Sáng sớm.
Luồng khí lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không thể len vào, cho nên bên trong thật ấm áp.
Hàn Văn Hạo ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hơi mở mắt ra, lập tức tiếp xúc tia nắng mặt trời, hắn chớp mắt, nghe có tiếng động, hắn thở dốc một hơi, rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, trên người mặc áo lót màu đỏ hấp dẫn, vòng eo khêu gợi, uốn người thành chữ S, đang lưng quay lưng lại với mình, cầm một cái áo len cao cổ màu trắng, tròng vào trong thân thể, vén nhẹ mái tóc quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi trước bàn đọc sách, cầm một chiếc gương nhấc lên soi, mang vòng tai cực lớn, hai mắt tô màu, có chút lim dim lộ ra hấp dẫn say lòng người.
Hàn Văn Hạo thật yên lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết mang vòng tai xong, mới phát hiện Hàn Văn Hạo đã tỉnh giấc, đang bình tĩnh nhìn mình, cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: Anh tỉnh rồi?
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng nhìn cô, giống như còn đắm chìm trong trong giấc ngủ.
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhảy lên giường, tinh nghịch ngồi ở trên bụng của hắn, hắn nhíu nhíu mày, hai tay quét qua cái mông của cô, đỡ hông của cô, cô lập tức cúi đầu, hôn nhẹ trên môi hắn, nằm trên ngực, nhìn hắn, giống như người vợ, quyến rũ, dịu dàng, nói: Xin lỗi, hôm nay em không có cách nào làm bữa sáng cho anh, bởi vì em phải đến tổ diễn kịch trình diện, lúc tối quay về, sẽ nấu cơm cho anh ăn, hả?
Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, chậm rãi nói: Ba ngày đã hết rồi, tối nay không cần tới nữa ——
Hạ Tuyết khựng người nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kiên định, càng không có bất cứ tia tình cảm nào, bất cứ, bất cứ tình cảm nào cũng không có.
Dường như Hạ Tuyết không nghe được, lật người xuống giường, vừa cầm áo khoác, vừa nói: Tối nay trở về, em làm món ăn Pháp mới mẻ cho anh ——
Tôi không thích ăn ——
Vậy thì món Trung Quốc —— hay món ăn Nhật Bản, món ăn Thái Lan, dù sao cũng có một món anh thích —— Hạ Tuyết mặc áo khoác, chân trần muốn đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
Hạ Tuyết —— Hàn Văn Hạo vén chăn xuống giường, sau đó đứng ở phía sau cô, lạnh nhạt nói: Tôi tạm thời không muốn nói đến tình cảm —— Không cần vì tôi làm bất kỳ chuyện gì ——
Hạ Tuyết đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Tối nay —— Mặc kệ cô có trở về hay không, tôi cũng sẽ không trở về nơi này nữa —— Đi thôi —— Giống như tối hôm qua cô nói, tình yêu có gì đặc biệt hơn người, xoay người là được rồi, giống như lúc ấy cô rời khỏi tôi vậy —— Hàn Văn Hạo lại nói.
Hạ Tuyết tái mặt, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: Em cũng không tin, anh hẹp hòi như vậy, bởi vì em từ chối anh, mà giận em! Anh rời khỏi em, anh không cần em, còn có lý do khác, đúng không?
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Hạ Tuyết cắn chặt răng, quay đầu, trong tròng mắt lấp lánh nước mắt, cười khổ nói: Đây không phải báo ứng sao? Anh đã từng liều mạng theo đuổi em —— nhưng em không biết quý trọng, hôm nay em quay lại thì anh muốn đi, em đột nhiên hiểu ra, lúc đó anh không ngừng theo đuổi em, sợ mất em, là bởi vì lo sợ như vậy, lo sợ, lo sợ bị mất đi người này, nếu quả thật mất đi người này, tất cả thế giới đều biến mất —— Tối qua em lén xem “My Best Friends Wedding” thấy nữ chính đó, nhìn người đàn ông đã không thương mình, liều mạng điên cuồng theo đuổi, trong ánh mắt lộ ra đáng thương và mất mát, em thật sợ hãi —— Thật sợ hãi —— Thì ra tình yêu là như vậy, lúc ở bên cạnh, phải thật quý trọng nó, đừng chờ đến mất đi, xoay người lại, có lẽ người kia đã không còn ở chỗ cũ rồi ——
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: Anh hỏi em, nếu mất đi anh, em có thể sống tốt sao? Đáp án của em chính là, em vẫn có thể sống tốt —— trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi qua, em vẫn có thể sống thật tốt —— Nhưng mất đi anh, những gì thật tốt, trở nên không còn giá trị nữa, cũng không còn gì, trải qua một chút ngày tháng bình thản không thú vị, ăn vốn ăn thật ngon, nhưng không có mùi vị thức ăn, mặc vốn mặc rất đẹp, nhưng không cảm quần áo xinh đẹp, hát vốn rất ngọt ngào, cũng không còn ngọt ngào nữa, cổ họng nuốt xuống chỉ là đắng chát —— Chỉ như vậy mà thôi, trừ những thứ đó ra, ngày cũng có thể trôi qua vô cùng tốt ——
Hàn Văn Hạo cắn răng, đột nhiên xoay mặt không lên tiếng.
