm mà Lâm Vu Hồng chú ý đến. Người ở bên trong hát khe khẽ, dường như tâm tình không tồi. Bởi vì từng có một lần Lâm Vô Ý trốn trong phòng tắm để thương tâm, cho nên hiện tại Lâm Vu Hồng rất cẩn thận.
Tiếng nước ngừng, Lâm Vu Hồng buông tạp chí xuống, nói to: “Vô Ý, máy sấy tôi để ở ngoài. Cần tôi mang vào cho cậu không?”
“Tôi không cần, ồn lắm.”
Lâm Vô Ý đi tới cạnh cửa phòng tắm, lau khô người. Lâm Vu Hồng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, sau khi đối phương mặc quần áo xong, anh đứng dậy đi đến quầy bar nhỏ rót một cốc nước cho Lâm Vô Ý.
Cửa phòng tắm mở, Lâm Vô Ý vừa lau tóc vừa đi ra, trên người là một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, trên đùi là một chiếc quần ngủ dài hơn bình thường. Không biết là vì tâm tình sung sướng hay do vừa tắm rửa xong, trên mặt Lâm Vô Ý mang màu phấn hồng, càng làm nền cho da tay trắng nõn đến quá mức của cậu.
Rất tự nhiên mà nhận cốc nước từ tay Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý ngửa đầu ừng ực uống hết sạch. Vừa rồi vận động quá nhiều, nước trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều.
“Cậu muốn tắm không?”
“Trước khi ngủ sẽ tắm. Không phải muốn chơi mạt chược sao?”
“Có.”
Chùm một chiếc khăn lông lớn lên đầu tóc ẩm ướt, Lâm Vô Ý đi cùng Lâm Vu Hồng đến phòng chơi bài tụ hội với những người khác. Quả nhiên tất cả mọi người đều ở đó, đang chờ hai người.
Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi, Lâm Vô Ý và Thẩm Tiếu Vi chơi một ván, ba người còn lại đứng ngoài xem cuộc chiến. Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu ngồi ở hai bên Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi làm tham mưu cho Thẩm Như Vi dưới sự năn nỉ của cô. Kỹ thuật của Lâm Vô Ý không thể coi là quá tơi tả, nhưng miễn cưỡng chỉ coi là mới vào nghề. Bất quá có hai người Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu ở đó, thực lực của cậu đúng là quá khủng khiếp. Chơi mạt chược tất nhiên phải có chút tiền, Lâm Vô Ý thua thì tính cho Lâm Vu Hồng, thắng thì tính cho cậu, cậu chơi vui vẻ mười phần.
Đánh tới gần sáng, người ngồi vào bàn cũng thay đổi vài lần, nhưng Lâm Vu Hồng vẫn luôn ngồi cạnh Lâm Vô Ý dạy cậu ra bài làm sao, còn thu tiền giúp cậu. Dù sao ở đây ngoại trừ Lâm Vô Ý, những người khác đều là cao thủ mạt chược. Đến hai giờ sáng, Lâm Vô Ý ngáp, lúc này mọi người mới dừng tay. Người thắng nhiều nhất là tổ hợp Thẩm Như Vi và Lâm Vu Chi, thứ hai chính là tổ hợp Lâm Vô Ý và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chu thua thảm nhất, bất quá có thể có được nụ cười của người nào đó, chút tiền thua ấy rất đáng giá.
Lâm Vô Ý thắng được tiền đang cười tủm tỉm nhét tiền vào túi, vẫy tay: “Vu Chu, đi nào, chú nhỏ kể chuyện cho cháu.”
“Phốc!”
“Ha ha…”
Lâm Vu Chu nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
“Tiếu Vi, cháu chờ cậu trong phòng, lát nữa cậu nhỏ kể chuyện cho cháu.”
“… Được.” Thẩm Tiếu Vi không còn muốn phản kháng.
Ba giờ sáng, Lâm Vô Ý dỗ cho hai người cháu ngủ xong liền cười tủm tỉm trở về phòng cậu và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng chỉ bật đèn bàn, bán nằm trên giường xem tạp chí. Khi Lâm Vô Ý bước vào, anh hỏi: “Còn phải viết nhật ký và tùy bút?”
