Lưu giám chế mở cửa ra, tất cả phóng viên đều muốn đưa tin lên trang đầu nên hăm hở lia máy ảnh kĩ thuật số, ánh đèn flash chớp lên . . . . . .
Hai người Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế đi đến cạnh cửa, đột nhiên bị ánh đèn chiếu lên mặt chịu không nổi. . . . . . Ôi, các người làm gì vậy?
Lưu giám chế, trên mặt của ông xảy ra chuyện gì? Có một phóng viên ánh mắt rất sắc nhìn thấy, hỏi.
Lynda ôm vai, thờ ơ nhìn người phóng viên kia, Tiểu Thanh lập tức nhớ lại tên của tờ tạp chí và phóng viên kia. . . . . .
Lưu Giám chế và Hàn Văn Vũ bên cạnh cười ha ha, đi về phía trước, nói: Không biết ở hội trường ăn thứ gì đó, quá mẫn cảm . . . . . .
Nhưng bộ dáng ông nhìn như bị người đánh a! phóng viên kia lại hỏi.
Nói bừa! Ai dám đánh tôi! Lưu Giám chế cố ý tạm dừng một chút, trừng mắt liếc nhìn phóng viên kia một cái, cười nói: Cậu đừng viết loạn a, tôi sẽ tố cáo cậu!
Hàn Văn Vũ cười vãn vỗ lên vai Lưu Giám chế, nói: Lưu Giám chế, có thể bọn họ tưởng rằng tôi đánh ông!
Lưu Giám chế lại cười ha ha ha nhìn Hàn Văn Vũ nói: Điều này sao có thể?
Hạ Tuyết đứng ở phía sau đám người, nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế bên cạnh xưng anh gọi em đi về phía trước, ngầm hung hăng bắt lấy bả vai lão, bộ dáng thật sự đáng yêu, nàng không khỏi nở nụ cười. . . . . .
Tiểu Thanh và Lynda đi tới bên người Hạ Tuyết, nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: Có phải cô cảm thán, lúc đầu cảm thấy Văn Vũ chúng ta nhẫn tâm vô tình, bây giờ lại nhiệt huyết kích thích như vậy?
Hạ Tuyết oan uổng nói: Tôi cũng không có nghĩ hắn nhẫn tâm vô tình a. . . . . . Bất quá, thật sự tốt hơn người khác!
Đương nhiên rồi! Lynda hơi bất đắc dĩ cười nói: Hắn nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ!
Văn Vũ chúng ta tốt nhất! Tiểu Thanh vội vàng gật đầu, rất khẳng định nói.
Lynda lườm cô một cái, gào lên: Được rồi, xử lý xong chuyện mê gái rồi, làm việc đi! cả ngày hôm nay vội vàng muốn chết!
Hạ Tuyết vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Vũ đi xa, cao to, phóng khoáng, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nở nụ cười. . . . . .
Hồ Điệp bưng ly rượu đỏ nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế nói cười đi tới, Hạ Tuyết cũng mỉm cười đứng trong đám người, dường như không có việc gì, cô ta cắn răng một cái, nắm chặt ly rượu trong tay, hận nghiến răng nghiến lợi nói: Cô! Như vậy đều bị cô tránh thoát rồi ! Hừ! Chờ xem!
Cả ngày hôm nay đều vô cùng bận bịu, buổi sáng họp báo, buổi chiều quay quảng cáo, tiếp theo đến Đài Truyền Hình phỏng vấn, sau đó trở lại studio xem xong cuốn phim “Thời gian yêu”, rồi đến phòng chụp ảnh số 2, chụp bổ sung một vài cảnh, cho nên lúc chạng vạng, tất cả mọi người đều cầm hộp cơm tụ lại, vội vàng ăn cơm, cho dù bận quay phim, ngay cả Hàn Văn Vũ cũng cầm hộp cơm của mình, ngồi trên ghế chuyên dụng, vừa ăn vừa cùng đạo diễn đang thương lượng cái gì. . . . . .
Hạ Tuyết vừa ăn cơm, ngồi sát lại bên cạnh Tiểu Thanh hỏi: Hóa ra, Văn Vũ cũng phải ăn cơm hộp a, tôi vẫn cho là minh tinh cao cấp đều ra ngoài cơm nước xong rồi trở về a!