Hạ Tuyết hít mũi một cái, lau nước mắt rơi xuống, ngẩng mặt lên cảm thán nói: Em nói thật với anh, tối hôm qua em nằm trong ngực của anh, đã suy nghĩ tại sao nhất định anh phải vứt bỏ em, nhất định phải có lý do chia tay với em ! em nghĩ tới nghĩ lui, nhưng em vẫn không hiểi nổi, sau đó, em không muốn nghĩ nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em phải dũng cảm bước về phía anh! ! Em đã bỏ lỡ mối tình đầu, hiểu rõ mất đi rất khổ sở, em không muốn lại mất đi anh! ! ! Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! ! Em nói xong, mặc kệ tối nay anh có trở về không, em cũng muốn trở về! Em vĩnh viễn lại ở chỗ này chờ anh! ! Chờ đến lúc anh trở lại mới thôi! !
Cô vừa nói xong, cũng đã sải bước xoay người rời đi, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại! !
Một tia nắng mặt trời chiếu rọi trên thân Hàn Văn Hạo, giống như hắn là nam chính trên sân khấu, nhìn chằm chằm một điểm phương xa, nhớ lại lúc nảy cô đã nói câu kia, sau đó rời đi: Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! !
Hai tròng mắt hắn kích động, đỏ lên.
Luồng khí lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không thể len vào, cho nên bên trong thật ấm áp.
Hàn Văn Hạo ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hơi mở mắt ra, lập tức tiếp xúc tia nắng mặt trời, hắn chớp mắt, nghe có tiếng động, hắn thở dốc một hơi, rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, trên người mặc áo lót màu đỏ hấp dẫn, vòng eo khêu gợi, uốn người thành chữ S, đang lưng quay lưng lại với mình, cầm một cái áo len cao cổ màu trắng, tròng vào trong thân thể, vén nhẹ mái tóc quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi trước bàn đọc sách, cầm một chiếc gương nhấc lên soi, mang vòng tai cực lớn, hai mắt tô màu, có chút lim dim lộ ra hấp dẫn say lòng người.
Hàn Văn Hạo thật yên lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết mang vòng tai xong, mới phát hiện Hàn Văn Hạo đã tỉnh giấc, đang bình tĩnh nhìn mình, cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: Anh tỉnh rồi?
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng nhìn cô, giống như còn đắm chìm trong trong giấc ngủ.
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhảy lên giường, tinh nghịch ngồi ở trên bụng của hắn, hắn nhíu nhíu mày, hai tay quét qua cái mông của cô, đỡ hông của cô, cô lập tức cúi đầu, hôn nhẹ trên môi hắn, nằm trên ngực, nhìn hắn, giống như người vợ, quyến rũ, dịu dàng, nói: Xin lỗi, hôm nay em không có cách nào làm bữa sáng cho anh, bởi vì em phải đến tổ diễn kịch trình diện, lúc tối quay về, sẽ nấu cơm cho anh ăn, hả?
Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, chậm rãi nói: Ba ngày đã hết rồi, tối nay không cần tới nữa ——
Hạ Tuyết khựng người nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kiên định, càng không có bất cứ tia tình cảm nào, bất cứ, bất cứ tình cảm nào cũng không có.