“Uhm. Hôm nay muốn viết rất nhiều.”
Cầm quần ngủ, Lâm Vô Ý vào phòng tắm để thay, sau khi đi ra liền lên giường luôn. Chui vào ổ chăn, cũng lấy hai cái gối kê đằng sau thắt lưng giống Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý mở cuốn nhật ký trước.
Đã hai buổi tối không được “ngủ cùng” Lâm Vô Ý, hiện tại nhìn người này ngồi ngay cạnh mình, cùng đắp một cái chăn với mình, đang vô cùng chuyên chú viết nhật ký, ánh mắt Lâm Vu Hồng dao động. Giờ khắc này, trái tim anh tĩnh lặng đến mức thần kỳ. Thói quen, đúng là một thứ đáng sợ.
“Vu Hồng, đêm nay cám ơn cậu.”
Đột nhiên Lâm Vô Ý lên tiếng, Lâm Vu Hồng hoàn hồn: “Không cần cám ơn.”
Lâm Vô Ý tiếp tục viết nhật ký, cười nói: “Tôi mời cậu ăn một bữa lớn. Sau khi trở về. Coi như để cám ơn.”
“Được.”
“McDonald’s hay KFC được chứ?”
“Tôi từ chối đồ ăn vớ vẩn.”
“Ôi, hy vọng của tôi lại thất bại.”
Khóe miệng có thêm nụ cười vui sướng, Lâm Vu Hồng đổi sang cuốn tạp chí ô tô tiếp tục xem, ngoài miệng nói: “Sau khi về sẽ học lái xe. Thích xe gì?”
Lâm Vô Ý quay đầu, nhìn thấy cuốn tạp chí trên tay Lâm Vu Hồng đã đổi sang quyển khác, cậu ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Tôi không biết gì về xe. Uhm, cái loại bảo vệ môi trường ấy, không cần lớn quá, không thì không dễ đỗ xe. Joseph và Zoe thường xuyên oán giận không tìm được nơi để dừng xe.”
Hai người kia thường thường xuất hiện trong lời nói của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng nhíu mi trong lòng, anh lập tức nhớ lại hôm đó hai người kia có những biểu hiện thân mật với Lâm Vô Ý. Anh bất động thanh sắc hỏi: “Ông nội rất thận trọng về chuyện cậu kết bạn, hai người họ làm sao để qua cửa của ông nội?”
Nghĩ tới chuyện gì đó, Lâm Vô Ý cười, nói: “Đầu tiên ba cũng lo lắng, sau này lúc sang Pháp du học ba không cho phép tôi một mình ở chung với Joseph. Là mẹ tôi cam đoan với ba Joseph chỉ đơn thuần coi tôi như em trai để chăm sóc, ba mới miễn cưỡng cho tôi kết bạn với Joseph. Đến lúc Joseph và Zoe qua lại, ba mới không quản tôi.”
Lâm Vu Hồng kinh ngạc: “Hai người họ là?”
“Uhm.” Lâm Vô Ý gật đầu, thu hồi nụ cười trên mặt. “Vu Hồng, cậu có, uhm…”
“Tôi không phải đồng tính luyến ái, nhưng tôi không phản đối đồng tính luyến ái. Giống như Tiếu Vi nói vậy, xã hội hiện tại cởi mở như thế, mỗi loại cảm tình chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, tôi đều không quan tâm. Cậu cho rằng tôi là người bảo thủ?”
Lâm Vu Hồng nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén. Lâm Vô Ý lập tức lắc đầu, cười tươi mang theo vẻ xin tha: “Đương nhiên không phải. Chỉ là chuyện này Joseph và Zoe không muốn để người ngoài biết, là bạn bè tôi có nghĩa vụ giữ bí mật cho họ.”
“Cậu có thể tiếp nhận, tôi cũng có thể tiếp nhận.” Hai người kia có quan hệ đó, ngược lại Lâm Vu Hồng rất vừa lòng. Đương nhiên, anh không nghiên cứu sâu xa vấn đề này, tại sao anh lại vừa lòng.