Đừng nói giỡn! Tiểu Thanh vừa ăn thịt gà bên cạnh nói: Ra ngoài ăn một bữa cơm, tốn bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người ở studio đang đợi, bao gồm cả ngôi sao lớn nhỏ, đạo diễn, Phó Đạo Diễn, chỉ đạo ánh sáng, nhiếp ảnh gia. . . . . . Đây chính là một cái đoàn thể, gia nhập đoàn thể này, một người nghệ sĩ đủ tư cách, đều phải tôn trọng mỗi người trong đoàn thể! Thức ăn của Văn Vũ là tốt nhất, có cá muối! Chúng ta cũng chỉ có thể ăn gà, cô vẫn đồng tình với hắn a! ?
Hạ Tuyết nở nụ cười. . . . . .
Hàn Văn Vũ cùng đạo diễn đang nói cái gì, đột nhiên quay đầu lại nói với Hạ Tuyết: Tới đây một chút!
Hạ Tuyết a một tiếng, bưng hộp cơm chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn, vội vàng hỏi: Làm sao vậy? Có phải khát nước rồi hay không? Hay muốn ăn cái gì?
Hàn Văn Vũ trực tiếp chỉ vào màn hình TV nhỏ, nói với đạo diễn gì đó, mới cầm lấy đũa, gắp một khối lớn cá muối đưa tới hộp cơm của Hạ Tuyết, nói: Hôm nay cô bị khi dễ, ăn nhiều một chút!
Trong lòng Hạ Tuyết lại ấm áp, nhìn cá muối trong hộp cơm, cảm động nở nụ cười. . . . . .
Tôi cũng muốn! Tiểu Thanh vội vàng chạy tới, làm nũng. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng gắp một khối cho cô. . . . . .
Dung Dung cũng muốn chạy tới, Lynda ngồi ở đầu kia, vừa ăn cơm, bên cạnh cầm chiếc đũa giơ lên: Ăn sạch của hắn, các người đều đi tìm chết cho tôi!
Mọi người vừa nghe, đều lẩm bẩm đi về. . . . . .
Hạ Tuyết cũng cười muốn đi về, nhìn lại hộp cơm của mình có nhiều cá muối, nàng sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hắn đã vội vàng ăn như hổ đói, rồi cùng đạo diễn nghiên cứu màn ảnh. . . . . .
Nàng nhìn hắn, trong lòng lại ấm áp nở nụ cười.
Hai người Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế đi đến cạnh cửa, đột nhiên bị ánh đèn chiếu lên mặt chịu không nổi. . . . . . Ôi, các người làm gì vậy?
Lưu giám chế, trên mặt của ông xảy ra chuyện gì? Có một phóng viên ánh mắt rất sắc nhìn thấy, hỏi.
Lynda ôm vai, thờ ơ nhìn người phóng viên kia, Tiểu Thanh lập tức nhớ lại tên của tờ tạp chí và phóng viên kia. . . . . .
Lưu Giám chế và Hàn Văn Vũ bên cạnh cười ha ha, đi về phía trước, nói: Không biết ở hội trường ăn thứ gì đó, quá mẫn cảm . . . . . .
Nhưng bộ dáng ông nhìn như bị người đánh a! phóng viên kia lại hỏi.
Nói bừa! Ai dám đánh tôi! Lưu Giám chế cố ý tạm dừng một chút, trừng mắt liếc nhìn phóng viên kia một cái, cười nói: Cậu đừng viết loạn a, tôi sẽ tố cáo cậu!
Hàn Văn Vũ cười vãn vỗ lên vai Lưu Giám chế, nói: Lưu Giám chế, có thể bọn họ tưởng rằng tôi đánh ông!
Lưu Giám chế lại cười ha ha ha nhìn Hàn Văn Vũ nói: Điều này sao có thể?
Hạ Tuyết đứng ở phía sau đám người, nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế bên cạnh xưng anh gọi em đi về phía trước, ngầm hung hăng bắt lấy bả vai lão, bộ dáng thật sự đáng yêu, nàng không khỏi nở nụ cười. . . . . .
Tiểu Thanh và Lynda đi tới bên người Hạ Tuyết, nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: Có phải cô cảm thán, lúc đầu cảm thấy Văn Vũ chúng ta nhẫn tâm vô tình, bây giờ lại nhiệt huyết kích thích như vậy?
Hạ Tuyết oan uổng nói: Tôi cũng không có nghĩ hắn nhẫn tâm vô tình a. . . . . . Bất quá, thật sự tốt hơn người khác!