Dường như Hạ Tuyết không nghe được, lật người xuống giường, vừa cầm áo khoác, vừa nói: Tối nay trở về, em làm món ăn Pháp mới mẻ cho anh ——
Tôi không thích ăn ——
Vậy thì món Trung Quốc —— hay món ăn Nhật Bản, món ăn Thái Lan, dù sao cũng có một món anh thích —— Hạ Tuyết mặc áo khoác, chân trần muốn đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
Hạ Tuyết —— Hàn Văn Hạo vén chăn xuống giường, sau đó đứng ở phía sau cô, lạnh nhạt nói: Tôi tạm thời không muốn nói đến tình cảm —— Không cần vì tôi làm bất kỳ chuyện gì ——
Hạ Tuyết đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Tối nay —— Mặc kệ cô có trở về hay không, tôi cũng sẽ không trở về nơi này nữa —— Đi thôi —— Giống như tối hôm qua cô nói, tình yêu có gì đặc biệt hơn người, xoay người là được rồi, giống như lúc ấy cô rời khỏi tôi vậy —— Hàn Văn Hạo lại nói.
Hạ Tuyết tái mặt, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: Em cũng không tin, anh hẹp hòi như vậy, bởi vì em từ chối anh, mà giận em! Anh rời khỏi em, anh không cần em, còn có lý do khác, đúng không?
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Hạ Tuyết cắn chặt răng, quay đầu, trong tròng mắt lấp lánh nước mắt, cười khổ nói: Đây không phải báo ứng sao? Anh đã từng liều mạng theo đuổi em —— nhưng em không biết quý trọng, hôm nay em quay lại thì anh muốn đi, em đột nhiên hiểu ra, lúc đó anh không ngừng theo đuổi em, sợ mất em, là bởi vì lo sợ như vậy, lo sợ, lo sợ bị mất đi người này, nếu quả thật mất đi người này, tất cả thế giới đều biến mất —— Tối qua em lén xem “My Best Friends Wedding” thấy nữ chính đó, nhìn người đàn ông đã không thương mình, liều mạng điên cuồng theo đuổi, trong ánh mắt lộ ra đáng thương và mất mát, em thật sợ hãi —— Thật sợ hãi —— Thì ra tình yêu là như vậy, lúc ở bên cạnh, phải thật quý trọng nó, đừng chờ đến mất đi, xoay người lại, có lẽ người kia đã không còn ở chỗ cũ rồi ——
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: Anh hỏi em, nếu mất đi anh, em có thể sống tốt sao? Đáp án của em chính là, em vẫn có thể sống tốt —— trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi qua, em vẫn có thể sống thật tốt —— Nhưng mất đi anh, những gì thật tốt, trở nên không còn giá trị nữa, cũng không còn gì, trải qua một chút ngày tháng bình thản không thú vị, ăn vốn ăn thật ngon, nhưng không có mùi vị thức ăn, mặc vốn mặc rất đẹp, nhưng không cảm quần áo xinh đẹp, hát vốn rất ngọt ngào, cũng không còn ngọt ngào nữa, cổ họng nuốt xuống chỉ là đắng chát —— Chỉ như vậy mà thôi, trừ những thứ đó ra, ngày cũng có thể trôi qua vô cùng tốt ——
Hàn Văn Hạo cắn răng, đột nhiên xoay mặt không lên tiếng.
Hạ Tuyết hít mũi một cái, lau nước mắt rơi xuống, ngẩng mặt lên cảm thán nói: Em nói thật với anh, tối hôm qua em nằm trong ngực của anh, đã suy nghĩ tại sao nhất định anh phải vứt bỏ em, nhất định phải có lý do chia tay với em ! em nghĩ tới nghĩ lui, nhưng em vẫn không hiểi nổi, sau đó, em không muốn nghĩ nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em phải dũng cảm bước về phía anh! ! Em đã bỏ lỡ mối tình đầu, hiểu rõ mất đi rất khổ sở, em không muốn lại mất đi anh! ! ! Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! ! Em nói xong, mặc kệ tối nay anh có trở về không, em cũng muốn trở về! Em vĩnh viễn lại ở chỗ này chờ anh! ! Chờ đến lúc anh trở lại mới thôi! !
Cô vừa nói xong, cũng đã sải bước xoay người rời đi, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại! !
Một tia nắng mặt trời chiếu rọi trên thân Hàn Văn Hạo, giống như hắn là nam chính trên sân khấu, nhìn chằm chằm một điểm phương xa, nhớ lại lúc nảy cô đã nói câu kia, sau đó rời đi: Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! !
Hai tròng mắt hắn kích động, đỏ lên.
/630
|