Diệp Chanh ngồi trên xe, Mộ Dạ Lê thấy cô giày cũng không man, để chân trần, dính một chút bụi đất, ngón chân trắng nõn cũng hóa đen như mực, nhưng thật ra thì chẳng hề có chút khó coi nào cả, chủ yếu là lưu lại một ít dấu trầy sưng đó, làm cho anh nhíu chặt mày.cô bé này..Ở bên ngoài rốt cuộc có thể tự chăm sóc bản thân hay không, đã lớn như vậy rồi, là muốn chết sao.“Giày em đâu, sao không mang vào?”Diệp Chanh nhìn anh “anh không phai rđang vội vàng cùng Diệp Tử hưởng tuần trăng mật sao, còn đến đây làm gì.”Mặt Mộ Dạ Lê hóa đen một mảnh.Em còn mặt dày nói vậy được ha, cứ như vậy mà chạy đi mất, anh đi tìm em suốt cả tiếng đồng hồ.Có điều, thái độ của cô bây giờ...Chẳng lẽ là đang ghen????Suy nghĩ như vậy, trong lòng lại không có chút tức giận nào.Huống chi, hôm nay, cũng là sinh nhật của cô.Kế hoạch căn bạn là hoàn hảo hết thảy, lại bị Diệp Tử phá hỏng, trong lòng lại một lần nữa ghét bỏ Diệp Tử, anh lôi kéo Diệp Chanh “ đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”“không đi”“không lẽ em không đói sao?”“ Đói cũng không cần đi ăn cơm chung với anh.”“Em...” Mộ Dạ Lê tự nhắc nhở bản thân, ngưng ngưng ngày,sinh nhật của cô ấy mình cũng không cần so đo làm gì.Diệp Chanh liền nhìn thấy một quán nhỏ phía trước.” Được thôi, em muốn ăn cái này.”Mộ Dạ Lê nhìn xem thử, lại thấy đó là một cửa hàng bán sương sáo, nhìn sơ có vẻ bẩn bẩn lộn xộn, lại thấy vệ sinh có vẻ không được tốt lắm.“Ăn cái này làm gì, anh đưa em đến một nơi tốt hơn ăn cơm.”“không đi, anh đi mà mang Diệp Tử của anh đi đi, em muốn được ăn cái này ngay bây giờ.”Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nói với tài xế.“Dừng xe.”một chiếc siêu xe dừng lại trước quán nhỏ, bao nhiêu người dừng chân nhìn xem. Lại thấy chàng trai đẹp đến vô cùng, thêm cô gái tựa như tiên nữ, cứ tự nhiên mà ngồi ở ven đường, gọi một chén sương sáo.Chủ tiệm liền bị dọa sợ, sợ đồ dùng dơ bẩn đắc tội với đại nhân vật khó lường này, so với ngày thường lại làm sạch sẽ hơn, phân lượng cũng nhiều hơn.Diệp Chanh lười tránh né giữ gìn hình ảnh, dù sao người anh ta yêu cũng là Diệp Tử, cô có thế nào thìanh cũng đâu thèm để ý, vì thế há miệng to ra xúc một phần lớn ăn vào.Mộ Dạ Lê ngồi bên cạnh nhìn, thấy cô ăn ngon đến như vậy, liền ngay tức thì, bụng lại réo lên.cô ngẩng đầu”A, đói bụng, anh ăn không? Ăn khá ngon đó, cho anh gọi một phần.”Mộ Dạ Lê nhíu mày “không ăn”Diệp Chanh cười cười xúc một phần trong đồ ăn vặt của mình “ Đến đây, đến đây, nếm một cái, thật sựăn ngon mà.”“anh nói không ăn!”“Đến đây, đến đây” cô lại giơ lên trước mặt anh lần nữa.Mộ Dạ Lê bực mình nói “ Được rồi, được rồi, anh ăn.”anh ăn xong một miếng liền cảm thấy hương vệ cũng có thể coi là chấp nhận được.Chỉ là không biết vì sao, cô lại có thể ăn ngon đến như vậy.Nhìn cô, dường như đường ăn uống của anh cũng được rộng mở, liền như cô ăn từng chút một, ăn cũng không ít.Mắt thấy đĩa đã chạm đáy, ăn cũng không đủ, anh thở dài một cái, nhìn cô ăn xong rồi, cảm xúc tốt hơn rất nhiều, lập tức lấy ra một hộp nhung.Mở ra, đập vào mắt là một viên Tinh Oánh.Diệp Chanh ngẩn người, nghe thấy chàng trai đối diện giả vờ như là không có kiên nhẫn nói câu “ Quà tặng.”晶瑩. tinh oánh = Trong suốt, vật gì có chất sáng suốt bên nọ sang bên kia, một loại đá quý.
/3819
|