Chương 3.2: Nhà họ Ôn tan nát.
Lúc này, Ôn Noãn mới biết được, Phương Liễu Thành đã sớm công thành danh toại, có được vương quốc sự nghiệp của mình, ẩn nấp ở nhà họ Ôn chỉ vì đánh bại bọn họ.
Rất tốt, kế hoạch rất hoàn mỹ.
“Noãn Noãn, thật sự cảm ơn cô.” Giọng nói của Phương Liễu Thành xen lẫn sự ác độc, phần nhiều là sự vui vẻ vì báo được thù.
Ôn Noãn đứng thẳng người, nở nụ cười ngọt ngào, cắn răng, gằn từng chữ một: “Phương Liễu Thành, phong thủy xoay chuyển, anh cũng sẽ có ngày lật thuyền trong mương, tôi chờ.”
Anh ta như nhìn thấy ánh sáng lóa mắt trên người cô.
Hiếm khi nào nhìn thấy cô gái luôn theo đuổi anh ta lộ ra vẻ mặt đe dọa, ánh mắt Phương Liễu Thành tối sầm lại.
Lúc cô còn nhỏ thích một người đàn ông, anh ta đẹp trai nhẹ nhàng, lịch sự ưu nhã, lúc cô còn nhỏ nhiệt tình, mơ hồ, bốc đồng, dồn hết sức lực đuổi theo anh ta, đứng trên đỉnh của tòa nhà cao nhất thành phố A, cô kêu gào một ngày nào đó sẽ gả cho anh ta.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn chạy theo anh ta, anh ta lúc thì cưng chiều cô, lúc lại xa lánh cô, như gần như xa, càng như vậy càng kích thích ham muốn chinh phục của cô, Ôn Noãn còn nhỏ chưa từng hiểu, đây cũng là một thủ đoạn.
Hôm qua là sinh nhật của cô, anh ta hỏi cô muốn quà gì, cô xấu hổ đề nghị hẹn hò, Phương Liễu Thành mỉm cười, để cô chờ anh ta trong phòng tổng thống của khách sạn GK Oriental. Vốn cô muốn từ chối, Ôn Noãn là một cô gái giữ mình trong sạch, nhưng dưới sự giật dây của bạn tốt, cô đã đồng ý, lại còn uống nhiều rượu, mơ màng đi vào quốc tế GK Oriental, lên tầng 52.
Ôn Noãn vừa biết mình đưa nhầm đối tượng, đã rất hối hận, lúc trở về trong lòng còn quyết tâm, đừng để cô bắt được đó là ai, nếu không sẽ khiến anh chịu không nổi, người đàn ông kia lại còn giậu đổ bìm leo.
Nhưng lúc này, cô lại rất biết ơn người đàn ông đêm qua, may mắn là anh, chứ không phải Phương Liễu Thành, nếu không, Ôn Noãn còn lại gì chứ?
Đôi mắt đen láy của Phương Liễu Thành như lóe sáng, đứng dưới ánh đèn, cô không thấy biểu cảm của anh ta, chỉ nghe anh ta mỉm cười lạnh lùng, “Ôn Noãn, thừa nhận đi, cô yêu tôi, cô thua, thua đến rơi xuống bùn lầy.”
Ôn Noãn là một cô công chúa nhỏ không buồn không lo, lại vì Phương Liễu Thành biến thành cô bé lo lem.
Nhà họ Ôn hoàn toàn thất bại.
Công ty bị Phương Liễu Thành chiếm đoạt, quản lý cấp cao của nhà họ Ôn đều bị Phương Liễu Thành đuổi ra khỏi xí nghiệp Ôn thị.
Chú hai và chú ba của cô đều trút hết sự tức giận lên trên người các cô, chết cũng không gặp, thấy ba mẹ con bọn họ lưu lạc đầu đường cũng không đưa tay ra giúp đỡ, gia đình nhà cậu cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Mẹ Ôn dẫn theo hai con gái về nhà ngoại, lại bị cả nhà cậu đuổi ra ngoài, lời nói lạnh lùng, Ôn Tĩnh và Ôn Noãn đều là cô gái cao ngạo, không chịu nổi sự tức giận này, người thân vong ân phụ nghĩa như thế, không cần cũng được.
Nhiều người dệt hoa trên gấm, lại thiếu người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Ôn Noãn đã nếm trải tình người ấm lạnh.
Đầu cô đau đớn như muốn nứt ra, cô vẫn là sinh viên năm hai, Ôn Tĩnh còn đang học cấp hai, mấy năm nay mẹ là bà chủ gia đình lo liệu việc nhà, tiền tiết kiệm đều bị ngân hàng đóng băng, một thân một mình.
Mẹ Ôn bán hết đồ trang sức với giá thấp để chống đỡ, tiêu hết vào tiền mời luật sự, bà muốn mời luật sư tốt nhất bào chữa cho cha Ôn, cả nhà sớm ngày đoàn tụ.
Đã tiêu hết tiền vào việc mời luật sư, ba mẹ con không còn tiền thừa để thuê nhà trọ, một ngày ba bữa đều là bánh mỳ khô cứng, buổi tối ba người ngồi ở bờ sông, ngơ ngác nhìn cảnh đêm, các du khách đều ngạc nhiên nhìn ba mẹ con bọn họ.
Ôn Noãn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cô lại lưu lạc đến mức này.
Nhưng hình như điều bi thảm hơn còn chưa tới.
Vào ngày nói chuyện với luật về việc của cha Ôn, Phương Liễu Thành đi ngang qua, mẹ Ôn tức giận, Ôn Noãn đờ đẫn, Ôn Tĩnh lạnh lùng, luật sư nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu bọn họ đừng trêu chọc anh ta.
Bây giờ Phương Liễu Thành là Chủ tịch của tập đoàn Phương thị, đó là một tập đoàn đang nhanh chóng nổi lên trong mấy năm gần đây, tham gia vào lĩnh vực xây dựng, giải trí và hàng không, bây giờ Phương Liễu Thành là thanh niên tài tuấn chỉ đứng sau Tổng giám đốc Diệp Phi Mặc của tập đoàn quốc tế An Ninh.
Có quyền có thế, đám dân thường nhỏ bé như họ không thể trêu vào.
“Nghe nói, hai ngày nay mẹ con ba người đều ngủ ở đầu đường?” Phương Liễu Thành hỏi Ôn Noãn, ánh mắt sâu thẳm.
“Chuyện không liên quan đến anh.”
“Ôn Noãn, chúng ta làm một giao dịch đi, làm người tình của tôi, tôi cam đoan nửa đời sau cô không phải lo cơm áo, mẹ và em gái của cô cũng nhận được sự chăm sóc tốt nhất.” Phương Liễu Thành nói.
Mẹ Ôn tức giận đến suýt ngất đi, che tim không thở nổi.
Ôn Noãn đâm sâu móng tay vào lòng bàn tay, cơ thể run lên vì tức giận, cô lại mỉm cười ngọt ngào, “Phương Liễu Thành, tôi cam tâm tình nguyện bị một người xa lạ đè lên, cũng không để anh chạm vào.”
Phương Liễu Thành hơi híp đôi mắt lạnh lùng, nghe cô nói đến người xa lạ, trong lòng trào dâng sự tức giận, thứ gì đó đâm vào lòng anh ta, anh ta cười lạnh một tiếng, vô tình lại lạnh lùng, “Ôn Noãn, cô sẽ phải cầu xin tôi đè lên cô, tôi thề.”
/2173
|