Đương nhiên rồi! Lynda hơi bất đắc dĩ cười nói: Hắn nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ!
Văn Vũ chúng ta tốt nhất! Tiểu Thanh vội vàng gật đầu, rất khẳng định nói.
Lynda lườm cô một cái, gào lên: Được rồi, xử lý xong chuyện mê gái rồi, làm việc đi! cả ngày hôm nay vội vàng muốn chết!
Hạ Tuyết vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Vũ đi xa, cao to, phóng khoáng, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nở nụ cười. . . . . .
Hồ Điệp bưng ly rượu đỏ nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế nói cười đi tới, Hạ Tuyết cũng mỉm cười đứng trong đám người, dường như không có việc gì, cô ta cắn răng một cái, nắm chặt ly rượu trong tay, hận nghiến răng nghiến lợi nói: Cô! Như vậy đều bị cô tránh thoát rồi ! Hừ! Chờ xem!
Cả ngày hôm nay đều vô cùng bận bịu, buổi sáng họp báo, buổi chiều quay quảng cáo, tiếp theo đến Đài Truyền Hình phỏng vấn, sau đó trở lại studio xem xong cuốn phim “Thời gian yêu”, rồi đến phòng chụp ảnh số 2, chụp bổ sung một vài cảnh, cho nên lúc chạng vạng, tất cả mọi người đều cầm hộp cơm tụ lại, vội vàng ăn cơm, cho dù bận quay phim, ngay cả Hàn Văn Vũ cũng cầm hộp cơm của mình, ngồi trên ghế chuyên dụng, vừa ăn vừa cùng đạo diễn đang thương lượng cái gì. . . . . .
Hạ Tuyết vừa ăn cơm, ngồi sát lại bên cạnh Tiểu Thanh hỏi: Hóa ra, Văn Vũ cũng phải ăn cơm hộp a, tôi vẫn cho là minh tinh cao cấp đều ra ngoài cơm nước xong rồi trở về a!
Đừng nói giỡn! Tiểu Thanh vừa ăn thịt gà bên cạnh nói: Ra ngoài ăn một bữa cơm, tốn bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người ở studio đang đợi, bao gồm cả ngôi sao lớn nhỏ, đạo diễn, Phó Đạo Diễn, chỉ đạo ánh sáng, nhiếp ảnh gia. . . . . . Đây chính là một cái đoàn thể, gia nhập đoàn thể này, một người nghệ sĩ đủ tư cách, đều phải tôn trọng mỗi người trong đoàn thể! Thức ăn của Văn Vũ là tốt nhất, có cá muối! Chúng ta cũng chỉ có thể ăn gà, cô vẫn đồng tình với hắn a! ?
Hạ Tuyết nở nụ cười. . . . . .
Hàn Văn Vũ cùng đạo diễn đang nói cái gì, đột nhiên quay đầu lại nói với Hạ Tuyết: Tới đây một chút!
Hạ Tuyết a một tiếng, bưng hộp cơm chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn, vội vàng hỏi: Làm sao vậy? Có phải khát nước rồi hay không? Hay muốn ăn cái gì?
Hàn Văn Vũ trực tiếp chỉ vào màn hình TV nhỏ, nói với đạo diễn gì đó, mới cầm lấy đũa, gắp một khối lớn cá muối đưa tới hộp cơm của Hạ Tuyết, nói: Hôm nay cô bị khi dễ, ăn nhiều một chút!
Trong lòng Hạ Tuyết lại ấm áp, nhìn cá muối trong hộp cơm, cảm động nở nụ cười. . . . . .
Tôi cũng muốn! Tiểu Thanh vội vàng chạy tới, làm nũng. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng gắp một khối cho cô. . . . . .
Dung Dung cũng muốn chạy tới, Lynda ngồi ở đầu kia, vừa ăn cơm, bên cạnh cầm chiếc đũa giơ lên: Ăn sạch của hắn, các người đều đi tìm chết cho tôi!
Mọi người vừa nghe, đều lẩm bẩm đi về. . . . . .
Hạ Tuyết cũng cười muốn đi về, nhìn lại hộp cơm của mình có nhiều cá muối, nàng sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hắn đã vội vàng ăn như hổ đói, rồi cùng đạo diễn nghiên cứu màn ảnh. . . . . .
Nàng nhìn hắn, trong lòng lại ấm áp nở nụ cười.
/630
|