Lâm Vô Ý nhìn ra được Lâm Vu Hồng không hề nói dối, mà anh cũng không cần thiết phải nói dối. Mỗi một “đứa trẻ” trong nhà đều rất kiêu ngạo. Oa, đây là người nhà của mình đó. Trong lòng Lâm Vô Ý dâng đầy niềm tự hào. Cảm thấy rung động, cậu buông cuốn nhật ký xuống giường. Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vô Ý chằm chằm, nhìn xem cậu muốn làm gì.
Lâm Vô Ý tìm được một tờ giấy và một chiếc bút máy ở bàn học trong phòng. Cậu cười với Lâm Vu Hồng, rất nhanh đã lên giường. Lâm Vu Hồng híp mắt, anh ngửi thấy “mùi nguy hiểm”.
Đặt tờ giấy lên trên cuốn nhật ký, Lâm Vô Ý nhìn chăm chú vào anh: “Cậu đừng nhìn.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Đợi lát nữa huynh đài sẽ biết. Hiện tại không được xem.”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của người nọ, mười giây đồng hồ sau, Lâm Vu Hồng một lần nữa cầm tạp chí ô tô lên, phối hợp. Lâm Vu Hồng không nhìn, khóe miệng Lâm Vô Ý hiện lên một nụ cười khó hiểu, đặt bút lên trên trang giấy trắng.
Hai mươi phút sau, Lâm Vu Hồng vừa lật được vài trang tạp chí cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người nào đó: “Được rồi.” Anh lập tức quay đầu ra xem, rồi mới, sửng sốt.
“Xem xem xem, có giống không?”
Trước mặt Lâm Vu Hồng có một tờ giấy được giơ thẳng lên, một tờ giấy có hình vẽ của một nhân vật hoạt hình. Người trên giấy mặc quần bơi, biểu tình lạnh lùng, phối hợp với cái mặt kia chỉ làm cho người ta cảm thấy thật đáng yêu. Ánh mắt Lâm Vu Hồng tối lại, vươn tay phải ra muốn giật lại, nhưng đối phương đã có chuẩn bị tốt nên né ngay.
“Ha ha, giống quá nhỉ.” Lâm Vô Ý đắc ý vô cùng, kẹp tờ giấy đó vào sau trang nhật ký của ngày hôm nay, nói: “Đêm nay cậu giúp tôi thắng tiền, tôi muốn làm một ghi chú đặc biệt. Ha ha ha…”
“Đưa đây!” Dám vẽ hình anh đáng yêu như vậy? Lâm Vu Hồng tuyệt đối không chấp nhận.
“Không muốn!” Lâm Vô Ý còn rất quá phận mà tiếp tục viết tiếp nhật ký đã được một nửa. Ánh mắt Lâm Vu Hồng “sắc bén”, giọng nói giảm xuống hai độ: “Có đưa không?”
“Không muốn.” Lâm Vô Ý dứt khoát gấp cuốn nhật ký lại. “Tiểu Vu Hồng đáng yêu như thế, không cho phép cậu làm hỏng!”
“Thật sự không đưa?”
Lâm Vô Ý lùi sang một bên giường: “Vu Hồng, tôi là trưởng bối.” Ngay sau đó, Lâm Vô Ý phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy kinh hoảng. Lâm Vu Hồng trực tiếp bổ nhào sang đoạt lấy.
“A a ____ Cứu mạng cứu mạng ____”
Lâm Vô Ý ôm chặt cuốn nhật ký, xoay người ngăn cản Lâm Vu Hồng muốn đoạt mất, một bên kêu to một bên cười lớn. Một tay Lâm Vu Hồng ôm ngang eo Lâm Vô Ý, tay kia thì tấn công cuốn nhật ký của Lâm Vô Ý. Hai tay Lâm Vô Ý bảo vệ chặt chẽ cho nhật ký của mình, lắc đầu la to: “Cứu mạng cứu mạng ____ a a ____ Ha ha ha ____”
“Ngoan ngoãn đưa đây!”
Lâm Vu Hồng dùng thân thể chiếm ưu thế tuyệt đối của anh đặt Lâm Vô Ý dưới thân, Lâm Vô Ý ở bên dưới anh thì xoay tới xoay lui, cười đến mức không thở nổi, nhưng cũng sống chết không chịu đưa ra. Tay Lâm Vu Hồng gãi gãi hõm vai và xương ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý kêu lên phải nói là thảm thương, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Dễ dàng lấy được cuốn nhật ký, Lâm Vu Hồng cũng không rời đi ngay, mà là tóm gọn hai tay Lâm Vô Ý đang mưu toan đoạt lại, đặt lên đầu giường. Trong trận chiến tranh đoạt này, Lâm Vô Ý thua, thua triệt để.
“Có đưa không?”
Thanh âm Lâm Vu Hồng không còn làm bộ nghiêm nghị như vừa rồi, hơi thở đầy chất nam tính phả vào mặt Lâm Vô Ý. Tiếng cười của Lâm Vô Ý cũng thấp dần, lắc đầu.
“Đưa, tôi đưa.”
“Còn dám không?”
Lâm Vô Ý vẫn không khống chế được mà cười: “Không dám không dám. Vu Hồng, tôi là trưởng bối.”
“Cậu xác định?”
Lâm Vu Hồng xuống khỏi người Lâm Vô Ý, cầm lấy chiến lợi phẩm, tìm được hình vẽ nhân vật hoạt hình, tịch thu.
“Vu Hồng, không được xé nó.” Lâm Vô Ý nằm thở hổn hển trên giường, cười gần chết.
Lâm Vu Hồng không trả lời, mà là xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, bỏ tờ giấy kia vào vali. Đứng trước tủ quần áo một lát, lúc này Lâm Vu Hồng mới trở về giường, Lâm Vô Ý đang viết nhật ký.
“Vu Hồng, sao cậu có thể khi dễ trưởng bối như vậy?”
“Không nhắc đến bối phận, tôi lớn tuổi hơn cậu.”
Lâm Vu Hồng dùng nguyên câu nói của người nào đó đáp trả lại. Lâm Vô Ý ai oán, thân cậu cao không bằng cháu, khí lực cậu không bằng cháu, khí thế cậu cũng không bằng cháu, cậu có dự cảm ngày tháng sau này của mình không “quá tốt”. Chẳng hạn như, ba không ở đây, cậu vẫn không thể ăn được McDonald’s hay KFC.
Suy nghĩ miên man trong đầu, Lâm Vô Ý viết hết những suy nghĩ miên man trong đầu vào nhật ký. Viết nhật ký xong là viết tùy bút, chờ đến khi cậu giải quyết hết tất cả đã là hơn bốn giờ. Lâm Vu Hồng vẫn đang xem tạp chí.
“Vu Hồng, tôi muốn ngủ, cậu thì sao?”
Lâm Vô Ý buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi, vừa viết tùy bút xong đã ngay lập tức chui hẳn vào trong chăn. Lâm Vu Hồng buông tạp chí, tắt đèn bàn, nằm xuống.
Vu Hồng đang chờ mình sao? Trong lòng Lâm Vô Ý như có một dòng nước ấm chảy qua. Lâm Vu Hồng nằm nghiêng đối mặt với Lâm Vô Ý, chỉ nói hai chữ: “Ngủ đi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Vô Ý nhắm mắt, rất nhanh, ý thức đã mơ hồ. Trong lúc mơ màng, hình như cậu xê dịch đến gần chỗ ấm nóng, một vòng ấm áp bao quanh, cậu chìm vào giấc ngủ say sưa.
Trên giường lớn, Lâm Vu Hồng ôm người “yêu thương nhung nhớ”, hơi thở cũng dần ổn định hơn. Như vậy, có lẽ người này sẽ không khóc trong mơ nữa. Không thèm nghĩ hành động như vậy có gì thích hợp hay không, Lâm Vu Hồng chỉ cảm thấy trong sự yên lặng và ấm áp này, phải làm được việc đã hứa với ông nội, đó là bảo vệ, chăm sóc tốt cho người này.
/100
|